ZingTruyen.Asia

Tap Hop Dong Nhan Van Vong Tien Doan

Trong một chuyến săn đêm, đôi phu phu luôn xem việc xà nẹo và gieo rắc cẩu lương cho nhân thế bị rơi vào trận pháp Mộng Cảnh. Lam Hi Thần tra trong sách cổ biết được thật ra Mộng Cảnh này cũng không có gì nguy hiểm, chỉ cần cả hai mơ xong vài giấc mơ thì trận sẽ tự giải. Mỗi ngày sẽ có hai đệ tử Lam gia cầm theo pháo hiệu đến cửa trận trông chừng, có biến là bắn pháo ngay.

Nói một chút về lí do tại sao Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện, một người là Hàm Quang Quân uy vũ, một người là Di Lăng Lão Tổ trong truyền thuyết lại rơi vào trận Mộng Cảnh. Chuyện phải kể từ lúc vị Ngụy tiền bối nào đó trèo lên cây ngủ, Lam Vong Cơ vốn ở dưới gốc cây nhắm mắt dưỡng thần. Bỗng, y nghe có âm thanh lạ, không muốn làm phiền giấc ngủ của ái nhân nên một mình đi quan sát. Sau khi Lam Vong Cơ đi rồi, chẳng bao lâu Ngụy Vô Tiện mở mắt, thứ đầu tiên hắn thấy là... chó... có chó... sói... là chó sói á. Không phải một con, là một đàn, còn nào cũng to xác, đúng loại hắn sợ nhất. Quáo quào quao, thân mình ở trên cây vốn rất an toàn, nhưng lại không ý thức được, thấy cho là sợ. Hắn nhảy trên cây xuống. Vừa chạy vừa gào:

- Lam Trạm, Lam Trạm.... Lam... Trạm... cứu... cứu ta...

Đám sói thấy người chạy thì đuổi theo, Ngụy Vô Tiện lại chạy ngược lại so với hướng Lam Vong Cơ đi. Người tu tiên vốn giác quan nhạy bén hơn người thường, Lam Vong Cơ còn đặc biệt nhạy cảm hơn với mọi thứ liên quan đến Ngụy Vô Tiện. Nghe tiếng y liền chạy đi, chỉ là hướng Ngụy Vô Tiện chạy có một cái trận pháp Mộng Cảnh không biết do cao nhân nhàn rỗi nào tạo nên. Đây là một loại trận cổ, ít người dùng vì không có sức sát thương vì thế nên Lam Vong Cơ cũng không có chút kiến thức về trận pháp này. Y đuổi kịp thì Ngụy Vô Tiện đã nằm mê man dưới đất, dù không biết đây là cái trận quái gì nhưng y không thể bỏ mặt hắn trong đó. Lý trí nói với y phải tìm thêm thông tin để giải trận, nhưng trái tim y lại xót xa đến không yên chỉ sợ mình chậm trễ thì người kia sẽ không chờ nổi, sẽ rời xa y mãi mãi. Trong những giây phút Lam Vong Cơ đang đấu tranh giữ chọn con tim hay là nghe theo lý trí, Ngụy Vô Tiện trong kia lại nấc lên một cái. Lam Vong Cơ tròn mắt, lý trí không ăn được, y chọn con tim vậy.

Không chần chờ gì nữa, y nhảy vào trận pháp, vừa bước vào đầu óc đã nặng trịch. Lam Vong Cơ cố hết sức đi đến bên Ngụy Vô Tiện, kéo người ôm vào lòng, có chết, ta và ngươi cùng chết. Ta không muốn chờ đợi nữa, 13 năm đã là quá nhiều, ta không muốn mất ngươi một lần nào nữa. Thiên hạ, trách nhiệm với gia tộc đã ràng buộc y quá lâu, giờ đây với y Ngụy Vô Tiện là tất cả, ở đâu có hắn, ở đó y bồi. LamVong Cơ từ từ hạ mi mắt, chìm vào mộng cảnh.

Thật ra thì cái nấc đúng lúc khi nãy của Lam Nhị phu nhân là do trong mơ thấy có quá nhiều Thiên tử tiếu và đồ cay, ăn uống no say đến nổi phải nấc lên một cái.

----------------------------------

Giấc mơ thứ nhất...

Vân Thâm Bất Tri Xứ - Tàng Thư Các.

Đồ đặc lộn xộn, sách vở tứ lung tung, quần áo mảnh trắng, mảnh tím nằm đè lên nhau. Hai thiếu niên anh tú đang ôm nhau ngủ, hạ thân của người áo trắng vẫn đang ghim chặt vào hậu nguyệt của thiếu niên áo tím*. Chừng một khắc sau, Lam Vong Cơ mở mắt tỉnh dậy, nhìn người trong ngực, thoạt đầu có chút hốt hoảng, sau đó là áy náy và ôn nhu. Ngụy Vô Tiện cũng từ từ mở mắt, trên người hắn hiện thời không có chỗ nào không đau. Hắn nhíu mày:

- Lam Trạm, ta đau.

Bàn tay của Lam Vong Cơ xoa xoa thắt lưng hắn:

- Đau ở đâu nữa?

- Toàn thân đều đau. Lúc... lúc nãy hình như ta có chảy máu.

Lam Vong Cơ nhớ lại cảnh xuân sắc khi nãy, quả thật trong các chất lỏng chảy ra từ nơi đó của Ngụy Vô Tiện có hòa thêm máu tươi.

- Xin lỗi - Y áy náy nói.

- Bỏ đi, ngươi... trước rút ra - Mặt dày cũng đỏ lên.

Lam Vong Cơ vành tai đỏ như muốn nhỏ máu. Tiếng cự vật rút ra khỏi hậu nguyệt vang lên đúng là làm người ta thẹn chết đi được.

- Y phục của ngươi vẫn còn mặc ra ngoài được. Ngươi trước giúp ta tìm một bộ y phục. Ta biết quy tắc nhà ngươi nhiều, ta là nam tử, dù có... với ngươi cũng không có thai được, cũng không có cái gì gọi là trinh tiết. Ngươi không cần chịu trách nhiệm với ta.

Với thiếu niên Ngụy Vô Tiện hiện tại, chuyện này nên càng sớm quên đi càng tốt. Dù biết khó làm được, nhưng tốt nhất nên xử lí cách thỏa đáng nhất.

Lam Vong Cơ im lặng không nói. Mặc xong y phục thì bước ra ngoài, y đến chỗ giặc quần áo lấy xuống một bộ đồng phục Vân Mộng đang phơi, trong cổ áo có thêu 3 chữ Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện ở bên trong lấy bộ y phục rách của mình lau nhẹ người, giữ hai chân chảy ra chất lỏng màu trắng làm hắn thực xấu hổ. Lam Vong Cơ bước vào, ngỏ ý muốn giúp hắn nhưng hắn từ chối, tự mình vụng về thu thập rồi mặc lại đồng phục.

Ngụy Vô Tiện cố gắng đứng dậy:

- Chuyện ở đây, ngươi lo được chứ?

- Được - Lam Vong Cơ đáp.

Nói rồi hắn bước lớn bước nhỏ bước ra khỏi Tàng Thư Các. Lam Vong Cơ đứng nhìn theo bóng hắn, môi mấp mái như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Ngụy Vô Tiện tốt xấu gì cũng là lần đầu hành phòng, lại bị thô bạo như vậy nên vừa bò về tới nơi của mình liền nằm vật ra giường. Về được đến đây với cái cơ thể đau đủ chỗ này cũng khiến hắn mệt mỏi lắm, không đến nửa khắc đã nhắm mắt thiếp đi.

Lam Vong Cơ không yên tâm hắn đến sau khi thu thập xong Tàng Thư Các đã tìm thuốc trị thương đến tìm người. Đám Giang Trừng lại không biết đi đâu mất xác, trong phòng chỉ có mình Ngụy Vô Tiện làm Lam Vong Cơ cũng đỡ ngượng.

Gõ cửa không ai trả lời, y mở cửa đi vào, thấy Ngụy Vô Tiện ngủ mê man, mồ hôi đầm đìa, sờ trán thì nóng bừng. Phát sốt rồi, nguyên nhân chủ yếu chắc do hậu huyệt bị thương gây ra. Lam Vong Cơ giúp hắn xử lí vết thương rồi đi nấu cho hắn chén dược hạ sốt. Mỗi động tác đều ôn nhu đến tận cùng vì sợ làm hắn đau.

Một canh giờ sau Ngụy Vô Tiện rốt cuộc cũng tỉnh. Lam Vong Cơ thấy hắn cũng đã hạ sốt nên mới thở ra được một hơi. Thấy Lam Vong Cơ Ngụy Vô Tiện cũng không biết nói gì, không khí trở nên trầm mặc hồi lâu. Cuối cùng Lam Vong Cơ lên tiếng:

- Ngụy Anh... tâm ta duyệt ngươi.

Ngụy Vô Tiện lắc đầu:

- Ta đã nói ngươi không cần chịu trách nhiệm với ta. Chuyện của chúng ta cứ nên coi như là chưa từng xảy ra thì hơn.

- Không phải vì trách nhiệm.

Thích ngươi nên mới luôn bắt phạt ngươi, yêu ngươi lên mới không nhịn được mà làm ngươi...

Lam Vong Cơ không bao giờ nói dối, Ngụy Vô Tiện biết rõ. Hắn vì sao lại thích trêu y, lúc cùng y đạt cao trào hắn đã nhận ra, mình có tư tâm với tiểu cũ kỹ này. Sợ chỉ là mình đơn phương nên mới không muốn làm khó y mà chủ trương coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Thật tốt khi y cũng như vậy với hắn.

(*) Đồng phục của Vân Mộng

============================

Do đây là giấc mơ do Mộng Cảnh tạo thành nên chỉ ai nhập mộng mới xuất hiện trong mộng thôi. Những người khác sẽ không xuất hiện. Kí ức của người nhập mộng cũng chỉ ở khoảng thời gian được Mộng Cảnh sắp đặt.

Chờ cái này được 50 con mắt (lượt xem a) và tầm 5 sao đi thì sẽ viết tiếp phần mới a.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia