ZingTruyen.Co

Thăng Long, đều nhờ người mà náo nhiệt

Chap 20: Bất khả phương vật

Laam0110

      "Nàng vĩnh viễn xếp trước thiên hạ."


Buổi sáng, Đỗ Vỹ dành thời gian đọc sách nên công việc của cậu ta là Nghi làm thay, bà Đỗ Quyên cũng đã khoẻ lại, làm phụ việc trong bếp.

Một nam nhân bước vào. Nói có thể mọi người không tin nhưng thời khắc đó, khá là giống một giấc mơ. Ban đầu ngược sáng khó có thể nhìn rõ mặt, một cơn gió lớn thổi đến, làm tà áo màu lam nhạt của anh ta tung bay, vừa vặn lúc Nghi ngẩng mắt lên, anh ấy cười một chút. Chẳng còn biết nói thế nào nữa, thiên ngôn vạn ngữ đều nghẹn cứng trong cổ họng. Một người có thể đẹp đến mức này à. Quán ăn và ngoài phố người đi kẻ lại, hai không gian như hai thế giới song song, mà chìa khoá lại là người kia. Anh ấy giống như mang vào quán tất cả hơi thở của nhân gian, thu hút ánh nhìn đến cùng cực, đến mức cho dù trời long đất lở, Nghi hoàn toàn có khả năng sẽ tiếc nuối mà cố ngoái lại một chút. Bởi vì năng lực dùng từ có hạn, chẳng biết miêu tả lại thế nào nữa, chỉ biết, cổ anh ta vậy mà có một vết sẹo dài, không lớn nhưng đủ rõ để nhìn thấy.

  Cho đến khi người ta đã ngồi xuống ghế, Nghi mới hốt hoảng nhận ra nãy giờ mình lộ liễu quá, bèn quay đi thấp giọng chửi một tiếng "Đệt, cái giá trị nhan sắc gì đây."

  Nhưng dáng vẻ của anh ấy, lại một lần nữa rất quen, nếu nói mới gặp thì chính là giống người gia nhân ngày hôm qua.

  Từ đầu đến cuối chỉ có người nô bộc đi bên cạnh lên tiếng, từ gọi món đến lấy thêm đồ, khiến cô hoài nghi người này có khi nào bị câm hay không. Cho đến khi thấy anh thì thầm gì đó với lão Hoàng.

  "Ta nghe nói Hoàng Lục sắp hồi kinh rồi."

  Nghi vẫn đang mải tác nghiệp thì nghe thấy ông nói vậy.

  "Aizzzz...bác đừng nhắc đến anh ấy nữa...-...nhưng hình như bác từ lâu đã biết thân phận của Hoàng Lục đúng không, nên mới tin tưởng để cháu một thân một mình đi với anh ta đến lộ Bắc Giang."

  "Phải"

  "Bác cơ bản chính là giao trứng cho ác, có phải người này bị thiếu đánh không, nói chuyện với anh ta, chẳng biết lúc nào nên tin lúc nào nên ngờ nữa. Nhưng mà..." cũng có vài khi khá là động lòng đấy. "Vị ngồi phía kia, bác có biết đại danh quý tính của người đó không, có thể cho cháu..."

  "Sao cháu không tự ra hỏi..." lão Hoàng đẩy một ấm trà đến trước mặt Nghi, khoé mắt cong  cong ý bảo mang ra cho họ.

  Cô bước đi mà tim đập loạn lên, thật lòng xin lỗi, tôi cũng đâu có muốn hám sắc như vậy, bản năng ép buộc, hoàn toàn là bị ép buộc thôi. Dù sao chúng ta đều đang sống trong một thế giới chân thiện mỹ mà, hướng về cái đẹp thì đâu có gì là sai đúng không.

  Đặt ấm trà xuống, giả bộ vu vơ hỏi xã giao.

  "Ta lần đầu gặp công tử, không biết đại danh quý tính là gì." Nghe cứ sến rện làm sao ấy.

  Anh ta rót một ly trà, điềm nhiên như không có chuyện gì, đến mắt cũng cụp xuống chẳng rõ ý vị.

  "Ta họ Trần, tên Nhật Duật."

   ...

  Tên là cái gì cơ???!!!

  Một khoảng lặng kinh hoàng kéo dài, tay Nghi vẫn đang lơ lửng trên không trung như bị ma ám mà cứng đờ, không di chuyển nổi. Mặt biến sắc không có quy luật, mắt giật giật, là điềm chẳng lành. Một khắc tai ù nặng, bao nhiêu thứ sáng nay ăn do sợ hãi mà cuộn trào đẩy lên  coi phổi thành dạ dày.

  Chân vô thức lùi ra sau nửa mét, miệng lắp bắp.

  "Không...không đến mức trùng cả họ lẫn tên thế chứ."

  "Không phải trùng, ta chính kẻ thiếu đánh trong lời em."

  Nhưng cái mặt này, sao có thể. Chiêu Văn rõ ràng là...

  Quay ra lão Hoàng, ánh mắt van nài, xin ông hãy nói một câu thôi, rằng người kia đang lừa đảo. Đáp lại, biểu cảm của người bác hờ đó...thiếu đánh không kém. Ha, nãy giờ mình lại bị chơi một vố nữa sao. Hèn gì không thấy anh ta mở miệng nói chuyện, nếu không Nghi sẽ nhận ra.

Lão Hoàng thấy cô đáng thương, cuối cùng cũng chịu giải thích. Bởi vì thân phận đặc biệt, khi trước trong nhà Chiêu Văn tình cờ cho một người nước Tống lưu lạc ở nhờ, người đó biết một thuật lạ tên 'Dịch dung'. Nói đúng ra là có thể hoá trang gương mặt hoàn toàn khác đi, anh thấy khá có ích nên đã nhờ người đó dạy.

  Tóm lại là, Chiêu Văn có thể mang bất cứ bộ dáng nào anh ta muốn đúng không. Nên con mẹ nó lần trước gặp không phải gương mặt thật. Đây là lý do, lại có một gương mặt phổ thông đến mức tầm thường đó, vì anh đã sử dụng ngũ quan của rất nhiều người, và cũng giải thích cho tại sao ngoại hình lại khác hẳn với Chiêu Minh Vương.

Nghi biết mình vừa lỡ lời nói xấu đôi chút, xun xoe lại gần, vừa cười lấy lòng vừa rót đầy cho anh ly nước đã cạn.

"Tôi đúng là có mắt như không, không nhận ra vương dương quang ngời ngời uy phong lẫm liệt..."

"Em bớt nói ngọt đi."

'Ai ngờ được ngài đẹp đến mức này' Nghi thầm cảm thán. "Vậy công việc xong rồi, mới có hơn nửa tháng, nhanh vậy sao?"

"Ta sợ em buồn chán không có người nói chuyện." Khoé miệng anh lại vẽ lên một nụ cười không mấy đứng đắn, giúp cô thừa hiểu câu nói kia chỉ là chọc người mà thôi.

"Còn vụ án?"

"Em không có gì để nói với ta ngoài chuyện này sao."

"Nói cái gì." Không lẽ nói tôi đang phải vận dụng hết sức bình sinh mới dám mặt đối mặt nói chuyện với ngài. Đứng trước gương mặt như vậy, đứa con gái nào chịu nổi chứ, nếu tôi thật sự sống ở thời đại này chắc chắn sẽ bám ngài không rời, cho dù ngài chê phiền cũng không buông.

"Muốn đi bắt người không?"Thấy Nghi nhìn chằm chằm mình không rời Chiêu Văn có chút không quen. "Em cứ nhìn ta như vậy làm gì."

"Tôi vẫn không quen với vẻ ngoài này của anh."

"Em cuối cùng cũng phát hiện ra ta thật sự đẹp như thế này rồi?"

"Không, tôi chỉ cảm thấy, anh càng ngày càng vô sỉ." Nghi chấp nhận, hình tượng sụp đổ hoàn toàn, không cứu vớt nổi nữa.

"Vậy chúng ta đi, Bùi Hoàng, ta đem cháu gái ngươi mượn một lát, xong việc sẽ trả người."

Anh dứt khoát lôi Nghi đi. Cô nhớ lại lần bị đuối nước, sau khi đi hỏi từng người một cuối cùng tìm ra người phụ nữ duy nhất chứng kiến, bà ấy nói hôm đó người cứu cô là một nam tử mi mục như hoạ, gặp một lần rất khó quên. Xem ra là người này rồi.

Đến nhà họ Doãn đem Doãn Quý lôi về thẩm vấn, vội quá nên Nghi cũng chẳng kịp hỏi đầu đuôi xem anh ấy điều tra được những gì.

"Vị đại quan đây, thứ cho ta hỏi, ta đã làm gì để bị bắt trói tới nơi này." Doãn Quý vẫn không mảy may biến sắc, tố chất tâm lý vững cực kì.

"Doãn huynh ăn nói nên chú ý, ta chỉ mời huynh về, không hề bắt trói. Cũng không có gì, chỉ giúp huynh điều tra cái chết của hai phu nhân thôi." Người tung kẻ hứng, Chiêu Văn đâu phải người thường, dùng lời nói chọc cho người ta tức hộc máu mà chết là loại chuyện mà anh có thể làm được.

Mặt anh ta khẽ động. Nghi không thích không khí ở nơi đây lắm. Một nơi tối tăm, chỉ có một cái cửa sổ phía trên hắt nắng xuống thành ra căn phòng trở nên quá mức lạnh lẽo. Mùi ẩm thấp đôi khi xen lẫn mùi máu tanh cùng một số dụng cụ tra khảo khiến mũi hơi khó chịu.

"Có chịu được không khí ở đây không." Chiêu Văn ấy vậy mà ghé sát lại hỏi nhỏ khiến cô giật mình ngạc nhiên, anh ấy vẫn luôn để ý.

Nhưng cô trời sinh không thích làm kẻ yếu đuối, nhướn mày trêu đùa "Nếu không được thì sao, không lẽ anh vì tôi mà đưa kẻ này ra giữa sân hỏi chuyện."

"Có thể."

Đến đây Nghi hoàn toàn câm nín, biết là trong câu nói của anh ta thì đến 7 phần là không tin được nhưng vẫn không thôi đa tình. Cuối cùng đáp vỏn vẹn một tiếng 'Không sao'.

"Doãn Quý, để ta kể lại câu chuyện từ đầu nhé. Ba năm trước vợ cả của ngươi mất tích, ngươi bỏ đi biền biệt 1 năm trời, sau đó lại dẫn một người tên Lạc về, nói với người trong nhà là em gái Lê Dương. Nửa năm sau thì chính thức cưới về làm vợ hai. Cuối cùng đến bốn tháng trước, nàng mất tích, và tìm được một cái xác ở vùng ven sông Tam, nghi của nàng ta đúng không?"

Doãn Quý vẫn giữ im lặng.

"Ngươi nói nàng ấy đi chợ rồi đột nhiên mất tích, vậy mà theo những gì ta tra được, từ một năm trước, Lạc vì một lý do nào đó sớm đã phát điên, được ông bà Doãn đưa đến một căn nhà phía Tây kinh thành, thứ cho ta không hiểu, vậy nàng ta tới chợ làm sao?" Nghi mở to mắt nhìn Chiêu Văn, những điều này cô chưa hề nói với anh, dường như đến hàng xóm quanh nhà họ cũng không hề hay, vậy anh ấy biết từ lúc nào chứ.

"Vị đại quan đây, tuy tôi không biết các ngài làm sao điều tra được, nhưng tôi hỏi ngài, nếu trong nhà có người phát điên lại còn là vợ ngài, ngài có rêu rao ở bên ngoài không, tôi cũng cần chút thể diện chứ."

"Được, vậy ngươi nhìn xem, đây là vật gì...-... chắc ngươi phải quen thuộc hơn ta chứ đúng không, tín vật định tình. Nơi tìm được nó cũng khá thú vị đấy, ở bên con sông thi thể được phát hiện."

"A, là tôi đã đánh mất nó trước đây." Mặt hắn không hề lo lắng, giống như đang xem trò vui.

"Vậy sao. Ta cảm thấy có lẽ nên bảo mấy người bên ngỗ tác nghiệm thi mời ngươi về chỉ dạy thêm, tại sao ngươi dám khẳng định thi thể đó là Lạc. Một bộ hài cốt sớm đã thối rữa, vậy mà có thể khẳng định đó là vợ mình, là tâm linh tương thông, hay ngươi có tài giao thiệp với người chết." Từ đầu đến cuối giọng anh vẫn luôn đều đều, giống như đang nói chuyện đàm đạo với người bạn nào đó vậy. Nghi lúc đó mới ngớ ra, anh ấy nói phải, mình chưa từng chú ý đến điểm này, cô vẫn luôn quen với thời đại có thể dùng DNA để xét nghiệm, theo bản năng không để ý.

"Điều này..."

"Chúng ta quay lại một chút nhé, ta có ghé thăm căn nhà nhỏ ở phía Tây, tìm được một thứ khá thú vị. Một người quen của ta nói, nước Tống có một loại dược liệu có thể khiến người ta ban đầu mê sảng, dùng liên tục trong nửa tháng có thể ảnh hưởng trực tiếp đến chỗ này của chúng ta"- Chiêu Văn chỉ vào thái dương, ý nói hệ thần kinh- "tình cờ ta lại tìm thấy ở căn phòng đó, nô bộc nói là thuốc bổ ngươi đem về cho Lạc, mỗi ngày nàng ta đều uống một bát, thấy thú vị không." Nghi nhất thời chưa tiêu hoá được, vậy mà đằng sau chuyện cô gái đó phát điên lại có một sự thật như thế này.

"Thuốc đó đúng thật là tôi được một thương nhân Hồi-hột bán cho, không biết tác dụng đáng sợ của nó, tiếc quá tôi lại không nhớ mặt ông ta nữa. Đại quan, ngài nói nãy giờ không lẽ ám chỉ tôi giết Lạc, mời ngài đưa ra động cơ."

"Động cơ cũng không quá khó để tìm ra. Việc này phải kể đến người vợ cả tài sắc vẹn toàn của ngươi rồi."

Đồng tử Doãn Quý tựa hồ co lại, giống như động chạm vào nỗi đau vẫn ngày đêm âm ỉ, khiến nó vốn đã dần kết vảy tiếp tục rỉ máu lần nữa.

"Lê Dương nhận nuôi một đứa trẻ, là Lạc. Có lẽ chỉ là tình cờ, đợi đến khi điều tra kĩ hơn ta cảm thấy duyên của họ thực ra còn dài hơn thế. Mẹ Lạc và cha mẹ Lê Dương làm sao mà chết, lý do chắc ngươi tìm hiểu được rồi. Đến khi Lạc biết, đến kẻ ngốc cũng đoán được nàng ta sẽ hành động như thế nào, dựa vào việc trước khi chết của Lê Dương là về nhà thăm cô gái này, quá nửa là đã xảy ra chuyện dưới tay Lạc, ta nói có đúng không. À chưa hết, ban đầu ta vốn nghĩ người tên Duẩn đó chỉ là đen đủi bị vướng vào nhưng hình như không đơn giản như thế. Trước khi được Lê Dương đón về, Lạc đã sống ở lãng Chãi một thời gian, cùng anh ta chơi đùa 2 năm. Chắc cũng có liên quan." Nghi đại khái đoán được khi nãy anh cùng lão Hoàng đã thì thầm những gì.

  Đến đây thì Doãn Quý hoàn toàn không nói gì nữa, lòng hận thù lại giống như rắn độc, ngoi lên lần nữa trong anh ta.

  "Nơi chôn cất vợ ngươi, ta đã tìm được rồi." Lần này không chỉ mình Doãn Quý, đến Nghi cũng ngạc nhiên đến tròn mắt.

  "Ở...ở đâu...nói cho ta...nàng ấy ở đâu."

  "Cạnh mộ phần của mẹ Lạc, có một cây tùng, theo ta tính, cũng đã trồng được tròn ba năm, người chết lớn nhất, ta đã cho người sửa sang lại đôi chút."

  Đến đây tuyến phòng thủ cuối cùng của anh ta cũng vỡ vụn. Doãn Quý tựa hẳn vào ghế, ánh nhìn rời rạc lên nóc phòng thẩm vấn, âm thanh mệt mỏi lại có chút thanh thản.

  "Cuối cùng cũng có thể tìm thấy nàng."

  Một lúc lâu sau, không biết đã qua bao nhiêu thời gian, anh ta mới mở miệng tiếp.

  "Đại nhân, tất cả những gì ngài nói đều đúng cả, hai kẻ đó phát điên đều do tôi hại, nhưng người giết Lạc không phải tôi." Chiêu Văn lại không có vẻ gì là bất ngờ. "Cô nên cảm ơn tôi, nếu không có tôi thì người chết không phải Lạc đâu, người bọn họ nhắm vào là cô."

  "Nghi, em ra ngoài đi." Lần đầu tiên Chiêu Văn gọi thẳng tên cô ra, cũng là lần đầu thấy anh nghiêm nghị như thế, Nghi không dám trái lời, nhiều thứ quả thật biết càng ít càng tốt.

  Đợi ở ngoài một lúc thì anh bước ra, thần sắc hơi lạ.

  "Khi nãy tôi có chỗ không hiểu, mẹ của Lạc và cha mẹ Lê Dương làm sao mà chết."

  "Hai người đó là chị em cùng cha, khi mẹ Lê Dương biết chuyện này bởi vì ghen tuông đã thiêu sống mẹ của Lạc, sau đó kéo chồng nhảy xuống vực cùng chết."

  "Thực ra hôm trước tôi có nghe từ người ở trong nhà Doãn Quý nói một chút về quan hệ giữa hai cô gái này, tôi biết có hơi khó chấp nhận, nhưng sợ là tình cảm Lạc dành cho Lê Dương đã không còn thuần tuý đơn giản nữa rồi."

  "Chuyện này ta biết."

  "Anh biết? Vậy anh nghĩ sao?" Liệu anh có cảm thấy... ghê tởm, hay...ghét bỏ. Anh có phải kẻ như thế không.

  "Không nghĩ sao cả, em còn nhỏ, những chuyện như ái tình em chưa hiểu được. Nhưng ta có một suy đoán không chắc lắm, người giết Lê Dương, chưa chắc đã là Lạc."

  Dù hình tượng sụp đổ nhưng thật sự từ nãy tới giờ tài năng của anh khiến cô không khỏi kinh ngạc. Tất cả những gì anh hỏi, đều đánh đúng trọng tâm khiến người ta khó chối, lý luận sắc bén, khiến người ta bội phục. Với cả thật may vì anh không phải con người không biết lý lẽ, chà đạp tình cảm của người khác.

  "Cảm ơn em đã nói Bùi Hoàng điều tra những tin tức kia, ta chưa kịp tra đến, cũng thật thông minh." Chiêu Văn xoa xoa đầu Nghi khen ngợi, làm ơn có thể đừng khiến người ta mềm lòng thế không. Cái mê lực này có thể dìm chết người đó.

  "Giờ chúng ta về thôi."

  Buổi tối, Chiêu Văn ngồi đọc sách, không thể tập trung nổi, anh nhớ lại những gì sáng nay tên đó nói.

  Hắn khiến cho Lạc trông giống cô nhất có thể, đem giao cho đám lính Mông Cổ đang ráo riết tìm cách bắt cóc Hạ Huyền Nghi. Trùng hợp ba tháng đó không hiểu sao Hương Quán cũng đóng cửa, thành ra mọi chuyện trót lọt.

  "Ngài suy luận đến mức này rồi chắc cũng biết tôi làm sao mà đẩy cô ta vào chỗ chết. Mấy tên Mông Cổ đó bị tôi che mắt bịt tai trong ba tháng mà không biết gì, cũng thật đùa người. Ngài biết tại sao tôi không trực tiếp giết tiện nữ đó không, để ả rơi vào tay đám đô con hôi rình đó mới thực là địa ngục trần gian, đến mức chết là một thứ gì xa xỉ vô cùng. Ngài từng nhìn thấy những dụng cụ tra khảo của người Thát chưa, ngoài sức tưởng tượng của chúng ta rất nhiều. Đâu chỉ tra tấn, làm nhục cũng không thiếu được. Cô gái đó, tốt nhất ngài nên bảo vệ cho kĩ, nếu không cái xác tiếp theo, chắc tôi cũng không cần nói đó là ai nữa."

  "Cảm ơn ngươi đã cảnh báo, nhưng em ấy đến một sợi tóc cũng sẽ không mất đâu."


*Bất khả phương vật: không gì sánh được.

P/s: Mình bắt đầu đổi sang xưng thành Chiêu Văn rồi, thú thật là mình thích cách gọi này ghê gớm 🥰🥰🥰

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Co