ZingTruyen.Co

Thăng Long, đều nhờ người mà náo nhiệt

Chap 11: Theo dõi

Laam0110

Thuyền sửa xong cũng là lúc đám nhỏ chạy ra đình, khung cảnh lại nhộn nhịp như buổi trưa hôm qua khi cô đến. Tiếng trống bắt đầu vang lên. Mấy anh chàng khi nãy đẩy thuyền ra sông, quay lại hét lớn với Nghi "Nhớ xem tụi anh thi đấu đó." Đúng là dễ nói chuyện thật.

Hôm nay là phần thi ném vòng, từng nhóm sẽ tham gia chứ không tham gia chung như phần tốc độ nữa. Nghi cũng không quá nhiệt tình cổ vũ, chỉ lẳng lặng đứng một bên xem, thi thoảng có chiếc vòng được ném vào đẹp mắt sẽ không khống chế được mà miệng khẽ nhếch lên. Gần chiều thì ra về, giữ lời hứa xem tất cả bọn họ thi đấu. Cô bắt đầu thấy hơi vô vị. Không phải cảm thấy cuộc sống bình dị này tẻ nhạt, mà là thấy bản thân quá nhàn rỗi, không làm gì, không phải suy nghĩ, đau đầu vật lộn với mớ bòng bong toán học vật lý, cứ ngỡ sẽ tuyệt vời lắm nhưng hoá ra lại càng mệt mỏi thêm. Không ai hiểu mình ở nơi này, có bao nhiêu suy nghĩ đều phải cất kín trong lòng rất khó chịu.

  "Aaaaaaaaaa, trời ơi, bao giờ con mới được về đây." Cô ngẩng mặt lên trời mà than. Mấy người sửa có vết gạch trong sổ thôi mà lâu thế, gạch bằng bút bi à, hay bút dạ, khó xoá đến thế sao. Trong lúc tôi còn chưa vương vấn gì nơi đây thì mau đưa tôi về đi. Mà lão nhân gia này cũng rất biết chiều lòng người, như nghe được tiếng lòng của cô, trời rõ ràng đang trong xanh đột nhiên lại xuất hiện tiếng sấm. Nghi lập tức nín ngay, không nói bậy nữa. Mấy lão nhân này đến tên trong sổ sinh tử cũng gạch nhầm được thì cho sét đánh nhầm người có là gì.

  Đêm hôm đó khi đang chuẩn bị giường đi ngủ, vừa nghĩ xem đêm nay vượt qua kiểu gì thì bà chủ bước vào.

  "Ơ bà, khuya lắm rồi mà, bà vẫn chưa ngủ ạ?"

  "Cậu trai kia sáng nay có dặn ta là ban đêm chắc cháu sợ ở một mình nên nhờ ta mấy tối nay ở cùng."

Nghi nghe xong khá bất ngờ, anh ta thế mà cũng có để ý.

  Nhờ có bà, mấy hôm Hoàng Lục rời khỏi của cô đều trôi qua yên bình. Thoắt cái đã 1 tuần qua, lễ hội cũng kết thúc, nhóm thắng cuộc đua thuyền hình như là nhóm Nhị. Trong thời gian này nhóm Lan cũng mấy lần tới rủ cô đi chơi nhưng cô đều khéo từ chối, đột nhiên không muốn ra ngoài nữa.

  Nhưng hôm nay mấy đứa này lại nhất quyết kéo Nghi đi bằng được, bảo là có trò vui, không xem thì sẽ tiếc lắm. Ra đến bờ sông, mà khoan, sao mấy cậu ấy thích chơi ở bờ sông vậy nhỉ, lần nào tới rủ cũng bảo là ra đây, không thấy nguy hiểm sao.

  Ra mới biết, ra là đang chơi đá châu chấu. Vun cát quây thành một cái vòng lớn, sau đó thả châu chấu vào. Long lớn tiếng bảo.

  "Đứa nào thua phải bơi từ bờ này sang bờ bên kia sông."

  Cả bọn hưởng ứng nhiệt tình lắm. Mà với thực tế đã trải qua, rằng đã chứng kiến cả trăm vụ đuối nước trên tivi, Nghi thật sự muốn ngăn họ lại, nhỡ xảy ra chuyện không may. Nhưng cô lại ngại nói trực tiếp, bèn quay sang bảo Lan, mà cậu ấy lại cười, nói rằng đây là chuyện thường, lần nào bọn họ chơi cũng lấy hình phạt như vậy, vì vốn sinh ra nơi bốn bề sông nước, ai bơi giỏi càng được ngưỡng mộ. Cô biết không khuyên được cũng không nói gì nữa.

  Cuối cùng đứa to mồm nhất lại là đứa thua thảm nhất, Long thua đến không còn gì để mất, bị cả đám cười vào mặt đến nỗi tức không nói được gì. Nghe hơi ấu trĩ nhưng Nghi cũng thấy hả hê, vì cô rất không thích cái cách cậu ta nói chuyện với mình. Khi Long chuẩn bị thực hiện hình phạt Nghi để ý cậu ta không hề khởi động làm nóng người, cô không biết bơi nhưng những kiến thức cơ bản này thì ai cũng biết. Huých nhẹ vai bảo cậu ta làm nóng người trước đi rồi hãy bơi lại không hề được nghe lọt tai, thay vào đó là ý cười khinh thường. Mẹ nhà nó, bà đây lo bà mới nói, mắc mớ khỉ gì lại dùng cái thái độ như thế. Nghi cảm thấy bản thân không có gì phải để ý kiểu người này, dứt khoát quay đi, về nhà trọ.

  Một lúc sau, đúng như những gì cô lo lắng, Lan với mấy đứa hớt hải chạy vào làng tìm người lớn, khi Long bơi đến giữa sông thì bị chuột rút ( mình cũng không biết từ này có đúng hay không nhưng vì không tìm được từ thay thế nên cứ để là "chuột rút" cho dễ hiểu nhé), chìm xuống rất nhanh. Cô lại loáng thoáng nghe bà chủ sốt ruột nói hôm nay trong năm là ngày khu vực đó có xoáy nước rất mạnh, bờ sông rộng, mấy đứa trẻ mới nhớ ra hôm nay là ngày gì, không ai dám nhảy xuống cứu bèn phải chạy về gọi các bác. Nghi thầm vừa chửi mắng trong lòng, đã nói rồi mà không nghe, vừa nhanh nhất có thể chạy đến bờ sông. Mọi người đều đang tìm, có mấy người đã lặn xuống, cô chỉ đành chạy dọc bờ sông gọi, mong rằng cậu ta có thể còn tỉnh táo để đưa ra tín hiệu cầu cứu. Nhưng không thấy phản hồi, những người lặn xuống cũng không dám lặn sâu vì sợ xoáy nước. Cô bèn chạy nhanh về làng, vơ đại một đống dây thừng từ nhà dân, mang ra bảo họ buộc vào hông, lặn nếu gặp phải xoáy nước mạnh thì giật dây bảo người trên cạn kéo lên. Mồ hôi cô cũng nhễ nhại rồi, nói chung là khung cảnh loạn không tả được. Bố mẹ Long cũng đúng lúc chạy ra, người mẹ khóc nấc lên không còn sức đứng vững, ông bố vốn muốn xuống cứu con trai nhưng bị ngăn lại. Nếu ông ấy cứ giữ nguyên trạng thái xúc động như vậy lặn xuống thì không biết ai mới là người nguy hiểm ở đây. Mấy đứa trẻ kia giờ mới ý thức được sự nguy hiểm, đứng khựng tại chỗ, có đứa bắt đầu khóc. Bản thân cô vì không thân với cậu ta lắm nên không có cái gì gọi là đau buồn, chỉ có lo lắng. Cô chỉ muốn tìm ra cậu ta, không muốn có người chết ngay trước mắt mình, nên vẫn hơi giữ được bình tĩnh, cố gắng vừa gọi lớn vừa để ý tìm.

  Có một người ngoi lên, còn ôm theo một cậu nhóc. Tất cả người làng đều reo hò "Tìm được rồi." Lúc này tim mới như vừa hạ được xuống. Đứng sững tại chỗ thở phào nhìn mọi người đều túm về đó, nghe thì hình như cậu ta vẫn còn sống. Thật may. Lúc này gió thổi tới, cô mới thấy rét run, thì ra nãy giờ cả người đều là mồ hôi lạnh. Hoá ra đối với một người lạ cô cũng có thể quan tâm đến mức này. Hướng về phía Long đang nằm mà nhủ thầm 'Sau lần này thì rút kinh nghiệm đi nhé'. Nhưng cô đâu biết, biến cố giờ đây mới bắt đầu. Từ phía sau, có một người đang âm thầm, từng bước từng bước tiến lại, cho đến khi cô kịp nhận ra mà quay lại, anh ta đã đủ gần, đẩy cô xuống. Tiếng nước sông bị lấn át bởi tiếng xôn xao của mọi người, sự chú ý của họ cũng đặt hết vào tên nhóc vừa được cứu sống kia, không ai để ý vừa có người rơi xuống. Hình ảnh cuối cùng cô nhớ, là dáng vẻ run run sợ hãi nhưng ánh mắt lại tràn đầy sát ý của Duẩn. Thôi xong, đi tong thật rồi, cô không biết bơi nên không thể cầm cự lâu như Long được, hơn nữa lúc rơi xuống cũng không ai biết. Quả này xong thật rồi. Cô sẽ chết ở đây, sau đó nếu may mắn thì khi cơ thể chưa bị phân hủy sẽ được tìm thấy nguyên vẹn, chỉ là trong tình trạng phổi đầy nước, mặt sưng phù thôi, còn nếu không may, đến khi thành bộ xương khô cũng không ai tìm được. Hạ Huyền Nghi nguyên bản à, tôi thật sự xin lỗi, ở trong cơ thể cô chưa được nửa tháng đã bắt cô phải chết lãng xẹt thế này. Giờ mà mình chết thì sao nhỉ, ông trời có cho mình quay về thế giới hiện đại không, hay là trực tiếp đẩy xuống cho lão Diêm Vương xử lý. Cô từ từ nhắm mắt lại, dù sao đây cũng không phải cuộc đời của mình, chết cũng không hối tiếc lắm, chỉ thấy có lỗi với lão Hoàng, cướp đi đứa cháu gái mà ông yêu nhất. Nghĩ đến đây mắt Nghi đột nhiên mở to, không được, ông bác đó đã đủ đau khổ rồi, nếu cướp đi người này của ông ấy nữa thì mình làm sao yên lòng mà chết. Cô cố hết sức vùng vẫy, muốn ngoi lên trên, vừa di chuyển được một chút thì ngay lập tức bị kéo lại. Nhìn xuống chân, đm, có một xoáy nước ở ngay bên dưới, nó lại ngày càng lớn. Ủa không phải trong phim khi nhân vật chính thức tỉnh lương tâm thì bằng một cách vi diệu nào đấy sẽ sống sót an toàn à. Cô vừa thức tỉnh cái lương tâm đã nát bét từ lâu của mình đấy, cho cô hào quang nhân vật chính để sống tiếp đi. Khi mắt đã dần trở nên nặng trĩu, bàn tay với lên tuyệt vọng mất sức, cô chỉ mơ hồ, nhìn thấy một bóng người, đưa tay ra bắt lấy rồi kéo mình lên, bóng người rất quen. Sau đó thì không còn nhớ gì nữa.

  Lại lần nữa rơi vào nơi tối tăm như lần trước, giơ tay không thấy năm ngón. Tự hỏi bản thân không lẽ lại chết lần nữa rồi. Hai tiên đồng hiện ra, vẫn cái vẻ mặt cao ngạo thấy mà ghét đó.

  "Ngươi nghiệp nặng vậy, sao chết đến mấy lần."

  Cô nghiến răng, cố kìm nén xung động muốn đấm, lần trước tôi chết là do ai, không lẽ do tôi tự mình tìm.

  "Vậy tôi lại chết rồi à?" Khi bạn đã chết một lần rồi thì lúc đón nhận sự thật mình chết lần hai sẽ không còn quá xúc động nữa.

  "Chưa, ta chỉ theo lệnh đến nhắc nhở, đừng tuỳ tiện mà nhúng tay vào lịch sử, ngươi sẽ không sống nổi đâu. Giờ thì đi đi, âm phủ không chứa nổi ngươi."

  Cô còn chưa kịp hiểu câu này có nghĩa gì thì hai đứa trẻ đã biến mất.

  Tỉnh dậy, tại căn phòng quen thuộc, trên chiếc giường tre, bà ngồi bên cạnh. Đầu bây giờ có hơi ong ong, cố gắng nhớ lại ai đã cứu mình những không thể hình dung rõ được gương mặt của người đó, chỉ nhớ là một nam nhân.

  "Cháu tỉnh rồi thật tốt quá. Cháu ngủ hai ngày rồi đấy."

  Miệng còn khô, cổ họng lại đau nên Nghi vẫn chưa muốn nói gì, chỉ cười cười ý bảo 'cháu không sao nữa rồi'. Tiếng bước chân từ ngoài cửa, nhẹ nhàng ung dung mà vững vàng. Hoàng Lục về rồi.

"Em có thấy khó chịu ở đâu không?" Giọng anh vẫn trầm ổn như thế. Cô có hơi hoài nghi, liệu có phải người cứu mình là chàng trai này không. Nhưng câu tiếp theo đã phủ định hoàn toàn suy nghĩ này.

  "Mọi người phát hiện em bị đuối nước, hình như đã có người đưa em lên bờ."

  Ánh mắt Nghi hiện rõ câu hỏi "Người đó là ai?"

  Như hiểu được, anh lắc đầu bảo mọi người không thấy người đó, chỉ thấy cô ướt sũng ngất trên bờ sông.

  Mắt cô cụp xuống không rõ vui buồn, nếu có cơ hội nhất định sẽ báo đáp ơn này.

  "Đợi em khoẻ lại chúng ta quay về kinh thành. Để em đi hình như khá nguy hiểm." Cô không nói gì, mà đơn giản có muốn cũng không nói được.

  Sau ba ngày, người cũng đã không còn gì đáng ngại, dự định là ngày mai sẽ quay lại Thăng Long. Nhưng trước đó còn một việc...

  "Nghi, cậu bình tĩnh lại đi,..." Lan cố hết sức giữ tay cô lại.

  "Bình tĩnh thế nào được, ông anh tên Duẩn đó đâu, tôi phải đập cho hắn một trận. Lần trước thì bảo tôi là xác chết, lần này thì suýt biến tôi thành cái xác chết trôi thật. Đập hắn,thù này phải báo."

  Còn một ngày ở đây thôi nên cô quyết phải làm ra nhẽ cái vụ này. Điên thì điên chứ mắc mớ gì lấy mình ra hứng đạn, không đánh được thì phải chửi, chửi cho tỉnh người ra thì thôi.

  "Thôi được rồi, cô bé, em bỏ tay ra đi, để ta đi cùng em ấy đến nhà người đó."

  Hoàng Lục nãy giờ ngồi uống nước chè xem kịch vui cuối cùng cũng chịu lên tiếng. Nghi mạnh miệng thế nhưng đúng là có anh ấy đi cùng thì yên tâm hơn hẳn.

  Đi tới đó, là một căn nhà đất lợp lá, không có cửa, lại thấy người mẹ già đang phơi cá ở sân. Bà thấy Nghi thì gương mặt vốn khắc khổ lại thêm phần sợ hãi và đau đớn. Bà nhanh chóng đứng chắn trước nhà, nước mắt như chực trào ra.

  "Cô gái, con trai già vô tri, nó thật sự không cố ý muốn giết cháu. Cháu tha cho nó được không?"

  Mấy đứa mạnh miệng lại rất dễ mềm lòng, thật ra từ lúc nhìn thấy bà cơn giận nãy giờ của cô đã tiêu tan hoàn toàn rồi. Cô không khốn nạn đến mức làm khó một người già không nơi nương tựa, bèn đỡ lấy bà, giọng trầm xuống như an ủi.

  "Bà ơi, cháu không phải muốn đến làm gì anh Duẩn, nhưng dù sao anh ấy cũng suýt khiến cháu mất mạng, cháu ít nhất cũng phải biết lý do tại sao chứ. Bà cho cháu hỏi anh ấy mấy câu thôi, được không ạ?"

  "Có thật là cháu không định giao nó cho quan phủ chứ?"

  "Cháu chắc chắn mà."

  Bà ấy không còn cách nào nên đã gọi anh ta ra ngoài, khác với ánh mắt ít nhất còn có chút sát khí lần trước, lần này ánh mắt Duẩn gần như tê dại không có điểm nhìn cụ thể, miệng cứ lặp đi lặp lại, rằng ' Cô ta chết rồi, đáng ra cô ta đã chết rồi, tại sao cô ta vẫn còn sống, ta chỉ giết kẻ đã chết thôi."

Khi nãy lúc đến đây là tức giận, sau khi gặp bà Hạc thì thương cảm, đến lúc gặp anh ta, chính là dựng tóc gáy. Những biểu hiện này đúng tiêu chuẩn của người bị ma nhập. Cô vẫn cố nén sự sợ hãi lại, giằn giọng xuống, hỏi.

  "Anh có nhớ tôi là ai không?"

  Mắt anh ta như không có phản ứng, chỉ chậm rãi nói " Ngươi là kẻ bị ta giết."

  "Vậy tại sao anh lại muốn giết tôi?"

  "Vì người nên chết."Ủa, cái kiểu trả lời gì vậy.

  "Bọn họ nói ngươi nên chết."

  Câu này chứa đầy nghi vấn khiến cô không khỏi bất ngờ, nhưng anh ta lại không chịu nói thêm gì nữa.

  Trên đường về, Nghi cầm một bông lau dài chơi đùa.

  "Em đang nghĩ về câu nói khi nãy của anh ta à?"

  "Ừm, tôi đang nghĩ tại sao anh ta lại muốn giết mình, 'bọn họ' trong lời nói đó là ai, và cả việc..."Cô đột ngột quay lại, đối mặt với anh, ánh mắt không rõ vui buồn "... tại sao mấy ngày này anh theo dõi tôi nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Co