ZingTruyen.Co

Thăng Long, đều nhờ người mà náo nhiệt

Chap 19: Vu Quy

Laam0110

Haizzzz...Nghi ngồi ở quầy thở dài thườn thượt. Thi thoảng có người gọi thì ra thu dọn sắp xếp, không tin được là bản thân cũng có ngày đi làm bồi bàn thế này thành ra đỡ trái hở phải giật gấu vá vai mãi mới thuận lợi đưa được một mâm cơm đến cho khách. Chân thành gửi lời xin lỗi đến những người bị bê nhầm món, bị đổ nước lên người với cả ngồi đợi nửa tiếng mới được uống miếng trà. Lỗi đâu phải tại cô, trước đây đến rót nước mời khách tới nhà Nghi còn chưa bao giờ làm.

"Cháu có chuyện gì mà mặt ỉu xìu thế kia."

"Aish...lần trước đi với Hoàng Lục gặp một vụ án, cháu còn chưa kịp hít hà... à không, chưa kịp tìm hiểu hết thì đã phải về rồi."

"Vụ án vợ thứ công tử nhà họ Doãn đó sao."

"Phải ạ, nhưng hôm trước gặp người ở của nhà đó, nghe con bé nói một chút cháu lại thấy vụ án này có khi không nên điều tra tiếp, nếu không sợ là khiến mọi người kinh hồn bạt vía."

"Không có vụ án nào là không nên điều tra cả, cho dù sự thật có đau lòng cách mấy thì người ở lại luôn cần một câu trả lời, cháu hiểu không."

"Cháu cũng không biết nữa." Nghi thật sự quá rối trí, không phải ăng ten bắt sóng drama gãy mà chỉ sợ đến lúc biết hết tất cả bị cảm động đến mức ngồi khóc tiếng tró thôi, có mấy lần đã rơi vào hoàn cảnh như vậy rồi.

"Bác à, bác có cách nào giúp cháu điều tra không, đợi được Hoàng Lục về chắc cháu có thể rời mả đến mấy lần rồi."

"Cháu muốn biết những chuyện gì?"

"Có vài chi tiết, ví dụ như trước khi được Lê Dương đón về thì Lạc sống ở đâu, với ai, sống như thế nào, hoặc có nơi nào đặc biệt với cô ấy không, với cả việc trước khi mất tích thì Lê Dương đã đi đâu, làm gì."

"Thôi được, ta giúp cháu điều tra."

"Thật sao, có thể điều tra được thật ạ?"

"Đương nhiên có thể..."

  Đang nói chuyện dở thì một người phụ nữ ăn mặc...ờm...màu sắc với dáng vẻ mệt mỏi bước vào, chắc không phải khách thông thường, bà ta tiến thẳng đến quầy, đập đập bàn, tay quạt lia lịa, khiến mái tóc ướt mồ hôi của bà ấy bay nhẹ.

"Lão Hoàng, cho tôi miếng nước, mệt chết tôi mất."

Lão Hoàng cũng không có vẻ gì là khó chịu, chậm rãi rót cho bà ấy ly nước, chắc cũng đã quen rồi.

"Hai cái nhà kia đúng là lắm chuyện, bàn tới nát nước mới chịu thống nhất lễ cưới xin." À ra là bà mối. Một người trông hơi đầy đặn, trang điểm đậm cùng giọng nói hơi chát chúa, dưới môi bà ấy còn có một nốt ruồi dễ thấy chắc cũng không phải người hiền lành gì. "Hai đứa con xứng đôi vừa lứa như thế, lại cùng nhau lớn lên, thế mà cha mẹ chỉ vì chút hồi môn mà cãi nhau sứt đầu mẻ trán, coi mà tức giùm hai đứa nhỏ." Tuy rằng không hiền lành nhưng có vẻ là người tốt.

"Bớt nóng đi, vậy định ngày bao nhiêu?"

"Cuối tháng này, ngày 28."

"Vậy là tốt rồi, hai đứa nó chắc vui lắm."

"Chứ lại không, lúc nãy tôi về hai đứa nhỏ miệng cười đến mang tai kia kìa. Nhà ngay cạnh nhau như thế được cái rước dâu tiện ông ạ."

Ánh mắt bà ấy chợt đảo qua Nghi đang đứng cạnh, cô cảm thấy dễ có chuyện không hay lắm. Quả nhiên bả nheo mắt dò xét từ trên xuống dưới.

"Mà...cô cháu gái này của ông...chắc cũng đến tuổi gả đi rồi đó nhỉ...hay để tôi kiếm một mối tốt cho nhé."

  Đoán đâu có sai ಠ_ಠ, cái ánh mắt như hổ đói của mấy bà mối khi thấy con gái đến tuổi xuất giá, không lẫn đi đâu được. Nhưng xin thứ lỗi, luật pháp quy định nam 20 nữ 18 hãy nghĩ đến chuyện kết hôn. Là công dân gương mẫu, Nghi không thể trái luật, vào tù ăn cơm như chơi.

"Hahaha...không cần đâu, ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên, để con bé tự định đoạt đi." Lão Hoàng cười lớn, cô thầm giơ một like cho ông.

  Lấy chồng sao, ngày đó còn xa lắm.

Chẳng biết từ bao giờ, nửa tháng như một cơn gió, dịu dàng mơn man qua nhân gian. Vị đó vẫn chưa về, Nghi lại chết dí trong nhà. Họa may ngày mai là đám cưới của hai người kia, nhà họ lại gần Hương Quán, cô nhủ thầm ra ngoài một chút chắc cũng không chết ai.

Đó là một ngày trời hơi lất phất mưa nhẹ vào buổi sáng sớm, sau đó là không khí hơi se se của tháng 2. Đội nón chẳng biết vơ đại ở đâu nữa, cũng thấy thật giống mấy bà hàng chợ, dân dã lại cực kì thoải mái. Một lễ vu quy không có dàn loa bật cả phố cùng nghe, không có ánh đèn neon sáng bừng cả một góc, không có MC với những câu chúc phúc sáo rỗng liến thoắng, chỉ có một người đàn ông điều khiển từ đầu đến cuối. Cô dâu một thân áo dài, khuyên tai ngọc, gương mặt thật sự diễm lệ đến không nói nên lời, Nghi nhìn còn ngơ luôn chứ đừng nói đến anh chàng tân lang kia.

  Cô gái bước đến quỳ trước cha mẹ, vái một lần nước mắt lưng tròng. Người ta nói 'Con gái gả rồi như bát nước hắt đi', từ nay con bé không là con của cha mẹ nữa, sẽ phải lấy nhà chồng làm trọng, làm gì cũng phải suy tính thiệt hơn cho nhà chồng trước, bởi 'xuất giá tòng phu', tuy xã hội phong kiến cũng không trọng nữ nhân nhưng cha mẹ nào lại nỡ để con cái vuột mất khỏi tay mình chứ. Chỉ mong con có thể gả vào một nhà tốt, cuộc sống sau này không cần lo toan cơm ăn áo mặc, có chăng thì cũng là cuộc sống ép buộc, miễn chồng con không rời bỏ con thì sống có thiếu thốn một chút cũng không sao. Người cha nắm lấy tay con rể, ông siết chặt tay chàng nước mắt kìm nén.

"Tuy trước đây chúng ta và nhà con có những mâu thuẫn, thật tình là ta lo cho con bé, gả vào nhà con rồi nhất định không được để nó chịu ủy khuất, nếu không ta có làm ma cũng sẽ lật mả sống dậy."

  Hàng xóm xung quanh tụ tập xem náo nhiệt, người quở trách ông ngày vui lại nói những điều không hay, người khâm phục ông vì dám nói ra những điều này, giống như tạo ra một tấm khiên chắn vững vàng, bảo vệ con gái mình trong đó.

  Chú rể cũng không dám bừa bãi, trên mặt hoàn toàn là vẻ nghiêm túc, nắm chặt tay ông ấy gật đầu đáp rõ.

  Quả nhiên hai nhà này sát cạnh nhau như lời bà mối đó nói, nhà trai đứng ngay trước cổng, Nghi thấy anh ta đưa tay, nắm lấy tay cô dâu rồi nhẹ nhàng dẫn về nhà. Khi bước qua chậu lửa trước cửa, anh ấy dịu dàng đỡ cô, giúp cô nâng váy, sau đó...không còn sau đó nữa, đơn giản là vì Nghi chỉ là hàng xóm đến chung vui, trong nhà người ta có gì mình biết làm sao được.

  Gia nhân trong nhà trai phát bánh cho mọi người bên ngoài lấy may, là bánh phu thê. Những đứa trẻ vừa ăn vừa vui vẻ hát ca dao, một bài khá lạ, nhưng hay, rằng.

   'Anh thương em đừng vội nắm tay     
   Anh về cậy mối cậy mai tới nhà
   Mai đây ta ở cùng ta
Thức khuya dậy sớm, cha mẹ già nuôi chung.'

  Bánh phu thê, loại bánh bắt nguồn từ thời Lý Anh Tông khi ông đi xa đánh giặc, là hoàng hậu làm gửi đến tiền tuyến cho chồng. Không phải sơn hào hải vị, không dùng những nguyên liệu khó kiếm, thứ quý giá nhất người ta tìm thấy, là tình cảm một đời, phu thê kết tóc đến bạc đầu giai lão.

Nói thật, nhìn cảnh này Nghi có chút ghen tỵ. Cô dâu thật có phúc, ngược xuôi giữa dòng người lại may mắn tìm được người thương mình thật lòng. Tự hỏi có mấy ai được như thế. Ở cái thời đại này liệu đã có nữ nhân nào trong ngày hỉ của mình được phu quân nắm tay mãi không buông, được chàng ấy nâng váy dìu qua bậc cửa chưa, hay là chỉ vì cha mẹ sắp xếp, sẵn sàng lấy người mà đến mặt cũng chưa được gặp. Hoặc may mắn hơn, có thể lấy được người mình yêu, nhưng chàng ta có yêu nàng không, trong căn nhà đó nàng là phu nhân độc nhất, hay chỉ là bà cả, bà hai hay bà ba, suốt đời gìn giữ cái gọi là tam tòng tứ đức. Trước nay Nghi chưa từng thật sự tham gia một lễ cưới, bây giờ mới biết lúc nhìn thấy đôi nam nữ hạnh phúc nắm tay nhau, được cha mẹ đồng ý nên duyên vợ chồng, được mọi người hoan hỉ chúc mừng là một chuyện hết sức tốt đẹp. Từng đọc được một câu như thế này 'Mong tất cả những người có tình cảm đều có thể ở bên nhau.' Không cầu sang giàu, chỉ cầu một kiếp bình yên bên người.

Khi phát đến lượt Nghi, chợt thấy người gia nhân đó cười, mọi người đừng ném đá, nhưng đúng là cái biểu cảm...nuông chiều đó. Anh ta nhẹ nhàng đặt vào tay Nghi một cái bánh, khác với những đứa trẻ kia ngoài bánh còn có một viên kẹo. Cô hơi rùng mình, xác nhận từ lúc tới đây chưa hề biết qua người này. Có khi nào là người quen của nguyên bản không.

  Tuy đúng là muốn nếm thử bánh xưa với nay khác nhau ở đâu, nhưng bố mẹ từng nói, không nhận đồ người lạ đưa cho, lại thêm cái thái độ của người đưa, ăn 7749 miếng gan hùm cũng chẳng dám động vào. Chỉ là dáng dấp anh ta có chút quen mắt.

  Đám cưới tan, tiếng pháo cũng ngừng, đám đông tản đi, việc còn lại chỉ là mong hai người bên nhau đến cuối đời.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Co