ZingTruyen.Co

Thăng Long, đều nhờ người mà náo nhiệt

Chap 23: Lương duyên

Laam0110

"Sao thái tử biết ta ở đây mà đến, hơn nữa sao không bảo kẻ dưới. Đích thân xuất cung như vậy có biết nguy hiểm lắm không."

"Lúc tên nội thị kia vào báo cáo phụ hoàng đã toan cho người đi gọi thúc về, thấy cơ hội tốt ra ngoài một lần nên ta xin người cho phép xuất cung. Là chú Chiêu Minh nói thúc có lẽ ở đây, bảo nếu tới có lẽ còn được chứng kiến một màn thú vị. Quả thật khiến ta mở mang tầm mắt." Thái tử đương nhiên biết tính cách người chú hơn 3 tuổi này của mình ra sao, từng thấy nữ nhân thiên hạ tranh đoạt ghế chính phi còn bỏ trống đó đến sứt đầu mẻ trán nhưng lại chưa từng thấy y thật lòng thật dạ, càng đừng nói đến việc như cô gái vừa nãy từng làm.

Người gọi Chiêu Minh Vương là chú nhưng lại thích gọi Chiêu Văn là thúc, không vì lý do gì cả, có thể do ngày nhỏ hay chơi cùng nhau gọi là "tiểu hoàng thúc" hay đại loại vậy đã quen lớn lên không sửa được nữa.

"Có chuyện gì lại nhất định cần tới túm ta về thế."

"Haha không lẽ ăn một bữa cơm gia đình cũng cần lý do sao. Gặp thúc đúng là còn khó hơn lên trời."

"Đời người dài ngắn khó đoán, khi còn có thể tự đi trên chân lẽ nào lại bó buộc nơi tường thành bốn bề."

"Phải, phải, thúc nói đúng." Thái tử nghe mấy câu tuyên bố hùng hồn kiểu này đã sớm quen, chẳng màng tranh luận với y nữa. "Thực ra hôm nay Thượng hoàng trở về rồi, cả nhà chẳng mấy khi được một lần đầy đủ."

"A...ta cũng quá bất cẩn rồi, cũng không biết phụ hoàng đang ở Thăng Long. Chuyến đi lần này của người tốt chứ."

"Ta chưa kịp hỏi, người vừa quay về thì ta đã xuất cung rồi."

Bước vào cung Thánh Từ, thượng hoàng Thái Tông đã ngót nghét 60 nhưng vẻ ngoài của ông lại trẻ hơn rất nhiều, là một người đã trải qua tất thảy thị phi thăng trầm nay trên gương mặt đó chỉ còn nét bình thản vô âu. Ông có làn da hơi sạm, mắt sáng, lưng thẳng, từng cử chỉ đều toát ra vẻ thanh nhã nhàn tản. Một vị nửa đời lo quốc sự đến hiện tại có thể thỏa mình với thiền đạo phật pháp. Nếu ngày đó ông thực sự cởi bỏ được long bào, tại Yên Tử chuyên tâm với tín ngưỡng trong lòng thì liệu giờ đây ông có thể bình yên đến thế này. Hay sau đó vài trăm năm, những nhà sử gia sẽ tìm đủ những kẽ hở trong cuộc đời ông, soi mói, đánh giá, tuy chỉ là việc của hậu nhân nhưng đôi lúc vẫn cảm thấy thật chạnh lòng. Họ cũng chỉ là con người, đâu phải thần tiên ba đầu sáu tay, tại sao họ phải nguyện dâng cả cuộc đời mình cho những vòng xoáy chốn cung đình nơi mà không cẩn thận sẽ để lại vết nhơ tiếng xấu bêu danh thiên cổ.

"Nhi thần thỉnh an phụ hoàng."

"Con đứng dậy đi, đều là người trong nhà, lễ nghĩa cái gì chứ."

Đợi từ trước trong cung là Thánh Tông cùng Thiên Cảm hoàng hậu, Chiêu Minh Đại Vương cùng công chúa Phụng Dương, Chiêu Quốc Vương, tiếc rằng Tĩnh Quốc Vương hiện không thể hồi kinh. Sau khi bước vào điều đầu tiên Chiêu Văn nhìn thấy đó chính là nụ cười như có như không từ người anh Chiêu Minh của mình, hàm ý chính là 'Đệ làm gì ta đều biết.'

"Bên Quốc Tuấn không có ai hiện đang ở Thăng Long sao?"

"Bẩm phụ hoàng, nhi thần đã cho người gửi thư nhưng anh Quốc Trung hiện đang ở Hồng lộ, anh Quốc Tuấn lại đang ở Vạn Kiếp, Vũ Thành thì xin cáo bệnh không tới được."

"Đành thôi vậy. Hoảng, con nói qua ta nghe tình hình hiện tại trong triều."

Sau đó là một loạt những vấn đề còn khúc mắc trong văn võ bá quan, Chiêu Văn cũng chỉ là tùy ý nghe, không để tâm lắm. Hắn vốn không thích chuyện triều chính, võ mồm qua lại chẳng biết đến đâu hơn nữa hắn cảm thấy vương huynh lo chuyện này đã rất chu toàn rồi, bản thân chỉ cần giúp đỡ xử lý những chuyện huynh ấy giao phó, làm một vương gia nhàn tản.

"Con làm thế đúng lắm, xem ra chuyện trong triều ta không cần lo lắng nữa. Nên nhớ, nhất định phải trọng người tài, người tài chính là rường cột của xã tắc, khi xưa chính Thượng phụ Thái sư là người đã dạy ta đạo lý này, từ nhỏ ta đã nhắc nhở con nhất định không được quên."

Cả nhà cùng ngồi vào bàn ăn do chính Hoàng hậu và Phụng Dương đã tận tay nấu, bởi họ biết mọi người trong nhà thích gì và kén gì.

"Lần này hồi kinh, ta có chuyện này muốn nói với các con. Tháng trước ta đi qua một thôn ấp nhỏ ở châu Hoan, tình cờ gặp lại một quả phụ. 10 năm trước ta từng có một đoạn tình duyên ngắn ngủi cùng nàng ta sau vì bộn bề triều chính lỡ mất. Con gái nàng ấy năm nay vừa tròn lên 10, ta nghi ngờ là cốt nhục hoàng gia muốn đón đứa trẻ về sắc phong công chúa, ý các con sao."

Lần này mọi người đều ngạc nhiên, công chúa thất lạc nơi nhân gian hơn 10 năm, chuyện này nói nhỏ thì không hề nhỏ, nhưng cũng chẳng phải quá lạ lùng. Thánh Tông thấu tình đạt lý hơn ai hết, ngài nhẹ nhàng thưa.

"Thưa phụ hoàng, sắc phong công chúa không phải chuyện nhỏ, hơn nữa chúng ta chỉ là nghi ngờ huyết thống của đứa nhỏ lại chưa có bằng chứng khẳng định. Theo nhi thần, nên điều tra kĩ lưỡng, nếu đúng là hoàng muội lưu lạc đương nhiên nên đón muội ấy về cung."

"Chúng nhi thần đồng tình với ý của vương huynh. Vẫn nên xác minh lại thân phận của đứa trẻ, tránh nhầm lẫn không đáng có."

"Ta cũng có ý này, giao cả cho các con. Hôm nay không bàn quốc gia đại sự nữa, chúng ta nói chuyện gia đình. Thái tử à, con đến tuổi này rồi, cũng nên đến lúc vào triều nghe tấu cùng phụ hoàng con được rồi đấy."

"Bẩm thượng hoàng, con từ nhỏ đã thích thú với thiền phật, tâm đúng thật không đặt nơi triều chính, mong sao có thể như thượng hoàng, hay sư phụ ( tức Tuệ Trung thượng sĩ Trần Tung, anh trai Hưng Đạo Vương) dạo chơi nhân gian hiểu căn nguyên nhân tình thế thái."

Nếu Nghi có mặt ở đây chắc chắn sẽ cảm khái một câu rằng "Ông nào cháu nấy". Bởi sau này Nhân Tông cũng từng rời cung muốn lên Yên Tử cầu đạo nhưng sau cùng vẫn quay về. Chỉ là không ngờ rằng vị này vậy mà nặng lòng dòng họ Thích sớm đến thế.

"Thái tử à, 'Khóa hư lục' con đọc nhưng chưa ngẫm sâu, chuyện này không cần nhắc lại nữa. Con nên vào triều càng sớm càng tốt." Ngừng lời một chút, thượng hoàng đã nhìn ra từ sớm, đứa trẻ này thật sự giống hệt ông năm đó, thậm chí đối với chuyện tu hành còn kiên quyết hơn rất nhiều. Chính những đức tính này lại càng khiến ông tin rằng gấm vóc Đại Việt giao vào tay Thái tử Khâm không sai, chỉ là có lẽ phải hy sinh một phần lý tưởng tín ngưỡng của con. Người quay sang Chiêu Quốc Vương. "Ích Tắc, ta nghe nói con mở học đường bên hữu phủ đệ muốn tập hợp văn sĩ bốn phương, đào tạo người tài sao."

"Thưa phụ hoàng đúng là như vậy. Con từng đi tới một vài nơi do hoàn cảnh kẻ tài lại không thể học hành, thật hoài phí cho quốc gia nên muốn cho bọn họ một nơi thể hiện bản thân."

"Con làm thế là rất đúng, ngẫm lại năm đó Nguyễn Hiền mười ba tuổi đỗ Trạng Nguyên thật không dễ dàng gì, cũng không biết bao nhiêu nhân tài đã bị chôn vùi, xót xa thay." Thái Tông đã trải qua đủ sóng gió một đời, sao ông lại không biết được dã tâm người con này của mình. Hắn từ năm 15 tuổi đã bộc lộ ý định lại không hề quan tâm rằng bản thân tài giỏi trong văn chương, cầm kỳ thi họa nhưng không có nghĩa có thể gánh vác một quốc gia.

"Nhật Duật, con định cưỡi ngựa xem hoa đến bao giờ! Còn chưa chịu yên bề gia thất khiến ta bớt lo."

Chiêu Văn vẫn đang ngồi thưởng thức mỹ vị một cách yên bình đột nhiên bị gọi tên giật mình đến mức đánh rơi cả miếng thịt vừa gắp. Gia đình sum họp nhìn chung rất vui... nếu không có chuyện mỗi lần như vậy đều sẽ bị nhắc đến chuyện thành gia lập thất. Hắn tự cảm thấy bản thân mới ngoài 20, vẫn còn rất trẻ không có lý do gì phải tự mua dây buộc mình sớm như thế.

"Phụ hoàng, nữ nhân thiên hạ đâu có thiếu, lấy muộn một chút cũng có làm sao đâu mà."

"Con biết ta nghe được những thứ hay ho gì về con không. Thật là, chỉ trách ta năm đó không nghiêm khắc, cũng thật có lỗi với người mẹ đã mất của con."

"Phụ hoàng đừng quở đệ ấy nữa, dù sao vui chơi một chút cũng tốt."

Đương nhiên một khi câu chuyện chuyển đến chủ đề này thì bữa cơm vốn có chút miễn cưỡng lại trở nên sôi nổi đến bất ngờ. Chiêu Văn hắn tự tin, phải, rất tự tin bởi mỗi khi bị trách phạt đều có các huynh tận tâm tận lực bao che... nên mới dưỡng ra một tên không sợ trời đất như thế.

"Ta thấy tiểu nữ nhà Công bộ thị lang rất được đó chứ, sao đệ không thử cân nhắc nàng ta một chút." Thiên Cảm hoàng hậu vừa cười vừa lên tiếng, nàng là muội muội của Hưng Đạo vương, năm nay vừa qua 30. Mắt phượng mày ngài, cử chỉ nho nhã lễ độ, nét sắc sảo mặn mà không thể lầm được, là vẻ đẹp của người con gái được dạy dỗ nghiêm khắc từ khi còn nhỏ.

"Nàng ta quá nhu mì, đệ chọc không có vui."

Cả nhà "..."

Cái lý do chết tiệt gì thế này, vậy đệ muốn chọc tới ai, đợi chọc tới lão Diêm Vương à.

"Vậy em gái Lễ bộ thượng thư, nàng ta từ nhỏ học vấn hơn người, cũng là một nữ nhân có chính kiến."

"Nàng ấy quá nghiêm túc, không hợp sống chung với đệ."

Cả nhà "..."

Vậy đệ đợi sống chung với Hắc Bạch Vô Thường đi nhé.

"Tên nhóc nhà đệ kén chọn, cơ bản là vì đã có người trong lòng." Chiêu Minh Vương chỉ nhún vai một cái. Thực ra ông biết cho dù thực sự người em này có ý trung nhân đi chăng nữa cũng không biết sẽ được bao lâu. Ông và Phụng Dương ngày trước chẳng phải cũng như vậy sao, ông từng vì sủng ái một người thiếp mà bỏ quên nàng ấy nhiều năm, cuối cùng mới nhận ra ai là người có thể cùng mình răng long đầu bạc.

Chiêu Văn hắn cũng không phải không biết suy nghĩ này, tiếng phong lưu vốn đã đồn nhiều năm, hắn cũng từng tán tỉnh không biết bao nhiêu nữ nhân, tuyệt nhiên ham muốn bảo vệ đối với bọn họ lại chưa từng có...chưa từng có, cho tới khi gặp được em.

"Người trong lòng? Đệ cũng biết tới ba chữ này sao." Trần Ích Tắc vừa cười vừa châm chọc.

"Ta cũng đâu phải tên khốn chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, đi đêm lắm phải có ngày gặp ma chứ." Chiêu Văn cười cười một chút, không hiểu ví von làm sao ai nghe vào cũng thấy sai sai.

Thượng hoàng day day mi tâm một hồi nhưng cũng thả lỏng dần.

Sau khi dùng bữa và ở lại trò chuyện một hồi, mọi người cũng đến lúc ra về. Trước đó, Chiêu Văn có giữ quan gia lại, hỏi xem có thể để mình điều tra thân thế đứa trẻ kia được không.

"Vậy mà có ngày ta nghe chính miệng đệ đề nghị tự giác làm việc? Trái gió trở trời khiến đệ đổi tính rồi?"

"Có người nói muốn đi thăm thú dân gian, ta cũng phải có một cái cớ hợp tình hợp lý để đưa nàng ấy đi chứ, nhỡ đâu người ta tưởng ta muốn giở trò lưu manh không chịu thì huynh cũng đừng mong có đệ muội."

"Đệ muội của ta khắp kinh thành đi đâu cũng có người nhận." Thánh Tông không biết nên tức hay nên cười nữa. "Thôi được rồi, cố gắng tra rõ càng sớm càng tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Co