ZingTruyen.Info

Tam sinh tam thế CHẨM THƯỢNG THƯ ngoại truyện (Tác giả LÂM TƯỜNG VI)

Chương 2

XuxuTrang6


Tẩy Ngô Cung là nơi gần như ít thị phi nhất trên Cửu Trùng Thiên từ ngày Thượng Thần Bạch Thiển đăng cơ Thiên Hậu, vậy mà hôm nay bỗng trở nên náo nhiệt lạ thường. Cục Bột Nhỏ hấp tấp chạy tìm mẫu thân ở khắp nơi từ Khánh Vân Điện đến Nhất Lãm Phương Hoa, rồi từ Nhất Lãm Phương Hoa qua đến Tử Thần điện của phụ quân Dạ Hoa, vừa đi vừa hét to: "Phượng Cửu tỷ tỷ đang ở Thái Thần Cung, Phượng Cửu tỷ tỷ đi thăm Đông Hoa ca ca mà không đến thăm A Ly..." Một mình Cục Bột nhỏ làm loạn đã đành, sau lưng nó còn có cả Thành Ngọc Nguyên Quân chạy theo í ới, cả hai làm loạn ra đến hậu hoa viên của Tẩy Ngô Cung thì thấy Dạ Hoa Quân đang ngồi trà đàm cùng Thiên Hậu Bạch Thiển. A Ly vừa chạy đến ôm mẫu thân vừa thở hổn hển nói: "Mẫu Thân, Phượng Cửu tỷ tỷ đang ở Thái Thần cung với Đông Hoa ca ca, nắm tay nhau tình chàng ý thiếp mà chẳng thèm đến thăm A Ly và mẫu thân"
Bạch Thiển ngạc nhiên: "Ai nói với con là Phượng Cửu đang ở Thái Thần cung?"
Cục Bột Nhỏ phụng phịu chỉ tay: "Là Thành Ngọc tỷ tỷ"
Quay sang Thành Ngọc, Bạch Thiển giọng nghiêm nghị hỏi: "Ai nói với ngươi là Phượng Cửu đang ở Thái Thần Cung, lại còn đang tình chàng ý thiếp với Đông Hoa Đế Quân?"
Thành Ngọc cúi đầu lí nhí: "Là vừa nãy tiểu tiên gặp Phượng Cửu Nữ Quân, chính Nữ Quân bảo với tiểu tiên là nhận được thiếp mời của Đế Quân đến Thái Thần Cung nghị sự..."
Bạch Thiển lại hỏi: "Thế còn việc nắm tay nhau tình chàng ý thiếp là ai nói với ngươi?"
Thành Ngọc lại nhanh mồm: "Là Ti Mệnh Tinh Quân..." rồi như chợt nhớ ra, nàng ta tự lấy tay đánh vào miệng của mình. A Ly xụ mặt bảo: "Thành Ngọc tỷ tỷ à, tỷ thiệt là chẳng có một chút nghĩa khí, phen này thì khó lòng biết thêm được tin tức gì từ Ti Mệnh đại nhân"
Dạ Hoa bây giờ mới cười nhẹ một tiếng: "Huhm... xem ra hôm nay Tẩy Ngô Cung chuẩn bị đón khách quý rồi."
Bạch Thiển quay sang nhìn Dạ Hoa trìu mến: "Chàng cho rằng hôm nay Tiểu Cửu sẽ nghỉ lại trong Tẩy Ngô Cung sao?"
Dạ Hoa đáp: "Tất nhiên là nàng ta được Đế Quân khua chiêng đánh trống mời lên Thái Thần Cung thì không thể nghỉ lại đó được, mặc dù có thể là nàng ta rất muốn như vậy. Ngoại trừ Thiển Thiển của ta ra, chẳng có vị Đế Cơ nào đủ to gan, tuỳ tiện lẻn vào tẩm điện của phu quân tương lai rồi ở lì mấy ngày đâu."
Thiển Thiển có vẻ ấm ức: "Ý chàng là ta to gan, tuỳ tiện vào tẩm điện của chàng ở lì khi chưa được phép sao?"
Dạ Hoa biết Bạch Thiển có vẻ đuối lý nên cười tươi: "Ý ta là... không phải ai yêu nhau cũng may mắn có được hôn ước với nhau như ta và nàng"
Bạch Thiển liếc xéo Dạ Hoa Quân một cái rồi hỏi: "Ta không thèm chấp nhau với chàng nữa, Dạ Hoa, chàng nghĩ xem Đế Quân phô trương mời Tiểu Cửu nhà ta lên Thiên Cung vì việc gì?"
Dạ Hoa lắc đầu: "Ta không đoán được, nhưng ta biết Đế Quân làm gì cũng thường có chủ ý tính toán từ trước. Nàng nên an tâm"
Thiên Hậu Bạch Thiển nhăn mặt: "Ta chính là không an tâm nên mới hỏi chàng. Chàng quên là đứa trẻ ngốc này của ta đã từng tự cắt đuôi chỉ vì một chữ Tình với lão tóc trắng đó hay sao."
Thành Ngọc Nguyên Quân lúc này mới dám lên tiếng: "Tiểu tiên nghe Ti Mệnh nói lần này là Đế Quân muốn mời Đế Cơ Phượng Cửu hợp tác điều tra việc Thượng Thần Bạch Dịch bị phục kích hôm trước và chuyện Thương Hà Kiếm có biểu hiện lạ. Còn chính xác là biểu hiện gì thì Ti Mệnh Tinh Quân cũng không biết"
Dạ Hoa Quân lại trêu: "Nếu nàng muốn biết chi bằng tự mình đến Thái Thần Cung một chuyến, có khi lại có được cả chứng cứ về việc Thành Ngọc nói dối cũng nên"
Thành Ngọc sợ hãi xua tay: "Ta không nói dối mà, thật sự chính ta nhìn thấy Đế Quân thỉnh Đế Cơ Thanh Khâu đến Thái Thần cung nghị sự, còn cho 6 vị tiên sứ mang thiếp mời đến nữa. Riêng nghị sự chuyện gì thì ta không biết, chỉ nghe Ti Mệnh kể lại như vậy thôi, nếu có nói dối thì Ti Mệnh mới là người đáng bị phạt, không phải là ta."
Lúc này Liên Tống Quân bất ngờ xuất hiện, lão Tam điện hạ này còn hùa theo Dạ Hoa Quân, hắn bảo: "Thành Ngọc ơi là Thành Ngọc, phen này Thiên Hậu tìm được chứng cứ, thì đến 10 Lão Tam ta cũng không cứu được nàng. Nhưng mà hôm nay xem như nàng may mắn, tâm trạng Lão Tam ta đang tốt nên sẽ làm chứng cho nàng. Chính ta vừa rồi cũng tận mắt nhìn thấy Ti Mệnh cùng 6 vị tiên sứ thỉnh Phượng Cửu Nữ Quân đến chỗ Tảng đá tím. E rằng hôm nay thật sự là một ngày náo nhiệt ở Cửu Trùng Thiên rồi" Ngừng một chút, Liên Tống nói tiếp: "Theo như lời của Ti Mệnh, năm đó bên bờ Nhược Thuỷ xảy ra hiện tượng lạ, Lão Tam ta lại không được chứng kiến. Có khi phải nhờ đến Thiên Quân Dạ Hoa kể lại sự tình."
"Ta cũng không rõ" Dạ Hoa nói, mặt chàng ta vẻ đăm chiêu "Thật ra năm đó, khi ta đến đã nhìn thấy Đế Quân và Phượng Cửu bị thương nặng,  ngài ấy đang ôm Phượng Cửu trong lòng bảo vệ nàng ta bằng một kết giới yếu ớt, trước đó xảy ra chuyện gì ta cũng không biết. Tuy nhiên ta nghĩ... trong Tẩy Ngô cung này quả thật có người biết." Nói đoạn Dạ Hoa cho một tiểu tiên nga đi gọi Thiên Khu Thần Quân đến.
Thiên Khu là một trong hai tiên quân anh dũng đi theo hầu Dạ Hoa từ lúc chàng còn là một tiểu tiên. Năm đó, trước khi Dạ Hoa bị lịch kiếp do phạm tội giết chết bốn thần thú canh giữ Thần Chi Thảo, đã đặt biệt căn dặn Thiên Khu túc trực trông chừng Đông Hoàng chung, nên vị Thần Quân này là người chứng kiến tất cả những việc đã xảy ra trước khi chàng đến. Khi được hỏi đến Thiên Khu khẽ cau mày cố kể lại rành mạch chuyện năm xưa: "Tiểu tiên nhớ khi đó Đông Hoa Đế Quân muốn dùng Truy Hồn thuật để xem nguyên thần Kình Thương trong Đông Hoàng chung ra sao, nhưng chúng tiên gia ở đó không ai biết thuật này, Đế Quân lại bị mất hết tiên pháp cũng không tự xem được. May sao lúc đó có tiểu mỹ nhân Thanh Khâu, tuy còn trẻ tuổi nhưng tiên thuật là do Thượng Thần Chiết Nhan truyền dạy, nên đã bay lên không thi pháp." Vẻ mặt xúc động, Thiên Khu Thần Quân dừng lại một chút rồi kể tiếp: "Nhưng khi tiểu mỹ nhân đang thi triển tiên pháp trên không, bất ngờ một đạo lôi chưởng từ đâu giáng xuống trúng người nàng ta, nàng ấy thổ huyết rơi xuống. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, chúng tiên gia bên dưới đều trở nên bị động, riêng có Đế Quân vừa phi thân lên đỡ lấy tiểu mỹ nhân vừa gào to "Cửu Nhi" một cách rất thương tâm. Lúc đó thần mới biết nàng ta là tiểu điện hạ Thanh Khâu Bạch Phượng Cửu, cũng chính là Nữ Quân Thanh Khâu hiện tại" Ánh mắt Thiên Khu vẫn không giấu được vẻ bồi hồi: "Sau đó, Đế Quân lệnh cho Ti Mệnh Tinh Quân đến Thanh Khâu để thỉnh Thiên Hậu Bạch Thiển, còn phần ngài thì định một mình lao lên chống đỡ quỷ vương với ý định kéo dài thời gian cho mọi người kịp di tản an toàn. Nhưng tiểu mỹ nhân đã không làm hổ thẹn uy danh Thanh Khâu, nàng ta mặc dù vừa bị một đạo lôi chưởng đả thương vẫn kiên cường bay lên không cùng Đông Hoa Đế Quân chiến đấu. Tiểu tiên thật sự không biết lúc đó họ đã nói gì với nhau trên không, chỉ biết là sau đó một cảnh tượng kỳ lạ đã xảy ra. Thương Hà kiếm của Đế Quân bỗng nhiên tách làm hai, nam kiêu nữ hùng, tiểu mỹ nhân Thanh Khâu cầm lấy kiếm kề vai sát cánh cùng Đế Quân chống trả kịch liệt với Kình Thương, kiếm pháp nàng ta quái lạ vô cùng. Theo tiểu tiên được biết kiếm pháp của Đế Cơ là do Thượng Thần Chiết Nhan và Thượng Thần Bạch Chân truyền dạy, tuy nhiên lúc đó rõ ràng từ kiếm khí đến thân thủ của nàng ấy thật sự chẳng có chút gì là giống của Thượng Thần Chiết Nhan hay Thượng Thần Bạch Chân cả.... Nhưng Quỷ Vương quá mạnh, Đế Cơ đã đỡ một chưởng của Kình Thương giùm Đông Hoa Đế Quân... Chuyện sau đó thì mọi người đã biết"
Dạ Hoa Quân khẽ nhíu cặp chân mày,  hạ lệnh: "Ngươi cho người tìm những cuốn sử tịch có ghi chép về Đông Hoa Đế Quân và Thương Hà kiếm mang đến đây cho ta. Nhớ không được để tiết lộ chuyện này ra ngoài"
Liên Tống gấp quạt lụa gõ nhè nhẹ vào trán, đầu hắn gật gù đăm chiêu: "Hoá ra năm đó ta đã bỏ lỡ biết bao màn kịch hay. Đúng là mỹ nhân Thanh Khâu không thể xem thường được." Tẩy Ngô cung vừa nãy còn đang náo nhiệt, bỗng nhiên không khí yên lặng bao trùm, đến cả Thành Ngọc thường ngày tíu tít giờ cũng trở nên trầm ngâm. Riêng chỉ có Cục Bột Nhỏ A Ly mặt mày bí xị thở dài.
Sau khi mọi người đã ra về hết, Thiên Hậu Bạch Thiển cùng Dạ Hoa Quân quay về lại Nhất Lãm Phương Hoa đã nhìn thấy Phượng Cửu đang ngồi chờ mình. Bây giờ đã là Nữ Quân, Phượng Cửu càng giữ lễ giáo hơn, vừa thấy phu thê Dạ - Thiển bước vào cửa tẩm điện, nàng ta đứng lên nhún người đảnh lễ: "Phượng Cửu thỉnh an Thiên Quân, thỉnh an cô cô".
"Ngươi xem, vừa phi thăng thượng tiên thì thần thái sáng hẳn ra rồi" Bạch Thiển vừa nói vừa phẩy tay thi pháp để xem nguyên thần của Phượng Cửu. Khi nguyên thần của nàng ta vừa thoáng hiện ra toả ánh sáng hào quang rực rỡ, Bạch Thiển đã vội vàng thu pháp lại, trong lòng Thiển Thiển đầy hoài nghi. Nhưng tránh để Tiểu Cửu lo ngại, Bạch Thiển tỏ ra như chẳng có chuyện gì. Mọi thứ làm sao có thể qua mắt được Dạ Hoa.
Về phần Phượng Cửu vẫn luôn vô tư với Cô cô từ nhỏ, nàng ríu rít kể cho Bạch Thiển nghe những chuyện ở Thanh Khâu từ sau khi cô cô lên Thiên Cung, cho tới việc nàng chăm chỉ học tiên pháp ở Thập lý đào hoa lâm với tứ thúc và Chiết Nhan ra sao... tuyệt nhiên lại không hề đá động tới việc hôm nay nàng ta đã đến Thái Thần Cung. Dẫu sao Phượng Cửu bây giờ cũng đã là Đế Cơ, Bạch Thiển nghĩ mình cũng không nên hỏi nhiều về những việc riêng tư mà Tiểu Cửu chưa muốn nói, vả lại nàng tin Tiểu Cửu đã trưởng thành, biết phân biệt nặng nhẹ để không làm mất mặt Thanh Khâu. Sau bữa tối, khi Phượng Cửu đã về Khánh Vân điện nghỉ ngơi cùng với A Ly, lúc này Thiên Quân Dạ Hoa đã an vị trên giường, chàng ôm Thiển Thiển vào lòng thì thào: "Nữ nhân Thanh Khâu các nàng thật ghê gớm". Bạch Thiển hỏi lại: "sao chàng nói thế". Dạ Hoa cười đáp: "Có thể lấy được mấy phần tu vi mạnh mẽ của Đế Quân trở thành lồng Thiên Cương đặt trong nguyên thần, thì chịu thiên kiếp tam đạo lôi giáng có là gì. Làm Đông Hoa Đế Quân động lòng như vậy thử hỏi tứ hải bát hoang này có bao nhiêu người? Đế Cơ Bạch Thiển thì có ca ca của ta Thượng Thần Mặc Uyên đỡ cho thiên kiếp phi thăng. Nàng thấy đó, quả thật đúng như lời Tam Thúc ta nói, nữ nhân Thanh Khâu không thể xem thường được"
Bạch Thiển thở dài: "Chàng đã nhìn thấy rồi sao. Thiếp chẳng biết là phúc hay là hoạ. Dẫu sao thì thiếp vẫn nhớ ơn này của Đế Quân"

Quay trở lại với Bạch Phượng Cửu sau khi đã được Đế Quân tháo gỡ những khúc mắc trong lòng từ mấy trăm năm nay thì trở nên hoạt bát hẳn. Địa vị của nàng bây giờ là Đế Cơ Thanh Khâu nên việc đường đường chính chính đi dạo cùng Đông Hoa trên Thiên cung là điều chẳng ai dám bàn tán, hơn nữa hôm nay là ngày sinh thần của Linh Bảo Thiên Tôn, Thiên cung lại nhộn nhịp mở hội chúc mừng, nghe đâu ngài ấy còn muốn nhân dịp này giới thiệu với tiên chúng một Pháp Bảo mà mình vừa tạo ra. Lần này nàng được Đế Quân đích thân đưa đi dự chứ không cần lén lút nhờ Ti Mệnh đưa mình vào như xưa kia. Yến tiệc đông người, tất cả những Nam Quân, Nữ Quân của các tộc trong tứ hải bát hoang đều mang quà đến chúc mừng. Vị nào đi ngang cũng cúi người hành lễ chào nàng và Đế Quân, nàng luôn khiêm tốn chào lại họ. Tính cách Phượng Cửu cũng phóng khoáng hệt như cô cô, việc phải có mặt trong một số bữa yến tiệc thì quà của nàng cũng chỉ là dạ minh châu, kích thước của viên dạ minh châu to hay nhỏ là tuỳ vào tiên vị của người mời. Như chợt nhớ ra, nàng thì thầm: "Đông Hoa chàng xem, kích thước viên dạ minh châu này có đủ to so với tiên vị của Linh Bảo Thiên Tôn chưa?". Đế Quân nhìn nàng miễn cưỡng nhếch mép một tí "Huhm" rồi chẳng nói gì nữa mà bước vào chánh điện, Phượng Cửu không hiểu ý chàng ra sao, hơi xụ mặt bước theo sau lưng. Dạ Yến sắp khai, mọi người gần như đã yên vị thì nàng vẫn còn đang loay hoay không biết nên ngồi đâu, bất chợt một bàn tay rắn chắc nắm lấy tay nàng, nàng cảm nhận được sự ấm áp của bàn tay ấy, thậm chí còn sờ được cả những đốt chai sạn do việc cầm kiếm lâu năm gây ra, là tay của Đông Hoa Đế Quân. Nếu là ở Thái Thần Cung thì hẳn là nàng rất vui, nhưng vì trước mặt chúng  tiên gia quá đông làm Phượng Cửu xấu hổ lúng túng định rút tay lại thì Đế Quân càng giữ chặt hơn, vẻ mặt chàng như chẳng có chuyện gì xảy ra, giọng trầm khàn ấm áp, chàng nói: "Theo ta". Cũng chẳng đợi cho Phượng Cửu kịp phản ứng, Đông Hoa Đế Quân cứ thế kéo nàng bước đến vị trí cao nhất gần chỗ chủ toạ của Linh Bảo Thiên Tôn, nói đoạn chàng ngồi xuống rồi nhìn khoảng trống bên cạnh, rồi lại nhìn nàng, sau đó khẽ nhướng mày kiểu như ra lệnh "Ngồi xuống đi". Ngoan ngoãn ngồi xuống rõ ràng không phải là thượng sách, nhưng cứ đứng lúng túng thì càng tệ hại hơn, Phượng Cửu đành đỏ mặt khẽ nhún người hành lễ rồi ngồi xuống bên cạnh Đế Quân, nàng thì thào: "Đông Hoa, chàng kéo ta ngồi đây có lẽ không hợp lý".
Đế Quân có khẽ nhếch môi một tí, chàng đáp: "Bổn Đế Quân chỉ biết cầm binh, xưa nay vốn dĩ chẳng bao giờ nói lý".
Phượng Cửu ngượng ngùng: "Chàng xem, cô cô ta và Dạ Hoa Quân đang ngồi bên đó, khi tan tiệc về lại Tẩy Ngô cung, ta biết ăn nói với cô cô thế nào đây?"
Đông Hoa quay lại nhìn nàng, đôi mắt ánh lên kỳ lạ: "Thế thì đừng về Tẩy Ngô cung nữa, Thái Thần Cung ta từ trước đến giờ vẫn thừa chỗ cho nàng làm loạn kia mà"
"Chàng thật là quá đáng, dám trêu chọc ta sao" Phượng Cửu vừa nói, vừa định đưa tay chỉ vào mặt Đông Hoa doạ dẫm, chưa kịp gì đã bị cánh tay mạnh mẽ của Đế Quân giữ lại "Không được vô lễ" chàng nói, sau đó cứ nắm chặt tay nàng mãi chẳng chịu buông ra, mặc kệ cho Phượng Cữu vùng vẫy thế nào. "May mà có bàn rượu che đi, chứ nếu không, tin này đồn khắp tứ hải bát hoang thì phụ thân sẽ trói ta lại đánh cho một trận vì tội làm mất mặt Thanh Khâu" Phượng Cửu thầm nghĩ, thỉnh thoảng nàng cứ đưa mắt nhìn về phía cô cô.
Mọi việc diễn ra khá suông sẻ, nhưng Phượng Cửu bỗng nhiên lại thấy hơi choáng váng khi Linh Bảo Thiên Tôn sai người mang pháp bảo mà ngài vừa luyện thành đến cho mọi người chiêm ngưỡng. Đó là một thanh đoản kiếm được làm từ kim loại quý mà một vị Quân Vương của ma tộc đã tặng ngài trong một dịp sinh thần mấy trăm năm trước, pháp bảo này Linh Bảo Thiên Tôn còn chưa kịp nghĩ ra được cái tên cho nó. Thanh đoản kiếm có khả năng hấp thu năng lượng nhật nguyệt, oai lực vô biên nếu dùng tiên pháp điều khiển, kẻ nào bị đoản kiếm đả thương, nhẹ thì tu vi hao tổn, nặng thì thân quy hỗn độn, đặc biệt thanh đoản kiếm này còn có khả năng thu hồi tiên pháp của đối phương. Cảm thấy có chút không ổn, Phượng Cửu muốn lui về nghỉ ngơi sớm, Đông Hoa vốn dĩ cũng không thích yến tiệc ồn ào nhưng là sinh thần của Linh Bảo Thiên Tôn nên chàng đành miễn cưỡng đến dự. Thấy Cửu Nhi sắc mặt không tốt, chàng lo lắng cáo từ để đưa nàng về nghỉ ngơi. Nào ngờ, khi vừa đứng lên định tạm biệt mọi người, thanh đoản kiếm của Linh Bảo Thiên Tôn rung lên, cả không gian chánh điện cũng rung lên theo, mọi thứ chao đảo kỳ lạ. Nhớ lại mấy trăm năm trước Phượng Cửu từng bị Phượng Hoàng Điểu đả thương trong pháp hội, Đông Hoa lo lắng tột độ. Cùng lúc đó Dạ Hoa Quân đã thủ sẵn kiếm, còn Thiên Hậu Bạch Thiển cũng đã cầm sẵn Ngọc Thanh Côn Lôn Phiến trên tay. Tuy nhiên điều kỳ lạ vẫn chưa dừng lại ở đó, thanh đoản kiếm  tự nhiên bay vút lên không, xoay vài vòng thì hoá thành linh ảnh của Hoả Phượng Hoàng, chao lượn vài vòng đẹp mắt rồi dừng lại ngay trước mặt Phượng Cửu. Đông Hoa mặc dù biết rằng trên người Phượng Cửu đã có lồng Thiên Cương do chàng tạo ra, nhưng nỗi lo lắng vẫn hiện lên trong ánh mắt oai dũng của vị đại thần tiên đang khoác áo chùng tím, chàng chỉ mới hồi phục được 3 phần tiên pháp dù đã ra sức mấy trăm năm nay tu luyện sau ngày lịch kiếp. Vừa đưa tay lên thủ ấn để bảo vệ mỹ nhân, Đông Hoa liền thi pháp rút trong tay áo ra Thương Hà kiếm. Đế Quân vẫn chưa vội ra tay mà quan sát đối phương thêm một chút, ngạc nhiên thay, trước biết bao nhiêu ánh mắt của tiên chúng, Hoả Phượng Hoàng bỗng nhiên biến thành Hoả Phụng trâm rồi tự cài vào tóc Bạch Phượng Cửu. Sự im lặng bao trùm lấy yến tiệc, mọi người nhìn nhau chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Đế Quân gật gù: "Lại là pháp bảo tầm chủ, Hoả Phụng trâm này cài lên tóc nàng trông cũng không tệ, pháp bảo vẫn chưa có tên, chi bằng hãy gọi là Hoả Phụng kiếm đi . Linh Bảo Thiên Tôn, xem ra đã nhọc công ngài tạo pháp bảo rồi." Lúc này Linh Bảo Thiên Tôn mới cảm thấy thật sự an tâm, lão tiên gia ôn tồn bảo: "Pháp bảo của ta lại được vinh dự cài lên tóc của Thanh Khâu Đế Cơ, nhớ năm xưa Phát Vân Phiến của ta cũng có duyên với Thiên Hậu, đã vậy mong Đế Cơ hãy nhận lấy chút quà mọn này." Phượng Cửu ngại ngùng cảm ơn rồi bước về cùng Đế Quân trong sự ngỡ ngàng của phu thê Dạ Hoa và những vị tiên gia khác.

Đông Hoa không đưa nàng về Khánh Vân điện để nghỉ ngơi mà lại đưa về Thái Thần Cung, họ đi ngang qua Ôn Tuyền Đào Hoa Cảnh, tuy có hơi choáng váng nhưng Phượng Cửu vẫn muốn dừng lại ngắm cảnh đẹp của Cửu Trùng Thiên một tí, Đông Hoa chìu ý nàng, đỡ nàng ngồi xuống nghỉ dưới một gốc đào ngay hồ nước nóng, chàng ngồi bên cạnh ngắm nàng mãi chẳng rời mắt. Tựa đầu vào vai Đế Quân, Phượng Cửu thỏ thẻ: "Chàng xem, chuyện pháp bảo vừa rồi thật kỳ lạ, rõ ràng là thanh đoản kiếm, sao bỗng dưng lại hoá thành Hoả Phụng Điểu, cuối cùng lại thành ra Hoả Phụng Trâm tự cài vào tóc ta. Dạo gần đây ta thấy xung quanh mình xảy ra rất nhiều chuyện... Nhưng ..." Nói đến đây Phượng Cửu ngập ngừng.
"Nhưng thế nào?" Đông Hoa hỏi.
Nàng vẫn tựa đầu vào vai Đế Quân, tay mân mê nghịch ngợm lọn tóc trắng của chàng đang loà xoà trước mặt mình, ánh mắt có chút mệt mỏi mà lại đầy mãn nguyện đáp: "Nhưng kỳ lạ nhất chính là chàng. Chàng biết không, trước đây ta vì muốn được bên cạnh chàng đến đuôi của mình cũng dám cắt, dùng chấp niệm hoá đuôi thành dao, chỉ mong được cùng chàng  khắc tên lên Tam Sinh Thạch. Vậy mà ta chỉ được gặp chàng trong giấc mơ, chàng thật đáng ghét..."
Đế Quân mỉm cười hỏi lại: "Vậy ta khi ấy trong giấc mơ của nàng cũng đáng ghét lắm phải không?"
Phượng Cửu cười khúc khích, hai má ửng hồng có vẻ hơi xấu hổ: "Không, trong mơ của ta chàng cũng đáng yêu như bây giờ vậy. Chàng đền cho ta một nụ hôn lên trán, ta nhìn thấy những giọt nước mắt của chàng, ta cảm nhận được những giọt nước mắt ấy rơi xuống mặt ta, rất ấm... Đông Hoa, thật kỳ lạ, chàng cuối cùng đã đón nhận ta khiến ta có chút lo sợ. Ta sợ tất cả bây giờ cũng chỉ là giấc mơ của ta do chấp niệm mà ra, giống như giấc mơ năm đó vì nỗi đau đứt đuôi của hồ ly..." Phượng Cửu chưa nói hết câu đã thấy hơi lành lạnh nơi có vết bớt đỏ hoa phượng vũ. Đông Hoa Đế Quân đã hôn lên trán nàng. Môi chàng đúng là lạnh thật, Phượng Cửu nghĩ thầm, vì chàng vốn được sinh ra từ Tử Linh Thạch ở Bích Hải Thương Linh, nhưng  nụ hôn rất khẽ của chàng lại làm cho nàng cảm thấy như có luồng khí nóng chạy khắp kinh mạch, luồng khí nóng đó đẩy máu dồn về tim khiến hơi thở của nàng có vẻ hổn hển. Đế Quân thì thào bằng chất giọng trầm khàn ấm áp đặc trưng: "Cửu Nhi, Ta đền lại cho nàng nụ hôn năm đó. Bây giờ là thực, Đông Hoa Đế Quân trước mắt nàng là thực, nàng xem" Vừa nói Đông Hoa vừa cầm tay Phượng Cửu đưa lên sờ vào mặt mình như để chứng minh cho lời chàng nói. Bất chợt vẻ mặt Đế Quân đầy lo lắng nhìn nàng: "Cửu Nhi, nàng sốt rồi, người nàng rất nóng. Ta đưa nàng về nghỉ." Phượng Cửu ngoan ngoãn gật đầu. Đông Hoa thầm nghĩ: "Thật lạ, vừa sáng nay nàng ta còn đang rất tốt, không có chút biểu hiện gì là bị cảm phong hàn, vả lại nhịp mạch của nàng rõ ràng cũng không phải cảm lạnh. Có vẻ như nàng bị trúng độc, nhưng ai là người hạ độc với nàng ngay trước mặt bổn Đế Quân trên Cửu Trùng Thiên này mà không bị phát hiện?" Tuy nhiên không muốn Phượng Cửu lo sợ, lại càng không muốn bứt dây động rừng, chàng tỏ vẻ như Phượng Cửu chỉ bị cảm lạnh thông thường. Đang định dìu nàng đứng lên để về thì Phượng Cửu chới với như sắp ngất đi, Đông Hoa có chút lo sợ liền bế hẳn nàng lên sải bước vội vã. Nhìn vẻ mặt có hơi thất thần của Đông Hoa, nàng trấn an: "Chàng để ta xuống đi, chỉ là vừa rồi có hơi chóng mặt một chút, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏi thôi." Đế Quân nghiêm giọng: "Đừng làm loạn nữa, ngoan nào."
Về gần đến trước cổng Thái Thần Cung, bất chợt một giọng nam đầy hào khí vang lên sau lưng Đế Quân: "Lại gặp phu thê hai ngươi ở Thiên Cung thật là hữu duyên".
"Ngươi là ai?" Đế Quân hỏi
Lúc này chàng thanh niên bước lên trước mặt Đông Hoa vẻ ngạo mạn: "Ta là ai à? Phu thê hai người không nhận ra ta sao?"
"Sao ta lại phải nhận ra ngươi?" Đông Hoa cau mày có vẻ khó chịu "Nếu ngươi muốn giữ mạng, tốt nhất đừng cản đường bổn Đế Quân"
Chàng thanh niên cười khẩy: "Huh, ta thật không ngờ ngươi là Đông Hoa Đế Quân. Nhưng cho dù tiên vị ngươi cao đến đâu cũng không nên ăn nói với ân nhân của mình như thế."
Đông Hoa nóng giận, thật ra là chàng đang lo lắng cho Phượng Cửu: "Hỗn xược, bổn Đế Quân chưa từng gặp ngươi, càng chưa từng nhận ân huệ gì của ngươi"
Chàng thanh niên trước mặt Đế Quân mất hẳn sự hằn học, ngạo mạn ban nãy, thay vào là ánh mắt ngạc nhiên nói: "Phu thê hai người thật sự không nhận ra ta sao? Năm đó ở phàm giới, ta không biết ngươi đã phạm tội gì lại bị lịch kiếp làm Tống Vương. Thật ra lúc ấy ta không quan tâm đến ngươi lắm vì nghĩ ngươi cũng chỉ là một phàm nhân. Có điều vị phu nhân xinh đẹp đã đỡ cho ngươi một mũi tên, trên người lại toát ra một luồng tiên khí khá mạnh. Khi ta ngao du sơn thuỷ, ngang qua căn nhà dột nát đó, thấy ngươi một mình chống trả với một đám sát thủ chỉ để bảo vệ phu nhân mình, khiến ta cảm động đã ra tay tương trợ. Sau đó ngươi tặng ta một miễn tử kim bài, dặn ta đến hoàng cung nhận thưởng, cầm kim bài trên tay ta mới biết ngươi là Tống Vương. Ngươi xem kim bài ta còn giữ." Vừa nói hắn vừa thi pháp rút trong tay áo ra tấm kim bài. Hắn nói tiếp: "Có điều, ngươi là Đông Hoa Đế Quân, đúng ra khi trở lại Thiên Cung thì phải nhớ đến những gì mình đã trải qua khi lịch kiếp chứ. Lẽ nào lại không nhận ra ta."
Đế Quân nhìn kim bài lòng đầy hoài nghi, vốn dĩ chàng cũng biết còn có ẩn tình gì đó trong lần lịch kiếp cùng Cửu Nhi, nhưng tình hình trước mắt là phải xem nàng ta đã bị trúng độc gì, và kẻ nào dám hạ độc thủ. Đông Hoa hạ giọng nói với chàng thanh niên trước mặt: "Chuyện này bổn Đế Quân sẽ nói với ngươi sau. Ta còn có việc quan trọng hơn phải làm. Cáo từ"
Nói đoạn chàng vội vã bế Phượng Cửu đặt lên giường của chàng trong tẩm điện ở Thái Thần Cung. Phượng Cửu đang dần dần rơi vào tình trạng hôn mê, mơ hồ vẫn còn nghe thấy tiếng Đông Hoa lo lắng gọi: "Cửu Nhi... Cửu Nhi..." Về phần Đế Quân trong đầu cứ ẩn hiện câu hỏi "Rốt cuộc lần lịch kiếp năm đó đã xảy ra chuyện gì?!"

~~~~~@@~~~~~
P.S: Con dân của tứ hải bát hoang đọc xong nhớ cho "tym" và share ủng hộ bổn Thượng Thần ta nhé :) Love all

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info