ZingTruyen.Asia

Thân phận Số 019 _TÂY TÂY ĐẶC(edit)

Chương 80 kỹ nữ trà xanh số một thế giới

QuXanh9

Chương 80

Tác giả: Tây Tây Đặc

Trần Ngưỡng ở trong phòng ghi lại dân số của thị trấn vào cuốn sổ nhỏ, thấy ai sống một mình thì gạch tên bỏ, đột nhiên bất thình lình nghe thấy tiếng thét to của thầy Tạ, anh giật mình làm cây bút trên tay run lên chọc thủng trang giấy.

Trong ấn tượng của Trần Ngưỡng, thầy Tạ vẫn luôn thuộc về phái người ổn trọng, chưa bao giờ hoảng sợ đến nỗi la to lên như vậy.

Trần Ngưỡng mới vừa mở cửa phòng ra, thầy Tạ đã lảo đảo chạy vào, vỏ bìa cứng bị anh ta nắm chặt đến ướt nhũn: “Mèo, mèo…… Là mèo……”

“Mèo, người, mèo……” Thầy Tạ nói năng lộn xộn, thượng hoả mọc ra mấy vết phồng rộp to đùng không hiểu sao lại vỡ ra, dịch mủ chảy ra dính vào bên ngoài miệng.

Trần Ngưỡng cầm khăn giấy trên bàn, rút một tờ đưa cho anh ta: “Anh từ từ nói, đừng gấp.”

Thầy Tạ run rẩy cầm lấy tờ khăn giấy, không lau vết phồng rộp đang chảy mủ, mà chỉ niết ở trong tay, cả người còn chưa tỉnh táo.

Trần Ngưỡng hỏi: “Sao chỉ có một mình anh lại đây, lão Ngô đâu?”

Thân thể của thầy Tạ chợt run lên lập cập, tờ khăn giấy và tấm bìa cứng trong tay cầm không được nữa, rớt xuống mặt đất.

Một phỏng đoán chợt nảy ra trong đầu Trần Ngưỡng, lão Ngô, mèo?

Mèo biến thành lão Ngô.

Qua một lúc thì thầy Tạ cũng đã bình tĩnh lại không ít, anh ta nói như thế với Trần Ngưỡng, anh ta vốn là người có thói quen tổng kết ngắn gọn mọi chuyện, không cần kể chi tiết những việc nhỏ làm gì.

Phỏng đoán của Trần Ngưỡng đã được xác nhận, anh mở đôi môi có chút khô nói: “Con mèo bây giờ vẫn còn ở trong phòng?”

“Nó nhảy lên cửa sổ chạy ra ngoài rồi.” Thầy Tạ ngồi phịch xuống ghế, quần áo ướt đẫm mồ hôi lạnh, “Mèo thích sạch sẽ, khó trách trong phòng không có mùi hôi.”

“Mèo quả thật rất thích sạch sẽ.” Thầy Tạ liên tục nỉ non lập lại một câu.

Bên ngoài vang lên tiếng mắng thô tục, Hướng Đông vai trần đẩy cửa tiến vào, hắn đang tắm được nửa chừng thì vội vàng chạy đến, quần còn chưa kịp mặc xong, lưng quần hơi xệ xuống, lỏng le treo ở trên eo hông.

Đầu tóc Hướng Đông ướt đẫm, hắn đi đến trước ghế, trầm mặc nhìn xuống thầy Tạ đang thẳng thờ, rồi quay mặt nhìn Trần Ngưỡng và Triều Giản ở trước giường: “Có người chết rồi à?”

“Cái gì? Chết người, chết người á?!” Tiền Hán đứng ở cửa nơm nớp lo sợ hỏi.

Một hai phút sau, ngoại trừ lão Ngô, Hương Tử Mộ, Kiều tiểu thư, Cát Phi, những người khác đều có mặt ở trong phòng Trần Ngưỡng.

Trong phòng hơi thở của giống đực đặc biệt nồng đậm, nhìn không giống một gã gay lộ da thịt, vai rộng chân dài eo hẹp, trên cơ bụng hình giọt nước còn có vết nước chưa khô, trên người còn có một ít vết sẹo ngập tràn sự khát máu và giết chóc, tất cả mọi thứ làm nên một tên đàn ông gợi cảm khiến chị em không thể từ chối, em gái mắt to ngượng ngùng che mắt, nhưng khi biết được chuyện thầy Tạ gặp phải, cô nàng lập tức buông tay không che.

Thẹn thùng gì đó, đã bị cảm giác sợ hãi dẫm bẹp rồi.

“Mèo làm sao có thể biến thành người được,” Em gái mắt to siết chặt bả vai của Châu Châu, “Chẳng lẽ là mèo yêu?”

Mọi người: “……”

“Không đúng không đúng, không phải yêu.” Em gái mắt to trừng lớn mắt, “Tôi hiểu rồi, thật ra lệ quỷ trong bối cảnh nhiệm vụ lần này không phải người, mà là mèo!”

Tư duy của em gái mắt to bắt đầu sinh động thái quá, tựa như một chú ngựa hoang bị bệnh trĩ: “Rất lâu về trước, có hai con mèo trong thị trấn nhỏ này yêu nhau, nhưng hai người chủ của chúng lại có thù hận sâu đậm, nên đã không cho phép chúng nó ở bên nhau, rồi mạnh mẽ chia rẽ chúng nó, đối xử với với chúng rất tàn bạo, rất có thể lúc đó con mèo cái đang mang thai, vì sinh non mà chết……”

Châu Châu cầm cây kẹo que nhét vào miệng cô nàng.

Trần Ngưỡng nhìn em gái mắt to và nghĩ tới Triệu Nguyên, não động của cả hai cô cậu này đều có cánh quạt thì phải.

“Thầy Tạ, lão Ngô kia là cái dạng gì?” Trần Ngưỡng hỏi.

Thầy Tạ nói: “Có hình dạng của mèo, cũng có cả hình dạng của người.”

Hướng Đông dựa vào cạnh giường hỏi một câu: “Nửa người nửa mèo?”

Thầy Tạ xua tay: “Không phải như vậy.”

“Con ngươi thẳng đứng, có động thái của loài mèo.” Tinh thần của thầy Tạ không tốt lắm nhưng nói tiếp, “Nó bỏ chạy, tôi không biết lúc sau nó sẽ thay đổi thành cái dạng gì, nó có thể biến thành hình dáng của con người đi dạo trong thị trấn, cũng có khả năng hoàn toàn biến thành một con mèo.”

“Ngươi nói là mèo biến thành người.”

Một giọng nói lạnh nhạt đột nhiên vang lên trong phòng.

Trần Ngưỡng quay ngoắt qua nhìn cộng sự chưa bao giờ tham gia các cuộc trao đổi của đoàn thể, lắng nghe hắn nói: “Vậy sao không thể có khả năng là người biến thành mèo?”

Xung quanh thoáng chốc trở nên yên tĩnh.

Thầy Tạ đột nhiên từ ghế trên đứng lên: “Cát Phi!”

Em gắt to bị phản ứng của thầy ta làm cho sợ hãi, bám ở sau lưng Châu Châu run bần bật: “Tại sao lại có tên Cát Phi trong này nữa, chuyện này có liên quan gì tới hắn ư?”

“Cát Phi nói lão Ngô sẽ về trễ một chút, cậu ta nói hộ lão Ngô, cho nên lão Ngô còn sống.” Thầy Tạ kích động nói, “Điều này có nghĩa người đàn ông trong phòng tôi không phải người biến thành mèo, mà là mèo biến thành người, nó sẽ biến thành bất kỳ ai trong số chúng ta, chà trộn vào đoàn thể để hại người!”

Hướng Đông cười hừ một cái: “Điểm này nhưng chưa chắc nhé.”

Chỉ số thông minh của thầy Tạ dường như vẫn chưa trở về mức trung bình: “Có ý tứ gì?”

Châu Châu giải thích cho thầy Tạ nghe: “Thứ nhất, Cát Phi không nhất định phải gặp lão Ngô, thứ hai, nếu gặp được, cũng chưa chắc đó là lão Ngô thật.”

“Cát Phi đâu?” Tiến vào phòng nãy giờ không nói gì Tiền Hán bỗng nhiên hỏi, “Tôi chưa thấy cậu ta vào phòng, không biết cậu ta về chưa?”

Sắc mặt thầy Tạ lại trắng thêm vài phần: “Cát Phi là quỷ?”

“Sao mọi người đều ở đây hết……”

Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng nói của người trẻ tuổi, lẫn theo một chút nghi hoặc.

Cát Phi đẩy cánh cửa chưa đóng tiến vào, Tiền Hán lui lại hỏi: “Cậu đi đâu?”

“Đi WC, vừa về tới là tôi chạy đi liền.” Cát Phi gãi đầu, “Tôi uống nước lạnh bị tiêu chảy, một ngày chạy toilet sáu bảy lần, không phải anh biết sao mà còn hỏi.”

Trong giây lát Tiền Hán hơi hoảng hốt: “Đúng thế, cậu đã nói với tôi.”

Cát Phi thấy mọi người đều nhìn mình, khó hiểu hỏi: “Mọi người sao thế, bộ có chuyện gì hả?”

Cậu chàng vừa tiến vào, trong phòng liền có mùi khó tả, hiển nhiên xác thật mới từ nhà vệ sinh trở về, sắc mặt cũng không quá tốt, phù hợp đặc trưng bị tiêu chảy nhiều lần, không phải nói dối.

“Hoá ra chỉ là hiểu lầm.” Em gái mắt to lẩm bẩm.

Bầu không khí tốt lên rất nhiều.

Trạng thái của thầy Tạ thái thoạt nhìn đã hồi phục không ít, anh ta hỏi Cát Phi: “Cậu gặp được lão Ngô ở đâu?”

Cát Phi nói: “Trấn nam.”

Thầy Tạ lại hỏi: “Ổng nói với cậu như thế nào?”

“Thì bảo tôi nói với thầy, sẽ về trễ chút,” Cát Phi nói, “Bảo thầy đừng khóa cửa trong.”

Thầy Tạ nhặt cái bìa giấy trên mặt đất lên: “Ông ta không nói muốn đi đâu sao?”

“Không nói.” Trên mặt Cát Phi hiện lên vẻ suy tư như đang nhớ lại, “Nhưng lúc đó ổng lại dán mắt vào cửa sổ của một gia đình.”

Sau khi Cát Phi nói xong, trong phòng chìm vào im lặng.

Cát Phi hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì rồi hả?”

“Trấn nam là ở chỗ nào, nói rõ hơn chút.” Lời nói của Trần Ngưỡng thay đổi, “Cậu dẫn chúng tôi đến đó.”

Những người khác không ý kiến.

Trần Ngưỡng cất đồ vào ba lô rồi đeo lên lưng, anh chờ Triều Giản mang xong giày, liền đưa hai cây nạng qua, sẵn tiện lột vài viên bơ sữa cho cậu.

Hướng Đông và những người đứng ở ngoài cửa.

“Nếu anh trai tôi có một nửa của anh Trần, tôi ngủ mơ cũng cười tỉnh.” Tiền Hán hâm mộ nói.

“Ít nhất cậu còn có anh trai, tôi là đứa lớn nhất trong nhà, cậu nghe tôi nói cái gì chưa?” Em gái mắt to bĩu môi, “Châu Châu, bồ thì sao?”

“Tôi có anh chị em,” Châu Châu nói, “Tôi là em út.”

“Oa, tớ còn tưởng rằng cậu là con một chứ.” Em gái mắt to kề tai cùng bạn nói nhỏ.

“Khỉ thật, chán bỏ mẹ.” Hướng Đông châm điếu thuốc, đầu nghiêng sang hướng Họa gia, “Tối muộn cùng ta lên lầu hai nhà trọ không?”

“Đi.” Họa gia cách hắn xa một chút.

“Trốn cái đéo gì, lão tử mới vừa tắm rửa xong.” Hướng Đông đóng nắp hột quẹt, dùng thân hột quẹt gõ gõ khung cửa, “Hai đứa bên trong kia, xong chưa hả, nếu còn tiếp tục lề mề nữa chắc trời sáng luôn quá.”

Trần Ngưỡng cùng Triều Giản bước ra khỏi phòng, đóng cửa, khóa kỹ.

“Lúc nãy ánh trăng khá đẹp, tôi còn nghĩ ngày mai thời tiết sẽ khá tốt, giờ nhìn lại toàn là mây đen.”

Trần Ngưỡng ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, khi anh cất chìa khóa vào túi, đột nhiên nói: “Thầy Tạ, tôi muốn đến phòng của thầy nhìn xem.”

“Vậy đi thôi.” Thầy Tạ nói.

Thầy Tạ và lão Ngô ở trong căn phòng tận cùng bên trong, anh ta vừa đi vừa nói chuyện: “May mà tôi không khóa cửa, nếu không còn phải tìm bà chủ muốn chìa khóa dự phòng.”

“Mọi người vào đi.” Thầy Tạ mở cửa đi vào.

Trần Ngưỡng mới vừa bước qua ngưỡng cửa, thân thể liền cứng lại.

“Sao thế……” Em gái mắt mắt to ở phía sau thăm dò, rồi cô nàng nhìn thấy thứ gì đó, hoảng sợ hét lên rồi trốn ra sau lưng Châu Châu.

Trong nháy mắt Châu Châu nhìn thấy cũng nắm chặt di động.

“Tụi mày chặn cửa làm gì vậy?” Hướng Đông đẩy hai cô gái nhỏ ra, dừng ở sau lưng Trần Ngưỡng, hắn nhìn thấy tình cảnh bên trong, điếu thuốc bên miệng run run.

Thầy Tạ, người trong phòng Trần Ngưỡng trò chuyện một lúc lâu, cũng là người mở cửa cho bọn, đang nằm trên mặt đất, hốc mắt chảy đầy máu tươi đen đặc.

Trồng mắt đã không thấy.

Trần Ngưỡng và Triều Giản, còn có Hướng Đông ở trong phòng, những người khác đều ở ngoài cửa.

“Rõ ràng thầy ta bị quỷ tập kích khi vừa tiến vào, nhưng tại sao lại không có chút động tĩnh gì kia chứ.” Mặt Cát Phi tái mét.

“Rõ như vậy mà còn nhìn không ra sao?” Hướng Đông ngồi xổm trước thi thể, gần gũi nhìn hai hốc mắt máu me nhầy nhụa, “Trước khi tiến vào thì đã chết rồi.”

“Vậy thứ chúng ta nhìn thấy……” Mặt Cát Phi càng trắng thêm vài phần, “Lúc nãy chúng ta ở chung với quỷ ư ?”

Không ai trả lời cậu.

Trần Ngưỡng nói với Triều Giản: “Đôi mắt là bị móc ra.”

Triều Giản cắn sữa bơ: “Chung quanh thì sao? Quan sát hết chưa?”

Trần Ngưỡng gật đầu: “Không có một vết máu nào.”

“Móc đôi mắt để làm gì?” Hướng Đông lì lợm chọt mỏ vào.

“Thầy Tạ…… Con quỷ ban nãy nói không đúng, không phải mèo sẽ biến thành người trà trộn vào trong chúng ta, mà là người biến thành mèo, là người biến thành mèo.” Em gái mắt to nhận ra điều gì đó, cô nàng chỉ vào hốc mắt thi thể, run rẩy nói, “Lão Ngô, lão Ngô, không biết tại sao lại trở thành một con mèo, nhưng ổng vẫn thích ăn thứ đó! Ổng thích ăn thứ đó!”

Ngón tay Châu Châu cào vỏ vào điện thoại: “Nhưng thứ lão Ngô thích ăn là mắt cá, không phải mắt người mà.”

“Có lẽ lúc biến thành mèo trong mắt của ông ấy, chúng ta chính là cá.” Trần Ngưỡng nói ra một đáp án kỳ quái nhưng lại có vẻ rất thuyết phục.

“…………”

Sau 7 giờ tối, nhóm Trần Ngưỡng tám con người rời nhà trọ đi về phía nam thị trấn, bọn họ đi một đoạn thì nhìn thấy trước cửa một ngôi nhà treo một chiếc đèn lồng màu trắng.

Có thứ gì đó bay qua định dính vào mặt Trần Ngưỡng, nhưng bị nạng đẩy ra.

Đó là một tờ tiền giấy màu vàng.

Dùng để rải trong lúc đưa tang.

“Đêm hôm khuya khoắt thế này, mà còn có người đi đưa tang?” Em gái mắt to rất sợ hãi, phòng tuyến tâm lý của cô nàng đã gần đến cực hạn.

“Chắc là rải hồi ban ngày.” Tiền Hán chà xát ngón tay, “Ban ngày tôi gặp phải mấy cái đám tang.”

Lại có tiền giấy màu vàng bay qua, một tờ hai tờ, càng ngày càng nhiều.

Tất cả đều là tiền giấy.

Chúng bay quanh chân tám người Trần Ngưỡng, xuyên qua, bay về một hướng.

Ánh mắt Trần Ngưỡng nhìn theo những tờ tiền giấy, phát hiện phương hướng đó là dòng sông dưới thác nước, trong tiềm thức anh muốn đuổi theo chúng, nhưng một bàn tay đã kéo anh lại.

“Lại muốn chạy lung tung.” Triều Giản cau mày.

Trần Ngưỡng dừng chân lại, tâm trí cũng trở lại bình thường.

Tám người, bảy người đều bật đèn pin di động, xung quanh tuy có ánh sáng nhưng vẫn khiến người ta khủng hoảng và hoảng sợ như cũ.

“Đi mau đi, điện thoại tôi sắp tắt nguồn rồi.” Em gái mắt to nức nở khẩn cầu.

Trần Ngưỡng bảo Cát Phi tiếp tục dẫn đường, còn anh thì kéo Triều Giản đi ở cuối đội.

Triều Giản dùng nạng ngăn bước chân của Trần Ngưỡng, cúi đầu nghiêng đầu về phía anh: “Ngoại trừ tôi, đừng tin ai khác.”

Trần Ngưỡng sững sờ: “Cậu đã phát hiện ra quy tắc mới rồi đúng không?”

“Chát”

Triều Giản giơ một cánh tay, lòng bàn tay áp lên mặt Trần Ngưỡng, lực đạo không nặng.

Trần Ngưỡng ngơ ra: “Làm gì vậy?”

“Muỗi.” Lòng bàn tay của Triều Giản xoa các đường nét trên khuôn mặt anh rồi trượt xuống, xòe lòng bàn tay ra trước mặt anh. (Tâm cơ boy)

Trần Ngưỡng giơ điện thoại lên để coi cho rõ, là xác của một con muỗi thật.

“Thị lực của cậu tốt thật, tối thui vậy mà cũng thấy được,” Trần Ngưỡng kéo lực chú ý đã chạy khá xa về, “Kệ mấy con muỗi đi, chúng ta tiếp tục đi……”

Tiếng rống của Hướng Đông cắt ngang Trần Ngưỡng, thúc giục bọn họ đi nhanh lên.

Trần Ngưỡng tiến lên theo kịp đội ngũ, trong lòng thầm nghĩ lời nói vừa rồi của cộng sự: “Chúng ta đi đâu cũng luôn ở cùng nhau, chỉ có tách ra một lần trong thế giới ảo cảnh, lúc đó khi tôi nghe thấy tiếng nạng đã biết đó là giả, nếu quỷ muốn giả dạng thành cậu để gạt tôi, thật vậy thì tôi chắc chắn nó không có khả năng thành công.”

Nửa câu sau chứa đựng sự kiêu ngạo và tự mãn mà anh không hề hay biết, giống như đang khoe ra và muốn một phần thưởng.

“Tôi là cộng sự của anh, lúc ma quỷ dùng khuôn mặt của tôi mê hoặc anh, anh không trúng kế, dễ dàng phân biệt được đâu là thật đâu là giả là kiến thức cơ bản,” Triều Giản liếc anh, “Việc này cũng đáng để anh kiêu ngạo?”

Trần Ngưỡng: “……”

Anh tò mò hỏi: “Vậy nếu quỷ nó giả thành tôi, cậu có nhận ra trong một giây không?”

Triều Giản: “Không.”

Trần Ngưỡng đang muốn mượn chuyện này trêu cậu một chập, thì đã nghe thấy câu tiếp theo.

“Tôi không cần nhìn.” Triều Giản nói.

Không cần nhìn, thế dựa cái gì nhận ra sự khác biệt? Trần Ngưỡng sửng sốt một lúc rồi đi theo Triều Giản.

Triều Giản chống nạng đi về phía trước, ánh mắt trầm xuống, giọng điệu có chút táo bạo: “Anh chỉ sợ quỷ, không sợ người, điểm này vừa tốt nhưng cũng không tốt.”

Trần Ngưỡng thả bước chân vừa nâng lên về, ý này là muốn anh đề phòng con người?

Đề phòng ai?

Trần Ngưỡng nhìn mấy bóng lưng không xa trước mặt, mờ ảo âm trầm, nhìn không rõ lắm.

Đêm nay gió rất mạnh, nhưng lại không có một tia mát mẻ, oi bức không chịu nổi, còn có rất nhiều muỗi, sự trao đổi chất mau bị chích đến đầy đầu vết đốt.

Em gái mắt to thả tay áo xuống, cách quần áo gãi mạnh vài cái, hai cánh tay bị gãi tới mức không còn chỗ lành lặn, nhưng cô nàng dường như không thấy đau thì phải, cảm quan đều bị sự khủng hoảng và bất an nhét đầy.

“Sao vẫn chưa tới vậy?” Em gái mắt to ôm cánh tay hỏi.

“Gần đến rồi, ở đằng kia.” Cát Phi giơ điện thoại lên quơ quơ, cửa một gia đình ở đằng kia lúc ẩn lúc hiện trong tia sáng.

Khi bọn họ đi ngang qua, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng “két két…… két két……”.

Đó là thanh âm của vụn gỗ phi duơng(bay ra), từng khối ván gỗ bị cưa ra.

Bốn lần cá triều rút xuống, mỗi một lần trong thị trấn đều có thêm người chết, quan tài làm sẵn nhanh chóng dùng hết, nhóm thợ mộc phải gấp rút làm việc.

Chờ nhóm thợ mộc cũng chết hết, quan tài không có ai làm nữa.

Đến lúc đó, thi thể sẽ không thể an táng nhập quan, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất.

Đợi đợt cá lần tiếp theo kết thúc, những người chôn cất thi thể có lẽ cũng không còn nữa.

“Meo ~”

Một tiếng mèo kêu đột nhiên phát ra từ mái hiên bên cạnh.

Bảy người Trần Ngưỡng đều dừng lại.

Con mèo nhìn xuống từ mái hiên, như thể đang nhìn họ một cách trịch thượng(bề trên nhìn xuống).

Đôi mắt màu xanh lam, phát sáng, rất sáng.

Con mèo chỉ kêu meo meo rồi dừng lại, cũng không chịu bỏ đi, nó cứ đứng trên mái hiên nhìn bọn họ.

Nó tạo ra ảo giác như đang quan sát bảy người Trần Ngưỡng.

“Nó có phải là Ngô…… Ngô tiên sinh không?” Em gái mắt to đè nén tiếng hét.

Cùng lúc với lời nói của em gái mắt to chính là một tiếng “Phanh”.

Một cục đá không lớn không nhỏ lướt qua bầu không khí oi bức, đập vào con mèo trên máy hiên.

Con mèo nhanh nhẹn nhảy đi, cục đá đập vào mái hiên bật xuống nền đất tối.

Cát Phi là người ném cục đá.

Trần Ngưỡng nhìn về phía hắn: “Cậu sợ mèo?”

“Không đến mức sợ,” Trong tay Cát Phi còn cầm mấy cục đá nhỏ, hắn nói, “Lúc nhỏ tôi đã bị mèo cào, nên không quá thích chúng.”

Tiền Hán nói: “Cậu cũng gan quá đó, tôi cũng sợ mèo nhưng không dám lấy đá ném, sợ chọc nó xù lông rồi bị cho mấy vuốt thì toi, nên luôn trốn rất xa.”

Cát Phi vỗ bờ vai của hắn coi như thấu hiểu.

Em gái mắt to rất quan tâm đến danh tính của con mèo: “Trần, Trần tiên sinh, con mèo đó……”

Trần Ngưỡng rút ánh sáng từ người Cát Phi về, kéo Triều Giản đi tiếp: “Nó chỉ là một con mèo hoang bình thường.”

“Mèo hoang bình thường sao có thể kỳ quái như vậy được?” Em gái mắt to không tin.

Châu Châu thì lại tin lời Trần Ngưỡng nói: “Mèo ở thị trấn này không bắt chuột, không ăn cá, chúng nó đã đủ lạ rồi.”

“Cũng đúng ha.” Em gái mắt to đi được vài bước, đột nhiên bật thốt ra câu hỏi đè ép dưới đáy lòng từ nãy tới giờ, “Trần tiên sinh, bằng cách nào mà anh phát hiện ra được thầy Tạ đó là quỷ?”

Trần Ngưỡng nói: “Tôi không có phát hiện, chỉ nghĩ tới loại khả năng này khi đang khóa cửa phòng, vì muốn bảo hiểm một chút nên mới đi xem thử.”

Sự thật chứng minh, không thể buông tha bất luận một cảm giác vi diệu nào hết.

Trần Ngưỡng kéo Triều Giản đi chậm lại, hai người vô tình thụt lùi về phía sau đội ngũ, anh thì thầm nói: “Lúc đó cậu biết rồi phải không?”

Nạng của Triều Giản va vào mặt đường vang lên âm thanh rất lớn trong không gian yên tĩnh: “Biết cái gì hửm?”

Trần Ngưỡng nói: “Biết thầy Tạ đó là quỷ.”

Triều Giản không thèm cho Trần Ngưỡng nửa cái khóe mắt.

Trần Ngưỡng đi tới trước mặt Triều Giản, rồi lùi lại về, dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm hắn.

Tiếng nạng dừng lại, hình như Triều Giản cảm thấy chướng mắt, vươn tay kéo Trần Ngưỡng đến bên người: “Tôi không hiểu biết những người không liên quan.”

Trần Ngưỡng sờ sờ mũi: “Tôi không nghĩ tới thầy tạ tại chết đột ngột như vậy, đây là lần thứ hai anh ta làm nhiệm vụ, khả năng đối phó mọi việc cũng rất tốt.”

“Nơi này chính là kiểu mô phỏng điển hình của trò chạy thoát khỏi mật thất, thực lực cùng vận may, thiếu một thứ cũng không được.” Trong hơi thở của Triều Giản trộn lẫn mùi bơ sữa và mùi thuốc tây, “Hai thứ này của anh ta chỉ mới vượt qua mức tiêu chuẩn.”

Trần Ngưỡng thở dài: “Thân thủ chỉ hơi kém chút.”

Quỷ chơi không lại nên chỉ có thể trốn, nhưng những con quái vật thì không, có thể xử lý chúng bằng vũ lực.

“Cõng tôi.”

Suy nghĩ của Trần Ngưỡng bị hai chữ này làm phân tán, anh nhìn người thiếu niên thường xuyên bảo anh cõng trong thế giới nhiệm vụ lần này: “Nạng của cậu không tốt sao?”

“Chẳng lẽ cậu đang dùng chính bản thân mình để tôi rèn luyện hả?” Trần Ngưỡng nghĩ đến loại khả năng thứ hai buồn cười này.

Triều Giản không nói một lời bò lên trên lưng Trần Ngưỡng.

Động tác tự nhiên đến không thể tự nhiên hơn.

Sự căng thẳng và khó xử ban đầu không còn nữa, hiện tại hắn và cái người lúc trước kia, giống như hai người.

Hướng Đông ngậm điếu thuốc ở trong miệng hùng hùng hổ hổ đi ở đằng trước, chửi: “Già đầu rồi chứ có bé bỏng gì nữa đâu, má nó không biết xấu hổ hay gì á, nếu tao là nó thì tao có bò đi nữa cũng sẽ không cho Trần cải trắng cõng!”

Họa gia nói toẹt ra sự thật không chút lưu tình: “Cậu ấy sẽ không cổng cậu, yên tâm đi.”

Sắc mặt của Hướng Đông tức khắc xanh mét, nhưng giọng điệu lại rất ôn nhu: “Lão vương tử kim cương, ngươi nói lại một lần nữa cho lão tử nghe xem.”

Họa gia sợ Hướng Đông chạm vào mình sẽ tốn nước xịt khử trùng, anh ta chậm rãi thay đổi lời nói: “Chống nạng đi lại rất mệt.”

“Cười chết mất.” Hướng Đông khinh bỉ cười liên tục lạnh, “Rất biết làm nũng cầu xin sự dỗ dành, quả là kỹ nữ trà xanh số 1 thế giới.”

Họa gia nhướng mày: “Trà xanh? Đó cũng là trà xanh độc quyền của Trần Ngưỡng.”

Hướng Đông: “……”

Lão tử sao lại nói nhiều với tên khốn đáng thương trừ bỏ tiền ra thì chỉ có kim cương, ngoài ra không còn cái gì khác này chứ, một kẻ đáng thương đến nỗi ngủ còn không dám ngủ?!

Cát Phi Đưa mọi người đến trấn nam, đi vòng ra sau một ngôi nhà, chỉ vào khung cửa sổ: “Lão Ngô nhìn chằm chằm vào cái cửa sổ đó.”

Cánh mũi Hướng Đông hơi động: “Những người ở bên trong đang làm gì.”

Tay trái của hắn so cái vòng tròn, ngón trỏ tay phải liên tục chọc vào trong chọc. (Động tác tay miêu tả chuyện xx)

Hai cô gái nhỏ đã hiểu, nhưng Tiền Hán lại chớp đôi mắt to thuần khiết hỏi: “Đó là cái gì?”

Trần Ngưỡng ngăn 'tài xế' Hướng lại, dùng chân đá hắn: “Đừng lái xe quỷ nữa.”

Hướng Đông nhe răng: “Mày không thấy được đôi mắt tò mò tràn đầy lòng hiếu học của trẻ nhỏ sao?”

Khóe miệng Trần Ngưỡng hơi nhúc nhích, anh đang định đến gần cửa sổ thì có hai giọng nói vang lên, tiếng đầu tiên là tiếng gầm nhẹ của một người đàn ông, tiếng còn lại là tiếng kêu rên ngọt lịm đầy thỏa mãn.

Tiền Hán nghe thấy thanh âm, dường như đã hiểu được cử chỉ của Hướng Đông, lập tức đỏ mặt tía tai.

Trong phòng có tiếng thở dốc thô ráp yếu ớt của đàn ông bị vắt khô, tiếng cười của phụ nữ, sau đó là tiếng đóng mở cửa, một lúc sau cô Kiều đi ra phía sau phòng rồi gặp mấy người đang đứng bên cửa sổ.

“Nghe phát sóng trực tiếp hả?”

Trần Ngưỡng nói: “Cô Kiều, lão Ngô đã bị giết.”

Cô Kiều cầm một lọn tóc xoăn gợn sóng lộn xộn: “Chuyện này có liên quan đến việc các người đứng đây nghe phát sóng trực tiếp sao?”

“Có.” Em gái mắt to ngửi thấy mùi tanh của đàn ông trên người vị đại tỷ này, trong lòng rất bội phục, chị ta thế nhưng không chỉ ngủ với nhiệm vụ giả, mà còn ngủ với nhóm npc nữa chứ, trong vòng ba ngày cũng không biết đã ngủ với bao nhiêu người.

“Ngô tiên sinh nhìn chằm chằm cửa sổ này trước khi xảy ra chuyện, ông ấy tới đây để tìm chị!” Em gái mắt to nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Cô Kiều đi tới, nâng cầm cô nàng lên: “ Em gái nhỏ, đừng có nói một cách chắc chắn như vậy, chị không nhìn thấy ảnh.”

Em gái mắt to đỏ mặt, cố gắng bình tĩnh lại: “Chị nói không nhìn thấy thì là không nhìn thấy sao, Cát Phi đã bắt gặp rồi.”

Cát Phi chỉ vào cửa sổ nói: “Ông ấy xác thật nhìn chằm chằm nơi đó.”

“Nếu vậy thật thì có lẽ ảnh đi theo tôi tới đây, mục đích thì chắc giống như các người vậy đó, muốn nghe phát sóng trực tiếp.” cô Kiều phủi lớp bụi không tồn tại trên áo khoác, đột nhiên “Ý” một tiếng, “Không bị trầy xước gì à.”

Thấy mọi người nhìn sang, cô Kiều cười cười: “Lúc  đang cảm thấy thoải mái thì cảm thấy có thứ gì đó đang cào vào quần áo của mình, hình như là mèo, tôi tưởng quần áo bị trầy xước rồi chứ.”

Đầu ngón tay đang cầm cục đá nhỏ của Cát Phi không được tự nhiên mà co lại.

Điều này bị người đang âm thầm quan sát mọi người là Ngưỡng thấy được, sắc mặt của anh hơi đổi, Cát Phi có vấn đề.

“Cô Kiều, lão Ngô đã biến thành một con mèo.” Trần Ngưỡng nói với cô Kiều .

Cô Kiều uể oải kéo dài giọng nói: “Ôi…… Làm mèo á, làm mèo rồi mà cũng thèm thân thể của tôi sao.”

Khóe mắt Trần Ngưỡng hơi động, người phụ nữ này thật sự không biết sợ, cho dù có quái vật xem chiến cũng không thèm quan tâm hay để ý.

Người bình thường căn bản không dám đi săn trong thế giới nhiệm vụ, hưởng thụ sự phóng túng thế này.

Loại người không sợ gì cả, làm theo ý mình này, Trần Ngưỡng đã thấy được ở trên người Văn Thanh.

Không phải là cùng một nguyên nhân gây ra, có lẽ  tương tự về bản chất.

Trần Ngưỡng nhớ rõ Triều Giản nói cô Kiều là người từng trải, kỹ năng phòng thân còn tốt hơn cả anh, anh có chút muốn thử nhưng biết sai thời điểm.

Anh thật sự rất muốn biết, thân thủ của người phụ nữ này tốt hơn anh bao nhiêu.

Trong vô thức thời gian Trần Ngưỡng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đó hơi lâu, cẳng chân lập tức bị nạng gõ một cái, anh mới giật mình: “Cô Kiều, cô có thấy người bạn cùng phòng của mình không?”

Cô Kiều lắc đầu: “Hương nữ sĩ chắc là đi tìm linh cảm.”

Trần Ngưỡng hoài nghi mình xuất hiện ảo giác: “Tìm linh cảm?”

“Ừ.” Cô Kiều khẽ thở dài, “Cô ấy đang làm khúc phổ, mỗi ngày viết một chút, rất lợi hại đi.”

Trần Ngưỡng: “……”

“Kẻ cuồng âm nhạc sao? Nhìn không giống lắm.” Em gái mắt to không dám tin nói.

“Là một tỷ tỷ rất thần bí, trên người lúc nào cũng thơm hết trơn.” Tiền Hán nói xong thấp vọng hỏi, “Lão Ngô biến thành mèo có phải là vì ăn mắt cá không?”

“Có khả năng lắm, không chừng thật sự là vậy.” Em gái mắt to nói, “Chỉ có mình ông ấy ăn thôi, chúng ta không ai ăn cả.”

Cô Kiều ngạc nhiên nói: “Ăn mắt cá sẽ biến thành mèo hả? Tôi cũng ăn rồi này, sao tôi chưa thay đổi?”

Tiền Hán và em gái mắt to: “……”

“Chắc tại chị ăn chưa đủ nhiều đó.” Em cái mắt to nói chắc nịch, “Ngô tiên sinh ăn mấy thìa liền, còn không đủ kiếm thêm ở trong nồi, đúng không Châu Châu.”

Châu Châu “Ừm” một tiếng: “Tôi nghĩ ông ấy biến thành mèo vì một lý do khác.”

Em gái mắt to bất mãn mảng vì Châu Châu không đứng cùng chuyến tuyến với mình, cô nàng hừ hừ lẩm bẩm vài câu.

Bên cửa sổ trở nên im lặng.

Làn gió khô nóng kéo theo bầy muỗi, giúp bầu không gian im ắng có chút ồn ào.

Chín người không ai rời đi, nhưng cũng không giao lưu với nhau, mỗi người tự đắm chìm trong thế giới của riêng mình.

Trần Ngưỡng dùng ngón tay gõ vào nạng của Triều Giản, đầu ngón tay va chạm với kim loại, phát ra tiết tấu không nhanh không chậm.

Nhiệm vụ lần này có dân trấn, mèo, chuột, và cá.

Chả nhẽ có liên quan đến chuỗi thức ăn?

Trần Ngưỡng cau mày, lần đầu tiên nghe nói mèo không ăn cá, anh còn tưởng là do động vật có tính cảnh giác cao độ, biết thủy triều cá đã xảy ra dị biến, nên không dám ăn.

Mèo không bắt chuột vì chuột ăn cá, cho nên chúng nó cũng kiêng kị.

Hiện tại xem ra, không đơn giản như vậy.

Vụ việc ngoài ý muốn của Lão Ngô như là một lời nhắc nhở chứa nhiều thông tin.

Mèo rốt cuộc có vai trò gì?

“Có thể nào là tên của chúng ta cũng xuất hiện trên lưng cá không, có khả năng là chúng ta tự mình không thể nhìn thấy, nhưng người dân thấy được thì sao.” Châu Châu đột nhiên nói, “Cá của Ngô tiên sinh bị người khác bắt ăn rồi?”

Ngón tay gõ vào nạng của Trần Ngưỡng đột nhiên dừng lại, anh dùng khóe mắt nhìn Triều Giản.

Triều Giản liếc nhìn anh một cái.

Hai người cứ như là đã trải qua một cuộc trao đổi ngắn ngủi, sự nghi ngờ của Trần Ngưỡng càng được cũng cố, anh bình tĩnh nhìn Cát Phi: “Tại sao lão Ngô lại nhờ cậu chuyển lời dùm?”

“Tình cờ gặp phải.” Cát Phi nói.

Cát Phi mới vừa nói xong, cửa sổ nhà bên cạnh đột nhiên bị hai bàn tay đẩy ra, một người đàn ông cao to kinh ngạc hô to: “Các người ở bên ngoài cửa sổ nhà lão Vương làm gì vậy hả?”

Người đàn ông đang muốn kêu hàng xóm là lão Vương ra, bỗng nhiên nhận ra Cát Phi: “Tiểu tử sao cậu lại tới nữa?”

Cát Phi còn chưa kịp nói gì, thì đã bị cắt ngang bởi lời mắng mỏ không mấy thiện cảm của người đàn ông cao lớn: “Lúc nãy tôi đã nhìn thấy cậu lén lút rồi, còn một mình đứng nói chuyện với không khí nữa chứ, cặp mắt thì cứ nhìn chằm chằm vào cửa sổ của nhà lão Vương……”

“Đông”

Người đàn ông cao lớn còn nói chưa nói xong, thì hòn đá nhỏ trong tay Cát Phi đã rơi xuống đất.

Nhiều ánh mắt đồng loạt đổ dồn vào người hắn ta.

Cát Phi dùng chân vân vê hòn đá nhỏ: “Tôi còn tưởng rằng lúc tôi về nhà trọ, lão Ngô cũng đi trở về, nhưng ông ấy đi một con đường khác nên chở về trước tôi, sau đó biến thành mèo rồi giết hại thầy Tạ.”

Hắn nâng khuôn mặt không còn chút máu lên, giật giật cơ mặt cứng ngắc nói: “Nói như vậy, thứ tôi gặp là quỷ à?”

Hướng Đông nắm lấy cổ áo Cát Phi, lôi hắn cách xa cửa sổ, mất công một lát bị người dân trong thị trấn bao vây thì xu.

Sau khi đi được một khoảng khá xa, Hướng Đông vẫn không buông cổ áo của Cát Phi ra, hắn ném người xuống mép mương rồi dùng chân dẫm lên: “Đây là một chỗ khá tốt để nói chuyện, giờ thì mày nói đi.”

Cát Phi nằm nghiêng trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.

“Làm gì vậy chứ.” Em gái mắt to cảm thấy mình khá hợp nhãn duyên với Cát Phi, răng nanh xán lạn dễ thương vậy mà.

Châu Châu nói: “Ngô tiên sinh tìm cậu ta là có nguyên nhân.”

“Nguyên nhân gì?” Mắt của em gái mắt to trợn to thêm.

“Tôi bắt được con cá có tên lão Ngô.”

Cát Phi trên mặt đất đồng thời mở miệng cùng lúc với em gái mắt to cùng mắt to.

Hướng Đông tránh ra nhường vị trí cho Trần Ngưỡng tới, tính cách của hắn ta luôn là có thể động thủ thì sẽ không động miệng, những lời khách sáo hay trò chuyện linh tinh đều không phù hợp với hắn ta.

Trần Ngưỡng nhìn Cát Phi, trong ánh mắt không có bao nhiêu sự kinh ngạc, anh đã đoán được.

Tâm thái của Cát Phi suy sụp từng li từng tí một, khi biết được kẻ bảo hắn giúp đỡ nhắn hộ lời nói là một con quỷ, thì tâm thái của hắn hoàn toàn sụp đổ.

Sơ hở cũng trồi lên mặt nước theo.

Trần Ngưỡng ngồi xổm xuống tại chỗ, ánh sáng đèn pin chiếu vào bên cạnh Cát Phi, không chiếu vào mắt hắn:
“Sau khi bắt được cá, cậu đã làm gì?”

“Nhỏ lắm.” Cát Phi dùng tay đo lường, “Chắc cỡ hai ba centimet, tôi giấu nó trong tay áo, sau khi thủy triều cá kết thúc thì xách theo cái xô đi gặp mọi người, bên bờ sông lúc đó rất nhiều người, chờ khi thấy không ai chú ý mới bỏ nó vào xô xách đi, đi được nửa đường thì tôi giả vờ mình bị tiêu chảy, rồi cầm con cá đó đi.”

Trần Ngưỡng không thúc giục, những người khác cũng không nói chuyện.

Tạm dừng một hồi, Cát Phi cuộn tròn tay chân: “Tôi muốn làm một thí nghiệm.”

Hắn ôm đầu, giọng nói căng thẳng đến cực điểm: “Tôi đã dùng sức nhét con cá nhỏ đó vào miệng một con mèo.”

Trần Ngưỡng tiếp tục hỏi khi xung quanh vang lên vài vài tiếng hít thở đầy khó khăn: “Con mèo đó phản ứng ra sao?”

“Điên cuồng đâm đầu vào tường, chết rồi.” Cát Phi nói.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia