ZingTruyen.Info

Thám tử Linh Hồn

chương 3 : cậu bé trong câu chuyện

qunhngtri

Dương Khải Âm :
- ở trong đây lắm bụi quá
Tôi đi nhẹ nhàng đi xuống cánh cửa đã chứa nhiều mạn nhện
Trung Kì :
- có vệt máu ở trên sàn kìa cô gái
Đôi chân của tôi xém giẫm lên vệt máu trên sàn , cũng may là có Trung Kì nhắc tôi
Dương Khải Âm :
- úi , cảm ơn chú nha
Suzu :
- ái chà , vệt máu có vẻ rất lâu rồi
- nếu đụng vào nó cũng sẽ không bị dính đâu
Dương Khải Âm :
- Chúa công à, giẫm lên máu người khác là thể hiện không tôn trọng người khác đó!
Một bóng tròn xanh có khí xanh lá ngang qua
Tou Tou :
- ngàooo...
Trung kì ẵm Tou Tou , quát nó đễn nỗi Tou Tou còn câm nín
Trung Kì :
- bình tĩnh Tou Tou!
Quả bóng xanh đó lại quay lại , nó không ẩn hiện nữa mà xuất hiện trước mặt mọi người
Suzu :
- có khi nào nó muốn chúng ta đi theo nó không?
Trung Kì :
- cũng có thể
Chúng tôi đi theo quả bóng xanh kia , đi được đến chỗ có những người que trên tường rồi biến mất. Tôi soi đèn vào cái bức tranh ấy , chắc là có một manh mối nào đó
Dương Khải Âm :
- những bức tranh người que này...là đang kể về một gia đình có bố , có mẹ , có người con trai
- nhưng người bố mẹ lại có khuôn mặt quỷ , còn cậu con trai thì rất u buồn
Trung Kì :
- theo kinh nghiệm của tôi nó được vẽ từ máu của cậu bé đã bị nhốt dưới hầm này
Tôi bất ngờ, không hiểu sao chú ấy lại biết câu chuyện cậu bé đó chứ , tôi đâu có kể cho ai đâu nhỉ?
Dương Khải Âm :
- mà sao chú lại biết chuyện cậu bé đó chứ?
Trung Kì :
- lúc mà có ai đó đang kể cho cô nghe thì hộp đựng hai cái bình của chú và chúa công Suzu cũng đang ở trên bãi cỏ đó đấy
Suzu :
- không chỉ ông ấy đâu mà tôi cũng biết về câu chuyện đó mà
Một tiếng hét vang lớn sau bức tranh rồi có tiếng nước bắn tung toé
Suzu :
- cái gì đấy?
Bức tường vỡ ra , hoá ra , sau bức tranh vẽ bằng máu là một cánh cửa dẫn tới một căn phòng khác . Nhưng có một thứ gì màu xanh chừng mắt nhìn chúng tôi
Trung Kì :
- mọi người cẩn thận!
Dương Khải Âm :
- nó biến mất rồi...
- chúng ta vào thử xem
Tôi gọi đèn vào căn phòng tối hù đó , dẫn đầu bò vào
Dương Khải Âm :
- âm khí trong này nặng quá...
Tou Tou :
- ngaooooo
Tou Tou nhảy ào lên lưng tôi rồi nó nhảy thẳng lên trần nhà như đang tấn công một ai đó
Tou Tou :
- MÉO!!
Trung Kì:
- áh!
* Con Tou Tou báo chủ , báo luôn Trung Kì=)))) ( Tác giả ) *
Dương Khải Âm :
- chú không sao chứ?
Tôi cố nhịn cười trước cảnh tượng này, đứng dậy , đỡ chú ấy đứng dậy
Dương Khải Âm :
- má con Tou Tou!
Dương Khải Âm :
- Tou Tou không có mẹ , chú à
Suzu :
- NGƯƠI LÀ AI!?
Tôi quay lưng nhìn tình hình phía sau, đồng thời một tiếng " rắc " ở phía sau
Dương Khải Âm :
- sao vậy , chúa công?
- đó là ai vậy!?
Một cậu bé mắt màu vàng ánh kim , chừng mắt nhìn chúng tôi
Suzu :
- ah..ah..
Trung Kì :
- cậu không sao chứ?
Dương Khải Âm :
- mà sao cậu...
Suzu :
- cổ ta có gì sao?
Trung Kì :
- cổ cậu có một vết hằn bởi sợi dây
Vết hằn trên cổ Suzu rất chặt còn để lại một vết đỏ lừng
Suzu :
- đau quá đi...
Chú Trung Kì bỗng nhiên bắt lấy một thứ nào đó , đè nó ra đất rồi lấy ra lá bùa mà tôi cho
Trung Kì :
- Khai mau! Mày là ai!?
Tôi lấy chiếc đèn để gần tên lạ mắt đó. Một cậu bé tóc xanh đen , đôi mắt vàng ánh kim , làn da nâu đã dính những vết máu khô 
Dương Khải Âm :
- là trẻ con sao!
Tou Tou :
- meow meow!
Trung Kì :
- cậu là ai?
Suzu :
- ngươi bịt mồm nó rồi sao nó nói được?
Trung Kì :
- ồ cho ta xin lỗi nhé?
Dương Khải Âm :
- trói đứa trẻ đó lại và đi lên hỏi cậu ấy
Tôi đưa cho chú ấy một sợi dây to như dây mà cậu ấy đã thắt cổ Suzu
Trung Kì:
- cháu tên gì?
Cậu bé ấy không nói gì , còn ngước mặt xuống như đang tránh né . Tôi cởi trói cho cậu bé , dùng ánh mắt hiền lành , trìu mến nhìn cậu bé đó
Dương Khải Âm :
- mọi người ở đây đều không bị không biết em là ai
- em có thể nói tên em được không?
Cậu bé :
- tên em?
Trung Kì :
- tôi thấy trên bức tranh bằng máu lúc nãy có ghi " Adrik " Chắc là tên của thằng bé này đấy
Adrik :
- Adrik?
Dương Khải Âm :
- là tên em sao?
Cậu bé gật đầu , nhìn một ánh mắt đáng thương . Bỗng nhiên Adrik nhảy xuống lầu , chạy khỏi phòng bếp
Dương Khải Âm :
- Này, Adrik!
- cản cậu bé đó lại!
Adrik chạy ra cửa , tôi nghĩ là sẽ mất dấu em ấy nên tôi chạy hết sức đuổi theo
Trung Kì :
- Adrik! Adrik!
Một tiếng gõ cửa phía ngoài , Adrik đẩy tôi ra lao như một mũi tên tiến lên phía cửa chính
- có ai ở nhà không? Này!
Adrik :
- tránh ra!
Dương Khải Âm :
- Suzu!
- đừng để cho cậu bé đó chạy ra khỏi cổng!
Suzu  :
- để ta!
Suzu có chiều cao hơn Adrik dễ dàng bắt lấy một cậu bé như bắt lấy một trái bóng
Suzu :
- nào cậu bé , đừng chạy trốn nữa , ở đây không có ai có ác ý với cậu đâu
Tôi chạy lại mở cửa để xem là ai
Dương Khải Âm :
- cảm ơn cậu nhé!
- À Lý Sơn à? Mời vào nhà!
Tôi bế Adrik giao cho Trung và chúa công Suzu còn mình thì nói chuyện với Lý Sơn




Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info