ZingTruyen.Info

Tam sinh tam thế CHẨM THƯỢNG THƯ ngoại truyện (Tác giả LÂM TƯỜNG VI)

Chương 6

XuxuTrang6

Cả cuộc đời làm Cửu Vỹ Linh Hồ của Bạch Phượng Cửu, chưa bao giờ được nhìn chàng gần đến vậy, lại cả hơn một nghìn năm từ lần đầu gặp chàng, nàng cũng chưa bao giờ thấy chàng trong dáng vẻ thiếu chỉnh tề thế này. Một ít mồ hôi lấm tấm trên mặt, trên cặp chân mày rậm và hơi xếch, mái tóc trắng dài của chàng có chút rối, lại loà xoà xuống mặt nàng, kết giới màu lam sáng rực do chàng tạo ra ban nãy để truyền tiên lực cho nàng đã rọi vào đôi mắt chàng khiến nó trở nên lấp lánh hơn cả ánh mặt trời soi rọi xuống bờ Bích Hải Thương Linh. Chàng thật khôi ngô, thật mạnh mẽ, thật khí phách, nàng muốn gom hết tất cả những ngôn từ hoa mỹ nhất để ngợi ca chàng - Đông Hoa Đế Quân. Sau một trận vân vũ phong nguyệt, Đế Quân lại hôn lên vết bớt hoa trên trán mỹ nhân. Đôi mắt mỹ nhân còn vương một ít lệ trên khoé mi ... từ từ khép lại...

Những tia nắng mặt trời chói chang rọi xuống gương mặt yêu kiều của vị Đế Cơ Thanh Khâu, nàng uể oải vươn vai ngồi dậy, khẽ dụi mắt rồi ngơ ngác nhìn xung quanh, vạt áo lụa đỏ xộc xệch che khuất một góc giường bằng trúc xanh phủ đệm gấm hoa vàng. Chiếc giường trúc được đặt dưới một tán cây Phật Linh đang trổ đầy hoa, xung quanh là thảm cỏ mượt như nhung, lốm đốm những loài hoa dại đủ màu, cách giường trúc không xa là mặt hồ phẳng lặng được phủ một màn sương huyền ảo, còn lại xung quanh chỉ là núi đồi bao phủ. "Thung lũng này thật đẹp" Phượng Cửu thầm nghĩ "mà mình đang ngồi dưới tán hoa Phật Linh, tại sao lại không hề bị độc phát công tâm? Rõ ràng đêm qua mình bị rơi xuống một hang động nào đó kia mà? Sao bây giờ lại ở trong thung lũng này? Đêm qua mình và Đông Hoa đã..." nghĩ đến đây, nàng tủm tỉm cười một mình.

Ở góc đầu giường, Đông Hoa đang ngồi xếp chân, nhắm mắt định thần, Thương Hà kiếm ngạo nghễ chống bên cạnh. Chiếc váy lụa đỏ hơi trễ xuống hở một phần bờ vai, rõ ràng đây là dấu hiệu của chuyện phong tình còn sót lại khiến nàng có chút xấu hổ, vội vàng kéo áo lên Phượng Cửu đưa chân định bước về phía bờ hồ rửa mặt thì Đế Quân cản lại: "Đừng bước xuống giường!" Không thể giấu được vẻ ngạc nhiên, nàng hỏi lại: "Tại sao? Đây là nơi nào? Sao chúng ta lại ở đây? Đêm qua chúng ta đã..." Nói đến đây nàng chợt im bặt, tim đập rộn ràng, hai gò má và vành tai nóng rực như có lửa nung. Đế Quân mở mắt, quay lại nhìn nàng nói: "Tại sao không nói nữa? Đêm qua chúng ta đã ... thế nào?" Phượng Cửu cúi đầu đỏ mặt lí nhí: "Không biết xấu hổ gì cả." Đôi môi nhỏ xinh mím chặt lại cố giấu nụ cười e thẹn.

Đế Quân nhìn nàng trìu mến cười to: "Haha... quả tình là ... bổn Quân chưa từng viết hai từ "Xấu hổ" ấy bao giờ." Phượng Cửu biết mình bị chàng trêu chọc, nheo mắt cười: "Chàng là đồ xấu xa!". Đông Hoa càng lấn tới: "Vậy sao? Bổn Đế Quân là đồ xấu xa sao?" Tiểu mỹ nhân ấm ức: "Sao chàng cứ trêu chọc ta?". Đế Quân lại cười, không nói gì nữa chỉ ra dấu bảo mỹ nhân nằm xuống, gối đầu lên chân chàng. Phượng Cửu ngoan ngoãn nghiêng người làm theo, nàng ngẫm nghĩ: "Dẫu sao mình cũng đã là người của chàng rồi, cũng nên trân trọng từng khoảnh khắc bên nhau, mình đang ở đâu cũng chẳng còn quan trọng nữa, miễn sao có chàng bên cạnh thì mọi chuyện nhất định sẽ tốt." Đang miên man trôi trong niềm hạnh phúc, nàng chợt nhớ ra hỏi: "Tại sao chàng không cho ta bước xuống giường?" Đông Hoa đưa tay vuốt nhè nhẹ lên suối tóc suôn mượt của mỹ nhân, chàng đáp: "Vì tất cả ở đây chỉ là ảo giác."
"Là ảo giác?" Phượng Cửu ngơ ngác hỏi lại.

"Không sai! Chúng ta đang bị nhốt trong tâm ma của chính ta." Đế Quân nói tiếp: "Đêm qua ta giao đấu với Phúc Thử Tinh trong động này, vô tình lại hấp thu mất nội đan của nó. Do nội đan của Phúc Thử Tinh có tu vi đến hơn vạn năm, chưa được trừ đi trọc khí đã vào tiên thể, lẽ ra ta phải định thân dùng tiên khí loại bỏ trọc khí đi, nhưng do nàng bị độc phát công tâm, ta đã lập tức vận tiên khí để ép độc tố trên người nàng. Vì vậy nội đan của Phúc Thử Tinh chứa trọc khí đã hoà vào tiên thể khiến tâm ma của ta bộc phát. Đúng ra ta đã làm một cái tiên chướng ở động này để phong ấn hắn lại, chẳng ai có thể vào được. Ta quả thật cũng nể phục khả năng làm loạn của nàng, chẳng hiểu sao có thể phá được tiên chướng của ta mà rơi xuống ...."

Ngừng một chút chàng nói tiếp: "Đêm qua khi dùng tiên lực ép độc cho nàng, ta vốn dĩ đã làm một cái kết giới bảo vệ rồi, chẳng hiểu sao vẫn bị tâm ma khống chế. Cửu Nhi, đêm qua ta có làm cho nàng sợ không?" Tiểu mỹ nhân vẫn nằm im gối đầu lên chân chàng, không trả lời. Đông Hoa Đế Quân lại mơn trớn lên vết bớt hoa của mỹ nhân. Thật ra chàng hiểu rõ hơn ai hết, trên người nàng có lồng Thiên Cương được tạo ra bằng chính tu vi của chàng, Phượng Cửu vào được tiên chướng do chàng tạo ra là điều khó tránh. Điều quan trọng bây giờ là làm sao khắc chế được tự tánh ma tâm của chàng để tránh việc lại vô tình tổn hại đến Cửu Nhi. Mãi suy nghĩ tìm cách đưa mỹ nhân trở về với Hàn Băng động, Đế Quân không hề hay biết rằng mỹ nhân đang gối đầu trên chàng, đôi mắt rưng rưng những giọt châu chực chờ chảy xuống.

Chỉ là Phượng Cửu nghe chàng kể lại sự tình, lòng buồn vô hạn, thầm nghĩ: "Tiểu Cửu, ngươi thật đáng thương, lại còn hoang tưởng rằng Đế Quân yêu ngươi nên mới không kềm chế được bản thân mà dẫn đến hành động hoang lạc như đêm qua. Hoá ra tất cả chỉ là do tâm ma của chàng bộc phát, muốn chiếm hữu lấy thân xác ngươi mà thôi. Nhưng bây giờ chàng đang cố khắc chế tự tánh ma tâm, vả lại ngươi dù muốn dù không cũng đã là người của chàng, ngươi nên ngoan ngoãn đừng để chàng động ma tâm vì ngươi nữa."

Rồi Phượng Cửu lại nhớ đến lời Cô Cô của nàng khi bị lịch kiếp làm phàm nhân Tố Tố, lúc ấy nàng hiện nguyên thân là tiểu hồ ly lẻn vào Nhất Lãm Phương Hoa ở Tẩy Ngô Cung, Cô Cô từng nói: "Tiểu hồ ly, ta đã quyết định rồi, chỉ cần Dạ Hoa có một chút thích ta thôi, ta nguyện ý ở lại bên chàng đời đời kiếp kiếp." Phượng Cửu bây giờ hiểu rõ được thâm tình của Cô Cô, chỉ cần Đế Quân có một chút thích nàng thôi, nàng cũng nguyện ý bên chàng đời đời kiếp kiếp.

Đông Hoa phát hiện ra vạt áo ở chân mình, nơi Thanh Khâu mỹ nhân đang gối đầu đã thấm ướt, chàng lo lắng nâng khuôn mặt của nàng lên, đôi mắt vẫn sâu thăm thẳm hỏi: "Nàng sao thế Cửu Nhi, không khoẻ chỗ nào sao?" Tiểu Mỹ Nhân đáp: "Ta không sao, chỉ là hơi mệt một tí thôi. Đông Hoa, tại sao tự tánh ma tâm của chàng lại là cây Phật Linh và thung lũng này? Nó có ý nghĩa gì?"

Đế Quân cố nén tiếng thở dài: "Ta cũng không biết, chỉ cảm giác nơi này rất quen, dường như đã từng đặt chân đến." Phượng Cửu đưa tay với lấy lọn tóc trắng vẫn còn thoang thoảng chiên đàn hương, nghịch ngợm một chút rồi nói: "Thật ra ta cũng như chàng, thấy nơi đây rất quen, nhưng lại không nói rõ được." Ngừng một chút, nàng lại nói: "Theo như trên tấm bản đồ tứ hải bát hoang chàng tự vẽ, xưa kia đã tặng ta trong lễ đăng cơ, ta mơ hồ lại thấy ở đây giống như Thanh Khâu..."

"Nàng cũng nghĩ thế sao?" Đế Quân hỏi lại, Tiểu Cửu gật đầu, chàng lại tiếp lời: "Nhưng nếu quả tình... đây là Thanh Khâu của thuở hồng hoang thật, vậy có liên quan gì đến tự tánh ma tâm ta?"
"Hay là... trước đây chàng có chấp niệm gì chưa thể giải toả với người của Thanh Khâu?" Mỹ nhân ngước lên nhìn chàng hỏi. Thiên Địa Cộng Chủ cười một tiếng: "Huhm, Thanh Khâu Hồ Tộc dù là thuở hồng hoang, vốn dĩ đều là tiên cốt do chính tay Nữ Oa Nương Nương tạo ra, cũng là thánh địa Tiên giới, được Nữ Oa Nương Nương đặc biệt lưu tâm, suy luận thế nào cũng thấy không hợp lẽ... Nếu ta có chấp niệm với người của Thanh Khâu thì..."
"Thì thế nào?" Mỹ nhân vẫn gối đầu trên chân vị thần tiên áo tím, tay nàng vẫn không rời khỏi những lọn tóc trắng toả chiên đàn hương thoang thoảng, hỏi chàng bằng đôi mắt ưu tư.
"Thì chấp niệm của ta ... chính là nàng - Cửu Nhi, vị Đế Cơ đương nhiệm của Thanh Khâu" Đôi mắt vị Thiên Địa Cộng Chủ đã mất hoàn toàn sát khí, chỉ còn là một sự mênh mang đầy yêu thương chấp niệm, như đốm lửa nhỏ nhưng lại thiêu cháy hết cả trái tim của Cửu Vỹ Hoả Hồ Bạch Phượng Cửu. Khuôn mặt tuấn tú, anh dũng ấy một lần nữa rất gần với khuôn mặt diễm lệ của mỹ nhân, chàng lại đặt đôi môi lạnh ấy lên khoé môi nhỏ hồng như cánh hoa vô ưu ở Bích Hải Thương Linh.

Chàng thật lạ, mỹ nhân thầm nghĩ, khi ta vì chàng đến cả đuôi cũng dám cắt, mà chàng vẫn chẳng hề đến thăm ta, sao giờ đây ... ta lại có thể thành chấp niệm của chàng được. Đó chẳng phải lại là tự tánh ma tâm, muốn chiếm hữu ta lần nữa hay sao, nghĩ đến đây có chút đau lòng, nhưng nàng Đế Cơ lại không thể từ chối được nụ hôn của vị Thiên Địa Cộng chủ cao cao tại thượng đó. Nàng lại vòng tay ôm lấy cổ chàng, đáp lại nụ hôn mãnh liệt. Hai đôi môi quyện vào nhau, Đế Quân lại không ngừng tấn công, lưỡi chàng lại thám hiểm sâu trong hàm ngọc của tiểu mỹ nhân, bờ môi lạnh khi nãy lại nóng dần lên, đầy khí thế hơn bao giờ hết. Không ngừng đáp lại sự tấn công của Đông Hoa, khiến Tiểu Cửu lại bị cuốn trôi theo cảm xúc. Nàng tự trách bản thân: "Phượng Cửu ơi là Phượng Cửu, ngươi thật yếu đuối trước vị Tiền Bối đến từ Thái Thần cung này."

Vị đại thần tiên áo tím ngừng lại cuộc tấn công bằng môi, gương mặt chàng vẫn rất gần với gương mặt khuynh thành của Đế Cơ, chàng thì thào: "Ta lại làm cho nàng sợ rồi phải không?" Phượng Cửu không trả lời, chỉ lắc đầu. Chàng trai khôi ngô lại tiếp lời: "Nàng đừng sợ, ta chẳng làm gì nữa đâu. Sẽ cố gắng khắc chế tâm ma. Nàng đừng lo lắng quá sẽ làm độc tố lại bộc phát." Mỹ nhân gật đầu "Ta biết rồi." Thật ra nàng còn muốn nói thêm là ngoại trừ những việc có liên quan đến chàng ra, chẳng còn việc gì có thể làm cho nàng bị kích động để độc bộc phát được. Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng nàng lại hỏi Đế Quân: "Chàng nghĩ xem, làm cách nào để thoát ra khỏi đây?!" Vị đại thần tiên áo tím lại đặt lên môi tiểu mỹ nhân một nụ hôn nồng nàn, chàng thì thào: "Nàng an tâm, sẽ nhanh thôi."

Lúc này trong lòng Đông Hoa Đế Quân tự hiểu, thật ra ba phần tiên lực mà chàng hồi phục được suốt mấy trăm năm từ sau lần lịch kiếp cùng Cửu Nhi để thoả nguyện phu thê ân ái, đêm qua chàng đã vận dụng gần hết để ép độc cho nàng. Tuy nhiên vì vô tình hấp thu nội đan của Phúc Thử Tinh nên pháp lực có tăng lên đáng kể, chỉ tiếc một điều ... đó là Ma Pháp do trọc khí trong nội đan quá lớn. Nếu bây giờ tuỳ tiện thi pháp thì sẽ bị sa chân hẳn vào Ma Đạo, việc này giống như việc độ tu vi mà không có thần chi thảo vậy, sẽ gây phản phệ cho người được độ. Suốt đêm qua, chàng đã cố gắng vận công để loại trọc khí nhưng cũng mới chỉ là một phần nhỏ không đáng kể. Càng nghĩ lại càng không thể để Cửu Nhi biết việc này, chẳng may vì lo lắng mà nàng xảy ra chuyện gì thì chàng sẽ ân hận lắm. Nghĩ mãi, cuối cùng chàng quyết định tạm thời ở lại trong tự tánh ma tâm của mình thêm một ngày nữa, chủ yếu để loại trừ thêm được phần nào trọc khí thì loại trừ, sau đó sẽ vận pháp khắc chế nó lại như việc ép độc kích tâm cho Cửu Nhi vậy. Đợi sau khi thoát được khỏi ma tâm, chàng sẽ lên gặp Linh Bảo Thiên Tôn để ngâm nhờ Ôn Tuyền Thuỷ loại trừ trọc khí.

Thượng Thần Bạch Dịch từ khi biết tin nữ tử ngỗ nghịch của mình vô duyên vô cớ bị trúng cổ độc Phật Linh Yểm Cảnh đã vạn phần lo lắng, mặc dù được phu thê Dạ - Bạch trấn an rằng Tiểu Cửu đã có Thiên Địa Cộng Chủ Đông Hoa Đế Quân chăm sóc, nhưng trong lòng Lão vẫn không yên, cứ nhất nhất muốn đến thăm nữ tử một chuyến. Vừa hay đến trước cửa Hàn Băng động đã gặp ngay Côn Lôn Hư Mặc Uyên Chiến Thần cũng đang ở đó, cả hai chắp tay thi lễ chào nhau, Bạch Dịch nói: "Ta là vì muốn đến xem nữ tử ngỗ nghịch nhà mình đã gây ra hoạ gì mà đến, xin mạo muội hỏi... không biết Mặc Uyên Thượng Thần ngài có việc gì mà thân chinh đến?" Mặc Uyên đáp: "Ta cũng vì việc nữ tử của ngài mà đến." Ti Mệnh Tinh Quân lúc này hai tay dâng khay trà còn đang nghi ngút khói đến, cúi người hành lễ rồi mời cả hai vị Thượng Thần cao quý đến bàn thạch trước cửa động, hắn nói: "Thưa nhị vị Thượng Thần, lão nhân gia nhà ta và Thanh Khâu Nữ Quân từ sớm nay đã rời khỏi động, tiểu tiên thật tình cũng không biết ngài ấy đi đâu. Nhưng ta có thể khẳng định tình trạng của Nữ Quân tạm thời vẫn ổn. Chỉ là theo ta suy đoán, có lẽ hai người họ đã đến cung trời Đao Lợi để tìm ngài Thích Đề Hoàn Nhơn thỉnh xin một cành Ma Ha Mạn Châu Sa về để làm bánh ngọt và kẹo mật cho Nữ Quân dùng khi uống thuốc."

Mặc Uyên có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng Bạch Dịch nóng lòng hỏi ngay: "Sao ngươi lại suy đoán như vậy?" Ti Mệnh Tinh Quân chắp tay kính cẩn đáp: "Là vì hôm qua Thanh Khâu Nữ Quân một mực không chịu uống linh dược do Chiết Nhan Thượng Thần cho người mang sang vì quá đắng, lão nhân gia đã sai tiểu tiên về Thái Thần Cung hái một ít Tử Liên và Đào Hoa mang đến, ngài ấy đã tự tay làm kẹo mật cho Nữ Quân. Sau đó ngài ấy bảo hôm nay muốn đến cung trời Đao Lợi xin hoa quý về làm thêm ít bánh ngọt, nên tiểu tiên mới dám tuỳ tiện đoán vậy."

Nghe đến đây, Bạch Dịch gật gù: "Xem ra nữ tử nhà ta cũng được Đế Quân ưu ái lắm."
Mặc Uyên cười: "Huhm... có lẽ Đế Quân đã nghĩ thông rồi. Bây giờ chỉ còn tuỳ thuộc vào tạo hoá của họ thôi."
Ti Mệnh lại hỏi: "Không biết nhị vị có gì muốn căn dặn nữa không? Nhị vị muốn ở lại chờ Đế Quân hay có điều gì cần tiểu tiên bẩm báo lại?"

Mặc Uyên đáp: "Ta đến là muốn báo tin Bắc Hoang tuy Ma Tộc không có hành động gì đáng lưu tâm, nhưng vùng này bỗng nhiên Tà Khí lẫn Trọc Khí lại có vẻ tăng mạnh. Chỉ là muốn thỉnh ý Đế Quân xem có ý kiến gì không, có khi nào liên quan đến việc Thanh Khâu Đế Cơ chăng?! Mong ngươi bẩm báo lại."

Bạch Dịch có vẻ trầm ngâm, lão nói: "Lại là Bắc Hoang sao? Ta lần trước trên đường về Thanh Khâu dự định chịu kiếp thay cho nữ tử mình, lại cũng là ở Bắc Hoang bị tập kích."

"À, nhắc đến việc Bạch Dịch ngài bị tập kích tiểu tiên mới chợt nhớ ra một việc" Ti Mệnh nói: "Số là hôm qua ta về Thái Thần Cung để hái hoa mang đến đây cho Lão Nhân Gia, có tình cờ nghe được Liên Tống Quân và Thành Ngọc Nguyên Quân kể chuyện, việc ngài bị tập kích vốn dĩ là có kẻ đã dùng Quá Khứ Vị Lai Điệp Thời Pháp để thu thập khí tức của các vị Thượng Thần trong tứ hải bát hoang."

Mặc Uyên nói: "Ta cũng đã nghi ngờ có kẻ muốn dùng khí tức của các Thượng Thần để thi triển Tạo Thế Thuật. Nhưng lại có liên quan gì đến Phượng Cửu mà nàng ta bị hạ độc thủ?"

"Nếu thật như vậy ta e rằng..." Bạch Dịch ngập ngừng: "Là có kẻ muốn dụ tất cả Thượng thần về Bích Hải Thương Linh này nên mới hạ độc Tiểu Cửu."

"Không sai!" Mặc Uyên vẻ tư lự: "Việc Đế Quân có mối quan hệ không thể gọi tên với Thanh Khâu Đế Cơ vốn đã được lan truyền từ ngày nàng ta nhậm chức, thể hiện qua việc tặng bản đồ tự vẽ tứ hải bát hoang của Đế Quân. Chỉ cần hạ độc Phượng Cửu, nhất định Bạch Dịch ngài đây, cả Thiển Thiển, Bạch Chân, Chiết Nhan, và cả ta sẽ đến tìm. Để hoá giải độc tố bắt buộc phải có Hàn Thuỷ của Hàn Băng động này, nên nhất định Phượng Cửu phải đến đây sống..."

"Nếu Tiểu Cửu nhà ta bị độc, nhất định Đế Quân sẽ để nó ở lại đây" Bạch Dịch tiếp lời: "Từ Bắc Hoang đến đây lại rất thuận tiện. Huhm ... kẻ này đã có âm mưu từ trước"

"Xem ra phải xem vào tạo hoá của hai người họ thật rồi" Mặc Uyên vẻ ưu tư xoay qua Ti Mệnh nói: "Ngươi thay ta bẩm báo mọi chuyện lại với Đế Quân nhé, ngày khác ta lại ghé vậy." Ti Mệnh cúi đầu kính cẩn: "Tiểu tiên tuân lệnh"
"Ngày mai ta cũng sẽ ghé lại" Bạch Dịch nói: "Ta đến tìm Chiết Nhan và Tứ đệ luận bàn thử xem. Ngươi bẩm báo lại với Đế Quân giúp vậy. Đa tạ Ngài ấy đã chăm sóc cho tiểu nữ nhà ta." Bạch Dịch cũng cáo từ. Ti Mệnh cung kính tiễn nhị vị Thượng Thần đáng kính của tứ hải bát hoang ra về trong cái nắng không đến nỗi quá gay gắt ở thánh địa.

Cách đó không xa lắm, sau lưng một tảng đá lớn gần cửa Hàng Băng động, có bóng dáng một bạch y cô nương xinh đẹp như hoa như ngọc đang dứng lấp ló tự bao giờ, váy lụa trắng phất phơ trong cơn gió nhẹ của bờ biển thần tiên.

Trở lại với thung lũng xanh biếc cỏ và trăm sắc hoa dại, với màn sương huyền ảo trên mặt hồ phẳng lặng, nơi mà vị Tôn Thần áo tím sang trọng mơ hồ gọi là Thanh Khâu thuở hồng hoang, Nữ Quân với nhan sắc khuynh nước khuynh thành vẫn đang gối đầu trên chân vị Tôn thần đáng kính say ngủ. Chàng Tôn Thần tuấn tú vẫn nhắm mắt định thân, loại bỏ trọc khí và tự tánh ma tâm trong chính bản thân mình, cứ nghĩ mọi thứ sẽ nhanh chóng trở về quỹ đạo bình thường của nó, bỗng nhiên Thương Hà kiếm đang chống ngạo nghễ phát ra một luồng sáng đỏ ma mị bao bọc. Cảm nhận được điều yêu dị, chàng tôn thần tuấn tú mở mắt, đưa tay định cầm kiếm lên xem, nhưng khi vừa chạm vào kiếm, lại thấy một cảm giác rất đau khổ, thê lương vây bám lấy mình. Trong tâm trí chàng bỗng hiện ra cảnh tượng tiểu mỹ nhân mà chàng tâm tâm niệm niệm người đầy thương tích nằm giữa biển hoa phật linh, đâu đó bên tai chàng văng vẳng giọng hát của nữ nhi rất ngọt ngào nhưng rất ai oán:
"Là chàng đã tặng ta
Ma Ha  Mạn Châu Sa
Hẹn bên nhau ngàn kiếp
Sao chưa gần đã xa..."
Như chợt tỉnh ngộ ra điều gì đó, chàng giật mình, vội vàng chẩn mạch ở cổ tay của mỹ nhân rồi thở phào thầm nghĩ: "Bị doạ rồi. Đúng là đối thủ đáng sợ nhất chính là hắn - Tự Tánh Ma Tâm."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info