ZingTruyen.Info

Thân phận Số 019 _TÂY TÂY ĐẶC(edit)

Chương 3

QuXanh9


Mấy người Trương Duyên đều nhìn thẻ thân phận trên tay Trần Ngưỡng.

Trần Ngưỡng đã cố ý lấy tay che khuất dãy số phía trên, giả vờ sợ hãi hai vai co rúm lại, trên mặt hiện lên vẻ hoang mang nói: "Thẻ thân phận của tôi cũng có này, nhìn rất giống ảnh chân dung, có đều hình ảnh quá chân thật đi, cứ như lột từ trên mặt tôi xuống ấy nhỉ."

Mọi người : ". . ."

Mọi người đồng loạt thu hồi tầm mắt, ngậm miệng không muốn nói về đề tài này, Trần Ngưỡng thấy mục đích đã đạt được nhanh chóng đem thẻ thu vào trong túi.

Cái thứ đồ này chính là một củ khoai lang nóng bỏng tay, không thể cho người khác biết thẻ thân phận của anh chỉ có ba chữ số, càng phải che dấu việc tấm thẻ này do người khác chuyển qua cho anh, vào thời điểm này, chuyện khác người luôn không phải việc tốt.

.

"Đúng rồi" Trương Duyên bỗng nhiên hỏi, "Mấy người trước khi tới đây có đụng phải chuyện gì kỳ quái không?"

"Hoặc chuyện gì đó không thể lý giải được". Anh ta tận lực giải thích, "Giống như việc bình thường mấy người tuyệt đối sẽ không làm, nhưng đột nhiên lại đi làm việc đó."

Đáp lại anh ta chính là mấy cái lắc đầu.

Trương Duyên nhíu nhíu mày, như có như không cùng Lâm Nguyệt trao đổi ánh mắt, thở dài nói :" Vậy thì đáng tiếc thật, theo như tôi biết nếu như gặp chuyện kỳ quái gì đó, rất có khả năng cùng lần nhiệm vụ này có liên quan".

Trần Ngưỡng không khỏi nghĩ tới việc anh ăn thử mấy miếng bánh mì, tim đập hơi nhanh, muốn hồi tưởng một chút kí ức khi đó, nhưng anh phát hiện làm sao đều nhớ không ra, chỉ nhớ tới mùi vị vô cùng khó ăn, phần kí ức kia trong đầu cứ như thiếu mất một góc, anh hơi nín thở nghĩ, cùng nhiệm vụ có liên quan? Nhưng dạ dày đã tiêu hóa xong rồi làm theo đây.

.

Ánh mặt trời đã xuống núi, bầu trời dần dần tối đi, màn đêm mênh mông cùng nước biển sâu thẳm luôn mang đến cảm giác nguy hiểm, làm lòng người bắt an.

Trần Ngưỡng không biết dạ dày mình từ lúc nào đã hết đau, đang muốn đem ba lô sau lưng lấy ra trước mặt, xem thử bên trong có thứ gì dùng được không, bên cạnh bỗng nhiên vang lên tiếng động.

Thiếu niên đứng lên, đang đi tới phía cửa.

Động tỉnh này nhất thời làm mọi người chú ý, Trương Duyên có lòng tốt nhắc nhở nói :
"Cậu tốt nhất đừng tự ý hành động một mình."

Thiếu niên ngoảnh mặt làm ngơ.

"Tìm người đi với cậu đi" Trương Duyên nhìn theo bóng lưng kia nói, "Giả sử cậu đi một mình, chúng tôi không có cách nào xác định người trở về là cậu được."

Lúc này Lâm Nguyệt lạnh lùng nói tiếp một câu: "Tôi và Trương Duyên lần đầu tiến vào làm nhiệm vụ, đồng đội bên cạnh đều bị ác quỷ thế thân."

Câu nói này vừa dứt, cảm giác như có một luồng ý lạnh bao phủ toàn bộ khoan tàu.

Chu Hiểu Hiểu, Hoàng Thanh, Triệu Nguyên ba người đều không lên tiếng, bọn họ không biết chủ thuyền hay bất cứ một ai trên này, cùng người đàn ông Trung niên kêu bọn họ lên thuyền kia, thân phận mấy người kia là gì bây giờ chưa ai biết, tốt nhất vẫn nên ngồi im đừng hành một mình thì hơn, trên thuyền không chừng còn có quỷ thật thì sao?.

Trời đã tối hẳn, bây giờ bốn phía toàn là biển, có gặp quỷ muốn trốn cũng không có chỗ trốn, vẫn nên ở trong khoan thuyền thì tốt hơn.

" cụp __ __ cụp __ __"

Thanh âm do gậy chống nạng phát ra lúc thiếu niên đi về phía cửa,

Trần Ngưỡng ngồi dậy : "Tôi cũng đi."

.

Ra đến bên ngoài khoan thuyền, thiếu niên đứng đó nhìn ra biển rộng, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Thời tiết nơi này cùng thế giới hiện thực giống nhau, buổi tối trên biển có chút lạnh, gió lớn tới nỗi giống như đang gào thét.

Trần Ngưỡng lấy tay xoa xoa mặt, hạ thấp giọng nói :"Cậu muốn đi tiểu vẫn nên..."

Tiếng nói đột nhiên dừng lại, anh im lặng, cấp tốc quay đầu nhìn về hướng boong tàu bên kia.

Bên trong gió biển mang theo tiếng nói rơi vào tai Trần Ngưỡng, tiếng nói mơ hồ nghe không rõ lắm, anh rũ mắt ngưng thần lắng nghe.

"Đảo Tiểu Doãn chúng ta chưa từng để người ngoài tới, mày kiếm du khách cái gì?"

"Em lần này ra khỏi đảo chơi một chút, vận may không được tốt lắm, mẹ nó quá đen, chỉ lần này thôi, cho họ chơi hai ngày, Thành Ca tiền này anh cầm."

"Đại phú, tao và mày có quan hệ gì chứ, không phải chuyện tiền bạc, mọi người ra khỏi đảo là vì đem đồ vật trở về, mày xem mày, haizz, bây giờ những người ở trên thuyền chỉ có thể đưa lên đảo, Thích Bà tử bên kia tao không thể quản, tự mày đi giải quyết"

" Được!"

"Đến trên đảo, mày chẳng phải coi trọng một trong số du khách nọ, đặc biệt là người tàn tật kia sao, cả đám đưa hết lên đảo như vậy, xảy ra vấn đề rồi làm sao đây?"

"Tiểu hài tử bây giờ ai biết trong đầu chứa cái gì, tự nguyện muốn lên đảo chơi, vừa nhìn chính là dạng công tử được nuông chiều từ bé, không biết trời cao đất rộng, thật sự xảy ra chuyện cũng không liên quan gì tới chúng ta."

"Lời nói thì nói như vậy, bắt quá tốt nhất không nên gặp chuyện gì xấu, Thích Bà Bà có tấm lòng bồ tát, không hi vọng trên đảo xảy ra chuyện xấu gì."

"Em biết, em biết!"

"Được rồi mọi chuyện cứ như vậy đi, mày đi nghỉ đi, tao kêu Tiểu Lý gác đêm".

Trong gió đêm có mùi thuốc lá, càng ngày càng nồng đậm, cùng chiếc thuyền này giống nhau thô bỉ thấp kém.

Hai người kia đang tới đây!

Mắt thấy không có chỗ trốn, Trần Ngưỡng dưới tình thế cấp bách lui về sau mấy bước đem cửa của khoan thuyền mở ra, không để ý đến ánh mắt dò hỏi của mấy người Trương Duyên, đem cửa đóng mạnh lại, anh cố ý làm ra động tỉnh rất lớn.

Từ trong bóng tối phía trước truyền đến bước chân dày nặng, là của người đàn ông Trung niên gọi Đại phú kia, ông ta quát lớn: "Ai?"

Trần Ngưỡng rút rút cổ : "Đại thúc, là tôi cùng với em trai, chúng tôi muốn đi nhà cầu."

Thiếu niên nghe vậy, làm như không nghe thấy, đối với thân phận em trai này không có chút phản ứng gì.

Người đàn ông trung niên quay đầu lại dùng tiếng địa phương nói mấy câu với người đàn ông trên mặt có râu quai nón, nói xong thì ném điếu thuốc trên tay xuống biển, trừng Trần Ngưỡng rống: " Đi theo tao!"

.

Nhà xí chỉ có một cái hố, rất đơn sơ.

Người đàn ông kia đang ở bên ngoài canh giữ, Trần Ngưỡng đưa mắt liếc nhìn xung quanh một hồi, cuối cùng ánh mắt anh vô ý thức dừng lại trên cái tay đặt trên khóa quần của thiếu niên, ánh mắt anh cứ dán chặt vào đó không di chuyển, chờ lúc hoàn hồn lại, thấy đối phương nữa ngày chưa có động tỉnh gì, nhất thời cảnh giác hỏi : "Làm sao vậy, có phát hiện gì sao?"

Quai hàm thiếu niên căng chặt, trong miệng nghiến ra mấy chữ mang theo giọng điệu không thể từ chối, bá đạo đến hết mức:

"Xoay qua chỗ khác! "

Trần Ngưỡng : ". . ."

Hóa ra không phải người câm, biết nói, giọng nói khàn khàn, đông cứng khô khốc, mang đến cho người nghe cảm giác không được tự nhiên lắm, giống như...
Thời gian rất lâu rồi chưa từng mở miệng nói chuyện.

Trần Ngưỡng thu hồi ý nghĩ lung tung, không tự chủ được nói: "Hiện tại cậu trở về một mình, cho dù trở lại thật là cậu, bọn họ cũng không tin, dù sao mọi người đều lâm thời tổ đội, ai cũng không quen biết ai, không có cách nào chứng thực."

Trả lời anh là một chuỗi tiếng nước, rất trôi chảy, không phân nhánh chứng tỏ thận rất tốt.

nghe đến tự bản thân anh lại thấy mắc tiểu, thẳng thắn giải quyết thêm một lần nữa, có thể chống đỡ đến lúc xuống thuyền.

Trần Ngưỡng không có hứng thú đùa giỡn, chỉ nói: "Trương Duyên và Lâm Nguyệt đã tiến vào lần thứ hai, cùng làm một cái nhiệm vụ, trải qua sinh tử vậy mà quan hệ hai người nhìn qua không hề thân cận, hợp tác bình thường cũng không tới, Lâm Nguyệt đối với anh ta có kiêng kỵ, điều này nói rõ anh ta không giống với vẻ bề ngoài của mình đáng tin cậy, là kẻ nguy hiểm nhất, phải cẩn thận đề phòng. "

"Lâm Nguyệt tính tình kêu ngạo lạnh lùng, khó mà nói, còn có chút dáng vẻ thần kinh, đại khái chắc là do nhiệm vụ lần thứ nhất dẫn đến, nhưng nếu như muốn hợp tác có thể tuyển cô ta. "

"Chu Hiểu Hiểu cô nàng kia tâm tư vẫn rất nhiều, cô ta biết ưu thế của chính mình, dùng rất nhuần nhuyễn, bất quá tôi có cảm giác tính tình cô ta hoàn toàn ngược lại, Hoàng Thanh táo bạo dễ tức giận, miệng thì lợi hại người thì không được, dễ dàng có chuyện, Triệu Nguyên là người đơn thuần nhất trong đám, tâm tư gì đều viết lên... "

Trần Ngưỡng đột nhiên sững sờ, như có một chậu nước lạnh tưới thẳng xuống đỉnh đầu, huyết sắc trên mặt toàn bộ bị rút đi, tay chân phát run, tuy trong tìm thức của anh thiếu niên cùng những người khác bất đồng, nhưng anh vẫn phải có chút lý trí phòng bị mới đúng, không nên tính nhiệm hoàn toàn như thế, đem mọi sự phân tích được ở trong lòng nói hết ra.

Tại sao lại như vậy?

Trong lòng tràn đầy phức tạp lại cảm thấy thật quái dị anh hơi nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn người thiếu niên quần áo đã chỉnh tề, Trần Ngưỡng nghiêm túc lẳng lặng nhìn hắn trong chốc lát, muốn tìm ra Từ trong ký ức của mình xem có phải đây là con của hàng sớm hay là một trong những người bệnh anh từng gặp hoặc là đàn em trong trường, tìm một hồi chẳng có người nào cùng thiếu niên trước mắt này trùng lặp.

Nhưng anh luôn cảm thấy thiếu niên này sẽ không hại mình, chẳng có lý do gì chỉ là một loại trực giác.

Một người xa lạ lại có thể làm cho anh an tâm buôn lỏng cảnh giác như vậy, việc này không quá tốt, rất kỳ diệu, tình cảnh bây giờ phải luôn cảnh giác những người còn lại.

Thiếu niên đối với việc Trần Ngưỡng mang vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu, chốc lát lại hiện lên biểu tình quái dị, lựa chọn ngoảnh mặt làm ngơ, nắm chặt cây nạng chuẩn bị bước ra ngoài, quần áo liền bị kéo lại.

"khoan hãy đi, chờ tôi đi cùng." Trần Ngưỡng chỉ tuỳ ý kéo một cái, bất ngờ nắm chúng túi quần thiếu niên, lực đạo không nhỏ.

Thiếu niên tuy phản ứng nhanh kịp thời tránh thoát nhưng túi quần bị giật mạnh một cái đồ vật trong túi rơi xuống, lăn lông lốc tới chân Trần Ngưỡng.

Là một lọ thuốc.

Nghe âm thanh bên trong, thuốc không còn nhiều lắm.

Khí thế quanh người thiếu niên nháy mắt trở âm trầm đáng sợ, Trần Ngưỡng đúng lúc phát hiện, anh chỉ mới liếc mắt, thiếu niên đã nhặt chiếc lọ lên.

Xem ra chân bị thương rất nặng, đến bây giờ vẫn còn uống thuốc, Trần Ngưỡng cũng không để ý nhiều.

.

Trở lại khoảng tàu, Trần Ngưỡng đem đoạn đối thoại lúc nãy nghe được nói cho bọn Trương Duyên, lần nhiệm vụ này đích đến là Đảo Tiểu Doãn, những người trên thuyền này tất cả đều là dân trên đảo, lần này bọn họ ra khỏi đảo để mua vật tư, kiếm du khách chỉ là chủ ý của một mình người đàn ông Trung niên kêu bọn họ lên thuyền kia, người cầm quyền trên đảo chính là Thích Bà Bà.

"Xem ra chúng ta phải ở trên đảo hai ngày."

Trên mặt Trương Duyên hiện lên vẻ cẩn trọng, nói từng chữ chậm rãi, làm cho người khác có loại cảm giác an lòng,: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hiện tại trên thuyền xem như an toàn, mọi người ngủ một giấc đi, bổ xung giấc ngủ rất trọng yếu, sau khi lên đảo rồi sợ là muốn ngủ cũng không được."

Không biết có phải ảo giác hay không, nhiệt độ giống như còn đang giảm xuống, cảm giác mát mẻ như đang thấm vào tận xương cốt mỗi người.

Trương Duyên thình lình nói một câu mang ý tứ sâu xa ; "Mấy vị, Tôi có một câu quên nói với các người, Ở đây nếu chết rồi là chết thật đấy nhé."

Không khí xung quanh trong nháy mắt như bị đông cứng.

Người Ở gần Trương Duyên nhất Chu Hiểu Hiểu kêu lên một tiếng, bàn tay run rẩy bắt lấy cánh tay anh ta: "Có, có ý gì?"

Cánh tay bị tóm lấy chuyền đến cảm giác đau đớn, ánh mắt Trương Duyên chợt loé lên sự phiền chán ; "Ý trên mặt chữ."

Trong khoan thuyền chìm trong không gian tĩnh mịch, sự tuyệt vọng lúc trước càng lan tràn mãnh liệt vì câu nói này, gió biển xuyên thấu qua khe hở của tấm ván gỗ, vù vù thổi tới, Chu Hiểu Hiểu nhỏ giọng nức nở, cô nàng có chút say sóng, một bên vừa khóc vừa nôn khan.

Lâm Nguyệt ôm lấy cánh tay, nhìn như đang ngủ, nhưng hô hấp chẳng hề vững vàng, hiển nhiên chỉ làm dáng một chút, tâm lý chất đang hoảng loạn, Trương Duyên đã nhắm mắt dưỡng thần.

Hoàng Thanh nắm lấy mái tóc của mình hùng hùng hổ hổ vò loạn, Triệu Nguyên hai tay chắp trước ngực, trong miệng lẵm bẵm Quan Thế Âm Bồ tát, Phật như lai, chúa Giexu, phù hộ các thứ.

.

Trần Ngưỡng ngẩng đầu nhìn chiếc dầu hỏa được treo lơ lửng trên vách thuyền, bên tai vang lên âm thanh do những người xung quanh phát ra, anh phát hiện chính mình ngoại trừ sợ sệt bất an, bên trong cơ thể như đang có một luồng sức mạnh đang chen chút chảy vào bên trong huyết quản.

Có lẽ từ sau khi xuất viện không còn những người chung phòng bệnh ở bên cạnh, chỉ có một mình, tâm trạng luôn ảm đạm không hề suy nghĩ đến tương lai, hiện tại biết mình phải làm gì, có mục tiêu rất rõ ràng, điều này làm cho cuộc sống tẻ nhạt của anh trở nên phong phú hơn, làm nhạt đi cảm giác cô độc.

Trần Ngưỡng đang ngồi cách thiếu niên không xa, anh hơi xê dịch lại gần một chút, nhìn thiếu niên hai mắt đóng chặt, màu môi hơi nhạt màu mím lại, khí tức đều đều, xem ra ngủ rất an ổn.

Tầm mắt hơi trượt, dừng lại trên cây nạng được đặt trên đùi thiếu niên, vật này có giá trị không nhỏ, có thể co duỗi, vừa cứng vừa chắc, hiện ra ánh sáng lạnh, có tính công kích nhất định, rất thích hợp phòng thân.

Dừng lại việc đánh chủ ý vào gậy chống nạng của người ta, phát hiện đã quá nữa đêm, lúc trước giấc ngủ của anh luôn rất ít, sớm đã tập thành thói quen với quy luật ngủ trễ thức sớm.

Lúc này không chỉ không buồn ngủ trái lại còn rất có tinh thần, đầu óc phi thường tỉnh táo.

Em gái, em ở trên trời nhất định phải phù hộ cho anh.

.

Trời gần sáng tốc độ thuyền dần chậm lại, vẫn luôn mở mắt lưu ý hướng đi, Trần Ngưỡng gọi một tiếng, mọi người đều đứng lên.

" Oành__ __"

Cửa gỗ của khoan thuyền bị đạp mở một cách thô bạo, theo sau là giọng nói gầm rú của người đàn ông trung niên.

"Thuyền rất nhanh liền vào tới bờ, đừng ngủ nữa!"

Mọi người lục tục lấy đồ của mình đi ra bên ngoài , đi vài bước đã đến boong thuyền.

Trần Ngưỡng mơ hồ thấy được một đoàn bóng đen, thuyền càng tiến về phía trước, bóng đen dần dần hiện rõ.

Đó là những ngôi nhà màu đen ẩn bên trong Đảo, giống như u linh, lặng lẽ mà đứng vững vàng, lạnh lùng nhìn những kẻ ngoại lai lên Đảo.

.

Không lâu lắm, thuyền từng chút cập bờ, đoàn người Trần Ngưỡng lục tục đi xuống.

Trương Duyên lần thứ hai thân thiện đưa ra lời hổ trợ, thiếu niên lần thứ hai không thèm phản ứng, Trần Ngưỡng lần thứ hai một người vất vả giúp đỡ người ta.

Trần Ngưỡng cao một mét tám, hình thể tinh tế, thiếu niên cao hơn anh một đoạn, cốt cách xốc vác, một mình anh giúp không được thoải mái cho lắm, đem người đỡ lấy, thở hổn hển nhỏ giọng hỏi : "Tại sao lại không muốn Trương Duyên hỗ trợ?"

Bây giờ còn chưa trở mặt, đề phòng cũng có chút sớm đi.

Thiếu niên không trả lời, đôi mắt sâu như hồ nước kia đang nhìn về phía thủ thủy đoàn đang nói gì đó với chủ thuyền.

Trần Ngưỡng không nói cái gì nữa, anh nhìn thấy thủ thủy đoàn gánh từng bao từng bao đồ vật xuống tới, không trực tiếp ném mà khẽ khàng đặt trên bờ cát, mang theo một thân mùi hôi bẩn đang luân phiên nhau di chuyển.

Chu Hiểu Hiểu ngốc bạch ngọt hỏi ; "Những cái bao màu vàng xen trắng kia là gì vậy, trên mặt còn có chữ nữa, mọi người có thấy rõ không? Ai da, đứng xa như vậy rồi, mùi vị còn nồng như vậy, thật là khó ngửi."

Triệu Nguyên hít hít mũi: "Mùi này hình như tôi đã ngửi qua ở đâu rồi thì phải, có chút quen, nhưng bây giờ nhớ không ra."

Hoàng Thanh giễu cợt nói:"Những con người ngu ngốc, phân hoá học cũng không biết."

Không đợi Triệu Nguyên phản kích, Chu Hiểu Hiểu chỉnh lý quần áo hàng hiệu trên người, hơi nghiêng đầu thiên chân khả ái nhìn về phía Trương Duyên : "Phân hoá học là vật gì vậy?"

Trương Duyên :". . . "

Những người khác : ". . . "

Ai cũng lười phán ứng cô nàng, chỉ có Hoàng Thanh xem ra cũng bị não tàn giống Chu Hiểu Hiểu, ha ha hai tiếng trả lời : "Dùng để Ăn"

Trần Ngưỡng nãy giờ vẫn chú ý tới thủ thủy đoàn.

"Đều là phân hoá học." Trần Ngưỡng nói.

"Toàn bộ đều là phân hoá học."

Bầu không khí trong nháy mắt trở nên quái dị, mọi người mắt thấy phân hoá học được chất thành một ngọn núi nhỏ, thủ thủy đoàn còn đang tiếp tục vận chuyển.

Trần Ngưỡng nghi nhớ số lượng của phân hoá học, không biết đối với nhiệm vụ có hữu dụng hay không.

Thiếu niên bên người anh bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

Biến hoá này rất nhỏ chỉ đưa tới một mình Trần Ngưỡng chú ý, anh đem tầm mắt thuận theo tầm mắt đối phương đang nhìn: "Có người đến sao?"

Thiếu niên không đáp, Trần Ngưỡng nhìn nữa ngày cũng không nhìn thấy cái gì, nhưng anh lại cảm giác được một loại tính hiệu nào đó, tiếng nói hơi nâng cao lên: "Có người đến!"

Mấy người Trương Duyên nghe tiếng đều quay qua nhìn sang, trời vẫn chưa sáng hẳn mọi thứ vẫn được bao phủ bởi một màu đen kịch, rất mơ hồ.

"Ai tới?"

"Đâu có ai, làm gì có người, tôi có thấy ai đâu? Đừng dọa tôi."

"Có cái quỷ. . . " Hoàng Thanh tính tình nóng nảy, mở miệng muốn mắng người, cậu ta thình lình nhìn thấy thứ gì đó, sắc mặt nhất thời đại biến.

Những người khác cũng như bị cấm khẩu.

Đến rồi!

Rất nhiều người đến!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info