ZingTruyen.Info

Thân phận Số 019 _TÂY TÂY ĐẶC(edit)

Chương 48 Họp Chợ

QuXanh9


Tác giả: Tây Tây Đặc

Trong lòng Trần Ngưỡng trầm xuống một đoạn, trong nhận thức của anh, chân cộng sự chỉ là không tốt, nên kỹ năng thân thủ có hạn, nhưng bù lại sức quan sát quan sát và logic đều rất cao, hơn nữa giác quan cũng cực kỳ nhạy bén.

Không gian trùng lặp và trùng điểm giao nhau trong hang động ở lần nhiệm vụ thứ nhất, điểm trùng kích của bóng đồng hồ cát ở lần nhiệm vụ thứ hai, đến nhiệm vụ lần này, từ đường đáng ngờ, chi tiết bài vị......

có thể nói là một bậc thầy về giải mã.

Có chút cường phi nhân loại, trong đầu đối phương như luôn có một cỗ máy móc được vận hành với cường độ cao cùng với một đống mã vạch đang di động tới lui.

[*cường phi nhân loại* lợi hại đến mức không giống con người.]

Thế mà bây giờ ngay cả cộng sự cũng không nghĩ ra sơ hở trong việc bái tổ, Trần Ngưỡng......

Trần Ngưỡng không chết tâm, anh đặt tay lên bả vai thiếu niên, nói khẽ: "Cậu suy nghĩ lại đi."

Triều Giản đẩy tay Trần Ngưỡng ra: "Đứng đàng hoàng."

Trần Ngưỡng đứng lên, nhưng vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm người trước mặt, một hồi sau mới thở dài, nhớ tới nhà ga xe lửa người này nhắc nhở anh nói hắn không phải toàn năng, kêu anh đừng có trông cậy vào hỏi cái gì cũng sẽ có đáp án.

Đều đã nhắc hai lần rồi mà sao anh vẫn không nhớ được chứ, thật không hợp lý.

Trần Ngưỡng xấu hổ nhéo nhéo vùng da sau cổ, tại sao trong tiềm thức của anh lại đặt hy vọng thoát khỏi tình cảnh khó khăn cho thiếu niên khi mỗi lần gặp phải chuyện không thể giải quyết được thế chứ, lại còn cho rằng đối phương nhất định sẽ mang đến ánh rạng đông.

Loại ý nghĩ này cũng không biết toát ra từ đâu nữa.

Đầu Trần Ngưỡng có chút đau, cộng sự đều là như vậy đi? Luôn có thể không cần nghĩ ngợi mà yên tâm giao phía sau lưng cho đối phương, loại tín nhiệm này đối với bạn bè bình thường không thể làm được.

"Mọi người đều ngẫm lại thử xem."

Ánh mắt của Trần Ngưỡng đảo qua các đồng đội mặt xám như tro tàn: "Làm sao để phá giải nguy cơ của việc bái tổ."

Không ai ừ hử.

Không nghĩ ra được, bọn họ đã đứng ở ngã tư hoàng tuyền rồi.

"Chưa đầy nửa giờ nữa là đến 0 giờ." Vương Khoan Hữu thở ra một hơi nặng nhọc.

Mọi người quyết định không quay về, chia làm mấy đợt tìm một chỗ núp vào, muốn nhìn xem chủ nhân của hai chiếc ghế còn lại phía trên sảnh từ đường sẽ là ai.

Gần từ đường không có chỗ trốn tốt nên mọi người chỉ có thể tìm ở bên ngoài.

Cho dù Triều Giản có dùng hai cây nạng thì đứng một lúc lâu cũng sẽ mệt, Trần Ngưỡng tìm một chỗ cho hắn ngồi xuống.

Đó là một chiếc lu xứ úp ngược.

"Đừng kén chọn." Trần Ngưỡng vỗ về thiếu niên đang ngồi trên chiếc lu xứ "Ngồi vẫn tốt hơn là đứng mà."

Triều Giản khắc chế xúc động muốn đứng lên khỏi chiếc lu, nhắm mắt lại nói: "Anh bình tĩnh một chút."

Trần Ngưỡng không hiểu ra sao: "Tôi có làm gì đâu."

"Nhịp tim của anh quá nhanh, làm ồn đến tôi."

Trần Ngưỡng: "......"

Nhịp tim của anh quả thực đang đập rất nhanh.

Từ góc độ Trần Ngưỡng đang trốn có thể nhìn thấy một trong những con đường dẫn đến từ đường, anh bức thiết muốn biết người đến bái tổ có thể đi qua nơi này hay không.

Tim anh đập nhanh đến mức không thể kiểm soát.

Trần Ngưỡng tránh ra xa một chút, một lời khó nói hết nhìn vị đang ngồi trên chiếc lu kia: "Tai cậu mọc như thế nào vậy, nói cho tôi biết đi?"

Triều Giản bơ anh.

Trần Ngưỡng lắc đầu ngồi xuống đất, dựa vào tường tổ ong nhắm mắt nghỉ một lát.

Ở phía bên kia, Vương Tiểu Bội và Tiểu Tương, Trần Tây Song trốn cùng một chỗ.

Vương Tiểu Bội thực sự không muốn Trần Tây Song đến chỗ cô ta trốn, cậu ta quá giống với Khương Nhân, đơn giản tới nói chính là cơ thể tốt nhất để bám vào còn gì.

"Đợi lát nữa mà có chuyện, chúng ta chạy trước đi." Vương Tiểu Bội nhẹ giọng nói với Tiểu Tương.

Tiểu Tương dựa vào tường, không nói gì.

Vương Tiểu Bội cảm thấy lòng tốt của mình bị coi nhẹ, có chút khó chịu, nên cô ta không khỏi nghĩ, vẫn là Hạng Điềm Điềm tốt, ngay sau đó trên lưng cô ta nổi lên một lớp da gà.

Đừng nghĩ về người chết.

Người thiếu niên bên cạnh đột nhiên nghiêng người dựa qua, đầu dây thần kinh của Vương Tiểu Bội vốn đang trong tình trạng căng thẳng tột độ, nên cô ta giật nảy mình hét lên: "Cậu làm gì vậy?"

Trần Tây Song bị cô ta dọa cho nhảy dựng, hắn mếu máo nói: "Tôi hơi sợ."

Vương Tiểu Bội nương theo ánh trăng nhìn hắn như hòa vào trong đám mây đen, trong đầu lại nghĩ đến một khuôn mặt khác, khuôn mặt của Khương Nhân.

"Cậu đi qua chỗ mấy người khác trốn không được hả?" Vương Tiểu Bội nhịn không được nói.

Trần Tây Song giật mình, vò đầu tóc xấu hổ nói: "Được rồi, tôi đi tìm những người khác vậy."

Người ta đã nói tới mức độ như vậy rồi, không đi cũng không quá biết xấu hổ, Trần Tây Song sờ sờ mặt mình, cúi đầu ủ rũ chuẩn bị rời đi, nhưng Tiểu Tương gọi hắn lại.

"Ở yên đây đi." Tiểu Tương nói, "Bái tổ sắp bắt đầu rồi."

Trần Tây Song cẩn thận nhìn Vương Tiểu Bội một cái.

Vương Tiểu Bội bắt gặp đôi mắt ngấn nước của hắn cả người đều thấy không tốt, càng nghĩ đến gương mặt đó, cô ta càng cảm thấy giống.

"Hai người Khương Đại trong thôn vẫn chưa xuất hiện, có lẽ là đã đi đường khác rồi." Vương Tiểu Bội tránh khỏi tầm mắt của Trần Tây Song, "Hy vọng sau khi bái tổ kết thúc, chúng ta đều bình an."

Trần Tây Song hạ thấp độ tồn tại của bản thân xuống, không phát ra chút âm thanh nào, thở đều cố gắng thở thật nhẹ, vì sợ mình bị cô lập.

Vương Tiểu Bội đột nhiên như người bệnh thần kinh hét lên: "Đừng có nhìn tôi!"

Trần Tây Song vô tội nói: "Tôi không có mà, nãy giờ hai mắt tôi vẫn luôn nhắm nghiền."

Vương Tiểu Bội run lên: "Cậu nói dối, cậu có nhìn, vừa rồi cậu vẫn luôn nhìn tôi!"

"Tôi thật không có nhìn cô mà." Trần Tây Song ủy khuất muốn chết.

Vương Tiểu Bội một mực khẳng định Trần Tây Song có nhìn mình, cô ta trừng lớn đôi mắt hung hăng chất vấn.

"Cậu nhìn tôi làm gì hả? Muốn nói gì thì cứ nói đại đi, đừng có luôn nhìn tôi như thế được chứ? Cậu không biết cậu như vậy sẽ hù người lắm ư?"

"Tôi thật sự không có......"

Trần Tây Song cầu cứu nhìn sang Tiểu Tương, hy vọng cô có thể tin tưởng hắn.

"Cậu ta không có nhìn cô." Tiểu Tương nói.

Vẻ mặt cuồng loạn của Vương Tiểu Bội đình trệ, sau đó biến thành hoảng sợ.

Chẳng lẽ đều là do cô ta tưởng tượng ra?

Vương Tiểu Bội run run gãi gãi búi tóc của mình, tóc tai bị cô gãi đến bù xù, kính gọng đen to tướng cũng rơi xuống đất, lúc quỳ xuống nhặt lên không tự chủ được sự hoảng sợ trong lòng nữa, hét lên như bị điên.

Tự mình dọa mình, thần kinh suy nhược.

Tiểu Tương nhíu mày.

Trần Tây Song mím môi dựa sát vào tường, nhanh lên mau kết thúc đi, có người bắt đầu trở nên không bình thường rồi.

Vương Khoan Hữu và Tiền Tần trốn cùng một chỗ.

Sau chuyện quỷ đánh tường bọn họ đã tự động hình thành một tổ đội hai người.

Vương Khoan Hữu một bên chờ tình huống, một bên đánh giá ân nhân cứu mạng, 22 tuổi, người Thanh Thành, làm nghề tự do, chỉ có hai thông tin này, không còn gì khác.

Nghĩ đến cảnh hắn chém thi thể, quả thật rất giống đồ tể, khóe miệng Vương Khoan Hữu có chút khô khốc: "Đây là lần đầu tiên cậu tiến vào thế giới nhiệm vụ thật ư?"

Tiền Tần khoanh tay nhìn về phía tối tăm xa xa kia: "Đây là lần thứ hai anh hỏi câu này đấy, Vương tiên sinh."

Sự bất quá tam đạo lý này Vương Khoan Hữu hiểu, hắn cười mỉm giải thích hành vi của bản thân: "Cậu là tân nhân tỉnh táo nhất mà tôi từng thấy đó."

[*Sự bất quá tam* một việc, một câu, không nên hỏi, nên làm tới lần thứ ba.]

"Tôi chỉ là thích đem vấn đề ngắn gọn hóa lại thôi." Tiền Tần nói, "Nếu giải quyết một sự kiện nào đó có rất nhiều biện pháp để lựa chọn, thì tôi sẽ chọn cách hiệu quả nhất."

Vương Khoan Hữu tán đồng với cách làm này, bất quá, nói là một chuyện, thực thi và hành động lại là một chuyện khác.

Rất ít có người có thể thực hiện 100% theo cách này.

Vương Khoan Hữu tò mò hỏi: "Bái tổ đã gần như là tử cục, cậu cảm thấy thế nào?"

Tiền Tần khoác cái ba lô lớn trên lưng, nhàn nhạt nói sáu chữ: "Cố lên, tuân theo số phận." [mới sợ đó, quý dị đừng có bị cậu ta lừa.]

Sau đó hắn ra hiệu cho Vương Khoan Hữu nhìn về một hướng.

Là hai người Khương Đại ở trong thôn.

Một trong số đó là người đàn ông bán màn thầu mất một bên tay, người còn lại là chú Lý, dáng vẻ của hai người này cũng giống như Lưu Thuận và Trương Quảng Vinh, phảng phất như có sợi dây xích quấn quanh trên cổ, đầu còn lại nằm trong tay của Hắc Bạch Vô Thường.

Cứ như sẽ bị lôi đi bất cứ lúc nào.

Bước chân theo sau hai người của Vương Khoan Hữu đột ngột dừng lại, còn có người ở đằng sau .......

Sẽ là ai chứ?

Là chủ nhân của hai chiếc ghế bên cạnh thôn trưởng ư?

Vương Khoan Hữu trốn trong bóng tối thả chậm hô hấp chờ đợi, dần dần, tiếng bước chân người đó càng ngày càng gần, rồi một bóng hình xuất hiện trong tầm mắt của hắn.

Khi thấy rõ người tới, nét mặt của hắn không ngừng thay đổi.

Đó là người sửa giày......

Người sửa giày bên trái Trần Ngưỡng!

Khi Trần Ngưỡng trơ mắt nhìn người sửa giày đi vào từ đường, anh cũng bị sốc không thua gì Vương Khoan Hữu.

Sư phụ sửa giày này không phải từ bên ngoài đến sao? Làm sao lại có liên quan gì tới nhà họ Khương nữa?

"Tôi nhớ tôi đã hỏi ông ấy sáng hôm qua có ngủ không, ông ấy nói có ngủ nhờ ở nhà một người bạn cũ." Trần Ngưỡng tự lầm bầm lầu bầu, "Bạn cũ là ám chỉ thôn trưởng?"

"Người ở nơi khác có thể vào từ đường của dòng tộc họ Khương không? Sẽ không có khả năng đó, vào từ đường chỉ có thể là tộc nhân của dòng họ Khương, là thời trẻ đi ra ngoài ở, giờ trở về họp chợ......"

Trần Ngưỡng không cẩn thận vấp phải quải trượng suýt nữa ngã dập đầu.

Hắn nhìn vị đại Phật ngồi trên chiếc lu, xoa mặt tiến lại gần hỏi: "Cậu không ngạc nhiên chút nào hả?"

"Ngạc nhiên." Vẻ mặt của Triều Giản không hề khớp với câu trả lời, hắn nhàn nhạt nói: "0 giờ."

Trần Ngưỡng sửng sốt vài giây, đột nhiên đứng thẳng người: "Đều đã đi vào hết?"

"Không đúng!"

Mí mắt Trần Ngưỡng nhảy lên: "Người chưa tới đủ, còn thiếu một người."

Không lâu sau, ba đợt người ẩn nấp ở các lối khác nhau đã đi tới trước cổng sân từ đường hội họp, bọn họ nhanh chóng trao đổi một chút thông tin với nhau.

Đúng thật là thiếu một người.

Trong từ đường chỉ có thôn trưởng, bốn người Khương Đại, và một thợ sửa giày già họ Khương.

Theo lý thuyết, phía trên đặt ba chiếc ghế, một cái cho thôn trưởng, hai cái còn lại là dành cho tộc nhân của dòng họ Khương.

Bây giờ chỉ có mỗi thợ sửa giày, vẫn còn thiếu một vị trưởng bối của dòng họ Khương.

Bái tổ đã bắt đầu rồi nhưng người lại không tới, tức là đã chết.

Tất nhiên cũng có thể ba chiếc ghế trên vốn dĩ chỉ có hai người ngồi, chiếc còn lại bị để trống cũng nên.

Không biết trong từ đường đang xảy ra chuyện gì, nhưng bên ngoài từ đường thì yên tĩnh đến nỗi tiếng thở của mỗi người đều có thể nghe đến rõ ràng.

Khương Nhân đã tìm được Khương Miêu, nên sẽ không có khả năng để cô ta chạy thoát được, cho nên tuyến của cô ta cũng đã hoàn toàn bị chặt đứt, mà cũng may người sửa giày họ Khương vừa mới xuất hiện sẽ cho bọn họ manh mối mới.

"Vòng này nếu chúng ta không chết, thì cần phải tìm người sửa giày hỏi xem chuyện liên quan tới 1500 đồng lợi nhuận."

Ánh mắt của Trần Ngưỡng tối đi, gian hàng của anh cùng Lưu Thuấn gần nhau, nhưng mỗi lần đối phương dùng ánh mắt cùng anh giao lưu, lại chưa từng liếc một cái nào về người sửa giày bên cạnh anh cả.

Không có một chút mất tự nhiên nào, không hề có sơ hở.

Người đã làm qua ba lần nhiệm vụ, xác thật có chút tài năng.

"Bái tổ sẽ không kết thúc sớm đâu."

Vương Khoan Hữu nhớ lại đêm qua ba người Lưu Thuận, Trương Quảng Vinh và Lý Bình bị kêu đi bái tổ đến khi trở về, hắn ta suy luận: "Sẽ mất khoảng hai mươi hoặc ba mươi phút."

Hai ba mươi phút.

Thời gian này dùng để chờ đợi kết quả, quá dài, quả thật là dày vò thống khổ.

Nhưng nếu là thời gian còn sống ở trên đời thì lại quá ngắn, ngắn ngủi đến cực kỳ tàn nhẫn.

"Tôi đến từ Thanh Thành S đại, 18 tuổi, sinh viên năm nhất, chuyên ngành hóa học, từng yêu qua hai người bạn trai, cả hai đều là học thần, và cả hai đều là đồ cặn bã." Trần Tây Song sụt sịt cái mũi nói.

Không ai nói gì, chỉ im lặng nghe một bé gay nói.

"Mỗi người đều có số phận của mình, chỉ có thể tùy duyên thôi," Hai tay Trần Tây Song tạo thành chữ thập, khom lưng cúi đầu, làm ra tư thế khẩn cầu nói tiếp, "Nếu như em chết, em muốn thỉnh cầu các anh các chị (ca ca tỷ tỷ) giúp em đi xem một chút ông bà nội với ạ."

Bầu không khí đột nhiên trở nên áp lực.

Trần Ngưỡng nói: "Đối với những người chết trong thế giới nhiệm vụ, tất cả quỹ đạo sinh mệnh trong thế giới thực đều sẽ biến mất, coi như chưa từng tồn tại."

Trần Tây Song kinh ngạc nhìn lên: "Tàn nhẫn như thế."

Ngoài Trần Tây Song, ở đây còn có hai người mới, là Vương Tiểu Bội và Tiền Tần, bọn họ cũng chỉ mới biết được cái quy tắc tàn nhẫn này, nhưng phản ứng cả hai lại khác nhau.

Tiền Tần vẫn là bất biến y như khúc gỗ.

Vương Tiểu Bội thì cắn đốt ngón tay, nước mắt rơi xuống không ngừng, cô ta không muốn bị thế giới xóa bỏ, cũng không muốn mọi người xung quanh quên mình đi.

Không thể chết được......cô ta không thể chết được...... cô ta muốn sống, nhất định phải sống sót trở về!

Nhưng khi nhiệm vụ này hoàn thành, còn nhiệm vụ tiếp theo thì sao?

Trần Tây Song không có tuyệt vọng như Vương Tiểu Bội, hắn thoải mái lẩm bẩm: "Xem như chưa từng tồn tại ư...... vậy cũng tốt."

"Chưa từng tồn tại cũng rất tốt, như vậy thì ông bà nội sẽ quên mất mình từng có một cháu trai, không cần phải chịu cảnh tàn nhẫn khi người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh rồi."

Vương Khoan Hữu từ ba lô lấy ra một vật: "Nếu tôi chết trong vòng này, tôi hy vọng người cuối cùng còn sống có thể mang nó đi và tiếp tục viết xuống."

Đó là một cuốn sổ đen, rất dày.

Trần Ngưỡng hỏi: "Là một cuốn nhật ký?"

Vương Khoan Hữu dùng giọng điệu như hình dung thời tiết hôm nay vẫn bình thường, nói: "Cuốn nhật ký này là của đồng đội ở lần nhiệm vụ trước trao cho tôi, lúc tôi nhận lấy bên trong đã có năm phần bút ký, tôi cũng đã đem kinh nghiệm của bản thân viết vào đó, hiện giờ là sáu phần."

Ngay khi quả bom hạng nặng được ném ra, luồng không khí xung quanh anh ta lập tức ngưng trệ, và bầu không khí cũng trở nên có chút vi diệu.

Một cuốn nhật ký bình thường thế nhưng đã trải qua nhiều lần nhiệm vụ như thế, bên trong đều là kinh nghiệm.

Vương Tiểu Bội xúc động vươn tay: "Đưa cho tôi đi, đưa cho tôi đi."

"Tôi đã nói, cuốn sổ này sẽ giao cho người cuối cùng còn sống ra ngoài." Vương Khoan Hữu không vì cô ta cũng họ Vương mà được đối đãi đặc biệt.

Vương Tiểu Bội mất kiểm soát hét toáng lên: "Tôi, tôi nhất định có thể sống sót thoát ra ngoài!"

Flag đã được cắm xuống, bay phấp phới trong gió.
[*Flag* tự tin thái quá, to mồm trước mọi người để đề cao cái tôi của bản thân rồi kết cục sẽ là chuốc lấy sự chế nhạo của mọi người, tương tự như câu, *nói trước bước không qua*]

Lần này Vương Khoan Hữu không dùng phong độ của quý ông đi trấn an Vương Tiểu Bội nữa, trong lòng anh ta có một linh cảm rất xấu.

Lần này chỉ sợ là...... [Vương Khoan Hữu sợ mình sống không qua lần nhiệm vụ này.]

Vương Khoan Hữu nhìn vào cánh cửa từ đường đang đóng chặt, suy nghĩ nôn nóng từng chút bình tĩnh lại, chìm xuống đáy cốc.

Trần Ngưỡng cũng đang nhìn về phía từ đường, anh không có hứng thú với cuốn sổ nhật ký của Vương Khoan Hữu.

Vô ít thôi, cho dù viết lại kinh nghiệm của mỗi một lần làm nhiệm vụ thì cũng chẳng có ít gì, vì mỗi lần nhiệm vụ cần hoàn thành đều sẽ khác nhau không phải sao.

Quy tắc sẽ luôn thay đổi.

Nó sẽ không cho phép nhiệm vụ giả đi đường tắt một cách trắng trợn như vậy.

Nếu muốn nói những lợi ích mà cuốn sổ nhật ký này có thể mang lại, thì có lẽ là thông qua những chữ viết ở bên trong cảm nhận sự khẩn trương, hoảng sợ và vật vã bất lực trước khi chết, điều này cũng có thể xem như là đang rèn luyện trí óc đi.

Xem nhiều rồi, tố chất tâm lý sẽ được nâng cao lên không ít.

"Nhật ký để ở chỗ cậu trước."

Giọng nói của Vương Khoan Hữu đột nhiên vang lên, Trần Ngưỡng rũ mắt nhìn xuống cuốn sổ anh ta đưa cho mình, cơ mặt anh căng ra.

"Đưa cậu ta giữ đi." Trần Ngưỡng chỉ vào Tiền Tần đứng hơi xa đội ngũ.

Vương Khoan Hữu vẫn duy trì động tác đưa cuốn sổ cho anh.

Trần Ngưỡng nói: "Lúc tiến vào đây tôi không đem theo ba lô, không có chỗ để đặt nó."

Vương Khoan Hữu nhìn quần áo anh đang mặc, chỉ có cái bốn túi, xác thật không để vừa một cuốn sổ dày như thế.

Khi Trần Ngưỡng nhìn thấy Vương Khoan Hữu cất cuốn sổ vào ba lô lại, anh cho rằng việc này cứ như vậy qua đi, không nghĩ tới đối phương lại đưa luôn cái ba lô đựng cuốn nhật ký qua cho anh.

Đây là cố chấp muốn giao cuốn sổ lại cho anh rồi.

Trần Ngưỡng đối với hành vi cố chấp của Vương Khoan Hữu cảm thấy rất không ổn, anh cẩn thận nói: "Anh đây là......"

Vương Khoan Hữu cười khổ: "Trực giác của tôi ở lúc nào đó thường rất linh nghiệm."

Trần Ngưỡng im lặng.

Vương Tiểu Bội trừng mắt nhìn cái ba lô trong tay Trần Ngưỡng, đột nhiên một tầm mắt như mũi nhọn bọc lấy sự lạnh lẽo chĩa thẳng vào cô ta, cô ta hốt hoảng vội vàng nhắm mắt lại, nhưng trong lòng vẫn đang suy nghĩ về cuốn nhật ký.

Chuyện này chỉ như chút nhạc đệm cũng không lan tràn đến mức nào, tựa hồ cuốn nhật ký chỉ khuấy lên một làn sóng đen trong lòng của Vương Tiểu Bội mà thôi, những người khác tuy cũng muốn có cuốn nhật ký, nhưng rất mau đã tỉnh táo lại.

Muốn lấy đi cuốn nhật ký, thì tiền đề là phải sống đến cuối cùng cái đã.

Hiện tại còn không biết liệu bản thân có thể sống sót qua vòng này đến khi nhìn thấy ánh mặt trời vào sáng ngày mai hay không nữa kìa, ở đó mà suy tính chuyện mai sau gì chứ.

Bảy người đứng ở bên ngoài từ đường trầm mặc không nói.

Sự nặng nề và bất lực đang hiện hữu giữa mấy người bọn họ.

Trần Tây Song chống tay áo nghĩ, vẫn là đêm hôm trước khỏe, không biết bái tổ là như thế nào, đâu giống bây giờ, dày vò như vậy.

"Đông!"

Bên trong từ đường đột nhiên truyền ra tiếng vang, Trần Ngưỡng lập tức hạ cái chân chống vào tường xuống: "Kết thúc rồi?"

"Mới qua được một nửa giờ."

Vương Khoan Hữu vừa dứt lời, bên trong lại có thêm một tiếng động, như có thứ gì đó ngã xuống đất.

"Lộc cộc lộc cộc"

Một loạt tiếng bước chân hỗn loạn chạy tới cổng sân.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, thì cửa sân từ bên trong đã được mở ra, rồi một bóng người chạy vụt ra.

Là chú Lý đưa cơm cho nhóm người Khương Miêu! [phải chú Lý hong mọi người, tui quên mất tiêu mấy chương trước để chú hay thúc rồi.]

Người đàn ông trung niên kia mạnh mẽ xông qua Trần Tây Song đang sững sờ, sau đó đụng phải Vương Tiểu Bội và Tiểu Tương, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía trước, thần trí không rõ nói mê sảng gì đó.

"Mau ngăn ông ta lại!" Trần Ngưỡng hô to.

Mọi người nghe vậy nhưng không có ai hành động, Khương Nhân đang ở ngay đây, ai biết ngăn cản ông ta có phạm phải điểm cấm kị gì hay không.

Mạng chỉ có một cái, bọn họ không dám đánh cược.

Trần Ngưỡng nôn nóng muốn bỏ lại Triều Giản để đuổi cho kịp, nhưng một chiếc nạng đã bay vụt qua người anh rồi đập trúng người đàn ông trung niên đang chuẩn bị chạy vào góc đường kia.

"Phanh"

Chú Lý nặng nề ngã xuống đất, ông hớt hải dùng hai tay cố gắng đứng dậy nhưng vì bị đập một phát quá mạnh, người đau đến toát mồ hôi, xem ra đã tỉnh táo lại một chút.

Trần Ngưỡng cõng Triều Giản lên lưng đi qua, thả người xuống rồi nhặt cái nạng trên mặt đất đưa cho hắn, sau đó mới hỏi chú Lý.

"Khương Đại, bái tổ kết thúc rồi hả, sao ông lại chạy ra thế?"

Chú Lý quỳ rạp trên mặt đất, trong miệng đầy máu, ông ngẩng mặt lên như một pha quay chậm, rồi chầm chậm quay về phía Trần Ngưỡng.

"Khương Đại?" Trần Ngưỡng lại gọi.

Chú Lý mấp máy môi, máu trong miệng chảy xuống cằm: "Trống rỗng ..... trống rỗng ......"

Trần Ngưỡng nghe không rõ, đưa đầu lại gần một chút: "Ông nói cái gì?"

"Trống rỗng ......rỗng ...... Trống rỗng......"

Chú Lý lặp đi lặp lại hai chữ đó, vô lực nắm lấy cánh tay của Trần Ngưỡng: "Thẻ trẻ rỗng!"

"Thẻ tre! Biến mất hết rồi, trống rỗng!" Hốc mắt của ông như lòi ra thét to: "Trống rỗng!"

Trần Ngưỡng bị phun một mặt nước miếng bên trong còn hoà lẫn chút máu, anh ngạc nhiên nghĩ, còn có cả thẻ tre rỗng?

[nhắc cho mọi người nhớ, trên mỗi cái thẻ tre để trong tủ nhiều ngăn đều viết tên của mỗi một loại hàng hoá, nhưng chú Lý lại nói rút được thẻ rỗng, không có chữ.]

Mấy người khác tới đây đều nghe thấy lời của chú Lý, Khương Đại bái tổ rút ra một cái thẻ rỗng, mặt trên không có ghi tên tài sản của dòng họ, vậy chính là nói đêm nay sẽ không có ai phải chết......

Niềm vui sướng vì được sống sót đến quá đột ngột, có chút không quá chân thật.

"Tổng cộng có 60 thanh thẻ tre, một thanh đã được rút ra vào ngày hôm qua, còn lại 59 thanh, cơ hội rút được một thanh rỗng là rất thấp, số của chúng ta thật sự quá hên luôn." Vương Tiểu Bội vẫn còn sợ hãi nói.

Trần Tây Song muốn nhắc cô đừng có Flag nữa, vậy mà hắn chỉ mới nhìn qua thôi đã bị cô ta trừng rồi.

Vương Khoan Hữu cảm thấy dây thừng quanh cổ mình vẫn còn nguyên ở đó, hô hấp của hắn vẫn không thông thuận như cũ: "Những người khác sao vẫn còn chưa ra?"

Lời này vừa ra bầu không khí thoải mái lập tức bị phá tan hết.

Chú Lý ngồi trên mặt đất cũng cứng đờ.

Chẳng lẽ rút trúng thanh tre trống thì không được tính, còn phải rút lại lần nữa?

Trần Ngưỡng nín thở lưu ý động tĩnh ở từ đường, vì căng thẳng nên trên trán chảy ra một giọt mồ hôi, chảy về phía thái dương hơi ngứa, anh đưa tay lên lau lung tung mấy cái, đột nhiên thiếu niên đứng bên cạnh anh lấy gậy gõ xuống đất nói.

"Đi thôi."

Trần Ngưỡng nghi hoặc giữ chặt quải trượng của thiếu niên: "Đi đâu?"

"Trở về rửa mặt."

Vương Khoan Hữu nghe thấy giọng nói của thiếu niên, hơi thở của hắn lập tức trở nên thông thuận, hai câu "Đi thôi" và "Trở về rửa mặt" của đối phương so với câu "Thẻ trống" của chú Lý còn làm cho hắn yên tâm hơn nhiều.

Trước đó Vương Khoan Hữu đã kiến thức qua thính giác của thiếu niên nhạy cảm đến mức nào, bây giờ nghe hắn kêu Trần Ngưỡng đi về rửa mặt, điều này rõ ràng thuyết minh cho việc đối phương đã nghe được động tĩnh trong từ đường.

Biết rõ bọn họ đã an toàn.

Vương Khoan Hữu quay người đi theo hai người, sau lưng của hắn đều đã ướt mồ hôi từ lâu, bước chân còn có chút phù phiếm như người đi trong mơ.

Trực giác cũng có lúc không linh nghiệm.

Cảm ơn vì đã không linh nghiệm nhé trực giác.

"Sao một người, hai người đều đi hết vậy, người còn chưa có......"

Trần Tây Song không nhịn được đi theo, nhưng vẫn lưu luyến bước hai bước lùi một bước nói thầm, Tiểu Tương ngắt lời, nói: "Ra rồi."

"Có ai ra đâu." Vương Tiểu Bội một giây trước mới nói xong, giây tiếp theo đã mở to mắt la lên: "Ra rồi ra rồi!"

Lưu Thuận và Trương Quảng Vinh cùng nhau bước ra, trên mặt cả hai người đều toát lên biểu cảm may mắn vì tránh được một kiếp.

Đêm nay không có ai phải chết.

.

Trần Ngưỡng trả lại ba lô cho Vương Khoan Hữu.

"Vẫn là để ở chỗ cậu đi," Vương Khoan Hữu nói, "Ngày mai là ngày cuối cùng, quầy hàng của chúng ta không ở gần nhau, nếu tôi chết khi đang bán đồ ở quầy hàng, ba lô sẽ bị người khác lấy mất."

Loại điềm báo không khỏe đó lại ập đến rồi.

Tựa như Tử Thần tới gõ cửa nhà bạn, nhưng bạn lại không có nhà, tránh được một lần thì lần sau ổng vẫn sẽ tới nữa thôi.

Trần Ngưỡng dở khóc dở cười: "Lỡ người chết là tôi thì sao?"

Vương Khoan Hữu liếc thiếu niên đang ngồi trên giường đất lau nạng, rồi nhìn Trần Ngưỡng cười cười không nói gì.

Trần Ngưỡng thấy Vương Khoan Hữu vẫn đang trong tư thế giao phó di vật, anh đành phải xách theo cái ba lô về lại trên giường đất.

"Anh rửa sạch mặt chưa?" Triều Giản cau mày nhìn anh.

"Đã rửa sạch rồi mà."

Trần Ngưỡng lau mặt, rồi đưa tay tới trước mũi ngửi ngửi, còn có chút tanh.

Tại sao mùi máu của ông chú đó lại nồng nặc như vậy nhỉ?

Triều Giản dùng nạng đẩy Trần Ngưỡng xuống giường đất: "Đi rửa lại một lần nữa."

Trần Ngưỡng: "......"

"Chúng ta hiện tại đang làm nhiệm vụ trong thế giới nhiệm vụ đó, có lệ quỷ, trong đội ngũ lại có lòng người tan rã, bây giờ đâu phải lúc băn khoăn cái này băn khoăn cái kia đâu đúng không, một chút máu thôi mà kệ nó đi."

Triều Giản cất đôi nạng bên giường đất: "Hơn phân nửa đoạn trước đều đang lạc đề."

Trần Ngưỡng: "Đoạn ngắn phía sau thì......"

"Mùi máu tươi gần tôi quá, tôi sẽ không ngủ được."

Trần Ngưỡng nói: "Tôi để sát vào mũi mới ngửi thấy một chút....."

Triều Giản im lặng nhìn hắn, khuôn mặt chẳng có chút biểu tình nào.

"Tôi đi rửa lại lần nữa." Trần Ngưỡng đầu hàng đi múc nước.

Vương Tiểu Bội và Tiểu Tương đều tới bên này, bảy nam hai nữ ở chung một phòng, sẽ không có chuyện ngủ chung giường, giường đất bị chia thành hai phần bởi một cái chậu rửa mặt.

Bóng đèn trong phòng được bật sáng lên, nhưng vẫn mờ mờ ảo ảo, một vài người lúc trước vì quá căng thẳng giờ có thể yên tâm thả lỏng xuống, cơn mệt mỏi bắn ngược lại rất nghiêm trọng, không tới một lúc bọn họ đã khống chế không được cơn mệt mỏi đã lâm vào giấc ngủ say.

Những người còn lại đều không buồn ngủ, nhưng cũng không muốn trò chuyện với nhau, chỉ im lặng nằm đó phát ngốc.

Thí dụ như Trần Ngưỡng.

Anh đang nghĩ tới chú oán của Khương Nhân, đối phương không hề giết người một cách tuỳ tiện, người bị giết đều là vì phạm vào điều cấm kỵ, dường như đã định ra một bộ nguyên tắc cho bản thân.

Vậy tìm thợ sửa giày, ép ông ta nói ra chuyện của nhà họ Khương có tính là cấm kỵ không?

Có chút mạo hiểm, có nên đánh cược không?

Anh chợt cảm nhận được chân mình tê cứng.

Trần Ngưỡng cảm thấy đó là chân trái của mình nên lau một chút nước bọt lên mí mắt phải.

Thiếu niên không biết đã mở mắt từ lúc nào, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm anh không nói lời nào.

Trần Ngưỡng sợ tới mức da đầu tê rần: "Em gái dạy tôi làm thế."

Triều Giản ghét bỏ nói: "Bẩn muốn chết."

"Tôi bôi là nước bọt của mình chứ có phải của ai đâu mà bẩn." Trần Ngưỡng đấm đấm chân trái, nhỏ giọng nói, "Tôi muốn đi vệ sinh, cậu đi không?"

Triều Giản quay lưng về phía anh.

Trần Ngưỡng còn muốn thử nói động thiếu niên, thì Trần Tây Song bên cạnh đã lăn long lóc bò dậy: "Tôi đi với anh!"

"Tôi muốn đi tiểu." Trần Tây Song kẹp chân vặn vẹo, "Tôi nhịn lâu lắm rồi."

"Ta cũng thế." Lưu Thuận nở nụ cười cộc lốc.

"Trong phòng vẫn còn có hai cô gái đó, mấy người có thể để ý một chút không?" Vương Tiểu Bội đỏ mặt nói.

"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi." Trần Tây Song ngượng ngùng liên tục nói xin lỗi.

Ba chữ này như xuyên qua dây thần kinh mỏng manh của Vương Tiểu Bội, cô ta cảm thấy Trần Tây Song đang cố ý, biết cô ta sợ còn nói ra, không có lòng tốt.

Trần Tây Song không biết Vương Tiểu Bội nghĩ gì, hắn leo nhanh xuống giường đi theo Trần Ngưỡng và Lưu Thuận.

Lúc ba người đi tới cửa, Vương Khoan Hữu lâm thời nhập bọn.

Trần Ngưỡng quay đầu lại nhìn, trong lòng nghĩ, đi xả lũ bàng quang thôi mà trận địa lớn như vậy, lúc ra khỏi cửa anh dừng một chút, rồi đi ngược trở về hỏi cộng sự.

"Cậu thực sự không đi hả?"

"Không đi." Triều Giản nhắm mắt lại, "Xả xong thì về nhanh."

Trần Ngưỡng cảm thấy cạn lời, hơn nửa đêm rồi, xả xong không về còn có thể ở đấy làm gì.

.

Nhà xí ở phía nam, bốn người Trần Ngưỡng cầm điện thoại di động soi đường, cách đó không xa có thể nhìn thấy một quầng sáng màu đỏ.

Đèn lồng vẫn luôn sáng, chợ không hề tạm nghỉ.

Trên mặt Trần Ngưỡng chợt lạnh, anh duỗi tay ra sờ, là một mảnh cánh hoa.

Còn là đào hoa.

Trong thôn có rất nhiều cây đào, hoa nở đến rất đẹp.

"Gần đến tháng tư rồi ư." Trần Ngưỡng ném cánh hoa đi, có cảm giác mà nói một câu.

"Ừ, sắp đến tháng tư rồi."

Lưu Thuận hỏi bọn hỏi họ có hút thuốc không, Trần Ngưỡng muốn một điếu.

"Mọi người đi nhanh lên một chút có được không." Trần Tây Song ở phía trước thúc giục, "Tôi sắp tè luôn trong quần rồi nè!"

Trần Ngưỡng cầm điếu thuốc, giữa môi tản ra một tầng khói: "Vậy cậu đi trước đi, rẽ một khúc cua là tới."

"Tôi không dám." Trần Tây Song thật sự muốn tiểu ra quần rồi, hắn nóng nảy kéo Trần Ngưỡng chạy đi.

Trần Ngưỡng cũng không giãy ra, để đứa trẻ này kéo anh vào nhà xí.

"Anh tốt tính thật đó." Trần Tây Song ngậm điện thoại vào miệng, dùng hai tay cởi quần, giọng nói mắc cở kẹp trong tiếng ầm ĩ, "Đổi thành người khác, tôi cũng không dám kéo."

Trần Ngưỡng cắn điếu thuốc, cổ họng chấn động: "Cậu lo mà tiểu nhanh đi."

Bên ngoài có thêm hai ánh sáng, là Vương Khoan Hữu và Lưu Thuận bước vào, cả hai đều nhìn sang Trần Tây Song.

Thuần tuý mà nói thì hành động này chỉ là một động thái trong tiềm thức.

Hai từ "Song tính" quả thật lật đổ tri thức của bọn họ, càng muốn bỏ qua nó, thì nó lại càng trở nên rõ ràng hơn.

Trần Tây Song căng thẳng không thể đi tiểu được nữa: "Đừng nhìn tôi."

"Chúng tôi không nhìn." Vương Khoan Hữu tắt đi đèn pin di động.

Giọng của Trần Tây Song lại vang lên.

"Các người đừng nhìn tôi."

Giọng nói y đều đều, không có chút dao động, điếu thuốc trong miệng của Trần Ngưỡng trực tiếp rơi xuống đất.

Vương Khoan Hữu và Lưu Thuận cũng nhận ra có điều không ổn rồi, chiếc quần được kéo xuống một nửa bị kẹt ở đó, cơ thể của cả hai đều cứng đơ.

"Các người đừng nhìn tôi."

Trần Tây Song khẽ nức nở, nhỏ giọng cầu xin: "Các người đừng nhìn tôi... đừng nhìn tôi mà..... "

"Cầu xin các người đừng nhìn tôi......."

"Đừng nhìn tôi...... Làm ơn đừng nhìn tôi......"

Giọng nói y đã trở nên hoảng loạn và tràn ngập thống khổ.

Trần Ngưỡng muốn chạy trốn, nhưng anh biết nếu chạy trốn nhất định sẽ chết, vì vậy anh chỉ có thể lấy hết can đảm để chạm vào Trần Tây Song.

Lạnh băng đến tận xương, còn có một chút dinh dính.

Trần Ngưỡng ép mình không được não bổ, anh vỗ vỗ cánh tay của Trần Tây Sông nói: "Không sao đâu......"

Cánh tay dưới lòng bàn tay anh run lên.

Trần Ngưỡng cũng đang run rẩy, anh nuốt nước bọt một cách khó khăn rồi nói tiếp: "Khương Nhân, chúng ta đi ra ngoài thôi."

Vương Khoan Hữu và Lưu Thuận vội vàng nói theo.

"Ừ, đi ra ngoài thôi, nhà xí cũng đâu có thơm tho gì."

Câu trả lời cho bọn họ chính là sự im lặng tĩnh mịch.

Ngay khi Trần Ngưỡng cảm thấy mình sắp (lạnh, ngủm) rồi, Trần Tây Song đã đi ra ngoài.

Anh và hai người kia tiểu còn chưa kịp tiểu đã vội vàng đi theo y.

Trần Ngưỡng đuổi theo ra ngoài nhưng chỉ dám đứng ở phía sau Trần Tây Song không xa, anh còn thở hổn mấy hơi.

Xem ra năm đó vào lúc này, Khương Nhân đi nhà xí bị bắt nạt, chả có ai người nào giúp hắn.

Trần Ngưỡng nhớ rõ Khương Nhân đến ngôi nhà tranh nhỏ vào khoảng chín giờ, lúc này mới hơn 1 giờ sáng, điểm này cho thấy bí mật về thân thể của hắn được truyền ra trong khoảng thời gian này.

Đã muộn thế này rồi, Khương Nhân mới lén lút một mình đi vệ sinh, nhưng nào biết sẽ có người ngồi canh ở bên ngoài, chỉ vì muốn đùa bỡn trêu chọc hắn.

Họp chợ thật náo nhiệt, cũng sẽ xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng vào lúc vô cùng náo nhiệt thế này chỉ mang đến sự dày vò và nổi kinh hoàng nhất cho Khương Nhân, bắt hắn phải trải qua một lần lại một lần, lỡ giết người rồi chôn xác kinh hoảng, bị bắt nạt bị vũ nhục, tuyệt vọng đến sụp đổ......

Khương Nhân rõ ràng là đang biến tướng tự làm hại bản thân, đồng thời cũng đang làm oán khí của mình gia tăng lên.

Có lẽ lúc hắn mới chết chỉ là một cô hồn dã quỷ bình thường, nguyên nhân chính là vì làm như thế mới biến thành lệ quỷ.

Trần Ngưỡng nhìn Vương Khoan Hữu và Lưu Thuận, bây giờ phải làm sao đây?

Quỷ khí nồng nặc như vậy làm Lưu Thuận sợ tới hết muốn đi tiểu luôn, ông ta hòa khí đề nghị: "Đã khuya quá rồi, chúng ta trở về thôi."

Trần Tây Song im re.

Lưu Thuận không dám nói câu thứ hai, ông ta nhường hai người trẻ tuổi tới.

Trần Ngưỡng lắc đầu với Vương Khoan Hữu, anh đã dùng hết dũng khí lúc trong nhà xí rồi, bây giờ đã thật sự không được.

Vương Khoan Hữu đang suy nghĩ phải nói gì hay làm gì vào lúc này đây, thì Trần Tây Song đang đưa lưng về phía bọn họ đã quay đầu lại, rồi dùng khuôn mặt xanh trắng của cậu ta nói: "Tôi muốn đi dạo."

"Vậy...... Chúng ta đi thôi."

Đi dạo cùng lệ quỷ, quả thật đi qua nơi nào đều có cảm giác âm trầm khủng bố.

Hai tay Trần Ngưỡng đều đút vào túi quần, tay trái cầm điện thoại di động không có tín hiệu, tay phải cầm viên bơ sữa, hai thứ này giống như phụ tá đắc lực của anh vậy, giữ ở giữa các ngón tay làm anh có chút cảm giác an toàn.

Vương Khoan Hữu và Lưu Thuận đi ở hai bên cạnh anh, ba người đi thành một hàng, một đường này không biết có chạm vào cấm kỵ gì hay không, cả ba đều cảm thấy như đang đi trên băng mỏng.

Trần Tây Song không quay đầu lại, hắn dường như có nơi muốn tới, rồi lại giống như người đã lâu không về, rốt cuộc đã quay về một chuyến, nên tuỳ tiện đi dạo một vòng.

"Hoa đào đang nở."

Trần Tây Song phát ra tiếng nói không có cảm xúc.

Lời này phải tiếp xuống thế nào đây? Muốn tiếp thế nào, hay là không tiếp thì tốt hơn? Đầu óc Trần Ngưỡng nhanh chóng xoay chuyển.

"Đã đến tháng hoa nở." Trần Ngưỡng nghe thấy tiếng nói run rẩy của bản thân mình.

"Ừ, đến tháng hoa nở rồi." Trần Tây Song đi tới chỗ một thân cây, rồi đi lướt qua nó không hề dừng lại.

Trần Ngưỡng dùng gương mặt như người sắp chết đón nhận ánh mắt của Vương Khoan Hữu và Lưu Thuận, anh nhìn thấy sự tán dương trong mắt bọn họ đều đã ngưng đọng lại.

Trần Ngưỡng hiện tại rất hối hận, vô cùng hối hận, lũ còn chưa có xả, thế mà giờ còn phải cùng lệ quỷ đi dạo khắp thôn.

May mắn duy nhất hiện tại chính là quỷ nam nhập vào người đồng đội của anh, chứ không phải nữ quỷ với mái tóc dài che mặt.

Hy vọng có thể sống sót trở về gặp Triều Giản.

Trần Tây Song chỉ nói một câu đó rồi không mở miệng thêm lần nào nữa, hắn đi được đi một lúc trong thôn rồi đột nhiên dừng lại trước cửa sổ của một ngôi nhà.

Đó là nơi sinh sống của thôn trưởng.

Trần Ngưỡng nháy mắt ra hiệu với Vương Khoan Hữu và Lưu Thuận, Khương Nhân sẽ không vô duyên vô cớ đi đến đây.

Có lẽ năm đó hắn đã tới để tìm thôn trưởng, muốn đối phương giúp mình chủ trì công đạo gì đó vv.

Trần Tây Song lặng lẽ đứng ngoài cửa sổ, vẫn đứng im ở đó không nhúc nhích.

Cửa sổ đó nửa mở, người bên trong dường như đang ngủ rất say, không hề cảm nhận được ngoài cửa sổ có người đang đứng.

Gió đột nhiên từ đâu thổi tới, cổ áo khoác của Trần Ngưỡng bị thổi đến rụt vào trong cổ, làm anh vừa ngứa lại vừa lạnh, anh nhịn không được rùng mình một cái, nhưng tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm bóng dáng trước mặt không chớp mắt.

"Chú ba."

Trần Tây Song bỗng nhiên gọi một tiếng.

Bên trong cửa sổ tối om không có chút tiếng động.

Trần Tây Song đến gần hơn một chút, chống hai tay lên, nửa người dựa vào cửa sổ.

"Chú ba, là con đây."

Vẫn không có tiếng đáp lại.

Trần Tây Song duỗi thẳng đầu vào cửa sổ.

Đầu ngón tay Trần Ngưỡng bị hình ảnh này kích thích đến tê rần, thôn trưởng cũng là họ Khương?

Trong phòng bỗng truyền ra tiếng chửi rủa, tiếp theo có vật gì đó bị ném tới trước cửa sổ, "Phanh" một tiếng đập vào đầu Trần Tây Song.

Vật đó là một cái lọ bằng sứ.

Đầu Trần Tây Song bị đập bể một lỗ, hắn cũng không phát ra kêu thảm thiết, chỉ mềm nhũn ngã xuống đất.

"Hẳn là đã đi rồi." Vương Khoan Hữu bước tới.

Hắn vừa bước tới thì Trần Tây Song trên mặt đất đột nhiên mở to mắt, Vương Khoan Hữu bị giật mình trực tiếp vứt đi tu dưỡng của bản thân thốt ra một câu thô tục.

Trần Tây Song đột nhiên bị mắng thì ngu người, hắn nhìn xung quanh thì lại càng bối rối: "Chẳng phải tôi đang đi tiểu à, sao tự nhiên lại nằm ở đây thế?"

"......"

"Tôi bị nhập vào người phải không?" Trần Tây Song run rẩy bò dậy, đột nhiên có một gương mặt người từ trong cửa sổ lú ra.

"Sao mấy người lại ở đây?"

Trong phòng không phải là trưởng thôn, mà là người sửa giày.

Chiếc lọ sứ dưới cửa sổ không còn nữa, vết thương trên đầu của Trần Tây Song thì vẫn còn nguyên đó.

Trần Ngưỡng phỏng đoán năm đó Khương Nhân cho rằng chú ba là người đối với mình tốt nhất trong những người họ mang Khương, cho nên muốn tìm chú ba che chở, rất có khả năng còn vì muốn nhờ đối phương mang theo mình khi ông rời chợ ra khỏi thôn vào ngày mai.

Không ngờ tới chú ba của hắn chỉ vì không kiên nhẫn mà dùng chiếc lọ bằng sứ đập vào đầu hắn.

Trần Ngưỡng đè lại cánh cửa sổ sắp đóng: "Tới cũng tới rồi, chú ba, chúng ta tâm sự chút đi."

Khi người thợ sửa giày nghe thấy Trần Ngưỡng gọi chú ba, biểu tình trên khuôn mặt thô ráp kia đột nhiên thay đổi: "Không có gì để nói, tôi với mấy người vốn không thân cũng chả quen."

"Chú không quen mấy người họ, nhưng quen cháu mà." Trần Ngưỡng nói, "Chú và cháu bày quán cạnh nhau suốt hai ngày còn gì."

Người thợ sửa giày định đóng cửa sổ lại làm lơ bọn họ, Trần Ngưỡng thấy ông ta không chịu thương lượng thì trực tiếp nện một cú thật mạnh làm gãy luôn nửa bên cánh cửa còn lại.

Vì vậy mà bốn người Trần Ngưỡng không cần vòng qua cửa chính đi vào nữa, trực tiếp nhảy từ cửa sổ vào.

Thợ sửa giày dùng sắc mặt mẹ mình mới chết để chiêu đãi đám người Trần Ngưỡng, đặc biệt là Trần Tây Song, ánh mắt ông ta nhìn qua như vừa hận vừa sợ.

Trần Tây Song che lại cái trán đang đổ máu của mình rụt sang một bên.

"Chú ba......"

Trần Ngưỡng vừa mở miệng đã ăn mắng, thợ sửa giày lúc này cùng khi trên chợ cứ như hai người khác nhau, chỉ thấy ông ta đi tới đi lui trong phòng, thở ra hơi thở thô vừa bệnh trạng.

"Đừng có gọi tôi như vậy!" Người sửa giày lặp lại một lần.

Trần Ngưỡng trấn an nói: "Chú ngồi xuống trước đã."

Lưu Thuận dựa vào cửa, Vương Khoan Hữu ở bên cửa sổ, coi như đã chặn hết đường thoát của ông ta.

Đã phát triển tới nước này rồi, bọn họ đành liều một phen đánh cược sinh tử cùng với Trần Ngưỡng vậy, hy vọng tìm tới chú ba của Khương Nhân không bị nhận định thành trái với quy tắc.

Người thợ sửa giày không được Trần Ngưỡng trấn an chút nào, ông ta vẫn cứ không ngừng đi vòng quanh trong phòng, đôi mắt đỏ ngầu luôn đảo qua đảo lại, khi thì nhìn dưới gầm giường, khi thì nhìn xà nhà trên đầu, rồi lại nhìn bức tường đất, trông ông ta rất giống mấy người bị bệnh thần kinh.

Trần Ngưỡng ngửi thấy mùi đánh giày trên người ông ta, nói: "Chú ba, hoá ra chú cũng là người họ Khương, thế thì tại sao lại từ nơi khác trở về để họp chợ, bày một sạp sửa giày, còn không về nhà mình ở, mà lại đi ở trong nhà của bạn cũ là thôn trưởng thế?"

Người thợ sửa giày vẫn tiếp tục đi tới đi lui như cũ, thái độ giống như mấy người trong chợ, cứ như không hề nghe thấy anh đang nói gì.

Vương Khoan Hữu dùng ánh mắt ngăn lại Trần Ngưỡng đang muốn hỏi tiếp, không thể luôn để một người hỏi thế được.

Làm vậy quá nguy hiểm, cũng không công bằng.

Vương Khoan Hữu điều chỉnh lại hơi thở của bản thân rồi đặt câu hỏi then chốt nhất: "Tại sao nhà họ Khương lại muốn đạt được 1500 đồng tiền lợi nhuận trong vòng ba ngày hợp chợ?"

"Rốt cuộc hàm nghĩa phía sau 1500 đồng tiền lợi nhuận này là gì?"

Thợ sửa giày vẫn luôn đi đi lại lại nãy giờ đột ngột dừng lại, dùng ánh mắt đỏ ngầu trừng thẳng vào hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info