ZingTruyen.Info

Tap Hop Dong Nhan Van Vong Tien Doan

Được mấy ngày rảnh rỗi, Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện, dẫn theo Tư Truy và Cảnh Nghi cùng đi săn đêm. Họ đi đến một ngôi trấn mang tên Bình An, giúp dân trấn diệt trừ thủy quái. Dân trấn ở đây vốn tính tình thiện lương lại hiếu khách, chỉ là trấn nhỏ lại không giàu có gì. Sau khi thủy quái được trừ thì ngõ ý mời các tiên nhân ở lại làm khách quý, cũng như làm hội nhỏ để cảm tạ và vui đùa.

Vốn Lam Vong Cơ sẽ không ở lại nhưng lão bà nhà y, Ngụy Vô Tiện lại mê tít cái món rượu ủ từ hoa Lài ở trấn này. Theo hắn nhận xét thì rượu này chỉ thua mỗi Thiên tử tiếu ở Cô Tô thôi. Được lệnh ở lại thì cả Tư Truy và Cảnh Nghi cũng mừng như được mùa, rủ nhau đi chơi suốt.

Trưởng trấn có một đứa con trai năm nay mới hơn hai mươi tuổi, cậu tên A Ngụ. Tính tình hiền lành chất phát, cũng có hơi ngô nghê. Cậu thích làm thân với mọi người, đám người Lam Vong Cơ cũng không ngoại lệ. Từ lúc đến trấn tới giờ Ngụy Vô Tiện, Tư Truy cùng Cảnh Nghi đều đã nói chuyện vui vẻ với cậu, duy chỉ có vị tiên nhân áo trắng phao phao, nét mặt cao lãnh mà Ngụy Vô Tiện hay gọi "Lam Trạm" là chưa nói gì với cậu dù chỉ một câu. A Ngụ không thích vậy, A Ngụ muốn làm quen với Lam Vong Cơ, muốn được nói chuyện với Lam Vong Cơ như những người khác. Nhưng cậu cũng cảm nhận rõ ràng, Lam Vong Cơ người này không dễ gần. Vì thế A Ngụ quyết định quan sát xem Lam Vong Cơ sẽ ngại điều gì và không ngại điều gì để có thể dễ tiếp cận.

A Ngụ chạy theo đám Tư Truy cùng đi nướng cá sông thì nghe Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện nói chuyện:

- Lam Trạm, Lam Trạm, một chút nữa thôi mà... - Giọng Ngụy Vô Tiện mang theo nũng nịu.

- Lúc sáng đã uống - Âm thanh Lam Vong Cơ trầm thấp vang lên.

- Nhưng chỉ uống có một chút, chỉ có một chút thôi. Lam Trạm cho ta uống thêm một tí nữa đi, một tí thôi - Ngụy Vô Tiện mè nheo.

- Uống nhiều không tốt - Lam Vong Cơ vẫn cứng rắn.

Ngụy Vô Tiện không năn nỉ nữa, xoay lưng về phái Lam Vong Cơ, cho y cái bóng lưng cô độc. Yên lặng một lúc vẫn là Lam Vong Cơ chịu thua trước.

- Ngụy Anh - Y gọi.

Ngụy Vô Tiện không trả lời.

- Chỉ một chút - Tiếng nói mang theo thở dài.

Ngụy Vô Tiện hay mắt sáng rỡ, câu lên cổ Lam Vong Cơ hoang hô:

- Nhị ca ca là tốt nhất!

A Ngụ liền cho rằng Lam Vong Cơ không ngại nói chuyện.

Buổi chiều lúc A Ngụ ra giết xách nước nhìn thấy Ngụy Vô Tiện đang tựa lưng ngã đầu vào vai Lam Vong Cơ uống rượu, còn Lam Vong Cơ thì đang đánh đàn. Buổi tối thì thấy Lam Vong Cơ cõng Ngụy Vô Tiện trên lưng đi trở về phòng. Ngụy Vô Tiện thì không có sai nha, chỉ là thích để lão công cõng mình thôi. Đến đây A Ngụ kết luận Lam Vong Cơ không ngại tiếp xúc thân thể. Cũng phải thôi, đều là nam nhân cả mà.

Buổi trưa lúc đang phụ cha buông bán trong trà quán, A Ngụy nhìn thấy Ngụy Vô Tiện cắn cái màn thầu mấy cái rồi đưa lên miệng Lam Vong Cơ nói:

- Lam Trạm cái này hình như là nhân rau, tay nghề làm rất hảo a. Nào, thử xem!

Lam Vong Cơ không chần chờ cắn vào chỗ Ngụy Vô Tiện đã cắn rồi. Sau khi nhai nuốt mới gật đầu nói:

- Không tệ.

Ngụy Vô Tiện cầm lấy cái bánh còn lại trên bàn, dùng tay tách nó ra, nhìn nói:

- Cái này cũng là nhân rau. Ngươi ăn cái này...

- Không cần.

Lời còn chưa dứt đã bị Lam Vong Cơ cắt đứt, y cầm lấy cái màn thầu đã bị Ngụy Vô Tiện ăn trước tiếp tục cắn nhai. Ngụy Vô Tiện cũng không ý kiến gì, chỉ cong mắt lên cười rồi tiếp tục ăn bánh.

A Ngụ kết luận Lam Vong Cơ không ngại tiếp xúc nước bọt.

Quan sát đủ rồi, hành động thôi, để người đi mất thì có mà hối hận. Buổi sáng lúc Lam Vong Cơ đi lấy nước tắm cho Ngụy Vô Tiện, A Ngụ đã ở đó chuẩn bị sẵn nước để đưa cho Lam Vong Cơ.

- Huynh đến rồi. Chào buổi sáng!

Thấy Lam Vong Cơ đến A Ngụ ngay tức khắc chạy đến muốn giơ tay quàng cổ y thì bị y nhẹ nhàng né đi. Lam Vong Cơ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu một cái làm cậu phát run rồi cứ bình thường mà đem nước đi. Sau khi người đi cậu mới bừng tỉnh, gõ gõ đầu mình: Rõ ràng y còn cõng Ngụy Vô Tiện nữa mà, sao lại tránh một cái khoát tay của mình? Còn chẳng thèm chào lại mình một cái.

Ngụy Vô Tiện ngồi dưới gốc cây vừa ăn táo vừa hóng mát, bên cạnh là Lam Vong Cơ đang nhắm mắt dưỡng thần. A Ngụ không biết từ đâu chạy đến, trong lúc Ngụy Vô Tiện không phòng bị mà giật lấy trái táo đang cắn dỡ trên tay hắn cắn một phát.

- Ôi! Táo này ngon thật.

Nói thôi chưa đủ còn đưa trái táo tới trước mặt Lam Vong Cơ, lúc này mắt y đã mở, con ngươi lưu ly đang trừng cậu. A Ngụy nuốt nước miếng nói:

- Huynh cũng ăn đi, thật rất ngọt.

Mặt Lam Vong Cơ ngày càng đen, A Ngụ đáng thương không biết rằng hắn mới nuốt cả táo và nước bọt của lão bà nhà y vào bụng.

Lam Vong Cơ không nói gì, trực tiếp kéo Ngụy Vô Tiện đang ngồi đứng dậy rồi bế ngang lên đi mất bỏ lại A Ngụ ngồi dưới gốc cây ngơ ngác: Rõ ràng đâu có chê đồ ăn của Ngụy Vô Tiện, sao ta vừa cắn qua lại không thèm nữa?

Mãi cho đến khi đám người Lam Vong Cơ rời khỏi trấn Bình An thì A Ngụ cũng chưa một lần được nói chuyện với Lam Vong Cơ. Cậu cho rằng cậu đã làm rất tốt chỉ là Lam Vong Cơ thật kì lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info