ZingTruyen.Co

Thăng Long, đều nhờ người mà náo nhiệt

Chap 21: Kí ức

Laam0110

Mẹ Lạc vốn là một kĩ nữ. Cha Lê Dương đến tửu lâu, cùng bà ấy có đoạn tình cảm ngoài ý muốn. Sau đó chia tay, nhưng vẫn chu cấp cho 2 mẹ con, một tay nuôi hai nhà. Mẹ Lê Dương chính là một kẻ nửa điên, sau 3 năm giấy không gói được lửa, phát hiện chuyện này, triệt để mất lý trí, thiêu sống người phụ nữ kia, sau đó kéo cha Lê Dương nhảy xuống vách núi tự vẫn. Khi này Lê Dương vẫn đang ở kinh thành, đến khi trở về chỉ nghe tin ba mẹ sảy chân ngã chết, mọi người cũng không biết thực hư câu chuyện. Lạc sống với người cô họ 2 năm, nghe mẹ bị sỉ nhục đủ hai năm. Sau đó tình cờ được Lê Dương đưa về nhà chăm sóc.

*************

"Em có muốn cùng về nhà với ta không, ta bảo vệ em."

Ngày đó, nàng nhớ, là một đêm mùa đông rét thấu xương, chỉ bởi vì gắp một miếng thịt trong bữa cơm mà bị cô đuổi ra ngoài. Trên người vốn chẳng có mấy lớp áo, đôi chân trần lạnh đến mất cảm giác, trong khoảnh khắc nàng cảm thấy, có lẽ đêm nay bản thân thực sự sẽ chết. Nàng thật sự rất nhớ mẹ, nàng không biết mẹ đã đi đâu, kí ức chỉ dừng lại từng có người phụ nữ hùng hổ xông vào nhà, sau đó có một ngọn lửa lớn bùng lên. Mọi người xung quanh đều hoảng sợ, nàng cũng sợ, chỉ biết khóc. Nhưng không hiểu sao mọi người lại không chịu dập đám lửa đó đi, chỉ đứng xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, nàng cũng chỉ có thể nhớ vài từ ngữ mà không hiểu nghĩa lắm, rằng "kĩ nữ" hay "đáng đời". Sau đó thì chẳng còn gặp lại mẹ nữa, nàng cũng bị ném cho người cô họ chưa từng gặp mặt bao giờ này.

Tự nàng cũng biết, nhà họ ba người đang sống vui vẻ, bỗng lại có thêm một gánh nặng, không dám đòi hỏi. Chỉ là tại sao, nàng đâu có lỗi gì, tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy. Nàng lạnh đến tê dại tri giác, tai chỉ nghe loáng thoáng cô chú đang nói chuyện.

"Lỡ nó chết mất thì sao?"

"Thì có sao, mẹ nó làm kĩ nữ, mê hoặc chồng người ta, bị chính thất thiêu sống, còn vất lại cho chúng ta một cục nợ. Chúng ta chịu giữ lại nó 2 năm đã là đại ân đại đức lắm rồi."

"Em nói đúng, chi bằng chết sớm, đầu thai sớm, chúng ta đều bớt khổ."

Tiếng cười vang vọng trong màn đêm lạnh lẽo. Thời khắc đó, hai chữ 'thiêu sống' chẳng có bao nhiêu trọng lượng trong lời của bà cô đã thiêu mất chút tình người duy nhất còn sót lại trong đôi mắt của một đứa trẻ mới có 5 tuổi.

Hận ý mong manh đã níu lại cái mạng chỉ còn thoi thóp, cuối cùng lại đợi được một người đi tới. Người đó quấn nàng lại trong chiếc áo tràn ngập hơi ấm, thứ nàng đã ao ước không biết bao nhiêu năm qua, hỏi khẽ nàng một câu, câu nói mà cả đời nàng không quên được.

   *************

"Em đói chưa, ta đi nấu cơm cho em nhé."

"Lại đây, ta dạy em học chữ."

"Sau này ta sẽ tận tay đội khăn tân nương cho em, dẫn em đến trước cửa nhà chồng, được không."

4 năm sống nương tựa vào nhau, cho dù là chữ viết, hay trù nghệ, đều là Lê Dương dạy nàng. Chị ấy nói sẽ làm chỗ dựa cho nàng cả đời, ở nhà chồng không vui thì có thể quay về, không cần sợ hàng xóm đàm tiếu. Thực sự đã coi nàng như em gái mà nuôi dưỡng.

   **************

Ngày vị công tử họ Doãn kia tặng chị ấy con dao, nàng cảm thấy đắng đắng nơi khóe miệng. Nhưng nàng đã cướp đi của Lê Dương quá nhiều, nhìn thấy tình ý ngập tràn trong mắt người, lại có sự đắn đo không dứt, bởi vì sợ nếu mình lấy chồng sẽ không còn ai chăm sóc nàng nữa. Chính nàng đã đề nghị Lê Dương giấu đi, cứ yên tâm sống an yên.

Ngày Lê Dương lên xe hoa, nàng không hề lộ diện, nàng không muốn tiễn cô về nhà chồng, càng không muốn giao cô cho một nam nhân khác. Nhưng có lẽ, đây mới là quyết định sáng suốt nhất. Vị công tử kia đối đãi với cô rất tốt, cũng rất yêu cô, nàng không cần bận tâm. Dù sao nàng cũng đã quen rồi, trước kia mỗi tháng cô vẫn thường vào cung làm việc, cũng là nàng một mình một căn nhà.

**************

Lạc vốn dĩ trầm tĩnh ít nói, nhưng nhà bên cạnh lại có một người anh hơn vài tuổi, chăm sóc nàng rất nhiều, có thể coi như thanh mai trúc mã, sau khi đi cùng Lê Dương thì ít gặp lại.

Năm 14 tuổi, hạnh phúc đẹp đẽ bao năm qua lại như bong bóng nước, vỡ tan vào hư không. Nàng tình cờ nghe Lê Dương kể về cái chết của cha mẹ, Lạc mới biết hóa ra người nuôi nấng mình bao lâu nay, là con của kẻ đã thiêu sống mẹ ngay trước mặt nàng.

Đã lâu lắm rồi nàng không rơi nước mắt, kể từ ngày mẹ mất. Người nàng nằm mơ cũng muốn ở bên, là kẻ có chết nàng cũng muốn kéo đi cùng. Cô vẫn ngồi đó, kiên nhẫn mà lọc những sợi hành nàng không ăn được ra ngoài bát canh. Nàng vẫn luôn hưởng thụ sự tỉ mỉ này, khiến bản thân cảm thấy, mình mới chính là người cô để tâm hơn cả. Thế nhưng hành động đó ngày hôm nay vừa gần gũi lại vừa xa lạ.

Lửa hận cùng tình cảm đan xen, người bạn bắt Lê Dương đi, nhưng cô không có phản ứng, chỉ nhẹ nhàng khuyên giải. Thì ra cô cũng vừa biết chuyện này, kể cho Lạc chính là ngầm thừa nhận, mặc cho nàng muốn đối xử với cô như thế nào cũng được, dù sao thì cha mẹ nợ, con cái trả.

Lạc nhìn người trước mặt, nhất thời ánh mắt đỏ au, lại không khóc được, con dao nâng lên lại trượt tay rơi xuống, nàng đã quỳ sụp xuống trước người này, ánh mắt càng muốn in sâu cô vào kí ức, ơn dưỡng dục có, mà loại tình cảm vượt qua cương thường đạo lý, từ lâu cũng đã ươm mầm trong trái tim non nớt của nàng, yêu hận như hai rễ cây nhọn hoắt, đâm xuyên tim, khiến lòng như nát bấy cả ra. Tim nàng có hai ngăn, một ngăn chất chứa thù hận tích lũy 10 năm, một ngăn, lại là thứ tình cảm đã nhen nhóm 10 năm. Nếu như bây giờ cô chỉ mở miệng một tiếng xin tha, nàng chắc chắn không thể từ chối, nhưng cô ấy im lặng, không muốn khiến nàng khó xử. Người bạn kia 5 phần vì yêu nàng, 5 phần hận Lê Dương, anh ta vốn hy vọng sau này trưởng thành, có thể cưới nàng về, yêu thương chăm sóc nàng ấy, nhưng Lê Dương xuất hiện đã khiến cuộc sống anh ta không còn đường lui. Không biết từ khi nào, ánh mắt người anh ta yêu lại chỉ chứa hình bóng nữ nhân đó, ngoài cô ta, Lạc không để ý đến bất kỳ điều gì. Gương mặt âm trầm của nàng ấy chưa từng vì ai mà nở nụ cười, lại vì cô ta mà thoáng khẽ đỏ lựng. Chứng kiến một cảnh kinh tâm động phách như vậy, Duẩn cũng kinh hoảng, dường như cảm thấy mình có lẽ đã hiểu được chuyện gì đó. Thời điểm này anh ta không thể để Lạc vì thứ tình cảm trái luân thường mà do dự không quyết, để lại những hậu quả đáng sợ. Dìu Lạc đứng dậy, nói nàng ra ngoài bình tĩnh. Nàng đã chẳng còn khả năng suy nghĩ, vô thức tiến lại gần người kia, khom lưng ôm cô ấy một cái. Không biết đã bao nhiêu lần nàng muốn làm việc này, trong mơ vô cùng muốn, hiện tại càng muốn. Giá như nàng có thể cắt đứt cái thứ huyết mạch đáng ghê tởm giữa cô với kẻ thù của nàng. Cái ôm dịu dàng, nhu nhuận hơn bao giờ hết, ngày nhỏ nàng cũng thường ôm cô ấy, là khi chạy về hướng cô, nhảy lên ôm chầm một cái, tinh nghịch mà đòi cô bế, dẫu tất cả chỉ còn là hồi ức.

Chính Lê Dương cũng không biết rằng, những hành động người nói vô tình người nghe hữu ý của mình, đã sớm cắm sâu vào lồng ngực của người mà cô coi là 'em gái' một thứ tình cảm thống khổ, day dứt một đời . Kinh hoảng không biết nên phản ứng ra sao, mắt sớm đã bị miếng vải đen bịt lại. Anh chàng kia chứng kiến một màn này hận thù sớm đã đốt lý trí thành tro. Lạc thất thểu bước ra ngoài, chẳng biết nên có biểu cảm gì.

Một tiếng rên phát ra từ căn phòng bốn bề đóng kín đó. Lạc như nhận ra điều gì, vội lao vào. Con dao khi nãy của nàng đã đâm vào tim người nàng yêu nhất, cũng chính là đâm vào tim nàng một nhát chí mạng, máu không ngừng tuôn ra. Nàng lại lần nữa quỳ sụp dưới chân cô, lời thề 'Đời này cho dù chết cũng không quỳ dưới chân kẻ khác" sớm đã bị nàng phá vỡ hai lần. Tay không biết nên để ở đâu, Lê Dương chẳng còn phản ứng nữa. Nước mắt hiện tại giống như nứt toác ra, phá vỡ tất cả lớp mặt nạ nàng sử dụng. Lạc nấc lên từng tiếng, chẳng phát ra nổi âm thanh đàng hoàng. Nàng biết người bạn đó của mình không sai, anh ta đang giúp nàng dứt khoát từ bỏ thứ tình cảm bị người đời gièm pha này đi, cũng giúp nàng báo thù cho mẹ, giúp nàng buông bỏ thù hận đã tâm tâm niệm niệm bao năm nay. Dẫu biết vậy, thế nhưng nàng không thể kiềm chế bản thân, run rẩy lay Lê Dương. Ban đầu vì sợ hãi mà chỉ dám động nhẹ, nhưng cô ấy không có phản ứng, nàng càng lúc càng mạnh tay, sau cùng là vừa khóc vừa gọi 'chị'. Rất lâu, kể từ khi bắt đầu lớn nàng đã không còn gọi cô là 'chị' nữa rồi. Lê Dương đã không biết bao nhiêu lần nài nỉ nói rằng 'Em một tiếng chị đi, đã lâu rồi không nghe.' Hiện tại cho dù có gọi ngàn lần cũng không nhận được hồi đáp.

   *************

Sau đó, vị công tử họ Doãn kia tìm thấy Lạc, thay cô chăm sóc nàng. Hóa ra đây là nơi Lê Dương sống, thật may nhà đó đối xử với cô rất tốt. Nàng như người mất hồn, đi tìm tất cả những gì cô từng chạm vào, tưởng tượng gương mặt tươi cười ấy. Lê Dương rất đẹp, thật sự rất đẹp, nhưng không thuộc về nàng.

Cho đến ngày nọ, một vị đại phu đến nhà, ông ta không biết Lê Dương đã mất tích, chỉ là muốn nói, có thể giúp cô ấy giảm bớt đau đớn cuối đời. Nàng không hiểu, chỉ có thể nghe lén bọn họ nói chuyện. Qua đôi ba lời của họ, nàng à lên một tiếng, không rõ trong lòng là tư vị gì. Cô sớm đã mắc bệnh nan y, cũng chẳng sống quá 2 năm nữa.

Lần này nàng đương trường phát điên, không, từ giây phút cô trút hơi thở cuối cùng kia, nàng đã phát điên rồi. Khi Doãn Quý mang cho nàng bát thuốc, nàng vốn đã biết trong đó là thứ gì, càng khỏi phải nói đến công dụng của nó ra sao. Thực ra anh ta cũng không cần lao tâm khổ tứ đến thế, nàng cũng chẳng còn tỉnh táo nữa.

Sau khi uống bát thuốc đó, hình ảnh khi người kia chết cứ lặp đi lặp lại không ngừng. Nàng tự hành hạ bản thân đến chết đi sống lại, cả người ngoài thương tích thì cũng chỉ có thương tích. Có lẽ từ khi Lê Dương đi, nhân gian này không còn chỗ cho nàng nữa, một cái xác vô hồn thì có thể làm được gì.

Doãn Quý đưa nàng đến chỗ bọn người Mông Cổ đó, dường như đã bị nhầm lẫn với một cô gái khác, nhưng nàng chẳng quan tâm. Những kẻ đó, thân hình đồ sộ, hơi thở gớm ghiếc, thứ mùi vị khiến người ta buồn nôn. Bọn chúng tra tấn, vũ nhục, dùng tất cả những gì ghê tởm nhất đối xử với nàng. Vậy mà nàng lại thấy, có lẽ như thế này mới thoải mái, nỗi đau thể xác phần nào đè lại thứ tra tấn trên tinh thần.

Khu rừng này quá tối, nàng không biết đã bao lâu rồi, cho đến ngày nàng thật sự chết đi. Chỉ mong nếu có kiếp sau, Ngọc Hoàng Đại Đế có thể để nàng trở thành một nam nhân, bảo vệ người con gái mà nàng yêu nhất đó.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Co