ZingTruyen.Info

Thân phận Số 019 _TÂY TÂY ĐẶC(edit)

Chương 60 Bình Tĩnh, Sẽ Không Đánh Nhau Đâu

QuXanh9

Tác giả: Tây Tây Đặc

Tiểu minh tinh Chung Danh đã chết.

"Xem ra là Chung Danh bị quỷ dẫn ra khỏi lều, tới nơi này đào cát."

Triệu Nguyên chà xát vùng da cổ nổi da gà, chợt phát hiện có chỗ không đúng: "Nhưng ban đêm quỷ không thể tiến vào trong lều trại, thế giọng nói lúc báo danh là ai nói?"

"Chung Danh còn kêu......"

Triệu Nguyên chỉ chỉ Phùng Sơ đứng bên hố cát, biểu tình ngơ ngác: "Còn kêu tên hắn, kêu rất nhiều tiếng."

Từng người xung quanh đều đắm chìm trong thế giới của riêng mình, không ai giúp Triệu Nguyên giải thích nghi hoặc.

Triệu Nguyên đang muốn kêu Trần Ngưỡng, từ "Ca" còn chưa kịp phát ra, một bàn tay khoác lên bờ vai của hắn.

Văn Thanh tiến lại gần: "Giáo thảo à, anh ta không phải anh ruột của cậu, thời gian quen biết nhau cũng không lâu, đừng ỷ lại anh ta quá, coi chừng vượt tuyến đó nha, vượt tuyến sẽ bị nạng quất."

"Tôi chỉ là......" Lỗ tai Triệu Nguyên đỏ lên.

"Được rồi được rồi, không đề cập tới trái tim thiếu nam nữa, để tôi giải đề cho cậu, nói chung tình huống cậu nói chỉ có hai khả năng."

Bàn tay của Văn Thanh đang khoác trên vai Triệu Nguyên dựng lên một ngón tay: "Thứ nhất, có thể là quỷ hồn đứng ở bên cạnh lều trại học hắn hô, âm thanh không khác mấy so với trong lều trại, chúng ta bị đủ loại nhân tố quấy nhiễu, nên không nhận ra sự khác biệt vi diệu này."

Sự mâu thuẫn của Triệu Nguyên đối với Văn Thanh giảm bớt một chút: "Loại thứ hai thì sao?"

Văn Thanh lại dựng thêm một ngón tay: "Loại thứ hai ấy hả......"

"Người hét lên lúc đó chính là cậu ta, lúc sau cậu ta mới bị dẫn ra khỏi lều trại, chết trong hố cát."

Lông tơ toàn thân Triệu Nguyên dựng đứng: "Vậy người đào cát lại là ai?"

Văn Thanh đưa một ngón tay chỉ về phía bên cạnh hố cát lắc lắc: "Tuổi còn trẻ như vậy, đầu óc đã không thể dùng rồi chậc chậc, ở kia không phải có sẵn nhân vật khả nghi rồi à?"

Lời này tương đương với việc làm sáng tỏ một thứ gì đó, Thanh Phong và Trương Kính Dương đều nhìn qua.

Phùng Sơ lộ ra vẻ mặt thiên đại uỷ khuất, hắn không biết làm sao nói: "Nếu tôi đi ra ngoài, làm sao còn có thể đứng ở chỗ này?"

"Cái này phải tự hỏi chính ngươi ấy." Trong mắt Trương Kính Dương có châm chọc, cũng có kiêng kị đối với những thứ siêu nhiên mình không biết, "Ngươi nói ngươi ngủ say không nghe thấy, bộ coi bọn này toàn thiểu năng trí tuệ hay gì?"

"Cả đám báo danh từng người một, tất cả mọi người đều nghe thấy, cũng đều lên tiếng, ngoài trừ ngươi."

Lúc này Nhiếp ảnh gia cũng lên tiếng: "Nếu cậu đã dám dùng cái lý do ngủ say như chết này, cũng đừng trách chúng tôi đa nghi."

Hà Tường Duệ và Thanh Phong tuy rằng chưa lên tiếng, nhưng ánh mắt nhìn Phùng Sơ cũng có nghi kỵ.

Bên nhóm người có kinh nghiệm, Triệu Nguyên muốn hòa giải bầu không khí, nhưng không biết phải làm sao, Văn Thanh thì đứng đó xem diễn.

Trần Ngưỡng đang suy nghĩ sự tình, Triều Giản chống nạng nhìn ra biển, khí tràng lạnh lẽo như là người đứng ngoài cuộc.

Phùng Sơ nhìn qua lần lượt từng người, cuối cùng dừng ở một bóng người: "Trần tiên sinh, anh có tin tôi không?"

Trần Ngưỡng phục hồi tinh thần, anh đối diện với tầm mắt đang không biết làm sao của thanh niên, ăn ngay nói thật nói: "Lều của tôi và cậu cách nhau khá xa."

Cho nên tôi cũng không thể tùy ý tin tưởng cậu.

"Tôi hiểu được." Khóe môi tái nhợt của Phùng Sơ mấp máy, không giải thích thêm gì nữa, chỉ rũ mắt xuống tránh xa mọi người, bước tới cách đó không xa ngồi xuống.

Trong một hoàn cảnh sinh tồn như vậy, người cùng sự tình quỷ dị đều sẽ bị mọi người nhất trí đề phòng.

Đối với vụ việc ban đêm không lên tiếng đáp lại, Phùng Sơ chỉ phán một câu "Ngủ say như chết, không có nghe thấy", thật sự là không hợp lý.

Phùng Sơ vừa đi, bầu không khí bên hố cát không còn đông đặc nữa.

Trần Ngưỡng quan sát thi thể của Chung Danh, quỷ hồn phí tâm tư dẫn người ra khỏi lều trại, đào một cái hố cát như vậy, sẽ không chỉ vì cung cấp một nơi tử vong.

Tư thế của cái xác như đang tìm kiếm thứ gì đó dưới đáy hố.

Cậu ta đang tìm cái gì......

Trần Ngưỡng muốn đưa xác của Chung Danh ra khỏi hố cát, nhưng người nhát gan không dám làm, người to gan thì chỉ lo trò chơi có đủ đặc sắc hay không, có vui hay không.

Không còn cách nào khác, Trần Ngưỡng chỉ có thể quay đầu nhìn cộng sự.

Triều Giản cau mày, dùng nạng cạy thi thể lên.

"Phanh"

Thanh âm nặng nề vang lên, thi thể chìm trong cát, chính diện hướng lên trên, hai tay co quắp trước người, trong tay cầm chặt một vật.

Đó là một quyển sổ nhỏ.

Suy nghĩ của Trần Ngưỡng vào khắc này trở nên sáng tỏ, quỷ dẫn người ra ngoài đào cát, là vì thứ này.

"Tiến triển lớn nha." Văn Thanh đi tới ngồi xổm xuống.

Trần Ngưỡng liếc mắt: "Cậu không tò mò xem trong quyển sổ nhỏ có gì sao?"

"Tất nhiên là tò mò rồi." Văn Thanh chán ghét nói, "Nhưng dạo gần đây tôi đặc biệt ghét tử thi, cảm thấy thật ghê tởm, tôi không muốn động vào."

Trần Ngưỡng: "......"

"Mấy vị, tới phụ một chút đi chứ." Văn Thanh thét to, "Manh mối mấu chốt đã xuất hiện, đang nằm chặt trong tay thì thể, nào nào... ai xung phong tới lấy quyển sổ ra."

Mấy người Thanh Phong không lên tiếng.

Văn Thanh đồng tình nhìn Trần Ngưỡng: "Soái ca, tôi đã giúp anh lên tiếng kêu người hỗ trợ, đáng tiếc không ai nguyện ý, chỉ có thể tự anh tới."

Triệu Nguyên vừa định nói "Để tôi tới cho", Trương Kính Dương đã nghênh ngang lướt qua mặt hắn.

Mỗi bước đi của cậu ta như mang theo kình phong thị huyết.

"Kéo không ra." Trương Kính Dương nắm lấy hai tay của thi thể.

Trần Ngưỡng nhìn ngón tay của cái xác, từng ngón như là co quắp lại, vẫn giữ nguyên cách cầm đồ khi chết.

Da tay nhăn nheo, trông như bị ngâm trong nước.

Phần da lộ ra bên ngoài rất trắng.

Trần Ngưỡng chợt phát hiện cái gì đó, anh bảo Trương Kính Dương đỡ hai tay xác chết lên, đưa đầu về phía trước và quan sát từ khoảng cách gần.

Trương Kính Dương phối hợp với Trần Ngưỡng: "Xong chưa?"

Hắn là dân đánh hắc quyền, thấy nhiều cảnh máu mẹ hơn nhiều, cũng thấy qua người chết, nhưng đây là lần đầu tiên tiếp xúc với một xác chết như thế này, trong lòng nhiều ít cũng có chút rén.

"Tay bẻ không ra, lấy không được quyển sổ, tôi xem không bằng ngẫm lại......"

"Cỏ biển." như rong biển.

Trương Kính Dương không nghe rõ lời Trần Ngưỡng nói, hắn hỏi: "Cái gì?"

Trần Ngưỡng chỉ cho cậu ta xem: "Trong móng tay có dính cỏ biển."

Trương Kính Dương nhìn theo chỉ dẫn của Trần Ngưỡng, hắn kinh ngạc nhướng mày: "Đúng thật, thật sự là cỏ biển."

Trần Ngưỡng tập trung tinh thần điều tra thi thể, tận khả năng không bỏ lỡ một chi tiết nhỏ nào.

Ngoại trừ cỏ biển trong móng tay, còn có bùn.

Ở phần mũi và miệng không có quá nhiều cát, dưới cát có một số vết vết nhìn như là bọt biển.

Trần Ngưỡng ngửa đầu nhìn Triều Giản: "Triệu chứng của cậu ta... ..."

"Chết đuối." Triều Giản nói.

Những người khác đều vây quanh lại đây, bao gồm Phùng Sơ đang ngồi cách đó không xa.

"Có lần tôi vô tình chụp được một cái xác chết trôi." Nhiếp ảnh gia nói, "Cùng khối thi thể này tương tự, thật đúng là nguyên nhân dẫn đến tử vong."

Hà Tường Duệ vừa nói vừa nhìn đông nhìn tây, thân thở: "Sao lại chết đuối chứ ...... Chuyện này cũng quá tà môn."

Triệu Nguyên đột nhiên nghĩ: "Có phải bị quỷ ném xuống biển hay không, chờ hắn chết đuối rồi kéo về hố cát?"

Văn Thanh cười nói với Triệu Nguyên: "Cái này kêu làm điều thừa."

Triệu Nguyên nghẹn họng.

Cậu chàng lại đưa ra phản kích: “Vậy thì vì sao người chết trong hố cát, nhưng nguyên nhân gây ra cái chết là do chết đuối?”

“Ừ, vì sao nhỉ, đây là một vấn đề rất đáng suy ngẫm.…”

Văn Thanh thì thào rồi ngã trên cát, nheo mắt nhìn ánh sáng trên bầu trời.

Mọi người mất rất nhiều công sức mới lấy ra được cuốn sổ nhỏ bị thi thể nắm chặt giữa các ngón tay.

Thi thể là chết đuối, nhưng cuốn sổ lại khô từ trong ra ngoài, không có một vết nước.

Trần Ngưỡng dùng những ngón tay quấn băng gạc nhẹ nhàng chạm vào mở ra.

Cuốn sổ nhỏ chỉ có một trang với một câu trên đó.
Viết bằng bút bi xanh, nét chữ rõ ràng.

[Thời tiết rất xấu, tôi đang uống nước bên lều trại, tay không cầm chắc, nước đổ ra cát và nhanh chóng thấm xuống. 】

Trong lòng mọi người đều rất thất vọng, bọn họ cho rằng có thể nhìn thấy nhiệm vụ rõ ràng hơn hoặc là liên quan đến nhiệm vụ, chẳng hạn như vị trí của các mảnh ghép hình nằm rải rác ở đâu, hoặc bối cảnh câu chuyện về lệ quỷ trong khu vực bãi tắm.

Kết quả chỉ có một dòng chữ, nội dung chẳng có gì đặc biệt.

"Có ý tứ gì? Môn ngữ văn tôi chỉ thi cho có thôi, chứ đọc cũng chả hiểu gì sất."

Văn Thanh chậc chậc lưỡi: "Ai giúp đánh giấu trọng điểm một chút coi."

Thanh Phong thử nói ra trọng điểm của câu trên cuốn sổ: “Thời tiết rất xấu.”

Không còn gì khác.

Câu giữa là vô nghĩa, nửa câu sau là thường thức chung, nếu đổ nước lên cát, tất nhiên là sẽ thấm xuống.

Nếu nước nổi ở trên bề mặt, vậy mới là manh mối.

“Chỉ có thời tiết xấu là trọng điểm hở?” Văn Thanh hết nhìn người này lại nhìn người kia, “Không có ai muốn bổ sung thêm?”

Triệu Nguyên nhìn chằm chằm vào hắn: "Còn có phát hiện khác?"

Văn Thanh vô tội nhún nhún vai: "Không có."

Triệu Nguyên nhịn xuống xúc động muốn đánh người hỏi Trần Ngưỡng: "Ca, còn phát hiện nào nữa không?"

Trần Ngưỡng đóng cuốn sổ nhỏ nhìn lên bầu trời: “Đợi đến khi thời tiết xấu, thì sẽ biết.”

Hà Tường Duệ chen vào nói: "Hôm nay mặt trời rất lớn, nắng chết người không đền mạng, thời tiết sẽ không tốt ư ?"

Trần Ngưỡng còn chưa kịp trả lời, Văn Thanh đã thay anh đáp.

"Hỏi hỏi hỏi, chỉ biết hỏi, bộ không biết tự mình động não hả? Thiệt là hết nói nổi mấy người." Văn Thanh che dạ dày, bước chân uể oải ỉu xìu, "Tôi đói bụng rồi, đi kiếm cái gì ăn đây, không chơi với mấy người nữa."

Vì sợ đi vệ sinh vào buổi tối, ngày hôm qua trước khi mặt trời cả đám không ăn gì, đều đói lả, giờ nghe Văn Thanh nhắc tới "Đói" và "Ăn", cảm giác đói khát không hẹn mà cùng ngóc đầu trở lại.

Trần Ngưỡng cũng đói, anh bảo Triều Giản cho mình một viên bơ sữa, dùng răng và tay xé ra.

"Ngưỡng ca, thời gian không trôi đi." Triệu Nguyên cầm di động nói.

Trần Ngưỡng đang dùng tay trái xé giấy bạt, nghe vậy không lưu ý, viên sữa trượt ra, rơi xuống bên chân, anh nuốt nuốt nước miếng.

"Chuyện khi nào?"

"Em không để ý lắm." Triệu Nguyên nhét điện thoại vào trong túi, cầm một viên sữa vừa xé vừa nói, "Em xem khi vừa mới dậy, thời gian dừng lại vào lúc mặt trời lặn ngày hôm qua. ”

Lời nói vừa dứt, miếng sữa cũng đã đưa tới bên miệng Trần Ngưỡng.

Triệu Nguyên thề, hành động này của hắn chưa qua não bộ xử lí, không có ý tứ gì khác, thật sự không có, hoàn toàn không có, hắn là thẳng nam làm bằng bê tông cốt thép thẳng tăm tắp!!!.

Hắn nào dám đi khiêu chiến điểm mấu chốt của Triều Giản, cũng đâu có nghĩ không ra hay gì.

Nhưng mà bầu không khí trở nên tồi tệ đến tột độ sau khi Trần Ngưỡng ăn luôn viên sữa do Triệu Nguyên đưa.

Triệu Nguyên không dám nhìn sắc mặt của Triều Giản, hắn nơm nớp lo sợ, lắp bắp nói: "Giản...Giản ca, gì ấy nhỉ, em đi ăn một chút gì đó rồi đào, đào cát đây."

Xoay người đánh một cái vào bàn tay cầm viên sữa lúc nãy, tìm chết he.

Trần Ngưỡng nghe thấy một tiếng "bốp" rõ vang, anh buồn bực nói: "Làm gì tự mình đánh mình thế không biết?"

Triều Giản chống nạng bước đi.

Trần Ngưỡng nhai bơ sữa đi ở phía sau hắn: "Thời gian trên điện thoại ngừng lại .... Đây là điềm báo gì? Là vì làm chúng ta không thể dựa vào thời gian để xác định được khi nào mặt trời mọc và lặn ư ?"

Trần Ngưỡng hỏi xong nhanh chóng sải bước lướt qua Triều Giản, ngăn hắn lại hỏi tiếp: "Bằng cách nào mà cậu biết được thời gian an toàn vào buổi sáng?"

Mọi người đều không dám ra khỏi lều trại, vì không muốn trở thành người thử nghiệm.

Đôi mắt Triều Giản rất đỏ, trong mắt như phủ kín một tầng bóng tối không rõ: "Ăn xong mớ bơ sữa trong miệng đi rồi nói chuyện với tôi, giờ tôi đang rất bực mình, đừng chọc tôi."

Trần Ngưỡng: "......"

.

Tất cả lều trại đều bị thay đổi vị trí.

Ngày hôm qua là Trần Ngưỡng, nhiếp ảnh gia, Triều Giản, Trương Kính Dương, Hà Tường Duệ, con ma men, Phùng Sơ, Chung Danh, Văn Thanh, Triệu Nguyên, Thanh Phong.

Vị trí hiện tại là —

Nhiếp ảnh gia, Trần Ngưỡng, Thanh Phong, Triều Giản, con ma men, Hà Tường Duệ, Chung Danh, Văn Thanh, Phùng Sơ, Triệu Nguyên, Trương Kính Dương.

Lều của người đã chết vẫn chưa biến mất, nó cũng sẽ thay đổi vị trí.

Đi theo bọn họ.

Trần Ngưỡng đứng trước cửa lều của Phùng Sơ một hồi, anh đang định rời đi, đột nhiên bắt gặp thứ gì đó, lại lùi về.

Phùng Sơ đi tới, hỏi có chuyện gì vậy.

“Trong lều của cậu có cát ướt.” Trần Ngưỡng nói.

Phùng Sơ ngẩn người, hắn cũng học theo Trần Ngưỡng, khom người ngồi xổm xuống nhìn vào trong lều: “Hẳn là trước khi mặt trời lặn tôi dính phải ở vũng nước nông.”

Trần Ngưỡng trầm ngâm rồi gật đầu, khẽ liếc qua quần áo và dép của hắn.

“Có thật không?” Giọng nói của Trương Kính Dương từ phía sau truyền đến, vài người khác cũng theo sau lại đây.

Phùng Sơ há miệng như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại cúi đầu lấy túi ni lông quấn quanh lòng bàn tay cùng đầu gối, chậm rãi đi tới bãi đá ngầm ngày hôm qua.

"Đề phòng hắn một chút." Trương Kính Dương nói xong lập tức rời đi.

"Sao cậu ta lại không tìm một cái cớ tốt hơn chứ." Hà Tường Duệ lầm bầm lầu bầu, "Thật không thể hiểu nổi."

"Mấy người nói coi, có khả năng tối hôm qua cậu ta thật sự ở trong lều hay không, cũng thật sự không hề nghe thấy tiếng kêu chúng?"

"không biết, dù sao tôi chỉ biết một điều, mối quan hệ của cậu ta cùng Chung Danh rất tốt, nhưng tôi chưa thấy cậu ta rớt một giọt nước mắt nào."

"Điểm này kỳ thật không có gì, có khối người không thích biểu đạt cảm xúc của mình ra ngoài."

"......"

Sau khi thảo luận xong, cả đám người tử khí nặng nề chia nhau ra tìm manh mối.

Đã chết hai người.

Người thứ nhất là do không tuân thủ quy tắc, người thứ hai là vì trúng mưu kế của quỷ, bị mê hoặc rời khỏi căn lều.

Hai điều cấm kỵ tuy đã xuất hiện, nhưng vẫn rất khủng bố.

Ai biết được chính mình có thể sập bẫy hay không.

Sau khi ánh sáng lờ mờ hoàn toàn rút khỏi bãi tắm, nhiệt độ bắt đầu tăng vọt lên.

Quá khát, tất cả mọi người đều chọn nước khoáng và đồ uống đã hết hạn sử dụng.

Trước mắt chưa xuất hiện trường hợp khó chịu nào.

Triệu Nguyên cùng Hà Tường Duệ ngồi trên bãi biển, mỗi người cầm một cái bình lớn, ùng ục rót nước vào trong bụng.

Hà Tường Duệ thoáng ngó vào nhà kho rồi trợn to mắt: "Trời trời, đánh nhau rồi."

"Ai?" Triệu Nguyên dọc theo tầm mắt của anh ta nhìn sang, "Không sao đâu, đánh không thành." Không mang đủ thuốc chính là như vậy, này vẫn là sương sương thôi đó.

Hà Tường Duệ bị sặc nước miếng: "Không phải chứ, cậu nhìn cho rõ ràng vào, cậu trai chống nạng kia cứ như muốn ăn thịt người kia kìa, vậy mà còn đánh không thành hả ? Không được, tôi phải đi khuyên can, bọn họ đều là dân có kinh nghiệm làm nhiệm vụ phong phú nhất, không thể nháo bất hòa."

"Hai người bọn họ sẽ không đánh nhau đâu, anh yên tâm đi." Triệu Nguyên giữ chặt anh ta lại không cho đi.

Trong tầm nhìn của Hà Tường Duệ, chỉ thấy đáy mắt thiếu niên đỏ ngầu, khuôn mặt đẹp như tranh tràn đầy lệ khí, cánh tay cầm nạng phồng lên gân xanh, nhìn rất đáng sợ, anh ta nghĩ trăm lần cũng không ra: "Triệu Nguyên, vị Trần tiên sinh kia không phải anh của cậu sao? Cậu như vậy cũng quá......"

Hình ảnh trong nhà kho đã thay đổi.

Hà Tường Duệ không thể nghe thấy hai người đang nói gì, chỉ thấy thiếu niên vung nạng lên, anh ta giật mình đến mức định chạy tới can.

Triệu Nguyên kéo anh ta lại: “Bình tĩnh, không sao đâu.”

"Đều vung nạng lên rồi kìa, thứ đó được làm bằng kim loại......" Hà Tường Duệ còn chưa nói xong, đã thấy thiếu niên ném mạnh một chiếc nạng về phía Trần tiên sinh.

Chỉ là độ chính xác có chút kém.

Chiếc nạng bay sát qua cánh tay Trần tiên sinh, không đụng trúng một miếng da nào.

Thiếu niên chống chiếc nạng còn lại đứng lên, có vẻ như đã nhịn đến cực hạn, cơ thể bao phủ bởi lớp cơ bắp mỏng manh nhưng đầy sức mạnh hơi phát run, sắc mặt ai nhìn cũng sẽ sợ hãi.

Đột nhiên Trần tiên sinh ném một cái túi ni lông bị nhàu nhăn nhúm lên mặt bàn nhỏ.

Thiếu niên hung dữ trừng mắt nhìn anh chằm chằm.

Vài giây sau, thiếu niên nhặt lên chiếc nạng bị quăng đi lúc nãy ngồi trở lại chiếc ghế, như không có gì xảy ra nhìn Trần tiên sinh.

Lại qua hai ba giây, hắn đẩy chiếc túi nhựa đến trước mặt Trần tiên sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info