ZingTruyen.Info

Tham Tu Vuot Thoi Khong Edit

Edit: Lờ

Trên thực tế, kể từ khi Diệp Hoài Duệ xác nhận "người trong suốt" đang nói chuyện với anh chính là Ân Gia Mính, anh đã tin rằng người đó là vô tội.

Nhưng tin tưởng vẫn chỉ là tin tưởng, còn chuyện gì cần xác định thì vẫn phải đi xác định cho bằng được.

"Sáng sớm ngày 21, cậu đang ở đâu?"

Diệp Hoài Duệ hỏi Ân Gia Mính.

Sáng sớm ngày 21, cũng chính là thời điểm xảy ra vụ cướp, pháp y Diệp muốn xác định hành tung cụ thể của Ân Gia Mính.

Ân Gia Mính cười khổ một tiếng: "Ha"

【Hầy, vào buổi tối ngày 20, tôi đã ở nhà riêng của mình, cũng một mình ngồi xem trận đấu.】

Nói tới đây, Ân thiếu gia cảm thấy bản thân như người câm ăn phải hoàng liên, có khổ cũng không thể nói nên lời.

【Bình thường vào khoảng thời gian này, tôi sẽ xử lí cho xong những công việc lặt vặt lung tung ở trong khách sạn, hoặc là cùng uống rượu và ăn tối với một vài người anh em, hầu hết đều có người ở xung quanh tôi. Nhưng chỉ riêng hôm đó, tôi muốn về nhà sớm để xem trận đấu, hơn tám giờ tôi đã về tới nhà.】

Ân Gia Mính hồi tưởng lại, nói:

【Sau khi xem thi đấu xong và uống một chút rượu, khoảng 11 giờ tôi đã leo lên giường đi ngủ rồi...】

"Buổi tối hôm đó, trong nhà của cậu không còn ai khác sao? Như bảo mẫu hay người hầu chẳng hạn?"

Diệp Hoài Duệ hỏi:

"Ngoài ra, thời điểm cậu về nhà có gặp nhân viên bảo vệ, hàng xóm hoặc bất kỳ ai khác có thể chứng minh hành tung của cậu hay không?"

【Nhà tôi đã từng có một người giúp việc, phụ trách nấu nướng và dọn dẹp cho tôi.】

Thực ra, Ân Gia Mính đã sớm suy nghĩ tới vấn đề này, cho nên cậu trả lời rất thẳng thắn.

【Nhưng cách đây nửa tháng, dì ấy vừa bước chân ra khỏi cửa để đi mua đồ ăn liền bị xe tông trúng, rồi ngã tới gãy cả chân, nên tôi đã cho dì ấy về nhà để tĩnh dưỡng. Dù sao một mình tôi ăn no thì cả nhà không lo đói bụng, có cái gì mà không thể vượt qua kia chứ? Có hay không có người giúp việc thực ra cũng không quan trọng cho lắm...】

Ân Gia Mính nói:

【Về phần những người khác... Tôi có mua một tô lòng bò ở đầu phố khi đang trên đường về nhà, chủ quán cũng nhận ra tôi. Nhưng thời điểm đó mới chỉ vừa qua tám giờ mà thôi, nó cũng không được coi là một 'chứng cứ ngoại phạm', phải không?】

Nói đến đây, Ân Gia Mính thở dài một hơi, cảm thấy bản thân thực sự chết oan uổng.

【Tôi chỉ ngủ trong nhà riêng của mình một đêm, vậy mà đến khi tỉnh dậy, tôi đã trở thành kẻ đi giết người cướp của!】

"Chờ một chút."

Diệp Hoài Duệ kêu cậu ngừng lại.

Anh đã đọc những ghi chép mà cảnh sát Kim Thành để lại trong hồ sơ, bao gồm cả địa chỉ cụ thể về nơi ở của Ân Gia Mính vào thời điểm đó.

"Nếu cậu thực sự không liên quan gì đến vụ án, khoảng thời gian từ sáng cho tới rạng sáng ngày 21, cậu hẳn là đang ngủ ở trong nhà của mình... Vậy thì tại sao cậu lại có thể trốn thoát kịp thời thay vì bị cảnh sát tới chặn cửa?"

Ân Gia Mính nghe ra sự nghi ngờ trong giọng nói của Diệp Hoài Duệ, sững sờ trong hai giây.

【A Duệ... Anh là cảnh sát phải không?】

Cậu ngập ngừng hỏi.

Giọng điệu của Diệp Hoài Duệ rất nghiêm túc, anh không hề có ý đánh lạc hướng đối phương khỏi chủ đề này:

"Cậu trả lời câu hỏi của tôi trước đã."

【Được rồi, được rồi.】

Ân Gia Mính đầu hàng.

Hiếm có người nào sẵn sàng tin tưởng cậu, còn có thể cùng với cậu thương lượng chuyện này, Ân thiếu gia sợ rằng nếu lời nói của mình lấp lửng, sẽ dấy lên sự nghi ngờ của đối phương, lỡ như sơ ý một chút khiến người ấy tức giận bỏ đi, vậy thì cậu thực sự không còn ai để có thể cùng trò chuyện được nữa.

【Đại khái tầm bốn giờ sáng, có người gọi tới điện thoại nhà tôi...】

Tiếp theo, Ân Gia Mính giải thích tình huống đêm đó cho Diệp Hoài Duệ.

Vào ngày 20, Ân thiếu gia đã uống một chút rượu sau khi xem xong trận đấu, sau đó cố gắng đứng dậy, vào phòng tắm rửa rồi đi ngủ sớm.

Ngay khi cậu đang ngủ tới mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa mê, cậu bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo lên.

Ân Gia Mính bò dậy, liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, đã sắp bốn giờ sáng.

Trên thực tế, với tư cách là tổng giám đốc của một khách sạn kiêm cả lĩnh vực giải trí và cá độ, lại sống trong thời kỳ an ninh trật tự cực kì hỗn loạn của thập niên 80, có rất nhiều tình huống khẩn cấp cần phải xử lý.

Ân Gia Mính chỉ sợ khách sạn đã xảy ra chuyện gì, bèn nhanh chóng bò dậy để trả lời điện thoại.

Thông qua điện thoại, có người đã nói cho cậu biết, chi nhánh Phúc Thọ của ngân hàng Đại Tân vừa xảy ra vụ án cướp của giết người, có người khai báo rằng cậu là kẻ cướp, nếu không muốn bị bắt thì hãy mau mau chạy trốn đi.

Người đàn ông ở đầu dây bên kia cố ý hạ thấp giọng, Ân Gia Mính nhất thời không thể nhận ra thân phận của đối phương, nhưng bản chất của việc cướp của giết người không phải chuyện tầm thường, đây không hề giống như một trò chơi khăm quái đản, việc này khiến cho Ân Gia Mính đang còn ngái ngủ ngay lập tức hoàn toàn tỉnh táo.

Ân thiếu gia ở Kim Thành lăn lộn đã nhiều năm, bình thường rất cởi mở và hào phóng, là một con người chính trực, đương nhiên sẽ có không ít bạn bè, ít nhiều cũng có chút tình bằng hữu qua lại với hai giới hắc bạch.

Cậu cảm thấy, có lẽ một số người bạn của mình ở bên 'bạch đạo' đã nhận được tin tức đầu tiên, rồi sớm báo cho cậu biết, giúp cậu có thêm nhiều thời gian để chạy trốn...

"Vì vậy mà cậu bỏ chạy thật sao?"

Diệp Hoài Duệ cau mày thật sâu, hỏi:

"Sau đó trực tiếp trốn vào trong mật thất?"

【Này, không phải đâu!】

Ân Gia Mính nghe ra giọng điệu không tán thành của Diệp Hoài Duệ, vội vàng biện bạch thay cho bản thân:

【Lúc đó, tôi chỉ đang tìm kiếm một địa điểm ở các khu vực xung quanh, dự định sẽ tạm thời lẩn trốn một chút mà thôi. Sau đó vụ án bị đưa lên ti vi, tôi mới biết tình hình của tôi so với tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn rất nhiều, nếu xui xẻo bị bắt, tôi chẳng phải sẽ trở thành kẻ thế mạng sao?】

Diệp Hoài Duệ càng thêm cau mày: "Sau đó thì sao?"

Ân Gia Mính hậm hực trả lời:

【Tôi đã liên lạc với Nhạc Nhạc, sau đó trốn luôn trong căn phòng bí mật này.】

Diệp Hoài Duệ hỏi:

"Cậu vẫn luôn ở lại trong căn phòng này sao?"

Ân Gia Mính thành thật trả lời:

【Tôi thỉnh thoảng sẽ lẻn lên lầu vào lúc nửa đêm, dù sao thì tầng hầm cũng quá chật chội...】

Cậu thấy Diệp Hoài Duệ không lên tiếng, lại lập tức bổ sung:

【Nhưng mà tôi vẫn luôn cẩn thận! Tuyệt đối sẽ không để ai phát hiện ra!】

Diệp Hoài Duệ lại hỏi:

"Vậy thì ngoài chính cậu và 'Nhạc Nhạc', còn có ai khác biết cậu đang ở đây không?"

Trong hồ sơ mà anh đã đọc, cảnh sát Kim Thành cuối cùng đã tìm thấy Ân Gia Mính sau khi "nhận được tình báo của gián điệp", nhưng "gián điệp" là ai và "tình báo" đến từ đâu thì lại không có bất kỳ thông tin chi tiết nào.

Mặc dù Diệp Hoài Duệ tin rằng Ân Gia Mính vô tội, nhưng anh không muốn tiết lộ thông tin này cho đối phương trong thời điểm hiện tại, hoặc nên nói, là không thể tiết lộ.

Không biết Ân Gia Mính là thực sự không nghe thấy hay giả vờ như không nhận ra ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Diệp Hoài Duệ, cậu chỉ đáp:

【Tầng hầm này được nhà thầu tùy chỉnh theo yêu cầu của khách hàng, cũng không có nhiều người biết đến. Tôi nghĩ, tạm thời sẽ không có ai đoán được tôi đang trốn ở đây đâu.】

Cậu suy nghĩ một chút:

【Hơn nữa, tôi luôn có lòng tin đối với Nhạc Nhạc, em ấy rất thông minh, luận về tình nghĩa, em ấy tuyệt đối sẽ không bán đứng tôi.】

Diệp Hoài Duệ "Ừm" một tiếng, đem những thông tin này ghi tạc trong đầu.

【Nói thật nhé, A Duệ.】

Lúc này, Ân Gia Mính lại hỏi một vấn đề tương tự như lúc trước:

【Rốt cuộc anh có phải là cảnh sát hay không? Nếu không, tại sao anh lại tò mò về vụ cướp ngân hàng Đại Tân như vậy?】

Diệp Hoài Duệ ngẩng đầu nhìn về ô cửa sổ.

Những giọt mưa đã không còn nặng hạt như trước, tiếng sấm dần dần đi xa, giông bão cũng sắp qua đi.

"Tôi không phải cảnh sát."

Diệp Hoài Duệ nói với Ân Gia Mính:

"Tôi là pháp y."

Vào những năm đầu của thập niên 80, "pháp y" vẫn là một thuật ngữ rất đỗi mới mẻ, Ân Gia Mính trầm ngâm hồi lâu, hỏi một câu không quá chắc chắn:

【Ý anh là, người khám nghiệm tử thi phải không? Đại loại như... lấy vân tay và xét nghiệm máu?】

Trong lòng Diệp Hoài Duệ thầm nói không tệ, ít nhất còn biết pháp y có thể lấy dấu vân tay và xét nghiệm nhóm máu.

Anh rất có tâm mà giải thích thêm hai câu nữa, nói rằng thời thế đổi thay, các pháp y đã có thể làm được nhiều điều hơn rất nhiều so với bốn mươi năm về trước.

Nhưng cơn mưa càng ngày càng nhỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ tạnh hẳn, Diệp Hoài Duệ đành phải ưu tiên làm những công việc quan trọng hơn.

Anh yêu cầu Ân Gia Mính dùng mực bôi đầy bàn tay, sau đó ấn nó lên trên một tờ báo, cuối cùng đem tờ báo in dấu vân tay này cất vào ngăn kéo.

Ân Gia Mính không rõ vì sao, mấy lần muốn mở miệng hỏi, nhưng đều bị Diệp Hoài Duệ cắt ngang vì không còn thời gian.

Tiếng mưa rơi tí tách đã dừng lại, tiếng sấm cũng xa đến mức không còn nghe thấy nữa.

Trước khi "mất kết nối", Diệp Hoài Duệ nghiêm nghị cảnh cáo Ân Gia Mính phải ngoan ngoãn mà trốn ở trong mật thất.

"Đừng đi đâu cả, chờ tôi liên lạc."

Anh nói với Ân Gia Mính:

"Tôi sẽ sớm quay trở lại."

——loworld18923.wordpress.com——

Thứ sáu, ngày 30 tháng 7 năm 2021.

Trong giờ nghỉ trưa, tại sở Giám Định Xét Nghiệm Tư Pháp thuộc cục Cảnh Sát Tư Pháp Kim Thành.

"Như thế nào, làm xong chưa?"

Ngay khi Diệp Hoài Duệ bước vào văn phòng, anh đã đi thẳng đến chỗ Chương Minh Minh, bạn tốt kiêm đối tác của anh đang ngồi ở bàn làm việc.

"Xong rồi."

Chương Minh Minh rút chiếc USB nho nhỏ ra khỏi máy tính chủ, quơ quơ trước mặt Diệp Hoài Duệ, "Ở đây."

"Cảm ơn."

Diệp Hoài Duệ một bên nói lời cảm ơn, một bên cầm lấy chiếc USB.

"Chờ một chút."

Đồng chí Nhị Minh thu tay về, đem USB giấu trong lòng bàn tay, mỉm cười hỏi:

"Ông còn chưa nói với tôi, đây là dấu tay của ai."

Vẻ do dự hiện lên trên khuôn mặt Diệp Hoài Duệ.

Mặc dù anh đã nhận được dấu tay của Ân Gia Mính vào đêm qua, nhưng thời gian lúc đó rất cấp bách, Ân Gia Mính chỉ có mấy tờ báo cùng với mực bút máy, mà anh lại không thể nhìn chằm chằm vào hiện trường, Ân thiếu gia cũng không hiểu quy tắc, cứ như vậy đương nhiên sẽ không thể thu được hai bản dấu tay ngay thẳng, đẹp đẽ, rõ ràng và đầy đủ như yêu cầu của công tác thu thập chứng cứ.

Trên thực tế, dấu tay mà Diệp Hoài Duệ có được là do Ân Gia Mính đã ấn trên một tờ báo cũ.

Mực trên các dấu tay có màu sắc đậm nhạt không đồng đều, các vết nông sâu không đồng nhất, vân tay cùng với những dòng chữ trên báo chồng chéo lên nhau, trùng trùng điệp điệp, hiệu ứng tương tự như các bức tranh được tô vẽ tùy tiện trong các lớp nghệ thuật dành cho trẻ em.

Càng tồi tệ hơn nữa, cái tên khốn thiếu hiểu biết Ân Gia Mính thậm chí còn gấp tờ báo có in dấu vân tay lại, nhét trực tiếp vào ngăn kéo bàn.

Phải biết rằng Kim Thành nằm ở cực nam của tổ quốc, vừa nóng vừa ẩm, một năm đã có ít nhất nửa năm là mùa hè, độ ẩm quanh năm đều là 90% đối với các vùng ở phía nam.

Một tờ báo bị hỏng mà không có bất kỳ biện pháp chống ẩm và chống phân hủy nào, cứ để như vậy suốt 40 năm trời, cho đến lúc Diệp Hoài Duệ mở ngăn kéo lấy nó ra, anh cảm thấy mình thực sự không còn gì để nói.

Nếu lúc đó không phải do trời tạnh mưa khiến hai người bọn họ cắt đứt liên lạc, anh chắc chắn sẽ mắng Ân Gia Mính một trận tơi bời, sau đó bắt cậu ta phải tự ấn lại thêm một lần nữa.

Không còn cách nào khác, Diệp Hoài Duệ đành phải mang tờ báo cũ trở lại văn phòng, nhờ bạn bè trợ giúp.

Là một thợ chụp ảnh pháp y, Chương Minh Minh sử dụng thành thạo nhiều phần mềm xử lý hình ảnh khác nhau, bao gồm đối chiếu vân tay, quét, tách và xử lý các dấu vân tay khó quan sát.

Khi Diệp Hoài Duệ đưa tờ báo có in hình bàn tay cho Chương Minh Minh, người bạn của anh không nói gì, chỉ đồng ý sẽ giúp anh chuẩn bị thật tốt.

Lúc đó, pháp y Diệp còn đang mừng thầm vì đối phương không hỏi gì, nhưng anh không ngờ bạn tốt chỉ đang chờ mình ở đây.

"Ừm...chỉ là, giúp đỡ một ai đó mà thôi."

Trong lòng Diệp Hoài Duệ nói, tôi không thể kể cho cậu biết đây là do tôi cố ý bắt người từ ba mươi chín năm trước lưu lại dấu vết, cho dù có nói ra thì cậu cũng chẳng tin được.

"Ông thành thật nói cho tôi biết, 'người khác' này là ai?"

Chương Minh Minh nghe xong, thu lại vẻ vui cười trên mặt, hỏi:

"A Duệ, chẳng lẽ ông thực sự định điều tra lại đại án Kim Thành?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info