ZingTruyen.Com

Tam sinh tam thế CHẨM THƯỢNG THƯ ngoại truyện (Tác giả LÂM TƯỜNG VI)

CHƯƠNG 14

XuxuTrang6

Vốn bản chất bướng bỉnh, xưa nay chưa từng dễ bị khuất phục, lại thêm vào một cảm giác thân thương kỳ lạ không thể gọi tên, không thể lý giải được khi gặp bậc trưởng bối Đông Hoa Đế Quân, nên Bạch Phượng Cửu trong thân phận Bạch Lan Tiểu thư cương quyết từ chối hôn sự. Nhưng vị tam thập bát đệ tử tục gia của Ni Thánh Kiều Đàm Di đã dặn dò là nàng nên ngoan ngoãn ở trong phòng, chờ người phục hồi tiên lực, đã gần một tuần rồi nàng chỉ vỏn vẹn trong cái phòng bé xíu, mở cửa sổ nhìn ra khu vườn ở hậu hoa viên của biệt viện, không tức chết thì cũng bị buồn mà chết. Cát Nương ngoài việc mang thức ăn đúng bữa đến cho nàng thì gần như chẳng thấy tăm hơi, cũng chẳng chuyện trò gì được, đến sức khỏe của người bây giờ ra sao nàng cũng không biết. Chỉ có ăn rồi đi ngủ, nàng béo lên đôi chút.

Nàng thầm than thân trách phận: "Bạch Phượng Cửu ơi là Bạch Phượng Cửu, ở Thanh Khâu thật tự do tự tại biết bao nhiêu, ngươi trốn đi nghịch ngợm làm gì để phải rơi vào cái trận pháp quỷ quái này. Bây giờ thì hay rồi, bị nhốt trong này đến khi nào mới thoát ra được đây? Ngoại trừ Cát Nương ra, chỉ còn mỗi lão gia gia tóc trắng thoảng chiên đàn hương sang trọng là đủ khả năng đưa mình ra ngoài, mà Cát Nương đang bị thương vì phá pháp trận để mượn Vô Lượng Hoa Y cho ta, còn mỗi Đông Hoa gia gia thôi. Bây giờ ngài ấy đang ở đâu, làm thế nào để gặp được ngài ấy?"

Nghĩ đến đây, nàng thở dài thườn thượt, theo thói quen của hồ ly, Phượng Cửu lắc mình giẫm giẫm chân một tí, chiếc chuông đồng lục lạc dưới chân kêu leng keng vui tai, nó nhắc nàng nhớ ra một việc. Chẳng phải chuông đồng này chính tay Đông Hoa Đế Quân đeo vào chân cho nàng sao, nếu như nàng dụng pháp vào chuông đồng, liệu Đế Quân ngài ấy có cảm ứng được mà đến thăm nàng không? Rồi khi ngài ấy đến, thấy nàng chẳng có chút gì nguy cấp, chỉ là muốn ngài ấy đưa đi chơi, lão nhân gia ngài có khó chịu vì vòi vĩnh trẻ con của nàng hay ko? Đang đắn đo suy nghĩ về việc nên hay không nên dụng pháp vào chuông đồng lục lạc, Bạch Lan không hề hay biết phía sau lưng nàng Lão Bà Bà đã xuất hiện từ lâu.

"Ngươi đã suy nghĩ thấu đáo chưa?" Bà Bà hỏi gằng từng tiếng, giọng đầy oai nghiêm pha chút bực dọc. Bạch Lan lúc này mới nhìn kỹ, Bà Bà đúng là có đôi mắt sáng rực của Hỏa Phụng Hoàng, sát khí rất lớn. Trong mắt Bà bà gần như chỉ cảm nhận được sự oán hờn chất chồng, không như Cát Nương, nhân từ lương thiện. Về tình lẫn lý mà nói, Bạch Lan hoàn toàn có quyền từ chối hôn sự này, nhưng trong tình thế như hiện nay, Cát Nương đã dặn dò rất kỹ, rằng nàng phải chấp nhận số phận, Cát Nương ắt sẽ có cách giải thoát cho nàng. Phượng Cửu tin chắc chắn là vị tam thập bát đệ tử tục gia của Ni Thánh Xá Vệ Thành bằng mọi giá sẽ bảo vệ nàng như năm xưa người đã từng bảo vệ mẫu tử Bạch Lan tiểu thư yểu mệnh này.

Nghĩ đến đây, tiểu Phượng Cửu miễn cưỡng đáp lời: "Vậy ... rốt cuộc ta nên làm thế nào nếu đồng ý hôn sự này?" Bà Bà nheo mắt đanh nét mặt lại, với vẻ đầy oán khí nói: "Ngày mười chín tháng sau là ngày đại cát đại lợi, hôn sự sẽ được tiến hành. Khi ngươi được gả về Ma Tộc, bằng mọi giá phải lấy được lòng tin của Quỷ Vương. Gã Quỷ Vương này hắn yêu thương, cưng chìu Tôn Nhi của hắn nhất, tức là Phu Quân của ngươi. Mọi việc chính sự, gần như hắn chỉ luận bàn với tên Tiểu tử này. Nên bổn phận của ngươi là gần gũi tên Tiểu Tử đó, khiến hắn yêu thương và nghe lời ngươi, sau cùng là khiến hắn đồng ý để ngươi cùng nghị sự. Cách tốt nhất là nên giúp hắn tạo một vài chiến công, khi hắn được con dân Ma Tộc tung hô, Quỷ Vương càng yêu quý hắn thì hắn sẽ càng tin tưởng nghe lời ngươi."

Tiểu Cửu gật gù: "Vậy ta chấp nhận hôn sự, Bà bà có thể bỏ tiên chướng bên ngoài để ta tự do đi lại được chưa?" Lão Bà Bà nhìn thẳng Bạch Lan tiểu thư, mắt trừng trừng, oán khí không hề giảm. Suy nghĩ một lúc sau, Bà Bà chậm rãi nói: "Được!" Nhưng bất ngờ, Bà Bà quay sang, thi pháp vào giữa trán của tiểu hỏa hồ. Phượng Cửu thấy toàn thân nóng ran như bị lửa thiêu, khí huyết không thông, toàn thân tê cứng như muốn nổ tung. Nàng vùng vẫy nói: "Bà Bà, người làm gì vậy, thả ta ra. Ta đã đồng ý hôn sự rồi kia mà, sao người không giữ lời, lại dụng hình với ta."

Bà Bà vẫn giữ thái độ im lặng, không nói gì mà mím chặt môi, mắt trừng trừng sắt hơn cả ánh kiếm Hiên Viên của Mặc Uyên Chiến Thần trong trận chiến Đông Hoàng Chung bên bờ Nhược Thủy Hà với Dực Tộc Quỷ Vương Kình Thương năm xưa, thậm chí còn dụng công mạnh hơn, mặc kệ sự vùng vẫy một cách yếu ớt của Bạch Lan Tiểu Hỏa Phụng. Được một lúc, Lão Bà thu pháp, phất tay áo quay đi với nét mặt lạnh hơn cả mùa đông tuyết phủ trên đỉnh Côn Lôn Hư. Vừa đi Bà Bà vừa nói vọng lại: "Tiên chướng đã được bỏ, nhưng ta đã dụng pháp trên người ngươi, phong ấn một ít tiên pháp của ngươi để tránh trường hợp ngươi bỏ trốn, hoặc bỏ mạng chỉ vì một chữ TÌNH như mẫu thân ngươi năm xưa." Rồi bóng Bà Bà khuất dần ở hậu hoa viên của biệt viện, bỏ mặc Tiểu Cửu trong thân phận Bạch Lan tiểu thư chới với ôm ngực mệt mỏi.

Nàng ngồi phịch xuống chiếc ghế được kê ngay ngắn trước bàn phấn trang điểm ngay góc phòng, tay vẫn ôm ngực hít thở vận khí điều thân. Lúc này tiểu phượng hoàng mới nhìn kỹ gương mặt mình trong chiếc gương đồng đặt trên bàn, giữa trán nàng bây giờ không còn là vết bớt hình hoa phượng vũ như trước kia nữa, thay vào là vết chu sa đỏ, tiểu hỏa hồ xụ mặt lẩm bẩm: "Vẫn là vết hoa phượng vũ đỏ tươi đẹp hơn cả." Rồi nàng lại nghĩ: "Dẫu sao cũng đã được tự do hơn một chút, chi bằng trốn ra ngoài đi chơi một tí." Nghĩ là làm, nàng dùng phép dich chuyển tức thời tan thành làn khói trắng hòa vào hư vô.

Cát Nương sau một khoảng thời gian mấy ngày bế quan dưỡng thương cũng đã phục hồi được vài phần tiên lực, việc đầu tiên là đến thư phòng tìm Bạch Lan tiểu thư. Tuy nhiên thấy căn phòng trống trải, chẳng cần suy đoán cũng hiểu ngay rằng tiểu a đầu này đã vì ham vui mà lén trốn ra ngoài chơi. Có điều, Cát Nương lo lắng hơn cả là tính cách nghịch ngợm, bướng bỉnh của tiểu a đầu cửu vĩ hỏa hồ này rất dễ gây ra họa sát thân, trong trận pháp này lại nguy hiểm trùng trùng, chẳng biết a đầu ngốc này lại gây thêm họa gì nữa. Người vội vàng đi tìm Bạch Phượng Cửu.

----------**********----------

Quay trở lại với Đông Hoa Đế Quân, vị Tôn Thần khoác áo choàng tím cao cao tại thượng ở Cửu Trùng Thiên, sau vài ngày cùng thuộc hạ của mình là Ti Mệnh Tinh Quân quay về Bích Hải Thương Linh của thuở hồng hoang, lòng chàng chưa bao giờ thôi nghĩ đến tiểu a đầu Bạch Phượng Cửu. Càng nghĩ lại càng thấy khó nghĩ, thấy khó nghĩ lại đâm ra lười nghĩ. Thật ra thì chàng biết tạm thời tiểu a đầu nghịch ngợm này đang được an toàn, nên cũng muốn tranh thủ bế quan vài hôm để loại bớt trọc khí mà chàng đang mang. Từ khi bị hấp thụ nội đan của Phúc Thử Tinh, tiên thể chàng thỉnh thoảng có đôi ba lần trở nên bất ổn. Lắm lúc chàng thấy khí huyết bế tắt, kinh mạch không thông, lại năm lần bảy lượt vận tiên pháp lẫn tiên khí để ép độc cho tiểu hỏa hồ Cửu Nhi, tiên thể đã nhiều phần mệt mỏi. Vì thế chàng đã bế quan vài ngày, tuy nhiên tiên lực phục hồi lại chẳng được bao nhiêu.

Trong thư phòng của chàng, một chiếc phản bằng gỗ quý được chạm trổ tinh xảo, bên cạnh phản là một bộ ấm trà bằng ngọc lưu ly đặt trên mặt bàn cũng bằng gỗ quý, hương trà thượng hạng toả ra dìu dịu vẫn không thể giúp Đông Hoa Đế Quân thư thả hơn được bao nhiêu. Đang mãi thả trôi suy nghĩ về những điều kỳ lạ đã diễn ra trong suốt thời gian từ lúc chàng hạ phàm lịch kiếp, Đông Hoa càng lộ rõ vẽ trầm tư. Ti Mệnh Tinh Quân bước vào thư phòng của chàng đảnh lễ rồi thưa chuyện: "Hồi bẩm Đế Quân, bên phía Phượng Hoàng tộc có hỷ sự, nghe đâu chính là Bạch Lan tiểu thư sẽ nên duyên với Đăng Long điện hạ của Ma Tộc. Hôn lễ sẽ được tiến hành vào mười chín tháng sau."

Đông Hoa Đế Quân mắt mở trừng trừng, giọng trầm khàn từng tiếng vang lên: "Ngươi nói gì, nói lại một lần nữa!" Ti Mệnh Tinh Quân thoáng chút lo sợ, hắn ngập ngừng: "Hồi bẩm... hồi... hồi bẩm Đế Quân, Bạch Lan tiểu thư của Phượng Hoàng tộc sắp sửa được gả cho Đăng Long điện hạ của Ma Tộc. Hôn lễ nghe đâu... sẽ ... sẽ được cử hành vào ngày ... mười... mười chín tháng sau."

Đông Hoa nheo mày, đôi mắt quắt lên những tia sáng kỳ lạ, chàng nắm chặt tay thành nắm đấm, mép môi có nhếch lên đôi chút, một lúc sau chàng bảo: "Đây chính là quá khứ của ta, tại sao ta lại không có chút ấn tượng gì? Rốt cuộc vì sao ta lại tự tay xoá tên mình trên Tam Sinh Thạch? Liệu có thật chỉ đơn giản là vì tứ hải bát hoang này hay không? Nếu chỉ vì tứ hải bát hoang tại sao lại bị mất đi phần ký ức này? Ký ức của ta có liên quan gì đến Bạch Lan và Phượng Hoàng tộc? Bạch Lan có quan hệ gì với Cửu Nhi của Thanh Khâu?"

Ti Mệnh Tinh Quân thở dài, giọng nói thiểu não: "Ký ức bị mất đi của ngài lại có can hệ gì đến tiểu tiên, mà năm lần bảy lượt có kẻ giả mạo tiểu tiên. Dịch dung thuật của kẻ này thượng thừa đến mức có thể che mắt được cả những vị đại lão tiên gia trên Cửu Trùng Thiên?"

Đế Quân hướng ánh nhìn về phía Ti Mệnh Tinh Quân, đôi chân mày vẫn chưa thể giãn ra được thêm tí nào, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời làm thần tiên của chàng có những vấn đề khiến chàng phải đau đầu suy nghĩ dù rằng chẳng muốn nghĩ đến. Trong lòng Đông Hoa lúc này rất nhiều những cảm xúc khác nhau đan xen hỗn loạn. Vậy mà xưa nay chàng luôn tự cho rằng chẳng còn điều gì có thể làm chàng động tâm, ngoại trừ thái bình của tứ hải bát hoang. Trầm ngâm một lúc, Đế Quân quay sang Ti Mệnh hạ lệnh: "Ngươi ... hãy tìm cách điều tra xem gã Đăng Long điện hạ đó có bản lĩnh gì! Cẩn thận hành động, đừng quá hấp tấp sẽ nguy đến tính mạng."
Ti Mệnh Tinh Quân kính cẩn cúi đầu chắp tay nói: "Tiểu tiên tuân lệnh." rồi lui ra thi hành nhiệm vụ. Trên chiếc phản bằng gỗ quý, Đông Hoa Đế Quân tay cầm chén trà với hương thơm thoang thoảng thanh khiết, mắt vẫn nhìn đăm chiêu vào hư không với vẻ mặt trầm tư nhưng vẫn toát lên nét đẹp ma mị lạ kỳ. Chàng thầm nghĩ: "Tại sao đến giờ này Cát Nương của Xá Vệ Thành vẫn chưa liên lạc với ta? Cửu Nhi hiện giờ ra sao?"

----------**********----------

Bạch Phượng Cửu trong thân phận Bạch Lan tiểu thư của Phượng Hoàng tộc, sau khi được mở bỏ tiên chướng ở biệt viện thì thấy như tù giam vạn năm được phóng thích, nàng ngay lập tức tung tăng trốn đi chơi. Tứ hải bát hoang thuở hồng hoang khác hoàn toàn so với tứ hải bát hoang thời nàng đang sống, nhưng không đến nỗi quá tệ về việc định hướng như Cô Cô Bạch Thiển, Tiểu Cửu lần lần vẫn dò được đường đến Thanh Khâu. Tuy nhiên trên đường đi, nàng bắt gặp khá nhiều những viẹc lạ kỳ.

Ví như việc Bạch Phượng Cửu bắt gặp một nam nhân tuấn tú, mày rậm môi hồng, mắt sắc như đao, khoác áo choàng đỏ ngạo nghễ đầy khí chất, nhưng lại bi thương bên một đóa hoa Ma Ha Mạn Châu Sa đỏ tươi như màu máu. Đang lúc đau lòng cầm hoa trên tay, gã nam nhân tuấn tú này lại bị một toán những kẻ hắc y tấn công. Trong lúc chống trả, tay hắn vẫn giữ chặt cành hoa như đang nâng niu một báu vật.

Là Bạch Lan tiểu thư hay a đầu ngốc Bạch Phượng Cửu thì cả hai mỹ nhân này đều có cùng tính cách là nghịch ngợm và thích lo chuyện bao đồng. Dù rằng tiên pháp tiên lực của cả hai thân phận thì nàng chẳng bằng ai, nhưng tuyệt nhiên thấy chuyện bất bình sao có thể khoanh tay đứng nhìn. Hơn nữa, tiểu hỏa hồ còn tự tin hơn vào việc trên người nàng hiện nay đang được bảo vệ bằng Vô Lượng Hoa Y, nàng dụng pháp hóa ra đôi cánh lông vũ lấp lánh bay đến để giúp đỡ gã nam nhân tuấn tú đang cầm cành hoa đỏ như máu trên tay ấy.

Thấy có kẻ lạ, lại là nữ nhi ra tay tương trợ, hắn quay sang nói ngắn gọn hai từ: "Đa tạ" thể hiện rõ tính cách của nam tử gia giáo. Tiểu Cửu khẽ gật đầu "Uhm" một tiếng. Tuy nhiên, theo như sự quan sát của tiểu hỏa hồ đến từ Thanh Khâu, bọn hắc y dường như không dám động thủ với hắn, điều chủ yếu là bọn chúng muốn cướp đi cành hoa đỏ trên tay gã nam nhân này mà thôi. Sau một lúc giao chiến bất phân thắng bại, gã nam nhân tuấn tú quay sang Thanh Khâu tiểu hỏa hồ nói to: "Chạy!" Nói đoạn hắn nắm tay Bạch Lan tiểu thư phóng vút lên không trung, tìn đường tẩu thoát.

Chạy được một lúc, đến đoạn bìa rừng, nơi giao nhau giữa Bắc Hoang và Bích Hải Thương Linh, gã nam nhân có vẻ e ngại dừng lại. Hắn ngập ngừng nói: "Đa tạ vị cô nương đây đã ra tay tương trợ. Không biết cao danh quý tánh là gì, ta mạn phép hỏi để mai này có cơ hội nhất định sẽ báo đáp." Bạch Lan tiểu thư vừa định khai thật danh tính của mình ở Phượng Hoàng Tộc, thì lại sợ phiền phức, lỡ như Cát Nương hoặc Bà Bà phát hiện ra nàng trốn đi chơi, lại còn đi lo chuyện bao đồng thì lại làm tiên chương nhốt nàng lại ở Biệt Viện thì rắc rối to. Suy tới tính lui, nàng đáp: "Nhũ Nương và Cô Cô thường dạy ta thấy chuyện bất bình phải ra tay nghĩa hiệp, làm ơn chẳng cầu báo đáp, đó mơi chính thật lag bậc quân tử chính nhân. Thế nên ngươi chẳng cần biết cao danh quý tánh của ta làm gì. Có duyên ắt sẽ gặp lại. Cáo từ."

Tiểu hỏa phượng hoàng đang định chớm bước quay đi, nhưng lại chợt nhớ ra điều mình đang hiếu kỳ muốn biết, liền quay lại hỏi: "À, mà ngươi nói ta nghe xem, bông hoa Ma ha mạn châu sa trên tay ngươi là kỳ trân dị bảo gì hay sao? Lý do gì mà ngươi khăn khăn, thà bỏ mạng chứ không chịu bỏ hoa vậy?"

Tên tiểu tử có khuôn mặt thanh tú thở dài thườn thượt, hắn nhìn bông hoa trên tay, đôi mắt bi thương đáp lời: "Tuy nhìn bề ngoài của bông hoa này chẳng khác gì các bông hoa Thu Bỉ Ngạn thông thường, nhưng thật ra đây là loại Ma Ha Mạn Châu Sa đặc biệt, mọc ở biên giới ÂM – DƯƠNG trên vạn năm nên đã tích tụ được linh khí của trời đất, vì vậy đã có hồn hoa." Nói đến đây, hắn thở dài rồi cáo từ, không quên hẹn ngày báo đáp. Bạch Phượng Cửu lại tung tăng lên đường, lòng nàng vui mừng khôn xiết vì lại thêm một lần làm được việc nghĩa khí, lại tự nhủ khi về Thanh Khâu mà kể chiến tích oai dũng của mình ở đây, kiểu gì Cô cô lẫn Tứ Thúc sẽ khen ngợi nàng lắm.

Lang thang ra hết bìa rừng, nàng cố gắng định hướng tìm đường đến Thanh Khâu. Tiểu Cửu cho rằng Thanh Khâu của nàng dù là thuở hồng hoang, hay thời điểm mà nàng đang sống cũng đều là phong cảnh thần tiên thoát tục. Khi vô tình ngang qua một cánh đồng hoa cỏ lau trắng muốt, thiên nhiên thơ mộng khiến Tiểu Hoả Hồ Ly cũng thấy gợn trong tâm chút chân tình. Bạch Phượng Cửu bất chợt lại thấy nhớ đến mái tóc trắng xoã dài, thoang thoảng mùi chiên đàn hương sang trọng, bóng dáng một vị Tôn Thần hiên ngang hào khí, tính cách quái gở ở Cửu Trùng Thiên, chủ nhân Thái Thần Cung - Thiên địa cộng chủ - Đông Hoa Tử Phủ Thiếu Dương Đế Quân. Bạch Lan tiểu thư trộm nghĩ: "Cánh đồng hoa cỏ lau đẹp thế này, nếu Đông Hoa Đế Quân có ở đây, ngài ấy khảy Cổ Cầm, còn ta múa trên đầu những ngọn lau, tiếng đàn của ngài ấy hoà với tiếng chim, tiếng gió, tiếng ngọn lau lao xao với nhau... mọi thứ bỗng trở nên tươi đẹp biết bao." Rồi nàng lại xụ mặt nén tiếng thở dài: "Chẳng biết giờ này ngài ấy đang làm gì? Ở đâu? Có nhớ đến ta như ta vẫn thường nghĩ đến ngài ấy không? Kỳ lạ quá, tại sao ta lại có một cảm giác quen thuộc với ngài ấy như thế?"

Miên man với tiếng đàn, điệu múa và mùi chiên đàn hương thoang thoảng với màu tóc trắng loà xoà trong tâm trí, Tiểu Phượng Cửu bất chợt lại bị tiếng đao kiếm va vào nhau ken két rít qua đầu ngọn hoa cỏ lau làm giật mình. Tiểu hoả phượng hoàng cố căng đôi mắt to tròn, sáng long lanh nhìn xuyên qua lớp bụi mù của bông cỏ lau để nhìn rõ hơn. Giữa cánh đồng trắng muốt, bóng áo choàng lam được dệt bằng loại lụa thượng hạng, cổ áo viền kim sa lấp lánh đang bay phấp phới, ánh kiếm loé lên vun vút. Chính là gã nam nhân mà nàng từng nhìn thấy trên mái ngói trong hậu hoa viên của biệt viện. Hắn ta đang đánh nhau kịch liệt với một nam nhân khác. Tiểu Cửu lần này chỉ đứng xem náo nhiệt, vì là một đấu một. Hơn nữa kiếm pháp lẫn tiên pháp của nhị vị nam nhân này rất cao cường, còn vô cùng kỳ lạ, nàng quan sát mãi vẫn không biết được là kiếm pháp của tộc nào trong tứ hải bát hoang. Người giao đấu với vị nam nhân mặc áo choàng lam là một nam nhân trẻ, ngoại hình cũng chẳng có gì đặc biệt nổi trội, ngoại trừ đôi mắt nham hiểm, chứa đầy mưu mô và oán khí trong ánh nhìn. Vẫn là cảm giác lạ kỳ ấy trỗi lên trong tiềm thức của Bạch Phượng Cửu: "Gã nam nhân có đôi mắt nham hiểm, chứa đầy mưu mô ấy dường như nàng đã từng gặp, mà còn rất thân thiết với hắn. Hắn ta là ai vậy nhỉ?"

Trong lúc lơ là theo cảm giác dẫn về tiềm thức, tên nam nhân có đôi mắt đáng sợ đó bỗng nhiên cầm kiếm lao thẳng về phía nàng. Chưa kịp phản ứng gì, nàng đã được nhấc bổng lên rồi đặt sang một góc khác an toàn hơn. Chính là vị nam nhân tuấn tú áo choàng lam sang trọng đã cứu nàng. Hắn nhìn Bạch Lan mắt mở trừng trừng quát to: "Chạy!" Rồi quay sang giao đấu tiếp với tên tiểu nhân có đôi mắt gian xảo đó. Lúc quay đầu chạy đi, Bạch Lan còn nghe tiếng vang ngạo nghễ như sấm gầm của vị quân tử áo choàng lam: "Chỉ là một tinh quân nhỏ nhoi mà dám vô lễ trước mặt ta, ngươi quả thật chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, còn dám ra tay với cả a đầu Bạch Lan, chắc là đã chán sống. Để bổn vương giúp ngươi toại nguyện."

Lúc chạy được đến chỗ an toàn rồi, Bạch Phượng Cửu mới thở phào nhẹ nhõm, nàng cũng dần dà tự nhận thấy được sự nguy hiểm đang rình rập nơi này, nên có chút hối hận vì đã không nghe lời Cát Nương. Vừa nãy do cắm cổ chạy thoát khỏi sự nguy hiểm ở cánh đồng hoa cỏ lau trắng xoá, nàng không biết được mình đã lạc đến nơi nào, chỉ biết bây giờ trước mặt nàng là mặt nước mênh mông phẳng lặng, thỉnh thoảng những cơn gió nhẹ thổi qua làm dợn lên trên mặt nước mênh mông đó những làn sóng khe khẽ lăn tăn, nên thơ quá, thanh bình quá, Phượng Cửu khẽ reo thầm trong lòng. Nàng cởi hài, chạy lại gần mặt nước giẫm chân nghịch ngợm, từ lúc bị rơi vào trận pháp quỷ quái này, hôm nay nàng mới thật sự được tự do rong chơi như lúc còn ở Thanh Khâu. Tiếng chuông đồng lục lạc dưới chân lại leng keng theo nhịp bước tung tăng của tiểu hoả hồ.  Lạ kỳ thay, nước dưới sông đang màu xanh thăm thẳm bỗng nhiên hoá thành màu đỏ tươi như dòng sông máu khiến tiểu hồ ly giật lui về sau vài bước. Giữa lòng sông hiện lên một làn khói đỏ mơ hồ, lại thoang thoảng hương thơm chứ không hề mang theo chút mùi tanh nồng, đáng sợ nào của máu cả. Trong làn khói đỏ có hương thơm dễ chịu đó, một mỹ nhân trong vạt váy lụa đỏ từ từ hiện ra.

Nàng ta xinh đẹp như ảo ảnh, như bước ra từ tranh vẽ của một hoạ sĩ bậc thầy của những bậc thầy, mái tóc dài óng mượt, buông xoã tự nhiên, chẳng cầu kỳ hoa cài lượt vấn, nàng ta chỉ cài độc nhất một chiếc trâm bằng đá quý màu đỏ chạm trổ tinh vi đến từng tiểu tiết hình cành hoa Ma Ha Mạn Châu Sa. Vẻ đẹp của nàng thuần khiết nhưng lại rất thoát tục, đôi mắt như biết nói, chậm rãi từng bước nàng đi trên mặt nước về phía Bạch Lan tiểu thư. Nói đoạn nàng đứng nghiêm trang trước mặt Bạch Phượng Cửu, hai tay để ngang bụng, đầu hơi cúi, nàng khẽ nhún người đảnh lễ với vị tiểu thư nghịch ngợm của Phượng Hoàng tộc. Giọng nói nàng trong vắt như tiếng chim Ca lăng tần già của Phật Đà Gia trên Tây Phương Phạn Cảnh: "Tiểu nữ bái kiến ân nhân, đa tạ người đã năm lần bảy lượt cứu mạng tiểu nữ."

Phượng Cửu có chút ngạc nhiên, không biết mình đã cứu mạng nàng ta bao giờ mà lại những "năm lần bảy lượt", tuy vậy, Phượng Cửu lại nghĩ tiếp: "Có thể ta không cứu, nhưng Bạch Lan tiểu thư mà ta đang mang thân phận này đã từng cứu,  bây giờ gặp lại thì mỹ nhân này hành lễ đa tạ." Nghĩ vậy nên Phượng Cửu mỉm cười phẩy tay nói: "Chuyện nhỏ thôi mà, Cô Cô và Tứ Thúc ta thường dạy dỗ trong lúc hành tẩu giang hồ hoặc hạ phàm rèn luyện, thấy chuyện bất bình nhất định không được ngó lơ, ngược lại phải ra tay tương trợ. Ơn nhỏ nhoi ngươi không nên để trong lòng." Mỹ nhân hồng y dịu đang mỉm cười, nàng nói: "Không biết có việc gì mà nhọc lòng ân nhân tiểu thư đến tận Nhược Thuỷ hà, lại còn dùng cả pháp bảo dưới chân để khuấy đảo nước sông?"

Bạch Phượng Cửu tươi cười nói: "Chỉ là ta tình cờ ngao du sơn thuỷ ngang qua, thấy nước sông xanh thẳm phẳng lặng, cảnh đẹp xao lòng nên đã nghịch ngợm một chút. Nàng nói chuông đồng lục lạc dưới chân ta là pháp bảo sao? Nó có oai lực thế nào mà sao ta lại không biết nhỉ?" Hồng Y mỹ nhân mỉm cười trả lời: "Tiểu nữ cũng chỉ được nghe qua lời kể của Thái Tử Điện Hạ bên Ma Tộc mà thôi. Chuông đồng này cũng giống như một áo áp bảo vệ cho chủ nhân của nó khi gặp nguy hiểm. Nhưng do tính chất của loại đồng quý đúc ra lục lạc, khi gặp nước Nhược Thuỷ, Nại Hà, Huyết Hải tuỳ từng loại nước mà trở thành từng loại pháp bảo khác nhau, công năng cũng khác nhau. Vừa rồi tiểu thư dùng chân có chuông đồng khuấy đảo nước Nhược Thuỷ Hà, nhưng do người không dụng tiên pháp mạnh vào pháp bảo nên chỉ tạo ra chuỗi âm thanh thần tiên, khiến kẻ chập chững tu tiên được rút ngắn thời gian, ma quỷ sơ đạo khởi tâm từ."

Mỹ nhân Thanh Khâu nghe tới đây khẽ gật gù thích thú: "Ahh hoá ra đây chính là Nhược Thuỷ Hà, từ chỗ này đi đến Thanh Khâu không xa, lần sau gặp ta sẽ nói chuyện với ngươi nhiều hơn, lần này thời gian rong chơi của ta hữu hạn. Cáo từ!" Nói đoạn Phượng Cửu định nhanh chóng rời đi thì bị một bàn tay mạnh mẽ giữ chặt lại, sau lưng nàng vang lên chất giọng nam trầm khàn đặc trưng quen thuộc, cùng lúc đó còn có cả mùi chiên đàn hương thoang thoảng sang trọng: "Nàng còn định đến Thanh Khấy làm loạn sao?"

Bạch Lan reo lên: "Đông Hoa gia gia, ngài cũng đến rồi sao?" Bất ngờ cũng đôi bàn tay ấy vòng sang ôm siết chặt lấy eo nàng, siết chặt đến mức nàng cảm thấy có phần khó thở, khuôn mặt tuấn tú của vị Tôn thần đến từ cửu trùng thiên gần sát gương mặt mỹ miều của nàng, gần đến mức nàng có thể nghe rất rõ nhịp thở của ngài. Giọng vị tiền bối vẫn trầm khàn vang lên một cách dứt khoác: "Nàng vừa gọi ta là gì?"

"Là Đông Hoa gia... uhm ... uhm ... là Đông Hoa Đế Quân, người cũng đã đến rồi sao?" Lúc này, vòng tay ấy đã thả lỏng ra hơn một chút, nhưng hai gương mặt nam thanh nữ tú vẫn rất gần nhau, Phượng Cửu bị đôi mắt sâu thăm thẳm ấy làm cho đầu óc có phần mụ mị. Cảm giác này giống như cảm giác của một kẻ xấu số nào đó bị trúng Mê Hồn Thuật của Cửu Vỹ Hồ Tộc Thanh Khâu. "Chẳng lẽ Đông Hoa Đế Quân cũng biết thuật pháp này của Thanh Khâu sao? Nhưng ta vốn là Cửu Vỹ Hoả Hồ vốn dĩ không thể bị thuật này ảnh hưởng đến thần trí, vậy tại sao ta lại bị đôi mắt này làm mê hoặc thân tâm?" Tiểu Cửu thầm nghĩ, mắt vẫn không rời gương mặt tuấn tú của vị Tôn thần áo tím này.

"Lần này ta không phạt nàng, nhưng còn dám tái phạm thêm lần nữa, đừng trách ta nặng tay." Đông Hoa doạ dẫm tiểu hồ ly, rồi như một phản xạ rất tự nhiên từ trong tiềm thức, Cửu Nhi đưa tay lên vuốt ve cặp chân mày xếch  trên gương mặt gần như không có khuyết điểm của chàng, giọng dịu dàng hẳn: "Chàng... nỡ lòng ra tay với ta sao?" Đông Hoa vẫn giữ nguyên thái độ lặng im, ánh mắt tươi lên nhiều phần, nhưng ánh nhìn như vẫn xoáy sâu vào tâm tư Tiểu Phượng Cửu. Chàng để mặc cho những ngon tay thon dài mịn màng của tiểu hoả hồ nghịch ngợm trên mặt mình, vòng tay vẫn ôm chặt Thanh Khâu mỹ nhân chẳng lơi.

Tiểu Cửu phút chốc suýt quên mất thân phận Bạch Lan tiểu thư của mình, chìm đắm trong vòng tay của Thiên địa cộng chủ Đông Hoa tử phủ Thiếu Dương Đế Quân.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com