ZingTruyen.Info

TẬN THẾ TIÊU HỒN ĐỘNG (H, Np)

🧟‍♀️Chương 45🧟‍♀️ Xem Thường

Vivi_V1989

Tác giả: Thương Tịch Lạc
Convert: Vespertine & Hdlinhh
Edit: Chanh
Beta: Vivi

Triệu Tiêm Tiêm tức đến run cả người, sao bọn họ dám…. Sao lại dám vì một con tiện nhân mà đối xử với cô ta như vậy!

Trong lúc tức giận Triệu Tiêm Tiêm nghĩ muốn rời khỏi đội ngũ để nghiêm khắc cho bọn họ một bài học, nhưng mà… cô ta cũng có suy nghĩ giống Lôi Dịch, lợi ích giữa cô ta và Lôi Dịch sớm đã rắc rối khó gỡ, không có cách nào để tách rời nhau ra được.

Muốn rời đi nào có dễ như vậy.

Tình huống của Triệu Tiêm Tiêm và Sở Du Ninh vốn không giống nhau. Sở Du Ninh vẫn luôn phụ thuộc vào Cao Dương, cô cũng không có thực quyền, cho nên cô mới có thể bỏ đi không chút do dự. Nhưng nếu ở căn cứ kia có một phần là của Sở Du Ninh, thì sao Sở Du Ninh có thể thoải mái mà đi được? Đi rồi về sau tất cả phải làm lại từ đầu, ai mà bỏ cho được!

Gió ở trên vách núi rất lớn, cả đội không thể không lấy túi ngủ ra, Triệu Tiêm Tiêm nằm ở trong túi ngủ, trong đầu xuất hiện cả đống suy nghĩ phiền loạn. Làm thế nào lại biến thành Lâm Phong chứ! Nếu biết trước sẽ bị Lâm Phong đè, thì có nói gì đi nữa cô ta cũng sẽ không uống thuốc, vậy thì lấy năng lực của cô ta cũng đủ để đánh cho Lâm Phong răng rơi đầy đất.

Vậy vì cái gì mà Triệu Tiêm Tiêm lại luôn ảo não chuyện của Lâm Phong? Chuyện này chắc hẳn là cùng giống với suy nghĩ của Sở Du Ninh, là do đẳng cấp của Lâm Phong quá thấp! Làm với Lâm Phong thì sau này giá trị con người dễ dàng bị giảm đi!

Đúng vậy, lời này tuy rằng nói ra rất trắng trợn nhưng nó lại chính là đạo lý.

Giống như nếu bạn thấy được một người đàn ông rẻ tiền bước ra từ khu nhà chứa, thì cho dù hắn ta có đẹp trai đi chăng nữa thì bạn cũng sẽ có cảm giác cảm thấy ghê tởm không thể nuốt xuống miệng được.

Lâm Phong so với Lôi Dịch mà nói cũng không đến mức rẻ mạt như vậy, nhưng vẫn không phải người cùng đẳng cấp với hắn.

Nếu Triệu Tiêm Tiêm đã ngủ cùng Lâm Phong rồi, thì sau này cho dù Lôi Dịch không cố tình nghĩ đến chuyện này đi nữa cũng khó mà tránh khỏi việc xem thường cô ta.

Huống hồ…. bởi vì Lâm Phong hận Triệu Tiêm Tiêm nên đã dùng hết sức lực hạ thấp cô ta, trong một khoảng thời gian ngắn mà nói thì có lẽ còn tốt, nhưng về lâu về dài thì sao Lôi Dịch có thể chịu được?

Khác với Triệu Tiêm Tiêm, lúc này Sở Du Ninh đã trở thành vầng trăng sáng không thể chạm tới được trong lòng của Lâm Phong. Lâm Phong mang lòng áy náy đối với cô, nên tình cảm hắn dành cho cô cũng tự nhiên thăng hoa ngay từ giây phút đó.

Sở Du Ninh cũng không muốn dùng chung một cái túi ngủ với Lôi Dịch, nhưng lại bị phục trước một câu của Lôi Dịch: “Em không sợ Triệu Tiêm Tiêm thừa cơ hội lúc em đang ngủ mà ra tay giết em sao? Ở chỗ này chỉ có tôi mới có thể bảo vệ được em!”

Nếu ý định một lòng muốn chết ban đầu đã qua, hiển nhiên hiện tại Sở Du Ninh vẫn muốn tiếp tục tồn tại, bằng không cô cũng không thể ở tận thế mà giãy giụa để sống lâu đến vậy.

Sở Du Ninh tự thiết lập tính cách của bản thân là một người biết tiến biết lùi, cho nên cuối cùng cũng thỏa hiệp, không làm người khác cảm thấy khó chịu.

Ôm Sở Du Ninh vào trong lòng ngực, Lôi Dịch thỏa mãn thở ra một hơi. Kỳ thật bắt đầu từ ngày đó trở đi, sinh hoạt của hắn đều trải qua trong cảm giác áy náy, không chỉ có áy náy…. Mà mỗi lần nhìn thấy cô cố gắng hết sức đem bản thân nép vào trong góc, hắn lập tức muốn đem cô kéo vào trong lòng ngực rồi nói câu: “Thật xin lỗi.”

Không nên xem nhẹ sự áy náy của một người đàn ông, có áy náy mới có thêm vô vàn những khả năng khác. Nếu Lôi Dịch thật sự là một tên đàn ông đểu cáng thì Sở Du Ninh cũng sẽ không dâng bản thân cô cho hắn. Nếu mà ngu đến mức như vậy còn không bằng cứ trực tiếp tự sát chết đi cho rồi.

Trải qua khoảng thời gian này, sự áy náy của Lôi Dịch ấp ủ ngày càng nhiều hơn. Bây giờ đúng lúc Triệu Tiêm Tiêm lại tự tìm đường chết nên cuối cùng hắn cũng được phóng thích.

Đúng vậy, nếu Triệu Tiêm Tiêm đã ngủ cùng thằng đàn ông khác, vậy anh thu thêm một người phụ nữ khác đến bên người cũng không có gì là không được đi? Ở thời tận thế này, không phải đều như vậy sao….

Cả người Sở Du Ninh cứng đờ nằm ở trong lòng ngực của Lôi Dịch, đặc biệt là khi gậy thịt của anh càng lúc càng cứng, cảm giác tồn tại ngày càng mạnh. Làm Sở Du Ninh không chịu được mà dịch về phía trước để tránh, nhưng cô tránh một chút, hắn liền nhích lên theo một chút.
Túi ngủ chỉ lớn bấy nhiêu, cô có thể trốn đến chỗ nào được đây?

Vốn dĩ Lôi Dịch không định làm gì cô cả, dù sao thì mọi người cũng đang ngủ cùng một chỗ, chỉ cần một tiếng động nhỏ thôi cũng đều có thể nghe thấy.

Nhưng…. Lôi Dịch kiềm nén hít một hơi thật sâu, hắn thật sự đã lâu rồi chưa có làm. Đối với Triệu Tiêm Tiêm là do không nhấc nổi hứng thú, nhưng với Sở Du Ninh thì lại không phải vậy.

Chủ yếu chính là…. Không phải Triệu Tiêm Tiêm cảm thấy hắn không được đó sao? Vậy hắn nên làm để cho cô ta biết được hắn được đến cỡ nào!

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info