ZingTruyen.Info

TẬN THẾ TIÊU HỒN ĐỘNG (H, Np)

🧟‍♀️Chương 43🧟‍♀️ Muốn Rời Đi

Vivi_V1989

Tác giả: Thương Tịch Lạc
Convert: Vespertine & Hdlinhh
Edit: Chanh
Beta: Vivi

“Cô có chắc là muốn chém muốn giết gì cũng được sao?” Mặt Lôi Dịch trầm xuống hỏi.

Nếu ngay từ đầu hắn cảm thấy những lời Triệu Tiêm Tiêm nói có thể là sự thật, thì hiện tại hắn lại không xác định được. Sở Du Ninh làm những chuyện như vậy nhằm mục đích gì? Là cô cho rằng chỉ cần Triệu Tiêm Tiêm ngoại tình thì hắn có thể thu nhận cô theo ý cô muốn sao? Không…. Sở Du Ninh biết rõ là hắn không thể. Vậy… là vì sợ sau khi bị Triệu Tiêm Tiêm phát hiện sẽ bị giết chết sao?

Nhưng xét từ cách nói của Triệu Tiêm Tiêm mà nghĩ, thì mưu kế này cũng quá vụng về rồi, vụng về đến nỗi đến chắc chắn sẽ bị đào ra ngay sau khi xong việc, tất nhiên Sở Du Ninh sẽ bị bại lộ. Một khi đã thế, vì sao cô lại còn muốn làm như vậy? Tìm chết à?

Bản edit này được up duy nhất tại wat pad Vivi_V1989. Những trang khác đều là ăn cắp. Vui lòng đọc trang chính chủ để ủng hộ công sức của editor. Cảm ơn!

Khi đối mặt với Lôi Dịch thì vẻ mặt của Sở Du Ninh vẫn là có sự thay đổi. Đôi mắt trong sáng như thủy tinh của cô khi đối diện với ánh mắt hắn, nháy mắt bỗng nổi lên một tầng hơi nước mỏng manh. Kết hợp với hai hàng mi vừa dài vừa dày đang run rẩy, tạo nên một loại cảm giác nhu nhược đáng thương đến mức Lôi Dịch xúc động có ý nghĩ muốn đem cô ăn sạch.

“Đội trưởng…” Trong giọng nói của Sở Du Ninh mềm mại mang theo một chút ủy khuất. Dù sao đi nữa thì hắn cũng từng làm cô suốt một đêm, cũng là người đàn ông thân mật nhất với cô. “Tôi mệt mỏi lắm, rất mệt rất mệt….” Cô càng nói càng tủi thân, nước mắt không chịu theo sự khống chế của cô mà bắt đầu chảy xuống: “Từ lúc gia nhập đội đến giờ, những chuyện ngoài ý muốn tôi gặp được đều đã nhiều hơn so với cả đời của tôi rồi, tôi…” Sở Du Ninh nghẹn ngào: “Thật sự chịu không nổi nữa!”

Lôi Dịch không khống chế được bản thân mà ôm lấy cô, hắn biết cô tủi thân, cô vốn phải nên tủi thân không phải sao! Là hắn đã quá đáng, cô cũng đâu có làm cái gì sai đâu.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, đều là tôi sai, tôi đảm bảo, sẽ không bao giờ để chuyện như vầy xảy ra một lần nào nữa.”

Sở Du Ninh từ tốn mà lắc lắc đầu: “Nếu đội trưởng tội nghiệp tôi, xin anh để tôi rời đi đi, tôi….” Thật sự cô không thích hợp ở chung với mọi người.

Lục Dĩ Minh thờ ơ liếc mắt nhìn Triệu Tiêm Tiêm một cái, rồi dùng dị năng lấy từ trong túi của cô ta ra một cái chai: “Đây là cái gì?”

Vốn dĩ Triệu Tiêm Tiêm đang muốn nổi giận thì trong lòng nhảy dựng lên, theo bản năng mà nắm chặt tay lại. Cô ta làm sao lại sơ ý quên mất cái thứ này chứ, cũng may cô ta nhanh chóng phản ứng lại, giả bộ ngơ ngác hỏi: “Đây là cái gì?”

Đôi mắt của Lục Dĩ Minh hơi hơi nheo lại: “Là thuốc kích dục!”

“Sao thứ này lại ở trên người của tôi!” Cô ta vội vàng nhìn về phía Sở Du Ninh: “Nói, có phải mày đã bỏ nó vào túi của tao không!”

Thật đúng là chuyên nghiệp nha….

Ánh mắt Lục Dĩ Minh tối lại: “Trên mặt chai có ký hiệu của căn cứ Hy Vọng, chắc hẳn là sản xuất ở đó, đi điều tra một chút sẽ biết được ai là người mua thôi.”

Triệu Tiêm Tiêm cười lạnh: “Cô ta có dị năng biến hình, ngộ nhỡ cô ta biến thành dáng vẻ của tôi thì làm sao bây giờ!”

Nếu không phải do Lục Dĩ Minh tận mắt nhìn thấy thì có lẽ cũng sẽ bị Triệu Tiêm Tiêm lừa. Hắn thật sự nhịn không được nữa, quay đầu nhìn về phía Sở Du Ninh: “Không phải cô nói muốn chém muốn giết gì tùy thích sao? Vậy giữ lại trong đội làm gái điếm đi!”

Đột nhiên Sở Du Ninh cứng đờ người, không dám tin tưởng mà nhìn về phía Lục Dĩ Minh.

Rốt cuộc Lục Dĩ Minh cũng lộ ra một nụ cười hờ hững: “Còn không mau nói ra hết những gì cô đã nhìn thấy!”

Nghĩ đến phải làm gái điếm cho cả đội, Sở Du Ninh thật sự hoảng sợ, cô theo bản năng mà nhìn về phía Lâm Phong, sau đó giống như đã hỏng mất mà bật khóc: “Thật xin lỗi…. Thật xin lỗi….”

Cô thở hổn hển khóc: “Đúng ra tôi nên ngăn cô ta lại! Tôi nhìn thấy cô ta ở một bên cứ đi tới đi lui, tưởng rằng có chuyện gì đó không tiện nói, nên tôi mới tìm cơ hội đi chỗ khác. Lúc sau thì thấy cô ta bỏ cái gì đó vào trong chén của anh Minh. Tôi nghĩ mọi người đều là anh em cùng nhau vào sinh ra tử, chắc là không có chuyện gì đâu, nên mới không nói ra…. Nhưng ai ngờ anh Minh lại đem chén mì đó đưa cho Lâm Phong. Sau đó cô ta lại gọi tôi vào trong xe rồi nhốt vào phòng vệ sinh, tiếp đó Lâm Phong liền đến….”

Lúc này Sở Du Ninh đã khóc đến mức không thở nổi, một người có vẻ ngoài xinh đẹp động lòng người, thì đến cả khi khóc lóc chật vật cũng là một cảnh tượng phong tình đẹp đẽ.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info