ZingTruyen.Info

Tap Hop Dong Nhan Van Vong Tien Doan

Version hiện đại

Tổng tài Cơ x Nhân viên Tiện

======================

Bởi vì đã đắc tội với con trai Ôn thị Ôn Triều nên cuộc sống của Ngụy Vô Tiện thật không dễ dàng. Ngày nào đến công ty cũng bị tên trưởng phòng đáng chết Kim Tử Huân hành hạ. Loại chuyện gì cũng bắt hắn làm, từ sai vặt đến khuâng vác, gã lúc nào cũng nói "vì ngươi hại công ty mất hợp đồng với Ôn thị", "Ngụy Vô Tiện ngươi xong rồi, cả giám đốc Lam cũng ghét ngươi", "xem ngươi chịu được bao lâu, mau nghỉ việc khuất mắt ta." Ngụy Vô Tiện cũng thật muốn rời khỏi Lam thị lắm nhưng nếu rời khỏi đây thì hắn khẳng định sẽ không tìm được việc làm ở công ty khác vì chuyện của hắn và Ôn Triều truyền xa như vậy còn công ty nào dám thu nhận hắn đâu.

Ở Lam thị lương thử việc của Ngụy Vô Tiện ít đến đáng thương, có tháng còn không có lương nhưng nếu mất việc thì hắn thật lại phải ăn bám Giang Yêm Ly. Giang Trừng còn nhỏ tuổi, nó còn phải đi học. Để Giang Yếm Ly nuôi luôn hắn và Giang Trừng, sao có thể. Cả công ty Lam gia không ai là không xem thường hắn, trừ bảo vệ và lau công ra.

Hôm đó lúc vào nhà vệ sinh, Ngụy Vô Tiện bị đồng nghiệp "tặng" cho 1 xô nước từ trên đầu xuống. Sau đó lại bị Kim Tử Huân kêu ngược giật xuôi đi ra ngoài ôm thùng sản phẩm mẫu vào. Ôm hết thùng này đến thùng khác. Càng đi Ngụy Vô Tiện càng thấy choáng, mặt đất bằng phẳng mà hắn cũng suýt bước hụt vài lần. Lúc ôm tới thùng cuối cùng thì trực tiếp té ập mặt vào... lòng ngược một ai đó. Lòng ngược phẳng, rắn chắc, là nam, người này còn đang mặc vest.

- Xin lỗi, xin lỗi.

Sau cú vấp này đã làm Ngụy Vô Tiện tỉnh táo hơn đôi chút. Hắn cúi đầu xin lỗi người đối diện. Trong lúc chờ người kia mỉa mai mình như mọi người đều làm thì hắn cúi người nhặt thùng hàng lên. Lúc ngước mặt lên Ngụy Vô Tiện mới phát hoảng, người mà hắn vô ý mạo phạm là Lam Vong Cơ. Từ ngày vào công ty hắn chỉ đứng từ xa nhìn y, lúc gây họa người xử lí hắn cũng là Kim Tử Huân, căn bản chưa từng đến gần y như vậy. Xong rồi, xong rồi, xem ra lần này là trực tiếp bị đuổi. Ngụy Vô Tiện triệt để rơi vào tuyệt vọng. Trước mắt hắn tối sầm, ngất xỉu.

Lam Vong Cơ bình thường không thích đụng chạm người khác. Nhưng hôm nay lại vươn tay ôm Ngụy Vô Tiện vào ngực, trực tiếp bế người lên mang vào ghế sau xe. Y sờ trán hắn, nóng như lửa. Bình thường y tự lái xe, không có tài xế riêng. Y lại bế Ngụy Vô Tiện lên ghế phó lái, gài dây an toàn, đưa người đến bệnh viện.

Gần đây báo cáo của nhân viên phòng marketing giao rất đúng hạn, lại làm rất tốt. Nhưng tất cả đều có một điểm chung khá thú vị là văn phong rất phóng khoáng, mạnh mẽ, biết đánh vào trọng tâm. Hôm nay cố tình đến phòng marketing để khen thưởng, kết quả khi đến nơi lại nghe những âm thanh chói tai như:

"Ngụy Vô Tiện, báo cáo của tôi làm xong chưa?"

"Ngụy Vô Tiện cà phê của tôi đâu?"

"Ngụy Vô Tiện đi photo cái này."

"Ngụy Vô Tiện máy in hư rồi, qua phòng kế bên in ké đi."

"Ngụy Vô Tiện lại làm cho tôi một bản thảo."

"Ngụy Vô Tiện xuống kho mang thùng đồ lên đi."

Tiếng đáp lại mãi mãi chỉ có 1 "Được". Hóa ra, nhân viên phòng marketing chỉ có 1 người, người nọ làm tất cả mọi thứ. Lúc người nọ đi ra ngoài y cũng đi theo, nhưng không làm sao có thể mở lời hỏi người kia tại sao không phản kháng. Lúc thấy người ta vào WC thì lặng lẽ đứng chờ, một cuộc điện thoại của anh trai Lam Hi Thần gọi đến phải đi tiếp. Đến lúc nghe xong điện thoại lại thấy người kia một mình loạng choạng ôm mấy thùng hàng cao hơn đầu giữa trời nắng gắt. Người nọ có nước da trắng, giọng nói rất dễ nghe, có lẽ vì đang bị bệnh hay sao mà màu môi hồng nhuần như tô son.

Người nọ có vẻ sợ y lắm. Khi nhìn thấy y đôi mắt đen láy mở to, nhưng không đầy một phút đã nhắm nghiền mắt, tựa vào ngực y mất ý thức.

Cửa phòng gấp cứu tắt đèn, bác sĩ bước ra, Ngụy Vô Tiện vẫn chưa tỉnh, được y tá đẩy ra sau đó. Bác sĩ nhìn y hỏi:

- Cậu là gì của bệnh nhân?

- Cấp trên - Y đáp.

Vị bác sĩ này nhanh chóng nhìn y bằng ánh mắt chán ghét:

- Lao động quá mức dẫn đến kiệt sức, có lẽ mấy ngày trước đã bị sốt rồi, hôm nay lại nhiễm nước phơi nắng. Cơ thể đã vượt qua giới hạn trở thành viêm phổi. Hiện tại đã qua cơn nguy hiểm, sẽ nhanh tỉnh lại(*)

(*) Tui không rành y, chém gió đó.

Lam Vong Cơ mặt không biểu tình cảm ơn bác sĩ. Sau đó ngồi bên giường bệnh của Ngụy Vô Tiện nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng một câu hỏi như có như không vang lên:

- Tại sao phải liều mạng như vậy?

Người nọ có ngũ quan tinh tế, gương mặt như hun như đúc. Tuy rằng đang mệt mỏi ngủ đi nhưng vẫn toát ra nét phóng khoáng, dương quang vốn có.

-----------------------------------

Ngụy Vô Tiện tỉnh lại, ho sặc sụa mấy tiếng. Hắn nhận ra mình đang ở bệnh viện. Hắn nhớ mình đã ngất xỉu. Có thể là bác bảo vệ tốt bụng đưa hắn vào đây. Ngụy Vô Tiện muốn xuống giường làm thủ tục xuất viện. Căn phòng bệnh này nhìn thôi cũng biết hạng sang rồi. Tiền đâu mà ở cho nổi. Lúc hắn chân tay bủn rủn như cọng bún đi được hai bước thì cửa phòng mở. Lam Vong Cơ tay cầm hộp cháo yến bước vào.

- Đi đâu? - Y nhìn hắn hỏi.

Ngụy Vô Tiện to mắt nhìn người trước mặt, hồi lâu mới phản ứng lại:

- Cảm ơn giám đốc đã giúp đỡ. Tôi cảm thấy đã ổn, muốn về nhà. Ngài yên tâm ngày mai tôi lại sẽ đi làm. Tôi sẽ không ăn không ngồi rồi mà lấy lương của công ty.

Nghe những lời hắn nói, trái tim Lam Vong Cơ không biết vì sao lại chua xót:

- Cậu ghét tôi lắm sao?

Ngụy Vô Tiện lắc đầu:

- Không có. Ngược lại mới đúng.

- Ai nói tôi ghét cậu? - Y nhíu mày.

- Tất cả mọi người đều nói.

Ngữ khí Lam Vong Cơ bình đạm mà cương quyết vang lên:

- Không ghét.

Ngụy Vô Tiện không nói, hắn không tin. Nếu y không ghét hắn thì có dung túng cho Kim Tử Huân hành hạ hắn như thế không?

- Cậu không tin tôi?

Làm sao có thể tin? Hắn ra nông nỗi này rồi bắt hắn làm sao tin y không ghét hắn. Người của cả công ty đúng là kín miệng. Hành hạ một người đến như vậy mà khi ở trước mặt y lại không lộ chút thông tin nào. Hay tại chỗ dựa của Kim Tử Huân đã quá lớn?

- Cậu ăn chút cháo. Tiền viện phí tôi thanh toán cho cậu. Xem như tôi thay nhân viên chuột lỗi.

Ngụy Vô Tiện nhìn trong hộp là cháo yến, thật sự không dám nhận. Nhưng nghĩ lại cũng nên có chút lợi lộc sau những ngày gian khổ. Món này chắc nhóc Giang Trừng sẽ thích nên cầm lấy.

- Cảm ơn. Tôi mang về nhà.

- Cậu cần ở lại thêm 3 ngày để quan sát. Ngoan ngoãn ăn.

Hết cách, Ngụy Vô Tiện đành nghe lời, từng muỗng ăn hết hộp cháo yến dưới sự giám sát của Lam Vong Cơ.

=====================

Ủng hộ mềnh nhiều nhiều thì sẽ nhanh ra P2. Hãy cho mình động lực nàooooo

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info