ZingTruyen.Asia

Tap Hop Dong Nhan Van Vong Tien Doan

Loạn Táng Cương...

- Ôn Ninh, ngươi đang làm gì thế?

Ngụy Vô Tiện vừa đi vừa để ý dưới đất, tránh giẫm nên những nơi vừa được vụng về gieo xới. Ôn Ninh đang dùng búa đóng đóng cái đinh vô cột, thấy Ngụy Vô Tiện gã quay cả người lại, nếu có thể cười chắc chắn Ôn Ninh sẽ cười rất tươi.

- Ngụy công tử, sao ngươi lại tới đây? - Lúc lắc cả thân hình để nhìn được xa một chút - Lam công tử không đến sao?

Ngụy Vô Tiện lắc đầu:

- Mấy hôm nay y bận, không có thời gian trông ta. Ta đột nhiên nhớ đến từ hôm vạch mặt Kim Quang Dao cũng không có trở lại đây, nên muốn đi nhìn một chút. Ngươi làm gì ở đây?

Ôn Ninh giơ cánh tay lên chỉ:

- Ta trồng rau - Quay người chỉ vào một thứ - Xây nhà.

Ngụy Vô Tiện nhìn vào thứ có hình thù kì quái mà Ôn Ninh chỉ, hắn nhíu mày:

- Cái này... là nhà?

Ôn Ninh nhìn Ngụy Vô Tiện, nếu không phải do cơ mặt cứng ngắt thì chắc chắn gã sẽ xụ mặt cho hắn xem:

- Là nhà nhưng là xây không ra.

Ngụy Vô Tiện nhìn nơi mà Ôn Ninh nói là trồng rau, Ôn Ninh trồng rau có thể nhận ra, có xới có lấp đàng hoàng.

- Đất ở đây vốn xấu, hiện tại lại còn xấu hơn - Như nhớ đến kí ức nào đó, hắn đứng thẳng người - Mấy thi thể hung thi lần trước bị hạ ngươi mang đi đâu rồi?

- Ta mang ra sau chôn.

Ngụy Vô Tiện theo Ôn Ninh ra phía sau nhìn, nơi đó có những ụ đất lớn nhỏ khác nhau, trước mỗi cái ụ còn có cấm một cái cọc gỗ như là bài vị nhưng trên đó không hề viết gì.

- Do nhiều quá ta không làm cho mỗi người 1 cái được. Nhiều người nằm chung một chỗ - Ôn Ninh nói.

- Ngươi cho họ một chỗ an nghỉ họ đã cảm ơn ngươi rồi - Ngụy Vô Tiện nói.

- Bài vị, bài vị... ta không biết viết. Ngụy công tử viết được không?

Ngụy Vô Tiện nhìn khoảng đất mênh mông với những ngôi mộ to nhỏ, hắn nói:

- Tất cả là "Vô danh" đi. Chỉ là ta không biết họ có muốn Di Lăng Lão Tổ viết bài vị cho mình không? Hay sẽ đội mồ sống dậy mà đốt bài vị.

Hắn tự giễu rồi tự cười, hắn xoay lưng, đi trở lại về phía Ôn Ninh muốn xây nhà trồng rau.

- Ngươi muốn trồng cái gì ở nơi này? - Hắn hỏi.

- Trồng củ cải. Tỷ tỷ từng nói củ cải dễ sống.

Ngụy Vô Tiện hơi khựng lại bước chân, sau đó lại bước tiếp:

- Phải, ngày trước nàng nói củ cãi dễ sống nhưng ta cứ thích trồng khoai tây.

Ngụy Vô Tiện dừng lại trước nơi mà Ôn Ninh nói là nhà, hắn nhìn một lát rồi hỏi:

- Sao tự nhiên lại muốn trồng rau, xây nhà ở đây?

- Nơi đây là nhà mà - Ôn Ninh thật thà trả lời hắn như đây là một điều đương nhiên.

Ngụy Vô Tiện giật mình, phải rồi, đối với Ôn Ninh, Ôn Tình và những người thuộc nhánh phụ họ Ôn năm đó nơi đây chính là nhà. Còn đối với hắn, có lẽ trong khoảng thời gian đó, nơi này cũng là nhà của hắn. Một khoảng thời gian tuy không quá dài nhưng đủ để những người đã từng ở đây dù đã chết cũng muốn đợi Ngụy công tử trở về.

Hắn nhìn thấy Ôn Ninh có vẻ như rất đau đầu vì không thể xây ra cái nhà đàng hoàng. Nếu như có Tứ thúc ở đây thì tốt biết bao nhiêu, thúc ấy biết xây nhà.

- Đừng bi quan, chúng ta cùng làm.

- Được - Ôn Ninh nói.

Cả hai bắt đầu gỡ cái thứ kì quái Ôn Ninh xây được ra. Ngụy Vô Tiện cầm một nhánh cây vẽ vời hình ảnh ngôi nhà mà họ muốn xây lên đất. Đương lúc này, có người lên tiếng:

- Ôn thúc, Ngụy tiền bối sao người cũng ở đây?

Cả hai nhìn thấy Lam Tư Truy đang ngạc nhiên đứng một chỗ. Bạch y trắng tinh cùng mạc ngạch so với nơi bãi tha ma này thực nổi bật.

- Đang xây nhà, xây chung không A Uyển?

Ngụy Vô Tiện cười nói. Lam Tư Truy dẹp qua ngạc nhiên thì cũng bước đến cùng bọn họ xem thiết kế bản vẽ. Sau khi cả 3 cùng thống nhất mới bắt tay vào xây, lúc này Ngụy Vô Tiện vừa đóng đinh vừa hỏi:

- A Uyển, sao ngươi lại đến đây?

- Hôm nay là kì nghỉ cuối mỗi 3 tháng, môn sinh Lam gia được về thăm nhà. Đệ và Ôn thúc có hẹn cùng nhau lên đây xây nhà.

Ngụy Vô Tiện gật đầu:

- Nhà xây xong chúng ta xuống trấn mua hạt giống. Tìm hạt nào dễ sống một chút.

---------------------------------------------------------

Nhà rốt cuộc cũng nhờ sức đoàn kết của 2 người 1 hung thi mà xây xong. Nhưng mấy chỗ gieo củ cải của Ôn Ninh lúc trước gieo cũng bị lần xây nhà này giẫm mất. Cả 3 cùng nhau mua hạt giống về gieo lại lần nữa, vừa có củ cải, vừa có rau. Ban đêm cả nhà cùng thấp đèn lồng ngồi trước nhà uống rượu mua lúc dưới trấn.

- Ta có chút nhớ rượu trái cây của Tứ thúc - Ngụy Vô Tiện nói.

- Đệ sẽ học làm, đợi kì nghỉ sau chúng ta sẽ cùng lên đây uống rượu trái cây - Tư Truy nói.

Ngụy Vô Tiện ha ha cười:

- Lam gia cấm rượu.

Lam Tư Truy hơi chột dạ, nhưng nhóc cũng nói:

- Đệ làm cho Tiện ca ca uống.

Ngụy Vô Tiện lại càng cười sảng khoái hơn:

- Đúng là ngoan.

Ôn Ninh nãy giờ bị bỏ qua một bên cuối cùng cũng lên tiếng:

- Ta... làm gì?

- Ngươi sao? Ngươi thì vẫn giống như mấy hôm nay, nấu cơm.

Ôn Ninh miệng biến thành chữ "ò" tỏ ý đã hiểu.

- Phải rồi Tư Truy, ngày mai cùng ta đi ra phía xa xa đằng sau ghi bài vị có được không? Là những thi thể còn lại của hung thi bị hạ trong lần vây quét trước - Ngụy Vô Tiện nói.

Lam Tư Truy ngoan ngoãn gật đầu:

- Được.

Ngụy Vô Tiện nhìn sao trên trời, nhìn Tư Truy đang ngắm sao với hắn, lại nhìn Ôn Ninh đang lủi thủi bóc vỏ lạc cho hắn và Tư Truy. Cảm giác ngày xưa khi sống ở Loạn Táng Cương trỗi dậy trong hắn, cảnh cũ, chỉ là người xưa đã không còn trọn vẹn.

Ngụy Vô Tiện nhìn bàn tay thô cứng vụng về của Ôn Ninh, lại nhìn mái đầu bì xù của gã, nơi đó từng bị ghim vào 2 chiếc đinh.

13 năm chờ đợi một tiếng sáo, ngươi vất vả rồi.

Rượu cạn chén này lại đầy chén nữa.

Màn đêm yên tĩnh cứ vậy mà trôi.

======================================

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia