ZingTruyen.Info

Thăng Long, đều nhờ người mà náo nhiệt

Chap 22: Hàn thực

Laam0110

  Hôm nay là ngày 3 tháng 3 Âm Lịch, chắc mọi người đều biết là dịp gì, tết Hàn Thực.

  Thực ra theo phong tục của người Nam, ngày hôm nay sẽ ăn bánh cuốn chứ không phải bánh trôi, nhưng do khi xưa Bùi Hoàng từng làm công cho một người bá hộ, được gia đình họ đối xử rất tốt, hơn nữa trong nhà có truyền thống ăn trôi nước vào ngày 3/3 hằng năm, cũng đã tạo thành thói quen cho ông. Sau để tưởng nhớ vị ân nhân đó mà mỗi năm ông đều cho làm thức bánh chứa đầy hồi ức này.

  Mới sáng sớm đã phải lê lết cái thân xác già nua ốm yếu dậy, làm ơn đi, bản thân rất cần một ngày được nằm lười. Kể từ ngày vụ án kia được phá Chiêu Văn cũng lặn mất tăm, chẳng thấy bóng dáng đâu. Nghi cùng bà Đỗ Quyên ra chợ mua nguyên liệu. Bột gạo nếp cùng gạo tẻ, đường viên, gừng, dừa nạo, vừng ... Tay xách nách mang, Đỗ Vỹ mới sáng sớm đã lải nhải bên tai Luận ngữ, từ khi mặt trời còn chưa mọc, đã thấy tên đó cầm cuốn sách lượn đi lượn lại, miệng làu bà làu bàu, Nghi không nỡ gián đoạn nên mới chọn vì nghĩa diệt thân, ai ngờ diệt quá đà rồi.

  Cô chưa từng thử làm món bánh này bao giờ, lỡ tay quá chén thành ra thay vì bột bánh có thể nặn, chi bằng nói trực tiếp khuấy lên cũng được. Bà Quyên là một người phụ nữ khéo léo, giúp Nghi chữa cháy, mới không phí mất hơn 1 cân bột gạo Ծ_Ծ . Bánh thì nhìn chung là dễ làm...với người khác, còn cái loại chưa đến nửa tiếng đã đau lưng mỏi gối tê tay chọn bỏ cuộc, không động vào mới là sự giúp đỡ lớn nhất. Đã đụng là sẽ hỏng.

   "Cháu nhìn nhé, trôi nước không khó làm đâu, khéo tay một chút là được.

  Trộn một phần bột gạo tẻ và 4 phần bột nếp, thêm chút muối. Xay gạo ướt thì bánh sẽ ngon hơn nhưng mất khá nhiều thời gian, nên chúng ta thường xay gạo khô sau đó thêm nước từ từ nhào bột cho đến khi thành khối bột dẻo, có độ đàn hồi vừa phải, không rơi vụn, không dính tay là hoàn thành. Sau khi bột thành khối,  cháu bọc âu bột lại ủ trong một phần tư canh giờ.

  Cắt nhỏ phên đường cho vừa viên bột muốn nặn, rang vừng lên đến khi ngả vàng. Lấy khối bột ra khỏi âu ngắt thành từng cục bột nhỏ, đều nhau, không nên vò bột nhiều sẽ khiến bánh dễ bị nát khi luộc, đặt viên đường vào giữa sau đó vê kín bột lại thành viên tròn nhỏ.

  Để bếp ở lửa nhỏ, khi thấy nước sôi thì cho bánh từ từ vào, đun với lửa nhỏ để bánh được chín đều và đường nhân tan hết. Khi bánh nổi lên bề mặt, vỏ bánh trong là bánh đã chín, để 1 chút là có thể vớt ra, tránh để quá lâu bánh sẽ chìm xuống và bị nát.

  Sau khi vớt bánh ra, cháu cho ngay vào thau nước lạnh đã chuẩn bị để bánh định hình và tránh dính nhau. Sau cùng để ra bát và rắc vừng rang cùng dừa nạo lên. Với nước luộc khi nãy, nếu muốn cháu có thể đập dập gừng, và hòa một chút đường vào, sau đó chan và ăn cùng bánh.

  Xong rồi đây, thấy thế nào."

  Bà ấy vừa hướng dẫn vừa thoăn thoắt chẳng mấy chốc một mâm lớn bánh trôi vậy mà xong rồi, mùi thơm phảng phất trong gian bếp.

  Một số nhà không có điều kiện làm sẽ tới đây mua chút bánh về, bà đẩy cho Nghi một bát, từng viên trôi nước trắng trẻo cứ thế đập vào mắt, giống lần ăn ở nhà bà Thân. Dùng thìa múc một viên bánh, ngon, đơn giản chỉ một từ. Hương vị này khác với lần trước, còn thoảng thoảng mùi gừng cùng hoa nhài. Chỉ có Nghi và Đỗ Vỹ đang ngồi trên chõng tre sau nhà, tên nhóc kia đang chăm chú đọc sách dưới gốc hoa sưa nở trắng xóa, thực cũng thi vị.

  Nhưng cô tự hỏi sao người này lại ở đây. Chẳng biết từ khi nào, khung cảnh có thể đi vào văn học kia lại xuất hiện thêm một vị không mời mà đến, còn đến rất tự nhiên.

  "Em có vẻ không vui vậy, không chào đón ta sao."

  "Tôi nói có thì anh có rời khỏi không."

  "Tất nhiên là không rồi."

Tuy đúng là vô sỉ, nhưng không có anh ta ở đây có hơi nhàm chán thật.

"Hôm nay anh còn không ở phủ, phu nhân biết tính thế nào."

"Ta không có phu nhân." Chiêu Văn cười cười, một chút nghiêm túc cũng không có.

Nghi đang ăn thì khựng lại, sau đó... ném ra một ánh mắt khinh bỉ, kẻ mù cũng nhìn thấy ý tứ rõ ràng 'À phải rồi, tôi quên, tính khí như anh có người chịu gả mới đúng là chuyện lạ Thăng Long.'

Anh lại giống như không để ý, mà thực ra cái không để ý này chứa rất nhiều tâm tư.

"Không thắc mắc ta mấy hôm nay không xuất hiện?"

"Tôi có lý do gì để thắc mắc, anh cũng có công việc triều chính, đâu phải rảnh rang nhàn hạ, anh có ăn không?" Nghi hất mắt về bát bánh trôi, ý nói nếu muốn để tôi bê cho anh một bát nữa.

"Không uổng ta trốn Đông trốn Tây để đến gặp em." Chiêu Văn chống tay lên chiếc bàn nhỏ, mắt cong đầy ý cười nhìn cô. Anh quả thực rất vất vả mới tới được, vì chuyện ở lộ Bắc Giang mà triều đình cũng loạn một phen, mấy ngày đều phải ra vào cung Quan Triều liên tục, bàn đến non nửa tuần mới tìm được giải pháp. Hôm nay đúng tết Hàn Thực nên quan gia có cho vời anh em cùng ở lại ăn bữa cơm, vương khéo từ chối rồi trốn ra ngoài cùng mấy vị quan, nhờ một tiểu thái giám chuyển lời tạ lỗi đến vương huynh.

"Anh nhìn tôi làm gì?"

"Không, ta chỉ là muốn biết rốt cuộc nhìn trúng điểm nào ở em thôi."

"Anh tìm nữa chỉ mất công thôi, không có đâu, tôi sao có cái phước phần lọt vào mắt xanh của Chiêu Văn Vương cho được, anh cứ việc quay về với vườn hoa của mình đi."

"Làm sao mà quay về được chứ, là em rồi." 

Đôi mắt trời sinh đào hoa khiến Nghi bất giác không dám quay đầu lại vì không biết nên đối mặt làm sao. Đuôi mắt phượng cong lên đôi phần mang lại cảm giác vừa thâm tình lại vừa trào phúng, chỉ là không biết thực sự ý tứ của người đó nghiêng về bên nào hơn mà thôi.

Nghi bị nhìn đến một bên mặt tê rần, sâu sắc cảm thấy, có khi nào người này đập đầu vào đâu rồi, hay lần trước lỡ hít phải loại dược liệu kia khiến thần kinh có chút ảnh hưởng hay không. Cô nghiêng mắt, dò xét từ trên xuống dưới một lượt sau cùng dừng lại nơi cần cổ.

"Cái này... từ đâu mà có." Cô chỉ chỉ vào cổ của mình.

"A...không có gì...chỉ là ngày nhỏ...gặp thích khách mà thôi." Anh đưa tay che vết sẹo không tự chủ quay đi, ánh mắt thay đổi chốc lát.

Lạy hồn, giả cả thôi. Gặp thích khách thì đúng là sự thật nhưng cái thái độ đó thì không hề, diễn đấy! Hiện giờ đến cái sẹo đó có năm bao nhiêu tuổi còn chẳng nhớ chứ đừng nói đến đau buồn hay mấy thứ đại loại thế. Anh còn đang nghĩ thầm 'Có phải em sẽ thấy ta không nên chịu những thứ dày vò này, sau đó dịu dàng an ủi ta. Nữ nhân, ta hiểu quá mà.'

Nhưng thưa không nhé ngài, ngờ đâu Nghi nhướn mày cười lớn.

"Nam nhân ai mà không có đôi ba vết kiểu này trên người. Vậy mà thực sự tìm được một thứ chứng tỏ khí phách trên người anh, tôi còn tưởng đi trêu mèo ghẹo chó bị đánh chứ."

Con mẹ nó em ấy rốt cuộc nghĩ cái gì trong đầu vậy. Kịch bản đâu, không phải nên theo kịch bản sao. Lần đầu tiên vương cảm thấy bất lực như hiện tại, liệu có phải ta dùng sai cách rồi không.

"Nhưng vị trí này đúng là khá hiểm, thập tử nhất sinh không phải là không thể. Hồi đó anh như thế nào."

"Nếu ta có sao thì em tính làm gì."

Nghi thực sự muốn câm nín rồi. Nói chuyện cái kiểu cứ hai câu lại một lần tán tỉnh của anh ta rốt cuộc là học từ đâu, dễ đoán chắc cũng không ít mỹ nhân ngây thơ bị lừa. Nhưng Hạ Huyền Nghi là ai, là một Xử Nữ tháng 9 hàng thật giá thật, chỉ cần chưa bị conditinhyeu quật thì vẫn luôn là một đứa cực kỳ lý trí. Vả lại còn ai red flag hơn một Xử Nữ cơ chứ.

"Tôi khẳng định anh nên rút lại mấy lời thiếu đứng đắn trước khi tôi đá anh ra khỏi đây."

Thành thật xin lỗi lịch sử, xin lỗi hậu thế, cho dù vị này công cao ơn sâu với dân tộc nhưng hôm nay không đánh thiên hạ khinh.

  Nghi đè Chiêu Văn trên chõng còn đang nghĩ xử sao cho gọn trong khi cái bản mặt đó vẫn nhây không chịu được. Đỗ Vỹ ngồi cạnh thấy một màn này thì kinh hoảng. Cậu ta thông minh như vậy, hai người lại nói chuyện không kiêng dè, chắc cũng đã đoán được phần nào thân phận của anh ta, vội ngăn lại "Này, chị..." nhưng chợt ngưng lại. Vì ở một góc chết Nghi không thấy, Chiêu Văn ra hiệu cho cậu ấy không cần lên tiếng.

  "Em đây là đang cướp sắc."

  'Cướp cái đầu nhà ngài ấy, tôi không có cái ý định chết người đó.' Cô thầm rủa xả trong lòng, xung động chửi người thật đã lên đến đỉnh điểm.

  "Chà, không biết được.Hay ngài muốn tôi cho ngài biết thế nào gọi là biến thái thật sự nhé, để xem..." Gương mặt cô bỉ ổi, người ngoài nhìn vào đúng là trông có giống lưu manh đang giở trò đồi bại, dù anh ta không có chút gì liên quan đến dáng vẻ nhuyễn hương ôn ngọc, càng không liên hệ gì đến mấy chữ "bị ức hiếp" cả, đơn giản chỉ là đang xem trò vui giải sầu. "Tôi sẽ cho anh thấy, hậu quả của việc thiếu đứng đắn là gì."

Đương lúc muốn giơ tay đánh mấy cái cho bõ ghét thì tiếng một người vang lên ở cửa.

"Hoàng thúc."

Cái tư thế này đúng là vô cùng vi diệu, đã thế còn để người nhà nhìn thấy. Nghi chợt hơi không biết nên dùng biểu cảm gì. Một nam nhân chắc cũng khoảng tuổi hai người, một thân bạch y không nhiễm bụi trần. Đẹp... đẹp thật.

  Mà khoan, người nhà? Vị này là Chiêu Văn Vương, người nhà của anh ta có ai là tầm thường không? Không hề. Vậy thì với cái hành động từ nãy tới giờ, đầu mình liệu còn yên trên cổ không. Sợ là cũng không luôn đi. Tên đó còn bày ra vẻ vô tội hướng về người kia như thể cầu cứu.

  "Cháu ngoan, cứu ta, nàng ấy cậy ta hiền mà bắt nạt."

  "Im đi." Cho dù thế nào cũng là lỡ đè rồi, cũng phải lãi chút gì đó, Nghi phát vào trán anh ta rõ đau một cái rồi mới nhảy ra.

Bây giờ nên chuồn ngay lập tức hay giả vờ không có chuyện gì mời ngài ấy ngồi, hay mình nên núp sau Chiêu Văn, anh ấy chắc không nỡ để mình bị đưa lên đoạn đầu đài đâu nhỉ, nếu lương tâm vẫn còn...

Để xem, gọi vị tổ tông này là hoàng thúc, thì có con của Chiêu Minh Vương cùng Chiêu Quốc Vương, con cháu bên chi trưởng, và cả...Nhân Tông...chắc không đen đến mức này đâu ha.

  "Này anh ngồi dậy đi, vị đó là ai vậy." Nghi thô bạo kéo áo Chiêu Văn dậy, thì thầm hỏi.

  "Em đoán xem, Đông cung thái tử Trần Khâm."

  Haha, đến muộn không bằng đến đúng lúc. Ngài cứ phải chọn thời điểm đặc biệt này mà đến sao, lại chứng kiến những thứ không nên chứng kiến nữa. Nghi lùi dần muốn lẩn cho nhanh nhưng bị kéo lại.

"Em định đi đâu, đè cũng đè rồi, đánh cũng đánh rồi, không lẽ định bỏ của chạy lấy người."

Quả nhiên khi nãy anh ta nhường, vì một khi thực sự bị giữ chặt thì có tám cái chân cũng không chạy được. Cô cật lực vẫy tay với Đỗ Vỹ, ý bảo cậu ta biết thời thế mà cứu người, thật may mắn làm sao tên nhóc đó đúng thực là có biết thời thế...nên đã chạy mất dạng từ đời tám hoánh nào rồi.

Vẫn là tài năng mặt dày ba tấc phát huy mọi hoàn cảnh, không thể thua khí thế, cô cười cười.

"A, là dân nữ có mắt như mù, không biết thái tử đại giá quang lâm nơi hàn xá, chưa kịp chuẩn bị thiết đãi, mời ngài ngồi nghỉ tạm, để ta đi pha ấm trà." Kính trọng thì đúng là rất kính trọng vị Trần Nhân Tông cùng dân tộc trải qua hai cuộc kháng chiến khốc liệt, một vị vua anh minh với tên Hiếu Hoàng, cùng tư cách người sáng lập Thiền hái Trúc Lâm. Nhưng tính ra hiện tại ngài ấy cũng mới có 17 tuổi, chẳng hơn bản thân là bao, cách nói chuyện đương nhiên cũng không tự chủ mà thoải mái hơn một chút.

"Không cần làm phiền cô nương, ta và hoàng thúc sẽ rời đi ngay."

'Vậy cảm phiền ngài mang người đó đi càng xa càng tốt.' Đằng sau nụ cười công nghiệp của Nghi chính là câu nói này.

"Nghe ta phải rời đi mà em vui vậy."

Đại lão gia à, thực ra trên đời có rất nhiều chuyện không cần thiết phải nói ra ngoài miệng đâu, ví dụ như chuyện này. Nhân Tông sẽ nhìn tôi với ánh mắt như thế nào đây.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info