ZingTruyen.Co

Thăng Long, đều nhờ người mà náo nhiệt

Chap 13: Vụ án

Laam0110

Một người đàn ông bước vào. Tuổi có lẽ rơi vào khoảng 45,46 gì đấy, mặc áo quan, để râu, nhìn bề ngoài thì có vẻ là người nghiêm khắc nhưng lại là kiểu nghiêm khiến người ta nể trọng. Mà khoan, sao nhìn mặt ổng quen quen... Chẳng phải đây là ông thầy đồ của đám Long sao? Mặc dù mắt không mù nhưng cái gương mặt này không nhầm được. Nghi trợn tròn mắt không tin, miệng lắp bắp nhìn ông hành lễ với Hoàng Lục, à không, là Chiêu Văn Vương.

"Hạ quan bái kiến vương gia, chuyện vương gia nói hạ quan đã cho người điều tra rồi. Trong nửa năm lại đây ở Trường Yên và Kinh thành có 17 hộ báo có con gái khoảng 14-17 tuổi mất tích. Hiện đã cho gọi bọn họ tới đây đối chứng."

Nói xong ông mới quay qua Nghi, gương mặt không đổi sắc lại khiến cô lạnh cả sống lưng. Xưa nay người hay cợt nhả như cô rất sợ những người như ông ấy, lập tức sửa lại đang ngồi cho ngay ngắn.

"Cô bé này là..."

"Là môn khách của ta."

  Nghi ngạc nhiên nhìn Hoàng Lục, mình thành môn khách từ khi nào vậy.

"Đại, đại nhân, có thể cho ta hỏi một câu này không?"

Đợi ông gật đầu cô mới dám lên tiếng, nãy giờ sợ đến mức miệng lưỡi đều khô cả vào.

"Ta có gặp một thầy đồ ở lãng Chãi, à là ngôi làng ven sông Tam, ông ấy trông rất giống ngài, hai người là..."

"Đó là đệ đệ song sinh của ta."

Nghe xong mới thấy đời này việc gì cũng xảy ra được. Quả thật hai vị này giống nhau như hai giọt nước, cái khí chất cũng rất giống nhau. Chính là kiểu khiến người khác không dám nhìn thẳng mặt nhưng cũng rất tôn trọng.

  Mấy hôm sau có người đến báo, mời cô và Hoàng Lục tới công đường. Ý định quay về Thăng Long đã bị dẹp bỏ từ lâu, tất cả nhờ vào nỗ lực mặt dày ba tấc đất cầu xin lên xin xuống của Nghi, đổi lại được cái gật đầu của ngài ấy.

  Lần này đến, trong công đường có rất nhiều người. Mục đích để họ nhận mặt, tìm ra thân thế của cái xác. Có đủ thể loại gia đình. Có nhà khóc lên khóc xuống, có nhà lại thờ ơ vô tâm, khó chịu ra mặt, nói gia đình còn nhiều việc muốn nhận mặt nhanh còn về, xem ra cũng chẳng mong muốn tìm được con gái. Thậm chí người đến là bà chủ lầu xanh, cả người nặc mùi son phấn. Theo kế hoạch là cô sẽ đóng vai nạn nhân, vì nếu như thật có người nhận ra, có lẽ suy đoán cô gái kia chết thay đã được kiểm chứng. Khi bước vào, mới đầu không ai có phản ứng gì cho đến khi một anh chàng nhận ra, đứng lên gọi một tiếng "Lạc". Có vẻ đúng rồi.

  Đó là một người khoảng hơn 30, gương mặt có thể nói là ôn hoà nhưng không đẹp. Mặc một thân áo dài màu nâu, hông còn đeo một túi thơm khá tinh xảo, nhìn bề ngoài cũng là một người có tiền. Anh ta tiến nhanh về phía Nghi, định nắm lấy cổ tay cô, nhưng bị Hoàng Lục ngăn lại. Thoáng chốc, có thể do Nghi tưởng tượng, hình như mắt anh ta nổi lên một tầng sát khí rất đặc, chỉ là đã mau chóng tan đi.

  "Anh tránh ra được không? Đó là vợ tôi."
Người kia dùng giọng có vẻ là hoà hoãn nhưng thực ra là kìm hãm thì đúng hơn.

  "Vợ anh..." Hoàng Lục lặp lại một lần câu đó, không giống vẻ chia buồn nhà có tang gia, lại càng giống đang khó chịu hơn, tay lại đẩy Nghi lùi lại phía sau mình. Hành động này mang lại cảm giác an toàn rất cao, tim cô lại như vừa bị chọc vào.

  Cho những người khác ra về, bây giờ trong phòng chỉ còn lại hai người, anh chàng kia và vị quan. Người hầu rót nước rồi lui ra ngoài.

  "Tôi tên Doãn Quý, có một tiệm vải ở kinh thành. Lạc là người thiếp tôi mới cưới về năm ngoái sau khi vợ cả tôi mất vì bệnh. Cho đến ba tháng trước, nàng ấy nói muốn ra chợ một chút nhưng không mãi không thấy quay về. Tôi cho người đi tìm nhưng không thấy tung tích nên phải báo quan."

  "Việc vợ ngươi mất tích gia đình cô ta có biết không?"

  "Lạc không cha không mẹ, tôi thấy nàng ấy có chút nhan sắc, lại chăm chỉ tháo vát nên lấy về làm vợ."

  "Cô ấy có vật dụng nào như thế này không?" Hoàng Lục đặt lên bàn cây trâm, anh ta nhìn một lúc rồi mới nhớ ra.
  "Cây trâm này mấy tháng trước Lạc nói nhặt được, trông đẹp không nỡ bỏ nên đem về dùng. Nhưng đại nhân, tôi không hiểu lắm, vợ tôi ngồi ngay kia, tại sao ngài phải hỏi tôi mấy vấn đề này."

  "Vợ anh chết rồi, em ấy không phải."

  "Chết? Ngài nói đùa sao? Vợ tôi sao có thể chết được."

  Không hiểu sao, ánh mắt người này, rất phức tạp, là sự xen lẫn của không tin, sảng khoái và bất ngờ, thực sự khiến người ta ớn lạnh.

  "Lát anh có thể đến nhận xác. Còn một vấn đề, trên chân vợ anh có vết bỏng nào không."

  "Vết bỏng? Không có."

  Sau khi anh ta đi hai người kia đều rơi vào trầm lặng, Hoàng Lục chỉ chậm rãi uống trà, vị chánh An phủ sứ tên Trần Thiệu cũng không hẹn mà cùng không lên tiếng. Cô cũng không dám hó hé gì, nếu chỉ có mình vị vương kia ở đây thì còn dám ba hoa, giờ lại có thêm một vị mặt lạnh hơn tiền, ai dám động.

  Qua một tuần trà, anh cuối cùng chịu nói.

  "Em quan sát được gì từ người đó?"

  "Bẩm, không nhiều, nhưng chắc cũng chẳng phải loại người tốt lành gì." Dứt lời tiếng hắng giọng khiến cô ngay lập tức sửa lại thái độ của mình.

  Sau khi biết người hằng ngày đi bên cạnh mình cuối cùng lại là vị vương được đời đời tôn kính, thái độ cũng không thể thoải mái được nữa. Mấy ngày rồi cô đều đã sử dụng toàn bộ trí nhớ của mình, muốn nhớ lại rốt cuộc thì nên xưng hô như thế nào cho phải. Cũng không thể xưng "tôi" được, quá bằng vai phải lứa, xưng hèn mọn quá lại càng không. Chỉ là rất tiếc, có lẽ người tên Hoàng Lục, sẽ không bao giờ tồn tại nữa.

  "Em quan sát được những gì."

  "Khi anh ta nhìn dân nữ lúc đầu tiên, ánh mắt rất lạnh, giống như muốn lao vào chia năm xẻ bảy ra chấm muối ăn...à không, ý dân nữ là anh ta không hề lo lắng cho người vợ mất tích của mình, hoặc là anh ta lo nhưng có mục đích." Aizzz cô đã quen cái kiểu nói chuyện không ra đâu vào đâu kia rồi, bây giờ mỗi lần nói lại phải nhìn sắc mặt Trần Thiệu, cộng thêm khoảng cách giai cấp giữa hai người, cũng quá khó đi. "Hơn nữa, khi nãy ngài có hỏi chuyện anh ta về vết bỏng, là ngay sau khi anh ta biết tin vợ mình chết, thái độ hơi lạ. Người ngả về sau, trả lời dứt khoát, là biểu hiện của buông lỏng cảnh giác, có hai khả năng, một là cô gái tên Lạc không có vết bỏng thật, hoặc là anh ta không biết, nhưng vợ chồng chung chăn chung gối không biết thì hơi lạ, có thể là anh ta vốn dĩ không quan tâm."

  "Quan sát tốt. Theo em anh ta có phải hung thủ không."

  "Mới gặp lần đầu thì chưa biết được nhưng dân nữ đoán là không. Thái độ không giống. Nếu người này là hung thủ thật, thì với tính cách của anh ta, khi nãy gặp lại, có lẽ sẽ rất vui mừng."

  "Tại sao."

  "Vì người hắn giết chưa chết, hắn có thể giết thêm lần nữa. Chưa biết chừng bởi vì dân nữ có khuôn mặt quá giống Lạc nên hắn lại muốn đạp ta xuống lỗ cho thoả mãn cái ham muốn giết người. Ai biết được đâu." Nghi nhún vai một cái, nói như thể chuyện này chẳng liên quan đến mình.

  Câu nói này cũng quá khiến người ta lạnh người. Cũng bởi cô đọc khá nhiều truyện tâm lý tội phạm biến thái, thể loại nào cũng gặp qua rồi nên có thể vẽ ra trong đầu hình dung về một kẻ cuồng sát là không khó.

"Chú ý ăn nói đi, không nói linh tinh. Ta muốn nghe kết luận của em."

"Kết luận? Dân nữ còn nông cạn, chưa hiểu được tất cả những điều này có ý nghĩa gì."

"Anh ta là người có khuynh hướng bạo lực, khả năng cao là thường xuyên đánh đập nạn nhân."
  "Sao ngài...A, thứ lỗi ta mạo muội, mong vương chỉ bảo."

  Anh dừng một hồi, ánh mắt vẫn rơi trên ly trà đã nguội, có vẻ ngập ngừng, chẳng biết đang nghĩ gì.

  "Trần Thiệu, ngươi lui ra ngoài trước đi."

  Sau khi người đã lui, mới tiếp tục nói.

  "Đối với em thì Hoàng Lục là ai?"
  "..."

  "Em nhớ kĩ, Hoàng Lục cũng là Chiêu Văn ta, ta không cần em phải khuôn phép, cũng không cần em phải tôn kính khi nói chuyện, người ở bên cạnh ta, nhất định phải thoải mái."

  Nghi đơ ra. Ba chữ 'bên cạnh ta' thật sự rất dễ khiến hiểu lầm. Trong sách chép '...vương đối với mọi người đều dễ gần...' nhưng chắc chắn không thể dễ gần đến mức bỏ hết quy củ như thế này chứ.

  "Tôi..."

  "Được rồi, không nói nữa, em lại đây."

  Cô ngạc nhiên đến mức bật cười, tới ngồi chiếc ghế đối diện, tay rót thêm trà.

  "Ngài chắc muốn tôi trở về làm con người vô phép vô tắc chứ." Miệng thì hỏi nhưng tay đã tự bán đứng chính mình khi tự nhiên như ruồi cầm hạt dưa lên cắn.

  Anh ấy chỉ nhìn cười bất lực, không biết nên nói sao đây, rằng thực ra nghe mấy câu lễ nghĩa của cô không thuận tai chút nào, cũng bởi anh biết, miệng thì 'dân nữ' này ' dân nữ' kia, mà thái độ lại tố cáo tất cả. Cô chưa hề coi người trước mặt là một vị vương, nói chính xác hơn, thì vẫn chưa quen với điều đó.

  "Anh nói cho tôi biết đi, tại sao lại biết nạn nhân thường xuyên bị đánh đập."

"Chỉ là suy đoán của ta mà thôi, khi khám nghiệm ngỗ tác đã nói rằng xương tử thi có dấu hiệu gãy rồi tự lành nhiều lần, thời gian khoảng từ hơn một năm trở lại đây."

"Ngỗ tác? À, tôi hiểu rồi. Vậy thì tôi nghĩ Doãn Quý không phải hung thủ. Với tố chất tâm lý của người này, vững vàng, hơi giảo hoạt, cũng khá thông minh, nếu không có kết luận của ngỗ tác có lẽ chúng ta rất khó để nhìn ra khuynh hướng bạo lực của anh ta từ lần đầu tiên gặp, khả năng cao là bạo lực biến thái, giống như lấy việc hành hạ làm niềm vui, sẽ không giết người mà chỉ từ từ hưởng thụ cảm giác đối phương đau đớn."

"Từ từ hưởng thụ cảm giác...em học mấy cái này từ đâu." Lặp lại một lần những gì cô vừa nói, giọng anh bỗng trở nên nghiêm hẳn.

"Tôi đọc sách, sao, nghe hơi biến thái à."

"Sau này ít đọc mấy thể loại đó đi."

"Sách hay như vậy không đọc thì uổng..." nói trắng ra là đọc mấy truyện trinh thám tâm lý tội phạm như vậy mới vui.

"Ta chỉ bảo em ít đọc đi thôi, đâu bảo không được đọc. Ta còn chưa nói, khi quay về Thăng Long có muốn đến phủ ta làm khách không, ta rất thích khả năng phán đoán của em."

"Làm khách? Nghĩa là tới đó ở sao?"

"Phải, nếu những kẻ đó biết em còn sống chắc chắn sẽ tìm cách giết em lần nữa, ở chỗ ta an toàn hơn, hơn nữa, ở lâu cạnh Bùi Hoàng rất có khả năng thân phận thật sẽ lộ."

"Để tôi suy nghĩ, khi nào quay lại Thăng Long sẽ cho anh câu trả lời. Nhưng mà...cô gái tên Lạc này cũng quá tội nghiệp đi, không cha không mẹ, 17 tuổi đã gả đi, lại lấy phải kẻ khốn nạn, sau đó chết tức tưởi. Nếu ta là cô ấy, sau khi chết đi nhất định sẽ đi kiện Ngọc Hoàng Đại đế, rằng để ta sống một kiếp bạc mệnh nơi nhân gian phồn hoa...."
"...Nhưng nếu cô ấy báo quan, rằng bị chồng ức hiếp, mọi người có thay cô ấy giải quyết không?"

"Còn tuỳ mức độ. Nếu cô ta báo vào thời gian nha phủ không có quá nhiều công việc, thì đánh đập nặng cũng đủ để xử tội người chồng. Nhưng nếu báo khi có nhiều công việc quan trọng hơn, trừ khi cận kề cái chết, bằng không thì việc này không đáng để quan phủ lưu tâm."

"Quả nhiên." Câu trả lời này Nghi cũng đoán trước rồi. Còn ngoài sức tưởng tượng là quan phủ cũng có khi xét xử cho cô ấy, Nghi còn nghĩ bọn họ sẽ bỏ mặc không quan tâm. Bởi thân phận người phụ nữ ngày xưa còn chẳng khác người ở là bao.

"Anh Lục, nghe tôi nói cái này được không..."
"...Tôi biết mọi người không quá đề cao tầm quan trọng của người phụ nữ, tôi chỉ có chút lời khuyên nhỏ. Đời này phụ nữ tài không thiếu, họ cũng sẽ đóng góp rất nhiều cho đất nước. Anh còn nhớ Bà Trưng, Bà Triệu chứ? Rồi biết đâu sau này vài trăm năm, tôi nói biết đâu nhé, sẽ có người phụ nữ, khi tất cả nam nhân đã ngã xuống, vẫn chỉ có mình nàng ta kiên cường đứng giữa gió tanh mưa máu, cũng sẽ có người, cho đến khi bị xử tử vì chiến đấu cho quê hương, vẫn hiên ngang mở mắt để ngắm nhìn sông núi lần cuối. Nên tôi mong, sau này nếu có thể gặp được người tài nhưng mang phận nữ nhi, anh có thể giúp nàng ấy không phải chôn vùi thiên phú của mình mà có thể sử dụng nó, vì mục đích chung."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Co