ZingTruyen.Info

Tàn tro (Quái Vương)

Chương 3: Theo dõi

thuphamld293


Chương 3: Theo dõi

Nếu không nghe thấy tiếng cửa, Thiên Thảo không thể phát hiện Yên đã lên xe. Động tác của cô ấy luôn nhẹ nhàng, di chuyển không để lại tiếng động như một con mèo khôn khéo. Nhớ thời gian đầu sống chung, cô thường xuyên bị giật mình khi thấy Yên đang đứng ngay phía sau mà không hề nghe tiếng bước chân lúc cô ấy tới gần.

Thiên Thảo đóng nắp cây son và gập hộp phấn lại, thả chúng vào giỏ xách để bên cạnh ghế lái, rồi quay đầu lại nhìn Yên đang ngồi ở băng ghế sau: "Sao nhanh vậy? Chị tưởng phải đến gần trưa mới xong." Cô ướm chừng chỉ mới dừng xe trước cổng nhà hàng Bốn Mùa khoảng hơn mười phút, và không hề thấy một người mặc đồ đen nào đi ra. Điều đó có nghĩa Yên là người đầu tiên rời khỏi buổi ra mắt.

"Em mệt nên không muốn kéo dài." Như để chứng minh sự mệt mỏi, Yên thở dài một hơi, dùng hai ngón tay trỏ và cái xoa bóp hai bên thái dương nhức nhối.

"Những tin đồn làm em thấy không vui à?" Đôi môi tô son đỏ hoàn hảo của Thiên Thảo mở ra, cặp lông mày sắc sảo nhướn lên. Mỗi khi Thiên Thảo bày ra vẻ mặt này, thì có nghĩa cô đang tuyến bố rằng cô biết mọi thứ, và có những câu hỏi không hẳn là hỏi để biết.

Yên đã làm việc liên tục một tháng nay và nghỉ ngơi rất ít. Sự mệt mỏi khiến cô chỉ muốn được im lặng nghỉ ngơi. Cô hạ cửa sổ xe xuống một nửa để gió thổi vào làm dịu bớt cái đầu đang nhức nhối, cuối cùng miễn cưỡng trả lời: "Em chỉ không thoải mái khi có người cố tình nhắm vào mình."

"Sao em không nghĩ là có người nhắm vào Yuna? Tin đồn tung ra sau khi công bố buổi ra mắt sách kia mà?"

"Chị nghĩ tin tức bất lợi của một trợ lí nho nhỏ có thể làm ảnh hưởng tới Yuna sao?" Nhắc tới chuyện không vui, hai đầu mày của Yên nhíu sát lại. Với bản tính luôn muốn kiểm soát mọi thứ quanh mình, cô không thích cảm giác bị người khác tính kế trong bóng tối. Tâm trạng không tốt, Yên lấy thuốc lá trong ví cầm tay định hút một điếu, nhưng cuối cùng chỉ kẹp trên tay mãi không đốt.

Thiên Thảo nhìn Yên, chờ đợi cô sẽ nói ra quan điểm của mình, nhưng cô chỉ cúi đầu nhìn điếu thuốc trong tay một cách tìm tòi, ngón tay cái chầm chậm xoa phần đầu lọc như vỗ về một đứa trẻ. Mãi đến khi Thảo đã hết kiên nhẫn và cho rằng Yên không muốn nói chuyện nữa thì Yên lại lên tiếng: "Nhằm vào Yuna thì không khác gì đấm vào không khí, vì có ai biết Yuna là ai đâu."

"Nhìn bề ngoài, tin tức tung ra vào thời điểm ấy dễ khiến người ta nghĩ có người muốn quấy rối mà mục đích là hạ bớt danh tiếng Yuna. Nhưng thực chất người này đang nhằm vào em. Hơn nữa, động cơ của họ không đơn giản chỉ là hạ thấp danh tiếng của em."

"Sao em lại cho là như vậy?" Cảm thấy tư thế quay đầu lại quá mức khó chịu, Thảo định tháo dây an toàn ra để xoay hẳn người lại nghe Yên nói chuyện, nhưng Yên lại đưa tay ra hiệu.

"Về nhà đi chị. Vừa đi vừa nói." Mặc dù đang rất mệt mỏi, nhưng Yên vẫn quyết định sẽ nói rõ ràng với Thiên Thảo. Không chỉ bởi vì Thảo có quyền biết chuyện này, mà còn vì nếu không một lần nói rõ thì cô sẽ không được yên thân nghỉ ngơi.

Thiên Thảo đành nhún nhún vai, khởi động rồi cho xe chạy đi, để lại trên đường một vệt khói mờ mờ rất không hài hòa với tiết trời trong lành đầu thu.

Mặt trời đã lên cao, đánh tan lớp sương mỏng manh để chiếm lĩnh toàn bộ mặt đất. Những tàng cây đang dần được hong khô trong sự ấm áp ngọt lành. Nắng vàng như chanh mật ong, mùi vị hanh hao và giòn vụn.

Xe của Thiên Thảo vừa khuất bóng thì Định Thiên từ bên trong nhà hàng Bốn Mùa đi ra. Anh sải những bước dài gấp gáp, nhanh chóng ngồi vào chiếc xe nãy giờ chỉ cách xe của Thiên Thảo một đoạn hơn mười mét.

"Chú giúp cháu bám theo chiếc xe vừa rời đi." Vừa nói với tài xế đợi trong xe, anh vừa thắt dây an toàn. Dù không có ý theo dõi Yên, nhưng trên danh thiếp của cô lại không có địa chỉ nên chỉ còn cách này. Anh biết qua hôm nay, có vô số người sẽ liên lạc với Yên. Anh không thể để vuột mất người mà mình đã chấm.

Ông Tường thấy Thiên đã ổn định vị trí thì lập tức đuổi theo xe Yên. Vốn là một trong những tuyến đường chính của thành phố nên con đường khá đông đúc, điều này giúp việc bám theo của họ được che giấu tốt hơn. Vừa cẩn thận duy trì khoảng cách mà không để mất dấu, ông vừa liếc nhìn Định Thiên ra kính chiếu hậu. Gương mặt anh lúc này điềm tĩnh như một pho tượng. Thậm chí là hai cánh mũi dù đang hít thở cũng chẳng thấy được sự phập phồng. Hàng cây ven đường đổ bóng lên cửa sổ in xuống khuôn mặt anh sáng tối lập lòe là thứ duy nhất chuyển động. Nhưng nếu tầm nhìn có thể xuống thấp hơn thì ông đã thấy được hai bàn tay anh đang bấm chặt vào đùi.

"Sao cháu phải mạo hiểm thế? Để chú Tân qua giúp cháu không được à?" Nếu xét về vị trí và vai trò, ông Tường không nên can thiệp hay có ý kiến với quyết định trong công việc của Thiên. Nhưng ông đã làm việc cho gia đình Thiên hơn hai mươi năm nên rất thân thiết với gia đình anh. Vì thế khi nói chuyện không chủ định mà lại có chút giọng điệu người lớn khuyên bảo con cháu trong nhà.

Định Thiên muốn giải thích ngay, nhưng cơn khó thở ập tới khiến anh phải hạ cửa sổ xuống thật sâu. Cơn gió mang theo hương hoa cúc phảng phất, xua tan đi sự ngột ngạt và căng thẳng trong lòng anh, đến lúc ấy anh mới có thể nói: "Để chú Tân qua giúp cháu mới là mạo hiểm."

"Chú Tân là cánh tay đắc lực của ba cháu mà?"

"Dạ. Cháu không nói tới chuyên môn của chú Tân. Chú ấy giỏi không nghi ngờ gì." Định Thiên hơi run rẩy. Để ý thấy trạng thái của Thiên, ông Tường điều khiển để tất cả cửa sổ đều hạ xuống. Rất nhanh, không khí trong xe đã có mùi vị thanh lạnh của cỏ cây đang dần khô và mùi của nắng hanh hao. Điều đó giúp Thiên cảm thấy khá hơn phần nào. Anh ngừng nói, hít sâu một hơi để giọng mình ổn định hơn: "Chú ấy theo ba cháu lâu như vậy, phía bên kia quá hiểu tác phong của chú ấy. Để bọn họ đoán được đường lối của cháu thì sẽ rất bất lợi. Với lại chú ất cũng lớn tuổi, muốn nghỉ hưu rồi. Cháu cần một người hỗ trợ cháu từ những ngày đầu tiên. Cháu cũng phải đào tạo cánh tay phải của mình chứ chú."

Ông Tường được Định Thiên giải thích thì vỡ lẽ, không khỏi cảm thán trong lòng. Đúng là mỗi người, sống trong môi trường khác nhau, đứng ở lập trường khác nhau thì suy nghĩ cũng khác xa một trời một vực. Ông chỉ nghĩ đơn giản rằng trợ lí Tân rất có năng lực, lại nhiều kinh nghiệm, đã hỗ trợ ba của Định Thiên suốt mấy thập kỉ, nhưng lại không lường được điều đó cũng là một con dao hai lưỡi khiến đối thủ bắt thóp được. Nếu xét về khả năng nhìn xa trông rộng trong thương trường thì một người đầu hai thứ tóc như ông vẫn thua xa Định Thiên. Cho nên ông cứ tập trung làm người tài xế tốt là được rồi.

Nghĩ vậy, ông lại nghiêm túc quan sát chiếc xe phía trước, thỉnh thoảng liếc nhìn Định Thiên ngồi phía sau. Lúc nhận ra trên trán anh rịn một lớp mồ hôi mỏng, chú lo lắng nói: "Chú mở mui ra nhé?"

Đang vô cùng khó chịu nhưng Thiên vẫn hổn hển nói: "Không cần đâu chú. Làm vậy dễ gây chú ý." Vừa nói anh vừa nhìn chiếc xe vẫn di chuyển đều đều ở phía trước. Đường khá đông xe, khả năng bị phát hiện không cao, nhưng cứ nghĩ tới đôi mắt đen cao thâm như biết mọi bí mật trên đời của Yên và cái tư thái kiểm soát mọi thứ kia, anh lại vô thức nảy sinh cảm giác rằng cô có thể nắm bắt được mọi điều quanh mình.

Nhưng Định Thiên đã lo nghĩ quá nhiều. Lúc này Yên đang dựa vào băng ghế sau, đôi mắt nhắm lại, còn Thiên Thảo thì đang nóng lòng muốn nghe Yên nói chuyện. Chẳng ai trong hai người chú ý đến việc có một chiếc xe đang đi theo mình.

"Sao em biết người tung tin đồn muốn thử em?"

"Em đoán." Yên nói, đôi mắt vẫn bình tĩnh nhắm chặt. Nhiều ngày liền không ngủ đủ giấc khiến mắt cô mỏi và cay xè: "Tin đồn chỉ được tung ra một lần. Việc nó lan tràn đến ngày hôm nay là do sự háu ăn của giới truyền thông mà thôi. Nếu là một người muốn gây rối thì sẽ nhân lúc tin tức được mọi người chú ý mà bịa đặt thêm."

Thiên Thảo gật gù, phân tích của Yên cũng có lí: "Vậy theo em người này muốn gì?"

Yên không trả lời ngay. Trông cô như đang ngẫm nghĩ để có được câu trả lời, nhưng thực chất vì tinh thần của cô hơi lơ đãng: "Muốn xem em ứng phó thế nào."

Cô đang nghĩ có nên dùng áo ngoài trùm lên đầu hay không. Tuy vẫn nhắm mắt nhưng cô không thấy thoải mái. Ánh nắng chiếu vô khiến mí mắt Yên hồng lên. Cơn đau đầu chưa tan lại nhói lên làm cô khó chịu.

Qua kính chiếu hậu, thấy hai đầu lông mày Yên sắp dán vào nhau, Thiên Thảo liền hiểu ý mở hộc xe lấy kính râm đưa về phía sau: "Này!"

Yên mở mắt, ánh nắng sộc thẳng vào khiến thái dương cô tê buốt. Cô nhanh chóng đón lấy kính râm, đeo lên ngay lập tức. Lúc này cô mới được yên ổn trong bóng tối và thả lỏng đầu óc.

"Trông em thế này tức là chuyến đi Sài Gòn vừa rồi không thu hoạch được gì đúng không?" Bình thường An Yên không phải là người khó chịu. Ngược lại, hầu như thái độ của cô luôn từ tốn và giải quyết mọi việc một cách điềm tĩnh. Nhưng hôm nay, sự khó chịu và mệt mỏi thoát ra khỏi người Yên một cách tùy tiện. Điều này khiến Thiên Thảo đoán đã có một chuyện gì đó cực kì xấu xảy ra.

"Không phải không thu hoạch được." Yên chậm rãi trả lời, giọng nói vẫn thong thả và nhấn nhá một cách đầy cuốn hút dù hơi khàn vì kiệt sức: "Chỉ là sự việc vượt xa những gì chị em mình tính toán." Yên ngừng lại một chút. Lối nói chuyện ngắt nghỉ để câu chuyện trở nên lôi cuốn hơn đã trở thành thói quen của cô: "Án oan của Minh Hoàng không hoàn toàn do lão Trung sắp xếp mà còn có người đứng sau."

Thiên Thảo bật đèn xi nhan, rẽ vào con đường nhà họ: "Lão Trung có nói người đó ra không?"

"Có." Sau cặp kính râm đen sẫm, Yên bất chợt mắt ra, con ngươi đen nháy lộ ra cái nhìn tàn nhẫn: "Bà ta tên là Thanh Trúc."

Thiên Thảo nghĩ lại một lượt, rõ ràng chưa từng nghe nói đến cái tên này: "Em có biết người này không?" Căn nhà của họ cách đầu đường không xa. Thiên Thảo lại một lần nữa đánh đèn để từ từ đậu lại trước sân nhà mình.

"Em biết." Xe đã giảm tốc độ, Yên cầm lấy ví để ở bên cạnh: "Đó là vợ của ba em."

Cô vừa dứt lời Thiên Thảo đã giật mình đến mức đạp thắng gấp. Chiếc xe đứng khựng lại bất ngờ khiến Yên vì không thắt dây an toàn mà suýt đập đầu vào ghế trước. Vịn tay vào thành ghế, Yên ngồi thẳng dậy, tháo kính ra để trao cho Thảo một cái nhìn sắc lẻm: "Chị có cần phản ứng mạnh thế không?"

"Sao không. Em có biết tin tức này nghiêm trọng cỡ nào không?" Thiên Thảo còn định nói thêm, nhưng nhìn vẻ mặt Yên đã bắt đầu mất kiên nhẫn, cô vội từ bỏ ý định, cười gượng gạo: "Vừa đúng trước nhà." Nói rồi lại cố cười hai tiếng ha ha.

Mặc dù kiểu dừng xe của Thiên Thảo trong mắt Yên chỉ hơi quá khích, nhưng đối với tài xế đang chở Định Thiên thì toát mồ hôi. May mà ban nãy ở ngoài đường lớn người kia chạy rất đàng hoàng, nếu tình huống giống như vừa rồi xảy ra, chỉ e là đã có tai nạn liên hoàn mà xe của họ cũng không thoát được.

Nghĩ vậy, ông liếc nhìn Định Thiên ở phía sau, thấy anh đang dùng khăn mùi xoa lau mồ hôi trên trán, sắc mặt nhợt nhạt không khỏe thì không khỏi thương tiếc trong lòng. Vụ tai nạn hơn hai mươi năm trước đã để lại một bóng ma rất lớn trong lòng Định Thiên, khiến anh không thể bình tĩnh mỗi khi ngồi trên ô tô.

Hai cánh cửa xe phía trước mở ra, An Yên và một cô gái khác đồng thời bước ra ngoài, Định Thiên thấy vậy cũng tháo dây an toàn, nói vội với tài xế: "Chú đợi cháu nhé!" Rồi nhanh chóng xuống xe.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info