ZingTruyen.Info

Thân phận Số 019 _TÂY TÂY ĐẶC(edit)

Chương 57 Là Nữ Quỷ Hay là Tiểu Nữ Quỷ

QuXanh9

Tác giả: Tây Tây Đặc

Bên ngoài lều ánh nắng chói chang, tất cả mọi người đều im lặng, xác chết trong lều đang nhìn bọn họ.

Dùng đôi mắt không có nhãn cầu kia nhìn bọn họ.

"A --"

Hà Tường Duệ hét lên ôm đầu ngồi xổm xuống, cơ thể rắn chắc của anh ta run rẩy dữ dội.

Những người khác có hoảng sợ, sợ hãi, ngưng trọng, biểu tình đều khác nhau.

Trần Ngưỡng nhìn cái xác, lông tơ dựng đứng hết cả lên, anh lùi lại vài bước kéo Triều Giản sang một bên.

Triệu Nguyên đi theo như một đứa bé.

"Chưa gì đã chết rồi......" Hắn nặng nề thở dốc, "Cậu ta đã phạm vào điều cấm kỵ nào sao?"

"Cấm kỵ?" Nhiếp ảnh gia trạc tuổi Trần Ngưỡng hỏi.

Một số người mới khác nghe thấy từ này, đều có phản ứng lớn hoặc nhỏ.

Triệu Nguyên giải thích: "Mỗi một cái nhiệm vụ đều có một bộ quy tắc, quỷ sẽ không vô cớ giết người."

"Vậy thì cậu ta đã làm gì?" Chung Danh bên cạnh Triệu Nguyên hỏi, "Chúng ta nguyên một đám đều không sao, chỉ có mình cậu ta......"

Văn Thanh ngồi xổm sang một bên, dùng hai tay nghịch cát nóng: "Đúng đó, kỳ lạ quá trời, đám chúng ta nhiều người như vậy, cố tình người chết lại là cậu ta nha?"

Trần Ngưỡng đang muốn nói ra nguyên nhân, Văn Thanh lập tức vứt bỏ nắm cát thò lại gần.

"Soái ca nè, tất cả mọi người đều là người làm nhiệm vụ, sinh tử tồn vong, không thân cũng chẳng quen, nhiều lắm chỉ hợp tác với nhau làm cái nhiệm vụ, chứ không phải trông cậy vào một ai đó khiêng đại kỳ, lúc này chỉ mới vừa bắt đầu, anh đã muốn phát manh mối cho bọn họ, sau này bọn họ sẽ hình thành một loại ý niệm, người có năng lực nên làm nhiều hơn mới đúng, loại ý nghĩ này đáng sợ lắm đấy."

Văn Thanh nhếch môi: "Tôi phát hiện anh có chút xấu xa đó nha~, anh muốn bồi dưỡng bọn họ thành đảng duỗi tay chứ gì, lần này sống sót, nhiệm vụ tiếp theo không có anh ở bên cạnh, bọn họ sẽ không biết động não, vậy chỉ còn cách khóc lóc kêu ba ơi mẹ ơi cứu con, chậc chậc."

Trần Ngưỡng: "......"

Văn Thanh hất hàm nói với Triều Giản: "Bé Hạt Dẻ, tôi khẳng định cậu rất tán thành cách nói của tôi đúng không, hai chúng ta là đồng loại mờ."

Kêu Hạt dẻ cũng đã đủ nguy hiểm rồi, thế nhưng còn bỏ thêm một chữ "Bé" ghê tởm nữa chứ.

(tui phát hiện biệt danh Văn Thanh gọi Triều Giản bị tui dịch sai rồi, ý của nó là lông nâu của hạt dẻ ấy, hoi để hạt dẻ ha)

Không cần đoán trước, Văn Thanh bị đánh.

Trần Ngưỡng ngăn cản Triều Giản còn muốn động nạng, ánh mắt cảnh cáo Văn Thanh, thuốc của cậu ấy không mang đủ, cậu cẩn thận một chút.

Văn Thanh suýt chút nữa bị kẹo cao su nghẹn chết.

Wow, chuyến này muốn xong con bê, mình phải tránh xa phần tử nguy hiểm thui.

"Tìm điểm khác biệt." Trần Ngưỡng đón nhận từng ánh mắt chờ anh nói ra đáp án, "Rất dễ dàng tìm được."

Anh vỗ nhẹ chàng trai lần thứ hai hợp tác: "Triệu Nguyên, cậu nghĩ thử xem."

Triệu Nguyên không dám nhìn vào lều, mặc dù cái xác không phải loại máu me be bét này kia, nhưng đôi mắt nhìn chằm chằm ra bên ngoài cũng rất đáng sợ.

"Nếu muốn tìm điểm khác biệt...... Có nghĩa là chuyện cậu ta đã làm, còn chúng ta không làm......" Triệu Nguyên nhìn ngón tay đang quấn băng gạc của Trần Ngưỡng, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.

"Tôi biết rồi!"

Hà Tường Duệ ôm đầu run bần bật nãy giờ nhảy dựng lên, kích động nói to: "Cậu ta ở trong lều!"

Thân thể mấy người mới cứng đờ.

Phải rồi, bọn họ đều ở bên ngoài, chỉ có cậu trai mới chết kia ở trong lều.

Đây là nguyên nhân cậu ta bị giết ư?

Trần Ngưỡng gật đầu với mấy người mới dò hỏi, anh không khỏi nhớ tới đứa trẻ gầy như con khỉ trên đảo Tiểu Doãn.

Đứa nhỏ đó từng nói một câu, hiện tại nghĩ lại, vừa đơn giản vừa đúng sự thật.

Đứa nhỏ đó nói, người lớn mấy người đều thích phức tạp hóa vấn đề.

Đúng thật là như thế, cho dù lúc đó đã biết, lần sau vẫn sẽ phạm phải.

Rất nhiều lúc, chân tướng đã ở ngay trước mắt, nhưng mọi người lại nhìn vào nơi khác vì một hình thức tư duy cố định.

"Nếu như không thể tiến vào trong lều, vậy còn bày ra tới làm gì?" Tiếng nghi vấn của người mới vang lên.

Là chàng trai cosplay tiểu đạo sĩ Thanh Phong, cậu ta không có ác ý, chỉ do phản ứng chậm nửa nhịp, chỉ số thông minh cũng không kịp online.

Trần Ngưỡng nói: "Có thể tiến vào trong lều."

Thanh Phong không hiểu ra sao nói thầm một câu: "Sao mà trước sau mâu thuẫn thế chứ?"

Trần Ngưỡng còn chưa kịp giải thích, chợt có một tiếng thở dài phiêu qua: "Aihz."

Trong miệng Văn Thanh nhai kẹo cao su, ngón tay chỉ vào Thanh Phong, rồi lại chỉ Phùng Sơ và mấy người mới khác: "Cậu, cả cậu, còn có anh và anh nữa, bộ mấy người không thể suy một ra ba hả? Biến hoá linh hoạt cũng không biết hay gì? Một đám còn không bằng người thi điểm toán được một vị số là tôi nữa, thiệt là."

Sáu người bị ghét bỏ: "......"

Văn Thanh hỏi Thanh Phong: "Đạo trưởng, gợi ý nhiệm vụ là gì?"

Thanh Phong nói: "Ngủ sớm dậy sớm."

Phùng Sơ ở một bên bổ sung: "Tương ứng với mặt trời mọc và mặt trời lặn, Trần tiên sinh nói."

Nửa câu sau có chứa sự tín nhiệm và đi theo.

Văn Thanh cuốn bong bóng đang thổi bên ngoài miệng vào, hứng thú liếc qua nhìn Trần Ngưỡng, đối phương đang nhìn vị trống nạng kia, hai người không biết đang thì thầm cái gì.

Chậc chậc, vợ chồng son đồ.

Lúc này Văn Thanh không sợ vị trống nạng phát bệnh, có liều thuốc mang tên Trần Ngưỡng ở đây, làm thế nào thì vị này cũng sẽ không đại khai sát giới.

Nghĩ như vậy, Văn Thanh càng thêm thân thiết hỏi Thanh Phong: "Ừ rồi sao nữa? Suy nghĩ tiếp đi."

Hắn liếc năm người mới còn lại: "Mấy vị cũng động chút đầu óc chút đi, đừng chỉ dựa vào một mình đạo sĩ nhỏ tìm ra đáp án."

Nhiếp ảnh gia do dự nói: "Ban ngày không thể vào lều trại?"

"Ùi ui, đáp đúng rồi." Văn Thanh nhai kẹo cao su trong miệng, "Tuổi còn trẻ mà sao tư duy chậm chạp quá trời, xem ra là vẫn chưa đủ, thôi từ từ vậy, phải thường xuyên động não biết không."

Nhóm người mới lén lút dùng ánh mắt giao lưu với nhau, cái cậu Văn Thanh này dẫn dắt chúng ta từng bước một tìm ra manh mối, có vẻ là người tốt đó.

"Đúng đó, tôi là người tốt." Văn Thanh cười nhe răng.

Mọi người: "......"

Văn Thanh đi tới trước lều của con ma men, ngồi xổm nhìn vào bên trong.

Anh mặt trời trên bãi tắm cực nóng, Trần Ngưỡng ngửi thấy mùi tanh mặn trong gió biển, trong số mười người còn sống, có bốn người có kinh nghiệm và sáu người mới, không biết cuối cùng sẽ còn lại bao nhiêu người có thể rời đi.

Triệu Nguyên nhỏ giọng hỏi Trần Ngưỡng: "Buổi tối chúng ta phải ngủ ở trong lều ư?"

"Ừ."

Trần Ngưỡng nghiêm mặt nói: "Sau khi mặt trời mọc phải rời khỏi lều.... Ban ngày không thể đi vào, sau khi mặt trời lặn phải về lều ngủ, ban đêm không thể đi ra ngoài."

Hà Tường Duệ nức nở nói: "Có thể kết nhóm không?"

Những người khác cũng có ý nghĩ này.

Tuy là lều đơn, nhưng bọn họ có thể ngồi ở bên trong, dù sao đã tới nơi này, sẽ chả có ai có thể thoải mái mà ngủ thẳng cẳng được.

Trần Ngưỡng rất không muốn nói tới cái đề tài này, nhưng lại không nói thì không được, anh chỉ vào mấy cái lều trại.

"Đều thấy được đúng không, đồ án trên mỗi căn lều của từng người đều khác nhau, cách nhau một khoảng, chứng tỏ chỉ có thể một người ngủ, một người một lều, nếu bên trong có thêm một người mà nói, vậy khẳng định không phải người."

Những lời này thành công làm cả đám người mới im re.

Trần Ngưỡng cảm thấy đêm nay mình sẽ rất khó khăn, anh chán nản liếc nhìn Triều Giản.

Triều Giản nhíu mày: "Tay đau?"

"Tay đau cũng không tính là gì." Trần Ngưỡng nói, "Tôi đang rầu chuyện đêm nay chỉ có một mình tôi ngủ trong lều, không có cậu ở bên cạnh tôi, nên thấy hơi lo."

Anh thẳng thắn nói trắng ra như thế, hồn nhiên không hề phát hiện lời này của mình có bao nhiêu mập mờ.

Hơi thở của Triều Giản hơi trầm xuống, nhíu mày lấy nạng chọc chọc xuống cát, nhìn không rõ suy nghĩ trong ánh mắt: "Từ khi làm nhiệm vụ đến nay, ban đêm anh đều ngủ cùng tôi."

Ngụ ý là, đã đến lúc anh phải một mình đối mặt, nếu không thì một bước này anh sẽ không bao giờ vượt qua được.

Trần Ngưỡng hiểu được ý tứ của Triều Giản, anh nghĩ thầm, đúng vậy, phải khắc phục.

Để không kéo chân sau cộng sự của mình mỗi khi gặp lệ quỷ, cũng vì bản thân có thể trưởng thành nhanh hơn trong thế giới nhiệm vụ.

Trần Ngưỡng giãy giụa cùng sự kiên định đều bị mọi người nhìn ở trong mắt, bọn họ từ đó biết được, lời của đối phương nói đều là sự thật.

Sau khi mặt trời lặn phải vào trong lều.

Đây được gọi là ngủ sớm.

"Trời đầy mây hoặc là ngày mưa thì cơ bản nhìn không thấy mặt trời mọc và mặt trời lặn," Hà Tường Duệ nghĩ tới một vấn đề, anh ta khẩn trương bất lực nói, "Nếu gặp trúng mấy ngày như vậy, thì chúng ta phải xác định thời gian rời khỏi lều bằng cách nào?"

"Hoặc là nói, đại khái vào giờ đó là được?"

Văn Thanh ở trước lều quay đầu lại: "Ngốc quá, ai bắt mấy người coi đây là bãi tắm thật sự.... Đây chỉ là một mật thất lớn hơn bình thường mà thôi, chúng ta đang chơi trò trốn thoát khỏi mật thất."

"Nếu nhiệm vụ đã cho gợi ý như vậy, chứng tỏ sẽ có mặt trời mọc và mặt trời lặn."

Mọi người nhìn bãi tắm trống trải và bầu trời thoáng đãng, lại nhìn ra biển rộng vô tận.

Mật thất?

Hai chữ này có phải là hai chữ mà bọn họ đều quen biết không.

Văn Thanh nhổ kẹo cao su xỉn màu ra, gói lại trong một gói giấy: "Nhìn lớn mà thôi, phần lớn đều gây hiểu lầm, là ảo giác, chúng ta phải vẽ ra một khu vực trong đầu."

Mọi người dường như đã hiểu, nhưng lại không phải quá hiểu.

"Oa ha."

Văn Thanh phát hiện cái gì, hưng phấn kêu lên: "Soái ca, lại đây mau lên, có thứ tốt cho anh xem này!"

Trần Ngưỡng đứng ở phía sau hắn, tránh đi ánh mắt của thi thể: "Cái gì?"

Văn Thanh đột nhiên tác quái chuyển người sang một bên.

Trần Ngưỡng không có vật cản trước mắt, anh vô thức quay đầu đi chỗ khác, nhưng trước khi làm động tác đó, anh đã nhìn thoáng qua tình hình trong lều.

Thi thể đã biến mất.

Có một mảnh ghép hình nhỏ nằm nơi đó.

Mọi người đều thấy mảnh ghép nhỏ, nhưng không ai đi vào lấy.

"Chờ tới buổi tối đi." Hầu kết thô to của Triệu Nguyên cuộn lên lăn xuống, "Buổi tối có thể đi vào."

Chung Danh nói: "Nhưng buổi tối không thể ra khỏi lều, sau khi lấy được mảnh ghép phải ở yên trong lều, đợi đến ngày hôm sau mặt trời mọc mới có thể đi ra."

Lúc này người muốn nói chuyện đều ngậm miệng lại.

Trong căn lều có một người vừa mới chết, xác chết lại đột nhiên biến mất không thể giải thích được, phải can đảm lắm mới dám vào lấy mảnh ghép ra, còn bảo ở trong đó cả đêm ấy hả, ai dám.

Văn Thanh gọi Triệu Nguyên: "Giáo thảo, cậu đi nhà kho tìm một cái lưới bắt cá nhỏ lại đây, dài chút, tôi sẽ lấy mảnh ghép ra."

Triệu Nguyên nghe thế lập tức đi lấy, Chung Danh tốt bụng đi cùng cậu chàng.

Văn Thanh chú ý thấy ánh mắt cổ quái của Trần Ngưỡng, hắn vô tội chớp chớp mắt: "Gì chứ?"

Trần Ngưỡng nói: "Thận trọng như vậy?"

Văn Thanh đứng thẳng người, vóc người thấp hơn Trần Ngưỡng một chút, hắn kiễng chân nhìn thẳng vào anh: "Có phải anh hiểu lầm tôi cái gì rồi không, tôi tiếc mạng lắm."

Trần Ngưỡng không cùng Văn Thanh đối diễn, anh đã nghĩ ra nguyên nhân đối phương an phận.

Văn Thanh nói qua, hắn dùng tánh mạng của bản thân tìm ra manh mối, dựa vào cái gì phải nói cho người khác biết, muốn nói hay không, khi nào nói thì phải xem tâm tình của hắn.

Cho nên dù Văn Thanh có phát hiện cái gì đi nữa, lúc còn không xác định phải dùng bản thân tới làm thí nghiệm, hắn sẽ không làm trò ở trước mặt mọi người.

Đó là niềm vui của một mình hắn, có người ở đây nên hắn cảm thấy mất đi sự thú vị.

Đợi thí nghiệm xong không chết, vẫn sẽ chia sẻ kết quả cho mọi người.

Giống như lúc ở trạm ga tàu hỏa, hắn sẽ nói ra vào thời điểm mà hắn nghĩ là hoàn hảo nhất.

Trần Ngưỡng bình tĩnh, gọi Triệu Nguyên cùng Chung Dành còn chưa đi xa lại: "Trở về, không cần tìm lưới."

Anh cầm lấy gậy chống của Triều Giản, ngồi xổm xuống tìm mảnh ghép trong lều.

"Trực tiếp lấy luôn kìa." Văn Thanh dùng âm lượng chỉ có mình Triều Giản nghe thấy nói, "Tôi còn không dám hỏi cậu mượn nữa là ... Chậc chậc."

Ánh mắt Triều Giản vẫn dừng ở trên người Trần Ngưỡng.

Văn Thanh rút chiếc nơ từ dưới cổ áo sơ mi ra, giữ nó giữa hai ngón tay,: "Sao hai người các cậu không có chút thú vị nào hết vậy, nếu có Hướng Đông ở đây thì tốt rồi, hắn ta có thể kích thích adrenalin của tôi."

"Số thân phận của tôi là bốn chữ số, không biết có đặc quyền chọn một đồng đội cố định không ha."

Văn Thanh nói xong, lại cảm thấy thiếu hứng thú: "Vẫn là một mình tốt, có cộng sự, tỷ lệ sống sót sẽ không đề cao, nhưng tỷ lệ tử vong ngược lại sẽ tăng gấp đôi."

Hắn đầy mặt ân cần nhắc nhở: "Cậu nhớ cẩn thận đấy nhá."

Triều Giản ngoảnh mặt làm ngơ.

"Chống một chiếc nạng như vậy vất vả lắm ha." Văn Thanh nhét chiếc nơ vào trong túi quần, dùng ngón tay chỉ vào chân trái đang cong lên của Triều Giản, "Cái chân này của cậu thật thú vị."

"Ra rồi!"

Triệu Nguyên cứ như đại tinh tinh, kích động nhảy bắn lên kêu: "Ra rồi ra rồi!"

Mảnh ghép nhỏ bị Trần Ngưỡng khều ra, hơn phân nửa bị lún vào trong cát, bị anh dùng nạng đào ra.

Kích thước một cm.

Trên hình chỉ có một màu nâu sẫm.

Trần Ngưỡng nói với những người khác: "Mọi người đi về lều của mình tìm xem, nếu không có gì bất ngờ mà nói, hẳn đều sẽ có một mảnh ghép như vậy."

Bên cạnh người mới chết là lều của Thanh Phong, hắn duỗi đầu tìm không được mấy phút, đã hốt hoảng la lên.

"Có! Trong lều tôi cũng có!"

Hà Tường Duệ la lên cùng lúc với Thanh Phong, mặc dù mấy người nhiếp ảnh gia Trương Kính Dương không la lên, nhưng đáp án đều viết rõ ràng ở trên mặt

Đều có, trong lều của từng người ai cũng có một mảnh ghép hình như vậy.

Không biết nó xuất hiện từ khi nào, cứ như là bị ai đó không tiếng động tuỳ ý ném vào.

Trần Ngưỡng biết Triều Giản không thích người khác chạm vào nạng của hắn, lần trước ở thôn Lão Tập không biết bị ai chạm vào, vị này đã phải dùng giấy vệ sinh lau nửa ngày trời, nhưng hiện giờ không có cách nào khác, Trần Ngưỡng đành phải cầm cây nạng đi đào móc từng cái lều trại, một đường đào đến chỗ của mình.

Lều của Trần Ngưỡng là cái thứ nhất, mảnh ghép hình của anh là một mảnh màu đỏ.

Màu đỏ rất tươi.

.

Mười một mảnh ghép được ghép lại với nhau, chúng rất nhỏ và nằm rải rác, không hề liên kết với nhau, nhìn không ra là hình gì.

Mọi người xếp thành một vòng tròn, bởi vì sợ gió biển đột nhiên thổi tới, những mảnh ghép bé teo này mà bay hết xuống biển, vậy thì xong đời.

"Đây hẳn là một bức tranh rất lớn."

Triệu Nguyên gãi gãi đuôi tóc có chút dài sau ót, ngẩng đầu hỏi: "Có ai thích nghịch thứ này không?"

Trần Ngưỡng không được, khi còn nhỏ anh không tiếp xúc với mấy món đồ chơi cần động não này, lúc lớn lên có khi tâm huyết dâng trào đi mua một ít Lego theo ý thích, nhưng chưa từng lắp xong một bộ nào.

Em gái cũng không được, lắp ráp được 20 phút đã không kiên nhẫn bỏ sang một bên, làm nũng nói mắt đau, tay đau, khó chịu.

Hai anh em bọn họ đối với mấy trò cần vận động não bộ đều không có hứng thú gì mấy.

Trần Ngưỡng chờ mong nhìn Triều Giản.

Văn Thanh sờ sờ tóc mái dày bị gió thổi bay lên một chút: "Đừng nhìn, hắn không giỏi trò trẻ con này."

"Hai cái bóng đồng hồ cát ở trạm ga tàu lần trước, là do Hướng Đông nghĩ ra, nhớ không."

Trần Ngưỡng dừng một chút, giấu đi sự mong đợi trong mắt nhìn Triều Giản.

Triều Giản đáp lại bằng sự trầm mặc.

"Tôi ......" Phùng Sơ do dự giơ tay.

Khuôn mặt của Văn Thanh như sắp dán vào mặt cậu chàng: "Em trai nhỏ, đừng có giơ tay lung tung nha, mười một mảnh ghép này đều là rải rác, nhóc có thể ảo tưởng ra những mảnh ghép còn thiếu, rồi bổ sung đầy đủ thành một bức tranh hoàn chỉnh?"

Phùng Sơ lập tức thả tay xuống, lắc đầu như trống bỏi.

Trần Ngưỡng nhìn nam sinh bị Văn Thanh khi dễ đến không dám thở mạnh, nói: "Cậu thường chơi trò chơi ghép hình này?"

Thắt lưng đang cong xuống của Phùng Sơ ưỡn thẳng: "Ừm."

"Tôi có rất nhiều tranh ghép hình, tối hôm qua còn thức đêm liều mạng tranh giành mua đến tay một bức tranh, tôi rất thích lắp ghép."

Trần Ngưỡng gật đầu nói: "Hiện tại mảnh ghép quá ít, cậu cũng nhìn không ra cái gì, đợi tìm được thêm vài mảnh ghép, cậu có thể nghiên cứu đúng không?"

Phùng Sơ đỏ mặt: "Ừ."

Trần Ngưỡng sờ đỉnh đầu bị ánh nắng chiếu sắp bốc khói nghĩ, mảnh ghép khẳng định bị phân bố ra khắp bãi tắm, sẽ khó tìm lắm đây, nhưng lại không thể không tìm.

"Ai muốn giữ những mảnh ghép này?" Trần Ngưỡng hỏi.

Không ai trả lời.

Trần Ngưỡng cũng không kinh ngạc trước sự né tránh của những người mới, Triệu Nguyên đã từng có kinh nghiệm, nhưng dũng khí và năng lực có hạn, anh có thể hiểu được sự sợ hãi của đối phương.

Điều duy nhất khiến anh cảm thấy kỳ lạ là tại sao Văn Thanh lại lại an tĩnh như vậy?

Văn Thanh nhìn đồng tiền xu, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Trần Ngưỡng gãi gãi cái trán thấm đầy mồ hôi, những mảnh ghép hình này có liên quan đến bối cảnh của nhiệm vụ, cũng không thể tùy tiện vứt ở chỗ nào đó, tốt nhất là mang theo bên người.

Nếu không có ai lên tiếng, vậy chỉ có thể tự mình giữ.

Buổi tối rất có khả năng trong túi chứa mảnh ghép, nữ quỷ dựa ở sau lưng.

Lúc Trần Ngưỡng khom lưng định dùng tay trái lấy mấy mảnh ghép, nạng của Triều Giản chợt duỗi ra cản lại.

"Tay của mình là cái dạng gì tự anh không biết à? Loạn chạm cái gì." Triều Giản giơ tay ra nói, "Văn Thanh, cầm lên đưa đây."

Văn Thanh làm ra bộ dáng được sủng mà sợ: "Đột nhiên kêu tên tôi chính thức như vậy, quá bất ngờ không kịp đề phòng gì cả, một chút chuẩn bị giảm xóc cũng không có."

Mọi người: "............"

Đối với việc Triều Giản đề nghị tự mình giữ lấy mười một mảnh ghép, không ai có ý kiến.

Chỉ có cộng sự của hắn không yên tâm luôn mãi xác nhận nhiều lần.

Triều Giản có vẻ mất kiên nhẫn, hắn nhấc nạng lên lại hạ xuống, đẩy cánh tay vẫn còn ở trên mảnh ghép của Trần Ngưỡng ra, trầm giọng nói: "Sẽ không có chuyện gì."

Trần Ngưỡng nghe được câu này mới thoáng thả lỏng một ít.

"Xin hỏi hai vị," Văn Thành chỉnh lại tây trang, thoạt nhìn cứ như MC, "Cả hai có phải là......"

Mấy chữ "Bàn bạc xong... " nhảy tới bên miệng còn chưa kịp nói, đã bị Trần Ngưỡng chặn lại.

"Mọi người lấy di động ra, chụp hình lại đi."

Trần Ngưỡng chỉ vào các mảnh ghép hình trên cát, nói: "Đừng chỉ chụp một bức ảnh chung, hãy chụp riêng từng tấm một, mỗi mảnh ghép chụp một tấm."

Anh nhường ra vị trí vì không mang di động theo, cho bọn họ tới.

Ai mang theo di động thì tiến lên chụp hình mấy mảnh ghép, mặc dù chụp hình lưu trong di động cũng có chút rợn người,nhưng trong lòng bọn họ đều rõ ràng, muốn hoàn thành nhiệm vụ không thể chỉ dựa vào người khác.

Bọn họ là một đoàn đội.

Lúc này lại lùi bước thì quả thật hết nói nổi.

Trương Kính Dương là người đầu tiên bước lên chụp ảnh, cậu ta là thẳng nam, nói thẳng ra là như mấy ông bác thô lỗ, ca ca ca chụp một hồi lâu, mười một tấm thì có mười tấm bị mờ, vì thế cậu ta lại phải chụp lại.

Vẫn như cũ nhìn không rõ.

Thanh Phong tốt bụng nhắc nhở: "Tay đừng có lắc lư."

"Lắc lư cái gì mà lắc lư, là di động của tôi có vấn đề." Trương Kính Dương nói "Chụp cận cảnh là sẽ bị mờ."

Thanh Phong vươn mấy ngón tay trắng xanh lấy đi di động của hắn, nhanh chóng chụp hai tấm rồi đưa trả.

Ảnh chụp rất rõ ràng, không có tấm nào bị mờ.

Nói dối bị lật xe, còn lật nhanh như vậy, mặt Trương Kính Dương đen thui như đáy nồi.

Thanh Phong vung tay áo rộng: "Còn có ai di động có vấn đề nữa không, tôi có thể hỗ trợ."

Không ai cả.

Chỉ có mình Trương Kính Dương.

Mặt của hắn hoàn toàn đen như đáy nồi.

"Đừng đánh nhau," Hà Tường Duệ đè Trương Kính Dương lại, "Chúng ta đều là số khổ người, kế tiếp không biết sẽ có chuyện đáng sợ cỡ nào phát sinh, chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau......"

Trương Kính Dương vặn vẹo cứ như dính phải rác rưởi, vứt cái tay trên đầu vai ra.

Hà Tường Duệ lúng túng sờ mũi, anh ta quyết định không tiếp tục giao hảo với người này nữa.

Mấy vị đồng đội khác dễ gần hơn nhiều.

"Điện thoại của ai có phần mềm chỉnh sửa ảnh không? Có thể ghép các bức ảnh lại với nhau, lúc rảnh rỗi có thể lấy ra nhìn xem, sử dụng trí tưởng tượng, động động não, không chừng sẽ có kinh hỉ." Triệu Nguyên lưu ảnh chụp, trong lòng lại nghĩ cũng có khả năng là kinh hãi.

"Tôi có một ứng dụng chỉnh sửa ảnh trong điện thoại," Chung Danh lắc điện thoại, "Nhưng vấn đề là không có mạng."

Triệu Nguyên hỗn độn trong nắng, hắn quên mất vụ này.

Sau khi mọi người chụp hình xong, Văn Thanh lập tức đưa các mảnh ghép hình cho Triều Giản.

Hơn tám giờ sáng, mặt trời trên bãi biển chói chang, bọn họ rút về lều, thô sơ lấp đầy bụng.

Bánh mì không thơm, đồ uống cũng không ngọt. Hà Tường Duệ vừa ăn vừa tuyệt vọng nói: "Tôi không muốn chết ở đây, tôi còn chưa kết hôn nữa... Hítt."

"............"

Có ai kết đâu, chúng tôi cũng thế.

"Các anh em, nào... Nâng lên tinh thần, chúng ta cùng nhau phân tích." Triệu Nguyên nắm chặt chai nước khoáng có chút biến dạng. "Tuy rằng người lớn cũng thích chơi cái trò xếp hình này, nhưng tỷ lệ không lớn, đối tượng chủ yếu vẫn là trẻ em."

"Văn tiên sinh nói trong phòng tắm có nữ quỷ, hoài nghi là mục tiêu của nhiệm vụ lần này, vậy nếu gộp hai điểm này lại với nhau, có thể kết luận đối phương chính là một bé gái hay không?"

Phùng Sơ phản bác nói: "Các mảnh ghép rất nhỏ, là phiên bản dành cho người lớn."

Ý nghĩ của Triệu Nguyên bị lật đổ, nhất thời nghĩ không ra mặt khác, cũng không có gì mục đích chạm vào này, chạm vào kia.

"Phù phù"

Chiếc quạt điện đặt trên nền đất trong lều bạc đột ngột quay!

Sắc mặt cả đám kịch biến.

Đặc biệt là Hà Tường Duệ ngồi đối diện với cây quạt, anh ta cảm thấy gió phả vào mặt có mùi ôi thiu, cả người sợ tới mức la a a.

"Là tôi, là tôi bấm nút." Triệu Nguyên vội nói, "Tôi bấm quạt."

"Con mẹ nó, cậu tự dưng bấm quạt làm gì hả!" Hà Tường Duệ tức giận ném nửa quả táo về phía Triệu Nguyên.

Lúc này Phùng Sơ siết chặt bịt bánh mì nói một câu: "Vật phẩm ở đây đều đã hết hạn sử dụng....Tại sao quạt điện vẫn còn có thể dùng?"

"Phòng thay đồ vẫn có nước." Trần Ngưỡng nói.

Có lẽ là một người phụ nữ yêu sạch sẽ, nửa câu sau anh không nói ra.

Bầu không khí ngay lập tức rơi vào sự im lặng đầy khủng hoảng bất an, bãi tắm ở ban ngày đều trở nên kinh tủng khiếp người.

"Chúng ta tiếp tục thảo luận vấn đề vừa rồi." Trần Ngưỡng đưa nước cho Triều Giản, lên tiếng phá vỡ nỗi tuyệt vọng đang lan tràn.

Nhiếp ảnh gia kết luận: "Đã từng có một người phụ nữ thích chơi trò xếp hình chết ở đây."

Dường như có một trận âm phong thổi vào lều bạt.

Trần Ngưỡng vểnh ngón tay lên lau mặt: "Mọi người có nhớ tới cậu trai uống say kia không, lúc chết......"

"Không có tròng mắt." Phùng Sơ tiếp lời.

Trần Ngưỡng dùng dư quang đảo qua, nam sinh này phản ứng tương đối nhanh trong nhóm người mới.

"Có mắt không tròng sao?" Triệu Nguyên ngốc ngốc hỏi Trần Ngưỡng.

Trần Ngưỡng đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân: "Lều trại, bờ biển, ngắm mặt trời mọc, chờ mặt trời lặn, bạn bè là nam giới?"

Triệu Nguyên không biết nghĩ đến cái gì, đột ngột đứng bật dậy như bị sét đánh: "Trong mười người chúng ta, có ai đã làm chuyện có lỗi bạn gái của mình không?"

Đáp lại hắn chính là không thể hiểu được, hoặc là không có.

Triệu Nguyên chăm chú nhìn vào cả đám, lặp lại cậu hỏi: "Thật sự không có sao? Ngoại tình, bạo lực gia đình, lừa gạt, vân vân!"

Kết quả lần này cũng giống lần trước.

Chỉ là lần này có thêm tiếng cười của Văn Thanh, hắn chống cằm nói: "Giáo thảo, cậu não động có chút cẩu huyết theo khuôn sáo cũ quá nha."

Triệu Nguyên nghe Văn Thanh nói như vậy, cũng không tức giận hay xấu hổ, khuôn mặt chưa rút hết sự ngây ngô vẫn căng thẳng như cũ, con ngươi hơi chấn động.

"Tôi từng có một người bạn gái."

Đây là câu đầu tiên Triệu Nguyên làm Trần Ngưỡng thoát ra suy nghĩ của bản thân, cậu chàng cậu giải phóng sự bất an đang bị đè nén, bất lực nói: "Cô ấy hiểu lầm tôi ngoại tình, bỏ học."

"Thật sự là hiểu lầm, tôi không có ngoại tình, tôi gọi điện thoại giải thích, nhưng cô ấy không chịu tin, một mực chắc chắn là tôi thay lòng đổi dạ, khi đó đang học lớp 12, chuẩn bị ôn thi, ba mẹ tôi lại ly hôn, tôi rất phiền lòng, nên không bao nhiêu kiên nhẫn, tôi, tôi cũng có sai, tôi vốn nên khuyên nhủ cô ấy đi học trở lại, tôi......"

Triệu Nguyên nói năng lộn xộn, hốc mắt đỏ hồng, bên trong tràn đầy bối rối.

Trần Ngưỡng nói: "Cậu đang não động cái gì thế hả?"

Triệu Nguyên dừng lại, lung tung lau mắt: "Trong phim thường có loại này, quỷ sẽ gom những người từng tổn thương nó lại cùng nhau, rồi báo thù từng người một."

"Còn nữa còn nữa, thí dụ như có một căn biệt thự hoặc là một địa phương nào đó, có mấy người xa lạ cùng xuất hiện ở nơi đó, quỷ theo chân bọn họ cũng không có gì giao thoa, thuần toái chỉ là muốn thay trời hành đạo, em hoài nghi tình cảnh của chúng ta chính là như vậy."

Triệu Nguyên mở to hai mắt: "Em vừa hỏi thử mấy cái vấn đề kia, bọn họ đều nói không có, khẳng định là đang nói dối."

"Đều không thừa nhận, không dám thừa nhận, hiện tại trong lòng còn không biết hoảng thành cái dạng gì rồi ấy......"

Trần Ngưỡng ngắt lời: "Tôi không có."

Triệu Nguyên: "Hả?"

"Tôi nói, tôi không có bạn gái." Trần Ngưỡng nói.

Triệu Nguyên ngây ngốc một hồi mới phản ứng được: "Vậy là tốt rồi...... Vậy thì không phải......"

Ngoài miệng nói như vậy, đôi mắt lại nhìn về vị nào đó.

Trần Ngưỡng nói: "Cậu ấy cũng không có bạn gái."

Cơ mặt căng thẳng của Triệu Nguyên thả lỏng ra, trong mười người có hai người chưa từng có bạn gái, cũng có thể xác định bọn họ không nói dối.

Kết quả này đủ để hắn phủ nhận suy đoán của mình.

Triệu Nguyên sống lại, xấu hổ nói: "Trông em vẫn ngu ngốc y như cũ nhỉ?"

Trần Ngưỡng nói không phải, chịu vận động đầu óc tốt hơn nhiều so với không chịu động.

Mặc dù ý nghĩ là sai.

.

Khu vực tắm quá nóng, mọi người dùng xẻng nhựa của trẻ em đào cát, tìm các mảnh ghép hình.

Có lẽ còn có thể đào ra một số đồ vật khác.

Về phần cụ thể là cái gì, bọn họ đều ăn ý bỏ qua không nhắc.

Trần Ngưỡng đứng trên đài cao của nhân viên cứu hộ, tóc của anh ngắn nhất trong cả đám người, tia nắng chói chang rọi thẳng xuống như muốn bỏng da đầu.

"Văn Thanh đi phòng thay đồ nữ."

"Mặc kệ hắn." Triều Giản ngồi dưới tấm bạt che nắng, cầm nạng lay động bốn phía.

Trần Ngưỡng nhìn ra xa toàn bộ bãi tắm, nơi này có mười người sống, một con quỷ, có mười người sống và một hồn ma, bên đông hơn không có chút lợi thế.

Anh lơ đãng nhìn thấy cái gì đó, mở to hai mắt ra nhìn: "Có bậc thang theo hướng hai giờ, chúng ta có thể đi lên không?"

"Không thể, đừng nghĩ."

Triều Giản ném nạng một bên: "Đây là một không gian khép kín không điển hình."

Trần Ngưỡng nghe câu nói này, trước mắt là tầm nhìn rộng lớn, so sánh có loại cảm giác sợ hãi, anh từ trên đài cao nhìn xuống thiếu niên: "Sao cậu cũng giống Văn Thanh vậy, đều không thích đào cát."

Triều Giản lấy ra một viên bơ sữa, không xé giấy bạc, Trần Ngưỡng chỉ thấy hắn dùng ngón cái cùng ngón trỏ nhẹ nhàng bóp một cái, lập tức tạo thành bột phấn.

Trần Ngưỡng: "......"

Tới giờ uống thuốc rồi.

Không được, hiện tại không thể đưa thuốc cho vị này uống.

Trần Ngưỡng chạm vào mấy viên thuốc trong túi quần qua lớp vải, hôm nay không thể đưa thuốc cho vị này, phải chờ đến lúc mặt trời gần lặn mới có thể đưa.

"Trần tiên sinh!"

Cách đó không xa, Phùng Sơ dẫm lên bờ cát chạy vội lại đây, cậu ta ngẩng khuôn mặt bị phơi ra hai đóa má hồng hô to: "Tôi có phát hiện, mảnh ghép, trong căn lều thứ mười một... Mảnh ghép màu nâu sẫm... Tôi , Tôi nghi ngờ là ... Tôi nghi ngờ là, là......"

Thở hổn hển không kịp lấy hơi, nói chuyện đứt quãng.

Trần Ngưỡng nhanh chóng xuống đài quan sát, kéo cậu ta đến tấm bạt che nắng: "Cậu thở lấy hơi cái đã."

Phùng Sơ có chút mất nước, hắn liều mạng nuốt nước miếng giảm xóc cho cổ họng đang bốc khói: "Nâu sẫm, đá ngầm, nâu đen."

Đá ngầm? Ánh mắt Trần Ngưỡng bay về hướng bãi tắm, hai bên trái phải đều có, anh kích động dùng mu bàn tay đánh vào cánh tay của Triều Giản: "Lẹ lên, cậu lấy mấy mảnh ghép ra đây."

Đánh xong rồi mới nhớ tới cảm xúc của Triều Giản hiện giờ không tốt lắm, Trần Ngưỡng có chút thấp thỏm.

Nhưng Triều Giản không hề tức giận, hắn cầm một nắm mảnh ghép ném xuống chiếc ghế trống bên cạnh.

Trần Ngưỡng nhanh chóng tìm thấy mảnh màu nâu sẫm.

Lúc Trần Ngưỡng nhìn thấy màu sắc này, không hề liên tưởng đến mớ đá ngầm ngoài biển, giờ Phùng Sơ nói ra suy đoán, anh xoay ra nhìn lại, lập tức cảm rất có thể chỉ chính là đá ngầm.

"Còn đây, đường nét màu xám này."

Phùng Sơ lật mảnh ghép nhỏ, chỉ vào một khối màu xám lộ ra nói: "Trông nó có giống đá không?"

Trong lòng Trần Ngưỡng căng thẳng, lập tức nhìn về phía bãi biển.

"Tôi hoài nghi toàn bộ mảnh ghép là bức ảnh......"

Phùng Sơ lau mồ hôi chảy ròng ròng trên cổ, mấp máy môi nói: "Bối cảnh của bức ảnh chính là bãi tắm này."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info