ZingTruyen.Info

Than Phan So 019 Tay Tay Dac Edit


Chương 82
Edit: Quả Xanh
Tác giả: Tây Tây Đặc

Hướng Đông chạy được vài bước, đen mặt quay đầu lại khiêng Họa gia lên vai, miệng thì không ngừng chửi tục, con mẹ nó tên này cả người toàn xương với xương, cộm vai bỏ mẹ.

"Thấy mẹ hong, không còn kịp rồi, lên gác mái trốn trước đã!" Hướng Đông khiêng Họa gia chạy vọt vào.

Cửa nhà trọ từ bên trong mở ra, một người đàn ông trung niên đi ra trước, theo sau là góa phụ Chu.

Người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề, đội một chiếc mũ phớt đen, sắc mặt và khuôn mặt có chút mờ nhìn không rõ, chiếc nhẫn ban chỉ trên ngón tay cái đỏ như máu.

Một lão bộc già đứng dưới bạc thềm, thấy người đàn ông trung niên bước ra, ông ta lập tức lấy ra một thứ gì đó từ trong ngực.

Trên căn gác nhỏ đối diện nhà trọ, Hướng Đông nhìn thấy thứ đó, vẻ mặt kỳ quái.

Đó là một chiếc dù.

Lão bộc già căng chiếc dù ra, giơ nó lên trên đỉnh đầu của người đàn ông trung niên, động tác rất cẩn thận.

Hướng Đông nheo mắt, trời đã ngừng mưa còn mở dù ra làm gì?

Ánh mắt hắn rơi xuống mặt dù, chiếc dù này trông có vẻ đặc biệt mềm dẻo tinh tế.

Góa phụ Chu tiễn chủ tớ hai người rời đi, chị ta cũng không quay lại quán trọ ngay mà lại cầm chiếc đèn lồng đứng ở tại chỗ.

Không biết qua bao lâu, mấy chục giây hoặc là hai ba phút, góa phụ Chu ngẩng đầu lên.

Mặt hướng về phía căn gác mái đối diện.

Hướng Đông trong bóng tối lùi lại nửa bước, bờ vai rộng và tắm lưng săn chắc hơi cong lên, cơ bắp căng ra, hàng lông mày sắc bén cụp xuống, giống như một con báo đen chuẩn bị xuất kích.

Góa phụ Chu không di chuyển, cũng không thu hồi ánh mắt.

Chiếc đèn lồng màu trắng được chị ta cầm trên tay, chiếu sáng một đoạn đường nhỏ trước mặt, cảm giác lạnh lẽo xuyên thấu vào da thịt.

Có thứ gì đó đang giằng co, một giọt mồ hôi từ trán Hướng Đông lăn xuống, hắn rất muốn đưa tay lên lau đi vì sắp lăn vào mắt, ngay lúc sự nhẫn nại của hắn sắp đến giới hạn, chuẩn bị xuất hiện thì lại thấy góa phụ Chu xoay người trở về nhà trọ.

Hướng Đông nhìn chằm chằm nhà trọ, ả đàn bà đó rốt cuộc có nhìn thấy hắn không?

Hắn duỗi chân đá Họa gia trên sàn: "Chết chưa đó? Kêu một tiếng nghe coi."

Họa gia móc bình nước khử trùng trong túi ra, xịt mấy cái vào người mình, giọng điệu thều thào nói: "Trẹo chân rồi."

Hướng Đông trợn trắng mắt: "Lần đầu tiên lão tử thấy đàn ông bị trẹo chân đấy."

Họa gia trầm mặc.

"Chỉ có hai tầng lầu chứ nhiêu, cũng đâu có cao gì mấy, vậy mà cũng bị trẹo chân cho được, má thật là phục ngươi luôn." Hướng Đông nói xong nhìn về phía bên kia đường, cánh cửa nhà trọ đã đóng lại, trên đường thì vắng lặng, hắn gãi đầu hỏi, "Giờ tính sao đây?"

"Cửa sau cũng đã đóng, ta có thể trèo tường vào, nhưng ngươi thì không, còn nếu mang theo ngươi trèo tường vào, xin lỗi đây làm không được, ngươi tự mình chọn một nơi đi."

Hướng Đông nói: "Hay là ta trèo vào trước, rồi mở cửa cho ngươi vào."

Họa gia hơi suy nghĩ rồi nói: "Mở cửa vào giờ này là cấm kỵ, tôi sẽ đến nhà của Dương Nhị Trụ."

"Ờ, đi đường tắt cũng không xa lắm." Hướng Đông sờ đầu, thuốc hút và hột quẹt hắn đều không mang theo, yết hầu to bự hơi động, "Ngươi tính lết cái chân cà tàn này đi qua đó à?"

Họa gia tự hỏi một lúc rồi nói: "Khó mà làm được, vẫn phải làm phiền Đông ca lại cõng tôi một hồi."

Hướng Đông châm chọc cười ha ha vài tiếng: "Vậy vừa rồi ngươi xịt nước khử trùng làm cái đéo gì."

Hắn không kiên nhẫn nói: "Ta cũng lười nói nhảm với ngươi, đêm nay thu hoạch không nhỏ, một lát nữa lão tử còn phải đi tìm Trần ngưỡng, nhanh lên đi đánh nhanh rút gọn, tự mình bò lên!"

Hướng Đông cõng Họa gia tới nhà Dương Nhị Trụ, con mèo trắng vẫn nằm yên trên giường, hô hấp đã mạnh hơn rất nhiều, thấy có người tới còn mở to đôi mắt nhìn qua.

Sau khi Họa gia dàn xếp xong, việc đầu tiên anh ta làm là xịt nước khử trùng lên khắp cơ thể, vừa đủ, xong rồi thì tháo găng tay dùng một lần xuống, lấy một vài viên kim cương nhỏ trong ba lô đặt lên bàn.

Hướng Đông hiểu ý của Họa gia, hắn không khách khí cầm lấy.

Họa gia như trút được gánh nặng, sao sự việc của Tôn Nhất Hành, anh ta rất sợ có quan hệ nhân quả với nhiệm vụ giả.

Đặc biệt là ở phương diện ân tình, có thể sử dụng kim cương giải quyết là tốt nhất.

Anh ta tự biết mình không có thứ gì khác, chỉ có kim cương.

.

Hướng Đông trèo tường vào nhà trọ, hắn dụi mũi, trong không khí có mùi của thứ gì đó bị nấu chín thì phải, trong thị trấn cũng có cái mùi này, nhưng là tản ra, không biết từ đâu bay tới, lúc nãy ở trên đường nên hắn cũng không chú ý mấy.

Còn giờ này không gian trong sân nhỏ, mùi vị hơi nồng, có thể dễ dàng phân biệt vị trí.

Hướng Đông đói bụng, ngửi được mùi liền đi tới cửa phòng Trần Ngưỡng, vừa chuẩn bị gõ cửa, cửa đã được mở ra.

Trần Ngưỡng vừa mở cửa, mùi thịt chín từ sau lưng anh lập tức xông lên, Hướng Đông vừa định hỏi anh hơn nửa đêm còn trộm đi nấu cái gì, thì nhìn thấy một khuôn mặt đầy bọt nước phồng rộp.

Hướng Đông có chứng sợ mật độ cao nhẹ, hắn dưới tác động mạnh của thị giác, cảm thấy chóng mặt muốn ói.

"Cái đéo......"

Hướng Đông bước qua ngưỡng cửa, sau khi nhìn thấy tình hình trong phòng, tiếng gầm trầm thấp của hắn đột nhiên nghẹn lại trong cổ họng.

Trên mặt đất nằm bốn người.

Trên mặt đầy bọt nước phồng rộp là lão Ngô, hai mắt ông ta mở to, miệng khẽ mở, ngực không phập phồng, hiển nhiên là đã chết.

Toàn bộ một bên tay của Tiền Hán mềm gục sắp rớt hết thịt, làn da lộ ra bên ngoài của em gái mắt to không còn một chỗ lành lặn, giống như là trụng qua nước sôi, Châu Châu không bị thương, quần áo của ba người điều ước sũng, mặt đất xung quanh cũng lấm lem bùn đất.

Tất cả bọn họ đều bất tỉnh.

Hô hấp của hai người trước yếu hơn nhịp thở của người còn.

Trần Ngưỡng dựa lưng vào cửa, đầu có chút đau, sau khi tạnh mưa anh lập tức kéo Triều Giản đi xem những người khác, nhưng mỗi phòng đều bị khóa từ bên trong, anh buộc phải đá tung cửa.

Lúc trời mưa tầm tã, Trần Ngưỡng nghe thấy tiếng la hét thảm thiết của ba đồng đội, cho dù anh đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi đạp cửa bước vào...... Cảnh tượng trước mắt vẫn khiến anh không khỏi rùng mình.

Hướng Đông chộp lấy mấy viên sữa trên bàn, phớt lờ ánh mắt lạnh lùng của Triều Giản, ăn liền ba viên, mùi thơm từ thịt trong hơi thở của hắn bị mùi sữa át đi. "Tại sao tên nhóc Các Phi đó lại không nằm ở đây?" Hướng Đông phát hiện nhân số không đúng.

"Mất tích." Trần Ngưỡng mím môi, Cát Phi hẳn là đã rời đi nhà trọ trước khi trời mưa, muốn biết rõ cụ thể thì phải đợi bạn cùng phòng của hắn là Tiền Hán tỉnh lại.

Còn Châu Châu và em gái mắt to, trong phòng hai cô gái nhỏ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao Châu Châu lông tóc không tổn hao gì mà còn không có tỉnh.

Hướng Đông lại hỏi: "Hai người phụ nữ còn lại đâu?"

Trần Ngưỡng nói: "Bọn họ không sao cả."

Hướng Đông liếc nhìn tử trạng của lão Ngô tử, hắn nghỉ ngay tới cá chết, càng xem càng giống, hắn chịu đựng cơn buồn nôn lùi lại bên cửa sổ, hỏi Trần Ngưỡng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lời giải thích của Trần Ngưỡng rất ngắn gọn, chuyện xảy ra đúng là như vậy, ngắn gọn và kinh hoàng.

"Đột nhiên trời đổ mưa," Trần Ngưỡng nói, "Bọn họ mở cửa sổ."

Khuôn mặt của Hướng Đông nhăn nhó: "Cái l** què, mở có cái cửa sổ mà bị nấu chín luôn, nước mưa là nước sôi? Bộ lời nguyền của thiên nhiên hay gì?"

Trần Ngưỡng thất thần: "Có lẽ thế."

"Con mẹ nó toàn là cái quỷ gì không biết, tao biết lúc đó trời mưa, sấm sét vang đùng đùng, tao còn......" Hướng Đông không biết nhớ tới cái gì, ngừng nói, sắc mặt thay đổi liên tục.

Vẽ mặt Trần Ngưỡng cũng thay đổi: "Trận mưa lúc nãy có liên quan đến mày?"

Hướng Đông trừng mắt nhìn anh nói: "Chuyện này để sau nói, tao với mày đưa ba người trên đất đến hiệu thuốc trước đi."

"Cửa trước và cửa sau của nhà trọ đều chưa tới thời gian mở ra, muốn đi ra ngoài chỉ có thể trèo tường." Trần Ngưỡng nói.

"Vậy mày ném bọn họ từ sân tường trong này ra bên ngoài, tao ở bên ngoài hứng." Hướng Đông nói xong sực nhớ gì đó rủa xả hai tiếng, "Xu rồi, lúc nãy tao chở về thấy hiệu thuốc treo cái đèn lồng màu trắng, bác sĩ trong thị trấn đã chết."

Trần Ngưỡng không thấy ngoài ý muốn, anh ngồi bên cạnh Triều Giản, nhìn xuống ba người và một thi thể trên mặt đất.

Lúc tìm được người, Trần Ngưỡng đã nhanh chóng múc nước từ trong giếng đổ khắp người bọn họ, đổ đi đổ lại hơn 10 lần, sau đó chuyển từng người đến phòng mình.

Đó là những gì Trần Ngưỡng có thể làm trong lúc đó, không thể giúp gì hơn.

"Nói về trận mưa đi." Trần Ngưỡng nhìn thẳng Hướng Đông.

Hướng Đông về phòng lấy một điếu thuốc rồi quay lại, hắn châm thuốc hút vài hơi, mùi nicotin xộc lên trong phổi.

"Khụ!"

Hướng Đông bị mùi khói làm sặc đến ho khan, hắn vẫn cố hút vài hơi, rất nhanh cả khuôn mặt đều bị khói bao phủ.

Trần Ngưỡng thông qua phản ứng của Hướng Đông xác định trận mưa có liên quan tới hắn, cũng liên quan tới thứ gì đó trên tầng hai của nhà trọ.

Hình như Hướng Đông rất khó tiêu hóa chuyện kinh khủng này là do hắn gây ra, vẫn còn đang tổ chức ngôn ngữ.

Trần Ngưỡng không thúc giục, đôi mắt anh nhìn xuống mặt đất, hai tay duỗi sang bên, vốn muốn sờ nạng của Triều Giản, nhưng đầu ngón tay lại chạm vào một cảm giác ấm áp.

Không phải nạng.

Là ngón tay út của Triều Giản.

Triều Giản lạnh nhạt nhìn Trần Ngưỡng.

Trần Ngưỡng cũng đang nhìn hắn.

Hai người nhìn nhau một lúc, Trần Ngưỡng yên lặng duỗi tay, làm như không có chuyện gì xảy ra nắm lấy chiếc nạng trong tay Triều Giản.

Hướng Đông nhìn chằm chằm hai người trên giường, chửi thầm, trong lòng của lão tử loạn thành một nồi cháo lòng, còn hai đứa mày thì ngồi đó phát cơm chó, chúng bây muốn ve vãn nhau thì lăn khuất mắt tao đi.

Thấy Trần Ngưỡng nhìn qua, Hướng Đông lập tức thay đổi biểu tình trên mặt, nói ra nguyên nhân của cơn mưa.

Trần Ngưỡng lâm vào im lặng, anh thật sự không ngờ mọi chuyện lại như thế này.

Hướng Đông cũng không nghĩ tới, hắn ngồi xổm xuống, nghiến răng cắn điếu thuốc, dùng móng tay bóp vào gáy mình: "Lão tử chỉ che hai tròng mắt nạm ở trên tường, nào biết bầu trời sẽ xã nước sôi."

Trần Ngưỡng hỏi Hướng Đông muốn điếu thuốc, anh đi đến cạnh cửa, đứng ở vị trí cách xa Triều Giản, bắt đầu hút.

Hướng Đông và Họa gia nắm được rất nhiều thông tin trên tầng hai.

Quan trọng nhất là hai con mắt ở lối vào cầu thang, sau khi bịt lại thì một trận thiên tai ập xuống thị trấn, hai người cầm quyền của hai gia tộc lớn vội vàng chạy đến nhà trọ.

Có lẽ trước đây cũng đã hạ cơn mưa như thế này, bọn họ biết trận tai nạn đại biểu cho điều gì.

Cho nên bọn họ rối loạn đầu trận tuyến.

Trần Ngưỡng không khỏi nhớ tới cụ già cõng giỏ tre, cụ nói nhà trọ họ Tề làm ăn rất tốt, những người vào thị trấn làm ăn đều trọ ở đó.

Thật ra trong trấn còn có nhà trọ khác, cũng có nhà dân cho trọ phòng, các thương nhân không phải chỉ có một lựa chọn.

Trần Ngưỡng hiện tại mới biết nguyên nhân tại sao bọn họ chọn trọ ở đây.

Lầu hai bày thứ gì đó.

Bị Hướng Đông đánh bậy đánh bạ phát hiện ra bí mật này.

Trần Ngưỡng chỉ cuốn sổ nhỏ và cây bút trên bàn, bảo Hướng Đông vẽ ra hai tròng mắt nạm trên tường ở lối cầu thang.

Hướng Đông nói: "Không có gì tốt vẽ." Hắn ngậm điếu thuốc, "Chính là hai tròng mắt, không phải đôi mắt, là tròng mắt."

Trần Ngưỡng cố gắng bổ não: "Là người hay động vật?"

"Nhìn không ra." Hướng Đông nói, "Lúc tao và Họa gia lên lầu, cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn tụi tao."

Điếu thuốc ở đầu ngón tay Trần Ngưỡng run lên: "Là tròng mắt nạm ở trên tường?"

Hướng Đông nói: "Hai cái nhãn cầu đó đối diện với lối đi nhỏ."

Trần Ngưỡng nghĩ đến một khả năng, da đầu tức khắc tê rần: "Tròng mắt là vật sống, biết chuyển động."

"Không," Hướng Đông liếm môi, "Lúc đó tao khẳng định nó nhìn xuống dưới lầu."

Trần Ngưỡng vô ý thức nhích người về mép giường.

Hai mắt Hướng Đông sáng lên: "Bầu trời sẽ xã nước sôi khi tròng mắt bị che đậy, thế nếu moi chúng nó xuống thì sẽ thế nào?"

Trần Ngưỡng lắc đầu, anh muốn nghe cái nhìn của Triều Giản, Triều Giản cho anh một câu: "Không có."

"......"

Trần Ngưỡng nói chuyện với Hướng Đông không được bao lâu, thi thể của lão Ngô liền biến mất.

Tiền Hán cùng em gái mắt to, và Châu Châu cũng chưa tỉnh.

Hơi thở của em gái mắt to lúc có lúc không.

Trần Ngưỡng định đi tìm góa phụ Chu, anh nói với Triều Giản: "Cậu ở trong phòng chờ tôi."

Triều Giản chống nạng đứng dậy.

Trần Ngưỡng thấy hắn muốn đi theo, cũng chiều hắn.

Trong sân yên tĩnh đến mức không có khí người, bầu trời đêm còn tối đen như mực, Trần Ngưỡng nhìn chung quanh, mỗi lần góa phụ Chu xuất hiện đều là đột nhiên, anh thật sau hít vào một ngụm khí đục.

"Hướng Đông, mày có biết chị ta ở phòng nào không?"

Hướng Đông sửng sốt: "Sao tao biết được."

Trần Ngưỡng cũng không biết, anh kéo Triều Giản: "Cậu biết không?"

Triều Giản nói: "Tìm từng gian một."

Ý tứ chính là, hắn cũng không chú ý tới.

Trần Ngưỡng tìm tất cả các phòng ở sân sau, nhưng vẫn không thấy bóng dáng góa phụ Chu đâu: "Chẳng lẽ ở lầu hai?"

"Không có ở lầu hai." Hướng Đông nói một cách chắc chắn "Ả ta sống ở sân sau."

Trần Ngưỡng: "...... Thật vậy thì gặp quỷ rồi."

Vừa dứt lời, bả vai của Trần Ngưỡng bị nấm lấy, đối phương quay người anh sang một bên, bên tai là giọng điệu thiếu kiên nhẫn của Triều Giản: "Nơi đó."

"Đó đâu phải là nhà ở ?" Miệng Trần Ngưỡng thì hỏi, nhưng bước chân đã nhích tới gần bên đó.

"Ở trong cái góc xó như vậy, tám chín phần mười là phóng chứa củi." Hướng Đông theo sát phía Sau.

Trần Ngưỡng đẩy cánh cửa gỗ nhỏ ra, nín thở giơ điện thoại lên soi.

Giây tiếp theo, toàn thân anh cứng còng.

Trong căn phòng nhỏ hẹp lạnh lẽo, một khung ảnh được treo trên tường đối diện với tầm mắt của anh, bên trong là một bức ảnh đen trắng.

Người phụ nữ trong ảnh rất xinh xắn và thanh tú.

"Góa phụ trẻ là quỷ!" Hướng Đông đẩy mạnh cửa xông vào.

Thân thể của Trần Ngưỡng bị sự lạnh lẽo bao trùm, tay cầm điện thoại cũng có chút run rẩy, anh phát hiện người phụ nữ trong bức ảnh giống hệt người mấy ngày qua anh nhìn thấy, cho dù là quần áo hay là cách búi tóc đều giống nhau như đúc.

Nên nghỉ tới sớm hơn mới phải.

Ngày hôm đó Trần Ngưỡng ở trên gác mái, nhìn thấy chị ta đứng bên đường cầm đèn lồng giống như một người dẫn đường, là anh đã cảm thấy có chút khủng bố và không khỏe rồi.

Chị ta chắc chắn cũng là người dẫn đường cho lão Ngô về nhà trọ.

Nhịp tim của Trần Ngưỡng đột nhiên dừng lại, anh chợt nghĩ tới những tấm ảnh đen trắng nhỏ trên tờ khai đăng ký dân số của thị trấn, nhịp tim ngừng lại của anh lại bắt đầu đập loạn xạ.

Trần Ngưỡng nhanh chóng lục tìm bản đăng ký của góa phụ Chu trong điện thoại.

Hướng Đông vừa mới quay đầu lại liền chửi một tiếng
"Má", trong màn đêm đen tối, ánh sáng xanh của màn hình điện thoại phản chiếu khuôn mặt của Trần Ngưỡng, giống hệt như quỷ.

Trần Ngưỡng không mất nhiều thời gian đã tìm thấy bức ảnh đen trắng của quá phụ Chu, nó giống hệt với tấm di ảnh treo trong phòng chứa củi.

Hướng Đông nhíu mày: "Người trong thị trấn này đều đã chết?"

"Không biết." Trần Ngưỡng lắc đầu.

"Phong tục dân gian trong thị trấn rất nhiều, góa phụ sinh hoạt ở nơi này chắc chắn sẽ bị người nói ra nói vào, bịa đặt lung tung về trinh tiết gì đó." Hướng Đông vận dụng tế bào não không quá giàu có của mình "Ả đàn bà đó là con dâu nhà họ Tề, nhưng đám người ở sau phòng bếp đều dám ở trước mặt ả ta bày ra vẻ xem thường, chứng minh người nhà họ Tề không quá thích cô con dâu này."

Trần Ngưỡng nhớ lại lời của cụ già cõng giỏ tre, trước cửa góa phụ nhiều thị phi.

Kỳ thật anh cùng Triều Giản có hỏi thăm chuyện của góa phụ Chu, nhưng người dân đều tránh né không chịu nói.

"Di ảnh của chị ta được treo trong căn phòng chứa củi nhỏ hẹp ẩm móc, thuyết minh chị ta đã sống ở đây trước khi chết."

Hướng Đông nắm lấy cánh tay của Trần Ngưỡng: "Nếu nói vậy những người ở sau bếp cũng là người chết, mẹ kiếp, thức ăn chúng ta mỗi ngày ăn đều là do người chết làm!"

Trần Ngưỡng nhìn người phụ nữ trong khung ảnh, ánh mắt bất giác dời đến đôi môi hơi cong của cô, anh có cảm giác như giây tiếp theo cô sẽ há miệng nói chuyện.

Quá quỷ dị.

Trần Ngưỡng không nhìn nữa, anh gọi Hướng Đông ra ngoài, rồi dùng mấy ngón tay lạnh ngắt của mình đóng cửa lại.

"Ba vị tiên sinh, các người ở chỗ này làm gì?"

Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói.

Là góa phụ Chu!

Một luồng không khí lạnh lẽo leo lên lưng Trần Ngưỡng, anh không quay đầu lại ngay, mà hơi nghiêng đầu, trước tiên dùng khóe mắt liếc nhìn một cái, phát hiện không phải nữ quỷ che mặt bằng tóc dài mới xoay người.

Góa phụ Chu cầm chiếc đèn lồng trên tay, mặc một chiếc áo dài màu xanh da trời, mang giày vải, khuôn mặt trắng xanh.

Hướng Đông và Triều Giản đều không lên tiếng, Trần Ngưỡng chỉ có thể tự mình lên, anh khẽ động khóe môi cứng đờ nói: "Chị chủ nhà, chúng tôi tìm chị......"

Góa phụ Chu ngắt lời anh: "Chuyện gì?"

Trần Ngưỡng nói ba người bạn của mình bị phỏng, cần được chăm sóc y tế khẩn cấp.

Góa phụ Chu nói: "Bác sĩ đã qua đời."

Khuôn mặt Trần Ngưỡng hiện vẻ sốt ruột: "Vậy còn có ai khác......"

"Không có, quá nhiều việc để lo, giờ ai cũng chỉ tự mình lo thân nấy." Góa phụ Chu lại ngắt lời Trần Ngưỡng, "Chỗ tôi có một ít thuốc, có thể dùng để chữa phỏng, các vị lấy dùng đỡ đi."

Trần Ngưỡng vội nói: "Cảm ơn."

"Không cần cảm ơn, thuốc chỉ có thể làm bọn họ sống thêm vài ngày." Góa phụ Chu xách lèn lồng xoay người, đi qua ngưỡng cửa.

Giọng nói nhẹ nhàng, yếu ớt cất lên trong bóng tối.

"Sống thêm vài ngày cũng là một loại dằn vặt, sống không bằng chết, không bằng mặc cho số phận, sớm một chút giải thoát chưa chắc không phải chuyện tốt."

Trần Ngưỡng nghe ra sự bình tĩnh trong từng câu nói trên, nhưng vô tận thê lương cũng đứng sau sự bình tĩnh đó.

"Ả tự mình mặc cho số phận, còn hi vọng những người khác cũng phải lựa chọn giống mình." Hướng Đông cười lạnh.

Trần Ngưỡng thấp giọng hỏi Triều Giản đang ở một bên gõ nạng: "Chị ta có phải là con quỷ trong căn gác nhỏ không?"

"Hương vị khác hẳn." Triều Giản nói.

"Không phải ư." Trần Ngưỡng xoa cái gáy đầy mồ hôi của mình nghĩ, trong trấn chết rất nhiều người, nên có rất nhiều quỷ, không phải cũng bình thường.

Đây là thế giới nhiệm vụ nhiệm, quỷ xuất hiện là do luật an bài, mỗi một thứ đều có vai trò riêng.

Từ góa phụ Chu nơi đó lấy được thuốc, Trần Ngưỡng lập tức kêu cô Kiều và Hương Tử mộ đến phòng mình, nhờ hai cô giúp em gái mắt to bôi thuốc.

Em gái mắt to bị thương rất nặng, cần phải cởi bỏ quần áo.

Cô Kiều cực sảng khoái đồng ý, còn ôm luôn việc bôi thuốc cho Tiền Hán, không hề cảm thấy buồn nôn.

Hương Tử Mộ nhìn Trần Ngưỡng, hai mắt đen trắng như gương phản chiếu vẻ lo lắng và ngưng trọng của anh: "Các người muốn đi ra ngoài à?"

"Ừ, đi Loạn Thạch Cốc." Trần Ngưỡng nói ngắn gọn một vài diễn biến mới, nhưng phản ứng của cô Kiều và Hương Tử Mộ đều thường thường.

Đôi mắt anh tối xuống, hai người phụ nữ này......

Một người ngày nào cũng đi ngủ với đàn ông trong trấn, một người còn lại thì đi sớm về trễ không thấy bóng dáng, cả hai đều thích hành động một mình, rốt cuộc hai người phụ nữ này tra được bao nhiêu tin tức, sao không lấy ra trao đổi thông tin với mọi người?

Trần Ngưỡng cố nén nỗi phiền muộn và cảm giác vô lực ập đến, may mắn anh có cộng sự, có người quen, con đường làm nhiệm vụ này không phải đơn độc một mình anh.

Một thứ lạnh lẽo và cứng rắn đập vào cánh tay của Trần Ngưỡng, anh lập tức nắm lấy nó trong vô thức.

Triều Giản để Trần Ngưỡng nắm chặt cây nạng, hắn cụp mắt xuống liếc nhìn đối phương, nhàn nhạt nói: "Đi thôi."

Trần Ngưỡng gọi Hướng Đông, đột nhiên anh quay đầu lại: "Hương nữ sĩ, cô có muốn đi cùng chúng tôi không?"

Hương Tử Mộ hình như không ngờ anh lại nói như vậy, nên cô hơi sững sờ rồi mới nói: "Ở đây cần có người gác."

Trần Ngưỡng gật đầu: "Vậy nhờ cả vào cô và cô Kiều." Anh lại nghiêm túc nói, "Cát Phi mất tích, nếu cậu ta trở lại, hai người nên cẩn thận."

.

Cửa sao không mở được, nên chỉ có thể trèo tường qua. Hướng Đông bảo Trần Ngưỡng trèo qua trước, còn hắn chuẩn bị ngồi xổm xuống cho Triều Giản dẫm lên bả vai mình.

Trần Ngưỡng biết rõ tính tình của cộng sự, nên từ chối đề nghị của Hướng Đông: "Mày trèo qua trước đi, cậu ấy để tao."

Hướng Đông chỉ vào Triều Giản, kẻ nửa ngày không phun ra được một chữ, rảnh rỗi thì chơi gậy chống, không rảnh cũng chơi gậy chống nốt, nhưng kỳ thật muốn chơi nhất vẫn là Trần Ngưỡng, nói: "Nó cao hơn mày mười centimet, nhìn gầy thế thôi....cởi hết ra toàn cơ là cơ, mày chịu nổi?"

"Tao không cần mày lo." Trần Ngưỡng xua tay, "Nhanh lên, có lẽ nhóm người đó đã đến thung lũng đá rồi."

Hướng Đông phỉ nhổ, nhanh chóng trèo qua trường.

Trần Ngưỡng ngồi xổm xuống bên tường: "Triều Giản, lên, dẫm lên vai tôi."

Không nhúc nhích.

Trần Ngưỡng thúc giục: "Nhanh lên."

Tiếng nạng dừng lại bên cạnh, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng thở dốc nặng nề.

Trần Ngưỡng nói: "Không sao đâu, cứ dẫm lên đi, bức tường này ngắn hơn bức tường ở từ đường của thôn lão tập nhiều, tôi có thể...... Tê, cậu đừng dẫm hai chân một lượt, ê đừng do dự, cậu càng do dự thì thể lực của tôi sẽ càng tiêu hao nhanh......"

"Anh đừng nói nữa!" Triều Giản dẫm lên vai Trần Ngưỡng, các khớp ngón tay của hắn nhô ra trắng bệnh, cả khuôn mặt trông căng thẳng vô cùng, nhìn cứ tưởng người chịu lực là hắn mà không phải Trần Ngưỡng.

Trần Ngưỡng nắm lấy hai chân trên vai, chậm rãi đứng lên, cũng may hạ bàn(thân dưới) của anh còn rất ổn, không không siêu siêu vẹo vẹo.

"Cậu tới đầu tường chưa?" Trần Ngưỡng nhẹ giọng thở gấp.

Triều Giản ném đôi nạng sang bên kia bức tường, vừa khéo Hướng Đông đang đứng ngẩng đầu quan sát, không biết là xui xẻo hay gì bị đập trúng đầu, đau đến mức khiến hắn nổi khùng.

"Cậu qua được không?" Trên mặt Trần Ngưỡng đầy mồ hôi.

Hai tay Triều Giản bám lên đầu tường, các đầu móng tay được cắt tỉa gọn gàng dùng sức bám chặt, sau đó hắn ở trên vai Trần Ngưỡng làm động tác hít xà, dễ dàng nhảy lên.

Trần Ngưỡng cảm nhận được sự nhanh nhẹn về thể chất của Triều Giản, anh nghĩ thầm, chờ đến lúc chân trái của đối phương lành hẳn, bọn họ có thể đọ sức xem chân của ai tốt hơn.

"Lên đây." Triều Giản ở đầu tường khẽ kêu.

Trần Ngưỡng bắt trớn chạy lấy đà nhảy lên đầu tường, con ngươi là các ngón tay thon dài dần dần phóng đại, anh muốn nói với cộng sự, ở độ cao này anh không cần  người kéo.

Nhưng còn chưa kịp nói ra, Trần Ngưỡng đã nắm được cái tay kia, bị một lực mạnh mẽ kéo lên.

Triều Giản và Trần Ngưỡng ngồi đối mặt với nhau trên đầu tường, chân chạm chân, hơi thở nóng ẩm thỉnh thoảng hòa quyện.

Một người hơi thở có mùi thuốc lá, một người còn lại thì có mùi sữa.

Trần Ngưỡng chỉ hoãn vài giây liền nhảy xuống, anh quay lưng lại nói với Triều Giản trên đầu tường: "Cậu xuống từ từ thôi, dẫm lên......"

"Quay người qua đây." Triều Giản nói, "Tiếp tôi."

Trần Ngưỡng: "......"

"Đệ đệ, anh sợ mình không tiếp được." Anh nhìn Triều Giản muốn nhảy xuống, giật bắn mình, vội vàng giang hai tay cánh tay ra.

Hướng Đông trừng mắt nhìn Triều Giản đang chuẩn bị nhảy vào vòng tay của Trần Ngưỡng, con mẹ nó, tên khốn kiếp này thủ đoạn nhiều không đếm xuể, không bao giờ lập lại dùng, hắn giậm cây nạng trên mặt đất mấy phát cho hả giận.

Lão tử phải đi, lão tử không nhìn được nữa phải đi thôi.

.

Thung lũng đá nằm ở bên ngoài thị trấn, gần phía Đông Nam.

Gạng sáng lúc hai giờ, ba người Trần Ngưỡng, Triều Giản và Hướng Đông dựa theo hai thông tin đã biết tìm kiếm điểm đến.

Thị trấn nhỏ bị trận mưa nước sôi làm cho phỏng nặng, vết thương chồng chất.

Trần Ngưỡng vừa đi vừa nghĩ, trời mưa lúc đêm khuya, mọi người trong trấn đều đã ngủ, nếu không còn không biết bao nhiêu người sẽ bị phỏng chết.

Hướng Đông trong lúc vô tình bưng kín tròng mắt trên tường, khiến sự "Cân bằng" do đại gia tộc tạo ra nhằm mục đích che giấu những ham muốn ích kỷ đã bị phá vỡ, còn thung lũng đá và nguyền rủa lại có liên quan gì với nhau?

Khi cơn mưa kết thúc, chắc hẳn sẽ có một số hiệu ứng bươm bướm diễn ra trong thị trấn.

Hiện tại thì chưa thấy.

Ánh mắt Trần Ngưỡng đảo qua chiếc đèn lồng trắng trước cửa nhà, anh nghĩ đến chiếc đèn lồng của góa phụ Chu, cũng nghĩ tới một vài lời cảnh báo mà đối phương đã nói.

Một trong hai lời cảnh báo là: Đừng lên lầu hai nhà trọ, doanh nhân có tính khí không tốt, nhà họ Chu và nhà họ Vân trong thị trấn là hai gia tộc lớn, không thích người ngoài, tốt nhất không nên ở trước cửa nhà bọn họ lãng vãng.

Lúc trước Trần Ngưỡng biết có manh mối ẩn trong lời cảnh báo, nhưng anh vẫn luôn tìm không ra.

Sau cơn mưa, manh mối rốt cuộc trồi lên.

Góa phụ Chu là quỷ, vì một nguyên nhân nào đó mà chết, sau khi chết bị kẹt giữa các giao dịch giữa hai gia tộc lớn và thương nhân, nhưng lập trường của chị ta cũng không vững.

Lời dặn dò của chị ta vừa là lời cảnh báo, vừa là lời nhắc nhở.

Bọn họ không được phép lên lầu hai, nhưng kỳ thật là hy vọng bọn họ đi lên.

Trần Ngưỡng nghĩ như vậy vì có bằng chứng.

Lúc trời mưa hạ nước sôi, góa phụ Chu là người trong cuộc, chị ta nhất định biết hai trồng mắt nạm trên tường ở lối vào cầu thang đã bị người chạm vào.

Nhưng chị ta lên lầu hai, lại không kiểm tra từng phòng, rất rõ ràng là*phóng thủy.

(*biết mà bỏ qua.)

Trần Ngưỡng nghĩ thầm, nói không chừng góa phụ Chu còn giúp Hướng Đông và Họa gia ứng phó với đám người kia.

"Trần Ngưỡng," Hướng Đông gọi một tiếng, "Một giáp tử nghĩa là gì?"

"60 năm." Trần Ngưỡng gom những suy nghĩ phân tán của mình trở lại, "Một giáp tử tượng trưng cho 60 năm."

"Chẳng lẽ 60 năm trước trong trấn cũng xuất hiện cá có tên?" Hướng Đông vừa đi vừa chú ý bốn phía, "Hoặc là, cướp được 60 năm tuổi thọ, sẽ có ký hiệu gì đó."

Trần Ngưỡng nói: "Đều có khả năng."

Nếu anh nhớ không lầm, 60 đại biểu cho một tuần hoàn, nếu cướp lấy 60 năm tuổi thọ sẽ có một ký hiệu, Nó có thể là một vòng tròn?

"Hu hu......"

Đột nhiên có tiếng khóc của bé gái truyền đến từ cánh cửa của một gia đình phía trước, trên đất còn nằm một người.

Trước đó không lâu Trần Ngưỡng mới gặp qua nữ quỷ,  nên anh có chúc khiếp sợ khi gặp nữ giới vào ban đêm: "Hướng Đông, mày......"

"Tao không đi." Hướng Đông rống một câu, bực bội nói, "Đứa trên đất chín rồi."

"Đi xem thử đã." Trần Ngưỡng do dự một lúc, vẫn là kéo theo Triều Giản đi qua.

Hướng Đông nhìn chằm chằm chằm bóng lưng của hai người: "Có cái gì đẹp mà xem, ba đứa trong phòng mày còn xem chưa đủ hả."

Bé gái ở cửa đầu tóc rối bù, khóc không ra hơi.

Trần Ngưỡng không đến quá gần, anh hỏi có cần trợ giúp gì không.

"Các người là ai?" Hình như bé gái thấy không rõ ba người thanh niên trước cửa.

Trần Ngưỡng giơ di động, soi ánh sáng vào người mình, Triều Giản, và Hướng Đông: "Bọn anh là người từ bên ngoài đến....đang ở nhà trọ họ Tề, người nằm trên đất là gì....."

"Là ca ca em." Bé gái khóc hu hu nói, "Là ca ca em, các anh cứu ảnh với, em cầu xin các anh ảnh với——"

Bé gái lần mò bò đến trước mặt Trần Ngưỡng, tay nắm chặt ống quần của anh: "Anh ơi.....anh ơi, anh làm ơn cứu ca ca của em với!"

Trần Ngưỡng nói: "Tình trạng của anh em không tốt lắm, tụi anh cũng không phải bác sĩ nên cũng cứu không được anh trai em."

"Hu hu, làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ," Bé gái lại bò đi, ôm thi thể trên đất khóc lớn, "Là lỗi của em, đều tại em hết, em không nên đánh thức anh dậy..... bảo anh ra ngoài lấy quần áo trên sào vào, em không biết nước mưa là nước sôi.... Rốt cuộc tại sao lại thế này,
ca ca! Ca ca! Ca ca!"

Hướng Đông xoa mặt vài cái, hắn ta sải bước đi về phía trước, lòng bàn tay ấn trên đỉnh đầu cô gái nhỏ, thấp giọng nói ba chữ: "Anh xin lỗi."

Nói xong liền rời đi.

Mặc dù che hai trồng mắt là hành động vô ý của hắn, nhưng nguyên nhân sâu xa của lời nguyền dẫn tới cơn mưa là sự trừng phạt do giao dịch thối nát của con người, một tiếng xin lỗi này hắn ta nhất định phải nói, tuy từ trước đến nay hắn quen tùy ý làm bậy, nhưng lời nên nói thì phải nói.

Trần Ngưỡng thở dài: "Chúng ta đi thôi."

Nghe bé gái gọi từng tiếng "Ca ca", khiến Trần Ngưỡng nghĩ tới em gái mình, anh buột miệng hỏi Triều Giản bằng tuổi em gái mình: "Cậu có muốn cõng không?"

Triều Giản nhìn chằm chằm anh một hồi: "Hiện tại không muốn, đợi lát nữa mới muốn."

Trần Ngưỡng: "......"

Đi được một đoạn ngắn, Trần Ngưỡng vừa định đổi tay cầm điện thoại, đột nhiên sao đầu anh lành lạnh.

Hình như có chỗ nào không đúng thì phải.

Là gì chứ......

Trần Ngưỡng quay lại nhìn Triều Giản, đối phương cũng cúi đầu nhìn anh.

Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Trần Ngưỡng biết chỗ nào không đúng rồi.

Bé gái đó khóc rất lâu, nhưng không chớp mắt lấy một lần!

Trần Ngưỡng túm Triều Giản quay đầu nhìn bé gái trước cửa, cất giọng khô khốc hô: "Em gái nhỏ."

"Anh trai, anh có cách cứu ca ca em rồi sao?"

Bé gái vén mái tóc rối bù của mình ra sao, nức nở nhìn về phía Trần Ngưỡng, chỉ thấy đôi mắt của bé không có mí mắt, nhãn cầu lộ hẳn ra ngoài.

Đọc thấy chỗ nào edit kỳ quá thì nhắn tui sửa lại nha.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info