ZingTruyen.Co

Thăng Long, đều nhờ người mà náo nhiệt

Chap 24: Hoá trang

Laam0110

  Đêm nay trời có hơi se lạnh, cái lạnh của tháng ba không cắt da cắt thịt như tháng Chạp nhưng mang lại cảm giác rất khó chịu. Chiêu Văn khoác ngoài một tấm áo mỏng, ngồi trên chiếc bàn tre đọc sách. Một nửa người chìm trong bóng tối, ánh mắt rơi trên trang giấy đã lâu lại không hề rời đi, có lẽ trong đầu thực đang suy nghĩ chuyện khác.

  Một tiếng gõ cửa nhẹ vang lên, khẽ khàng đến mức dù trong màn đêm tĩnh mịch này nếu không chú ý thì hoàn toàn không nghe ra. Nhưng có lẽ người ở ngoài đã sớm quen, không đợi hắn mở lời cho phép đã mở cửa bước vào.

  Một nam nhân toàn thân hắc y chỉ để lộ đôi mắt, chính là thứ khiến Nghi đã mất ngủ trong đêm đầu tiên đó, ánh mắt ngập tràn sát khí cùng thờ ơ.

  "Vương gia."


Người kia đã rời đi, trong phòng giờ lại chỉ còn mình hắn, tiếng xào xạc lá cây, mùi thơm nhè nhẹ của hoa bưởi phảng phất trong không gian. Hắn đứng trước hiên nhà ngẩng mắt ngắm trăng thượng huyền. Có thể cả đời người ta cũng sẽ không được chứng kiến khoảnh khắc người này an tĩnh như vậy.

Mấy tháng trước hắn không có ở kinh thành, chuyện ở Hương Quán cũng không biết quá nhiều. Hơn nữa sau đó mọi chuyện trở về bình thường, em ấy lại xuất hiện thay thế cho cháu gái của Bùi Hoàng, cũng quá trùng hợp đi. Tiện tay chọn cô gái này để giả mạo hay vì mục đích cá nhân. Hiện giờ Hạ Huyền Nghi thực sự đang ở đâu, còn sống hay đã chết.

  Hắn đúng là yêu thích em ấy, thế nhưng đặt trên quốc gia chút tình duyên này không là gì cả. Hắn muốn mời Nghi đến phủ ở, muốn đưa em ấy đi thăm thú nhân gian, nếu nói hoàn toàn vì tình riêng thì không phải. Đối với một người lai lịch bất minh, chỉ khi luôn giữ đối phương trong tầm mắt mới có thể khống chế hành động hay âm mưu của người đó. Cũng bởi hắn đúng là mong muốn chứng minh người hắn quan tâm một chút cũng không dính dáng đến những thứ xấu xa bẩn thỉu kia.

  Nếu em vì có dự tính mà đến, ta không ngại kết liễu em. Nhưng nếu là tình cờ, chỉ cần em không rời đi ta không ngại bên em cả đời.

"Thế nào?" Buổi sáng sau khi rời triều, đường đường vương gia danh tiếng bậc nhất chốn kinh thành lại đến nhà người ta ăn chực. Không hiểu mặt mũi quẳng đi đâu hay lỡ tay vất cho chó tha mất rồi.

"Thế nào gì?"

"Không phải em nói sau khi về kinh sẽ hồi đáp lời mời của ta sao."

  Nghi còn đang lơ mơ nhớ lại, lời mời đếch gì, tôi đã sớm quên tất cả những gì ngài từng nói rồi, nhớ chỉ mất công nhức đầu.

"Tôi từng thở ra câu nào như vậy thật à. Nhưng dù sao tôi nghĩ là mình sẽ từ chối."

"Lý do?"

Cái này còn phải hỏi? Do ai còn không rõ sao, bị ngài lừa đến mức tổn thọ, nếu còn không đề phòng đến lúc nào đó tóc sẽ rụng đến mức hói vì vấn đề tâm lý mất.

Tuy trong bụng là một tràng giang sỉ vả nhưng Nghi cũng chẳng dám nói ngoài miệng, chỉ giải thích đại khái rằng nếu rời đi lão Hoàng ở một mình sẽ cảm thấy cô đơn. Cái này thực cũng đúng, ở một khía cạnh nào đó cô khá hiểu bệnh chung này của các bậc phụ huynh. Vì mẹ cô cũng thế. Bắt đầu từ hơn một năm trước Nghi bắt đầu đi sớm về khuya, ở nhà chẳng được mấy tiếng do lịch học dày đặc. Bố cô cũng ra ngoài làm việc nên căn nhà rộng đó lại trống vắng chỉ có mình bà hầu hết thời gian. Cô từ lâu đã nhìn rõ nét cô đơn ánh lên từ đáy mắt mẹ, rằng con gái của bà cũng sắp đến lúc rời xa mái ấm này, rời xa bàn tay của bà. Nên Nghi cảm thấy nếu mình rời khỏi đây không biết Bùi Hoàng sẽ cô đơn đến mức nào, ông chỉ có một cô cháu gái này mà thôi.

Chiêu Văn cũng thật không biết nên nói gì nữa. Hôm trước quay về nghe bọn họ kể lại em ấy từ khi trở về sau chuyến đi kia thì không còn bước chân ra ngoài nữa, nếu có thì là đi với Đỗ Quyên một lần, một lần chỉ dám tới ngay bên cạnh nhà.

Bởi vì không muốn gây phiền phức.

Nhưng thực ra hắn muốn nói, nếu người gây phiền phức là em, ta đều có thể gánh.

"Ta từ trước tới nay làm việc gì chưa từng hỏi qua người khác."

"Gì cơ?" Nghi không hiểu câu này lắm, còn có suy nghĩ có khi nào mình nghe nhầm không rõ chữ.

"Trước khi hỏi em ta đã hỏi qua Bùi Hoàng rồi. Ông ta nói để em đi cùng ta thì không sao."

...

Không sao cái con khỉ.

"Nên là em chuẩn bị đồ đạc dần đi là vừa nhé."

Cây chổi trong tay suýt chút nữa trượt đáp vào cái bản mặt đó. Cơ bản anh hỏi tôi là thừa, cho có hình thức thôi à.

"Tôi từ chối rồi, lão Hoàng cũng không làm gì được, tôi..." biết anh cũng sẽ không ép. Nghi cắn lưỡi nuốt lại vế sau vào trong bụng.

  "Nếu em nghĩ là ta sẽ không ép em thì em nhầm rồi. Chuyện này ta khá là chắc chắn."

  Ngài lái máy bay trong bụng người ta à, sao biết hay vậy. Nghi cũng bất ngờ nhưng sau đó trong đầu lại nảy ra một vài suy nghĩ không được tốt đẹp cho lắm.

  Năm nay cô bao nhiêu, 15, anh ta nhiêu, 20, nếu thật sự sống ở đây thì cũng phải gả đi được 2 năm rồi đấy. Chợt nhớ lại mấy bộ truyện ngôn tình hay được quảng cáo, gì gì mà "Cường thế hào môn..." đại loại vậy, ôi không lẽ người này...

  Nghi lùi lại 4 bước, mỗi bước dài khoảng nửa mét, nhanh chóng tránh như tránh tà, ánh mắt nhìn Chiêu Văn như đóng đinh hai chữ "Biến thái".

  "Em nghĩ cái gì trong đầu vậy hả, ta giống loại người đó sao."

  "Giống." Xin lỗi nhưng giống vl luôn đó ngài. "Aish, thực ra thì cũng không phải tôi nghi ngờ phẩm hạnh của anh..." chỉ có chút chút thôi ¬_¬ "...chỉ là không phải anh bảo nên cẩn thận bên ngoài sao? Tôi cũng không muốn chết sớm, hạn chế đi lung tung một chút đôi bên đều đỡ phiền phức. Hơn nữa một đứa con gái tối ngày quanh quẩn cạnh nam nhân, người ngoài nhìn vào danh dự của chúng ta biết tính sao." Mặc dù danh dự của tôi cũng chẳng có bao nhiêu.

  "Em để ý những thứ này?"

  "Tôi thì không sao nhưng anh là Chiêu Văn Vương đó, không định nghĩ xem hậu thế sẽ bàn luận những gì về mình à."

  "Ta không có ý định quan tâm những thứ đó. Dù sao cũng mồ yên mả đẹp từ lâu, bọn họ nói gì đâu có ảnh hưởng."

  Đúng là tìm không thấy quá nhiều thông tin về vị này lắm, ít nhất là Nghi không tìm được.

"Anh dạy tôi thuật hóa trang đi."

"Không lẽ em định..." Chiêu Văn bật cười một tiếng.

Thuật hóa trang tuy không phải một sớm một chiều là học được nhưng những phần cơ bản nhất thì vẫn miễn cưỡng tiếp thu được. Khốn nỗi vị này lúc học cũng chỉ học cơ bản sau đó tuỳ hứng mà tự phát triển nên không thể dạy được, đành đưa cô đến gặp người Tống lưu lạc kia. Anh ta tên Lý Quán, vốn có một tiệm cắt may nhỏ ở Yên Kinh. Sau khi Trung Quốc bị quân Mông Cổ thâu tóm thì chạy đến Đại Việt nương nhờ dưới Chiêu Văn được khoảng 2 năm.

  Đó là một người có vẻ ngoài thư sinh, hơi gầy, đầu quấn khăn nâu, từng cử chỉ đều thoát ra vẻ con nhà hào môn được dạy dỗ từ nhỏ.

  "Cô gái, cô muốn hoá trang thành dáng vẻ như thế nào?"

  "Nam nhân."

  Chiêu Văn ngồi uống trà trên chiếc bàn kê ngoài sân vườn. Đây là phủ của hắn, nếu nói đặc biệt hơn nơi khác cũng chỉ có khu vườn đều là hoa thơm cỏ lạ sau khi đi du ngoạn nhiều nơi tìm được. Có thể thưởng thức cảnh đẹp ý vui nhưng tuyệt đối không nên tuỳ tiện chạm vào chúng, bởi ngoài hoa cũng có rất nhiều loài cây mang độc.

  Cánh cửa mở, Lý Quán bước ra trước, gương mặt có chút bất đắc dĩ không nói thành lời.

  "Vương gia, cô gái này của ngài thực khiến Lý mỗ mở mang hiểu biết."

  "Em ấy làm sao vậy."

  "Học khá nhanh, chỉ có điều... không giống ai."

  Đương lúc hắn vẫn còn chưa hiểu những lời này có nghĩa gì, Nghi bước ra. Mái tóc vốn dài đã bị cô dứt khoát cắt đi, gương mặt được hoá trang khác hẳn, có đôi nét phổ thông nhưng nhìn tổng thể có chút vui mắt. Hình như có gì đấy sai sai... đây chẳng phải ngũ quan nam nhân sao.

  "Haha, tôi biết anh sẽ phản ứng như vậy mà, tôi cảm thấy nếu là nam nhân ngày ngày đi bên cạnh anh trái lại sẽ thuận tiện hơn, người ngoài cũng không dị nghị."

  "Em nghĩ gạt ta dễ vậy? Khả năng là có ai đó cảm thấy muốn mang gương mặt vui mắt này đi trêu ghẹo nữ nhân tìm niềm vui."

  "A..." sao anh ta biết.

  Lần đầu tiên hắn cảm thấy có lẽ tình địch không phải chỉ có thể là nam nhân.

  "Còn giọng của em."

  "Cái này thì đơn giản." Chỉ thấy cô hắng giọng một chút, sau đó âm thanh trầm khàn hẳn đi, tuy không hoàn toàn giống giọng nam nhưng cũng khó phân biệt. "Làm gì có chuyện gì tôi không làm được" Nghi kiêu ngạo hếch cằm.

  Thôi được rồi hắn chịu thua, em ấy muốn thì ngoài thuận theo cũng chẳng có cách nào khác.

  "Ờm... lấy tên... Hoàng Lục đi." Cô tinh nghịch cười.

  Vậy là sau bao lời ngon ngọt dụ dỗ, trong trạng thái chưa thẩm thấu hết được loại tình huống này Nghi đã bước chân vào phủ của người ta, một bước không còn cơ hội quay lại. Cũng bởi không chỉ mình cô ở nơi này, Đỗ Vỹ cũng tới. Trong phủ Chiêu Văn nhân sĩ bốn phương, không thiếu người tài để cậu ta bái sư, tốt hơn rất nhiều lần việc ngày ngày úp mặt vào mấy cuốn Luận ngữ Trung dung.

  Trên dưới phủ đều được giới thiệu Nghi là một cậu thiếu niên tuổi trẻ tài cao được Chiêu Văn "nhặt" về. Nhưng cả hai người đều không lường trước được hành động này một thời gian sau sẽ gây ra sóng to gió lớn đến mức nào.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Co