ZingTruyen.Info

Tam sinh tam thế CHẨM THƯỢNG THƯ ngoại truyện (Tác giả LÂM TƯỜNG VI)

CHƯƠNG 15

XuxuTrang6

Vị cô nương xinh đẹp thuần khiết trong chiếc áo lụa đỏ khi nhìn thấy cảnh Bạch Lan tiểu thư ngơ ngẩn ngắm nhìn nét đẹp vô khuyết của vị Tôn Thần tóc trắng, nàng ta mơ hồ cũng hiểu được vài thứ, chỉ mỉm cười lặng lẽ biến mất khỏi mặt nước, để lại sự nên thơ cho bờ Nhược Thuỷ Hà và đôi tình nhân khổ mệnh. Đông Hoa Đế Quân  lúc này mới từ tốn nhướng cặp chân mày rậm hỏi: "Nàng còn định đứng ngắm nhìn ta đến khi nào nữa?"

Bạch Phượng Cửu trong thân phận Bạch Lan tiểu thư khẽ giật mình, nàng ngượng ngùng đáp trả: "Là ta đang muốn hỏi, lão nhân gia ngài còn định ôm ta đến khi nào nữa?" Đông Hoa nheo mắt với ánh nhìn kỳ lạ, một lúc sau chàng khẽ nhếch môi bảo: "Là nàng luôn vụng về, đi đứng không cẩn thận, thường vấp ngã nên ... bổn quân phải đỡ cho nàng." Nghe đến đây, trong lòng Bạch Lan có chút ấm ức, nàng cũng định đáp trả, nhưng lại nghĩ dẫu sau cũng là bậc Tôn Thần đáng kính của Cửu Trùng Thiên, nên lại thôi. Bạch Lan tiểu thư vùng dậy, thoát ra khỏi vòng tay vững chãi  của vị đại đại thần tiên áo choàng tím, bước được vài bước, nàng bất chợt quay lại hỏi:

"Lão Nhân Gia ngài còn nhớ vị nam tử áo lụa lam có đôi mắt bi thương mà chúng ta từng bắt gặp ở Thanh Khâu đêm đó không?" Đông Hoa Đế Quân hơi ngẩng cao đầu, khẽ hất mặt: "Nàng gặp hắn ta sao? Nàng biết hắn?" Phượng Cửu trong thân phận Bạch Lan tiểu thư của Phượng Hoàng tộc nhìn vị tiền bối tóc trắng trước mặt nàng, đôi phần bị vẻ thoát tục của chàng ta làm cho lơ là. Nàng trộm nghĩ: "Đế Quân ngài, cho dù nhìn ngắm ở góc độ nào, cũng toát lên một vẻ đẹp mạnh mẽ đến kỳ lạ, khiến đối phương khó có thể rời mắt. Hơn nữa, đôi mắt này của ngài ấy, đôi môi này của Ngài ấy, tại sao lại có vẻ quen thuộc thân thương đến đau lòng trong tâm trí nàng."

"Nàng lại to gan, dám nhìn trộm ta sao?" Đông Hoa bất ngờ đã mặt đối mặt với nàng từ lúc nào Hai gương mặt nam thanh nữ tú cách nhau chỉ trong gang tấc khiến Bạch Phượng Cửu nghe rất rõ được nhịp tim của mình đang đập loan cả lên. Chiên Đàn Hương trên tóc chàng được ngọn gió nhè nhẹ của bờ Nhược Thủy Hà thổi qua càng làm cho Phượng Cửu thêm phần mụ mị đầu óc. Tại sao tất cả đối với nàng rất quen thuộc, cứ như họ đã từng gặp nhau từ nhiều tiểu kiếp trước. Trong vô thức, Bạch Lan đưa tay vuốt nhẹ lên cặp chân mày rậm, hơi xếch lên của vị Tôn Thần khí phách, lòng đầy thổn thức có vui mừng, có bi ai.

"Nàng đã nhớ ra ta rồi sao?" Chất giọng trầm khàn đầy oai dũng đặc trưng của vị Thiên Địa Cộng Chủ Đông Hoa Tử Phủ Thiếu Dương Đế Quân ấm áp vang lên, khiến Tiểu Hỏa Hồ như sực tỉnh. Nàng ấp úng nói: "Ngài chẳng phải là Đông Hoa Tiền Bối sao, ta ... huhm ... huhmm... là ta muốn nói rằng ... ta đã gặp vị nam nhân khoác áo choàng lam viền kim sa ấy hôm nay, chàng ta đang đánh nhau kịch liệt với một nam nhân khác. Lạ một điều, gã nam nhân kia ngoại trừ ánh nhìn và nụ cười hiểm độc ra, gã còn  muốn tấn công ta. Kiếm pháp của tên nam nhân nham hiểm ấy mỗi mỗi đường gươm như là muốn lấy mạng ta. Không hiểu sao, vị nam tử khoác áo choàng lam có đôi mắt bi thương ấy thì ngược lại, đã ngăn cản sự tấn công của gã nham hiểm kia, và giúp ta chạy thoát thân. Ngài nghĩ xem, phía sau đó có ẩn tình gì không?"

Đông Hoa thoáng chút đăm chiêu, rồi bất chợt lại nhìn Bạch Nhi, đôi mắt chàng sắc loé lên một ánh nhìn khó hiểu, lại nhếch môi chàng nói: "Hắn ta ra tay cứu nàng? Ý nàng là hắn ta có tình cảm với nàng sao?"

Bạch Lan tiểu thư nhăn nhó: "Tiền bối, ngài nói đi đâu vậy? Sao lại liên quan đến ta? Ta cũng là lần đầu trực tiếp chạm mặt nam nhân đó. Ngài thật quá đáng!" Nói đoạn tiểu hỏa Phượng Hoàng mặt phụng phịu hất nhẹ tay áo quay lưng đi. Vốn bản chất cổ quái, Đông Hoa Đế Quân nào để tiểu mỹ nhân Thanh Khâu thoát khỏi tay chàng một cách dễ dàng như thế, chàng đưa tay hất nhẹ lọn tóc trắng đang lòa xòa trước trán vì những cơn gió vô tình từ bờ Nhược Thủy Hà, cùng lúc thi pháp để khién Bạch Lan không thể cử động được. Tuy nhiên, khi tiên pháp của chàng vừa chạm đến tiên thể của Thanh Khâu tiểu mỹ nhân, bất chợt quanh người Bạch Lan phát ra một luồng hào quang đỏ. Ánh hào quang ngày càng rực rỡ hơn, phản chiếu lấp lánh cả một vùng nước biếc Nhược Thủy.

Đế Quân thu pháp, ánh mắt có chút ngạc nhiên, chàng hỏi: "Là Vô Lượng Hoa Y? Nàng đang khoác trên người Vô Lượng Hoa Y của vô Lượng Hoa Tiên rồi sao?" Bạch Phượng Cửu trong thân phận Bạch Lan tiểu thư khẽ gật đầu, nét mặt cũng không giấu được nổi vẻ ngạc nhiên: "Có gì không ổn sao? Là Cát Nương khoác lên cho ta." Đông Hoa nhếch mép môi, cái kiểu cười miễn cưỡng ấy là nét đẹp đặc trưng cổ quái, chẳng thể nào nhầm lẫn vào đâu được của vị Tôn thần tóc trắng cao cao tại thượng, chàng đáp: "Ổn, là rất ổn. Xem ra Cát Nương đã rất tận lực vì nàng. Chỉ có điều, ta không nghĩ Vô Lượng Hoa Y có sức mạnh ghê gớm đến như thế, đao kiếm bất nhập, thủy hỏa bất xâm. Thậm chí pháp bảo này còn có đôi ba phần ưu điểm hơn cả lồng Thiên Cương mà chính tay ta tạo ra."

Bạch Phượng Cửu đi từ ngạc nhien này qua ngạc nhiên khác, nàng nói: "Chỉ là một Vô Lượng HoaTiên, một bông hoa Ma Ha Mạn Châu Sa mọc tại biên giới Âm - Dương, được hấp thụ linh khí của trời đất tu luyện thành tiên, mà có thể tạo ra được một pháp bảo công năng và ưu điểm vượt trội hơn cả Lồng Thiên Cương của vị Tôn Thần Thiên Địa Cộng Chủ - Đông Hoa Tử Phủ Thiếu Dương Đế Quân sao?"

Vị Tôn Thần tóc bạc trắng như cước lúc này chẳng những không tỏ chút thái độ khó chịu khi bị một Tiểu Hoả Hồ từ Thanh Khâu buông lời hàm ý chê bai pháp bảo của mình tạo ra, ngược lại cặp chân mày rậm và hơi xếch của chàng có vẻ giãn ra, thần thái đôi ba phần tươi hơn, chàng nói: "Nàng vốn đã nhận ra ta là Đông Hoa Đế Quân đến từ Cửu Trùng Thiên?!"

Bạch Phượng Cửu trong thân phận Bạch Lan của Phượng Hoàng Tộc khẽ chau đôi mày liễu, mặt nhăn nhó phụng phịu, đưa tay tự đánh vào miệng mình. Nàng thầm tự trách bản thân: "Tiểu Cửu ơi là Tiểu Cửu, ngươi có ngốc cũng ngốc vừa vừa thôi, sao lại cứ ngốc nghếch mãi thế. Ngươi đang trong thân phận Bạch Lan ở thuở hồng hoang, không được phép tự tiện thay đổi quá khứ, nếu không hậu hoạ khó lường."

Bản chất cũng là một Tiểu Hoả Hồ Ly nhanh nhảu, thông minh, nàng cũng tìm được câu trả lời hợp lý với Đế Quân: "Là Cát Nương nói ta biết, sau này ngài chính là chủ nhân của cả Tứ Hải Bát Hoang, của cả Thiên Địa Lục Giới. Lẽ đương nhiên, Pháp Bảo mà ngài tạo ra cũng phải kinh thiên động địa. Ngài hà tất phải truy vấn kẻ tiểu bối như ta."

Đông Hoa chỉ khẽ: "Uhm" một tiếng, nhìn nàng bằng ánh mắt khó hiểu kỳ lạ rồi hất nhẹ tay áo, chàng nói: "Nàng lại có ý định đến Thanh Khâu phá phách nữa sao?" Bạch Nhi xụ mặt, cong môi đáp: "Ta là muốn đến Thanh Khâu để...  xem thử có kim loại quý nào có thể cho ta tự rèn lấy một pháp bảo phòng thân hay không mà thôi. Ta nghe nói Thanh Khâu Hồng..." Nói đến đây, Bạch Lan lại lấp lửng vì biết mình lỡ lời, nàng khẽ ho hai tiếng: "Huhm ... Huhm... ta nghe Cát Nương nói Thanh Khâu có nhiều hang động chứa kim loại quý nên muốn đến tận mắt xem thử một chuyến."

Đế Quân có vẻ vẫn chưa chịu buông tha cho Tiểu Cửu, vị chủ nhân của Thái Thần Cung này nhếch môi, nét mặt thoáng chút trêu ghẹo trong ánh mắt, chàng nói: "Xem ra vị tam thập bát đệ tử tục gia này của Ni Thánh Kiều Đàm Di thường hay nói với nàng nhiều thứ về Thanh Khâu và bổn Quân lắm..." Sau đó không kịp để cho Bạch Nhi phản ứng, chàng vòng tay ôm gọn vòng eo bé xíu của tiểu mỹ nhân Thanh Khâu, khẽ nhún người bay vút lên không trung. Lúc này, trên nền trời thăm thẳm của bờ Nhược Thuỷ Hà, là bóng một nam nhân tuấn tú hiên ngang, một nét đẹp vô khuyết trong chiếc áo choàng tím, cùng những lọn tóc trắng thoang thoảng Chiên Đàn Hương phất phơ trên không trung, và trong vòng tay của vị nam nhân mang nét đẹp vô khuyết ấy, là nét đẹp rạng ngời thoát tục, thướt tha trong vạt lụa trắng lả lướt càng tô điểm cho bờ Nhược Thuỷ Hà trở nên đẹp đến mê dại hồn phách của bất kỳ vị tiên gia nào.

Trong thoáng chốc, nét đẹp đến mê dại hồn phách của cả những vị tiên gia đã có mặt ở Thanh Khâu thuở Hồng Hoang. Bạch Lan chẳng thể giấu được sự thích thú trong tiếng cười khúc khích, trong làn mắt thu ba, trong vô thức nàng reo lên: "Đông Hoa, chàng xem, Thanh Khâu dù ở bất cứ thời điểm nào cũng trở nên đẹp biết là bao. Hoa Phật Linh kìa, chàng xem, chẳng ở đâu có hoa Phật Linh đẹp như Thanh Khâu, ta thích những cơn mưa Phật Linh lất phất, ta thích biển hoa Phật Linh... ta..."
Đông Hoa Đế Quân nét mặt vô ưu, đôi môi nhẹ mỉm, ngắm nhìn sự vui thích của Tiểu Mỹ Nhân, chàng phẩy tay rất khẽ khàng, một làn gió thổi qua...  Chưa nói dứt câu, Tiểu Hoả Hồ đã nhìn thấy một cơn mưa Phật Linh đúng như mong ước. Lạ chưa, Thanh Khâu thuở Hồng Hoang tiết trời vẫn đang rất đẹp, chẳng hề có một trận mưa nào, ấy vậy mà Tiểu Cửu lại nhìn thấy cầu vồng thất sắc. Nàng cười khúc khích, cúi người ôm hẳn một vốc hoa Phật Linh to vào lòng, rồi nhún người bay lên không, về hướng có cầu vồng. Giờ đây, trên chiếc cầu vồng ấy, là sự thướt tha thoát tục trong vạt váy lụa trắng của Tiểu Mỹ Nhân Phượng Hoàng Tộc, nàng vung cao tay qua khỏi đầu khiến vốc hoa Phật Linh khi nãy tung bay, nói đoạn nàng xoay người uyển chuyển múa một cách tự nhiên vô thức.

Bên dưới gốc cây Phật Linh, vị Tôn Thần mang nét đẹp vô khuyết đến từ Thái Thần Cung đã ngồi xếp chân trên chiếc giường trúc xanh tự bao giờ, trên chân chàng lúc này là một cây cổ cầm được chạm trổ tinh vi những hoa văn cổ quái. Từng ngón tay thon dài của chàng điệu nghệ lướt trên từng phím cổ cầm, tạo ra một chuỗi những âm thanh lúc trầm, lúc bỗng hay đến nỗi chẳng còn một quản bút, một nghiêng mực nào có thể diễn tả được nữa. Trong sự trong sáng, tươi đẹp, thoát tục của chuỗi âm thanh khi trầm lúc bỗng ấy, tiểu mỹ nhân Bạch Phượng Cửu của Thanh Khâu vẫn đang mải mê, lả lướt chuyển mình trên chiếc cầu vồng ấy cùng với những cánh hoa Phật linh trong một vũ khúc thần tiên mà nàng tự nghĩ ra. Thời gian dường như ngừng lại...

Khoảnh khắc này đây, sâu thẳm trong tim của vị Thiên Địa Cộng Chủ cao cao tại thượng đến từ Cửu Trùng Thiên, Đông Hoa Đế Quân là một tình yêu vô biên giành cho Tiểu Hoả Hồ, chàng ngắm nhìn Tiểu Cửu trên chiếc cầu vồng ấy không rời mắt. Lạ kỳ chưa, bất chợt xung quanh Bạch Phượng Cửu trong thân phận Bạch Lan Tiểu Thư của Phượng Hoàng Tộc một lần nữa xuất hiện hào quang đỏ rực rỡ, liền ngay lúc đó là đôi cánh lông vũ trắng lấp lánh được bung ra sau lưng nàng, khiến Đông Hoa không thể kiềm nén tình yêu giành cho nàng được nữa. Nàng có nét đẹp lạ kỳ đến đáng sợ, vì nhan sắc đó của nàng có thể khiến cho vị đại đại thần tiên Thượng Cổ như chàng chấp nhận bỏ cả tính mạng, tiên lực lẫn tiên cốt chỉ để yêu thương chở che.

Đông Hoa Đế Quân hất nhẹ tay áo choàng tím, ngay lập tức một đàn nào là Tiên Hạc, Cộng Mạn, Ca Lăng Tần, Lang Điểu, Khổng Tước ... những loài chim quý từ đâu bay đến, đồng thanh trỗi lên một khúc thiên nhạc. Cùng lúc đó chàng nhún người bay lên không trung, nơi mà Bạch Phượng Cửu trong thân phận Bạch Lan của Phượng Hoàng Tộc đang say sưa uốn cong người trong vũ khúc xuất thế hồng nhan, chàng vòng tay siết chặt Tiểu Mỹ Nhân vào lòng.

Bạch Nhi bị vòng tay vạm vỡ ôm chặt lại thì giật mình ngừng múa, ngước lên nhìn vị đại đại thần tiên tóc trắng như tuyết trong màu áo tím quen thuộc. Đôi mắt sâu thăm thẳm của chàng như muốn nói với nàng rất nhiều điều chất chứa từ lâu nhưng rồi lại thôi, chàng từ từ cúi sát người vào nàng hơn, vòng tay cũng ngày càng siết chặt hơn nữa, khiến Tiểu Hoả Hồ như không còn lối thoát. Thanh Khâu Đế Cơ như nghe rất rõ hơi thở cũng như từng nhịp tim của vị Tôn Thần đáng kính, càng làm cho lòng nàng thêm bối rối. Cho đến tận lúc này, nàng vẫn không thể tự lý giải được vì sao cảm giác này quá đỗi quen thuộc, vừa tan thương ai oán, vừa hạnh phúc vô biên.

Vẫn chỉ là cảm giác quen thuộc trong tiềm thức, nàng đưa tay nghịch ngợm lọn tóc trắng của Đông Hoa đang loà xoà trước tráng, nàng nói: "Đông Hoa, tại sao cảm giác này ta vừa thấy thân thương quen thuộc, lại vừa thấy đau lòng đến không thở được." Đế Quân vẫn đăm đắm nhìn nàng, giữ nguyên thái độ im lặng, chỉ có trong đôi mắt chàng ánh lên một thoáng bi thương. Bạch Lan lại đưa tay vuốt ve khuôn mặt tuấn tú ấy, rồi như có một sức mạnh vô hình gì đó thôi thúc nàng, đôi tay nàng dừng lại trên cổ của chàng, cứ như đó mới là vị trí đúng đắn nhất để tiểu mỹ nhân có thể đặt tay lên. Đôi môi hồng đào nhỏ xíu, xinh xắn của nàng từ từ tiến lại gần hơn đôi môi đầy đặn của vị Tôn thần tóc trắng này, nàng đặt lên đôi môi đầy đặn ấy một nụ hôn rất khẽ. Toàn thân Tiểu Hoả Hồ như run lên, chưa bao giờ Phượng Cửu thấy bản thân mình mất tự chủ đến như thế.

Trong lúc hoang mang tột độ vì đã có những hành động mất kiểm soát, bất giác tiểu mỹ nhân Thanh Khâu thấy đôi môi hồng đào chúm chím của mình có cảm giác lành lạnh, ươn ướt. Thì ra đôi môi đầy đặn của vị Thiên Địa Cộng Chủ oai dũng, vô khuyết kia đang nhẹ nhàng miên man trên môi nàng. Tiểu Cửu nhắm mắt, thả trôi cảm xúc một cách tự do, tận hưởng cảm giác vừa hạnh phúc tột độ, nhưng lại vừa khổ não tột cùng. Những nụ hôn lúc đầu lành lạnh, sau đó ấm dần lên, đôi môi nàng lại bị tách rời nhau ra, khiến cho chiếc lưỡi của Tiểu Hồ Ly phía sau hàm ngọc bắt đầu hoạt động, chạm vào chiếc lưỡi âm ấm của vị đại đại Tôn Thần. Tim nàng lúc này đập những nhịp bất thường, nàng rướn người, ghì sát cổ của chàng lại gần mình hơn, đôi môi mấp máy đáp trả, mắt vẫn nhắm nghiền, lòng nàng thổn thức, đắm chìm trong nụ hôn và vòng tay của Đông Hoa, thầm mong cho thời gian đứng yên mãi là thế. Cơn mưa Phật Linh vẫn lất phất từng cánh hoa, các loài thiên điểu vẫn tiếp tục trỗi lên những khúc thiên nhạc trầm bỗng, trên chiếc cầu vồng giữa hư vô, vạt áo choàng tím cùng làn tóc trắng thoảng chiên đàn hương vẫn đang nồng nàn cùng vạt váy lụa trắng và đôi cánh trắng phất phơ trong gió. Họ quyện vào nhau cứ như thiên địa từ thuở sơ khai được sinh ra để họ là của nhau, mọi thứ bỗng trở nên đẹp đến nhói lòng.

Từ phía xa về hướng Thanh Khâu Hồ Ly động bất giác có tiếng nói xôn xao khiến đôi uyên ương khổ mệnh giật mình. Bạch Lan cúi đầu ngượng ngùng, mặt ửng hồng, còn Đông Hoa Đế Quân nhếch môi cười bí ẩn. Chàng phẩy tay áo, tiếng thiên nhạc im bặt, những cơn mưa Phật Linh lất phất cũng ngừng lại, biển hoa Phật Linh bên dưới cũng tan đi, giường trúc xanh biến mất, chủ nhân Thái Thần Cung ôm gọn tiểu mỹ nhân trong tay, nhún người bay vút lên cao hơn nữa, chiếc cầu vồng thất sắc khi nãy cũng từ từ tan vào hư vô.

"Có phải chúng ta đã kinh động đến người dân Thanh Khâu rồi chăng?" Đông Hoa không nói gì, chỉ khẽ nhếch môi, đoạn từ từ lại đáp xuống mặt đất. Bạch Lan nhìn quanh quất, nàng hỏi: "Đông Hoa, đây vẫn đang là Thanh Khâu phải không?" Đế Quân có phần nhỏ nhẹ: "Uhm!" Phượng Cửu lại hỏi: "Vừa nãy có tiếng người, phải chăng là Bạch Chỉ Gia... uhm ... uhm" biết mình lại lỡ lời, Bạch Lan vờ ho vài tiếng, rồi tiếp: "Phải chăng là Bạch Chỉ Thượng Thần?!" Đế Quân vẫn giữ sự nhỏ nhẹ: "Uhm"
Bạch Lan không hỏi thêm nữa, nàng đưa mắt quan sát chung quanh, thấy có một cửa động, nàng lại gần xem xét. Theo như nàng định hướng, thì nơi này chính là Viêm Hoa động, nơi mà cô cô Bạch Thiển của nàng để tiên thể của Mặc Uyên Chiến Thần Côn Lôn Hư. Nghĩ đến đây, Tiểu Cửu mím môi, cẩn thận đưa mắt quan sát xung quanh thêm lần nữa, rồi từ từ tiến vào động. Đông Hoa Đế Quân lặng lẽ bước theo sau để bảo vệ tiểu hồ ly nghịch ngợm.

Không khí trong động rõ ràng rất tối tăm, ẩm ướt, thỉnh thoảng là tiếng tí tách của từng giọt nước rơi xuống từ những mũi nhọn của thạch nhũ, hoặc tiếng rít vù vù ma mị của những làn gió thổi qua khe đá. Bất giác Đông Hoa bế thốc nàng lên, bay vài vòng trên không trung rồi lại hạ nàng xuống, lúc này nàng mới sực nhớ lấy trong tay áo ra một viên Dạ Minh Châu to bằng quả trứng. Dưới ánh sáng lập loè của viên Dạ Minh Châu, Phượng Cửu thấy xác một con mãng xà to bị đứt lìa đầu, thoang thoảng mùi máu tươi.

Đông Hoa Đế Quân biết rõ hơn bất kỳ một vị tiên gia nào, rằng Tiểu Cửu vốn rất sợ bóng tối và mãng xà. Vì thuở bé có lần nghịch ngợm mãi chơi, nàng bị rơi xuống một mãng xà động, đến khi được phụ mẫu cứu lên, nàng đã sợ hãi và bị ốm rất nặng. Tiểu Phượng Hoàng lại reo lên: "Đông Hoa, chàng xem ánh sáng phát ra bên cạnh xác mãng xà là gì vậy?" Đế Quân từ tốn bước đến hướng phát ra ánh sáng lấp lánh: "Hoá ra là một khối Ô Kim quý thời thượng cổ." Khuôn mặt Đế Quân thoáng chút đăm chiêu. Chàng thầm nghĩ rõ ràng đây chính là thứ kim loại quý hiếm, thứ kim loại chính đã tạo lên Thương Hà kiếm của chàng."

Chỉ vừa nghe đến đấy là kim loại quý thời thượng cổ, Tiểu Cửu đã reo lên: "Hay quá, thế là ta đã có thứ cần thiết để tự tạo ra pháp bảo cho mình rồi. Đông Hoa, đêm nay về ta sẽ vẽ bản phác thảo, nhưng Phượng Hoàng Tộc lại không có lò luyện kiếm, chàng xem..."
"Ta sẽ đưa nàng đến Bích Hải Thương Linh, chúng ta sẽ dùng lò luyện kiếm ở đấy." Phượng Cửu chưa thốt hết câu đã nghe Đế Quân nói vậy, lòng mừng vui vô cùng, nhưng rồi mắt nàng lại long lanh, mặt phụng phịu làm nũng: "Nhưng ta không thể đường đường chính chính đi cùng chàng mỗi ngày đến Bích Hải Thương Linh được, Lão Lão sẽ giết ta mất."

Đế Quân lại nhếch nửa mép môi, như cái kiểu chàng vốn dĩ đã thế , liền nói: "Ta sẽ lại đến đón nàng như lần trước, nàng chỉ cần sau bữa tối giả vờ mệt, xin phép đi ngủ sớm, ta sẽ đến đưa nàng đi." Phượng Cửu reo mừng: "Được, ta chờ chàng." Nói đoạn Đế Quân đưa nàng trở về Phượng Hoàng tộc, tránh để Lão Lão phát hiện ra sẽ làm khó cho cả hai trong những lần gặp sau.

~~~ *** ~~~

Sau khi đưa Phượng Cửu quay về Phượng Hoàng tộc, Đế Quân ngay lập tức trở về Bích Hải Thương Linh, trong lòng mơ hồ đã đoán ra được đôi ba phần lý do vì sao Bạch Phượng Cửu tu vi yếu kém, nhưng vẫn đủ khả năng điều khiển được Thương Hà kiếm của chàng, rồi dùng Thương Hà kiếm tự chặt đuôi mình, dùng chấp niệm biến đuôi cửu vĩ hồ thành pháp khí, hòng thay đổi được tên trên Tam Sinh Thạch năm đó.

Nếu mọi thứ đúng thật như suy đoán của chàng, vậy còn việc tại sao năm đó trận chiến Đông Hoàng Chung với Quỷ Vương Kình Thương của Dực Tộc bên bờ Nhược Thuỷ, Thương Hà Kiếm bỗng tách đôi thành Thương Hà Âm Dương kiếm? Chắc chắn phía sau sự việc này có có ẩn tình gì khác. Còn về Vô Lượng Hoa Y vốn dĩ chỉ có công năng Thuỷ Hoả bất xâm, đao thương bất nhập, nhưng tại sao khi khoác lên người Cửu Nhi, lại toả ra một nguồn năng lượng vô cùng mạnh mẽ như thế.

Thêm vào đó là việc gã nam nhân khoác áo lụa Lam viền kim sa kia, tại sao lại muốn cứu Cửu Nhi? Hắn và Cửu Nhi vốn có mối liên hệ gì chăng? Còn kẻ muốn ra tay tàn độc với Tiểu Cửu là ai, liệu có phải chính là kẻ đã hạ Phật Linh yểm cảnh độc trên người Phượng Cửu hay không? Nếu đúng thật là hắn, vậy mục đích hắn muốn hạ độc Cửu Nhi la gì? Nếu mục đích của hắn là lấy mạng Tiểu Cửu, thì một nhát kiếm là xong, tại sao phải bày nhiều trò như thế. Nghĩ đến đây Đông Hoa bắt đầu cảm thấy lười nghĩ, chàng nhắm mắt khẽ nhếch môi, miễn cưỡng cũng có thể xem như đó là một nụ cười. Lòng chàng đang rất vui vì Tiểu Cửu đã 8 phần đón nhận tình yêu của chàng. Phượng Cửu dù trong bất cứ thân phận nào, cũng chỉ có thể yêu riêng mỗi Đông Hoa Đế Quân mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info