ZingTruyen.Info

Tam Sinh Tam The Cham Thuong Thu Ngoai Truyen Tac Gia Lam Tuong Vi

Sau khi kết giới nổ tung, Thượng Thanh Cảnh rơi vào sự im lặng đến lạ lùng, giữa hư không của Uông Thiên Tuyền, một mỹ nhân trong váy lót trắng được quấn quanh bằng áo choàng tím đang bay lơ lửng, mắt nhắm nghiền. Suối tóc dài mượt mà phất phơ bay, vạt áo choàng tím phất phơ bay, vạt váy lót bằng lụa trắng phất phơ bay, thỉnh thoảng là những lọn tóc trắng của vị Đại Đại Tiên Gia loà xoà lên gương mặt mỹ miều của giai nhân, tất cả quyện lại tạo thành một cảnh tượng đẹp hy hữu đến xót xa, đó là điều chưa từng xảy ra ở Thượng Thanh Cảnh. Vị Đại Đại Tiên Gia đưa những ngón tay thon dài vuốt ve, ôm lấy gương mặt của Thanh Khâu tiểu mỹ nhân, chàng thì thào: "Cửu Nhi, có ta ở đây nhất định nàng sẽ được bình an." Rồi vị Đại Đại Tiên Gia anh tuấn đó đưa tay lên thi pháp, chàng định truyền hết nguồn tiên lực cuối cùng của mình cho nàng. Bất chợt tay chàng bị một nguồn tiên lực mạnh mẽ khác cản lại, từ bên dưới bờ hồ Uông Thiên Tuyền, Bạch Chân Thượng Thần nói: "Đế Quân, dẫu ta không biết chuyện gì đã xảy ra với ngài và tiểu tổ tông nhà ta, nhưng ta mong ngài hãy giữ lại một ít tiên lực đó của mình để còn bảo vệ được cho Tiểu Cửu trong những tháng ngày sắp tới. Dẫu sao vẫn còn có ta và Chiết Nhan."

Chiết Nhan nói thêm: "Đúng vậy, nếu chẳng may ngài dùng hết tiên lực mà có chuyện gì xảy ra, thì chẳng còn ai đủ khả năng bảo vệ tiểu a đầu này nữa."

Bạch Chân lại nói: "Ngài hãy đưa tiểu a đầu ấy xuống đây đi, Chiết Nhan nhất định sẽ có cách làm cho nó tỉnh lại."

Chiết Nhan có vẻ hơi giật mình với câu nói này của Bạch Chân, lão thầm nghĩ: "Tên Chân Chân này muốn đổ hết trách nhiệm lên đầu ta, rõ ràng là hắn muốn ép ta bằng mọi giá phải cứu sống được Tiểu Cửu, nếu chẳng may có sơ xuất gì Đế Quân sẽ trách tội mỗi mình ta thôi." Hắn quay sang nhìn Bạch Chân. Chân Chân nheo mắt nhìn lại hắn, thầm nghĩ: "Lão Phượng Hoàng, đến y thuật của ngài mà còn không tự tin sẽ cứu được tiểu tổ tông nhà ta sao?!" Chiết Nhan đưa tay chỉ chỉ về phía Bạch Chân đầu gật gù, lão lại thầm nghĩ: "Nhưng bằng giá nào ta đúng là phải cứu tiểu a đầu này tỉnh đã." Rồi lão nói với Đế Quân: "Đúng vậy, ngài hãy đưa Tiểu Cửu xuống đây, ta sẽ tìm cách cứu nó."

Linh Bảo Thiên Tôn và Mặc Uyên Chiến Thần chỉ im lặng đứng nhìn, mặc dù vậy sự đau xót cũng không giấu được trong đôi mắt của nhị vị Tiên Gia đáng kính. Phần Đông Hoa, chàng vẫn ôm tiên thể mỹ nhân Thanh Khâu, bất lực nhìn nàng đang nhắm nghiền đôi mắt thu thuỷ và hơi thở yếu ớt, chàng vẫn lặng im thêm một lúc rồi từ từ xoay người đưa tiên thể tiểu mỹ nhân hạ xuống. Chàng nói với Chiết Nhan: "Về Hàn Băng động!" sau đó ôm Tiểu Cửu trên tay biến thành làn khói trắng tan vào hư không. Mặc Uyên nói: "Ta về tìm Thập Lục Tử Lan hỏi kỹ lại sự tình, khả năng sẽ có thêm manh mối. Cáo từ." Chiết Nhan và Bạch Chân cũng đưa tay hành lễ chào lại Mặc Uyên và Linh Bảo Thiên Tôn, nói đoạn vội vã đến Bích Hải Thương Linh xem tình hình Bạch Phượng Cửu ra sao.

~~~***~~~

Thanh Khâu Hồ Ly Động một ngày mưa buồn ảm đạm, Bạch Thiển cùng phu quân Dạ Hoa ngồi dưới ánh nến lấp lánh, vẻ mặt cả hai đều trầm tư khó hiểu. Mê Cốc hai tay dâng trà và hoa quả đặt lên bàn thạch nơi phu phụ cô cô đang ngồi, hắn chắp tay mời rồi nói: "Cô Cô à, từ ngày Nữ Quân Phượng Cửu rời khỏi động lên Thái Thần cung, Thanh Khâu chúng ta có kẻ đột nhập, nhưng Mê Cốc bất tài đã để hắn thoát, vả lại Mê Cốc xem xét kỹ rồi, không thấy mất thứ gì nên cũng chưa dám kinh động đến cô cô." Phu Phụ Dạ Thiển nghe vậy liền im lặng nhìn nhau, suy nghĩ một lúc Bạch Thiển hỏi: "Hắn đột nhập thế nào? Làm sao ngươi phát hiện ra? Giao đấu với hắn ngươi có thấy điểm gì khả nghi không?"

Mê Cốc nhăn mặt gãi đầu, cố nhớ lại sự việc: "Lúc đó tiên chướng có hơi rung lên một chút, nhưng Mê Cốc vẫn không thấy có kẻ nào lạ bên trong, ra thử bên ngoài vẫn thấy yên lặng, nhưng sau đó, khi định quay trở vào thì Mê Cốc phát hiện có tiếng lạ ở phía Viêm Hoa động, nên đã nhẹ nhàng từng bước về hướng đó xem là ai. Đến gần cửa động lại thấy có ánh sáng đỏ kỳ lạ phát ra, tuy nhiên khi Mê Cốc xông vào thì chỉ kịp nhìn thấy bóng của hắn tan thành làn khói trốn đi mất. Nghĩ cũng lạ, Thanh Khâu chỉ có một lối vào ra duy nhất, lại có tiên chướng bao bọc, hắn thoát bằng kiểu gì nhỉ?"

Dạ Hoa mỉm cười âu yếm nhìn Bạch Thiển: "Nàng nghĩ là trùng hợp, hay có kẻ đã sắp đặt trước?" Bạch Thiển cười khẩy một tiếng đáp: "Huhm... chẳng những là sắp đặt trước, mà hắn ta còn hiểu rất rõ về Đông Hoa Đế Quân." Dạ Hoa Quân vẫn giữ ánh mắt âu yếm nhìn Thiên Hậu mỉm cười nói: "Không sai, không chỉ vậy hắn còn nắm rõ được Thanh Khâu trong lòng bàn tay, vào được tới Viêm Hoa động và biến đi không để lại dấu vết, đúng là có chút bản lĩnh." Thiển Thiển trừng mắt: "Thiếp mặc kệ hắn là thần thánh phương nào, dám hạ độc thủ với Tiểu Cửu, dám đột nhập Thanh Khâu, dám tập kích Nhị Ca, hắn nhất định phải trả giá đắt cho hành động ngu xuẩn này."

Dạ Hoa Quân lại cười: "Huhm... nàng nghĩ với tính cách của Đế Quân, hắn sẽ được yên thân sao? Chẳng cần nàng phải động thủ, chỉ có điều hắn vào Viêm Hoa động để làm gì?"
"Chàng vốn đã có đã có đáp án, sao còn hỏi ngược lại thiếp. Chẳng phải vì Thương Hà Kiếm đấy sao?" Bạch Thiển vừa nói vừa cầm Ngọc Thanh Côn Lôn Phiến gõ gõ vào mũi như thói quen xưa nay của nàng. Dạ Hoa vẫn giữ ánh mắt âu yếm nhìn thê tử mình, chàng mỉm cười hỏi: "Rốt cuộc Thanh Khâu của nàng còn nắm giữ những bí mật gì khác nữa?"
"Ý chàng là ..." Bạch Thiển ngước nhìn phu quân vẻ nghi ngờ. Dạ Hoa Quân vẫn cứ giữ thái độ thâm tình, chàng cười: "Năm xưa là Tiểu Thập Thất Tư Âm giấu tiên thể sư phụ Mặc Uyên ở Viêm Hoa động, bây giờ lại là Thương Hà Kiếm của Đông Hoa Đế Quân cũng chế tạo từ Hạo Anh Thạch và U Linh Kim được tìm thấy ở Thanh Khâu thuở hồng hoang. Bạch Thiển Đế Cơ chính là phàm nhân Tố Tố... Vậy Bạch Phượng Cửu Đế Cơ là ai mà có thể điều khiển được Thương Hà Kiếm của Đế Quân? Thanh Khâu Nữ Quân các nàng ai ai cũng thật có bản lĩnh."

Bạch Thiển mỉm cười gật gù: "Theo như lời chàng nói, nơi Đế Quân năm xưa lấy được Hạo Anh Thạch và U Linh Kim ở Thanh Khâu hồng hoang để rèn thành Thương Hà Kiếm như sử tịch đã ghi lại, khả năng... chính là Viêm Hoa động ngày nay?" Dạ Hoa Quân chỉ mỉm cười không nói gì nữa, riêng phần Mê Cốc thì ngơ ngác hỏi: "Cô Cô à, người với Thiên Quân nói gì mà Mê Cốc chẳng hiểu được lấy một phần. Chuyện này liên quan gì đến kẻ đột nhập Thanh Khâu?" Mê Cốc nhăn mặt gãi đầu, nhưng vẻ mặt nghiêm túc của hắn trông lại rất đáng yêu, hắn lại tiếp: "Nhưng mà... Mê Cốc mơ hồ lại thấy bóng của kẻ đột nhập lại rất giống... giống..." hắn ngập ngừng không dám nói. Bạch Thiển nhìn hắn nghiêm mặt bảo: "Nói! Có gì phải ngập ngừng". Mê Cốc càng nhăn nhó đến tội nghiệp, hắn đáp: "Cô cô, Thiên Quân, mong hai người xá tội Mê Cốc mới dám nói." Dạ Hoa Quân gật đầu: "Ngươi nói đi!" Lúc này Mê Cốc quỳ sụp xuống thưa: "Bóng của hắn thật sự rất giống... Ti Mệnh Tinh Quân"
"Ti Mệnh Tinh Quân" Phu Phụ Dạ Thiển không hẹn mà nhìn nhau đồng thanh nhắc lại, vẻ mặt cả hai đầy ưu phiền.

~~~***~~~

Trở lại với Bích Hải Thương Linh - Hàn Băng động, nơi Bạch Phượng Cửu đang nằm trên giường đá, hơi thở yếu ớt, Chiết Nhan Thượng Thần chăm chú bắt mạch cho nàng, hắn trầm ngâm một lúc rồi cho vào miệng Phượng Cửu một viên đan dược, hắn nói: "Tiểu a đầu này chỉ là bị kiệt sức thôi, không có gì đáng lo ngại. Chân Chân, ta kê toa ngươi về Thập Lý Đào Hoa Lâm lấy cho ta ít tiên thảo đến đây, ta sẽ tự tay điều chế tiên dược, Tiểu Cửu uống vào trong ba canh giờ sẽ tỉnh lại." Lão Phượng Hoàng lại quay sang Đế Quân, hắn lấy trong tay áo ra một viên linh đan khác bảo: "Đế Quân, ngài hãy dùng viên linh đan này của ta, nó được bào chế từ Bách Thần Quả giúp ngài nhanh chóng phục hồi lại tiên nguyên, ngài vất vả nhiều rồi." Đông Hoa Đế Quân nghe Chiết Nhan nói Tiểu Cửu không có gì đáng lo, vẻ mặt chàng đã bớt căng thẳng, nhìn viên linh đan trong tay Lão Phượng Hoàng do dự. Bạch Chân thấy vậy lên tiếng: "Đế Quân, ngài đã hao tổn tiên nguyên vì tiểu tổ tông nhà ta nhiều rồi, cần nhanh chóng phục hồi lại để còn tiếp tục bảo vệ cho nó. Tiểu Cửu tỉnh lại mà biết ngài vì nó tổn hao tiên khí chắc chắn sẽ đau lòng lắm."

Đông Hoa ngẫm nghĩ một lúc thì nhận lấy viên linh đan từ tay Chiết Nhan, chàng tôn trọng nói: "Đa tạ!" rồi ngậm linh dược vào miệng. Bạch Chân vội vã cáo từ để đến Thập Lý Đào Hoa lấy tiên thảo. Chiết Nhan nhìn Đế Quân, vẻ mặt hắn khá lo lắng, hắn nói: "Đế Quân, thứ lỗi cho Chiết Nhan ta nói thẳng, tình trạng của Tiểu Cửu ta thấy chẳng có gì đáng lo ngại, ngược lại tình trạng của ngài mới thật sự làm cho ta lo lắng. Vừa nãy ta có nghe Linh Bảo Thiên Tôn nói về Phúc Thử, không biết thực hư chuyện này thế nào. Nếu ngài tin tưởng nói ta biết, khả năng ta có thể giúp được ngài thì sao." Thấy Đế Quân vẫn im lặng hắn tiếp lời: "Ngài thử nghĩ xem, nếu chẳng may... ta nói là nếu chẳng may ... Tiểu a đầu này lại bị độc phát công tâm mà không có ta ở đây, hoặc giả là lại tẩu hoả nhập ma như vừa nãy, liệu ngài còn chống chọi bảo vệ Tiểu Cửu được bao nhiêu lần nữa?"

Đông Hoa ngập ngừng: "Cách đây hai ngày, ta giao đấu với Phúc Thử Tinh có tu vi hơn vạn năm, ta bất cẩn lại hấp thụ nội đan của nó. Lạ một điều chỉ là Phúc Thử cỏn con, nhưng trọc khí trong nội đan lại rất lớn. Cùng lúc đó Cửu Nhi bị độc bộc phát, ta không kịp định thân loại trọc khí trong cơ thể đã vội vàng thi pháp truyền tiên lực cho nàng, cuối cùng trọc khí phát tán, tuy nhờ vậy công lực ta có tăng lên, nhưng lại là ma lực, sát khí trong tiên thể ta rất lớn, nếu không loại bỏ được trọc khí này ... ngài đã biết rồi... huhm..." Thiên Địa Cộng Chủ khẽ nhếch mép, lại tiếp "Là sa vào ma đạo vĩnh viễn... Ta có đến chỗ Linh Bảo Thiên Tôn ngâm nhờ Uông Thiên Tuyền, nhưng cũng chỉ mới loại bỏ được 4 phần. Không giấu gì ngài, từ lúc lịch tình kiếp về đến nay, ta chỉ mới hồi phục được 3 phần tiên pháp, nhưng nhiều lần liên tục sử dụng tiên khí ép độc cho Cửu Nhi, lại thêm vừa rồi... tiên khí của ta chẳng còn lại được bao nhiêu nữa."

Chiết Nhan tròn mắt vẻ hoài nghi: "Chỉ là một Phúc Thử tinh tu vi hơn vạn năm lại có ma lực mạnh như vậy thật sao? Ngài nghĩ là sơ ý hấp thu nội đan của nó, hay có kẻ đã thi triển ma pháp trước đó?" Đế Quân vẻ mặt vẫn lạnh như băng hỏi lại: "Ngài cũng nghĩ thế sao?" Lão Phượng Hoàng chớp mắt gật gù vẻ đồng tình, hắn nói: "Nếu do phản phệ vì chưa lịch xong tình kiếp, theo lý mà nói chỉ vài năm là đã khôi phục toàn bộ tiên pháp, nhưng đã qua mấy trăm năm rồi mà ngài chỉ phục hồi được 3 phần... có khi nào..."
Đế Quân nhếch nửa môi: "Huhm... ta cũng nghĩ như ngài, là có kẻ đã nhân lúc ta lịch kiếp mà đánh cắp tiên khí của ta." Lão Phượng Hoàng chắp tay kính cẩn: "Chiết Nhan to gan, thỉnh xin Đế Quân để ta chẩn mạch cho ngài... Tiểu Cửu cần ngài."

Đông Hoa Đế Quân lặng im, đưa mắt nhìn Cửu Nhi đang hôn mê trên giường thạch, chàng do dự một chút rồi đưa tay về hướng Chiết Nhan thượng thần. Lão Phượng Hoàng mỉm cười ân cần, cúi đầu hành lễ trước, rồi nghe thử nhịp mạch của Đế Quân. Trầm ngâm một lúc lão đưa tay lên thi pháp truyền thêm tiên lực cho Đế Quân, lão nói: "Ta giúp ngài loại bỏ thêm một ít trọc khí ra ngoài tiên thể, chỉ có điều ngài nên mau chóng đến Thượng Thanh Cảnh mà định thân thêm vài canh giờ nữa. Tạm thời tiểu a đầu ngốc này đã có ta và Chân Chân chăm sóc." Khi Chiết Nhan thu pháp thì Bạch Chân đã quay trở lại, đưa túi tiên thảo cho hắn Bạch Chân nói: "Lão nên nhanh chóng làm thuốc cho tiểu tổ tông của ta đi." Quay sang Đế Quân, Bạch Chân tiếp: "Lão Phượng Hoàng nói phải đấy, ngài nên bảo trọng tiên thể, đi sớm về sớm." Đông Hoa có đắn đo cân nhắc thiệt hơn một chút, rồi nói: "Làm phiền nhị vị Thượng Thần." Chàng cáo từ cả hai, rồi đến Uông Thiên Tuyền tiếp tục loại bỏ ma lực trong người.

Khi vị Tôn Thần áo tím đi rồi, lúc này Bạch Chân quay sang hối thúc Chiết Nhan làm thuốc cho Bạch Phượng Cửu, Chiết Nhan phẩy tay nói: "Thuốc gì cũng vô ích, ngươi thử tự mình dùng truy hồn thuật sẽ hiểu." Bạch Chân lo lắng nhưng vẫn nhắm mắt tự mình kiểm chứng lời nói của Lão Phượng Hoàng. Được một lúc, vị Thượng Thần có dáng vẻ thư sinh hảo tướng này mở mắt trừng trừng nhìn Chiết Nhan, hắn nói từng tiếng một: "Vẫn còn mạch... còn khí... nhưng... Không còn... hồn phách?!" Chiết Nhan gật đầu, Bạch Chân tay run run chỉ về hướng lão hỏi: "Lão ... lão có thể nào... nói cho ta biết... tiểu a đầu này đã... đã... xảy ra chuyện gì hay không?" Chiết Nhan lắc đầu thở dài: "Ta cũng đang muốn biết là có chuyện gì." Lão trầm ngâm một lúc, nói tiếp: "Vừa rồi ta đã hao tổn khá nhiều tiên lực để giúp Đế Quân loại bỏ trọc khí, khó khăn lắm mới khuyên được ngài ấy đến Thượng Thanh Cảnh định thần, bây giờ không thể tiếp tục hao tổn tiên nguyên, Chân Chân, ngươi hãy giúp ta dùng Chiêu Hồn Thuật gọi hồn phách của tiểu a đầu này về được không?"

Bạch Chân nguýt Lão Phượng Hoàng nói: "Lão tưởng chỉ có mình lão mới hao tổn tiên nguyên sao? Chính ta vừa rồi ở chỗ Linh Bảo Thiên Tôn cũng có khá hơn gì lão đâu... nhưng ... nó là tiểu tổ tông của ta... ta cũng không nên so đo như thế." Hắn mỉm cười đưa tay thi pháp.

Lại nói về Bạch Phượng Cửu, nàng rõ ràng đang trầm mình trong hồ nước nóng nổi tiếng của Linh Bảo Thiên Tôn trên Cửu trùng thiên, cảm thấy dễ chịu mà ngủ thiếp đi, mở mắt dậy đã thấy mình trở lại thung lũng thần tiên phủ đầy sương như ảo ảnh mà nàng nghĩ rằng đó là Thanh Khâu thuở hồng hoang. Càng nghĩ càng thấy khó hiểu, lần trước là do tâm ma của Đông Hoa đưa nàng đến, còn lần này là vì lý do gì? Ngẫm nghĩ một lúc lại thấy lười, nàng mặc kệ chẳng buồn nghĩ đến nữa mà thong dong dạo trên thảm cỏ mượt với lấm tấm sắc màu của các loài hoa dại, chiếc chuông đồng lục lạc dưới chân lại leng keng theo mỗi bước đi, đến gần mặt hồ phẳng lặng được phủ một màn khói trắng huyền ảo, nàng thích thú đưa tay nghịch ngợm, lại ồ lên kinh ngạc, hoá ra Thanh Khâu xưa kia có hồ nước nóng. Đang mê mải với những phát hiện mới, nàng lại nghe thấy văng vẳng bên tai tiếng đàn ở đâu đó, âm thanh lúc trầm khi bổng rất thoát tục. Tiếng đàn hay đến nỗi khiến nàng muốn uốn cong người múa vũ khúc Linh Điệp Bồng Lai, bất chợt Tiểu Cửu lại nhìn thấy một bạch y nữ tử mờ mờ ảo ảo đang xoay người điêu luyện trong Hoả Phụng vũ khúc, vạt lụa trắng lượn lờ bay lên hạ xuống si dại lòng người. Tiếng đàn dừng lại, một giọng nam trầm khàn vang lên: "Bạch Nhi, lại đây!" Giọng trầm khàn ấm áp đấy đã quá quen thuộc với nàng, là Đông Hoa, chàng cũng ở đây sao? Tiểu hoả hồ ly lại thắc mắc, thường ngày chàng hay gọi ta là Cửu Nhi như lúc phu thê ân ái ở phàm giới, sao hôm nay lại gọi ta là Bạch Nhi?!

Nghĩ ngợi một tí nàng lại mặc kệ, đến xem chàng gọi gì đã, vén màn sương nàng lần từng bước đến tìm Đông Hoa... Cảnh tượng hiện ra trước mắt nàng sao lại cay đắng đến thế, vẫn là cây phật linh ngợp hoa, vẫn là những làn gió nhè nhẹ làm thành trận mưa hoa bay lất phất, vẫn là giường trúc trên biển phật linh, và vẫn là vị Tôn Thần áo tím cao cao tại thượng trong màu tóc trắng đang ngồi xếp chân, chiếc đàn quý được chạm trổ cầu kỳ đặt trên gối, Thương Hà Trường Kiếm vẫn ngạo nghễ cắm bên cạnh càng tôn thêm khí phách vị chủ nhân của nó, nhưng... từ nhưng lúc này sao lại quá chua chát... nhưng... phía sau chàng là vị cô nương mà chàng gọi là Bạch Nhi trong bộ váy lụa trắng đang choàng tay ôm cổ chàng, nàng ta hôn lên gương mặt tuấn tú của chàng, rồi tựa đầu vào vai chàng tình tứ, trong hư ảo nàng thấy Đông Hoa lại ngâm nga câu hát:
"Tặng người trong tâm ta
Ma ha mạn châu sa
Hẹn bên nhau ngàn kiếp
Mãi mãi không lìa xa..."
Rồi chàng dùng pháp hoá ra một cành Ma ha mạn châu sa rực rỡ tặng cho vị bạch y cô nương đó, mơ hồ Phượng Cửu còn nghe thấy vị bạch y cô nương hỏi chàng: "Vì sao lại là Ma ha mạn châu sa mà không phải là Ma ha mạn đà la?" Đông Hoa ngọt ngào đáp: "Vì sinh thần của nàng vào mùa thu, Thu Bỉ Ngạn này không tặng nàng thì còn tặng ai?" Lại là mơ hồ nàng nghe tiếng Bạch Nhi cô nương cười khúc khích, họ hẹn thề với nhau dẫu có ngụp lặn trong lục giới luân hồi, chịu trầm luân đến muôn ngàn kiếp nữa cũng không xa nhau... Nàng cố gắng vén màn sương để nhìn rõ dung mạo cô nương đó thế nào, nhưng sương dày quá khiến nàng đành chấp nhận, chỉ là nhìn thấy cây trâm cài tóc của nàng ta loé lên một ánh sáng đỏ. Nàng cười khẩy, nụ cười bi thương ai oán, lòng thầm nghĩ " Bạch Phượng Cửu ơi là Bạch Phượng Cửu, đã là nữ tử mà Đông Hoa một lòng hẹn ước, tất nhiên dung mạo phải là đệ nhất mỹ nhân, khuynh nước khuynh thành. Ngươi hà tất phải cố chấp xem dung mạo của nàng ta làm gì."

Thanh Khâu Đế Cơ cảm thấy một cảm giác gì đó rất lạ không thể diễn tả thành lời, nó xốn xao chua chát trong lồng ngực, lại đau nhói ở tim, rồi cảm giác xốn xao đau nhói ấy lại theo nhịp thở lên đến cổ và nghẹn lại ở đó. Rồi tiếp theo, nó như vừa nghẹn ở cổ lại vừa dâng trào lên đến sống mũi khiến mũi nàng vừa cay vừa buốt, rồi cảm giác cay buốt ấy vỡ oà, trào ra ngoài bằng hai hàng nước mắt. Phượng Cửu bật khóc tức tưởi, nàng thấy mình cắm cổ chạy trong màn sương để tìm lối thoát khỏi nơi này, nhưng chạy mãi... chạy mãi vẫn luẩn quẩn ở thung lũng đáng sợ Thanh Khâu thuở hồng hoang, nơi chứa tâm ma và chấp niệm của chàng - Đông Hoa Đế Quân. Tiếng cười khúc khích của vị bạch y cô nương và câu hát ngân nga của chàng cứ vang lên, ám ảnh nàng làm tim nàng đau đớn như ngừng đập:
"Tặng người trong tâm ta
Ma ha mạn châu sa
Hẹn bên nhau ngàn kiếp
Mãi mãi không lìa xa..."

Sương dày quá khiến nàng vấp ngã xước hết cả tay chân, vậy mà Phượng Cửu không thấy đau ở vết thương, chỉ thấy đau nhất nơi lồng ngực mà thôi. Không thể ngồi dậy để chạy tiếp được nữa, nàng đành nằm sấp trên thảm cỏ lấm tấm hoa dại đầy màu sắc, bất lực để nước mắt chảy tự do, nức nở như đứa trẻ. Mọi thứ xung quanh nàng bắt đầu tối sầm lại, vẫn còn những giọt lệ ngắn dài thay nhau lăn trên má, nàng bỗng nghe tiếng ai đó gọi mình: "Tiểu Cửu, ngươi đang ở đâu, Tiểu Cửu, có nghe ta gọi không? Tiểu Cửu..." Đúng rồi, đây là giọng nói của Tứ Thúc Bạch Chân, nàng cố gắng trả lời trong nước mắt: "Tiểu Cửu ở đây, người có nghe thấy không, Tiểu Cửu đang ở đây... Tứ Thúc người hãy thương lấy Tiểu Cửu, hãy mang Tiểu Cửu ra khỏi nơi này đi... Tứ Thúc... Tiểu Cửu đang ở đây..." dần dần nhắm mắt lại, nàng thấy mình nhẹ bỗng như cánh hoa phật linh bay trong gió, văng vẳng bên tai nàng là giọng nói ấm áp của Tứ Thúc: "Cố lên Tiểu a đầu, Ta sẽ đưa ngươi ra khỏi đây..." Sau giọng nói ấm áp của Tứ Thúc, nàng lại nhận ra giọng trầm khàn của Đông Hoa ngân nga câu hát:
"Tặng người trong tâm ta
Ma ha mạn châu sa
Hẹn bên nhau ngàn kiếp
Mãi mãi không lìa xa..."
Phượng Cửu lại thấy đau đớn trong lồng ngực, lại là mơ hồ nàng thấy mình tự ôm ngực ho khan mấy tiếng "Hự... hự..." Giọng nói Lão Phượng Hoàng sang sảng: "Tiểu a đầu, ngươi thấy trong người thế nào rồi?" Nàng từ từ mở mắt, thở phào thầm nghĩ "Bị doạ đến chết khiếp rồi." Quay sang Chiết Nhan nàng cười: "Ta không sao, chỉ là nằm chiêm bao thấy ác mộng thôi."

"Chiêm bao thấy ác mộng?" Cả Tứ Thúc lẫn Lão Phượng Hoàng  đồng thanh nói rồi nhìn nàng như một dị vật. Chiết Nhan nhếch môi cười một tiếng đúng đặc trưng của lão, quay sang nhìn Tứ Thúc, lão nói: "Cơn ác mộng của ngươi đã hao tổn không ít tiên nguyên của Chân Chân rồi." Ngừng một chút Lão lại cười nói: "Chân Chân, ngươi ở lại đây trông chừng tiểu a đầu này, ta vào bếp đun cho ngươi và nó ít thuốc để nhanh chóng phục hồi lại tiên lực."

Bạch Chân phẩy phẩy tay ý bảo Chiết Nhan đi đi, nói đoạn hắn ngồi xếp chân trên giường thạch một tay ôm ngực, bảo Phượng Cửu: "Tiểu a đầu, ngươi ngoan ngoãn ở trong này đừng chạy linh tinh nữa, ta phải tĩnh toạ một chút vì hôm nay đã hao tổn quá nhiều tiên nguyên." Tiểu Hoả Hồ lại giở trò làm nũng: "Tứ Thúc, người khoan hãy tĩnh toạ, kể con nghe vì sao con đang ở Uông Thiên Tuyền bây giờ lại ở đây rồi? Đông Hoa đâu? Sao Người lại bị hao tổn tiên nguyên vì con?" Bạch Chân cười mỉm: "Huhm, ngươi còn nói nữa sao, ở Thượng Thanh Cảnh, ngươi định thần thế nào lại thành tẩu hoả nhập ma, Đế Quân vì cứu ngươi mà hao tổn tiên lực, rồi ta với Chiết Nhan lại vì  muốn giúp Đế Quân một tay nên cũng hao tổn tiên nguyên. Đế Quân bây giờ đang ở chỗ Linh Bảo Thiên Tôn để phục hồi lại tiên thể, trong vài canh giờ nữa sẽ về."

Phượng Cửu lo lắng: "Chàng sao rồi Tứ Thúc, có nghiêm trọng lắm không?" Bạch Chân nói: "Vẫn chưa nghiêm trọng lắm, nhưng ngươi mà không ngoan ngoãn ở yên một chỗ, chẳng may có chuyện gì, ta không biết Đế Quân còn có thể cứu ngươi được thêm bao nhiêu lần nữa." Đế Cơ xụ mặt: "Con không làm phiền người tĩnh toạ nữa, con ngồi trước cửa động chờ chàng về đây." Bạch Chân căn dặn lại lần nữa: "Nếu ngươi thật tâm muốn tốt cho Đế Quân thì đừng chạy lung tung nữa, ở ngoan đó thôi nhé." Tiểu a đầu đã ở trước cửa động, nói vọng vào: "Con biết rồi, không phiền người tĩnh toạ nữa." Bạch Chân cười cười lắc đầu, rồi xếp chân bán già nhắm mắt lại.

Bên ngoài trăng đã lên cao, soi bóng lấp lánh xuống bờ Bích Hải Thương Linh, Thanh Khâu Nữ Quân ngồi chống tay trên bàn thạch trước cửa Hàn Băng động đợi người trong lòng nàng về, trong lòng vẫn day dứt vì cơn ác mộng vừa rồi, may mà Tứ Thúc và Chiết Nhan đánh thức nàng kịp thời. Mà cũng thật kỳ lạ, chỉ là ác mộng, nhưng sao nàng cảm thấy rất thực. Chẳng phải thung lũng Thanh Khâu thuở hồng hoang là tự tánh ma tâm của chàng sao, đột nhiên sao lại trở thành ác mộng của nàng. Nghe tiếng động lạ, nàng hỏi to: "Ai đó, mau ra đây!" Cửu vỹ tiên hồ vốn có khứu giác và thính giác rất tốt. Phía sau tảng đá to gần cửa động, một bạch y mỹ nhân chầm chậm bước ra, nàng ta quỳ sát đất hành lễ: "Tiểu nữ bái kiến Đế Cơ."

"Ngươi lấp lấp ló ló ở đó làm gì?" Phượng Cửu hỏi đúng oai nghi của một vị Thanh Khâu Nữ Quân. Bạch y cô nương đáp: "Tiểu nữ có chuyện muốn thỉnh cầu Đế Cơ, nhưng vì Đế Quân ban lệnh cấm nên tiểu nữ chưa có dịp lại gần để bày tỏ."

Thanh Khâu mỹ nhân đáp: "Có chuyện gì ngươi đứng lên rồi nói nhanh đi."

Bạch y nữ tử đứng lên, vẫn giữ thái độ phục tùng: "Tạ ơn Đế Cơ... chỉ là ... chỉ là tiểu nữ muốn thỉnh xin được làm cung nga hầu hạ cho Đế Cơ và Đế Quân mà thôi. Ở đây có chút lòng thành thể hiện thiện ý của tiểu nữ." Nàng ta vừa nói vừa hai tay dâng ngọc thoa cho Thanh Khâu Nữ Quân, chưa kịp để cho Phượng Cửu trả lời, nàng ta nói tiếp: "Cây ngọc thoa này vốn dĩ là Đế Quân trước đây đã tặng cho tiểu nữ, nó có tác dụng khắc chế độc tố trong cơ thể. Tiểu nữ biết Đế Cơ bị trúng độc, Đế Quân nhiều lần hao tổn tiên khí giúp Đế Cơ ép độc cho người để không bị công tâm. Tiểu nữ mạo muội dâng ngọc thoa lên để san sẻ nỗi lo lắng, giúp người phần nào. Mong Đế Cơ chấp nhận thỉnh cầu."

Phượng Cửu thầm nghĩ, tuy lời lẽ khiêm tốn nhún nhường, nhưng rõ ràng là nàng ta đang thị uy với mình. Nàng ta muốn cho mình biết là được nhận quà quý từ Đông Hoa, lại còn mắng khéo mình là làm tổn hại tiên nguyên của chàng nhiều lần, lại càng muốn thể hiện với mình là Đông Hoa xem trọng nàng ta hơn nên có ngọc thoa pháp bảo khắc chế được độc tố của mình, nhưng chàng vẫn không lấy lại từ chỗ nàng ta, còn cạnh khoé nói cho mình biết là nàng ta có thể vì lo lắng cho Đông Hoa mà bất chấp tự tôn, đưa trâm ngọc cho mình chỉ để được chăm sóc cho chàng... Phượng Cửu lại thấy nhói đau nơi lồng ngực. Quả thực là nàng ta đang thị uy với mình.

Nàng cầm ngọc thoa trên tay ngắm nghía hồi lâu, lại quay sang cài lên tóc nữ tử bạch y, cây trâm ngọc đột nhiên phát ra ánh sáng đỏ ma mị. Phượng Cửu cố gắng cầm cự để không làm hổ danh Nữ Quân của Thanh Khâu nàng nói: "Tâm ý của ngươi ta cũng ghi nhận, nhưng nếu Đông Hoa đã ban lệnh cấm, chắc chắn chàng đã có chủ ý của mình. Nếu như là ở Thanh Khâu, ngươi xin làm hầu nữ cho ta, ta còn phải tôn trọng hỏi qua ý Mê Cốc trưởng quản của Thanh Khâu một tiếng. Huống gì đây lại là Bích Hải Thương Linh vẫn không thuộc vùng ta cai quản, ngươi là khách đi theo hầu Lão Yến, phần ngươi cũng nên làm tròn phận hầu nữ, thỉnh qua ý Yến Trì Ngộ chưa? Mặt khác ta cũng nhận ra tấm chân tình của ngươi, nên sẽ vì ngươi mà hỏi ý chàng một lần xem sao."

Ngập ngừng một chút, nàng lại hỏi bạch y mỹ nhân: "À, sinh thần của ngươi là tháng mấy?" Vừa bị Thanh Khâu Nữ Quân giáo huấn, bạch y nữ tử không dám vô lễ, dù có chút ngạc nhiên nhưng nàng ta vẫn cúi đầu kính cần: "Tạ ơn người đã quan tâm, sinh thần của tiểu nữ là cuối tháng bảy."

Phượng Cửu thật sự đau lòng, rất đau, nhưng đã nói xong những lời giáo huấn khéo léo, nàng quay lưng bước thẳng vào động, bỏ mặc lại vị bạch y cô nương xinh đẹp đứng mím môi, tay nắm chặt lại thành nắm đấm ấm ức, đôi mắt rưng rưng  u uất.

Tiểu Hoả Hồ vào động, bước đi chệnh choạng, tay ôm ngực, nước mắt lưng tròng, Bạch Chân mở mắt thấy cảnh tượng đó hoang mang tột độ, vội vàng lao đến đỡ, hắn nói: "Tiểu tổ tông của ta ơi, lại gây hoạ gì nữa rồi, định doạ chết ta sao, hay ý ngươi muốn lấy cạn tiên nguyên của ta." Tiểu mỹ nhân ôm ngực thở khó nhọc đáp: "Tứ Thúc ơi, con đau... tim con đau lắm... chẳng thiết sống nữa... hay là... người cứ thẳng tay một chưởng tiễn Tiểu Cửu một đoạn đi... người đừng tổn hao tiên nguyên cho a đầu ngốc như con nữa..."

Nước mắt thay nhau lăn dài trên má, nàng thổ huyết. Bạch Chân trăm vạn phần lo lắng nói: "Độc phát công tâm đau đớn đến không muốn sống như thế nữa sao? A đầu ngốc, Tứ Thúc sẽ không để ngươi chết đâu." Hắn định tiếp tục truyền tiên khí cho Tiểu Cửu thì Lão Phượng Hoàng bước vào cản lại, vội vã đặt hai bát thuốc lên bàn thạch gần đó, lão thay Chân Chân truyền tiên lực để ép độc cho Tiểu Cửu. Lão nhếch mép nói với Chân Chân: "Huhm... lạ thật! Chất độc chỉ bộc phát khi bị kích động. Vừa rồi tiểu a đầu này đã gặp ai?" Bạch Chân lắc đầu bất lực: "Không biết!"

Phượng Cửu giảm đau dần dần nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, gò má tiều tuỵ vẫn còn ướt đẫm những giọt lệ bi ai sầu thảm, văng vẳng bên tai nàng là tiếng cười khúc khích của Bạch Nhi cô nương và tiếng ngân nga thâm tình của vị Tôn Thần áo tím cao sang - Thiên Địa Cộng Chủ Đông Hoa Tử Phủ Thiếu Dương Đế Quân:
"Tặng người trong tâm ta
Ma ha mạn châu sa
Hẹn bên nhau ngàn kiếp
Mãi mãi không lìa xa..."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info