ZingTruyen.Asia

Thân phận Số 019 _TÂY TÂY ĐẶC(edit)

Chương 79

QuXanh9


Chương 79

Tác giả: Tây Tây Đặc

Trần Ngưỡng bỏ con cá nhỏ vào cái xô như không có việc gì xảy ra, anh giơ tay lên lau sạch nước trên mặt, còn có mùi tanh hòa cùng hơi thở hơi gấp của mình.

"Con cá đó là của vợ Dương Nhị Trụ."

Trần Ngưỡng trở lại trong sông, dùng âm lượng chỉ mình Triều Giản có thể nghe thấy nói.

"Bắt cá trước, chờ cá triều kết thúc lại nói." Triều Giản kéo cỏ dại trong vợt lên trên bờ, bóc hai con tôm từ bên trong ra, tùy ý ném vào xô.

Trần Ngưỡng gật đầu, anh tiếp tục bắt cá, nhưng sự chú ý của anh đã không còn tập trung như trước.

Thông tin từ con cá vừa bắt được thật khiến anh kinh ngạc, suy đoán cá của vợ Dương Nhị Trụ bị người bắt được ăn mất, dẫn tới sự tử vong đã bị lật đổ.

Chị ta không phải ăn cá của người khác mới chết.

Bởi vì xét theo thái độ của người dân thị trấn đối với cá có tên, thì một số người trong thị trấn đã cướp đi tuổi thọ người khác, hiện tại bọn họ vẫn còn sống được khỏe mạnh, không sao cả.

Trần Ngưỡng nghĩ thầm, điều duy nhất có thể giải thích rõ mọi chuyện chính là, vợ của Dương Nhị Trụ đã xúc phạm cấm kỵ.

Nhưng chị ta sẽ xúc phạm điều cấm kỵ gì đây?

Cái chết của Triệu lão đầu liệu có liên quan gì đến chị ta hay không ......

Trần Ngưỡng vớt lưới lên, ném vào trong xô một con cá nhỏ màu đen bình thường, nhìn tình hình hiện tại, người đã chết thì con cá tương ứng cũng sẽ không biến mất.

Chỉ cần không bị bắt đi ăn thịt, cá sẽ lại từ trên thác lao xuống sông theo thủy triều.

Trần Ngưỡng nghĩ không ra, cá của người đã chết xuất hiện ở cá triều rốt cuộc có ý nghĩa.

Hơn nữa, ngay khi Dương Nhị Trụ chết, tuổi thọ của gã cũng ngưng hẳn, vậy thì vợ gã tại sao còn ăn con cá có tên của chồng mình, đã không có tuổi thọ để cướp thì còn ăn làm gì?

Trần Ngưỡng chợt nghĩ tới gì đó, sau ót tê rần, không nhất định là vợ Dương Nhị Trụ muốn ăn, có khả năng là do quỷ bám vào người.

Chủ nhân của đống xương cá trong thùng rác căm hận hai vợ chồng của Dương Nhị Trụ, nên hù chết Dương Nhị Trụ, bám vào người vợ gã, ăn cá của gã, làm vợ gã phải trải qua việc tuổi thọ nhanh chóng bị xói mòn, cô độc già đi.

Bởi vì cấm kỵ là không thể ăn cá của người đã chết.

Ăn cá của người chết chẳng những không giảm tuổi thọ mà còn tăng tốc độ tử vong?

Nếu nghĩ như vậy, cảm thấy rất hợp lý.

Trần Ngưỡng túm túm chiếc áo dính nước dán ở trước ngực và lưng, nhưng đây chỉ là suy đoán của anh, vẫn không có manh mối rõ ràng nào để chứng thực điều này.

Đột nhiên trước mắt anh hiện ra một bóng người, anh dừng lại động tác bắt cá, không đúng, không hợp lý.

Suy đoán này có một cái bug, Triệu lão đầu.

Lúc ông ta ăn cá của Lý Nhị Bản, Lý Nhị Bản là vẫn còn sống.

Tuy là lúc sau hắn vẫn phải chết.

Trần Ngưỡng dùng mu bàn tay cọ bọt nước trên cằm, trong lòng nặng nề thở dài, cấm kỵ là những thứ khác.

Phải nghĩ lại.

Đột nhiên trên thượng nguồn truyền đến tiếng chửi bậy, một đám người đánh nhau rồi.

Trần Ngưỡng lắng nghe một hồi liền hiểu được nguyên nhân gây ra tranh chấp, có một người dân bắt được một con cá có tên, còn không kịp giấu kỹ thì đã bị người khác thấy ngay tại trận, đối phương đỏ mắt muốn cướp.

Các gia đình khác đều có ý nghĩ không giống nhau, có người muốn đục nước béo cò, có người sợ hãi đó là cá của mình, đòi biết cái tên trên lưng cá gọi là gì.

Cuộc chiến quần thể vẫn còn đang tiếp tục, đã có người bể đầu chảy máu.

Trần Ngưỡng cau chặt mày, may mà anh và Triều Giản không đi thượng nguồn, nếu không Triều Giản ngồi ở bờ sông sẽ bị va chạm.

Đến lúc đó chắc chắn sẽ trình diễn một màn càng thêm bạo lực khiến người ta kinh hoàng cho xem.

Cao Đức Quý không biết tới từ khi nào, đứng bên bờ sông không ngừng khuyên can.

Trong lúc hỗn loạn, con cá rớt vào trong sông.

Giờ thì khỏi ai giành.

Đại chiến đoạt cá qua loa kết thúc trong tiếng mắng chửi và mùi máu tươi.

Yên tĩnh chưa được bao lâu, bên bờ sông lại nổ ra một trận náo động xôn xao mới, lần này là vì có người bắt được cá của Triệu lão đầu.

Đám đông hỗn loạn.

"Triệu lão đầu không phải đã chết rồi sao? Sao cá vẫn còn sống, có phải là trùng tên không?"

"Có ai tên là Triệu Quế không?"

"Không có, không có ai trùng tên!"

"......"

"Cho nên nói, ổng chết không phải vì bị người khác ăn mất cá ư!"

"Thế thì sao ổng lại chết?"

Tiếng động ồn ào đột nhiên biến mất, một loạt dân trấn tui xem ông, bà xem tui, không ai nói tiếng nào. Làm sự vui đùa vô tri của bọn trẻ trái ngược hẳn với nổi kinh hoàng trên mặt bọn họ.

Nước trong sông chảy xiết, thỉnh thoảng có cá nhảy lên mặt nước, làm bọt nước bắn lên tung tóe.

Qua một lúc, có giọng nói nôn nóng vang lên.

"Chuyện này là sao đây, cá của người chết tại sao cũng ở trong sông."

"Chẳng lẽ chưa bị bắt ăn đều sẽ còn ở trong sông ư?"

"......"

Con cá có tên Triệu lão đầu nằm trong bãi cỏ bên sông,  là một con cá trích khá lớn nặng khoảng một kg, nó nhảy lên vài cái, dân trấn thấy thế trái tim trong lòng ngực cũng nhảy theo.

"Hiện tại nên gì bây giờ?"

"Người đã chết không có tuổi thọ, bắt làm gì? Thả đi."

"Đúng đó, thả đi thôi!"

Cách đó không xa, Trần Ngưỡng nhìn dân trấn thả con cá của Triệu lão đầu vào trong sông, những người dân khác đều sôi nổi nhường chỗ, nhìn nó bơi đi.

Đầu ngón chân dưới bùn của Trần Ngưỡng nhích tới nhích lui, cấm kỵ "Không thể ăn cá của người đã chết"  quả nhiên không hợp logic.

Người bình thường đều sẽ không ăn.

Năm phút sau, thủy triều rút đi, gần hai trăm người trong sông thưa thớt lên bờ.

Không biết lần này sẽ có bao nhiêu người bị cướp đi sinh mạng.

Một con cá ít nhất có thể dẫn phát một vụ huyết án, hủy hoại một gia đình.

Trần Ngưỡng ném cái lưới lên bờ, đi qua ngồi cạnh Triều Giản, nước trên ống quần không ngừng nhỏ xuống.

"Tôi chỉ bắt được một con cá có tên, cậu một con cũng chưa......"

Cánh tay phải ướt đẫm bị nắm lấy, Trần Ngưỡng lập tức ngừng nói, anh nhanh chóng sửa miệng: "Nếu xét theo chủng loại mà nói, thì cậu lợi hại hơn tôi rồi, cậu còn bắt được cả tôm nữa."

"......" Triều Giản nắm tay anh lật qua.

Trần Ngưỡng nhìn sang, anh thấy mấy ngón tay bị thương của mình ngâm nước quá lâu nên trắng bệch, trong đó một ngón còn có cái lỗ nhỏ, cũng ngâm trắng bệch nốt.

Có chút ghê.

Trần Ngưỡng rụt mấy ngón tay vì ngâm nước mà nhăn nhúm: "Làm gì vậy?"

Triều Giản buông tay anh ra: "Tôi muốn ăn sữa viên, anh giúp tôi bóc."

"......" Trần Ngưỡng giơ đôi tay lên, "Cậu coi nè, tay của tôi ướt nhẹp thế này, còn có mùi tanh nữa, tôi nghĩ cậu nên tự bóc thì hơn."

Triều Giản lấy ba viên sữa bơ ra, ném vào trong ngực anh.

"Vậy cậu giúp tôi mở ba lô ra đi, bên trong có khăn giấy, tôi lau sơ........" Trần Ngưỡng còn chưa nói xong, Triều Giản đã nắm lấy tay anh, dùng cái áo sạch sẽ của mình bọc lấy.

"Được rồi, lau đi." Triều Giản có vẻ mất kiên nhẫn, giữa mày như có mây đen bao phủ.

Trần Ngưỡng theo bản năng nghe lời dùng áo lau nước trên tay.

Ba viên sữa bị Triều Giản ăn luôn trong một lần, ăn xong hắn liền chơi di động, mặc kệ chiếc áo nhăn dúm trên người.

Nhưng mà Trần Ngưỡng không thể mặc kệ, anh đã quen nhìn bộ dạng gọn gàng sạch sẽ của hắn, giờ có chút không thể chịu đựng được nên đã giúp hắn vuốt phẳng ra.

Không bao lâu sau, Hướng Đông hai tay trống trơn đi tới, Trần Ngưỡng hỏi hắn: "Cá đâu?"

"Có cái nịt," Hướng Đông kéo vạt áo ướt nhẹp lên lau mồ hôi trên đầu, trên cơ bụng rõ ràng có mấy vết sẹo cũ không biết từ hồi nào lưu lại, "Toàn là cá bình thường, bắt dính liền thả."

Trần Ngưỡng liếc nhìn Họa gia từ đầu khác đi tới, đối phương không mặc quần áo quả phụ Chu đưa hôm qua, vẫn là một thân áo sơmi quần dài như lúc vừa tiến vào, cổ áo và tay áo đều cài đến kín mít, trên người không có mùi gì khó ngửi, trên trán cũng không có mồ hôi.

Tuyến mồ hôi phát triển rất kém thì phải.

Thân hình vừa cao lại vừa gầy, khuôn mặt gầy gò vàng sẫm, giống như một ngọn cờ trong làn gió cuốn mang theo mùi nước khử trùng, tuy ốm đau bệnh tật nhưng lại có khí chất kiêu ngạo có một không hai.

Họa gia không có xuống nước, anh ta tránh xa đám đông, đứng ở bờ sông dùng lưới đánh cá dài ném ra xa để bắt cá, tất nhiên sẽ không có thu hoạch.

Ánh mắt của Trần Ngưỡng bị vật thể giữa các ngón tay của Họa gia chói sáng đến mức nheo lại, anh hỏi: "Họa gia, trong tay anh là cái gì vậy?"

Họa gia dùng ngón tay cái và ngón trỏ đeo găng tay của mình véo một vật gì đó rồi đưa cho Trần Ngưỡng xem.

Đó là một viên kim cương nhỏ màu xanh lam.

Trần Ngưỡng nghĩ đến hành động đưa nhẫn kim cương có một không hai của Họa gia trong thế giới nhiệm vụ, anh muốn hỏi hai câu, Hướng Đông đã hỏi trước anh.

"Đừng có nói là ngươi ở trong thị trấn phát kim cương nhé?" Hướng Đông nói.

"Tính lên gác mái phát, đáng tiếc lệ quỷ chỉ thích chế tạo ảo cảnh, không thích kim cương." Họa gia tiếc nuối nói, "Cũng chẳng có ai xách cá tới nói chuyện làm ăn với tôi cả."

"Theo lẽ thường thì sẽ có các cuộc mua bán như vậy, nó rất thực tế, bởi vì cho dù có sống được bao lâu đi nữa, thì một khi không có tiền vẫn sẽ là con quỷ nghèo, nhưng nếu bắt được cá có tên bán cho kẻ có tiền, là có thể nhận được một số tiền ngay lập tức."

Họa gia nhìn nhìn bản thân: "Chẳng lẽ đặc điểm của kẻ có tiền tôi còn chưa thể hiện rõ sao?"

"Rõ rồi rõ rồi." Trần Ngưỡng nói, "Đã rõ rồi."

Anh lại nói: "Không tìm anh có lẽ là còn do dự, hơn nữa, trong thị trấn còn có hai đại gia tộc(họ lớn), bọn họ cũng có tiền, anh không phải là lựa chọn duy nhất."

Khi nói tới đây, trong đầu Trần Ngưỡng xẹt qua thứ gì đó, nhưng bắt không kịp.

"Cũng có lý." Họa gia mỉm cười nói.

Trần Ngưỡng sững sốt một giây, nếu Họa gia khôi phục huyết sắc, da thịt giảm xuống mọc trở về, bộ dáng của anh ta nhất định sẽ không tệ.

Họa gia tùy tay ném đi, viên kim cương nhỏ màu xanh lam rơi vào trong lòng của Trần Ngưỡng: " Tặng cậu."

Giàu đến vân đạm phong khinh.

Hướng Đông trừng anh ta: "Ta thao, sao ngươi không cho lão tử?"

Họa gia nói: "Cậu không dùng được."

"Chờ đã," Trần Ngưỡng nhặt viên kim cương nhỏ trong ngực lên, kỳ quái nói, "Tôi cũng không dùng được đâu."

Họa gia không nói gì.

Hướng Đông biết ý tứ của Họa gia, sắc mặt của hắn lập tức tái xanh, lao tới chỗ Họa gia như một tên thủ lĩnh băng cướp.

Lão tử làm ngươi ăn cẩu lương này!

Vóc dáng của Họa gia cao hơn Hướng Đông hai ba cm, nhưng sức lực lại không bằng hắn, nên không có cách nào tránh thoát, chỉ có thể cầm chai nước sát trùng xịt loạn xạ.

Trần Ngưỡng nhìn viên kim cương nhỏ trong tay, em gái thích loại đồ vật sáng lấp lánh này, nhưng tiếc là nhà bọn họ mua không nổi loại màu sắc hiếm như vậy.

Một viên nhỏ như này, không biết giá cả phải cao tới bao nhiêu không biết.

Hình như có một tầm mắt từ bên trái nhìn anh thì phải, Trần Ngưỡng nghiêng đầu, phát hiện thiếu niên vẫn đang chơi điện thoại, là ảo giác sao.

Trần Ngưỡng không nghĩ ngợi gì liền đưa viên kim cương cho Triều Giản: "Cậu cầm đi."

Triều Giản không hề phản ứng Trần Ngưỡng, cũng không biết hắn đang bấm cái gì, mặt mày lạnh tanh.

Màn hình di động đều là loạn mã.

Viên kim cương cuối cùng vẫn vào túi Triều Giản, cùng sữa viên kết thành bạn bè.

Không lâu sau, những người khác cũng đi tới chỗ Trần Ngưỡng.

Thầy Tạ và Cát Phi, Châu Châu đều xách theo một cái thùng.

Cái thùng của Châu Châu nhìn tương đối nặng, lúc đi tới đã đổi tay mấy lần, cuối cùng xách hết nổi đành phải kêu em gái mắt to tới hỗ trợ.

Hai cô gái mỗi người một bên, xách theo cái thùng lắc lư đi tới.

"Sao đứa nào cũng xách theo xô theo thùng hết vậy, đều mẹ nó làm quái gì không biết!" Hướng Đông nắm lấy cái vợt đi qua, ba cái thùng bị hắn khuấy tới đục nước mới dừng, rồi bất động thanh sắc giao lưu bằng mắt với Trần Ngưỡng, không có phát hiện.

Trần Ngưỡng ngồi ở trên cỏ nhìn các đồng đội đang đi tới, thầy Tạ đi trước nhất thì xắn ống quần, xách theo giày, đi chân trần, cả người chật vật.

Khi bọn họ đến gần, trên quần áo tràn ngập mùi cá tanh.

Có người trên tay còn dính cả vẩy cá.

Trong nhóm này chỉ có cô Kiều và Hương Tử Mộ đi ở phía sau là ít bị ướt, cũng không có mùi tanh gì.

Trần Ngưỡng híp mắt, kiểu quần áo mà quả phụ Chu chuẩn bị cho bọn họ không khác nhau mấy, đều là áo thun cùng quần dài rộng, chẳng qua áo của nữ là dài tay, tay áo vừa vặn che đi cổ tay mảnh khảnh.

Em gái mắt to đặt cái thùng xuống, nằm xụi lơ trên bãi cỏ thành hình chữ (大): "Mệt chết tôi rồi."

Trần Ngưỡng nói: "Bắt được rất nhiều cá hả."

"Bắt được quá trời luôn, nhưng toàn là cá thường không à." Em gái mắt to xắn tay áo lên, làm lộ cánh tay bị muỗi đốt quá trời ra, "Tôi xui xẻo quá hay gì á, một con cá có tên cá cũng không nhìn thấy."

Trần Ngưỡng bị cánh tay đầy vết muỗi đốt của cô nàng làm cho kinh ngạc: "Vậy sao không thả mà lại để vào thùng làm gì?"

"Châu Châu nói đưa cho nhà trọ." Em gái mắt to dùng hai tay che mặt, chặn đi ánh nắng chói chang, "Dù sao, tôi cũng sẽ không bao giờ đụng vào bất luận món ăn nào làm từ cá nữa, đôi mắt cá hồi buổi sáng đã tạo thành vết thương rất lớn đối với tâm linh nhỏ bé của tôi."

Trần Ngưỡng nhìn về phía Châu Châu: "Muốn đưa cho nhà trọ."

"Tại tôi cảm thấy," Châu Châu chỉ vào thùng đựng cá, "Lúc chúng ta bắt cá không cẩn thận làm rớt không ít vẩy của chúng, có con còn bị bóp đến sắp chết, thả lại xuống sông cũng sống không được nữa, dứt khoát mang về nhà trọ làm thành nguyên liệu nấu ăn luôn."

Trần Ngưỡng hỏi hai người xách thùng còn lại: "Các người cũng nghĩ giống vậy?"

Thầy Tạ và Cát Phi đều gật đầu.

"Có con đều lật ngược bụng lên, bỏ thì lãng phí quá." Thầy Tạ chỉ vào cái xô phía sau Trần Ngưỡng hỏi, "Cậu Trần, đó là xô của cậu hả?"

Trần Ngưỡng "Ừ" một tiếng.

Thầy Tạ tiến lại gần, vươn đầu nhìn vào trong xô: "Thoạt nhìn bắt được rất nhiều."

"Trong xô toàn là cỏ thôi." Trần Ngưỡng nói.

Thầy Tạ: "......"

Trần Ngưỡng thả tất cả cá tôm anh và Triều Giản bắt được, bao gồm cá có tên vợ Dương Nhị Trụ.

Mười hai người có đứng, có ngồi, có cả nằm xụi lơ trên cỏ.

Hôm nay là ngày thứ ba tiến vào thị trấn, cả đám ai cũng phờ phạc, lũ chuột trong phòng vừa đến tối là mở tiệc thâu đêm, bọn họ căn bản ngủ không yên.

Đồ ăn thức uống cũng không tốt.

Mặc dù tay nghề đầu bếp của nhà trọ không tệ, nhưng mỗi bữa bàn ăn toàn là cá, ăn đến nổi phát ngán cũng thôi không nói, nhưng giờ còn có chút muốn ói ăn không vô.

Hiện tại tình trạng của bọn họ là ăn không ngon, ngủ cũng không tốt, muốn đi lại đi không được.

"Tôi chưa nhìn thấy con cá nào có tên của chúng ta," Cát Phi ngồi dựa lưng vào thùng, lấy chai nước khoáng từ ba lô ra uống hai ngụm, "Mọi người thì sao? Có nhìn thấy không?"

Không ai nói "Có".

Cát Phi thở phào nhẹ nhõm: "Chắc tên của chúng ta  không xuất hiện trên lưng cá rồi."

Em gái mắt to vui vẻ từ trên cỏ bò dậy: "Flag không có hiệu quả, thật tốt quá!"

"Ta cũng sợ chết khiếp." Trên khuôn mặt ngăm đen của Lão Ngô toàn là mồ hôi, ông ta ngửa đầu nhìn người phụ nữ đang hút thuốc, "Cô Kiều, cô có muốn ngồi dưới đất không, tôi cởi áo trải cho cô ngồi nhé?"

Cô Kiều cười từ chối: "Tôi không ngồi đâu."

Đáy mắt Lão Ngô trồi lên vài phần phẫn nộ, mới đầu đồ đĩ này nơi chốn câu dẫn gã, về sau thì dính líu với đám đàn ông trong thị trấn, coi gã như không khí.

Ông ta nhìn thấy cô Kiều liếc mắt đưa tình với một thanh niên trẻ tuổi trong trấn, thì lập tức nổi đóa giống như bắt tại trận vợ mình yêu đương vụng trộm: "Cô Kiều, nơi này là thế giới nhiệm vụ, chúng ta ở đây là để làm nhiệm vụ, sống chết trước mắt, cô cũng nên chú ý đúng mực một chút đi?"

Cô Kiều: "Sao?"

Chị ta cong vòng eo thon một tay là có thể ôm hết xuống, đôi môi đỏ mọng cắn điếu thuốc khẽ mở, một làn khói mỏng phun lên mặt gã đàn ông trung niên, mặt đầy bất ngờ cùng đùa giỡn: "Chuyện của tôi anh quản được à?"

Mặt Lão Ngô lập tức trở thành màu gan heo: "Cô!"

"Ấy ấy ấy, xin hai vị bình tĩnh bình tĩnh." Cát Phi vội hoà giải, "Ngô tiên sinh, cô Kiều, chúng ta hãy nói về chính sự đi ha, nói chính sự."

Không có ai trả lời.

"Trần tiên sinh," Cát Phi lại kêu, "Trần tiên sinh!"

Trần Ngưỡng bất đắc dĩ quay đầu.

Cát Phi nháy mắt với anh, hỗ trợ điều giải bầu không khí một chút coi.

"......" Trần Ngưỡng sờ sờ cây nạng của Triều Giản, anh hỏi nhóm người ở thượng nguồn vài vấn đề về nhiệm vụ, lúc biết được con cá của Triệu lão đầu còn sống,  người dân trong thị trấn có bị ảnh hưởng khi bắt cá không.

Thầy Tạ nói: "Mọi người đều hoảng hốt, nhưng sự tình không phát sinh trên người mình hoặc là người thân, nên cảm xúc vẫn không đủ."

"Chủ yếu là có một số người ăn cá nhưng không chết." Châu Châu kéo cái mũ trắng lên, che khuất đỉnh đầu, "Mức độ sợ hãi của bọn họ mới không thể tăng lên."

"Tôi cảm thấy rằng vẫn còn một số người dân có loại tâm lý này," Cát Phi cầm bình nước khoáng, lấy danh tính của người dân thị trấn nói, "Mình thấy sợ, không dám đụng vào cá có tên, nhưng vẫn có rất nhiều người đang bắt, để ngăn ngừa người khác bắt được cá của mình, cần thiết tham gia cùng đám đông, không thể rút lui, đại loại là vậy."

Châu Châu nhận đồng nói: "Đúng vậy, trong lòng bọn họ sẽ nghĩ, không phải mình muốn ăn cá có tên của người khác, mình chỉ muốn bắt được cá của bản thân cùng người nhà mà thôi."

Em gái mắt to nói tiếp: "Sau đó dùng cái lý do này, bắt đi cá của người khác."

"Nhân tiện ấy mà." Em gái mắt to nhún vai, "Mình không phải cố ý muốn bắt ăn, tại nhịn không được mà thôi, ngày này sang năm mình nhất định sẽ đốt nhiều chút tiền giấy."

Mọi người: "......"

"Người dân trong thị trấn càng ngày càng thông minh, tôi quan sát rất lâu, nhưng chẳng nhận ra ai bắt được cá có tên trộm giấu đi hết." Có một chút thất vọng trong giọng nói của thầy Tạ.

Trần Ngưỡng nhìn nam hài tóc xoăn đang không ngừng xoa tay: "Tiền Hán, tay cậu bị sao vậy?"

Tiền Hán đột nhiên bị điểm danh, giật mình nói: "Lúc bắt cá cảm giác trên tay dính dính dớp dớp, rửa qua rồi mà vẫn vậy, cảm giác dường như vẫn còn đó."

Em gái mắt to nói một cách thông cảm: "Anh bạn, tôi hiểu mà, tôi cũng là đứa bị cá làm tổn thương tâm linh nhỏ bé đây."

Tiền Hán: "......"

Trần Ngưỡng nói về vụ cá của vợ Dương Nhị Trụ.

Thầy Tạ là người đầu tiên đưa ra kết luận: "Vậy thì cô ta cũng giống Triệu lão đầu, nguyên nhân cái chết không phải do cá bị ăn thịt, có lẽ bọn họ đã vi phạm một điều cấm kỵ nào đó."

Chủ đề này đã chết ngay khi nó vừa bắt đầu.

Bởi vì không ai có thể nói trồi, dường như không ai biết cấm kỵ là gì.

Trần Ngưỡng bí mật chú ý những biến hóa trên mặt của mỗi người, đặc biệt là những người mà anh nhìn không thấu như Hương Tử Mộ, cô Kiều, và người có vẻ ngoài hoạt bát đáng yêu là Cát Phi.

Nhưng anh không bắt được bất cứ dấu vết nào trên mặt cả ba người.

Hoặc là ba người này thật sự không biết gì cả, nếu không thì chính là những bậc thầy trong việc quản lý biểu tình của chính mình.

"Thị trưởng đang lại đây!" Em gái mắt to nói nhanh.

Trần Ngưỡng kéo Triều Giản đứng dậy, đưa cho cây nạng cho hắn, nói lớn với người đàn ông trung niên đang tới gần: "Thị trưởng."

Giọng của Cao Đức Quý đã khàn đi: "Các cô các cậu, mọi người không cướp đoạt tuổi thọ của người khác phải không?"

"Tại sao chúng tôi phải cướp." Em gái mắt to nói, "Chúng tôi sẽ không làm thế."

Vẻ mặt khẩn trương của Cao Đức Quý giảm bớt: "Không cướp đoạt thì tốt, tôi lo lắng mọi người bị ảnh hưởng bởi bầu không khí của thị trấn, nhất thời bị ma quỷ ám ảnh."

Trần Ngưỡng dùng khóe mắt liếc qua: "Bị ma quỷ ám ảnh?"

"Chính là như vậy." Cao Đức Quý khàn giọng nói, "Mỗi người đều có mệnh số của riêng mình, đã được định đoạt theo số phận của kiếp trước, nên sống bao lâu thì sẽ sống bao lâu, những gì cướp đoạt được thì chung quy không phải là của mình, sẽ bị báo ứng."

"Thị trưởng, ngài không cần làm loại công tác tư tưởng này cho chúng tôi, chúng tôi đều biết." Thầy Tạ nghiêm mặt nói.

Cao Đức Quý vuốt ngược mái tóc lưa thưa vì vội đi tới mà rối tung ra sau: "Vậy các cô cậu điều tra thế nào rồi? Có ai bị hoài nghi chưa nghi?"

Không nhận được câu trả lời, bả vai của Cao Đức Quý sụp xuống, hốc mắt đỏ bừng: "Còn lại bốn ngày."

Ông ta nhìn từng người một, không bỏ sót ai.

"Các vị, tôi biết trong vòng một tuần khó mà tìm dược người có tuổi thọ cao nhất, nhưng mọi người là hy vọng duy nhất của tôi."

Cao Đức Quý cuối đầu 90 độ: "Thật sự làm ơn!"

Mọi người đều có phản ứng khác nhau.

Hướng Đông ghé vào tai Trần Ngưỡng: "Npc mà lại có tình cảm chân thật như vậy, thật mẹ nó kì quái."

Trần Ngưỡng cũng cảm thấy như vậy, giống như bọn họ  thật sự đang vì sự tồn vong của thị trấn này tra tìm mục tiêu, không đơn giản là vì làm nhiệm vụ.

Sau khi trở về nhà trọ, mọi người ai muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, ai muốn dạo thị trấn thì dạo thị trấn.

Trần Ngưỡng ở trong phòng nhìn tờ khai đăng ký trong điện thoại, pin di động căn bản không xê dịch gì nhiều khiến anh rất an tâm.

Triều Giản ngủ ở bên cạnh, đôi chân dài gác ở trên người anh.

Trần Ngưỡng cầm cái quạt hương bồ Cát Phi đưa quạt gió, mỏi tay thì dừng lại nghỉ một lát, quạt một cách đứt quãng như vậy nhưng Triều Giản vẫn ngủ rất trầm, cánh tay cũng học cái chân gác hết lên người anh.

"......" Trần Ngưỡng dùng quạt hương bồ vén tóc trước trán Triều Giản lên, anh vốn định giở trò, nhưng lại không nắm được lực đạo, làm quạt hương bồ chọc vào trán đối phương.

Triều Giản không có dấu hiệu tỉnh dậy.

Một giọt mồ hôi lạnh trượt dài trên lưng Trần Ngưỡng, anh muốn gỡ tay chân của Triều Giản ra, nhưng mới vừa chạm vào, đối phương liền cau mày.  (Tâm cơ boy)

Kệ đi, muốn gác thì cứ gác, cùng nhau nóng chết đi thôi.

.

Bên kia, Hướng Đông cùng Họa gia lang thang khắp thị trấn, ngày đầu tiên tới đây cửa hàng hai bên đều mở cửa, hiện tại đã đóng cửa một phần ba.

Qua hai ngày nữa, chỉ sợ không mấy nhà mở cửa.

Hướng Đông soái là không thể bàn cãi, dáng người lại chuẩn, lúc không chửi tục không hung dữ rất có tính  mê hoặc, hắn đi tới đi lui không bao lâu, thì có một cô gái nhỏ đưa cho một trái dưa chuột.

Còn rất chu đáo bảo đã rửa qua.

Hướng Đông lau lau trái dưa chuột: "Tổng tài, cắn một miếng không?"

Họa gia: "Từ chối."

Hướng Đông "Răng rắc" gặm rớt đầu dưa chuột: "Ngươi thật tính không dính khói lửa phàm tục luôn à."

Hắn ta quét mắt nhìn dáng vẻ sắp nhìn không ra hình người của Họa gia: "Ta cho ngươi kiến nghị, ngươi còn chưa áp dụng à?"

"Kiến nghị gì?" Họa gia hỏi xong mới phản ứng kịp, "Cậu bảo tôi đừng dùng bình xịt khử trùng khi ở cùng Trần Ngưỡng và Triều Giản, đặc biệt là trong không gian kín, mục đích của việc này là gì?"

Hướng Đông há mồm cắn dưa chuột, thần bí khó lường nhếch môi nói: "Thử rồi sẽ biết."

Họa gia khẽ nhướng mày, đợi nhiệm vụ có chút đột phá rồi lại thử vậy.

Ở trong cùng không gian với những người khác đối với anh ta đã là cực hình rồi, nếu không dùng bình xịt anh ta sẽ thấy rất thống khổ, nói chung trong tình huống bình thường sẽ không dễ dàng nếm thử.

Hướng Đông dạo một hồi, trái dưa chuột chỉ còn hơn một nửa, hắn đề nghị nói: "Đi cửa trấn dạo một hồi không?"

Họa gia nói: "Đồng ý."

Vì thế hai người cứ đi dọc theo con đường từng đi qua đi đến cửa trấn.

Hướng Đông đi một chuyến như vậy vì có ý một tưởng, nếu có người muốn mang theo cá của bản thân chạy ra ngoài, nhưng lại chết ở lối vào thị trấn, có lẽ thi thể sẽ đứng thẳng như tấm bia đá.

Kết quả là cái bóng cũng chưa thấy.

"Mẹ nó." Hướng Đông cực độ bất mãn chửi một tiếng.

Họa gia ngược lại không tức giận cũng không thất vọng, anh ta vén mái tóc dài cuộc đuôi ngựa bị gió nóng lùa qua vai: "Về thôi."

Trên cổ Hướng Đông lăn đầy mồ hôi, mỗi ngọn tóc đều ướt, thế nhưng Họa gia lại chẳng đổ một giọt mồ hôi nào, hai người như đang ở hai mùa khác nhau.

.

Lúc cả hai đi bộ về, gặp được một cặp vợ chồng trung niên.

Cặp vợ chồng trung niên đi tảo mộ, bọn họ không thắp hương thắp nến mà chỉ đốt một ít tiền giấy.

Tro tàn theo gió bay đầy trời, Họa gia đứng đằng xa đợi, Hướng Đông khom lưng tiếp cận, trốn trong bụi cỏ nghe trộm.

Chủ nhân ngôi mộ là tổ tiên của cặp vợ chồng trung niên, hôm nay cả hai người bọn họ cùng ăn thịt cá mang tên người khác, cướp đi tuổi thọ của đối phương, có thể sống thêm nửa đời người.

Hiện tại tới để cảm tạ tổ tông ở trên trời có linh, phù hộ bọn họ.

Người đàn ông trung niên dùng một nhánh cây chọc vào tờ tiền đang cháy, nói với người vợ: "Mau đến đây dập đầu lạy."

Người vợ thành kính dập đầu lạy ba cái, trong miệng nói: "Tổ tiên phù hộ cho cá của con và lão Tiếu đừng bị người khác bắt được, nếu không chúng con cướp được tuổi thọ cũng vô ích."

Nói xong, người vợ lại quỳ lạy thêm mấy cái.

Lúc tiền giấy sắp cháy hết, người đàn ông trung niên cũng quỳ xuống dập đầu.

Sau khi hai vợ chồng tảo xong mộ tổ tiên, thì kéo tay nhau đi qua bãi cỏ tranh cao bằng một đứa trẻ, đi bộ vào thị trấn.

"Lão Tiếu, ông nói coi sao Lưu Thanh đột nhiên liền......" Người phụ nữ trung niên lẩm nhẩm, "Lần thủy triều cá đầu tiên tới, bà ấy đã may mắn bắt được cá của chính mình nuôi ở trong phòng, chuyện này chỉ có chúng ta biết, chúng ta là hàng xóm của bà ấy vài thập niên, nên cũng đâu có ra bên ngoài nói."

"Hôm nay bà ấy lại bắt được cá của người khác, tôi hỏi là của ai, thì bảo là không phải của chúng ta, không chờ tôi hỏi lại, thì đã nhét con cá nhỏ vào miệng ăn mất."

"Tôi không ngờ rằng bả vừa ăn xong thì lăn ra chết, lúc ấy tôi cũng chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, tại sao nói chết là chết chứ." Người phụ nữ trung niên nắm chặt cánh tay chồng mình, "Con cá nuôi ở trong phòng còn tung tăng bơi lội như vậy kia mà."

Người phụ nữ trung niên lo lắng lẩm bẩm: "Người khác rất khó bắt được cá của chính mình, Lưu Thanh may mắn như vậy, mệnh số phải tốt đến mấy kia chứ, như thế nào sẽ chết......"

Người đàn ông trung niên quát: "Đừng nói lung tung, mau đi về nhà."

Hướng Đông từ trong bụi cỏ đi ra, hắn bảo với Họa gia rút trước, còn mình thì đi theo cặp vợ chồng trung niên suốt một đường, đến khi xác nhận số nhà của bọn họ, hắn mới trở về nhà trọ nói việc này cho Trần Ngưỡng.

Trần Ngưỡng đưa điện thoại cho Hướng Đông, bảo hắn tìm ra cặp vợ chồng trung niên.

Sau đó bọn họ lại xác nhận số nhà người hàng xóm của cặp vợ chồng trung niên bằng tờ khai đăng ký, Lưu Thanh.

"Tìm được chưa? Có manh mối gì không?" Hướng Đông tìm ảnh chụp đến mức đau mắt.

Trần Ngưỡng phóng to tờ đăng ký của Lưu Thanh: "Tao đang suy nghĩ."

Hướng Đông xoay ghế dựa sang một bên, ngồi xuống đối mặt với giường, liếc thấy chè đậu xanh trong chén của Triều Giản, hắn ta nhìn chằm chằm hỏi: "Chè từ đâu ra đây? Tụi bây tự xuống bếp nấu?"

"Nấu cái gì mà nấu, người ở phòng bếp nấu." Trần Ngưỡng nói.

Hướng Đông lập tức đi bưng một chén tiến vào, hắn ngồi banh háng ăn chè, chân còn không thành thật đá vào cây nạng.

Khi Triều Giản nhấc lên mí mắt nhìn sang, Hướng Đông dùng ánh mắt nói, không giúp Trần Ngưỡng bé bỏng của mày à?

"Muốn tôi giúp anh không?" Triều Giản hỏi Trần Ngưỡng.

"Bây giờ vẫn chưa cần, để tôi tự mình suy ngẫm trước đã." Trần Ngưỡng đã vượt qua thời kỳ muốn hỏi giáo viên câu trả lời.

"Ừm." Triều Giản đưa nửa chén chè đậu xanh cho Trần Ngưỡng, Trần Ngưỡng không cần nghĩ trực tiếp uống sạch, không chút do dự gay chần chờ.

Hướng Đông ha hả dựa lưng vào ghế, đôi mắt lão tử sắp mù rồi này.

Ba người trong phòng không tạo ra tiếng vang nào, rất yên tĩnh.

Trần Ngưỡng đang xem các thành viên trong gia đình Lưu Thanh, chồng mất sớm, chỉ còn một mình ở trong nhà.

Một thứ gì đó sâu trong tâm trí anh nổi lên, hình dáng càng ngày càng rõ ràng.

Đầu ngón tay ấn điện thoại của Trần Ngưỡng run lên, hô hấp của anh cũng trở nên dồn dập.

Cả Triều Giản và Hướng Đông đều nhận thấy sự biến hoá của Trần Ngưỡng, lúc này là lần đầu tiên bọn họ có sự ăn ý, ai cũng không lên tiếng.

Trần Ngưỡng tìm ra hai bản đăng ký được lưu giữ riêng biệt ở một tiệp khác.

Đó là Triệu lão đầu và Dương Nhị Trụ.

Ba tờ đăng ký đều có một điểm chung là có rất ít thành viên trong gia đình, chính xác mà nói, Triệu lão đầu và Lưu Thanh đều là người cô đơn góa bụa.

Mà Dương Nhị Trụ vừa qua đời, vợ của gã ta cũng ở trong tình trạng như hai người đó.

"Tôi biết Triệu lão đầu, vợ của Dương Nhị Trụ, Lưu Thanh đã vi phạm điều cấm kỵ gì rồi."

Trần Ngưỡng đặt di động dính đầy mồ hôi xuống, nói: "Nếu trong nhà chỉ có một người, không thể ăn cá có tên ."

Đây chỉ là vòng thứ nhất của các quy tắc và điều cấm kỵ.

Sau khi Dương Nhị Trụ chết, trong nhà chỉ thừa một mình vợ gã, nếu gã không chết, thì người vợ cũng không xúc phạm vòng cấm kỵ thứ nhất này.

Còn về việc chị ta ăn cá của người chết, đó là vì chị ta bị quỷ bám vào người.

Đương nhiên cũng có khả năng là chị ta tự chủ hành động đi ăn cá, không phải bị quỷ nhập.

Khi đó có lẽ chị ta đã thần trí không rõ.

"Clm" Hướng Đông chửi tục rồi nói: "Vậy thì mục tiêu nhiệm vụ không phải là người cô đơn."

Trần Ngưỡng gật đầu.

Trần Ngưỡng khoanh chân ngồi ở trên giường, vòng đầu tiên muốn loại bỏ tất cả những người chỉ sống một mình trong thị trấn, sau đó tìm ra quy tắc khác rồi loại trừ tiếp.

Tờ khai đăng ký dân số là công cụ rất quan trọng.

Trần Ngưỡng đến gần Triều Giản, hạ giọng nói: "Tôi phỏng đoán đúng không."

"Ừ." Triều Giản nói, "Mấu chốt là ở thành viên trong gia đình."

Trần Ngưỡng cầm quạt hương bồ lắc lắc: "Vậy thì tốt rồi."

Hướng Đông bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, sắc mặt trở nên khó coi: "Cái đệt! Lão tử vốn dĩ hoài nghi lão Cao và quả phụ trẻ, cảm thấy mục tiêu ở giữa hai người bọn họ, giờ thì xu rồi, hai người bọn họ đều bị loại trừ."

Trần Ngưỡng không biết nói gì cho phải.

Hướng Đông vò đầu bứt tóc, nhưng hắn vẫn không chịu từ bỏ suy đoán của mình: "Đêm nay tao đi thám hiểm  lầu hai."

Trần Ngưỡng nói: "Cẩn thận một chút."

Buổi tối hôm nay sáng sao thưa, thầy Tạ đứng trước khung cửa sổ gỗ, ngắm nhìn ánh trăng, đọc một bài thơ.

Lão Ngô không phản ứng.

Thầy Tạ khẽ hừ một tiếng, thật là dân không có văn hóa.

Đêm nay dựa theo trình tự lão Ngô ngủ ở trên giường, ông ta như thường cởi giày để dưới giường, nằm xuống đem chân duỗi ra khỏi giường.

Thầy Tạ cũng như tối hôm trước, dời ghế ra gần cửa, cách xa cái giường.

Đêm đen vừa đến, lũ chuột như được sống lại, chúng làm ra những tiếng vang ồn ào không ngớt, thầy Tạ ngồi ở ghế trên, vừa bực bội vừa cầm vỏ bìa cứng quạt gió, thỉnh thoảng chụp mấy con muỗi chích vào tay chân.

Ngay lúc thầy Tạ mơ màng sắp ngủ, động tác quạt gió bằng bìa giấy cứng chậm rì rì của anh ta đột nhiên dừng lại.

Không đúng!

Sao trong phòng không có mùi hôi!

Mùi hôi cơ thể Lão Ngô cực kỳ nồng nặc, tiếng ngáy cũng rất lớn, hơn nữa mấy ngày nay ông ta còn thượng hoả, toàn bộ dạ dày giống như một cái rãnh hôi thối, mở miệng nói chuyện là đã hôi rồi.

Có lão ở, không khí trong phòng sẽ rất khó ngửi.

Sao bây giờ lại không ngửi thấy một chút mùi hôi nào!

"Lão Ngô?"

Thầy Tạ cầm tấm bìa cứng đi về phía giường, định lay lão Ngô dậy.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Thầy Tạ quay đầu về phía cửa phòng.

Tiếng la của Cát Phi từ ngoài cửa truyền đến: "Thầy Tạ, Ngô tiên sinh nói sẽ trở về trễ một chút, thầy nhớ đừng khóa cửa nhé!"

Thân thể của thầy Tạ sững lại tại chỗ, toàn thân rét run.

Có một đôi mắt đang nhìn hắn ta từ phía sau, hắn ta có thể cảm nhận được, nó đến từ trên giường.

Thầy Tạ từ từ xoay cổ nhìn lại.

Lão Ngô ngồi xổm ở trên giường, khom người, hai con mắt nhìn chồng chọc vào anh ta.

Thầy Tạ sởn tóc gáy.

Bởi vì đồng tử của lão Ngô là dựng thẳng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia