ZingTruyen.Com

Than Phan So 019 Tay Tay Dac Edit

Tác giả: Tây Tây Đặc

Trần Ngưỡng đang quan sát phòng của Trần Tây Song, nơi này không bị tạp vật chiếm cứ giống ký túc xá 605, trống không, trên đồ nội thất đều được phủ một tấm vải chắn bụi.

Giống như từng có người sinh hoạt ở đây đã đi xa còn chưa chịu trở về.

Trong không khí trôi nổi một lớp bụi bặm rất mỏng, trong phòng không có nhiều dấu vết của Trần Tây Song.

Đây là kết cục của nhiệm vụ giả sau khi chết.

Bị người thân lãng quên, bị thời gian bỏ rơi, chưa từng đi qua thế giới này.

Trần Ngưỡng nhìn bức tường trắng tinh mấy giây rồi đóng cửa đi ra ngoài, anh đi từng bước về phía Triều Giản, nhiệt độ cơ thể dần dần tăng trở lại, ấm áp như đã trở về nhân gian.

Triều Giản quay lưng về phía Trần Ngưỡng, ánh mắt rơi vào cái lu lớn ở góc sân, nơi có tiếng vang lách tách, giống như tiếng pháo nổ.

"Trong lu có cá." Trần Ngưỡng sóng vai cùng Triều Giản.

Anh bỗng nhiên nhớ tới một chuyện cũ, bật cười nói: "Hồi nhỏ, tôi câu được một con cá, bỏ vào một cái lu vỡ bên cánh rừng sau nhà, sau một trận mưa lớn, nước đầy, cá chạy ra ngoài rồi chết queo."

Triều Giản trầm mặc một lúc: "Tự cho mình là thông minh."

Lúc mới nghe xong Trần Ngưỡng cho rằng sáu chữ này hình dung chính là cá, sau khi cân nhắc lại phát hiện, hình như nói chính là anh thì phải?

Triều Giản trống nạng quay người muốn đi, quần áo lại bị người nắm lấy, hắn quay đầu lại, khóe mắt và lông mày của thanh niên ẩn hiện trong đêm mưa, nhìn không rõ.

"Tôi đã nói một chuyện khi còn bé rồi, cậu cũng nên nói một chuyện đi?"

Trong nháy mắt đó, nhiệt độ chung quanh giảm mạnh trong phạm vi lớn, từ mùa xuân đến ba thước đóng băng, gió lạnh tàn sát bừa bãi.

Trần Ngưỡng nhướng mày, người bên cạnh bài xích chủ đề này vượt xa sức tưởng tượng của anh, bởi vậy anh lại bị cường nhét cho một manh mối mới.

Lúc trước Trần Ngưỡng cho rằng Triều Giản khi còn bé rất ít khi đi ra ngoài, sau đó đổi họ, hiện tại xem ra, hắn không ra khỏi cửa, rất có thể là người trong nhà không cho ra, bị quản quá nghiêm.

Trần Ngưỡng lại cảm thấy không hợp lý lắm.

Tuy nói việc xấu trong nhà không để lộ ra ngoài, nhưng giấy không thể gói được lửa, không có tường không lọt gió, nhà ai đối đãi với một đứa bé như vậy, hàng xóm láng giềng sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện.

Trong trí nhớ của Trần Ngưỡng, ngôi nhà gỗ chỉ cách nhà anh một con hẻm chưa từng nghe nói qua chuyện như vậy.

"Anh rất hứng thú với chuyện khi còn bé của tôi à?"

Giọng nói lạnh lùng vang lên từ đỉnh đầu, Trần Ngưỡng còn chưa kịp nghĩ cách an ủi cậu thiếu niên vốn đang kiềm chế cảm xúc thì lại nghe đối phương nói: "Tôi chán ghét mọi chuyện xảy ra khi còn bé, cho nên dù anh có cảm thấy hứng thú đến đâu đi nữa thì tôi cũng sẽ không nói cho anh biết."

Trần Ngưỡng: "......"

Sao mơ hồ còn có chút thành phần giận dỗi vậy cà?

Trần Ngưỡng lau những hạt mưa bay nghiêng qua trên mặt: "Hồi bé sống không tốt, lớn lên là tốt rồi, thời vận luôn luân chuyển mà, vận may sẽ ập tới."

Triều Giản nhìn chằm chằm vào màn mưa, một lúc sau mới cười nhạo ra tiếng: "Lớn lên, càng không tốt."

Đợi Trần Ngưỡng phục hồi tinh thần lại, chỉ còn mình anh dưới mái hiên, bên tai vẫn vang lên văng vẳng lời nói vừa rồi của thiếu niên, anh nhấm nuốt ra sự trào phúng, phẫn nộ, thống khổ.

Còn có chút oán hận xen lẫn nhiều tạp chất trong câu nói này.

Trần Ngưỡng cho tay vào túi áo khoác, hít một hơi thật sâu không khí ẩm lạnh, Triều Giản nói từ khi sinh ra đến thời thơ ấu đều sống ở Cầu Tam Liên, lớn lên ở nước ngoài, trở về nước vào tháng 2.

Lớn lên còn tệ hơn thời thơ ấu sao.

Vậy có nghĩa là, khi sống ở cầu Tam Liên đã không mấy vui vẻ, lúc sống ở nước ngoài càng chẳng tốt hơn gì mấy.

Trần Ngưỡng mím miệng, đầu lưỡi lướt qua khóe môi, trước đêm nay cho tới bây giờ anh chưa từng nghe Triều Giản nhắc tới người nhà, hiện tại biết ông bà của hắn đều không còn nữa, cuộc sống ở nhà cũng không quá tốt.

Triều Giản lớn lên trong một gia đình như thế nào......

Lại là thành phố nào ở nước ngoài?

Đúng rồi, Triều Giản từng nhắc tới vị bác sĩ khai đơn thuốc cho cậu ấy, còn nói cho cậu ấy cách làm thế nào để khống chế bạn thân.

Dường như vị bác sĩ này rất có trọng lượng trong thế giới mờ ảo không quá rõ ràng của đối phương.

Trong đầu Trần Ngưỡng lại có thêm vài điểm đáng ngờ, nếu không giải tỏa được vài điểm trong số đó thì sẽ nổ tung mất, anh bất lực thở dài, xoay người trở vào nhà.

Thường thường vào giờ này hai ông bà cụ đã ngủ say rồi, nhưng đêm nay lại rất có tinh thần.

Trong nhà có thêm người, náo nhiệt.

Bà nội Trần mang một đồ vật vào nhà chính: "Tiểu Trần à, bên trong giày của con ướt quá, bà thấy để tới ngày mai cũng không khô được, dùng máy sấy tóc sấy một lúc đi con."

"Cũng không biết mua cái này từ khi nào, bà nghĩ trong nhà hẳn là có, quả nhiên tìm một lúc là thấy thật." Bà cụ lải nhải, không có chút logic gì cả, nói một cách mơ hồ.

Trần Ngưỡng cầm lấy máy sấy tóc nhỏ màu xanh nhạt, dời một cái ghế đẩu đến ổ cắm bên tường, xách đôi giày ướt sũng lên, nghĩ nghĩ lại đặt xuống đất.

"Làm sao vậy?" Bà nội Trần hỏi.

"Giày của cháu quá ướt, còn nhỏ nước, thổi không khô được." Trần Ngưỡng giơ máy sấy tóc trong tay lên, "Máy sấy tóc cũng không thể dùng quá lâu, sấy một lúc là sẽ nóng lên ngay, dễ dàng làm hỏng máy."

"Con cứ việc dùng đi đừng lo, hỏng rồi cũng không sao, bà cùng ông ngày thường không thường dùng cái này."

Bà nội Trần cười ha haa ngồi xuống, dùng ánh mắt thân thiết lúc ăn cơm nhìn Trần Ngưỡng, trong mắt tràn đầy từ ái.

"...... Dạ vâng, cháu sẽ sấy một lúc vậy."

Trần Ngưỡng cầm lấy phích cắm của máy sấy tóc cắm vào, cầm giày của mình lên sấy.

Một lúc sau, Trần Ngưỡng nhét máy sấy tóc vào trong giày, âm thanh vù vù gần như bị át hơn phân nửa, anh không ngừng chú ý đến nhiệt độ của vỏ máy, khi nóng thì tắt đi.

Đây là đồ đạc, là di vật của Trần Tây Song, không phải cứ hỏng là có thể mua cái khác.

Bà nội Trần không nói gì, chỉ luôn nhìn Trần Ngưỡng.

Trần Ngưỡng liếc nhìn Triều Giản, mang ý tứ cầu cứu.

Triều Giản dừng lại động tác lướt di động, nhấc lên mí mắt, trong mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ, đã thấy được, biết rồi, anh rất được các cụ yêu thích.

Thái độ ứng xử với trẻ ba tuổi.

Mặt Trần Ngưỡng cứng đờ, anh hoàn toàn không ý thức được, bản thân mình thật sự đang đắc ý khoe khoang.

Thấy chưa, các cụ đều thích tôi hơn.

Quả là gánh nặng ngọt ngào.

Trần Ngưỡng đã sấy một chiếc giày từ ướt sang ẩm, khi anh chuyển sang chiếc khác, Hướng Đông đã ở trên WeChat kiếm anh, hàng kia gửi tới cái tam trọng tấu.

(tam trọng tấu : theo tui lý giải là ba bước làm quen kinh điển của trai đểu)

Bao lì xì, biểu tượng cảm xúc hoa hồng🌹, bắn tim💓.

Trần Ngưỡng đang muốn đem hàng này kéo đen, khung chat lại hiện lên tin nhắn dạng giọng nói mới được gửi tới, anh không ấn nghe.

Hướng Đông ở bên kia dường như biết Trần Ngưỡng sẽ không ấn nghe, phát xong giọng nói lại nhanh chóng gửi qua một đoạn văn bản.

Hướng Đông: [ Hai đứa mày đang ở chỗ nào? Làm nhiệm vụ?]

Bà nội Trần lấy giày của Trần Ngưỡng, lại lấy đi máy sấy tóc, đôi mắt vẩn đục của bà liếc nhìn điện thoại di động của anh, ý bảo anh cứ chơi đi.

"......" Trần Ngưỡng nghiêng cái mông, dựa lưng vào tường, không chút để ý đánh chữ.

Trần Ngưỡng: [ Chuyện riêng tư.]

Hướng Đông: [ Nó đưa mày đi nhà nó à? Gặp cha mẹ chồng ?]

[ Tin nhắn bị rút về.]

Trần Ngưỡng đã nhìn thấy nghĩ thầm, ừ vẫn là kéo đen đi.

Bà nội Trần đột nhiên hỏi: "Tiểu Trần, con có đối tượng chưa?"

"Sao ạ......?" Trần Ngưỡng đang xem tin tức liên quan đến thành phố Thanh Thành, "Không có, cháu vẫn chưa gặp được người thích hợp."

Anh cho rằng bà cụ sẽ mai mối cho anh, không nghĩ tới bà lại nói: "Ừ, việc này phải thận trọng, không vội vàng, từ từ tìm, điều kiện của con như vậy, phải tìm được người tốt nhất."

Trần Ngưỡng rất hiếm khi đỏ mặt, bây giờ nghe bà cụ nói thế mặt lại đỏ lừ.

"Phanh"

Trần Ngưỡng nghe thấy tiếng vang nhìn lại, điện thoại di động của thiếu niên rơi xuống đất, đối phương đang duy trì động tác khom xuống nhặt di động, nửa ngày rồi còn chưa thẳng người lên, anh gấp gáp muốn hô một tiếng, bà nội Trần đã giành trước nói: "Tiểu Trần, em trai của con lớn lên cũng rất tuấn tú."

"Dạ, đúng là rất tuấn." Trần Ngưỡng nhìn thiếu niên vẫn khom lưng cúi đầu, sao còn không thẳng người dậy, choáng váng?

Đúng lúc này, tiếng la của ông nội Trần vang lên từ túp căn phòng ở sân phía tây, ông bảo bà nội Trần lấy cho ông hai cái thau, nói là trong phòng bị mưa dột.

"Tại sao lại bị dột, nóc nhà không phải đã sửa xong rồi sao?" Bà nội Trần lung tung ấn máy sấy tóc, nửa ngày cũng không tắt được máy.

"Ấn ở đây nè bà." Trần Ngưỡng cầm lấy bàn tay đầy mạch máu của bà cụ chạm vào công tắc, ấn xuống, "Tắt máy là nút này, bà nhớ nhé."

"Aizz, bà già rồi, mắt không còn tinh nữa, đầu óc cũng không còn minh mẫn." Bà nội Trần thở dài đưa máy sấy tóc cho Trần Ngưỡng, đi ra ngoài đưa thau cho bạn già.

Trần Ngưỡng ngửi ngửi bàn tay, đều là mùi hôi từ giày bay ra, đi ra ngoài tắm mưa luôn vậy, anh nói với thiếu niên rốt cuộc đã nhặt di động lên: "Chúng ta cũng đi xem đi."

"Anh biết sửa nóc nhà?"

"Không biết." Trần Ngưỡng nói, "Vừa rồi tôi nghe giọng điệu của ông cụ, còn có phản ứng của bà nội Trần, trong phòng hẳn là có đồ vật gì đó rất quan trọng."

Triều Giản bỏ điện thoại vào túi, cầm lấy nạng đứng dậy: "Đi lấy dù."

"Không có dù, trong sân đầy nước.... dép lê sẽ ướt, chúng ta đi dưới mái hiên." Trần Ngưỡng nói, "Cậu cầm nạng, tôi cõng cậu đi."

Có lẽ số lần bị cõng khá nhiều, Triều Giản sẽ không căng cứng như lúc ban đầu, ngoại trừ việc không ôm cổ Trần Ngưỡng ra, mọi thứ khác đều rất tự nhiên.

Trần Ngưỡng vững vàng cõng Triều Giản lên, một cổ tinh thần trách nhiệm anh trai như cha phát ra từ sâu tận xương tủy, anh nhịn không được dặn dò: "Chân bám chặt dép nhé, đừng để rớt."

Triều Giản cầm nạng thu lại, cánh tay chống vai anh: "Tôi lại không phải anh."

"......"

Trần Ngưỡng hơi xốc thiếu niên trên lưng lên, bước chân vững vàng đi ra ngoài.

Dép lê là vải dệt thủ công mang ở trong nhà, là loại làm sẵn, đế dép là chất liệu xốp, không chống trơn trượt, Trần Ngưỡng không may bị trượt chân khi rẽ vào một khúc cua, lúc anh ngửa người ra sau đã kịp thời dùng tay bám chặt lấy bức tường, tránh cho cùng Triều Giản lăn vào trong mưa.

"Đợi lát nữa phải nói với hai ông bà cụ, không thể lại đi giày đế xốp, lỡ bị ngã đập đầu xuống đất, trong nhà lại chỉ có hai người già, quá không an toàn." Trần Ngưỡng vừa hít sâu vào vừa nói.

Triều Giản ngửi thấy mùi máu tươi, nhíu mày nói: "Tay anh bị thương?"

"Lúc nảy bám chặt bức tường nên móng tay bị bật ngược vài cái." Trần Ngưỡng thoải mái nói tiếp, "Vừa rồi lúc tôi buông tay, cậu vòng tay ôm tôi rất nhanh, nếu cậu phản ứng trễ một chút là sẽ trượt xuống rồi."

Người trên lưng không nói một lời.

Bàn tay của Trần Ngưỡng bị bật ba bốn móng, rỉ máu đầm đìa, anh thả Triều Giản xuống trước rồi mới kiểm tra vết thương ở tay.

Trong căn phòng nhỏ, bà nội Trần đang cố hết sức dọn từng cái bao bố to, đợi bà nhìn thấy tay Trần Ngưỡng đều là máu, kinh hãi ai nha ai nha kêu lên: "Xảy ra chuyện gì vậy nè, sao tay của con toàn là máu thế này?"

"Đừng chạm vào móng tay của thằng bé!" Ông nội Trần thấy bạn già muốn đưa tay sờ vào, vội la lên, ông vội vàng thả bao bố trên tay xuống, "Nhanh chóng cầm máu trước đã, trong nhà có cồn."

"Không thể dùng cồn, thằng bé sẽ rất đau, có dầu Vạn Hoa, để tôi đi lấy."

Bà nội Trần đi được vài bước chợt dừng lại, vẻ mặt già nua đầy mơ hồ: "Ông Trần nè, trong nhà có dầu Vạn Hoa đúng không? Hay là tôi nhớ nhầm rồi?"

"Dùng cồn đi, hiệu quả khử trùng rất tốt."

"Không được! Không thể dùng cồn, tay đứt ruột xót, tay thằng bé như vậy sẽ đau biết bao nhiêu kia chứ!"

Loạn thành một đoàn.

Trần Ngưỡng an ủi ngược lại hai cụ: "Cháu không sao, lúc đầu còn đau, nhưng bây giờ đỡ nhiều rồi."

"Ông nội, ông lấy cồn cho cháu đi, em trai cháu sẽ khử trùng cho cháu, đợi ngày mai cháu sẽ đi bệnh viện nhổ móng tay ra, rất nhanh sẽ khỏi, ông bà đừng lo."

Ông nội Trần không đi ra ngoài, ông xụ mặt nhìn thiếu niên chống nạng, tay ca ca mình bị thương thành như vậy, sao một câu quan tâm cũng không nói?

Bà nội Trần đánh ông một cái: "Mau đi lấy cồn!"

Đuổi đi bạn già, bà nội Trần nói với thiếu niên: "Tiểu Triều, trên quần của con dính rất nhiều máu."

Triều Giản lặng im không nói.

Bà nội Trần không hiểu sao lại có nhút nhát, bà giống như một đứa trẻ nhìn về phía Trần Ngưỡng, em trai con làm sao vậy?

Trần Ngưỡng nhìn bà cụ lắc lắc đầu, ý bảo mình cũng không biết.

Trong phòng nhỏ ẩm ướt nặng nề, nước mưa từ mái nhà nhỏ xuống chiếc thau vang lên từng tiếng tí tách.

Triều Giản chuẩn bị xử lý các ngón tay bị thương của Trần Ngưỡng, hai cụ thì đứng ở bên cạnh nhìn chăm chú.

"Ông bà nội." Triều Giản bỗng dưng mở miệng.

Không chỉ riêng ông bà cụ, mà cả Trần Ngưỡng đều nhìn sang, đây là lần đầu tiên một thiếu niên gọi người, có chuyện quan trọng muốn nói sao?

Hai giây sau, Trần Ngưỡng nghe thấy thiếu niên nói: "Hai người chắn ánh sáng, không thể thấy rõ."

Trần Ngưỡng: "......"

Ông bà nội Trần: "......"

Vì thế hai cụ tiếp tục vội việc của bọn họ, bên người Trần Ngưỡng sáng ngời lên không ít.

Triều Giản kéo tay Trần Ngưỡng qua, dùng bông gòn thấm vết máu quanh ngón tay, động tác rất ổn định.

Trần Ngưỡng nhìn mấy cái móng tay bị bật ngược lên của mình, nói: "Cậu nói xem, tôi có thể ép chúng dán lại trong một hơi được không?"

Triều Giản liếc nhìn anh một cái.

"Tôi lớn tới từng này còn chưa bị bật móng tay bao giờ, em gái tôi cũng chưa từng bị." Trần Ngưỡng nuốt nước bọt, "Đừng rửa sạch xung quanh nữa, trực tiếp đổ cồn lên đi, đau dài không bằng đau ngắn."

Triều Giản có chính mình tiết tấu, không nghe lời anh.

Miếng bông gòn chạm một chút vào ngón tay anh, hô hấp của Trần Ngưỡng như thắt lại một phần, thời gian dài càng làm người căng thẳng, anh thúc giục: "Nhanh lên."

"Đừng ồn ào." Triều Giản tiến lại gần.

Hơi thở ấm áp lướt qua móng tay, Trần Ngưỡng vừa đau vừa ngứa, tay anh run lên dữ dội, làm cục bông chạm vào chỗ chảy máu, cơn đau khiến anh nhấc chân đá vào Triều Giản.

Đá xong liền thừ người ra.

Triều Giản nhìn qua, Trần Ngưỡng cũng đang nhìn hắn, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

"Xin lỗi." Trần Ngưỡng cảm thấy hành vi của mình quá khó giải thích, nhưng hậu quả vẫn phải gánh chịu.

Thiếu niên cũng không nổi giận, tiếp tục lau sạch sẽ vết máu, trên mặt không có cảm xúc dao động.

Ngay khi Trần Ngưỡng cho rằng tiểu nhạc đệm này đã bị lật qua, thiếu niên nói: "Anh đá trúng chân trái của tôi."

Trần Ngưỡng cả kinh: "Vậy chân của cậu có sao không?"

Triều Giản vứt cục bông gòn bẩn, đổi một cục khác tiếp tục: "Anh nói đi?"

Trần Ngưỡng ngập ngừng hỏi: "Đau hả?"

"Ừ, bằng không đâu?"

"Cái chân này của cậu có tri giác...." Trần Ngưỡng buột miệng thốt ra một câu, trịnh trọng nói, "Trở về tôi lập một kế hoạch huấn luyện cho cậu, trước tiên thử đứng vững, sau đó đi nửa bước, một bước, chúng ta thử từng chút một."

"Phục hồi chức năng chuyện này tôi rất quen thuộc, trên lý thuyết đều sẽ không quá khác nhau, cứ kiên trì thì từ từ sẽ tốt lên."

Triều Giản trầm mặc không nói.

Một lát sau, đầu Trần Ngưỡng đổ đầy mồ hôi nói: "Được rồi, rót cồn lên đi."

Triều Giản nâng tay của anh lên.

Dưới bóng đèn cũ kỹ, những ngón tay khớp xương rõ ràng dính đầy vết máu loang lổ, ba cái móng tay đều bị bật ngược lên, còn một cái chỉ bật được một nửa.

Nhìn mà giật mình.

Triều Giản mở nắp chai cồn ra, nhúng bông gòn lau ngón tay cho Trần Ngưỡng.

Trần Ngưỡng như bị kiến ​​cắn, tim cũng co quắp đau đớn theo, đột nhiên anh cầm lấy chai cồn vội vàng đổ lên bốn cái móng tay bị bật ngược của mình, đau đến mặt mày méo xệch, nhưng mà miệng vẫn không ngừng nói ra lời trêu chọc.

"Cậu cứ như đang thêu hoa ấy, cọ xát nửa ngày, còn không bằng em gái tôi nữa."

"Câm miệng!" Triều Giản vứt bỏ miếng bông gòn, nắm lấy bàn tay đang co giật vì đau của anh khóa chặt dưới mi mắt, căng cằm nhìn hồi lâu mới buông ra, "Trong vòng ba ngày, không được đụng vào nước."

Sắc mặt Trần Ngưỡng có chút tái nhợt, anh thổi nhẹ mấy ngón tay đáng thương của mình, nghĩ, khử trùng bằng cồn không tính là gì, ngày mai đến bệnh viện nhổ móng tay mới là vở kịch lớn.

"Tiểu Trần à, tay của con phải cẩn thận, buổi tối khi ngủ đừng để bị đụng trúng."

Bà nội Trần sau khi làm xong việc vội vàng lại đây: "Cũng không được để ngón tay chạm vào đồ cứng, phải chú ý, cái kia gọi là gì ấy cà, tổn thương thì không tốt đâu."

Ông nội Trần ngại mất mặt nhắc nhở: "Là gốc móng."

"Đúng đúng đúng, là cái này!" Bà nội Trần nói, "Là gốc móng, nếu bị tổn thương, về sau móng tay mọc ra sẽ không đẹp đâu."

"Còn nữa, mấy ngày tới con cởi quần áo phải để ý một chút, để em trai con giúp biết không."

Trần Ngưỡng cảm thấy không nghiêm trọng đến mức đó, nhưng biết bà lo lắng cho mình nên không nói gì, anh nhìn mấy cái bao bố to được đặt trong góc tường, nơi đó không bị mưa dột, mặt đất khô ráo.

Hai cụ rất coi trọng thứ đựng trong bao.

“Đó là cái gì?” Trần Ngưỡng hỏi.

“Là thảo dược.” Thấy Trần Ngưỡng tò mò, bà nội Trần đi tới cởi bỏ sợi dây ni lông trên báo bố, mở miệng túi, lắc lắc đồ vật bên trong cho anh xem, “Con nhìn này.”

Từng cái một, còn dính cả lá cây, màu nâu sẫm, giống như bông cúc dại nhỏ.

Trần Ngưỡng hỏi công hiệu gì.

“Ngâm chân có thể lưu thông máu huyết, thoát ẩm trong cơ thể.” Sợ thảo dược sẽ bị ẩm, bà nội Trần dùng đôi tay thô ráp đóng miệng bao lại.

(thoát ẩm : hơi nước trong cơ thể, trời lạnh các khớp xương sẽ đau.)

Hai mắt Trần Ngưỡng sáng lên: “Thứ tốt.”

Bà nội Trần nghe được người trẻ tuổi nói lời này, trong lòng cảm thấy vui sướng, tất nhiên rồi, loại thảo dược này tốt biết bao, là tự nhiên hoang dã, không xịt thuốc trừ sâu, haiz vậy mà lại bán không chạy bằng những loại thảo dược sinh sôi nẩy nở đó.

Thật ra bà cụ không biết, thời nay có loại đồ vật tục xưng là marketing.

Trần Ngưỡng cúi xuống nhìn dược thảo trong bao, rất thơm, mùi này so với mùi huân hương dễ ngửi hơn nhiều: “Bà nội, có người thường đến trong làng thu mua cái này sao?”

“Đúng vậy, có khi mỗi tháng mới đến một lần, có đôi khi một vài tháng cũng không tới, không có thời gian cố định gì.”

Trong lòng Trần Ngưỡng nảy ra một ý tưởng: “Bọn họ thu một cân bao nhiêu tiền?”

Bà nội Trần nói: “Một cân tám xu.”

(một cân = nửa ký)

Trần Ngưỡng giật mình, rẻ như vậy? Anh lại hỏi: “Một bao to như thế này có bao nhiêu cân?”

“Không tới mười cân.” Bà nội Trần nhẩm tính, “Thảo dược phơi khô sẽ nhẹ đi rất nhiều, một cân có thể nhét vừa một túi tiện lợi lớn.”

Trần Ngưỡng làm ra vẻ trầm ngâm tự hỏi: “Là như vầy, ông bà nội, cháu muốn mua hết mấy bao thảo dược này, ông bà cân xem tổng cộng có bao nhiêu cân, rồi nói cho cháu biết bao nhiêu tiền là được.”

Bà nội Trần bối rối: “Con đây là muốn giúp......”

“Hơi ẩm trong người cháu rất nặng, biện pháp gì cũng đều đã thử qua, nhưng vẫn trị không dứt.” Trần Ngưỡng nói xong mặt không đỏ tim không đập nhanh, lại trộm nháy mắt với Triều Giản ra hiệu, “Đúng không, em trai.”

Triều Giản: “......”

Trần Ngưỡng trừng hắn.

“Ừ, độ ẩm rất nặng.” Triều Giản đảo mắt nhìn về phía bức tường trắng.

Bà nội dắt ông nội Trần đi nói chuyện riêng, bọn họ sợ hai đứa nhỏ này không phải thực sự cần thảo dược, mà là cảm thấy hai người già bọn họ đáng thương, nên muốn mua một ít túi để chiếu cố.

Nếu vậy thì không cần thiết.

Bọn họ có tay có chân, không đáng thương chút nào cả.

Trần Ngưỡng nhìn ra bọn họ nghi ngờ, cho nên nghiêm túc: “Ông bà, cháu thật sự cần mua các loại thảo để khử ẩm.”

“Nhiều như vậy, con ngâm không hết đâu.” Bà nội Trần chỉ vào vài bao bố to.

“Có thể đưa cho bạn bè và người thân, hầu hết mọi người hiện nay đều có độ ẩm rất nghiêm trọng.”

Trong lòng Trần Ngưỡng đột nhiên nảy ra một cái ý tưởng, trong nháy mắt dồn dập đến cực điểm, anh nghe thấy chính mình thanh âm nói: “Con có mở một cửa hàng trên mạng, có thể đăng lên bán.”

Bà nội Trần nghe thế sửng sốt: “Cửa hàng trên mạng?”

Trần Ngưỡng: “Dạ vâng.”

“Vậy thì được, mở cửa hàng trên mạng rất tốt, thảo dược có đất bán rồi.” Ông bà liếc nhau, hai vợ chồng già đều thở phào nhẹ nhõm, “Chúng ta sợ con cầm về dùng không hết, để lâu ngày sẽ bị mốc hỏng, vậy thì tiết lắm.”

Trần Ngưỡng rèn sắt khi còn nóng đưa ra ý định hợp tác.

Hai người già lại sửng sốt.

“Hợp tác?”

“Vâng.” Trần Ngưỡng nói, “Bằng cách này, con đường tiêu thụ đã có.”

Trần Ngưỡng nhân lúc hai người còn bối rối, đã nhanh chóng báo ra một loạt lợi ích.

Ông nội và bà nội Trần không quan tâm đến lợi ích, điều họ quan tâm là thảo dược họ hái cứ để như vậy bị hỏng phải vứt đi thì thật đáng tiếc.

Những người đến trong làng thu mua thảo dược không thường xuyên tới.

Nếu có thương gia kinh doanh ổn định có thể trực tiếp giao dịch với bọn họ, thì bọn họ sẽ bớt lo nhiều.

Hai người già thương lượng một hồi rồi đồng ý.

Trần Ngưỡng nói địa chỉ chỗ mình ở cho bọn họ: "Sau này ông bà cứ gửi thảo dược tới địa chỉ này cho cháu là được."

Ông nội Trần đi lấy giấy bút ghi lại địa chỉ.

Chữ viết của ông rất đẹp, có nét cương nghị, lúc viết chữ lại giống như một nghệ nhân già, Trần Ngưỡng có chút không thể tin được, hồi lâu sau mới kết nối được suy nghĩ đứt quãng: "Ở đây chuyển phát nhanh có thuận tiện không?"

"Thuận tiện, ông nội Trần của con lái xe ba bánh, không tốn bao nhiêu thời gian là đến trấn trên ngay."

"Vậy được rồi, đến lúc đó ông bà nhớ thanh toán khi giao hàng." Trần Ngưỡng yên lòng, "Chuyển phát nhanh của ông bà quá nhiều, có thể nói với nhân viên chuyển phát nhanh, bảo bọn họ tới cửa lấy."

"Tốt, tốt, vậy thì tốt quá!"

Kế tiếp liền rất thuận lợi nói tới vấn đề chính, Trần Ngưỡng lấy ra ba vạn đã chuẩn bị sẵn, nói: "Đây là tiền đặt cọc."

Hai người già bị dọa, kiên quyết không nhận.

Cho đến khi Trần Ngưỡng nói đây là lưu trình bình thường, không làm như vậy, sau này làm ăn không dễ làm, bọn họ mới lo sợ nhận lấy.

Chuyện đại sự cuối cùng đã được giải quyết ổn thỏa, trong lòng Trần Ngưỡng nhẹ đi rất nhiều.

Thảo dược có thể đưa cho hàng xóm ở Tam Liên kiều, cho không ai sẽ không cần, về phần mở cửa hàng trên mạng thì......

Trần Ngưỡng phải đợi đến khi chân Triều Giản tốt lên mới có thể đi ra ngoài làm việc, đó đã là chuyện của năm sau, vậy thì trước mở một cửa hàng trên mạng bán thảo dược là một lựa chọn không tồi.

Đợi có thời gian lên mạng thử xem sao.

Khoảng tám giờ, ông nội Trần xách hai xô nước vào nhà, một xô là nước sôi, xô còn lại là nước lạnh, ông ném một cái gáo hồ lô vào xô, để Trần Ngưỡng và Triều Giản vệ sinh một chút rồi đi ngủ.

Trần Ngưỡng dùng mấy ngón tay không bị thương múc nước, pha nước lạnh rồi đứng sang một bên.

Đến lượt Triều Giản.

Triều Giản với lấy chiếc khăn trong chậu, vắt khô một nửa rồi ném lên mặt Trần Ngưỡng.

Ba một tiếng trầm đục vang lên, cuốn theo một luồng hơi nóng.

Trần Ngưỡng ngửa cổ ra sau, hai lòng bàn tay áp lên khăn lông, xoa từ trên xuống dưới từ trái qua phải lau mặt.

Này coi như rửa xong mặt.

Trần Ngưỡng lấy khăn lông xuống đặt lại trong chậu, dùng ngón tay khuấy đảo một vòng, tình hình hiện tại của anh không thể tiến vào thế giới nhiệm vụ, nếu không sẽ rất phiền phức.

Trước một giây nghĩ như vậy, giây tiếp theo Trần Ngưỡng đã có linh cảm rất xấu.

Nhiệm vụ thứ tư sẽ xuất hiện trước khi tay của anh lành hẳn, có khả năng còn phải chạm vào nước.

Anh hy vọng là chính mình suy nghĩ quá nhiều.

Trần Ngưỡng bất giác thở dài: “Haiz.”

Triều Giản đứng dậy nhìn anh: “Muốn rửa thêm lần nữa?”

"Đủ rồi đủ rồi." Trần Ngưỡng khẽ xua tay, "Cậu rửa mặt đi, đừng lo cho tôi, tôi chỉ hơi tức ngực, thấy khó thở."

Ánh mắt Triều Giản đảo qua ngực anh: "Tôi nghe được, không cảm thấy anh khó thở."

"Tôi chỉ là đang hình dung." Trần Ngưỡng giơ ngón tay lên đỡ trán, "Rửa chân không?Hay là chúng ta thử ngâm thảo dược đi?"

Triều Giản dùng nạng gạt cái chậu nhựa lớn màu đỏ đến trước mặt anh.

Trần Ngưỡng cầm cái gáo hồ lô đổ nước vào chậu.

Lúc bà nội Trần lại đây, nhìn thấy chính là một bức ảnh như vậy, nhìn xem, cảm tình của cả hai thật là tốt, không phải anh em ruột nhưng lại hơn hẳn anh em ruột.

Đây là duyên phận tu từ đời trước, kéo dài tới tận đời này.

Bà nội Trần từ trong ngăn tủ lấy ra một bộ đệm chăn, hoa nhỏ màu xanh lam, sạch sẽ, bên trên còn có mùi thơm nước xả.

Bà không muốn Trần Ngưỡng phụ, rất nhanh nhẹn trải ga giường ra.

“Giường có hơi nhỏ.”

Bà nội Trần Bà kéo ga trải giường: “Hai anh em các con có thể nằm nghiêng ngủ, chen chúc một đêm vậy.”

Trần Ngưỡng không tiếp lời, lúc trước chưa từng suy nghĩ tới vấn đề này, hiện tại anh có chút choáng váng, anh không có cách nào  tưởng tượng mình và Triều Giản phải chen chúc như thế nào trên chiếc giường nhỏ này.

Triều Giản ngồi xuống giường, đặt hai chiếc nạng sang một bên, hắn cởi giày và tất một cách trật tự, dường như không hề lo lắng về việc ngủ nghỉ một chút nào.

"Nước rửa chân không cần đem ra ngoài đổ, cứ để ở trong phòng đi, sáng mai hãy đổ."

Bà nội Trần dặn dò: "Tiểu Triều, con để cho ca ca ngủ bên trong, con nằm dịch ra bên ngoài một chút, đừng đụng phải tay bị thương của anh."

Triều Giản: "Vâng."

Bà nội Trần vừa đi ra ngoài lại tiến vào, trong tay cầm cái bô, nói: "Bô đựng nước tiểu bà đặt ở đây nhé."

Triều Giản: "Ừm."

Trần Ngưỡng: "......"

Cánh cửa gỗ nhẹ nhàng đóng lại, trong phòng yên tĩnh xuống, cái bô chính là vật phẩm đẹp nhất trong tất cả các vật phẩm.

Trần Ngưỡng yên lặng nhìn nó.

“Nước đang lạnh dần.” Triều Giản bỗng nhiên nói.

Trần Ngưỡng lập tức đặt chân vào trong chậu, nhiệt độ tăng cao khiến anh cảm thấy dễ chịu thở dài: “Vẫn còn rất nóng.”

Triều Giản đưa điện thoại di động cho anh: “Tranh thủ thời gian ngâm chân, chơi qua ba cửa.”

Nửa câu sau như sấm nổ vang, Trần Ngưỡng bị nổ đến mắt xẹt đầy sao vàng, ngâm có cái chân thôi mà còn bị ép phải chơi vượt qua ba cửa là thế nào? Dựa vào não bổ sao? Anh nghiêm túc nói: "Trong sách có ghi rằng, khi ngâm chân tốt nhất không nên nhìn gì cả, cũng không nên nghĩ ngợi gì, phải thư giãn và hoàn toàn thả lỏng toàn thân."

Triều Giản lạnh nhạt chế nhạo: "Người mỗi lần ngâm chân đều chơi di động không phải là anh sao?"

Trần Ngưỡng lắc lắc đầu: "Không phải."

Mặt Triều Giản tối sầm xuống.

"Tôi làm thế đều là vì lợi ích của anh" sau một loạt nhân thiết từ gia trưởng, thầy giáo, bạn bè, và hiện tại tag thêm hai từ cộng sự nữa.

Hai người ở thế giới nhiệm vụ phải hỗ trợ lẫn nhau, người này kéo người kia, cùng nhau bước tiếp.

Đây là cộng sự.

Tuy rằng Trần Ngưỡng thật sự thực không thích trò chơi chạy trốn khỏi mật thất đốt não muốn chết này, nhưng anh vẫn chấp nhận sự sắp xếp củaTriều Giản.

Điện thoại nằm phẳng trên tay trái của anh, anh dùng ngón tay không bị thương của tay phải chọc vào bàn phím.

“Trò chơi này cậu chơi thông quan rồi à?” Trần Ngưỡng vừa tìm chìa khóa vừa hỏi.

Triều Giản cúi đầu lau chân: "Ừ."

“Cậu chơi mất bao lâu?” Trần Ngưỡng nói, "Chơi một mạch liền thông quan đúng không?"

Triều Giản không đưa ra câu trả lời như thường lệ, chỉ nói: “Trên đó có hồ sơ của tôi, chờ anh chơi đến cửa thứ mười là có thể nhìn thấy."

Trần Ngưỡng thốt ra một vài suy đoán: "Mười lăm phút? Nửa tiếng? Một giờ?"

Triều Giản ném miếng vải lau chân sang một bên, cởi quần áo lên giường.

Thiếu niên im lặng trả lời Trần Ngưỡng, đừng có giở trò, đáp án ở cửa thứ mười chờ anh.

Trần Ngưỡng liếm miệng, anh tập trung tinh thần, chăm chú chơi trò chơi.

Trong phòng có hai người, một người nằm, một người ngồi, người nằm nhìn người đang ngồi, người ngồi thì đang giãy giụa sắp chết.

Thời gian trôi qua vài phút, Triều Giản lên tiếng: “Thêm nước.”

“Nước gì? Trong mật thất đâu có nước?” Trần Ngưỡng thao tác nhân vật nhảy loạn một trận.

Triều Giản dùng cái chân khỏe mạnh đá vào chân anh một cái: “Nước rửa chân.”

Lúc này Trần Ngưỡng mới phát hiện nước trong chậu lạnh: "............"

Cửa trò chơi thứ nhất Trần Ngưỡng thông quan là khi ở tiệm bún huyết vịt, vất vả nhất, đêm nay thời gian thông qua 3 cửa lại một lần so với một lần ngắn.

Chơi nhiều rồi, Trần Ngưỡng dần dần mò mẫm ra một chút kịch bản.

Nhưng mà, anh vẫn không có hứng thú.

Cái loại nhiệt huyết sôi trào muốn thông quan này là không tồn tại.

Trần Ngưỡng cởi quần áo bên ngoài tiến ổ chăn, mới vừa nằm úp sấp xuống lại bò lên.

Trong phòng không có mùi huân hương, không biết thiếu niên có thể ngủ ngon hay không, Trần Ngưỡng đem quần áo của bọn họ đặt ở trên chăn bông.

Tốt xấu gì còn có chút mùi hương.

Trần Ngưỡng nghĩ tới cái gì, không khỏi cảm thấy mình lo lắng thái quá, trong thế giới nhiệm vụ không có mùi huân hương, thiếu niên vẫn có thể ngủ say đến mức ngáy nhỏ.

  “Giường quá nhỏ.”

Trần Ngưỡng nằm ngửa trở về, hai tay thật cẩn thận đặt trước người, anh đêm nay sợ là ngủ không được, anh nghĩ vậy rồi nói: "Tôi dứt khoát ngồi dậy thì hơn, dù sao tôi cũng ngủ không được."

Triều Giản quát khẽ: "Nằm xuống, chăn bông sẽ không bằng phẳng, hơi ấm trong chăn sẽ lọt ra ngoài."

Trần Ngưỡng không thể phản bác lại, vì thế anh lại nằm xuống, trở mình nằm nghiêng, tay đặt lên chăn bông trong một tư thế vừa không tự nhìn lại vừa không thoải mái.

Sau một khắc Trần Ngưỡng lại đột nhiên ngồi dậy.

Vừa rồi hình như có ai đó ở bên ngoài cửa sổ.

Cái loại cảm giác này làm Trần Ngưỡng nghĩ tới...... Trần Tây Song!

Trần Ngưỡng thở gấp nắm chặt chăn bông, quên đi vết thương trên ngón tay cùng đau đớn, hai mắt nhìn thẳng ra cửa sổ.

Không thể, không có khả năng.

Trong thế giới nhiệm vụ, vật chết hay là vật còn sống, cho dù là miệng vết thương đều không thể mang ra thế giới thực được.

Chỉ là ảo giác thôi, anh suy nghĩ quá nhiều rồi.

Đây là thế giới thực.

Trong lòng Trần Ngưỡng nghĩ như vậy, thân thể lại không nghe sai khiến muốn xuống giường kiểm tra, Triều Giản cong một chân lên cản anh lại: “Ngủ đi.” 

Ngoài cửa sổ lại có thứ gì đó lướt thoáng qua, lần này là tiếng lá cây xào xạc cọ vào nhau, tần suất nhịp tim của Trần Ngưỡng  chậm rãi khôi phục lại bình thường.

Hoá ra là bóng cây.

Trần Ngưỡng vừa thả lỏng, cảm giác đau đớn trên ngón tay liền rõ ràng, anh đau đến mức hai tay không biết phải đặt ở đâu, hai chân cũng theo tiết tấu loạn động.

Triều Giản bị Trần Ngưỡng đá mấy lần, cuối cùng tỏ vẻ khó chịu, nhấc một chân lên rồi đè lên.

Bắp chân Trần Ngưỡng bị đè ép, trọng lượng không nhẹ, anh nhúc nhích: "Đừng đè, lấy chân cậu ra."

"Cứ để như vậy, ngủ đi." Triều Giản nhắm mắt lại.

"Cậu đừng có ép sát tôi." Trần Ngưỡng như cái bánh nướng áp chảo, cứ dịch tới dịch lui trong phạm vi nhỏ.

Triều Giản: "Toi không hề nhúc nhích."

"Cậu lại dịch ra mép giường một chút đi."

"Anh tự mình sờ thử xem, xem tôi nằm ở đâu."

"......"

Trần Ngưỡng trong vòng một phút nhúc nhích mấy chục lần, nguyên nhân có ba cái, thứ nhất, giường quá nhỏ, thứ hai, tay đau, thứ ba, lần đầu tiên bị người khác đè lên chân.

Giường ở nhà rất lớn, anh và thiếu niên cũng không nằm gần nhau, lần này thật sự là......

Thể nghiệm chưa từng có.

Trần Ngưỡng quay lưng đối diện với tường, chống hai tay lên, dùng khuỷu tay chống xuống giường.

Người phía sau tay dài chân dài, vóc dáng còn cao hơn anh, cảm giác không tiếng động bị áp chế thế này khiến cho từng lỗ chân lông của anh như thít chặt lại.

Điều này làm Trần Ngưỡng sâu sắc ý thức được một điểm, vị cộng sự chỉ cách anh một tấc khoảng cách không phải là một anh bạn nhỏ, hắn là người lớn, đã trưởng thành, là một người đàn ông nam tính.

Cảm giác hơi kì lạ.

Trước đây không cảm thấy như vậy.

Trần Ngưỡng vô tình cử động, mông không biết đụng phải vật cứng gì, tay chân đột nhiên căng cứng.

Có lẽ nào là......

Chắc không phải đâu......

Nếu không phải cái đó, vậy là cái gì?

Chẳng lẽ thật là......

Bên tai chợt vang lên một câu: "Đó là đầu gối của tôi."

Chương này 6655 từ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com