ZingTruyen.Co

Thăng Long, đều nhờ người mà náo nhiệt

Chap 17: Gia đình

Laam0110

"Cho dù thế nào, tôi vẫn cảm thấy suy luận của mình còn quá nhiều lỗ hổng, dường như đã sai tại một điểm nào đó từ sớm rồi." Nghi quả thật cảm thấy như vậy, dù sao cô cũng chỉ là đứa nhóc lớp 10, ngoại trừ xem nhiều phim hình sự hơn người khác một chút thì chưa từng tiếp xúc qua án mạng. Suy luận trước đây có thể dựa vào ăn may nên đúng, để làm một nhân viên điều tra, thực chưa tài giỏi đến mức đó.

Trái lại anh ta không đáp lời, chỉ cười nhẹ, đằng sau là thâm ý khó nhận ra.

  Lúc này trên trời xuất hiện một con chim thuộc ngoài kiến thức sinh học của Nghi, đáp xuống tay Hoàng Lục, dưới chân có gắn một ống gỗ rất nhỏ. Vẫn là lần đầu tiên được thấy cảnh 'truyền tin' như này đi, nhưng loại người trời sinh ghét một chó hai mèo ba động vật như Nghi, nhìn thấy đã tránh xa cả thước, mặt mày cực kì khó coi. Mắt con vật đó lại cứ dòm cô lom lom như thể chỉ cần chủ nhân vừa tháo ống gỗ ra thì nó sẽ ngay lập tức lao vút đến mổ tới tấp vô mặt con người này.

  Đoán đâu có sai, cái con khốn nạn đó, lúc đậu trên tay vị kia thái độ không dễ chịu thì cũng là sùng bái hết mực, vừa xong không hiểu ăn nhầm thứ thuốc thần tiên gì, vỗ cánh bay chực muốn đáp thẳng vào mặt cô. Không biết nó thiện ý hay ác điểu, dù cung phản xạ dài đến mấy thì dưới tình huống hiện tại Nghi rất nhanh đã biết, không chạy là tiêu. Ba chân bốn cẳng bỏ trốn.

  Có lẽ chính Hoàng Lục cũng không liệu được rằng con điểu mình nuôi vậy mà thành tinh rồi, đối với người khác chính là nhất mực ngoan ngoãn, chỉ duy không biết tại sao lại trở nên 'cùng hung cực ác' khi gặp cô gái này. Thành thử ra được chứng kiến một cảnh chim đuổi người om sòm chạy vòng quanh sân, mùi vị thực vô cùng vi diệu.

  "Con mẹ nó, có thể giúp tôi không. Con chim này của mấy người phát điên gì vậy."

  Hiện tại anh mới phản ứng được, huýt sáo một tiếng, cái con 'tiêu chuẩn kép' đó cuối cùng nghe lệnh quay về cạnh bên, sau cùng đập cánh bay đi.

  Nghi đại khái đã tính sẵn trong đầu, thịt chim chế biến như nào mới ngon.

  "Tôi sâu sắc đề nghị làm lễ trừ tà cho con vật của anh đi, khả năng cao đã bị tà thuật điều khiển rồi."

  Cô cầm ấm trà rót lấy rót để, loại cốc nhỏ như này uống không có đã, hơn nữa dạ dày bắt đầu nhớ nhung những tháng ngày giải khát bằng Coca rồi.

  "Có lẽ nó cảm thấy trên người em có một loại cảm giác nào đó...ờm...khác biệt."

  'Phải, khác biệt, mùi mèo ghét chó khinh trên người tôi đương nhiên khác biệt.' Nghi tức đến bật cười, không nói nổi nữa.

  Anh từ từ mở thư, một tờ giấy màu ngả vàng, chẳng biết bên trong viết gì, thở dài một tiếng.
Cô chỉ thuận miệng hỏi một câu 'Sao vậy' cũng không để ý đến có lời đáp hay không.

  "Vốn ta định ở lại điều tra vụ án này thêm vài ngày, công việc ở lộ Bắc Giang lại không thể trì hoãn."

  "Vậy để tôi..."

  "Không được."

  'Chưa có nói hết mà.' Nghi dụi dụi mũi mấy cái, đây là thói quen mỗi lần ngại, được truyền lại nguyên vẹn từ ông nội.

  Nhưng cũng đúng, suýt cái tính tò mò lại hại người.

  "Vụ án này không lẽ bỏ dở sao?"

  "Sao có thể" Anh không nói gì thêm, chỉ nhún vai một cái. Nghi biết đây là tự tin, không, nói chính xác hơn là kiêu ngạo. Một người kiêu ngạo vừa đủ, không những không khiến người ta khó chịu, trái lại còn mang đến một cảm giác an toàn khó nói. Hoàng Lục chính là người như vậy.

  "Em cứ yên tâm mà quay về đi, xong việc ta sẽ kể em nghe, được không?"

  Nói thế này thì ai còn dám từ chối nữa.

  Ngày hôm sau, thực sự có một đoàn binh lính ghé qua ngôi làng này.

  "Hoàng Lục, họ, họ đến đây..."

  "Huynh của ta đi uý lạo nhân dân các lộ đúng lúc trở về Thăng Long, ta nhờ huynh ấy đưa em đi cùng."

  "À..."

  ...

  "Ai...ai...ai cơ? Anh vừa...nói...là huynh... huynh???? Huynh nào?"

  "Tam huynh."

  "Chiêu Minh Đại Vương????"

  Hoàng Lục nhìn gương mặt ngạc nhiên đến lắp bắp của Nghi, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào. Cô ấy rất lạ, luôn cảm giác cô gái này đối với triều đình có một sự tín nhiệm, nhiều đến khó tin. Giống như chỉ cần là triều đình, cô chắc chắn là người đầu tiên tán thành, không mảy may nghi ngờ. Rốt cuộc cảm giác tôn kính đến mức không chân thật này của cô từ đâu mà có.

  Một người đàn ông đi tới. Nói thật chứ cái khí chất này, đây chính là khí chất của tướng trên lưng ngựa, đủ để Nghi biết đó là vị nào. Khác với một Trần Nhật Duật phóng khoáng lại dịu dàng, Trần Quang Khải thực như cây cột thép, vững vàng, trưởng thành và...thôi được, mọi người đều biết, nam nhân trên 30 tuổi mị lực hơn cả, trước đây Nghi hoàn toàn khinh bỉ ba chữ cao-phú-soái nhưng gắn lên người vị này, thực tình con chữ cũng có thể thay da đổi thịt. 

   "Tên nhóc nhà đệ suốt ngày chạy lung tung. Hoàng huynh nói với ta tới phủ tìm được đệ hay không còn phải dựa vào vận may đấy."

  Không nói chuyện thì không sao, nói rồi mới thấy hai anh em họ có 3 phần giống nhau trong khẩu âm, kỳ lạ thay dù cho có là cùng cha khác mẹ, chí ít dung mạo cũng phải có một hai nét tương đồng, nhưng hai gương mặt này khác hoàn toàn, một chút cũng không giống.

  "Chẳng phải ta không thích ở lâu trong Hoàng thành sao, các huynh đâu còn lạ."

  Nghi đứng bên cạnh với ánh mắt sáng rỡ, quả nhiên là người thật, đẹp hơn tỉ lần mấy bức tượng được đúc chẳng hiểu phỏng theo nguyên mẫu ai, kém xa gương mặt này mười vạn tám ngàn dặm. Tầm nhìn ngài ấy cũng đồng thời quét qua, bay sạch sành sanh sự thả lỏng khi nãy với Chiêu Văn, đôi mắt như vô vàn thanh kiếm chĩa vào người đối diện, giống như dò xét từ trên xuống dưới, chỉ cần một điểm đáng ngờ sẽ rút thanh đao bên hông ra chỉ thẳng vào cổ đối phương, đẹp...đẹp thì đẹp thật nhưng cũng quá đáng sợ đi (╥﹏╥)

Chân cơ hồ muốn quỳ sụp xuống gọi đại vương, làm ơn đi vương gia, có thể đừng nhìn con gái người ta như thế được không, tôi là lương dân chứ có phải tội phạm đâu.

"Dân, dân nữ bái kiến đại vương."

Hoàng Lục biết cô đang sợ không những không giúp còn bụm miệng cười. Nghi thực sự muốn phát vào đầu anh ta một cái, ánh mắt muốn nói 'Sao còn chưa giúp tôi'.

Mãi không thấy câu 'Ngươi miễn lễ' như trong phim, hơi nhìn lên, ôi mẹ ơi, ngài ấy sao lại biểu cảm như muốn lấy cái mạng chó của nhà ngươi ngay lập tức vậy. Chiều cao vốn dĩ chênh lệch rất nhiều, nhìn từ dưới lên thực tình chính là doạ người.

Hoàng Lục cuối cùng không cười nổi nữa, đứng ra nói giúp.

"Huynh đừng dùng ánh mắt bức cung phạm nhân mà nhìn em ấy nữa, người ta vẫn là con gái đó."

Cuối cùng cũng chịu bỏ cái biểu cảm đó đi, cùng một câu 'Ngươi miễn lễ' lạnh tanh. Đệt, thực sự chưa từng nghĩ Chiêu Minh Đại Vương là một người như thế này.

Ngài ấy quay bước đi đến quán nước, Chiêu Văn thì không giấu nổi nụ cười châm chọc, mặt Nghi vẫn đang xám ngoét.

"Ta thật không ngờ nha, em đối với ta một tiếng 'dân nữ' có 8 phần giả đứng đắn, vậy mà đến ngẩng đầu trước mặt tam huynh cũng không dám. Chậc...chậc...có phải ta đánh mất uy nghiêm nên có của một vương gia rồi không." Hoàng Lục nương theo ánh mắt Nghi nhìn Chiêu Minh Vương, tay phe phẩy chiếc quạt màu xanh ngọc, miệng không ngừng cảm khái. Cô rất muốn gào lên một câu "Chiêu Văn đại lão gia à, anh làm ơn giữ là chút hình tượng giùm tôi đi, hình tượng trước đây của anh sắp sụp đổ không còn một mảnh rồi, tôi thật sự không nỡ ಥ_ಥ"

Nghi ở ngoài giúp bê nước cho các binh sĩ, mồm miệng nhanh nhảu, sau đôi ba lời qua lại đã quen được cả một đám người. Hiện tại lại càng giống một thằng nhóc đang độ thiếu niên, ngồi giữa những thanh niên quanh năm sống trong quân ngũ tâm sự chuyện nhà. Giữa thời tiết mát mẻ của ngày xuân, cỏ xanh mơn mởn thuận theo làn gió nhẹ mà đung đưa. Tiếng cười của những chàng trai đó, lạc quan biết bao nhiêu, chẳng còn nỗi lo hằng đêm bám víu, những mệt nhọc thống khổ nhiều lúc tưởng chừng buông xuôi giờ bỗng dưng nhẹ nhàng đến khó tin.

"Thế, nàng ta là ai? Tại sao khiến đệ đích thân mở lời nhờ ta."

"Là người rất quan trọng với... ừm... người quen của ta, tính mạng của cô gái này liên can rất lớn."

"Chỉ sợ 'người quen' này không tầm thường đi."

"Hơn nữa nàng ấy đầu óc nhạy bén, ta muốn bảo vệ... mang theo bên cạnh."

Chiêu Minh Đại Vương nhất thời chưa thể hiểu được, 'mang theo bên cạnh' này rốt cuộc là ý gì. Đứa nhóc này từ nhỏ đã có những suy nghĩ vượt ngoài ràng buộc thế sự, vốn là đệ đệ cuối cùng càng nhận được sự nuông chiều từ thượng hoàng và các huynh, sớm đã để đệ ấy có thể sống một cuộc đời tự tại. Nếu Chiêu Văn muốn làm, chỉ cần không hại đến lê dân bách tính, không chạm quốc thể, mọi người đều dung túng mà bỏ qua. Cũng thật may đệ ấy lớn lên có chừng mực, phong lưu mà không phóng túng, lấy thời cuộc làm trọng, cũng không uổng một chữ "Trần" trong tên.

Quán trà sớm đã chẳng còn ai ngoài hai người, mặt Quang Khải dần nghiêm lại, Chiêu Văn cũng không còn vẻ hời hợt nữa. Không khí mới nãy còn nhẹ nhàng bỗng căng thẳng đến nghẹt thở.

"Quan gia , đối với Quốc Tuấn thật vẫn không yên tâm."

"Huynh cảm thấy thế nào?"

"Ta cảm thấy quan gia không sai, hiện giờ quá tin tưởng Quốc Tuấn mới là hồ đồ, hai nhà chúng ta ân oán kéo dài đã lâu, nếu nói thật sự trong lòng không có khúc mắc chính là lời nói dối không có thành ý nhất."

"Ta vẫn luôn tìm cách thăm dò, bao nhiêu năm qua huynh ấy chưa từng mảy may để lộ dù chỉ một chút khả nghi. Có thể chứng minh hoặc là huynh ấy không hề có ý định với 'chuyện đó', hoặc là huynh ấy còn đáng sợ hơn chúng ta tưởng rất nhiều."

"Vẫn biết ngoại tặc đang lăm le đạp móng ngựa trên thềm quốc gia, bên trong lại chẳng thể buông bỏ được nghi kỵ, ta cũng cảm thấy bất an."

Chiêu Văn không mở miệng thêm nữa, mỗi khi chủ đề câu chuyện tiến đến điểm này kì thực chẳng ai nói tiếp nổi. Anh em trong một nhà lại chẳng thể cùng ngồi xuống uống một ly rượu mà trong lòng không chút tạp niệm. Khi Nhật Duật sinh ra, Hưng Đạo Vương đã 25 tuổi rồi, binh pháp của hắn chính là do người anh trai con chú con bác này dạy, có ơn tri ngộ, cũng đối xử rất tốt, vậy mà càng lớn mâu thuẫn gia đình càng khiến hai người vốn tình như thủ túc trở nên lạnh lùng xa cách.

Nhớ đến hôm trước nghe cô bé kia kể chuyện, trong lòng đúng là có chút ghen tỵ. Em ấy nói nhà có hai anh em, gia đình hoà thuận, có lúc cãi nhau sứt đầu mẻ trán nhưng chung quy gia đình vẫn chính là gia đình, huyết thống là sợi dây ràng buộc duy nhất mà trên đời này không lưỡi dao nào cắt được. Em ấy lớn lên trong một gia đình như vậy, mới là lý do tại sao tâm hồn lại nhỏ bé đến thế, một trái tim chỉ đủ chứa một căn nhà, trong căn nhà có những người em ấy yêu, không hơn, không kém.

Anh nhìn dáng vẻ cười đến thoải mái của Nghi, một đợt tự giễu dâng lên trong lòng chỉ có thể nhấp một ngụm trà nóng, đè tâm trạng bất ổn này lại.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Co