ZingTruyen.Info

Tàn tro (Quái Vương)

Chương 1: Trái đắng không tự nhiên mà có, quả ngọt cũng chẳng phải trời cho.

thuphamld293

Câu chuyện này đã bắt đầu từ rất lâu. Một câu chuyện đời trước gieo trồng, và đời sau gặt hái.

Không có đạo lí, không có đúng sai, chỉ có bạn đứng ở lập trường nào và theo đuổi điều gì.

Không có phản diện, không có chính diện, chỉ cần bạn trả giá xứng đáng cho những gì mình muốn.

Không có khởi đầu, không có kết thúc, tôi sẽ kể cho các bạn từ thời điểm này.

*

Chương 1: Trái đắng không tự nhiên mà có,

... quả ngọt cũng chẳng phải trời cho.


Không rực rỡ như mùa hè, cũng chẳng u hoài giống mùa đông, ánh nắng sáng cuối thu thanh tao tựa như nàng thiếu nữ trong chiếc áo dài trắng đang nép mình nơi khung cửa sổ. Sương sớm lảng bảng giăng ngang nhành cây ngọn cỏ, ướp vạn vẫn đẫm hương ban mai.

Ngay từ lúc bầu trời chưa một gợn mây, xanh thăm thẳm và trải dài vô tận, sân tiệc của nhà hàng Bốn Mùa đã bắt đầu trở nên tấp nập. Người ta đang tháo xuống tấm vải bốn màu dùng làm mái che cho đám cưới đêm qua để thay thế bằng một tấm lưới được quấn đầy những dây leo giả dày đặc lá. Không khó nhận ra nơi này đang mô phỏng một dàn nho, dây leo và những chiếc lá kia được làm khéo léo đến mức người ta sinh ra ảo giác mình đang tham quan một vườn nho thật. Phía trên sân khấu, vài chùm bóng bay còn xót lại và tấm phông in tên cô dâu chú rể cũng được dọn dẹp bằng một tốc độ vô cùng chuyên nghiệp. Không đầy năm phút, vị trí ấy được thay thế bằng tấm màn đỏ in dòng chữ "trái đắng không tự nhiên mà có... quả ngọt cũng chẳng phải trời cho" màu đen tuyền uốn lượn đẹp mắt với phông chữ mềm mại tinh tế. Bên dưới dòng chữ là hình ảnh chùm nho xanh, lúc này không toát ra vẻ tươi ngon khiến người ta muốn ngắt xuống thưởng thức, mà thay vào đó là cảm giác trang trọng kì lạ, tựa như đó là loại quả cao quý nhất trong khu vườn địa đàng. Bên cạnh trùm nho chính là hình ảnh cuốn sách sẽ ra mắt hôm nay với phần bìa màu trắng dập nổi dây leo và lá nho cùng với tên sách đen tuyền, thoạt nhìn đơn giản nhưng không đơn điệu, ngược lại vô cùng tỉ mỉ, trau truốt mà không phô trương.

Sau khi tấm lưới và phần phông nền được treo lên ngay ngắn, nhóm người bắt đầu khiêng đến những chiếc bàn dài phủ khăn trắng thêu họa tiết vàng kim trang nhã và những chiếc ghế bọc vải trắng thắt nơ nhung đỏ. Phía trên sân khấu, ba chiếc ghế bành bọc nhung màu xám lông chuột và một bàn kính thấp cũng được đặt vào vị trí chính giữa một cách ngay ngắn. Ở hai góc sân khấu là hai chiếc bàn vuông phủ loại khăn tương tự bàn dưới sân, phía trên xếp hai chồng sách xoắn ốc tựa như chuỗi ADN cao đến ngang đầu người.

An Nhiên đưa tay quẹt mồ hôi dưới cằm. Tuy tiết trời vào sáng mùa thu có phần lành lạnh, nhưng luôn tay luôn chân từ sáng sớm khiến cô thấy nóng bức kinh khủng. Nếu xét về quy mô thì sự kiện ra mắt sách này vô cùng nhỏ so với những hợp đồng cô đã nhận trước đây, nhưng nó lại khiến cô tốn không ít tâm tư.

An Nhiên có một công ty tổ chức sự kiện không quá lớn, nhưng nhờ vào các mối quan hệ của cô mà công ty làm ăn rất phát đạt. Cô có sáu nhân viên phụ trách, ngoài ra còn liên kết với các công ty môi giới việc làm. Vì vậy mà cô hầu như không đích thân đứng ra tổ chức, trừ khi đó là sự kiện lớn hoặc có sự tham gia của phần lớn giới thượng lưu. Nhưng An Nhiên lại tự mình tổ chức sự kiện này, vì nó có liên quan đến một nhân vật truyền kì trong giới kinh doanh mà cô vô cùng tò mò, cố vấn chiến lược và tài chính tự do Yuna.

"Chị Nhiên!" Một người trong số nhân viên trang trí gọi cô và An Nhiên quay lại. Trên tay người này đang ôm một thùng nước khoáng đóng chai, hướng về phía cô hỏi: "Đưa nước lên luôn chưa chị?"

An Nhiên nhìn đồng hồ đeo tay. Chỉ còn chưa đầy ba mươi phút nữa sẽ bắt đầu, nên cô nói: "Mang lên đi, đừng để có độc giả tới rồi mà vẫn còn lảng vảng xếp đồ."

"Dạ." Người kia nghe vậy thì lập tức xoay người đi làm việc.

"Chị Nhiên." Lần này là trợ lí gọi cô, rồi chỉ tay muốn cô nhìn gì đó. An Nhiên xoay người theo hướng đó, lập tức nhận ra có một cô gái đang đứng ở lối vào. Cô vẫn chưa hiểu lắm thì trợ lí vội nói: "An Yên, trợ lí của cố vấn Yuna đó chị."

Nghe vậy An Nhiên quay lại nhìn một lần nữa. An Yên vẫn đang đứng im lặng quan sát. Từ vị trí này, Nhiên không thể nhìn rõ gương mặt Yên, chỉ biết đó là một cô gái khá cao và mảnh khảnh, thân hình thon thả trông vô cùng bắt mắt.

Nhiên dặn dò trợ lí tiếp tục giám sát mọi việc, rồi tiến về phía Yên. Bình thường cô vẫn bắt gặp tin tức và hình ảnh của Yên trên báo, mà gần đây thì cô gái này lại càng xuất hiện với tần suất dày đặc hơn, nhưng không phải để quảng bá cho cuốn sách, mà vì một vụ tai tiếng của chính Yên.

Nói thật, đối với những tin đồn ấy Nhiên cũng có phần tin tưởng, nhất là khi suốt thời gian lên kế hoạch sự kiện cô đều không thể liên hệ được với Yên để chốt ý tưởng. Lần nào trợ lí của cô gọi điện Yên đều báo mình đang bận, và chẳng một cuộc hẹn gặp trực tiếp nào được chấp nhận, với lí do Yên đưa ra là phải đi công tác.

Tuy vô cùng tức giận, nhưng lúc này vẻ mặt Nhiên vẫn ngập tràn tươi cười. Cô bước đến, chìa tay ra với Yên: "Xin chào, tôi là An Nhiên, chịu trách nhiệm tổ chức sự kiện hôm nay. Tôi cũng sẽ dẫn chương trình trong suốt quá trình."

Yên có vẻ đang ngẩn người nhìn gì đó, nên khi Nhiên tới, cô hơi giật mình, gương mặt có phần thoảng thốt. Rồi cô nở một nụ cười chậm rãi và uể oải, tựa như một đóa hoa chỉ chớm nở một nửa, đón lấy tay Nhiên: "Chào chị, tôi là trợ lí của cố vấn Yuna. Chị gọi tôi là Yên được rồi."

Nhiên hơi ngạc nhiên về biểu hiện của Yên. Cô đã thấy Yên trên báo, gương mặt luôn trang điểm tỉ mỉ và sắc nét, đôi mắt phượng với đầu mắt rũ xuống như hai giọt nước và đuôi mắt sắc nhọn như một nét bút vẽ khiến Yên trông khôn ngoan và mang đến cảm giác áp lực lạ lùng. Nhưng ở bên ngoài, Yên lại không dữ dội như thế. Trông cô nhã nhặn, nụ cười thong thả, đôi mắt hẹp chỉ lộ ra hai phần ba đồng tử có phần ma mị.

Mặc dù Nhiên biết rõ đạo lí không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nhưng cô thực sự thấy thoải mái với Yên như thế này, hơn là một Yên đầy lấn át trong những tấm hình trên báo. Không suy nghĩ nhiều về diện mạo nữa, cô đưa cho Yên bản kế hoạch được in trên bốn mặt giấy A4: "Đây là kế hoạch chi tiết của hôm nay. Trợ lí của tôi đã gửi mail cho cô, nhưng tôi đoán cô chưa đọc đâu."

Yên đón lấy, không phủ nhận: "Tôi định sẽ đọc trên máy bay nhưng hơi mệt nên đã ngủ quên mất."

"Cô vừa đáp chuyến bay về?" Giọng Nhiên hơi cao. Cô vẫn cho rằng những lí do Yên đưa ra chỉ để thoái thác, một kiểu tỏ ra bận rộn để làm khó người khác mà rất nhiều người cho rằng mình tài giỏi vẫn làm.

Yên đang đọc mặt đầu tiên của bản kế hoạch chợt ngẩng lên, ngạc nhiên nhìn Nhiên: "Tôi có nói với trợ lí của chị là tôi đi công tác mà."

Ở khoảng cách gần thế này, Nhiên có thể ngửi thấy mùi hương đặc trưng ở các khoang hành khách trên máy bay. Đó là thứ mùi hỗn hợp của nước hoa, cà phê, và cả mùi máy lạnh. Đúng là Yên chỉ vừa mới xuống máy bay không lâu, thậm chí chưa thay quần áo. Nhưng trông cô chẳng có vẻ gì nhếch nhác hay mệt mỏi. Bộ suit đen Yên mặc phẳng phiu như vừa được là ủi, mái tóc đen bồng bềnh để xõa, một bên vén lên mang tai để lộ ra chiếc bông tai hình giọt nước đỏ thẫm như máu.

Trong lúc Nhiên bán tín bán nghi quan sát thì Yên lại không hề hay biết, chỉ cúi đầu đọc kế hoạch bằng thái độ vô cùng tập trung. Sự nghiêm túc ấy khiến nỗi bực tức vì năm lần bảy lượt không thể hẹn gặp của Nhiên giảm đi quá nửa. Có lẽ Yên thật sự bận rộn.

Thấy Yên đã đọc xong trang cuối cùng, Nhiên lại nói: "Phía chúng tôi muốn hỏi qua ý kiến cô, nhưng vì không thể hẹn được nên chỉ bàn bạc với bên xuất bản. Cô có yêu cầu gì thêm không?" Nhiên mỉm cười nhìn Yên, thái độ như thể dù yêu cầu gì thì phía công ty tổ chức sự kiện cũng sẽ lập tức làm theo.

Nhưng Yên lại đọc được sự khước từ và lo lắng trong ánh mắt An Nhiên. Cô biết rằng thời gian không cho phép thêm thắt gì nữa. Mà cô cũng chẳng muốn bổ sung thêm gì. Vì lịch làm việc quá dày đặc, Yên vốn không muốn tiến hành buổi ra mắt này, nhưng không có nghĩa cô không tán thưởng khả năng nắm bắt tinh tế của người lên chương trình. Từ ý tưởng, cho đến địa điểm, và cả thời điểm đều được lựa chọn vô cùng tỉ mỉ.

Yên lấy bút trong túi xách cầm tay, dứt khoát đánh dấu lên những mặt giấy, vẽ những mũi tên ám chỉ thay đổi thứ tự của nó: "Phần giới thiệu về Yuna bên chị nên cắt ngắn lại, không cần dài dòng quá. Thông tin những công ty Yuna từng hợp tác sẽ đề cập khi giới thiệu sách thay vì giới thiệu tác giả, vì chuyện này có đề cập trong sách." Lại khoanh tròn thêm một mục, cô tiếp tục nói: "Giao lưu giữa nhà văn chấp bút và độc giả, thêm giao lưu giữa tôi và độc giả, mỗi phần chỉ chọn năm người. Tôi không muốn nhận được những câu hỏi dông dài." Xong đâu đó, Yên tự gật đầu với chính mình, mỉm cười trao lại tờ giấy cho Nhiên. Sực nhớ ra, cô lại nói: "Về khuyên cài áo, tôi muốn tặng vào đầu buổi ở cửa ra vào thay vì lúc ra về."

Ở phía đối diện, Nhiên nhanh nhẹn lấy bút ghi chú lên tờ giấy đã soạn sẵn để dẫn chương trình của mình, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù Yên đưa ra một loạt thay đổi, nhưng những điều này hoàn toàn có thể thực hiện. Cô chợt nghĩ, thực ra Yên cũng đâu có yêu sách như tin đồn!

"Tôi nghĩ phần giao lưu nên kéo dài thêm, mọi người đều muốn hỏi về cố vấn Yuna. Hơn nữa, phóng viên sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu." Mà chính Nhiên cũng muốn có nhiều hơn những câu hỏi đặt ra để có thể biết thêm thông tin về cố vấn Yuna. Việc Yuna không tham gia hoạt động này khiến cô rất hụt hẫng, nhưng lại chẳng thấy ngạc nhiên chút nào. Kể từ khi xuất hiện đến nay, vị cố vấn này vẫn bí ẩn như thế.

Nhưng mong muốn của Nhiên không phải là của Yên. Điều Yên muốn là kết thúc mọi việc càng sớm càng tốt và được nghỉ ngơi. Cho nên Yên từ chối: "Nếu buổi giao lưu kéo dài thì mọi người sẽ dần không tập trung vào cuốn sách nữa. Vả lại..." Yên chợt ngắt ngang lời nói, nhướn mắt nhìn Nhiên: "Chị là người dẫn chương trình, chị phải kiểm soát được nhịp điệu của nó chứ."

Đôi đồng tử đen láy và sâu thẳm của Yên khiến Nhiên thoáng giật mình. Cặp mắt ấy giống như hai hố đen với sức hút mãnh liệt khiến người ta dấn thân vào, cho là mình sẽ khám phá ra những bí mật cất giấu bên trong, mà không hay biết rằng mình là một con mồi đang bước vào hành trình không lối thoát.

"Chị Nhiên! Chị tới kí chấm công đi!" Từ trên sân khấu phía xa, cô trợ lí lớn tiếng gọi Nhiên. Tiếng gọi ấy khiến Nhiên sực tỉnh. Lúc này cô mới biết nãy giờ mình vẫn chăm chú nhìn Yên. Cô bối rối vuốt lại tóc: "Tôi sẽ làm theo yêu cầu của cô. Buổi ra mắt sắp bắt đầu, tôi đi sắp xếp mọi thứ một chút, cô cũng chuẩn bị sẵn sàng nhé." Nói rồi không đợi Yên trả lời, Nhiên đã xoay người rời đi.

Nhiên không kìm được đưa tay chạm vào trái tim vẫn còn đập thình thịch trong lồng ngực. Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong. Một bộ mặt sắc sảo trên báo chí, một thái độ nhã nhặn ở bên ngoài, đều không phải là con người Yên. Đó chỉ là những mảnh ghép nhỏ mà cô gái ấy muốn cho người khác thấy. Lăn lộn suốt bao năm, Nhiên tự tin chẳng có loại người nào cô chưa từng gặp qua, từ những kẻ yêu sách hách dịch đến người lịch sự nhã nhặn, từ những tay nhà giàu mới nổi đến những tỉ phú với gia tài bạc triệu sở hữu khí chất vô cùng cao quý, từ huênh hoang cho tới khiêm tốn, thùng rỗng kêu to hay thực lực hùng hồn. Nhưng người như Yên thì quả thật đây là lần đầu tiên. Chính là kiểu người bao gồm tất cả các tính cách, và sẽ thể hiện bộ mặt phù hợp để đạt được điều mình muốn. Đủ thông minh để tận dụng sự khôn ngoan của mình, lại đủ nhanh nhạy che giấu đi những toan tính thật sự trong lòng. Nói một cách đơn giản, Yên là kẻ cơ hội và thủ đoạn.

Đừng hỏi Nhiên vì sao chỉ tiếp xúc một chút đã có thể nhận ra những điều này. Từ khi còn nhỏ cô đã vô cùng nhạy bén trong việc nhìn người. Chính đôi mắt sâu thẳm vừa như chứa đựng cả vũ trụ bao la, lại như khước từ không cho phép một hạt cát lọt vào của Yên đã tiết lộ cho Nhiên rằng nội tâm cô gái này là thứ tuyệt đối đừng cố tiếp cận.

Nhìn bóng Nhiên đang bước đi vội vàng như chạy trốn, khóe môi Yên kín đáo nở một nụ cười nhợt nhạt, trong mắt có một luồng ánh sáng quét qua nhưng rất nhanh đã lụi tàn không còn chút giấu vết.

Cô khoanh tay trước ngực, cẩn thận nhìn một lượt quang cảnh xung quanh. Quả nhiên Nhiên đã chú ý cả đến những chi tiết nhỏ nhặt nhất để tạo không khí cho buổi ra mắt. Tuy tấm lưới với những chiếc lá dày đặc xếp lớp có thể che nắng, nhưng vẫn còn những kẽ hở đễ ánh sáng xuyên qua. Chính những tia nắng ấy trong khung cảnh trời còn lãng đãng sương, lách mình giữa kẽ lá tạo nên hiệu ứng ảo diệu khiến người ta tưởng như lọt vào khu vườn thần tiên.

Yên nheo mắt, trong lòng chợt trào ra cảm giác quen thuộc, như thỉnh thoảng người ta vẫn thế, thấy một quang cảnh hay sự kiện rõ ràng mình chưa từng gặp nhưng vẫn ngờ ngợ đã từng trải qua. Cô cố nhớ lại, rồi nhận ra mình từng có một giấc mơ, khung cảnh ấy khá giống với sân vườn lúc này. Cũng thảm cỏ xanh mềm mượt, cũng hàng rào xanh hình khối chữ nhật cao ngang ngực chạy xung quanh. Chỉ là, trong giấc mơ của cô không có dàn nho xinh xắn nơi ánh nắng xuyên qua lấp lánh như những viên ngọc lục bảo, không có mùi cỏ ướp sương lành lạnh. Nơi đó, trong ánh nắng nhàn nhạt pha sương thoang thoảng, không khí có mùi thơm gần giống như hoa, lại như trái cây chín mọng, xen kẽ một chút hương vani sữa ngòn ngọt.

Trong giấc mơ của cô có chiếc bàn dài phủ khăn trắng, chính giữa bàn đặt một bình hoa lạ lùng cánh hồng viền trắng, xung quanh là những đĩa bằng vàng bày đủ loại trái cây nhiệt đới trông to hơn bình thường và cũng ngon mắt hơn rất nhiều, xen kẽ là các đĩa bạc đựng những miếng bánh làm theo hình dáng của những con vật, bên trên phủ kem nhiều màu, rắc đầy những hạt ngũ cốc. Cô đoán, mùi thơm trong không khí phát ra từ những thức trên bàn.

Yên mặc chiếc váy hai lớp, bên trong là nhung đỏ thẫm như máu và phía ngoài là von đen hờ hững, chân váy với phần đuôi trải dài ra phía sau, lướt trên lớp cỏ mềm khi cô bước đi. Trong mơ, cô như một tiểu thư quyền quý đang tiến vào bữa tiệc sân vườn, mà ngoài cô, tham gia trong bữa tiệc ấy chỉ có một người, là Minh Hoàng.

Khi cô đến, cậu đã đứng sẵn phía đầu bàn bên kia trong bộ vest trắng, còn cô bước tới đầu bàn bên này một cách tự nhiên như thể họ đã tham gia những buổi tiệc tương tự hàng chục lần. Trời không quá nắng, nhưng bộ vest của cậu lại tỏa ra một vòng hào quang mờ mờ, hệt như lớp tuyết dày phát sáng dưới nắng. Cậu không vòng qua kéo ghế cho cô như cách những quý ông lịch thiệp vẫn làm, chỉ lẳng lặng nhìn cô ngồi xuống, sau đó cũng ngồi vào vị trí của mình. Bánh và trái cây nhiều đến mức có thể lấy mà không cần phải với tay trong khi chiều dài chiếc bàn gấp nhiều lần một sải tay của cô, nhưng Yên không chạm vào thứ nào mà chỉ chú ý tới li rượu đã rót sẵn sóng sánh một màu vàng ngọt ngào. Cô đưa li rượu lên, nhưng men theo thành li đang ngả dần về phía môi mình, cô thấy ánh mắt Minh Hoàng đầy khẩn cầu, cái lắc đầu can ngăn rất nhẹ như thể đó là một hành vi bị cấm. Yên bèn đặt li xuống bàn. Sau đó, cô bị lôi tuột ra khỏi giấc mơ vì tiếng gọi của Thiên Thảo.

Còn nhớ lúc cô kể lại cho Thiên Thảo nghe, chị ấy khẳng định cô đã tiến vào khu vườn của những người đã khuất. Nếu khi đó cô ăn hoặc uống bất cứ thứ gì trên bàn, cô cũng sẽ không tỉnh lại nữa.

Đôi mắt đen láy của Yên bỗng nhiên trở nên tối tăm hơn, đến mức không thấy được ánh sáng phản chiếu trong mắt. Quang cảnh vườn nho trước mắt chẳng còn thu hút cô nữa. Thiên Thảo nói thật may vì cô đã nghe lời Minh Hoàng. Nhưng có lúc Yên nghĩ, cô cứ ở lại khu vườn ấy cùng cậu thì có gì là không tốt?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info