ZingTruyen.Com

Thám Tử Vượt Thời Không - [Edit]

Chương 5: Biệt thự - 03

Tulinhlan1809

Edit: Lờ

Diệp Hoài Duệ giơ điện thoại lên, sững sờ ở trước bàn.

Anh bỗng chú ý đến một điều gì đó rất kỳ lạ và đáng sợ.

Từ "Tôi" trong "Trả lời tôi" có nét móc xiên rất dài, nét móc cuối uốn cong vào trong, trông giống như chữ số "6" bị biến dạng (*).

(*) Từ "Tôi": 我

Điều này thực sự rất đặc biệt.

Diệp Hoài Duệ vừa mới nhìn thấy cái nét móc xiên giống y hệt cách đây không lâu – nó nằm trên tờ «Chính Báo» mà anh đã tìm ra từ trong ngăn bàn!

——Không thể nào!?

Toàn thân pháp y Diệp đều loạn cào cào.

Trong phút chốc, trong đầu anh nhanh chóng tưởng tượng ra hàng loạt cạm bẫy: có người bày trăm phương ngàn kế để anh mua nhà, phát hiện mật thất, tìm được cái bàn, nhìn thấy chữ viết, rồi dùng lời nhắn kì lạ bằng nước để trêu chọc anh.

——Nhưng việc này không hợp lí chút nào!

Đúng vậy, nó không chỉ không hợp lý, mà còn rất khó khăn để thực hiện trong thực tế.

Còn anh chỉ là một pháp y không liên quan gì đến vụ án lớn năm đó, đáng để dùng cách thức vòng vo như vậy dằn vặt anh sao?

Diệp Hoài Duệ phải vật lộn với hai lựa chọn "quay đầu bỏ chạy" và "nhìn lại tình hình" trong ba mươi giây, cuối cùng, anh vẫn không thể cưỡng lại được sự tò mò mãnh liệt của mình, bèn quay lại bàn, chấm nước trong tách trà, viết xuống dưới dòng chữ "Trả lời tôi" đã sắp khô:

【Bên kia là ai?】

Diệp Hoài Duệ tất nhiên có thể đọc và viết chữ phồn thể, nhưng anh cố tình sử dụng chữ giản thể để thăm dò phản ứng của đối phương.

Rất nhanh, bàn tay vô hình kia đã viết câu trả lời bên cạnh nó:

【Đằng ấy không biết sao?】

Tay Diệp Hoài Duệ run lên, suýt chút nữa đã trả lời "Là Ân Gia Mính".

Nhưng ngón tay anh vẫn lơ lửng trên mặt bàn.

Lý trí nói với anh rằng điều này là không thể.

Vì vậy, Diệp Hoài Duệ suy nghĩ một lúc, đổi thành:

【Là quỷ, hoặc là kẻ giết người.】

Câu trả lời này dường như đã khiến đối phương xù lông rồi.

Bàn tay vô hình nhanh chóng xóa đi hàng chữ, vừa nhanh vừa vội mà đáp:

【Tôi không phải quỷ, cũng không là kẻ giết người!!!】

Nhìn thấy ba cái dấu chấm than ở cuối câu, Diệp Hoài Duệ cảm thấy bất kể trả lời cái gì, đối phương đều có vẻ hơi kích động.

Lúc này, chữ viết mới lại xuất hiện.

【Tôi không có cướp bóc! Không có giết người!】

Hiển nhiên nó là phần bổ sung cho câu trước.

Diệp Hoài Duệ: "..."

Năng lực trí tuệ trong lúc đằng kia hỏi đằng này đáp đã vượt qua phạm vi mưu ma chước quỷ mà Diệp Hoài Duệ có thể nghĩ ra, thực sự không giống như đang giở trò.

Anh không thể không nghĩ đến một khả năng – hiện tại, người dùng những vệt nước để viết chữ, giao tiếp với anh, có lẽ thực sự là "Người ấy".

Nghĩ đến đây, tim anh không chịu khống chế mà đập "thình thịch" hai lần thật mạnh.

【Đằng ấy là Ân Gia Mính?】

Diệp Hoài Duệ viết lên bàn.

Vệt nước không thừa nhận hay phủ nhận, ngược lại còn trả lời anh một câu "Ha ha".

Sau đó, người đàn ông vô hình bắt đầu châm biếm kịch liệt bằng những nét chữ viết tay vô cùng nguệch ngoạc, đại khái là đằng ấy thực sự buồn cười, rõ ràng là đến tìm tôi, còn không biết gì sao? Còn hỏi tôi làm gì?

Diệp Hoài Duệ: "..."

Anh biết một số câu chuyện dân gian hoặc truyền thuyết đô thị về cái gọi là "phương pháp gặp quỷ", nhưng anh chưa bao giờ coi nó là thật, càng không có hứng thú tự mình đi thử một lần cho biết.

Hơn nữa, anh cũng không nhớ rõ gần đây mình có từng làm chuyện gì kỳ ​​quái không, đến nỗi bị đưa tới một hồn ma giống như Ân Gia Mính, còn có thể dùng nước để viết chữ.

——Chờ đã, sao mình có thể tin tưởng người đó là Ân Gia Mính!?

Diệp Hoài Duệ véo cánh tay mình, thuyết phục bản thân nên lý trí một chút.

"... Mình đang nói chuyện với một hồn ma đã chết gần bốn mươi năm..."

Diệp Hoài Duệ thì thào:

"Làm sao lại có chuyện phi khoa học như vậy?"

Mà nét chữ trên bàn vẫn còn tiếp tục.

Cậu ấy hỏi Diệp Hoài Duệ, chẳng lẽ đằng ấy không phải ma quỷ? Sao cái gì cũng không biết vậy?

Diệp Hoài Duệ: "..."

Anh chợt nhận ra một vấn đề rất quan trọng.

Người đang "nói chuyện" với mình, trong câu nói ấy, dường như đứng trên cùng một lập trường với anh.

Đối phương cảm thấy Diệp Hoài Duệ mới là "quỷ".

Như vậy, điều này có nghĩa, "Ân Gia Mính" cảm thấy chính mình mới là người sống?

Có một thông lệ kinh điển trong truyện ma, đó là người chết không biết mình đã chết, vẫn ăn ở sinh hoạt như thường ngày hoặc đi hoàn thành những tâm nguyện còn dang dở. Cái này có vẻ rất giống với tình huống mà anh gặp phải đêm nay.

Quả thực, căn mật thất này là nơi Ân Gia Mính đã ẩn náu trước khi chết, sau khi chết linh hồn vẫn lảng vảng không đi, một mực ở lại nơi này, có vẻ cũng hợp logic.

Diệp Hoài Duệ vẫn đang đấu tranh kịch liệt với việc "tin rằng trên đời này có ma" và "đây chắc chắn là một trò lừa", ngón tay cũng rất thành thật viết xuống một câu hỏi.

Anh muốn kiểm nghiệm suy đoán của mình:

【Ở bên kia đang là năm nào?】

Đối phương không hề do dự, viết xuống một đáp án:

【Năm 82】

Đó là năm xảy ra đại án Kim Thành.

Diệp Hoài Duệ gần như đã chắc chắn về suy đoán của mình — đối phương là một cô hồn dã quỷ đang sống lay lắt, không biết rằng mình đã chết, vẫn dừng lại trong kí ức của mình trước khi qua đời.

Nhưng vì để cẩn thận hơn, Diệp Hoài Duệ vẫn tiếp tục bổ sung:【Ngày mấy tháng mấy?】

Đối phương trả lời:

【23 – 7】

Diệp Hoài Duệ: "!!!"

Anh nhìn chằm chằm vào ba con số trên bàn, lặp đi lặp lại để chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm, đúng là ngày 23 tháng 7, tức là hôm nay!

Diệp Hoài Duệ thực sự quá khiếp sợ, toàn bộ sự chú ý đều tập trung trên chiếc bàn cũ kĩ này, anh căn bản không để ý tới, tiếng sấm ngoài cửa sổ càng ngày càng xa, tiếng hạt mưa đập trên cửa kính cũng dần dần nhỏ lại, dường như không còn nghe thấy nữa.

Anh chấm ngón tay vào nước rồi viết:

【Có chắc là ngày 23 tháng 7 không?】

Câu trả lời đến rất nhanh.

【Đương nhiên】

Người vô hình trả lời:

【Tôi không cần thiết phải lừa người ta】

Đây là hai câu cuối cùng do "người vô hình" để lại.

Bởi vì sau đó, cho dù Diệp Hoài Duệ có dò hỏi ra sao, cho dù anh có viết bao nhiêu lời nhắn trên bàn, cũng không có bất kỳ hồi âm nào.

—————

"... Đừng nói là đi mất rồi nha?"

Cùng lúc đó, một người đàn ông cũng đứng ở phía trước bàn, lẩm bẩm một mình bằng tiếng bản địa Kim Thành.

Cậu không từ bỏ mà chấm ngón tay vào nước, viết vài chữ lên bàn.

Vẫn không có hồi âm như cũ.

"Chậc, sao mới nói đi là đi thật luôn vậy?"

Người đàn ông cuối cùng cũng hết hi vọng, ngả người ra sau, tựa lưng vào ghế, thở dài chán nản một hơi.

Cậu chính là Ân Gia Mính đang bị cảnh sát Kim Thành truy nã khắp thành phố.

Ân Gia Mính đã trốn trong căn mật thất này suốt cả ngày trời.

Căn hầm chật chội oi bức, vừa tẻ nhạt lại ngột ngạt.

Ban ngày còn đỡ, còn có chút ánh sáng xuyên qua tấm kính cửa thông gió, rọi vào trong phòng, tuy u ám nhưng cũng có thể nhìn thấy đường.

Nhưng vào ban đêm, xung quanh tối đến mức không thấy rõ được năm ngón tay thế nào, lại lo lắng ánh đèn quá sáng sẽ lộ ra ngoài cửa thông gió, thu hút sự chú ý của bên ngoài, đừng nói là đèn điện, Ân Gia Mính thậm chí còn không dám dùng đèn pin, cậu chỉ có thể dựa vào ánh sáng từ ngọn đèn dầu để mò mẫm đi lại.

Đối với người hướng ngoại có nhiều bạn bè và thích giao lưu như Ân Gia Mính mà nói, việc cả ngày chỉ có thể nhìn thấy bốn bức tường trắng vây quanh mình thực sự quá xót xa.

Nhưng cậu không dám đi ra ngoài.

Cầm vũ khí đi cướp bóc, còn giết chết nhiều người như vậy là tội ác tày trời, mà Ân Gia Mính lại không có cách nào có thể chứng minh mình vô tội.

Cớ sao cha cậu lại xảy ra một số rắc rối trong các mối làm ăn gần đây, Ân Gia Mính sợ rằng nếu bị rơi vào tay của đám cảnh sát đó, sẽ không có ai có thể đưa cậu ra ngoài được nữa.

Ân Gia Mính không dám liên lạc với người thân hay bạn bè, trong mật thất cũng không có ti vi, trốn ở nơi này tương đương với việc cách li với thế giới, không biết gì về tình hình bên ngoài, càng làm tăng thêm sự lo lắng và bất an của cậu.

Trong tình cảnh như vậy, cậu bỗng nhìn thấy tên của mình hiện ra từ những vệt nước trên bàn. Phản ứng đầu tiên của Ân Gia Mính lúc này là kinh ngạc, phản ứng tiếp theo tất nhiên không phải sợ hãi, mà là phấn khích.

Nếu pháp y Diệp biết Ân Gia Mính đang nghĩ gì, chắc anh sẽ cảm thán, đây hẳn là cái gọi là "khác biệt văn hóa".

Đa số người dân Kim Thành ở thời đại này tin vào huyền học, tin vào phong thủy. Rạp chiếu phim năm nào cũng toàn là phim kinh dị, radio và ti vi thì đầy rẫy những chương trình kì quái vào đêm khuya, đặt nền móng cho việc thờ phụng và tế bái Quan Công (*), còn phải đặt bát hương cắm ba cây nhang ở cạnh cửa bếp.

(*) Quan Công (Quan Nhị Lão Gia):

Trong một môi trường như vậy, Ân Gia Mính đương nhiên tiếp thu tốt đối với những câu chuyện quỷ thần kỳ bí.

Vì vậy, khi nhìn thấy những con chữ bằng nước xuất hiện trên bàn, cậu không hề cân nhắc đến những khả năng khác, chỉ cảm thấy chuyện này nhất định là do quỷ ám.

Theo lý thuyết, khi người bình thường phát hiện mình đang "gặp quỷ", nên cảm thấy sợ hãi tột cùng mới đúng.

Nhưng Ân Gia Mính ở dưới căn hầm này thực sự quá chán chường rồi.

Dưới hiệu ứng đảo cô lập (*), cậu khó tránh khỏi cảm giác sợ hãi khi bị cả thế giới bỏ rơi, bởi vậy cậu rất muốn được giao tiếp với người khác để có được sự an ủi về mặt tinh thần.

(*) Hiệu ứng đảo cô lập: Từ quan điểm khoa học tâm lý, đảo cô lập là chỉ một người vì một lý do cụ thể nào đó bị giới hạn trong một thời gian hoặc không gian cụ thể, cụ thể hoặc trừu tượng trong một phạm vi, vì lợi ích của mối quan hệ và nhu cầu về tình cảm, nó sẽ tạo ra một sự biến động mạnh mẽ về cảm xúc. Nó giống như bị mắc kẹt một mình trên một hòn đảo cô lập, và tất cả các loại cảm xúc đều ập đến.

Cho dù đối tượng giao tiếp với cậu là ma quỷ, vẫn tốt hơn là một mình đơn độc.

Hơn nữa, nếu đối phương là ma, ít nhiều cũng sẽ có chút siêu năng lực phải không?

Trước đó Ân Gia Mính vừa xem một bộ phim ăn khách tên: «Lồng đèn da người». Ma nữ xinh đẹp trong phim nói rằng chuyện gì ma quỷ cũng biết hết.

Ân Gia Mính cảm thấy, đúng lúc cậu có thể hỏi bên kia một chút, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với vụ cướp chết tiệt đó.

Tiếc là con ma này hình như không có nhiều pháp lực, mới trò chuyện được mấy câu đã biến mất, ngay cả một câu thông tin hữu ích cũng không thể hỏi được...

... ...

...

Ngay lúc Ân Gia Mính đang thầm tiếc nuối, có tiếng cơ quan chuyển động từ hướng hành lang truyền đến.

Ân Gia Mính cảnh giác đứng dậy, cầm đèn dầu chiếu lên.

Rất nhanh, một cô gái bước xuống cầu thang, đi vào căn hầm.

"Nhạc Nhạc."

Ân Gia Mính thở phào nhẹ nhõm.

"Anh Mính."

Cô gái tên Nhạc Nhạc chào Ân Gia Mính bằng phương ngữ Kim Thành, sau đó cho cậu xem những chiếc túi lớn nhỏ mà cô ấy mang theo:

"Em mang cho anh bánh mì và bánh quy, còn có một ít quần áo để thay nữa."

Cô vừa đặt những món đồ mình mang đến lên kệ, vừa quay sang nói với Ân Gia Mính:

"Bây giờ Thúy Hoa với A Hổ đều đang bị cảnh sát nhìn chằm chằm. Em không dám nói cho mấy đứa đó biết là anh đang ở đây."

Nhạc Nhạc quay đầu, vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng lời nói ra lại thân thiết vô cùng:

"Nhưng em sẽ cố gắng đến đây mỗi ngày, anh yên tâm."

"Cảm ơn em."

Ân Gia Mính nói lời cảm ơn chân thành với cô gái, "Nếu không có em, e rằng anh đã sớm bị cảnh sát bắt đi rồi."

"Nói gì vậy chứ."

Nhạc Nhạc vẫn không cười, nhưng giọng nói rõ ràng đã mềm mại hơn đôi chút.

"Ngày xưa may mà có anh Mính chăm sóc cho hai chị em chúng em, bây giờ anh đang gặp khó khăn, đổi lại là em nên giúp anh mới phải."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com