ZingTruyen.Info

Tam sinh tam thế CHẨM THƯỢNG THƯ ngoại truyện (Tác giả LÂM TƯỜNG VI)

Chương 4

XuxuTrang6

CHƯƠNG 4

Côn Lôn Hư là một thiên sơn đáng tự hào với long khí ngút trời của Tiên giới, đứng đầu Côn Lôn Hư là chiến thần Mặc Uyên, bào huynh của Thiên Quân Dạ Hoa trên Cửu Trùng Thiên. Tuy rằng có một dạo bị bụi phủ thê lương, chìm vào quên lãng do Thượng Thần Mặc Uyên đã dùng nguyên thần tế sống Đông Hoàng Chung bên bờ Nhược Thuỷ, đổi lại thái bình cho tứ hải bát hoang suốt 7 vạn năm. Nhưng từ ngày được Bạch Thiển và Dạ Hoa Quân dùng Kết Phách Đăng lẫn Thần Chi Thảo để hoàn hồn và độ tu vi, Mặc Uyên đã trở lại làm rạng danh Côn Lôn Hư một lần nữa.

Dưới trướng của Mặc Uyên là mười bảy đại đệ tử hào khí hiên ngang, thần tiên các cõi phải đôi phần kính nể. Đáng tiếc là cửu đệ tử Lệnh Vũ đã anh dũng hy sinh tại trận chiến bên bờ Nhược Thuỷ trong tay Dực Tộc năm xưa. Riêng thập thất đệ tử Tư Âm Thần Quân tính cách ngang ngược, khó dạy khó bảo, ham chơi lười học, sau trận hỗn chiến năm đó đã mất tích cùng tiên thể của sư phụ mình. Thiên Tộc và Đông Hoa Đế Quân cho người xới nát cả tứ hải bát hoang vẫn không tìm được tung tích.

Mãi sau này khi Mặc Uyên trở lại, tất cả mới vỡ lẽ vị thập thất đệ tử Tư Âm thượng tiên kia chính là đại mỹ nhân Thanh Khâu Bạch Thiển Thượng Thần. Vì muốn lên Côn Lôn Hư tầm sư học đạo, Thượng Thần Chiết Nhan ở Thập Lý Đào Hoa Lâm đã thi pháp, dùng Dịch Dung thuật giúp Bạch Thiển nữ cải nam trang, lên núi bái sư.

Trong cùng ngày Tư Âm đến Côn Lôn Hư, Tử Lan Thần Quân đã đến trước một bước, Thượng Thần Chiết Nhan lại quá hiểu tính cách nghịch ngợm của Bạch Thiển, nên cố ý bảo Chiến Thần Mặc Uyên để Tử Lan Thần Quân làm thập lục sư huynh của Tư Âm.
Bướng bỉnh cứng đầu, Bạch Thiển nhất quyết không chịu, định bỏ về lại Thanh Khâu. Mặc Uyên không muốn để Chiết Nhan mất mặt, nên dù biết Tư Âm là nữ vẫn nhận vào làm thập thất đệ tử, thậm chí còn "dỗ ngọt" tiểu đệ tử Thập Thất này bằng Ngọc Thanh Côn Lôn Phiến.

Vì phải làm tiểu sư đệ nên Bạch Thiển có phần ấm ức, thường xuyên đấu khẩu với Thập Lục Tử Lan, tuy vậy tình cảm huynh đệ giữa họ lại rất thắm thiết. Không ai hiểu vì sao bỗng nhiên Tử Lan bị mất khá nhiều tu vi, tiên pháp trở nên yếu ớt, xin phép sư phụ Mặc Uyên đến Vô Vọng Hải của Thiên Tộc trông giữ băng quan và tiên thể của các vị đại thần tiên đã tịch diệt, đồng thời tu luyện lại từ đầu.

Đến khi nghe sự việc Đế Cơ Thanh Khâu Bạch Phượng Cửu vô duyên vô cớ bị trúng phải Phật Linh Yểm Cảnh độc, Tử Lan Thần Quân đã đến gặp Bạch Thiển sư muội kể lại một số thông tin, với hy vọng có thể giúp được phần nào manh mối. Cũng nhờ vậy mà Bạch Thiển mới hiểu ra được nguyên nhân vị thập lục sư huynh này ẩn mình tại Vô Vọng Hải.

Hoá ra năm xưa, vì muốn tìm tung tích tiên thể sư phụ Mặc Uyên và tiểu Thập Thất, Thượng Tiên Tử Lan đã hạ phàm, cải trang làm một tiểu bộ đầu để theo dõi tiểu điện hạ Dực Tộc Yên Chi. Tuy nhiên chẳng có chút manh mối gì, thêm vào là lửa gần rơm, Tử Lan và Yên Chi đã nảy sinh tình cảm. Tiên - Ma khác biệt, lại còn có thù giết sư phụ và sư huynh giữa 2 phe phái, họ đành tự ôm trong lòng mối nghiệt duyên.

Yên Chi công chúa dung mạo xinh đẹp đoan trang, tuy là người của Dực Tộc Ma giới, nhưng tính cách nhu hoà, phản đối chiến tranh, thiện ác phân minh. Cũng vì không muốn dính vào tranh chấp hai giới Tiên - Ma, Yên Chi đã cải trang thành phàm nhân, đến phàm giới mở quán ăn, sống ẩn dật qua ngày. Tuy nhiên, vì xinh đẹp hơn người, đến phàm gian lại muốn an phận nên Yên Chi đã giả câm, nhiều bọn nam nhân phàm phu tục tử đã nhân cơ hội đó đến bắt nạt, trêu ghẹo cô. Tử Lan thần quân một lần tình cờ đi ngang, thấy chướng mắt đã ra thay nghĩa hiệp, anh hùng cứu mỹ nhân, rồi ở lại cùng Yên Chi mấy năm tại phàm giới.

Trong những năm Tử Lan ở bên cạnh giúp đỡ Yên Chi công chúa, cũng là những năm Đông Hoa Đế Quân hạ phàm lịch kiếp. Việc Đế Quân lịch kiếp là một điều cực kỳ nguy hiểm, vì nếu chẳng may tin này đến tai ma giới thì tứ hải bát hoang lại một lần nữa đại loạn, thế nên chỉ những bậc có tiên vị cao trên Thiên Cung mới biết qua loa được một ít tin tức. Ngoài ra chỉ có Ti Mệnh Tinh Quân nắm rõ mọi chuyện vì chính hắn đã viết kiếp số của Đế Quân ở phàm giới.

Điều mà chẳng ai có thể ngờ được là Thiên   Địa Cộng Chủ chấp nhận nguy hiểm, hạ phàm lịch kiếp chỉ vì một tiểu hồ ly. Đông Hoa thừa hiểu bản thân không thể vương nợ tình với bất kỳ một nữ tử nào, lý do là chính chàng đã tự tay xoá đi tên mình trên Tam Sinh Thạch để trở thành một Đế Quân bất khả chiến bại (Tam Sinh Thạch là thiên thạch quyết định tình duyên của các cõi). Nếu làm thần tiên không thể ở cạnh mỹ nhân, chàng đành xuống phàm giới để được một lần, dù chỉ vài năm ngắn ngủi bên cạnh người mình yêu.

Ti Mệnh Tinh Quân là vị thần tiên viết nên số phận phàm nhân. Chẳng biết là do hắn ngầm chống đối Đế Quân, hay thật sự muốn giúp Đế Quân nếm trải trần gian lục khổ, mà sắp đặt cho chàng một số phận cay đắng. Đông Hoa ở phàm giới trở thành Thiên Tử, có đủ tam cung lục viện, nhưng nữ tử phàm gian chỉ có trái tim nhỏ bé, ích kỷ ganh đua. Còn chàng lại chờ mong có một người nguyện ý đến với chàng bằng trái tim chân thành. Tìm khắp thiên địa lục giới,  còn ai xứng đáng với sự chờ đợi của Đế Quân hơn Thanh Khâu Bạch Phượng Cửu.

Đế Quân mượn chuyện lịch kiếp 60 năm cũng chỉ đổi lấy vài năm phu thê với Tiểu Cửu, nàng đành dẹp bỏ tự tôn, gạt đi thân phận tiểu đế cơ năm đó, chấp nhận làm một tiểu phi tần để ngày ngày được hầu hạ dưới chân thiên tử.  Mọi chuyện đang diễn ra đúng như kịch bản số phận mà Ti Mệnh đã viết riêng cho chàng, nếu như không có việc thích khách ám sát Hoàng thượng khi chàng vận thường phục vi hành. Nhắc đến chuyện này Ti Mệnh Tinh Quân hẳn còn đang rất phập phồng lo sợ, may mắn cho hắn là có Liên Tống Quân làm chứng, không thì ... chắc chắn sẽ bị Đế Quân ném xuống trần gian lịch kiếp luân hồi.

Nói đến chuyện Đế Quân hoàng thượng vi hành đến một huyện thành nhỏ, trong một căn nhà dột nát,  nơi Tử Lan Thần Quân cải trang thành tiểu bộ đầu để che chở cho Yên Chi, Hoàng thượng đã bị hành thích. Đêm đó sấm chớp dữ dội, mưa như thác đổ, dưới sự gào rú của gió mưa, Phượng Cửu trong thân phận Thục Phi nương nương đã lấy thân mình đỡ trọn một mũi tên cho hoàng thượng Đông Hoa. Trong tâm trí Đế Quân cho tới lúc quay trở lại Thiên Cung, bọn thích khách rõ ràng chỉ là một lũ phàm phu. Tuy nhiên Tử Lan lại khẳng định với Bạch Thiển rằng khi mình đến khám xét hiện trường, tất cả xác của bọn thích khách trên cổ đều có một vết bớt hình hoa Phật Linh, một dấu hiệu của pháp khí được luyện từ Huyết Hồn Ngọc đã bị thất truyền. Còn phần hoàng thượng Đông Hoa, bế tiểu mỹ nhân người đầy máu, chạy vào thị trấn tìm đại phu, gặp ngay Yên Chi công chúa, nhờ vậy mà mạng của Tiểu Cửu Thục Phi đã được giữ lại. Từ đó hoàng thượng càng yêu thương nàng hơn cả ngai vàng giang sơn, không còn nữ tử nào có thể thay thế vị trí Cửu Nhi trong lòng Hoàng Thượng.

Theo như lời của Tử Lan, lúc Yên Chi trị thương cho Tiểu Cửu, Hoàng Thượng đã kề kiếm vào cổ hắn suốt thời gian dài bên ngoài cửa phòng nơi Tiểu Cửu đang nằm, nên hắn không thể vào trong xem chuyện gì đã xảy ra. Chỉ biết là Thập Lục Tử Lan đã cảm nhận được một nguồn ma lực mạnh mẽ trong đó, rõ ràng với tu vi của Yên Chi không thể nào sở hữu nguồn ma lực ấy được. Tuy nhiên, vì cuối cùng thấy Phượng Cửu vẫn an toàn nên Tử Lan cũng không truy cứu chuyện này nữa.

Đông Hoa Đế Quân ngồi trên giường đá trong Hàn băng động, vẻ mặt trầm ngâm khi nghe Ti Mệnh thuật lại lời kể của Thập Lục Tử Lan Côn Lôn Hư. Phượng Cửu ngồi bên cạnh cứ nghịch ngợm với những lọn tóc trắng thoảng chiên đàn hương của chàng, không tỏ chút thái độ gì gọi là lo lắng, mặc dù đã biết bản thân bị trúng kịch độc. Đế Quân thấy vậy cũng có tí ngạc nhiên hỏi: "Cửu Nhi, Nàng không sợ sao?"
"Sợ gì?" Phượng Cửu hỏi lại
"Biết mình trúng kịch độc, gần như là không có thuốc giải, nàng vẫn không sợ?" Đông Hoa nhìn mỹ nhân, tim chàng rõ ràng đang đau nhói.
"Thì cùng lắm là chết thôi, mà chết thì có gì là đáng sợ? Nỗi sợ lớn nhất của ta là sống mà không có chàng bên cạnh". Phượng Cửu đáp trong tiếng cười và đôi mắt rạng ngời hạnh phúc, tay nàng vẫn cứ nghịch ngợm, tết hẳn một lọn tóc trắng của Đông Hoa thành một đuôi rết, nàng tiếp lời: "Chàng xem, vì ta trúng độc nên không thể dùng tiên pháp được nữa, nếu không, nhất định ta sẽ biến ra vài cụm hoa đào cài lên tóc cho chàng. Lúc đó ta sẽ thỉnh an ... Đông Hoa nương nương... haha ... là Đông Hoa nương nương đó."

Đế Quân quay lại giả vờ trừng mắt: "Hỗn xược, một tiểu hồ ly như ngươi lại dám trêu ghẹo bổn Đế Quân, ta phạt ngươi ..."
"Phạt thế nào?" Phượng Cửu hỏi.
Đế Quân thi pháp, trên tay liền hiện ra một cây lược ngọc cùng vài hộp son phấn, chàng bảo: "Ta phạt ngươi phải ngồi yên cho ta chải tóc, trang điểm lại cho ngươi"
"Ý chàng là chê ta bị trúng độc nên xấu xí, phải để chàng làm đẹp lại cho ta sao?"
Đôi mắt Đông Hoa ánh lên vẻ bi thương, chàng đưa tay vuốt ve khuôn mặt có phần hơi tiều tuỵ của nàng, giọng trầm hẳn xuống: "Cửu Nhi, bổn Đế Quân ta xưa nay chỉ biết cầm binh đánh trận, không biết nói lời âu yếm để dỗ ngọt nữ nhân, lại càng chưa bao giờ chải tóc hoặc trang điểm cho ai. Nhưng trong mắt ta, cả tam thiên đại thiên các cõi, chẳng nữ tử nào xứng đáng với hai từ "Mỹ Nhân" ngoài nàng."

Nói đoạn Đế Quân bất chợt ôm chặt Tiểu Cửu vào lòng, vòng tay chàng siết chặt nàng lại như thể sợ một ngọn gió nhẹ cũng có khả năng mang nàng đi mất, chàng thì thào: "Hãy để cho ta được một lần làm cái việc mà chẳng bậc trượng phu nào làm... để ta chải tóc và trang điểm cho nàng nhé!"

Tựa đầu vào ngực Đông Hoa, Tiểu Cửu nghe rất rõ nhịp tim chàng đập, nghe rất rõ hơi thở của chàng, lòng rộn ràng hạnh phúc vô tận, nàng thỏ thẻ: "Thế này mà chàng lại cho rằng bản thân không biết nói lời có cánh dỗ ngọt nữ nhi sao?"

Đông Hoa bật cười: "Huhm... đó chỉ là những lời thật tâm của ta, như vậy cũng gọi là dỗ ngọt sao?" Phượng Cửu mỉm cười mãn nguyện, vòng tay ôm chặt lại Đế Quân thay cho câu trả lời. Ti Mệnh Tinh Quân từ nãy giờ đã chứng kiến, nghe những câu từ như thế từ miệng của Đế Quân, hắn thấy rợn cả gáy, thật không thể tin được đó là vị Thiên Địa Cộng Chủ Đông Hoa Tử Phủ Thiếu Dương Đế Quân cao cao tại thượng mà hắn đã theo hầu suốt bao vạn năm qua, thầm nghĩ việc này mà có đi kể lại với Liên Tống hoặc Thành Ngọc Nguyên Quân chắc cũng chả có ai tin hắn đến nửa lời. Tuy nhiên, cách tốt nhất bây giờ là lặng lẽ rút lui nếu như không muốn Đế Quân cho hắn đi lịch kiếp luân hồi.

Bích Hải Thương Linh có thể xem như một thánh địa vì đó là nơi Đông Hoa Đế Quân được sinh ra, thế nên vùng đất này lúc nào cũng tĩnh lặng, cả hai giới Tiên - Ma chẳng ai dám bén mảng đến gần, thế mà hôm nay có vẻ náo nhiệt. Là Liên Tống Quân đã nhọc công đi thăm Đông Hoa một chuyến, chủ yếu hắn muốn đến thông báo cho chàng là đã tìm được tung tích gã thanh niên tuấn tú đã từng cứu mạng "phu thê hoàng thượng" ở phàm giới là ai. Tuy nhiên vừa đến trước cửa Hàn Băng động, Liên Tống đã bị Ti Mệnh cản lại, Ti Mệnh bảo: "Tam điện hạ à, xin ngài hãy thương cho tiểu tiên mà đừng vào động lúc này được không?"

Liên Tống tròn mắt, cười khẩy, hất cằm hỏi: "Ngươi đã gây hoạ gì mà bị giáng tiên vị, trở thành gác cửa động thế này"
Ti Mệnh làm ra vẻ thần thần bí bí, vẫy tay ra hiệu cho Liên Tống kề tai sát lại để hắn thì thào: "Là tiểu tiên lần trước vô ý vào động khi Đế Quân đang định hôn Cửu Nhi mà ngài ấy tâm tâm niệm niệm. Thật tình khi đó ánh mắt Đế Quân như muốn hút cạn tiên nguyên của ta. Nghĩ lại vẫn còn sợ toát hết mồ hôi."

Liên Tống lần này mắt to tròn, mồm há hốc, cây quạt lụa trên tay hắn bỗng trở nên thừa thãi, hắn lắp bắp: "Ngươi... ngươi... còn mạng đứng gác cửa động thì xem như cũng phúc lớn lắm rồi"
Ti Mệnh cười như mếu: "Bởi vậy ta mới bảo ngài thương cho ta, tạm thời đừng vào động lúc này được không? Vừa rồi ta trong đó thuật lại chuyện của Tử Lan Thần Quân kể về việc lịch kiếp của Đế Quân năm xưa, nhưng chỉ cần Cửu Nhi của ngài ấy nghịch ngợm một chút thôi, Đế Quân liền quên đi sự có mặt của ta. Đế Quân ngài ấy còn muốn... còn muốn... chải tóc trang điểm cho Cửu Nhi của ngài ấy nữa đó. Bây giờ ta mà vào bẩm báo sự có mặt của Tam Điện Hạ, lỡ như lại nhìn thấy những cảnh không nên thấy, e rằng Đế Quân cho ta một chưởng đến Tru Tiên Đài thưởng nguyệt mất thôi."

Liên Tống xuýt xoa: "Ahhh, nhưng mà ta có tin tức muốn thông báo. Là ta đã tìm được người mà Đế Quân cần tìm. Mặc kệ, ta phải vào trước đã." Vừa nói Tam điện hạ vừa xăm xăm bước vào động, nào ngờ hắn đột nhiên bị bật ra, ngã lăn đến mấy vòng. Đứng lên phủi sạch lại y phục, hắn ấm ức nói: "Ti Mệnh ngươi xem, Tảng đá tím này đúng thật là đang muốn trêu hoa ghẹo nguyệt nên mới làm cái tiên chướng đáng sợ mà. Là tam điện hạ ta có ý tốt muốn đến báo tin thôi, có cần làm bẩn y phục của ta vậy không."
"Hoá ra Đế Quân đã âm thầm làm một tiên chướng ở cửa động rồi à" Ti Mệnh gật gù "Xem ra phen này, Ngài ấy đã hạ quyết tâm không bỏ lỡ một khắc nào với Cửu Nhi tình thâm của ngài ấy nữa rồi. Tạm thời Tam Điện Hạ hãy chịu thiệt thòi một chút, làm một tiểu tiên đứng gác cửa động với ta  trong vài nén hương vậy. Để ta sai người mang ấm trà lên cho ngài từ từ vừa gác cửa vừa thưởng thức."

Thật ra Liên Tống và Ti Mệnh không cần phải đợi quá lâu, chưa uống được nửa ấm trà, tiên chướng trước cửa động đã tự mở, tiếng Đế Quân từ trong Hàn Băng động vẳng ra: "Hai ngươi có chuyện gì cần bẩm báo thì vào đi". Cả hai đương nhiên là rất sốt ruột nên vội vào ngay. Chẳng hẹn mà cả hai cùng liếc nhìn lên chiếc giường đá trong góc động, quan sát xem có dấu hiệu gì là chứng cứ cho chuyện phong nguyệt của Đế Quân và mỹ nhân hay không, sau đó họ nhìn nhau khẽ lắc đầu thất vọng, chăn đệm trên giường vẫn tươm tất. Cách giường đá khoảng hơn mười bước chân là một bàn phấn, gương lược và vài thứ mỹ phẩm thượng hạng của Thiên cung đang bày la liệt, có lẽ Đế Quân đã dùng tiên pháp hoá ra để làm đẹp cho mỹ nhân - Ti Mệnh thầm nghĩ, Bạch Phượng Cửu ngồi trước gương, dung nhan có hơi tiều tuỵ nhưng công bằng mà nói, nàng ta vẫn toát lên vẻ yêu kiều và khí chất ngoan cường đặc trưng của nữ tử Thanh Khâu. Tóc nàng được chàng chải gọn gàng, buộc lại phía sau bằng một dải lụa đỏ rất mảnh, bên gần vành tai phải cài một hoa đào màu hồng phấn rất giản dị, thanh tao nhưng vẫn vạn phần diễm lệ. Hai từ "Mỹ nhân" dùng để gọi nàng quả thật không sai

"Nhìn đủ chưa?" Đông Hoa hỏi.
"Thất lễ, thất lễ..." Liên Tống cúi người chắp tay chào Đế Quân.
"Có chuyện gì thì nói nhanh, tránh làm phiền Cửu Nhi nghỉ ngơi." Đế Quân có hơi lườm Liên Tống một chút.
Tam điện hạ cười vang: "Haha ... Đế Quân ngài đó, bây giờ đánh đổi cả giang sơn chỉ để lấy một nụ cười mỹ nhân thôi sao?"
"Không phải việc của ngươi, vào vấn đề chính đi" Đế Quân vẫn tỏ thái độ lạnh lùng thường ngày.
Liên Tống đáp: "Ta đến để báo tin cho ngài, người trong tranh vẽ mà ngài muốn tìm chính là Yến Trì Ngộ, một trong Thất Đại Quân Vương của Ma Tộc. Luận về bản lĩnh khí chất, tên Yến Trì Ngộ này xưng đứng nhì thì trong Ma Tộc cũng chẳng còn ai dám vỗ ngực xưng đứng nhất nữa. Xem ra cũng là một bậc trượng phu mặc dù tính cách vẫn có phần gọi là nóng nảy."

"Yến Trì Ngộ... Chẳng phải là tên Quân Vương của Ma Tộc có lần ở núi Tuấn Tật đã giao chiến với Xích Viêm Kim Nghê Thú, vật cưỡi của Kình Thương để cứu một mỹ nhân sao?" Ti Mệnh Tinh Quân nói với vẻ hoài nghi.

"Hahaha... Ti Mệnh ơi là Ti Mệnh" Liên Tống Quân cười sảng khoái: "Giao chiến với Xích Viêm Kim Nghê Thú cứu mạng mỹ nhân là giai thoại của Đông Hoa Tử Phủ Thiếu Dương Đế Quân cao cao tại thượng và mỹ nhân Thanh Khâu đang ngồi trong Hàn Băng Động tại Bích Hải Thương Linh này đây. Không phải ngươi đang mê ngủ chứ?"

"Tam Điện Hạ à, là ngài không biết rồi" Ti Mệnh gật gù: "Tiểu tiên có nghe đồn... uhm ... uhm... chỉ là nghe đồn thôi, tên Yến Trì Ngộ này quả thật đã từng cứu mạng một tiểu điện hạ mỹ nhân của Ma Tộc, sau đó Tiểu điện hạ của Ma Tộc này có bám theo hắn để trả ơn cứu mạng hay không thì Ti Mệnh ta không biết. Việc Xích Viêm Kim Nghê Thú xuống phàm giới hại người ở núi Tuấn Tật suốt 7 vạn năm, Người của Ma Tộc cũng khó lòng tránh khỏi bị hắn tổn hại tới ít nhiều." Nói xong mới biết mình lỡ lời, Ti Mệnh vội nhìn sang hướng Phượng Cửu và Đế Quân đang ngồi.

Đông Hoa mím môi hơi nhếch mép, mắt lườm Cửu Nhi âu yếm: "Nàng thấy không, bản lĩnh mượn cớ báo ơn cứu mạng để làm loạn thì Thanh Khâu Đế Cơ Bạch Phượng Cửu đã xếp vào hàng đánh khắp thiên hạ không địch thủ rồi."

Cửu Nhi xụ mặt thất thế, vẻ hơi xấu hổ nói: "Các người hợp lại bắt nạt ta... Nhưng ... Phượng Cửu cũng muốn biết tên Yến Trì Ngộ đó là thần thánh phương nào. Tại sao bản thân ta cũng chẳng có chút ấn tượng gì về hắn."

Ti Mệnh đăm chiêu: "Đúng như lời Đế Cơ nói, nếu như Đế Quân năm đó vì lịch kiếp đã uống Vong Xuyên thủy, mơ hồ không nhớ một số việc, miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận lý giải này. Nhưng rõ ràng Đế Cơ chỉ là mượn xác Thục Phi để độ kiếp cho Đế Quân, là không được phép sử dụng tiên pháp để tránh việc phản phệ vì làm thay đổi số kiếp ngài ấy... đúng ra phải nhớ được sự việc đã diễn ra chứ."

Liên Tống Quân lúc này mới chợt nhớ ra, hắn nhắc lại chuyện cũ: "Đúng thật năm đó, trên đại điện Thiên Cung, phụ quân ta có hỏi thăm việc lịch kiếp của Đông Hoa Đế Quân thế nào, Ti Mệnh hồi đáp là Đế Quân sắp gặp thích khách. Phụ Quân ta còn thích chí cười, bảo rằng Đông Hoa ngài ở Thiên Cung chẳng ai dám đắc tội, bây giờ xuống trần gian cũng nên nếm thử mùi vị chịu khổ là thế nào. Sau đó ra khỏi đại điện, Ti Mệnh mở sổ sinh tử của ngài ở phàm giới ra cho ta xem, bỗng nhiên rất nhiều chữ trên vận mệnh của ngài từ từ biến mất trước mắt ta."

Ti Mệnh tiếp lời của Liên Tống Quân: "Quả tình là như vậy, may mà có Tam Điện Hạ làm chứng, nếu không Ti Mệnh ta khó lòng thoát tội." Quay sang Đế Quân và Phượng Cửu, hắn nói tiếp: "Đế Cơ à, ngài ráng nghĩ lại xem, rốt cuộc ngài đã gặp chuyện gì ở căn nhà tranh đó."

Phượng Cửu nheo mắt, cố định thần để nhớ lại: "Trong căn nhà tranh đó ta không thể nhớ được điều gì khác, ngoài việc Đông Hoa một mình một kiếm đánh lại bọn thích khách hắc y để bảo vệ ta, còn bản thân ta bị nhất tiễn xuyên tâm, nếu không phải có chút tu vi của Cửu Vỹ Hoả Hồ, e rằng cũng khó giữ được mạng. Nhưng theo như lời của Côn Lôn Thập Lục Tử Lan Thần Quân, khiến ta mơ hồ nhớ ra ít việc..."

"Việc gì???" Đông Hoa mất đi vẻ trầm tĩnh mọi khi. Cả Liên Tống lẫn Ti Mệnh cũng không giấu được vẻ tò mò. Phượng Cửu nói tiếp: "Quả thực lúc đó, là lúc Yên Chi điện hạ dùng ma pháp trị thương cho ta, ta có ngửi được mùi một nữ hồ ly khác. Ngoài ra ta còn cảm nhận được đúng là tiên lực của Côn Lôn Hư,  bên cạnh đó còn có một ma lực rất mạnh. Chỉ có điều, ngoại trừ Yên Chi và một nữ nhân là hồ ly, ta hoàn toàn không thấy một ai khác là Ma Tộc cả. Nếu hắn dùng thuật ẩn thân, chỉ có thể che mắt được phàm nhân, không thể che mắt được tiên nhân, lại còn che mắt được Cửu Vỹ Hoả Hồ thì càng không thể."

"Kỳ lạ!" Đông Hoa nói vẻ mặt tương đối căng thẳng. Phượng Cửu lại nói: "Đúng là thập phần kỳ lạ. Đông Hoa... ta chợt nhớ ra, đúng rồi, phép thuật của hắn lúc đó rất yêu dị. Chàng còn nhớ không, lúc chàng đến cứu ta ở Toả Yêu Tháp, chàng đã dùng một phép thuật gì đó rất lạ, tạo thành một kết giới màu đỏ rực quanh người. Ta nhớ ra rồi Đông Hoa ơi, lúc đó ta bị thương, trước khi Yên Chi công chúa chữa thương cho ta, nàng ấy cũng bị một kết giới màu đỏ rực bao bọc lại, rất mạnh mẽ yêu dị ... giống như Điệp Vũ Trụ Pháp ... nhưng lại cũng không giống..."

"Điệp Vũ Trụ Pháp?" Liên Tống hỏi lại: "Pháp thuật này có phải là gấp ép hai không gian ở hai nơi lại thành một hay không?"

"Không sai!" Đế Quân gật gù: "Tuy nhiên, để sử dụng Điệp Vũ Trụ Pháp này suốt khoảng thời gian dài chữa thương cho Cửu Nhi, ngoại trừ Phụ thần của Mặc Uyên và Bổn Đế Quân ra, thật tình ta không thể nghĩ ra được còn có kẻ nào khác, lại còn là Ma Tộc. Vì vốn dĩ sử dụng thuật pháp này hao tổn rất nhiều công lực."

"Nhưng không đúng" Cửu Nhi lắc đầu, đôi mắt vẫn mông lung suy nghĩ.

"Cái gì không đúng? Cửu Nhi, nàng thấy không ổn chỗ nào sao?" Đông Hoa lo lắng đưa tay sờ vào trán mỹ nhân. Nữ Quân Thanh Khâu bật cười: "Huhm... chàng lo lắng quá rồi, ta vẫn ổn. Ta nói không đúng là nói về Điệp Vũ Trụ Pháp, đó là thuật pháp gấp ép không gian, nhưng ta thấy như hắn còn làm ngưng tụ cả thời gian. Ta hoàn toàn không biết đó là thuật pháp gì, càng không nhìn thấy ai khác ngoài Yên Chi và một Hồ Ly có tiên lực yếu ớt. Mà quả thực ta có ngửi thấy thoang thoảng Phật Linh Hương. Cửu Vĩ Hồ Tộc chúng ta có khứu giác rất tốt."

Đông Hoa Đế Quân tròn mắt, vẻ mặt không giấu được sự lo sợ nữa: "Điệp Vũ Trụ Pháp, Quá Khứ Vị Lai Điệp Thời Pháp, nếu có kẻ thật sự dùng được cả hai thuật pháp này cùng lúc suốt khoảng thời gian dài Yên Chi trị thương cho Cửu Nhi, Bổn Quân e rằng... Trận chiến giữa Mặc Uyên và Kình Thương năm xưa bên bờ Nhược Thuỷ, cả Đông Hoàng chung hợp lại cũng chỉ là cái phẩy tay của kẻ này. Hắn là ma quỷ phương nào? Thiên địa lục giới không lẽ thêm một lần nữa máu chảy thành sông, thây chất thành núi hay sao? Việc này liên quan gì đến việc Cửu Nhi bị trúng độc, lại còn có liên quan gì đến việc ta bị mất đi một phần ký ức hay không?"

Hàn thuỷ trong Hàn Băng động nhỏ tí tách từng giọt khiến không khí yên lặng ở Bích Hải Thương Linh phút chốc bỗng trở nên ma mị.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info