ZingTruyen.Info

Tam sinh tam thế CHẨM THƯỢNG THƯ ngoại truyện (Tác giả LÂM TƯỜNG VI)

Chương 5

XuxuTrang6

Trước đây, mỗi lần rãnh rỗi Đông Hoa Đế Quân thường kiếm chỗ yên tĩnh trên Thiên Cung để thư giãn định thần, hôm thì chàng ngồi dưới gốc một cây Phật Linh có tàn lá sum xuê, bữa thì trầm mình trong ôn tuyền thuỷ, thi thoảng thì buông cần câu trong một bờ hồ nào đó, cuộc sống tĩnh lặng đúng kiểu tự tại của một vị Tôn Thần Thượng Cổ. Thiết nghĩ cuộc đời thần tiên của chàng cứ thế lặng lẽ trôi qua cho tới một khi nào đó chàng vũ hoá (Chết) thì vẫn là một thần tiên tự tại thênh thênh ở tiên giới, đột nhiên một tiểu a đầu Cửu Vỹ Hoả Hồ từ đâu xuất hiện làm mọi thứ trở nên xáo trộn. Đường đường là Thiên Địa Cộng Chủ mà bây giờ phải tự tay đun thuốc cho tiểu a đầu ấy, thật ra là chính bản thân chàng không an tâm khi giao việc này cho kẻ khác, hơn nữa là linh dược của Chiết Nhan đưa sang để kiềm chế độc tố trên người Phượng Cửu, cẩn trọng một tí vẫn chẳng thừa.

"Hồi bẩm Đế Quân, người mà ngài cần tìm đang chờ ở trước cửa động." Ti Mệnh Tinh Quân đến tận gian bếp chắp tay kính cẩn thưa. Hắn nhìn điệu bộ của Đế Quân đang loay hoay với niêu thuốc, vầng trán có hơi lấm tấm mồ hôi, lòng thầm nghĩ "Đế Quân ngài cũng nên nếm trải một chút nỗi lo lắng cho người khác là thế nào, chứ mỗi ngày tiểu tiên cứ phải phập phồng lo lắng bên cạnh ngài thật là khổ sở trăm bề." Đông Hoa dừng tay với niêu thuốc nóng nghi ngút khói, không nói lời gì mà chỉ quay lại trừng mắt nhìn Ti Mệnh, khiến quả tim trong lồng ngực hắn như muốn rớt ra. Hắn lại thầm nghĩ: "Đế Quân à, không phải ngài cũng biết đọc tâm thuật đấy chứ. Nếu quả thật ngài biết đọc tâm thuật thì Ti Mệnh ta có đến 100 cái mạng cũng không sống sót nỗi rồi." Đế Quân vẫn im lặng lườm hắn một lúc, mãi sau mới lên tiếng: "Ngươi ra bảo với hắn đợi ta một chút, ta đun xong bát thuốc này cho Cửu Nhi sẽ tiếp hắn. Còn phần ngươi nếu muốn giữ mạng, tốt nhất bớt nghĩ ngợi linh tinh đi." Ti Mệnh Tinh Quân kính cẩn chắp tay, trán vã mồ hôi còn hơn cả Đế Quân đun thuốc nóng: "Tiểu Tiên tuân lệnh"

Trước cửa Hàn Băng động là những bậc thang bằng đá dẫn đến mái đình nhỏ, từ mái đình nhỏ này có thể nhìn thấy bờ Bích Hải Thương Linh trùng trùng xanh thẳm, vốn tính không mấy kiên nhẫn lại còn bị bắt đứng chờ, Yến Trì Ngộ men theo lối đi đến mái đình ấy để ngắm phong cảnh hữu tình của thánh địa. Dọc lối đi là những cụm hoa vô ưu đủ màu sắc xen lẫn với các loài cỏ dại rất vui mắt khiến tâm trạng hắn dễ chịu hơn. Trong mái đình nhỏ, một mỹ nhân đang ngồi chống tay lên bàn đá giữa đình, vạt áo lụa đỏ che phủ đi một phần của nền đá như tô điểm thêm cho sự thần tiên thoát tục của Bích Hải Thương Linh. Nghe tiếng động, mỹ nhân quay lại, đôi mắt long lanh mở to hỏi: "Ngươi là ai?".

Có vẻ khó chịu, chàng thanh niên thư sinh với khuôn mặt tuấn tú nhăn nhó: "Phu thê hai ngươi đúng là trời sinh một đôi, sống có đạo lý một chút được không?"
Phượng Cửu càng mở tròn mắt ngạc nhiên hơn: "Sao ngươi lại nổi nóng với ta?"
Chàng thanh niên thở dài thườn thượt, có vẻ như không nỡ nổi đoá với khuôn mặt yêu kiều kia, hắn đáp: "Haizzzz... ta là ân nhân cứu mạng phu thê hai ngươi ở phàm gian. Ta nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra được, hai ngươi làm thần tiên kiểu gì mà lịch kiếp xong có thể quên đi ân nhân độ kiếp của mình nhỉ?"
Phượng Cửu mỉm cười: "Hoá ra ngươi là Yến Trì Ngộ sao? Ta cứ hình dung... một trong thất đại Quân Vương của Ma Tộc là một người khác chứ"
Yến Trì Ngộ thôi nổi nóng, ngồi phịch xuống bàn đá đối diện với Tiểu Cửu, hắn hỏi: "Ngươi nhìn ta không giống sao?"
Phượng Cửu lắc đầu: "Thật tình là không giống!"
Lão Yến lại hỏi: "Vậy ta nên làm thế nào để cho giống một Đại Quân Vương oai phong nhỉ. Ngươi nghĩ giúp ta xem, hay là ta nên để ít râu, hoặc ta để tóc rối, thêm vài cọng loà xoà trước trán thế này nhìn có khá hơn không? Ta nói thật với ngươi, đúng là ngoại hình ta trông có vẻ hơi thư sinh một chút, làm Lão Yến ta mất đi đôi phần phong độ."
Phượng Cửu thầm nghĩ việc ngoại hình và oai phong hình như cũng không liên quan đến nhau nhiều lắm, ví như Đế Quân so cấp bậc tuổi tác thì là lão tổ tông của lão tổ tông của nàng rồi, nhưng khuôn mặt chàng vẫn rất trẻ, lại vạn phần khôi ngô, oai phong và khí chất là thần thái bên trong, toát lên trong ánh mắt, cách hành xử, lời nói ... Lão Yến này luận về mọi mặt, cho dù làm thế nào vẫn thua xa chàng. Mặc dù vậy nàng vẫn nói: "Dẫu sao ngươi vẫn là ân nhân cứu mạng ta và Đế Quân, ta cũng nên có lời thật tâm. Ngoại hình của ngươi tuy có hơi thư sinh, nhưng vẫn toát lên khí chất anh hùng của bậc Quân Vương. Chẳng qua là ta cạn nghĩ, cứ ngỡ Quân Vương Ma Tộc Yến Trì Ngộ oai phong trong lời đồn hẳn là một lão già râu ria, chỉ biết dao gậy và nắm đấm. Ta quên mất rằng còn có anh hùng xuất thiếu niên, tuổi trẻ tài cao, khí chất hiên ngang, đa tạ đã cứu mạng ta và Đế Quân."

Nghe đôi câu tân bốc, Lão Yến mừng như mở cờ, hắn nói: "Xem ra ngươi có vẻ biết nhìn người hơn lão Phu Quân ngươi, Lão Yến ta coi như không uổng công cứu mạng các người, hôm nay ngươi may mắn, ta thấy ngươi cũng có vẻ thật tâm, ta kết giao bằng hữu với ngươi vậy."

Phượng Cửu vừa mới nhấp ngụm trà, nghe hắn nói vậy giật mình sặc sụa, phun hết trà ra bàn, Yến Trì Ngộ thấy thế cứ ngỡ nàng bị độc bộc phát, vội vàng đến bên cạnh vỗ vỗ lưng nàng, hắn nói: "Tiểu a đầu, ngươi không sao chứ? Có cần Lão Yến ta giúp ngươi ép độc xuống không?"

"Là nàng ta bất cẩn, bị sặc nước thôi" Một giọng nữ nhi trong như tiếng thiên nhạc vang lên.
Yến Trì Ngộ vẫn vừa vỗ lưng Phượng Cửu vừa nói: "Do lỗi ở ta bất cẩn, nữ nhi các nàng yếu đuối, lại được vị trượng phu như ta kết giao bằng hữu, ngay lúc uống trà vui mừng mà sặc là điều dễ hiểu."

Lúc này Tiểu Cửu mới nhìn kỹ vị cô nương theo hầu Lão Yến, nàng ta đã đứng lặng lẽ từ nãy trong đình. Công bằng mà nói, nàng ấy cũng là một bậc mỹ nhân, phong thái nhẹ nhàng khoan thai, mặc dù đang khoác trên mình một bộ váy lụa trắng giản dị nhưng vẫn toả ra sức hút khiến người đối diện phải ngắm nhìn. Tiểu Cửu thầm nghĩ, không hiểu sao một mỹ nhân như thế lại theo hầu một kẻ khoa trương như hắn nhỉ?

Yến Trì Ngộ vẫn đang vỗ lưng cho Phượng Cửu thì bị một cánh tay mạnh mẽ cản lại, hất tay hắn ra, rồi bất chợt bế gọn vị mỹ nhân áo lụa đỏ lên. Hắn nói với Lão Yến: "Tốt nhất là ngươi nên tránh xa nàng ra!", sau đó hắn xem như Lão Yến chẳng hề tồn tại. Kẻ đó là một tên mặc áo choàng tím phủ kín người, tóc trắng dài buộc hờ hững sau lưng bằng một dải lụa bé, hắn bế mỹ nhân trong lòng, giọng có vẻ khó chịu: "Ai cho phép nàng tự ý ra đây, hay nàng muốn ta làm một cái tiên chướng ở động giam nàng lại để nàng không nghịch ngợm chạy lung tung nữa". Vừa nói hắn vừa ôm mỹ nhân trong tay, men theo lối đi nở đầy hoa vô ưu nhiều màu sắc lẫn trong cỏ dại.

"Là ta ở trong động mãi cũng buồn chán" Phượng Cửu đáp: "Nên muốn ra ngoài đi dạo, hít thở không khí trong lành một chút thôi"
Tảng đá tím nhìn nàng: "Nếu nàng muốn đi dạo, uống thuốc xong ta sẽ đưa nàng đi, nhưng nàng phải hứa với ta không được càng quấy tự ý đi lung tung một mình nữa"

Tiểu Cửu không trả lời, chỉ nghiêng đầu gục vào ngực chàng vẻ phục tùng, Đế Quân nhìn nàng, khoé môi có hơi nhếch lên một chút. Lão Yến và vị hầu nữ xinh đẹp chỉ biết im lặng theo sau lưng chàng về lại Hàn Băng động. Đặt Cửu Nhi lên giường đá, Đế Quân bưng bát thuốc còn đang nóng, thổi từng thìa bón cho nàng. "Ta không thích uống thuốc nữa, Lão Phượng Hoàng Chiết Nhan này rõ ràng là trả thù riêng vì ta hay chọc tức lão, nên bây giờ nhân lúc ta trúng độc, lão cho ta loại thuốc đắng nhất của lão đây mà. Ta không uống, nhất định không uống nữa." Tiểu Cửu lắc đầu, mặt phụng phịu.

Đông Hoa dỗ ngọt: "Ngoan, đừng làm loạn nữa, ta biết thuốc đắng nên đã tự tay làm cho nàng ít kẹo mật Tử Liên, nàng uống thuốc xong ngậm kẹo sẽ dễ chịu hơn."
Phượng Cửu không khỏi ngạc nhiên: "Chàng còn biết làm kẹo mật nữa sao? Tử Liên ở đâu mà chàng có được. Ta cũng là lần đầu được ăn kẹo mật chàng làm."

"Tử Liên là ta sai Ti Mệnh về Thái Thần Cung hái một ít trong đầm, giờ thì ngoan nào, uống thuốc đi!" Đế Quân vừa nói vừa thổi từng thìa. Cửu Nhi miễn cưỡng nhăn nhó nuốt, mắt cứ liếc nhìn mấy viên kẹo mật. Không chịu đựng được nữa, Yến Trì Ngộ nói: "Ngươi cho người mời ta đến đây là để xem phu thê hai người ân ân ái ái sao?"

"Chừng nào mới đến lượt ngươi lên tiếng? Đợi Cửu Nhi ta uống thuốc xong, bổn Đế Quân muốn hỏi ngươi ít chuyện." Đông Hoa gằng giọng một tí. Yến Trì Ngộ tuy có ơn cứu mạng Đế Quân, nhưng tính cách cổ quái và tiên vị của Đông Hoa cũng khiến hắn nể trọng một chút, "cách tốt nhất bây giờ vẫn là im lặng chờ vậy" hắn thầm nghĩ.
Phượng Cửu đã uống thuốc xong, Đế Quân lấy một viên kẹo mật cho vào miệng nàng, thấy còn vương ít thuốc ở khoé miệng mỹ nhân, chàng sẵn tiện lấy tay chùi đi, mắt vẫn nhìn nàng âu yếm, mặc kệ cho Lão Yến đang đứng chờ khó chịu. Chàng nói: "Từ bây giờ ta sẽ luôn làm thêm ít kẹo mật với nhiều hương vị khác nhau cho nàng uống thuốc, nhưng nàng phải hứa với ta không được tự ý rời khỏi động một mình được không?". Mỹ nhân ngoan ngoãn mỉm cười gật đầu.

Ti Mệnh Tinh Quân hai tay bưng một đĩa đầy những loại kẹo ngọt khác nhau để lên bàn cạnh giường đá chỗ Tiểu Cửu và Đế Quân đang ngồi, chắp tay nói: "Kẹo mật của Nữ Quân đây ạ, Tiểu Tiên đã phụng mệnh Đế Quân chia ra thành nhiều phần nhỏ các loại để Nữ Quân dùng từ từ." Rồi hắn lui sang sau lưng Đế Quân đứng hầu.
Lúc này Đế Quân mới quay sang Lão Yến nói: "Rốt cuộc năm đó ngươi đã cứu mạng ta và Cửu Nhi như thế nào? Hãy thuật lại tỉ mỉ cho ta nghe, không được để sót một tiểu tiết nào."

Lão Yến nhìn thấy Ti Mệnh Tinh Quân, liền nheo mắt chỉ tay bảo: "Vừa nãy ta gặp ngươi mơ hồ đã cảm thấy rất quen, bây giờ nghĩ lại sự việc năm đó đúng là đã từng gặp ngươi thật."
Ti Mệnh mắt mở trừng trừng, hết nhìn Đế Quân đến nhìn Lão Yến nói: "Quân Vương, ta chỉ là một Tinh Quân nhỏ nhoi, đã theo hầu Đế Quân suốt bao nhiêu vạn năm qua chưa một lần thất trách. Mong ngài đừng đem ta ra đùa."
Đế Quân phẩy tay bảo Ti Mệnh: "Ngươi cứ để hắn nói."

Ti Mệnh cúi người lui lại ra sau lưng Đế Quân. Yến Trì Ngộ bắt đầu kể: "Năm đó ta ngao du sơn thuỷ ngang qua căn nhà tranh, thấy có một luồng tiên khí trong đó toả ra, lúc đầu rất mạnh, sau đó từ từ yếu dần. Ta cũng là tò mò muốn xem náo nhiệt nên đã ghé lại, nhưng càng lại gần ta càng thấy tiên khí đó yếu đi, ngược lại một nguồn ma lực mạnh mẽ lấn át. Điều làm ta ngạc nhiên hơn nữa là một phàm nhân đang một mình một kiếm chống trả quyết liệt với bọn hắc y nhân. Bọn hắc y nhân này ta thấy có chút không bình thường. Hình như đã bị nguồn ma lực mạnh mẽ đó điều khiển. Lại thấy cảnh Đế Quân ngươi luôn miệng nói: "Cửu Nhi, ta sẽ là người đàn ông bảo vệ cho nàng đời đời kiếp kiếp" ta quả thật đã động lòng, nên rút kiếm tương trợ. Khi ấy... đúng rồi ta thấy hắn dùng thuật ẩn thân đứng cười hả hê." Lão Yến chỉ tay về phía Ti Mệnh Tinh Quân.

Nghe đến đây, Ti Mệnh quỳ phục xuống: "Đế Quân thánh minh, lúc ngài xảy ra số kiếp là tiểu tiên đang trong đại điện ở Thiên Cung nghị sự. Với tu vi ít ỏi của tiểu tiên vốn dĩ không thể dùng nổi thuật phân thân."
"Ngươi đứng lên đi, cứ nghe hắn kể tiếp" Đế Quân nói với Ti Mệnh. Hắn ta run rẩy đứng lên.

"Mà cũng không đúng..." Lão Yến tiếp lời: "Ti Mệnh ngươi rõ ràng là tiên cốt, tuy tu vi chưa cao nhưng tiên khí cũng khá mạnh. Còn kẻ dùng thuật ẩn thân cười hả hê trong căn nhà tranh lại toát ra ma lực không nhỏ. Dường như bọn hắc y nhân là chịu sự điều khiển của hắn. Trên cổ của bọn chúng đều có vết bớt hình hoa phật linh. Chỉ có điều ngoại trừ vết bớt hình hoa phật linh ra, ta hoàn toàn không phát hiện được dấu hiệu gì khác liên quan đến Huyết Hồn Ngọc đã thất truyền. Nghĩ lại, nếu kẻ đó dùng Dịch Dung Thuật để giả làm Ti Mệnh, thì với tu vi của ta phải nhìn ra được chứ. Nghĩ mãi ta vẫn không nghĩ ra được."

Đông Hoa vẫn giữ thái độ lạnh lùng như băng tuyết, hỏi Lão Yến: "Trong Ma Tộc các ngươi có kẻ nào tu vi đủ mạnh để sử dụng được Điệp Vũ Trụ Pháp và Quá Khứ Vị Lai Điệp Thời Pháp hay không?"
Yến Trì Ngộ cười khẩy: "Huhm ... miễn cưỡng mà nói hiện tại khắp cả Ma Tộc chỉ có mỗi Lão Yến ta là đủ tu vi để sử dụng Điệp Vũ Trụ Pháp, nhưng tối đa ta chỉ sử dụng được trong thời gian nửa nén hương. Còn về Quá Khứ Vị Lai Điệp Thời Pháp chẳng phải chỉ là lời đồn thôi sao? Thuật pháp này ta nghe nói đã thất truyền từ lâu. Vả lại sử dụng nó phải hao tổn rất nhiều tu vi."

Ngừng một chút hắn nói tiếp: "Phải rồi, Đế Quân, ngươi nhắc ta mới nhớ, Ti Mệnh hắn lúc đó... à không phải, là kẻ giống Ti Mệnh lúc đó hình như không phải dùng thuật ẩn thân, khả năng hắn sử dụng cùng lúc Điệp Vũ Trụ Pháp và Quá Khứ Vị Lai Điệp Thời Pháp. Trong tứ hải bát hoang này lại có kẻ tu vi đến mức thượng thừa như thế sao? Ta cũng bắt đầu tò mò, muốn diện kiến hắn một lần."

Đến lượt Đông Hoa cười : "Huhm ... chỉ e rằng khi ngươi diện kiến được hắn, tứ hải bát hoang này lại thêm một lần chiến sự liên miên như thuở hồng hoang. Ta ngẫm nghĩ... lại nhớ ra một chuyện có liên quan đến Ti Mệnh ngươi. Quả thật là ta có thấy cảnh ngươi cười hả hê khi ta gặp số kiếp ở phàm giới."

Ti Mệnh Tinh Quân lúc này rút trong tay áo ra một cái khăn lau mồ hôi đang ướt đầm trên trán, hắn cúi người chắp tay nói không ra hơi: "Đế Quân, tiểu tiên theo hầu người bao nhiêu vạn năm rồi, mong người đừng doạ tiểu tiên như thế nữa, lá gan của tiểu tiên bé lắm"

Đông Hoa Đế Quân nhìn sang Ti Mệnh hỏi: "Có phải năm đó, ngươi sử dụng Dịch Dung Thuật giả thành một tiểu thái giám để báo tin cho ta đến chứng kiến cảnh Cửu Nhi trêu đùa Nguyên Trinh hay không?"

Ti Mệnh quỳ xuống, dập đầu sát đất nói như mếu: "Đế Quân, mong ngài thánh minh, tiểu tiên có gan to cách mấy đi nữa thì với tu vi ít ỏi của tiểu tiên, làm sao dám dùng pháp thuật ở nhân gian mà sửa đi số kiếp đã định sẵn của ngài. Ngay đến cả Thượng Thần Bạch Thiển năm đó hạ phàm độ kiếp cho Nguyên Trinh, Dạ Hoa Quân còn lo lắng đến mức phải phong ấn pháp thuật của Thiên Hậu lại. Với tu vi của Tiểu Tiên ngài nghĩ Ti Mệnh ta đủ lực để dùng Dịch Dung Thuật mà không bị phản phệ gì hay sao? Ngài xem, Tiểu Tiên thật sự bị oan mà không biết phải kêu oan thế nào."

Bạch Phượng Cửu lúc này mới sửng sốt lên tiếng: "Ti Mệnh, chẳng phải lúc đó ngài xui ta phải trêu ghẹo Nguyên Trinh trong hồ tắm trước mặt Đế Quân sao?"

Ti Mệnh liên tục bị công kích, mồ hôi ướt đầm đìa, hắn nhìn Tiểu Cửu một cách đau khổ nói: "Nữ Quân ơi là Nữ Quân, ta vì tấm chân tình của ngài dành cho Đông Hoa Đế Quân, năm lần bảy lượt giúp ngài ở lại bên cạnh Đế Quân ngài làm ơn đừng nghi ngờ ta có được không. Năm đó lúc Phá Vân phiến trên tay Nguyên Trinh đột nhiên chuyển động, biến to ra, quạt ngã ngài và Nguyên Trinh, Nữ Quân ngài bị Hoàng Hậu phàm nhân tống giam vào ngục, ta đã đến khuyên rằng cứ ngoan ngoãn nhận tội, nhưng Nữ Quân ngài lúc đó khóc đến cạn nước mắt, ta vốn dĩ đã bị nước mắt đó làm cho xiu lòng mất rồi, đã sửa lại số mệnh Đế Quân một chút, cho ngài thêm 3 năm nữa hạnh phúc bên Đế Quân. Thời hạn 3 năm ta định kéo dài thêm đó, bất quá chỉ là 3 ngày trên tiên giới. Tiên lực ta ít như vậy, sao đủ khả năng phân thân vừa trên Thiên Cung viết lại kiếp số đã bị mất đi mấy trang của Đế Quân, vừa ở phàm giới dùng Dịch Dung thuật để phá đi mối duyên trần thế của hai người được. Không tin thì ngài có thể đi hỏi Thành Ngọc Nguyên Quân"

Tiểu Cửu đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, nàng nói: "Lời của Ti Mệnh ngài quả là hợp tình hợp lý. Nhưng tại sao kẻ đó năm lần bảy lượt chỉ giả dạng thành Ti Mệnh để làm gì?"

Lão Yến lại hỏi: "Ti Mệnh Tinh Quân, rốt cuộc ngươi đã viết lại số mệnh thế nào cho Đế Quân lúc đó?"

Ti Mệnh đã lấy lại bình tĩnh mới dám đứng lên kể: "Lúc đó Nữ Quân đã khóc rất nhiều, ta rất dễ xiu lòng trước nước mắt của Nữ Quân, vội vàng quay về Thiên Cung lấy sổ sinh tử của Đế Quân ra sửa lại trước mặt Thành Ngọc. Đế Quân đón sinh thần 45 tuổi ở phàm giới sẽ bị hành thích lần nữa. Nữ Quân Phượng Cửu sẽ đỡ thay nhát kiếm chí mạng cho Đế Quân, nhưng lúc đó có một vị tướng quân đứng ra thay Nữ Quân chịu nhát kiếm đó, giết chết thích khách, và vị tướng quân đó cũng đem lòng yêu Thục Phi - Phượng Cửu. Rồi sau đó hắn năm lần bảy lượt theo đuổi Thục Phi, cuối cùng hắn định làm phản giết Đế Quân, Thục Phi thay Đế Quân chết dưới kiếm của hắn trong cuộc phản loạn. Đế Quân cô độc suốt 15 năm cuối đời ở phàm giới."

Phượng Cửu chợt nhớ ra quay sang bảo Đông Hoa: "Ta cũng thấy Ti Mệnh có lý, chàng nghĩ xem, tại sao khi ấy Phá Vân Phiến của cô cô tặng cho Nguyên Trinh vô duyên vô cớ biến to ra như thế chỉ để quạt ta và Nguyên Trinh ngã. Nếu là Ti Mệnh làm, ngài ấy dùng thuật ẩn thân chỉ qua mắt được phàm nhân, lại không thể qua mắt được ta, ví như có che mắt được ta cũng không thể dùng tiên pháp tuỳ tiện ở phàm giới mà điều khiển được Phát Vân Phiến của cô cô, chẳng may bị phản phệ thì nguy hiểm cực kỳ. Chẳng ai lại tự đi mua dây buộc mình như thế."

Đế Quân mỉm cười với mỹ nhân bên cạnh: "Nhắc đến Phá Vân Phiến của Linh Bảo Thiên Tôn, nàng khiến ta nhớ ra một manh mối. Vẫn chưa vội, chi bằng nàng cứ nghỉ ngơi vài ngày nữa, sau đó ta sẽ đưa nàng đi dạo trên Cửu Trùng Thiên một hôm." Quay sang Ti Mệnh, chàng bảo: "Xem ra ngươi cũng sắp gặp số kiếp rồi, ngươi đã theo bổn Quân lâu như vậy, thiết nghĩ ta cũng nên vì ngươi độ kiếp một lần. Ngươi đưa  Yến Trì Ngộ tuỳ tiện kiếm một gian phòng nào ở hậu hoa viên nghỉ ngơi, tránh xa Hàn Băng Động này ra là được."

Lão Yến đưa tay hành lễ : "Cáo từ"

Tiểu Cửu uống thuốc xong cơn buồn ngủ lại ập đến do trong thuốc có thảo dược an thần định tâm. Đông Hoa đỡ nàng nằm xuống, đắp chăn quấn kín cổ cho nàng, đặt lên trán Cửu Nhi một nụ hôn, chàng thì thào: "Ngủ đi, ta sẽ ngồi đây ngắm nàng ngủ, bảo vệ cho nàng." Mỹ nhân nhắm mắt chìm dần vào mênh mang hạnh phúc.

Đông Hoa Đế Quân sải chân từng bước lên những bậc thang đá dẫn đến mái đình nhỏ bên bờ Bích Hải Thương Linh, nơi mà vừa mới chiều nay chàng đã bế một mỹ nhân mặc áo lụa đỏ nghịch ngợm, dám một mình trốn ra khỏi Hàn Băng động để chàng phải lo lắng đi tìm khắp nơi. Nhưng bây giờ mỹ nhân xiêm y lụa đỏ đang ngon giấc, Đông Hoa đã phải dỗ ngọt mãi nàng mới ngoan ngoãn chịu uống thuốc rồi nằm nghỉ. Mà cũng lạ, cuộc đời thần tiên của chàng xưa nay chưa từng sợ hãi điều gì, nhưng bây giờ trong thâm tâm chàng luôn có một nỗi sợ hãi rất lớn, đó chính là Cửu Nhi. Mất hết tiên pháp thì đã sao? Vũ hoá thì thế nào? Chẳng phải cuối cùng cát bụi vẫn sẽ trở về với cát bụi hay sao? Một người hiểu rõ Phật Pháp như chàng, đã biết trước chữ "Duyên" có hợp ắt có tan, vậy sao vẫn cố chấp để tìm cách biến chữ "Vô Duyên" thành "Hữu Duyên". Chàng nhớ khi vừa lịch xong tình kiếp ở phàm gian với Cửu Nhi, Ti Mệnh có nói là do chàng thương tâm tuyệt vọng, có thể nỗi đau thương quá lớn khiến chàng chẳng còn muốn sống thêm nữa, đã trút bỏ xác phàm về lại tiên giới. Khi "hữu duyên" gặp lại trong căn nhà tranh sau khi lịch kiếp, Cửu Nhi có nói với chàng "Trần thế tình duyên, trần thế tận", nhưng chính là chàng không thể "tận" được dù là trần thế hay tiên giới nên muốn thử một lần đấu lại với Thiên Mệnh xem sao. Chỉ là chàng mượn cái cớ điều tra lại sự việc mất tiên pháp để thêm một lần nữa được bên nàng, Đế Quân tự cười một mình lòng thầm nghĩ: "Nếu như không phải là việc mất gần hết tiên pháp, Bổn Đế Quân vẫn có trăm nghìn lý do khác để tìm cách giữ nàng lại bên cạnh ta. Ta đã mất nàng một lần, tuyệt không để mất nàng thêm một lần nào nữa. Thật sự khi nàng tự cắt đuôi, nỗi đau trong ta có khác gì nỗi đau lúc ở phàm giới thấy nàng trêu ghẹo Nguyên Trinh, ta thà rằng một lần cùng nàng làm trái Thiên Mệnh rồi cùng nhau vũ hoá còn hơn sống kiếp thần tiên mà không có nàng."

Đang mãi để suy nghĩ trôi đi, Đế Quân đã đến mái đình nhỏ khi nào chẳng biết. Trong mái đình không còn là nét kiêu sa của mỹ nhân với màu lụa đỏ nữa, thay vào là một nữ tử giản dị trong trang phục trắng. Thấy Đế Quân, nữ tử ấy quỳ xuống đảnh lễ: "Tiểu nữ tham kiến Đế Quân". Giọng nói Đế Quân bỗng trở nên lạnh lùng: "Ngươi trà trộn đến đây làm gì"

Nhìn nữ tử bạch y đang quỳ dưới nền đá thi lễ, chàng lại thấy nàng ta thiếu một thứ gì đó. Công bằng mà nói, nàng ta vẫn có thể liệt vào hàng mỹ nhân, nhưng so với Cửu Nhi nàng ta vẫn còn kém xa lắm. Đúng rồi, là "Khí chất". Luận về mỹ nhân đầy khí chất, khắp cả tứ hải bát hoang vạn vạn năm nay, ngoại trừ Bạch Thiển Thượng Thần ra, chỉ có Cửu Nhi là xứng danh . Tuy Cửu Nhi hay làm loạn Thái Thần Cung nhiều phen khiến chàng lo lắng, nhưng kể cả lúc nàng còn là một tiểu tiên, bị Xích Viêm Kim Nghê thú đuổi giết vẫn toát lên khí chất mạnh mẽ. Có nữ tử nào gan to đến mức dám đổi pháp khí của Đế Quân giao cho Thổ Địa công công như nàng đâu, lại càng chưa từng có nữ tử nào dám bám theo Đế Quân trà trộn vào Thái Thần Cung, tỏ tình với chàng trước mặt Thiên Quân. Đúng là chỉ có mỗi Thanh Khâu Bạch Phượng Cửu. Bây giờ nhìn nữ tử bạch y đang quỳ phục dưới chân mình chàng thấy những nữ nhân như thế này sao quá nhạt nhẽo. Chàng nói: "Ta không cần biết ngươi trà trộn làm nữ tì bên cạnh Yến Trì Ngộ đến đây làm gì, nhưng ta cấm ngươi tuyệt đối không được lại gần Cửu Nhi"

Nữ tử bạch y ngước lên nhìn Đế Quân, đôi mắt không giấu được nét đau khổ: "Tiểu nữ không dám, tiểu nữ đến đây chỉ mong được ngày ngày hầu hạ Đế Quân và Phượng Cửu nương nương."
Đế Quân trừng mắt: "Tên của Cửu Nhi là để cho ngươi thuận miệng gọi như vậy à? Ta đã nói với ngươi nhiều lần, ngươi nên an phận ở nơi mà ta đã sắp đặt cho ngươi, lại còn to gan trà trộn đến tận nơi này, ngươi chán sống rồi sao?"
"Vậy còn thứ này?" Bạch y nữ tử đưa lên một cái trâm ngọc nói: "Chẳng phải Đế Quân đã tặng nó cho tiểu nữ hay sao?"
"Cái trâm này vốn dĩ..." Đế Quân chưa kịp nói hết câu đã thấy Mỹ Nhân Thanh Khâu đứng đó tự bao giờ. Chàng ngạc nhiên hỏi: "Cửu Nhi, sao nàng không ngủ ra đây làm gì?"
"Ta ra đây làm gì sao?" Phượng Cửu nói vẻ lạnh lùng: "Là vì chàng hứa sẽ trông chừng bên cạnh cho ta ngủ, mở mắt dậy chàng sẽ làm thức ăn sáng cho ta. Nhưng xem ra ..." Phượng Cửu đưa tay lên ôm lấy ngực, cố hít thở vận tiên khí định thần nói: "Chàng lừa ta nữa rồi..." Phượng Cửu nhìn sang nữ tử bạch y, tay vẫn ôm ngực nói đứt đoạn: "Chiều nay khi ta thấy ngươi bên cạnh Lão Yến đã cảm giác có gì đó không ổn... xem ra cũng nhọc công ngươi rồi... Ta cũng từng mấy trăm năm trà trộn ... làm tiên tì trong Thái Thần Cung... thật tình nếu không phải là Thanh Khâu Bạch Phượng Cửu ta... kẻ khác có lẽ là ... phải cần đến 100 cái mạng giống như lời Ti Mệnh và Liên Tống Quân thường nói ... không dễ đâu..."

Tiểu Cửu nhìn Đế Quân, đôi mắt long lanh vừa giận dữ vừa bi thương: "Đông Hoa... sao Chàng lừa ta..." Rồi nàng vận tiên khí biến thành một làn khói mờ ảo tan đi dần trước mặt chàng. Đế Quân thần trí đảo điên, quay sang nữ tử bạch y vẫn còn đang cầm ngọc trâm, chàng giận dữ: "Tiểu Cửu có chuyện gì thì cả tộc ngươi một mạng cũng không còn." Sẵn tay chàng vung lên một chưởng, cô nương bạch y chới với thổ huyết. Đế Quân cũng tan biến thành làn khói.

Đông Hoa về động Hàn Băng không thấy Cửu Nhi chàng gần như bấn loạn. Nàng còn có thể đi đâu, với độc tố trên người bộc phát như thế, nàng không đủ sức để về lại Thanh Khâu, Cửu Nhi đâu rồi. Nhắm mắt định tâm chàng chợt nhớ ra "Chuông đồng ở chân" liền thủ ấn thi pháp. Lúc này hình ảnh Cửu Nhi hiện ra qua cảm ứng của chuông đồng là nguyên thân Cửu Vỹ Hoả Hồ trong một hang động rất tối. Ở Bích Hải Thương Linh này ngoại trừ là Phúc Thử động nơi chàng phong ấn Phúc Thử Tinh có tu vi vạn năm (Dơi thành tinh) thì chẳng còn hang động tối nào khác. Đế Quân mở trừng mắt: "Nguy". Nói đoạn chàng dùng tiên pháp biến mất.

Thanh Khâu Bạch Phượng Cửu thuở bé do ham chơi, có lần nghịch ngợm bị rơi xuống mãn xà động, từ đó nàng rất sợ bóng tối, lần này do bị kích động, chất độc bộc phát khiến nàng chẳng còn chút sức lực, bị hiện nguyên thân Cửu Vĩ Hoả Hồ rơi xuống một nơi tối tăm khiến thần trí đầy sợ hãi, chẳng biết mình đang ở nơi nào, cũng chẳng còn sức lực kêu cứu. Nàng thầm nghĩ Tiểu Cửu ta chắc phải bỏ mạng nơi này. Hang động tối tăm ẩm thấp làm vết thương cũ nơi nàng cắt đuôi tái phát đau đớn. Nghĩ lại,  may mà lúc đó, Ti Mệnh đưa nàng về Thanh Khâu, rồi Mê Cốc mới đưa nàng đến chỗ Côn Lôn Hư gặp Chiết Nhan và cô cô trị thương kịp thời, Chiết Nhan đã giúp nàng lấy một đuôi hồ ly đỏ bình thường khác nối lại, chứ không thì nàng là hồ ly 8 đuôi duy nhất ở Thanh Khâu rồi. Bây giờ chất độc đang hành hạ nàng khiến vết thương cũ lại lên cơn đau tái phát, thật khổ sở muôn phần. Rồi nàng nghĩ tới bạch y mỹ nhân vừa nãy, rõ ràng là Đông Hoa tặng ngọc trâm cho nữ tử đó, trong khi nàng chưa từng được chàng tặng cho thứ gì, đến cả lục lạc chuông đồng dưới chân cũng là do nàng mánh khoé một tí mới lấy được từ Thổ Địa Công Công. Lại còn cái gì là bảng đồ tứ hải bát hoang do chính tay Đế Quân vẽ, long trọng như vậy mang đến, chẳng qua là  muốn giáo huấn nàng thôi, rằng vạn vật thay đổi theo thời gian, cái gì quên được thì nên quên, đều là lừa dối cả. Rõ ràng là chàng tặng quà cho nữ tử xinh đẹp khác, đêm hôm lén ta đến hẹn hò với mỹ nhân. Nghĩ đến đấy nước mắt nàng lại rơi ra, chất độc hành hạ toàn thân đau buốt, vết thương cũ ở đuôi như muốn hút cạn tiên nguyên của nàng, mọi thứ bỗng chốc đảo ngược, nàng vừa hạnh phúc được vài hôm, bây giờ hạnh phúc tan biến thay vào là những cơ đau triền miên. Phượng Cửu ơi là Phượng Cửu, ngươi thật hoang đường đến đáng thương.

Hang động tối tăm bất chợt có tiếng động lạ, chính xác hơn như tiếng kêu rú của loài chuột hay loài gặm nhắm nào đó, giờ thì hay rồi, không còn chút sức lực cử động, Đông Hoa chắc lại đang tình chàng ý thiếp với bạch y mỹ nhân, xem ra mình trở thành thức ăn cho loài động vật gặm nhắm trong hang động này, chẳng còn ai đến cứu mình nữa, Tiểu Cửu thầm nghĩ. Quả nhiên đúng như dự đoán, một đôi mắt quái vật đỏ rực như lửa với những tia máu đỏ hằn lên trong khoé mắt đang từ phía sâu trong hang nhìn nàng, tiếng hú kinh dị của nó làm tim nàng như muốn rớt ra khỏi lồng ngực, nhưng chẳng còn chút sức lực nào để nàng chuyển động được một phần nhỏ bé trên cơ thể mình nữa, nàng đành bất lực nằm im làm mồi ngon cho quái vật.

Khi đôi mắt quỷ rực lửa đó lao đến gần nàng, bất giác nàng thấy như có một đôi tay tráng sĩ nhấc bổng mình lên, ôm mình xoay vài vòng rồi đặt nàng xuống ở một góc hang có bờ cỏ êm, tráng sĩ cởi áo choàng trùm lên người nàng bảo: "Nằm ngoan đây đợi ta." Rồi nàng mơ hồ chẳng biết chuyện gì đang xảy ra nữa, chỉ nghe tiếng gươm xé gió vun vút rợn người, tiếng gươm này làm nàng liên tưởng đến tiếng Thương Hà kiếm của Đế Quân năm đó bên bờ Nhược Thuỷ giao chiến với Phương Thiên Hoạ Kích của Kình Thương. Cơn đau không ngừng hành hạ nàng, mí mắt nàng đang dần khép lại, mơ hồ nàng nghe có tiếng rống lên thống thiết của một con vật nào đó, lại còn có chút mùi máu tanh, may mà tấm áo choàng mà vị tráng sĩ đã trùm lên người nàng toả ra một mùi chiên đàn hương dễ chịu phần nào lấn át được mùi máu tanh rợn người đó.

"Cửu Nhi, nàng không thể ngủ lúc độc đang bộc phát." Nàng nghe tiếng tráng sĩ gọi mình. "Nhưng ta buồn ngủ lắm" Nàng đáp lại lời tráng sĩ, rồi nàng thấy mình nằm trong một kết giới màu lam sáng rực, và đã hiện lại hình người, vị tráng sĩ áo tím đang thi pháp truyền tiên lực cho nàng. Chàng ta thật đẹp, khí chất ngút trời, nhưng sao còn trẻ vậy mà tóc chàng đã trắng như màu tuyết phủ trên đỉnh Côn Lôn Hư đầy tiên khí, mắt chàng sáng rực oai phong nhưng lại rất ấm áp khi đang truyền tiên lực cho nàng. Nàng thấy cơn đau đang giảm dần, giảm dần, rồi mất hẳn.

Tráng sĩ áo tím thu pháp lại, ôm ngực khựng một chút, rồi chàng nhắm mắt định thần trong tích tắc. Sau đó Chàng ngồi xuống bên cạnh Tiểu Cửu hỏi: "Nàng có thấy đỡ hơn chưa?" Đôi mắt tráng sĩ áo tím nhìn nàng sâu thăm thẳm, những lọn tóc trắng loà xoà thoảng mùi chiên đàn hương quen thuộc rơi xuống mặt nàng, tráng sĩ đưa tay miên man lên cái bớt hình hoa đỏ giữa trán mỹ nhân. Tiểu Cửu lại thấy mình trở nên bất lực mặc dù đã không còn bị cơn đau hành hạ. Đôi mắt nàng lại ngấn lệ bi thương, nàng hỏi: "Chàng là Đế Quân, Đông Hoa Đế Quân?" Tráng sĩ áo tím không trả lời nàng, đôi mắt chàng vẫn sâu thăm thẳm nhìn tiểu mỹ nhân, bàn tay vẫn miên man lên bớt hoa đỏ giữa trán Phượng Cửu. Thanh Khâu Nữ Quân đã không kìm được những giọt lệ sầu ai, nàng nói bằng giọng mũi đặt trưng của cửu vỹ hồ ly: "Sao chàng còn đến cứu ta làm gì, hay là ... chàng lại muốn ta nợ chàng thêm một lần nữa ơn cứu mạng ... để tiếp tục trêu đùa ta... Chẳng phải chàng đang hẹn hò với bạch y..."

Chưa nói hết câu đôi môi nhỏ nhắn của nàng đã bị chặn lại bằng một bờ môi khác, bờ môi này tuy có hơi lạnh một chút nhưng lại làm tim nàng có chút gì đó như là lỗi nhịp. Vẫn còn uất ức vì nghĩ đến trâm ngọc trên tay của vị cô nương kia, nàng vùng vẫy đẩy chàng ra, nhưng càng đẩy càng trở nên thất thế. Đôi môi đó ấm dần lên và tấn công mạnh mẽ hơn, hai bàn tay chàng ôm lấy gương mặt diễm kiều của mỹ nhân, đồng thời hai cánh tay lại vào thế thượng phong khoá hẳn đôi tay yếu ớt vừa nãy còn đang chống cự của nàng lại. Một lần nữa Phượng Cửu thấy mình trở nên bất lực trước Đế Quân. Chàng ngày càng bạo gan, dùng lưỡi tách đôi bờ môi còn đang mím chặt lại vì giận của nàng, rồi tiếp tục dùng lưỡi khuấy đảo bên trong phía sau hàm răng ngọc của tiểu mỹ nhân. Tiểu Cửu hiểu ra rằng mình đã thua chàng mất rồi, cơn giận vừa nãy như đã tan biến mất, nàng không còn chống cự nữa mà ngược lại có vẻ như đang hợp tác.

Theo bản năng, nàng nhắm mắt đáp trả lại những nụ hôn tấn công mạnh mẽ vừa nãy của Đế Quân, hơi thở của nàng bắt đầu hổn hển hơn. Đông Hoa Đế Quân vẫn luôn giữ thế thượng phong, thấy Cửu Nhi không còn chống cự nữa, đôi môi chàng dần chuyển động xuống phía dưới cổ của nàng, bàn tay bắt đầu miên man khắp cơ thể mỹ nhân khiến lòng nàng rộn ràng không thể diễn tả được. Phượng Cửu mặc dù đã có vài năm phu thê ân ái với Đế Quân, nhưng lúc đó là chàng lịch kiếp ở phàm gian trong thân phận Thiên Tử, nên cảm giác kỳ lạ này vẫn là lần đầu tiên nàng có được. Nụ hôn của Đế Quân khiến nàng cảm thấy những gì mà nàng đã cùng chàng trải qua hơn một nghìn năm từ lần đầu gặp nhau ở Cầm Nghiêu Sơn quả tình là xứng đáng.

Bàn tay mạnh mẽ của Đế Quân vẫn đang lả lướt khắp cơ thể nàng, mơn trớn trên da thịt nàng khiến nàng thấy cơ thể như đang nóng rực lên, hơi thở hổn hển hơn, nàng bắt đầu rên lên những tiếng khe khẽ đặc biệt của hồ ly. Đông Hoa quyết tâm không bỏ lỡ một thời một khắc nào bên tiểu mỹ nhân Thanh Khâu nữa, tay chàng bắt đầu lần xuống bên dưới cởi chiếc nơ lụa thắt gút ở ngực Cửu Nhi, da thịt của nàng đã lộ hẳn ra. Đế Quân nhìn thấy vết sẹo khá to ngay ngực của nàng, biết rằng đó là do nàng cam tâm tình nguyện vì chàng đỡ mũi tên của hắc y nhân lúc chàng lịch kiếp ở phàm gian, tim Đông Hoa nhói lên từng nhịp. Chàng hôn lên vết sẹo, lại dùng lưỡi miên man lên đó, rồi nụ hôn lại tiếp tục di chuyển khắp vùng ngực nàng và dần chuyển khắp cơ thể.

Khi cả hai đều đã thoát y, Phượng Cửu là lần đầu tiên được chạm tay lên cơ thể của Đế Quân, da thịt chàng cuồn cuộn lại chằn chịt không ít những vết sẹo, dấu tích do những cuộc chiến đẫm máu năm xưa cho ngôi vị Thiên Địa Cộng Chủ để lại. Xác phàm Thiên Tử của Đế Quân không nhiều sẹo như thế. Nàng thoáng thấy chút thương tâm, không hiểu Đế Quân chàng đã trải qua những gì?!

Khi cả hai tiên thể hoà thành một, chàng hôn lên đôi mắt Cửu Nhi, hỏi khẽ: "Có đau không?" Mỹ nhân không trả lời, chỉ kéo chàng lại, chủ động hổn lên bờ môi của vị Đông Hoa Đế Quân cao cao tại thượng đó. Trong thời khắc khó quên ấy, Đông Hoa tự hiểu cuộc đời thần tiên này, cho dù là trải bao nhiêu kiếp đi nữa vẫn chỉ có mỗi tiểu hoả hồ Thanh Khâu Bạch Phượng Cửu mới nắm giữ được trái tim làm từ Tử Linh Thạch của chàng mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info