ZingTruyen.Info

Thăng Long, đều nhờ người mà náo nhiệt

Chap 15: Ẩn giấu

Laam0110

Hai mắt nhắm chặt, không dám tưởng tượng cái cảm giác con dao đó ghim vào cổ sẽ như thế nào. Nếu có thể chết ngay thì tốt, nhưng nếu chỉ trong vài giây ngắn ngủi, ý thức vẫn còn, cảm nhận từng tia đau đớn sắc nét, cảm thấy cơ thể sẽ dần chết đi, máu trào ra không ngớt. Tự nhận thức được hình như bản thân quá đen đủi rồi, tính cả lần này thì cũng chết 2 lần, 1 lần suýt thì xong đời. Lên trời rồi nhất định sẽ kiện Ngọc Hoàng, đối xử quá tàn nhẫn.

  Vậy mà chưa kịp chết, thì từ xa lại có tiếng người. Cô vội mở to mắt, còn chưa kịp quay đầu lại nhìn thì cả người đã bị ôm lấy kéo khuất sau một gốc cây rất lớn. Miệng bị bịt lại, đối mặt với một nam nhân học võ từ nhỏ như anh ta, Nghi thật chỉ như con tép bên mép con mèo, đến sức để giằng ra cũng không có, hoàn toàn nằm trong phạm vi bị khống chế.

  "Yên nào." Cho dù thật sự là giả mạo, nhưng khí chất người này đúng là của vương giả. Một câu đã khiến người khác không dám làm trái.

  Đến lúc nghe rõ những người đang đến nói thứ tiếng gì, mới thấy ngồi im không động là quyết định sáng suốt nhất đời này. Bọn họ dùng ngôn ngữ giống hệt tên Đạt lỗ hoa xích. Hơn nữa hai kẻ đến có lẽ cùng chẳng phải người dân bình thường, là quân sĩ Mông Cổ. Vóc dáng phải to lớn gấp đôi người Nam, tay còn cầm theo hai thanh đao lớn, có vẻ rất nặng.

  Hai kẻ đó chia nhau lục soát, lại gần đến bờ sông nơi hai người đang trốn. Mồ hôi lạnh tuôn ra hàng loạt. Lại nghĩ đến 'Nếu bây giờ thu hút sự chú ý của tên kia, có khi nào bọn họ sẽ đánh nhau, mình có thể nhân cơ hội mà chuồn đi?'

  Không biết sẽ được 'Ngư ông đắc lợi' hay 'Trâu bò quýnh nhau ruồi muỗi chết' mà hiện tại chỉ còn cách tin vào bản thân. Dựa vào thính giác, một kẻ có vẻ đang đi thẳng hướng gốc cây đang che chắn cho mình, tay cô mò mẫm dưới đất một hồi, tìm được cục đá. Lại ném về hướng ngược lại với hướng hắn đi, khiến tên đó chú ý quay người nhìn. Bắt được thời cơ, Hoàng Lục dùng con dao doạ người khi nãy một đường ghim thẳng sau gáy, hắn chết không kịp ngáp. Tiếng sột soạt do thi thể ngã xuống khá lớn, thành công kéo kẻ còn lại chú ý mà đi tới. Nhưng người này đâu ngờ được, từ khi nào anh đã xuất hiện từ phía sau, làm một đường nhanh gọn lẹ ngay tại yết hầu, lại thêm một kẻ ngã xuống mà có lẽ còn chưa hiểu tại sao mình chết.

Nghi núp sau gốc cây, sóng yên biển lặng mới ló cái mặt ra.

"Sao lại giúp ta, không sợ ta lừa em lần nữa, giải quyết xong hai kẻ này sẽ đến lượt em sao?" Có thể lần nữa nhìn thấy biểu cảm phóng khoáng này của anh ấy, cũng nhẹ nhõm hẳn.

Cô cúi xuống, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay, hơi lưu luyến xúc cảm khi nãy. Lúc cô đang mò mẫm tìm đá, đã có bàn tay nắm lấy, không chặt nhưng nhiệt độ tay ngài ấy rất nóng. Cùng với cái nắm tay đột ngột, là lời thì thầm 'Đừng làm loạn' bên tai. Có vẻ hơi háo sắc, nhưng thú thật là nghe xong thanh âm đó đủ khiến tay chân bủn rủn, lần này tim thực bị chọc một phát rất đau. Vả lại...

"Cây quạt này..." Nghi giơ cây quạt vì khi nãy anh đột ngột nắm tay cô mà rơi ra. Đó là một cây quạt đặc biệt, đính một viên ngọc nhỏ màu xanh, trên thân đề bài thơ, dù đọc không hiểu nhưng cô vẫn nhìn thấy dòng "Hoàng tử Nhật Duật." Đó là cây quạt giống hệt cái Lan nhờ cô gửi lại cho Chiêu Quốc Vương, cũng đính một viên ngọc đỏ lựu, đề bài thơ và dòng chữ "Hoàng tử Ích Tắc." Nghi dùng sự tự tin duy nhất còn sót lại, mạnh dạn đoán có lẽ đây là tín vật được tặng cho các hoàng tử, có lẽ do vua Thái Tông hoặc Cung phi Vũ thị mẹ hai người tặng. Vật này đã khẳng định chắc chắn rằng, người trước mặt đây thực sự là Chiêu Văn Vương, cũng chứng minh rằng...từ nãy đến giờ...NGÀI ẤY CHƠI MÌNH!!!!!

"Nãy giờ ngài chơi tôi????"

"Ta đâu có." Dáng vẻ đó đúng kiểu Ta đâu biết gì đâu. Vốn dĩ muốn phi thẳng cái quạt này vào mặt anh ta mà nhìn có vẻ đắt tiền, sợ đền không nổi nên buông xuống.

  "Em đúng thật là chỉ giỏi suy luận, thân thủ rất kém."

  ...
  ...
  ...

"Vốn muốn thử em một chút, xem ngoài cái đầu nhanh nhạy này thì có tài gì chưa thể hiện ra không."

Còn cái gì, còn cái tấm thân già nua cằn cỗi suýt bị ngài doạ đến mức hỏi thăm cả 18 đời nhà Diêm Vương à? Không biết nên vui hay nên giận nữa. Vui vì may mắn là đầu thân vẫn liền tâm, chưa cần đôi lứa chia xa, một thứ một ngả. Mà càng nhìn ngài ấy càng muốn lao vào đồng quy vu tận. Sao trước đây không biết vị này lại là người...ầy, nhất định phải bình tĩnh, phong thuỷ hôm nay không hợp để chửi người. Quân tử ngày mai báo thù không muộn, ngài ấy là Trần Nhật Duật, là vị vương dày đặc chiến tích, là nhà ngoại giao tài ba, và là em vua, là em vua, là em vua, điều quan trọng nhắc lại ba lần, không thể vô lễ, mất đầu như chơi. Tự nhủ vài lần như đọc kinh, Phật dạy phải nhẫn, không nhẫn không nên chuyện. Nghi cố lắm mới vẽ được nụ cười trên mặt mà chắc Hoàng Lục cũng nhìn ra, hai chữ 'Khốn nạn' đã được ghim ngay ngắn lên người mình, giập thật mạnh cây quạt vào người anh ta, "Quạt của ngài, giữ cho cẩn thận, nếu để tôi nhặt được lần nữa nhất định sẽ bán lấy tiền đi lầu xanh uống rượu" rồi đi thẳng.

Biểu cảm lưu manh khi nãy bỗng chốc cứng lại, xoay người bước nhanh phía sau Nghi.
"Em là con gái, từ 'lầu xanh' sao có thể tuỳ ý nói ra như vậy."

"Tại sao không? Các ngài vào được không lẽ tôi không vào được. Hôm nay ngài đã khiến tôi ngộ ra rồi, cuộc sống này quá ngắn, tôi nhất định sẽ tận hưởng đủ, một là mỹ vị, hai là mỹ nhân."

  "Thực ra..."

  "Sao?"

   "Chuyện khi nãy ta biết là ta có lỗi với em, nhưng em nhớ lấy những gì ta đã nói. Đừng quá tin tưởng bất kì ai, kể cả ta. Em có tài, chỉ là quá tự tin. Em đã buông lỏng cảnh giác với ta quá nhanh, chỉ vì ta là Chiêu Văn Vương. Điều này là một sai lầm. Cho dù ta là vương, là dân hay là quan, đều là người xa lạ với em, không phải ai cũng có ý tốt. Thứ hai, tính tò mò của em rất lớn. Nếu đi cùng ta, ta có thể bảo vệ em, nhưng đi với người khác thì ta không dám chắc. Em rất không trân trọng sinh mạng mình, ta không biết lý do tại sao, lần trước cũng thế, lần này cũng vậy. Đứng trước cái chết em không hề có ý chống cự. Ta không thể luôn bên cạnh em, nên những điều này em phải biết, mạng sống của em quý giá hơn rất nhiều thứ khác."

  "Cảm ơn đã quan tâm. Tôi cũng tự hiểu rồi. Giờ về được chưa, ở nơi này lâu dễ chết lắm, chưa biết chừng hai tên kia còn có đồng bọn..." Nói đến đây Nghi mới nhận ra trọng điểm. Tại sao nơi này lại có chiến binh Mông Cổ? Thế là quay ngoắt đầu lại nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc xen lẫn khó tin. Nằm ngoài dự đoán, biểu cảm của Hoàng Lục rất lạ.

  "Em cũng nhận ra rồi đúng không, khu rừng này hệ luỵ có vẻ khá lớn đây."

  "Khoan, hình như có tiếng người."

  Hai người lập tức trốn dưới bụi có rậm rạp, lần này số lượng đến chẳng còn là hai nữa, phải hơn chục tên Mông Cổ cao to vạm vỡ. Bọn họ tìm thấy hai cái xác kia, biết có điều lạ liền ra lệnh lục soát. Lần này thực sự là khó thoát, bởi người đông thế mạnh, cứ coi như Chiêu Văn ngài ấy giỏi, nhưng một đấu mười, lại thêm khoản bảo vệ cô nữa, cũng quá khó đi. Tim đập bình bịch trong lồng ngực, phải lấy tay tự bịt chặt miệng lại vì sợ phát ra tiếng run rẩy. Tư thế hiện tại rất giống anh đang ôm cô vào lòng, tiện tay vuốt tóc một cái dịu dàng. Ý nghĩa đằng sau chính là 'Có ta ở đây, không cần sợ.'

  Đm, sao không sợ cho được, ai biết được mấy lão hung thần kia bắt được người sẽ làm ra cái trò biến thái gì. Cô thì không nói làm gì, giả sử bọn họ biết thân phận thật của vị tổ tông sống này thì phải làm sao? Trong phim thường thì phân cảnh này sẽ có một thứ gì đó sẽ vô tình thu hút chú ý, và cả hai bằng nỗ lực không tạo nghiệp nhiều, được ông trời tha cho một con đường sống. Mà thế quái nào người kia gần tiến đến đây rồi vẫn chưa có dấu hiệu nào của sự tha hoá vậy.

  Không ngờ gần đến phút chót, phía xa thật sự phát ra tiếng động mạnh, không biết là gì, nhưng thời tới rồi, đợi bọn họ dồn vào đó nhất định sẽ chạy. Nhưng lão nhân gia đã vả một cái thật mạnh vào ảo tưởng của Nghi, rằng phim với đời đến một phần vạn cũng đ*o muốn giống nhau, kẻ đô con kia đang định rời khỏi thì lão thử (là con chuột á) từ đâu bò tới chân hắn, được cái rất không ngoài ý muốn đó chính là tên có vẻ ngoài vạm vỡ lại trót mang trong mình trái tim thiếu nữ, thấy chuột là sợ đến kêu trời gọi đất, chạy một mạch về nơi hai người đang ẩn, lại vừa hay đúng lúc mặt đối mặt với Nghi. Thật đúng là bốn mắt nhìn nhau toé lửa tình (gạch bỏ), mặt hắn rõ ràng kiểu "Ta là ai, ngươi là ai, chúng ta quen nhau sao?", nếu phải dùng một từ ngữ để miêu tả, thì xin lỗi, tôi chỉ có thể dành cho ngài những từ ngữ mĩ miều nhất, đó là, trông ngu đ*o chịu được.

  Giữa lúc đại não vẫn chưa kịp truyền thông tin cho tứ chi hoạt động tiếp theo nên làm gì, người kia đã ngã xuống bởi một con dao găm ghim vào cổ. Sau đó là hàng loạt tiếng sột soạt ma sát với cỏ do mấy kẻ còn lại đang đến, có lẽ bọn họ đang hỏi có chuyện gì. Hoàng Lục bế thốc cô lên, khinh công điêu luyện mà Nghi không nghĩ là con người có thể thực sự làm được, dùng đầu bọn họ làm bàn đỡ, trực tiếp nhảy lên cây chạy trốn. Và đương nhiên, mấy kẻ này thì không thể nhanh nhẹn đến vậy, bị bỏ lại phía sau rất xa mới ý thức được rằng có chuyện gì vừa xảy ra. Nghi bám chặt vào người anh ta, sợ buông ra là rơi xuống, chết lúc nào không hay.

  "Tại sao lại có nhiều quân Mông Cổ ở đây đến thế?"

  "Có khả năng nơi đây đã trở thành một nơi bí mật của chúng."

  "Anh nói tôi mới để ý. Khu rừng này bình thường có cho tiền cũng không có người nào dám bén mảng tới, quanh năm âm u, thực sự thích hợp để làm chỗ trốn. Nhưng để làm gì?"

  "Trao đổi thông tin mà gián điệp tìm được, hoặc làm một số việc chuẩn bị cho cuộc đại chiến tiếp theo."

  "Vậy thì nguy rồi, nhưng sao lần anh tới không phát hiện ra?"

  Đến đây ngài ấy im lặng một lúc lâu, vẫn di chuyển rất nhanh, rồi sự chú ý chợt rơi tại một đám khói bốc lên mà không thấy lửa.

  "Dưới lòng đất."

  "Tiếp theo chúng ta phải làm gì đây."

  "Em nghe này, hiện tại bọn họ đã biết mình bị phát hiện, chắc chắn sẽ đuổi cùng giết tận chúng ta, những ngày này em tuyệt đối không được ra khỏi nhà trọ. Ta tự có cách."

  Xem ra lần này vướng phải một rắc rối lớn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info