ZingTruyen.Co

Thăng Long, đều nhờ người mà náo nhiệt

Chap 16: Vén màn

Laam0110

  "Em chuẩn bị một chút, ngày mai có người tới đưa em rời khỏi. Nơi này hiện tại không thích hợp để ở lâu."

  "Tôi biết rồi. Thế anh thì sao?"

  "Ta tự có cách giải quyết em không cần quan tâm. Lần này thì đừng xin ta, em cần về Thăng Long ở bên cạnh Bùi Hoàng mới là an toàn nhất."

  "Quyết định vậy đi."

  Nghi đã không dám để tính tò mò lấn át lý trí nữa, còn ở lại sợ là cái mạng nhỏ này cũng chẳng còn, thoát chết được 2 lần không có nghĩa là lần thứ 3 sẽ còn may mắn như thế. Vả lại mình còn ở đây cũng sẽ cản trở công việc của anh ta.

  Thu dọn lại căn phòng, cũng đã ở đây được hơn nửa tháng rời đi đương nhiên cũng có gì luyến tiếc. Nhớ lại đêm đầu tiên tới, không lẽ tiếng cậy cửa lần đó thực sự là do sợ quá nên nghe nhầm, nhưng tiếng động mạnh như vậy nếu nói là ảo giác thì đúng là có phần miễn cưỡng.

  Cũng không biết từ đâu mà đám Lan biết tin Nghi chuẩn bị quay về Thăng Long, tới nói lời tạm biệt. Lần tạm biệt này sợ là lần cuối bọn họ gặp nhau. Mấy đứa nhỏ thì nước mắt ngắn nước mắt dài bảo sau này không còn được nghe kể chuyện nữa, nhìn cũng đến là tội. Lan cũng buồn buồn, tặng cô một chiếc túi thơm thêu hoa cũng chẳng biết là loài gì nữa.

  "Chiếc túi này vốn định làm cho anh hai, định tặng cậu một chiếc đẹp hơn nhưng không kịp, chỉ đành thêu vội một đoá hải đường. Tuy gặp nhau không lâu, chỉ mong sau này có ngày tương ngộ."

  Những lần trước nói chuyện cứ nghĩ đây là một cô bé ngây thơ vui vẻ, luôn quẳng ưu sầu ra đằng sau. Hiện tại xem ra từ 'dịu dàng' lại càng thích hợp để miêu tả cô ấy hơn. Đáng tiếc hai chữ tương ngộ này e là không thực hiện được.

  "Hứa với tôi, nhất định phải hạnh phúc." Nghi đã đổi cách xưng hô, không còn là giữa hai người bạn nữa mà đã trở thành một lời chúc bình an, từ một người ở 700 năm sau... dành tặng cho nàng.

  Cất chiếc túi vào một góc trong tay nải hành lý giống như cất gọn một mảnh ký ức, một đoạn tình bạn hiếm có, sau này có khi mở ra sẽ có thể mỉm cười mà thán rằng bản thân có một người bạn của 700 năm về trước.

  Bất giác tay cô dừng lại trước hoạ tiết của nó, một cảm giác mơ hồ hiện lên. Ngày gặp người tên Doãn Quý, anh ta cũng có đeo một chiếc túi thơm tinh xảo, hẳn là hàng đắt tiền, mà hoa văn ở trên đó dường như mình cũng mới bắt gặp ở đâu đó gần đây. Tại thời điểm không quá xa, chỉ khoảng 2,3 ngày gì đó, trên một vật cứng...tay cầm...dao...

  Là chuôi con dao nhỏ mà Hoàng Lục đã cầm vào ngày tới khu rừng kia.

  Nghi đạp cửa xông ra ngoài, đi một vòng mới bắt gặp bóng lưng anh ta ngồi trên chiếc chõng dưới gốc đào của chủ nhà, vội vàng muốn thông báo chuyện này. Gọi lớn một tiếng "Hoàng Lục".

  Đi lại gần thì thấy Bính đang quỳ, hình như đang báo cáo gì đó. Trên tay vị 'lừa đảo thành thói' kia lại đang mân mê con dao, nhìn thấy hơi ghê. Thấy cô đến, anh ra hiệu Bính ngừng lại.

  "Anh đang có chuyện sao? Vậy tôi tránh đi lát rồi nói."

  "Không sao, em cứ nói đi."

  "Con dao đó anh lấy ở đâu vậy..." - "...Không chắc có liên quan không nhưng túi thơm mà Doãn Quý mang theo có hoa văn giống hệt trên chuôi dao. Cũng không trùng hợp đến mức như vậy chứ đúng không?"

  Cuối cùng cô ấy vẫn nhận ra.

  "Em ngồi đi rồi ta sẽ nói."

  "Tôi không dám."

  Mặt anh ta hiện rõ nghi hoặc.

  "Không phải tôi không dám ngồi cạnh anh, mà là..." cô đánh mắt về phía Bính đang quỳ. Là một công dân gương mẫu của nhà nước xã hội chủ nghĩa trong 15 năm, bản thân không thể tiếp nhận một vài lễ nghi phong kiến, tỉ dụ như việc ngồi khi người khác đang quỳ, Nghi tuyệt đối không có khả năng làm việc này.

  "Ngươi lui xuống trước đi."

  "Rõ."

  "Em đoán đúng rồi, hai vật này liên quan đến nhau không hề ít. Khi phát hiện thi thể ta cũng đồng thời tìm thấy con dao trong bụi cỏ gần đó. Một con dao và một túi thơm, là một cặp cũng chính là một loại tín vật định tình."

  "Tín vật định tình? Sao anh biết."

  "Khoảng 7, 8 năm trước, khi đó em vẫn còn nhỏ nên chắc không biết, ở nước ta có một thời gian người dân truyền tai nhau rằng, nếu tặng cho người kia một con dao nhỏ và được đáp lại bằng chiếc túi thơm có hoa văn y hệt được tận tay nàng ta thêu tương đương với việc tình cảm được hồi đáp."

À hiểu rồi, cũng giống như việc tặng chocolate vào ngày valentine.

"Nhưng mà, tặng dao cho nữ nhân...không cảm thấy có chút kì quái sao?"

"Cũng không có gì, hầu như những con dao này đều là được đặt làm, chỉ có tính thẩm mỹ, sức sát thương gần như bằng không. Nếu không phải do em không hiểu biết về dao thì lần trước ta cũng không lừa được."

Anh ta vậy mà còn mặt mũi nói tới lần đó.

"Tức là có thể coi hai vật này là độc nhất vô nhị, ít nhất chứng minh được cái chết của Lạc có liên quan đến Doãn Quý. Nghi vấn đặt ra là con dao này thuộc về ai?"

  "Em nói xem."

  "Người này là người trong lòng, nhìn thì hình như rất cũ rồi, theo như anh nói, đây là một lời đồn khoảng 7,8 năm trước, khi đó anh ta cũng mới có hơn 20 tuổi. Nếu không có ý trung nhân từ trước, thì khả năng cao vật này thuộc về người vợ trước đó Doãn Quý đã nhắc tới. Nhưng cô ấy mất rồi, nên một mình anh ta mang theo cả hai, giống như vẫn luôn nhớ về cô ấy chăng?"

  "Em dựa vào cơ sở nào."

  "Tôi đoán bừa thôi, việc này có quá ít thông tin."

  "Nhưng lần này em đoán bừa đúng rồi."

  "Vậy thì điều tra thử nguyên nhân cái chết của cô ấy là gì, sợ rằng cũng là bị bạo hành đi."

  "Không phải."

  "Anh đều biết rồi, tất cả những gì nãy giờ tôi nói..." - "...Cho nên từ lâu anh đã bắt đầu cho điều tra Doãn Quý?"

  "Cũng không quá lâu, sau lần gặp trên công đường."

  Cảm thán trong lòng một hồi, vị tổ tông sống này rốt cuộc tài giỏi đến mức nào.

  "Vậy nguyên nhân cô ấy chết là gì?"

  "Không rõ, hiện giờ vẫn chưa tìm được xác."

  Cái này rốt cuộc là lại có chuyện gì vậy?

  "Không rõ? Vậy tại sao anh khẳng định không phải cô ấy chịu bạo hành mà chết."

  "Theo như kết quả mà ta điều tra được thì sau khi vợ mất tích Doãn Quý đã có một khoảng thời gian bỏ bê công việc và nhà cửa đi tìm, khiến việc làm ăn của nhà họ Doãn, vốn thuộc hàng giàu có ở kinh thành, bị tổn thất nặng nề. Anh ta cũng bắt đầu trở nên cần kiệm ít lời, người quen đều nói hai vợ chồng nhất mực hoà thuận, có thể đoán ra đối với vợ cả người này đúng là có tình cảm, thậm chí là sâu nặng."

  "Vậy thì tại sao đối với người vợ hai này anh ta lại trở nên bạo lực, hơn nữa nếu vẫn nhung nhớ bà cả không có lý do gì lại nhanh chóng nên duyên cùng người khác."

  "Có thể miễn cưỡng giải thích rằng trong nhà không thể không có bàn tay quán xuyến của người phụ nữ, nhưng ta vẫn nghiêng về giả thiết thứ 2."

  "Lạc có liên quan đến sự mất tích của bà cả?"

  "Phải."

  "Khoan, khoan đã. Theo như tôi biết, bà cả mất tích vào 3 năm trước, năm đó Lạc mới có 14 tuổi, sẽ không có khả năng mưu hại người khác chứ."

  "Sao em có thể khẳng định là không có khả năng này." Ánh mắt anh tràn đầy sự tự giễu, giống như vừa nghe thấy một chuyện gì đáng cười. "Nếu em cảm thấy 14 tuổi không thể là sát nhân, thì em đã quá ngây thơ rồi."

  Nghi chết lặng không nói được gì, không thể phản bác lại, lời anh ta nói mới chính là hiện thực, ai nói trẻ em thì không thể mưu mô thâm hiểm, ai nói hung thần ác sát nhất định phải là người trưởng thành. Chỉ cần môi trường tác động đủ mạnh, bản chất con người có thể thay đổi tới mức khiến chúng ta cảm thấy không rét mà run. Lâu nay cô luôn sống trong một thế giới lý tưởng do mình tự tạo, cho rằng mọi người xung quanh đều là người tốt, thiếu niên thì nên có dáng vẻ nhiệt huyết của thiếu niên, tuổi trẻ thì có ánh mắt khinh cuồng, đến khi trưởng thành thì tâm lặng như nước, trước nay chưa từng nghĩ tới một đứa trẻ bị biến chất, sống trong môi trường mục nát sẽ lớn lên thành bộ dạng gì.

  "Anh có điều tra qua thân thế của Lạc chưa?"

  "Người trấn Lạng Giang, bố mẹ đều mất từ khi còn nhỏ, không còn thân thích..." anh chậm rãi rót ra hai cốc nước chè, lại đẩy cho cô đĩa hướng dương, anh biết mỗi khi suy nghĩ cô thường có thói quen này. Liếc sắc mặt lộ vẻ thất vọng của Nghi như đang muốn nói 'Cũng không có manh mối' thì tiếp lời "...nhưng được một người nhận nuôi, người này tên là Lê Dương."

  Mắt cô vốn đang cụp xuống lại sáng rỡ, xem ra thực sự có thể tiếp tục điều tra.

  "Vậy tốt quá, có thể thông qua người này tìm hiểu về tính cách của Lạc."

  "Em có biết người vợ cả của Doãn Quý tên là gì không."

  "Tôi không , anh ta không có nhắc tới." Trong lòng bất giác có linh cảm xấu.

  "Cô ấy tên Lê Dương, người trấn Lạng Giang."

  Trái tim Nghi tựa như bị bóp nghẹt lại, là một phản ứng tự nhiên. Mơ hồ cảm thấy sự thật của vụ án này còn đáng sợ hơn tưởng tượng rất nhiều.

  "Năm 18 tuổi cha mẹ Lê Dương lần lượt qua đời, may mắn cô ấy thêu rất khéo, được làng nghề thêu cổ truyền đề nghị lên trên, đưa vào cung phụ trách trang phục của phi tần, cuộc sống cũng không quá vất vả. Năm 20 tuổi nhận nuôi một đứa trẻ, tên Lạc bởi hoàn cảnh của cả hai có nhiều nét tương đồng. 24 tuổi xuất giá, kết duyên cùng Doãn Quý. Là người lương thiện, độc lập, người xung quanh đều kính trọng cô ấy."

  Nghe thật có vẻ là một cô gái hiếm có, giỏi giang thiện lương, nếu thật sự mất sớm cũng khiến người ta không khỏi tiếc nuối.

  "Tôi không hiểu tại sao Doãn Quý không nói cho chúng ta biết điều này, vì sớm muộn gì cũng có thể điều tra ra, anh ta có thể bị nghi ngờ."

  "Chỉ sợ chính anh ta lúc trước cũng không biết điều này. Nhà họ Doãn là phú hộ tại kinh thành, nếu chuyện con dâu nhà đó xuất giá còn mang theo một đứa trẻ 9 tuổi, xung quanh sẽ bàn tán những gì. Nghe nói cô ấy đã nhờ người hàng xóm để mắt tới Lạc, bản thân thì gửi phí sinh hoạt, mỗi khi rảnh sẽ lén về thăm con bé một lần."

  "Lê Dương dường như đối với Lạc rất tốt, thậm chí có thể coi là thập phần sủng ái, không lo cái ăn cái mặc, nếu đứa trẻ khi ấy thật sự độc ác tới mức hại ân nhân của mình..."

  "Lòng người không có gì là không thể, chỉ cần lòng đố kỵ đủ lớn."

  Lòng đố kỵ. Thực sự đúng là có thể giết người, hồi kết của vụ án này, xem ra sẽ khiến những người chứng kiến không dễ chịu chút nào.

  P/S:🤗🤗🤗mình quay trở lại rồi đây, tuy chap mới không dài, nhưng chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nha🥰🥰🥰

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Co