ZingTruyen.Info

Tam Sinh Tam The Cham Thuong Thu Ngoai Truyen Tac Gia Lam Tuong Vi

"Dung mạo nơi sâu thẳm khắc ghi
Lạc bước Đàn Lâm mỹ nhân bạch y
Nhớ bóng người tận trong hồi ức
Phật độ đời ly thương chẳng dứt."

~~~***~~~

Phật Đà Gia ở Tây Phương Phạn Cảnh trên đường đi hoằng pháp lợi sinh ở cung trời Hoá Lạc cho các bậc Tha Hoá Tự Tại chúng, trên đường trở về ngang qua Bích Hải Thương Linh, bấm đốt ngón tay biết rằng đến lúc vị Thiên Địa Cộng Chủ Đông Hoa Tử Phủ Thiếu Dương Đế Quân chịu Tru Tâm ứng kiếp, ngài liền vén mây nhìn xuống. Bên bờ thánh địa, nơi biển và trời giao nhau, có đôi uyên ương khổ mệnh đang ngồi trong kết giới đỏ rực của Kim Cang Tát Đoả Hàng Yêu Phục Ma Chướng, chịu trăm ngàn đau thương, Phật Đà Gia hiện linh ảnh quang minh vô đẳng luân giữa mây ngàn vàng vọt, giọng trầm vang lên xoá đi không khí tang tóc đang bao trùm: "Đông Hoa Đế Quân, chúng sinh trong thiên địa lục giới chẳng ai thoát được nhân quả luân hồi, kể cả thần tiên cũng không ngoại lệ. Ngài hà tất phải cố chấp."

"Nếu ta vẫn cố chấp thì thế nào?" Đế Quân chẳng còn chút biểu cảm gì trên mặt nữa, tay vẫn ôm chặt tiên thể Thanh Khâu mỹ nhân.

"Hại mình hại người, tang thương chẳng dứt." Phật Đà Gia đáp

"Rốt cuộc ta vì thái bình ở Tứ Hải Bát Hoang này bao nhiêu vạn năm qua, tự tay xoá tên mình trên Tam Sinh Thạch, ta sai chỗ nào?" Chàng u uất hỏi.

Phật Đà Gia nhân từ nói: "Sắc tức thị không, không tức thị sắc. Sắc bất dị không, không bất dị sắc. (Tạm dịch: Có chính là không, không chính là có. Có chẳng khác không, không chẳng khác có) Sai sai đúng đúng, muốn có câu trả lời, ngài hãy tự mình đến Vân Yên khê. Tiểu hồ ly này chỉ là hồn rời khỏi xác, gần cạn tiên nguyên nhưng chút ít khí tức hiếm hoi vẫn còn. Ngài hãy để tiên thể nàng ấy vào Hàn Băng động, ta sẽ làm một tiên chướng hộ thể xung quanh. Khi ngài đã tìm được câu trả lời, từ Vân Yên trở về, tiên chướng ở động sẽ tự khắc được phá bỏ."

Nói đoạn Phật Đà Gia trước khi về lại Tây Phương Phạn Cảnh khẽ phẩy nhẹ ngón tay, kết giới Kim Cang Tát Đoả đỏ rực tan biến. Đông Hoa chầm chậm bế Phượng Cửu trên tay bước vào động. Mặc Uyên và phu thê Dạ Thiển cùng Ti Mệnh từ nãy giờ quỳ phục dưới đất khi thấy linh ảnh của Phật Đà, mãi đến bây giờ mới đứng lên, Mặc Uyên nói: "Để có thể độ kiếp được cho Đông Hoa Đế Quân, đúng thật chỉ còn Phật Đà Gia."

Đế Quân sau khi đặt Cửu Nhi lên giường thạch, dụng pháp hoá ra một chậu nước ấm, chàng tự tay lau đi vết máu loang trên mặt nàng, chăm sóc tỉ mỉ xong, chàng kéo chăn đắp kín lên cổ cho tiểu mỹ nhân, cúi xuống đặt một nụ hôn lên bờ môi đang nhợt nhạt chẳng còn chút sinh khí nào của tiểu hồ ly rồi thì thào: "Cửu Nhi, ngủ ngoan, đừng làm loạn nữa. Bổn Đế Quân đi giải quyết chính sự, sẽ về với nàng nhanh thôi." Đôi mắt ngân ngấn nước, chàng cầm theo chuông đồng lục lạc mà nàng thường đeo dưới chân và Thương Hà Kiếm bước ra ngoài. Hàn Băng động lập tức biến thành một khối ngọc Lục Bảo toả hào quang lấp lánh. Đông Hoa Đế Quân hướng đôi mắt sắc hơn ánh kiếm Thương Hà nhìn về phía Bắc Hoang, rồi tan thành làn khói hư ảo.

Bạch Thiển chỉ biết im lặng, hết nhìn phu quân lại nhìn sang sư phụ Mặc Uyên. Ti Mệnh Tinh Quân chắp tay kính cẩn thưa: "Tiểu Tiên to gan, xin phép Thiên Quân và Mặc Uyên chiến Thần đến Vân Yên Khê một chuyến, không dám nói là giúp đỡ cho Đế Quân, nhưng cũng phòng khi Lão nhân gia ngài ấy cần trợ thủ, lại càng là để tự mình minh oan cho chính mình." Mặc Uyên mỉm miệng hiền từ nói: "Ngươi hãy cầm theo thứ này mà phòng thân." Chiến Thần đưa tay lên liền hiện ra một thanh đoản đao nói tiếp: "Ta nghĩ đây cũng là kiếp số của ngươi, là phúc không phải hoạ, là hoạ không thể tránh." Ti Mệnh nhận lấy rồi chắp tay hành lễ cáo từ.

~~~***~~~

Bạch Phượng Cửu tỉnh giấc thấy mình đang nằm dưới gốc một đại thụ giữa rừng, quần áo lấm lem đầu tóc rối rắm, đứng lên phủ bụi, dùng tay chải lại qua loa lọn tóc rối, lòng thầm lo lắng vì bị lạc đường mất rồi. Nàng nhăn mặt, cắn môi suy nghĩ, rõ ràng là đang bị Xích Viêm Kim Nghê Thú truy đuổi ở Cầm Nghiêu Sơn, trong lúc sơ ý bị đập trúng một thân cây rồi ngất đi, chẳng hiểu sao tỉnh dậy đã thấy ở nơi quỷ quái này. "Giờ thì hay rồi, không kịp về mừng sinh thần của cô cô, kiểu gì phụ thân cũng sẽ đánh đòn ta vì tội trốn đi chơi." Nàng thầm lo lắng. Rồi nàng bất chợt phát hiện ra sau lưng mình có một đôi cánh với những lông vũ màu trắng lấp lánh những hạt kim sa ánh đỏ li ti. "Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này?" nàng tròn xoe mắt thở dài, cố gắng thử xoè hẳn chín cái đuôi ra để kiểm tra nhưng đành bất lực. Phượng Cửu tự an ủi mình: "Chắc là lúc bị Xích Viêm Kim Nghê Thú truy đuổi, ta đã dụng pháp hoá ra đôi cánh này để bay đi cho nhanh, rồi có lẽ do bị nội thương khi đập vào thân cây ngã xuống nên bây giờ tạm thời chưa thu pháp lại được." Tính cách biếng nhác tu học, nên nàng cũng mặc kệ, chẳng buồn suy nghĩ tới việc dụng pháp biến thân lại thế nào. Hơn nữa Tiểu Cửu lại cố ý đập cánh bay lên, thử chao lượn vài vòng với đôi cánh lấp lánh này, thấy cảm giác rất thú vị, nên cứ thế bay tiếp trên không, tìm đường về lại Thanh Khâu.

Bay ra đến gần bìa rừng, nàng thấy một lão tiên gia tóc trắng như cước, khoác áo choàng tím đang đấu với mười mấy tên ma đạo hắc y, tiên khí của vị lão tiên này khá yếu ớt, lại không thấy lão sử dụng tiên pháp nàng đoán là Thổ Địa gia gia của rừng này. Càng nguy hiểm hơn là lão đang đứng bất động, tay chẳng có một tấc sắt nào, xung quanh đã bị bao vây bởi bọn hắc y. Bạch Phượng Cửu nhớ đến lời cô cô từng dạy: "Thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ, như vậy mới đúng là bản lĩnh của một Thanh Khâu Đế Cơ trong tương lai." Lại ngẫm nghĩ khi về tới Thanh Khâu, kể ra chiến tích cứu Thổ địa gia gia này cũng có thể lấy công chuộc tội, phụ thân sẽ không đánh đòn nàng nữa, liền xếp cánh đáp xuống đất. Mặt đối mặt với lão tiên gia yếu ớt, nàng cố gắng dụng pháp để rút Đào Chú kiếm của mình ra nhưng hỡi ôi, cố mãi mà chẳng thấy kiếm đâu. Bản chất thông minh, nàng quan sát thấy có kiếm của vài tên hắc y nhân đã bị diệt nằm dưới đất, vội vội vàng vàng thi pháp, tuỳ tiện nhặt hai thanh kiếm lên dùng tạm. Đưa một thanh kiếm vào tay vị lão tiên tóc bạc trắng như cước đang khoác áo choàng tím, nàng nói: "Thổ Địa gia gia, dùng tạm binh khí này để hộ thân đi, ta giúp lão một tay."

Lão tiên gia yếu ớt đó có vẻ cảm động vì sự nghĩa hiệp của nàng, Phượng Cửu nghĩ vậy, nên lão ngạc nhiên, mắt mở to còn ngân ngấn lệ nhìn nàng không rời. Lúc này nàng mới nhìn kỹ, thấy gương mặt của Thổ Địa gia gia còn rất trẻ dù rằng tóc đã bạc phơ, người lão toát ra một mùi chiên đàn hương sang trọng, dễ chịu tạo cho Phượng Cửu một cảm giác gì đó rất quen thuộc, theo phán đoán có lẽ Lão đã dùng dịch dung thuật cho mình trẻ lại để tiện bề hành tẩu, nhưng do tiên lực còn kém nên chỉ có thể biến hình được đến như thế. Nàng không nhịn được đã phì cười, thầm nghĩ: "Không ngờ Thổ địa này tiên pháp còn kém hơn cả ta, dùng dịch dung thuật tệ hại đến vậy." Mà dường như Lão cũng tự hiểu được sự kém cỏi của Lão, nên lúc phì cười nàng thấy lão cũng có hơi ngượng ngùng nhếch mép lên một chút.

Bị bọn hắc y hung hãn vây quanh, một tay nắm chặt tay Lão Thổ Địa áo tím này, tay còn lại
nàng thủ kiếm đưa lên mắt trừng trừng quan sát bọn hắc y ma đạo, nàng nói dõng dạc: "Các ngươi ỷ đông ăn hiếp một Lão Thổ Địa gia gia yếu ớt, thiệt chẳng biết xấu hổ. Hôm nay bổn cô nương sẽ thay trời hành đạo."

"Thổ Địa gia gia..." Lão tiên gia bất giác nói theo rồi nắm chặt lại tay nàng. Có lẽ là lão vừa quá sợ bọn ma đạo này, lại vừa cảm kích nàng nên mới thế. Nói đoạn nàng bắt đầu ra lực dùng tiên pháp và kiếm pháp, nhưng khổ nỗi đôi cánh lại không nghe lời nàng, tự nhiên lại xoè to ra vỗ nhẹ mấy cái mà bụi đã mù mịt, khi nàng cố gắng xếp cánh vào được, bụi tan đi thì đã thấy bọn hắc y nằm lăn lông lốc dưới đất. Phượng Cửu lại thầm nghĩ: "Sức mạnh của đôi cánh này thật lợi hại" Rồi quay sang xem tình hình Thổ Địa thế nào, nàng thấy lão vừa mới buông tay xả ấn ra, nàng cho rằng lão quá hoảng sợ nên định bắt ấn để tạo kết giới hộ thân đây mà. Tiểu Cửu quan sát bọn hắc y có vẻ hoảng loạn, nên chúng vội vàng biến thành làn khói đen tan đi.

Phần Lão Thổ Địa hình như vẫn còn rất lo lắng, cứ nắm chặt tay nàng, mắt tròn lên ngân ngấn nước nhìn nàng không rời, có lẽ vì cảm kích hành động nghĩa hiệp vừa nãy của nàng chăng. Tỏ vẻ khiêm tốn, Phượng Cửu nói: "Thổ Địa gia gia, lão không cần cảm kích ta. Thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ là điều nên làm, mặc dù gia đạo ta có truyền thống hàm ơn nhất định phải trả ơn, nhất là ơn cứu mạng, nhưng lão lớn tuổi rồi, tiên khí lại yếu ớt như thế, lão xem ... dịch dung thuật của lão không thể biến nổi mái tóc thành màu đen, làm sao đủ sức để báo ơn cho ta được. Lão không cần phải áy náy. Cáo từ."

Lão Thổ Địa vẫn cứ nắm chặt tay nàng chẳng chịu buông, nàng lại nói: "Lão đừng lo, bọn chúng có lẽ không dám quay lại nữa." Thổ Địa vẫn cứ nắm tay nàng không buông, nàng tiếp lời: "Ta đã nói rồi, lão không cần phải trả ơn ta mà." Thấy Thổ Địa vẫn cố nắm tay mình để theo báo ân, nàng thở dài: "Lão buông tay ta ra!" Thổ Địa thật sự rất cố chấp, nắm tay nàng mãi, còn hỏi: "Nàng định đi đâu?" Sợ lão đòi theo để báo ơn cứu mạng, Phượng Cửu nói: "Ta vốn định về..." Chưa kịp nói hết câu gió thốc đã nổi lên, bụi lá lại mịt mờ. Khi bụi tan đi, xuất hiện trước mặt nàng là một Lão bà bà và một cô nương rất trẻ theo hầu, cùng với một toán gia nô. Lạ một điều sau lưng họ đều có cánh vũ mao như nàng, nhưng sau đó họ liền thu được cánh vào, trở thành nhân dạng bình thường, không giống nàng hiện tại. Lão bà bà nói: "Bạch Lan, nghịch ngợm đủ rồi, mau theo ta về." Quay sang Thổ Địa, bà bà nói: "Mong ngài hãy nể mặt lão thân thả tôn nhi ta ra, nó có nghịch ngợm vô lễ gì với ngài, lão thân tạ lỗi thay vậy."

Thổ Địa có vẻ ngạc nhiên, nheo mắt nhìn lão bà trầm ngâm một chút, Phượng Cửu vì muốn nhanh chóng thoát khỏi sự đeo bám để báo ân, đành dùng hạ sách nói thêm vào: "Lão xem, Bà bà cũng đã đến đón ta về rồi, ngài không cần phải theo ta để báo ân đâu." Quả nhiên Thổ Địa  suy nghĩ một chút rồi buông tay, đôi mắt lão nhìn nàng rất kỳ quặc, có lẽ lão áy náy.

Tiểu Cửu ngoan ngoãn đi theo lão bà một đoạn rồi canh lúc mọi người không chú ý, nàng tung cánh định bay thoát thân, nào ngờ bị bà bà dùng dây trói tiên trói chặt lại dẫn về một khu biệt viện, nhốt vào phòng, tạo một tiên chướng bao bọc bên ngoài, cho một nhũ mẫu  bên cạnh hầu hạ. Nàng thở dài, đúng thật là quá xui xẻo, còn vị Bạch Lan cô nương mà bà bà nhầm lẫn với nàng là ai, sao tự nhiên hoạ vô đơn chí thế này. Nàng quay sang hỏi nhũ mẫu: "Người tên gì"
Vị nữ đáp: "Ta hiện tại đang là Cát Nương, nhũ mẫu của nàng."
Tiểu Cửu lẩm nhẩm: "Hiện tại đang là..." rồi như hiểu ra đc phần nào, nàng reo lên: "Ahhh..., thế là ngươi cũng rơi vào hoàn cảnh như ta sao? Vậy trước đây ngươi là ai?"
Cát Nương phì cười: "Ta vẫn là Cát Nương, nhưng là tam thập bát đệ tử tục gia của Ni Trưởng Kiều Đàm Di - Xá Vệ thành."
Phượng Cửu tuy không thích học Phật, nhưng những tên tuổi hàng đầu ở Tây Phương Phạn Cảnh cũng đã từng nghe qua. Ni trưởng Kiều Đàm Di vốn là nữ đại đệ tử của Phật Đà Gia, vị nhũ mẫu này lại là tam thập bát đệ tử tục gia của Ni Trưởng chẳng phải pháp lực oai phong lắm sao, thiệt là ngưỡng mộ quá. Nàng gật gù nghĩ... nhưng không ngờ, Cát Nương lại bị rơi vào hoàn cảnh thê lương, phải làm nhũ mẫu cho cô nương Bạch Lan này, nàng hỏi tiếp: "Tại sao Cát Nương lại bị bắt vào đây giống ta?"

Cát Nương cười phúc hậu: "Tiểu a đầu, là Phật Đà gia muốn ta độ kiếp cho ngươi. Ta với ngươi xem ra cũng có chút duyên phận, mẫu thân của vị Bạch Lan cô nương mà ngươi đang mang thân phận này, lúc còn sinh thời thích học Phật, là một người nhân từ, có tấm lòng bồ tát thấu tận đến Tây Phương. Vi sư Kiều Đàm Di vì cảm kích tấm chân tình ấy mà sai ta đến để hoá độ nàng ta. Tuy nhiên nghiệp chướng sâu dày, mẫu thân của Bạch Lan đã vũ hoá khi vừa mới lâm bồn. Bây giờ ngươi đang mang thân phận Bạch Lan, không thể tuỳ tiện ăn nói hành động ngông cuồng được nữa."

Phượng Cửu thở dài nhăn nhó: "Cát Nương, người xem, chuyện Bạch Lan cô nương và mẫu thân của nàng đâu có liên quan gì đến ta, sao bây giờ ta bị bắt nhốt ở đây. Người có cách nào cứu ta ra không?"

Cát Nương ôn tồn giải thích: "Bạch Phượng Cửu, ngươi bị rơi vào Quá Khứ Vị Lai Điệp Thời pháp và Điệp Vũ Trụ Pháp, không có cách nào thoát ra được. Kể cả ta cũng không có cách đưa ngươi ra khỏi đây, vì đó là kiếp số của ngươi. Ta đến đây để độ kiếp cho ngươi, nhưng ngươi đến đây lại là độ kiếp cho một vị Tôn Thần khác. Sinh mạng của vị Tôn Thần này gắn liền với sự tồn vong, thái bình của tứ hải bát hoang, thiên địa lục giới. Ngươi nên nhớ, thân phận của ngươi bây giờ là Bạch Lan cô nương của Phượng Hoàng tộc thuở hồng hoang, ngươi không được tuỳ tiện hành động thay đổi quá khứ, nếu không hậu hoạ khó lường."

Phượng Cửu reo lên: "Phượng Hoàng tộc, vậy chẳng phải chỉ cần ta đi tìm lão phượng hoàng Chiết Nhan là sẽ giải quyết đc rồi sao?!" Nghĩ là làm, nàng định lao ra cửa đi tìm Chiết Nhan liền bị Cát Nương giữ lại bảo: "A đầu ngốc, Chiết Nhan lúc này còn đang học nghệ chỗ Phụ Thần, ngươi biết tìm hắn ở đâu sao? Vả lại, cho dù ngươi tìm đc hắn, ngươi nghĩ hắn biết Bạch Phượng Cửu là a đầu nào à?"

Phượng Cửu thất vọng nói như khóc: "Tại sao hắn lại không biết ta được, kiếm pháp và tiên pháp của ta chẳng phải là hắn và Tứ Thúc truyền dạy hay sao?"

Cát Nương tập hạnh nhẫn, giải thích: "Vừa nãy ta đã nói, a đầu ngốc ngươi bị rơi vào Điệp Vũ Trụ Pháp và Quá Khứ Vị Lai Điệp Thời Pháp, tức là thuật pháp gấp ép hai không gian ở hai nơi khác nhau vào làm một, và thuật pháp gấp ép hai quãng thời gian khác nhau vào làm một, kẻ nào rơi vào thuật pháp này thì hồn phách bị kéo về đúng thời điểm nơi chốn mà người thi pháp cố ý muốn. Ngươi bị đưa về Tứ Hải Bát Hoang thuở sơ khai, chiến tranh Tiên Ma tranh giành liên miên, hồn phách lại bị nhập vào Bạch Lan cô nương này, nên bây giờ ngươi thân mang trọng trách như nàng ta đã từng làm để bảo vệ thái bình của Tứ Hải Bát Hoang. Ngươi không được tuỳ tiện hành động nữa."

Phượng Cửu trầm ngâm: "Ra là vậy, nhưng sao ta chưa từng nghe qua có vị cô nương Bạch Lan nào ở Phượng Hoàng tộc của Chiết Nhan lại có công lớn bảo vệ Tứ Hải Bát Hoang nhỉ?!"

"Vậy thì ngươi cứ ngoan ngoãn từ lời nói đến hành động cho giống nàng ta, ngươi sẽ hiểu được sớm thôi." Cát Nương cười rất hiền, rồi phất tay áo, bày ra giữa phòng một bồn nước nóng với nhiều loại tiên thảo thơm nồng, và một bộ váy lụa trắng để trên giường được phủ đệm gấm hoa lam, bảo nàng tắm rửa thay đổi trang phục cho giống Bạch Lan cô nương. Lúc này nàng soi bóng mình xuống bồn nước mới phát hiện ra, vết bớt hoa phượng vũ giữa trán mình đã biến mất, liền than vãn tiếc nuối: "Cát Nương vết bớt hoa đỏ của ta đâu rồi, ta vốn thấy nó rất đẹp mà, cô cô ta là một Đại Mỹ Nhân của Thanh Khâu cũng khen rằng nó rất đẹp. Cô cô thích nó, ta cũng thích nó."

Cát Nương lại cười: "Huhm... tiểu a đầu ngốc này, ngươi sẽ sớm có lại vết bớt hoa thôi, kiên nhẫn một chút đi."

Phượng Cửu lại nắm tay Cát Nương hỏi: "Người dạy ta xem, bây giờ phải làm thế nào để cất đi đôi cánh vũ mao này. Khi muốn di chuyển nhanh, có nó quả thật rất tiện, nhưng bình thường lại quá vướng víu, ta lại không thể chủ động điều khiển nó được ."

Cát Nương bật cười: "A đầu ngốc... đúng là a đầu ngốc!" Rồi người thì thào vài câu chú để điều khiển đôi cánh vào tai Phượng Cửu - bây giờ là thân phận Bạch Lan tiểu thư của Phượng Hoàng tộc. Bạch Lan bắt đầu tuỳ ý sử dụng được đôi cánh của mình, thích chí ôm chặt tay Cát Nương, tựa đầu vào vai lão cười khúc khích cảm tạ. Nhũ mẫu nhắc nhở Bạch Lan tắm rửa thay y phục, nói đoạn nhìn ra cửa sổ hướng hoa viên của biệt viện, lão phẩy tay cửa sổ liền đóng sập lại trong ánh mắt khó chịu và cặp chân mày hơi chau lại của một vị tiên gia khoác áo choàng tím, mái tóc trắng dài bay bay trong gió thoảng mùi chiên đàn hương đang ngồi trên mái ngói cao của biệt viện nhìn đối diện vào cửa sổ tư phòng của Bạch Lan tiểu thư.

Cát Nương giúp Bạch Lan thoát y trầm mình trong bồn nước nóng rồi cáo lui bước ra để vào bếp chuẩn bị bữa tối cho nàng. Ra khỏi phòng, nhũ mẫu lưu lại một tí ở cửa, dùng tâm thuật nói chuyện với vị đại tiên gia áo tím đang ngồi trên mái ngói của biệt viện: "Thiết nghĩ ngồi trên cao nhìn trộm nữ tử Phượng Hoàng tộc tắm không phải là hành động chủ ý của cung chủ Thái Thần Cung."

Vị tiên gia tuấn tú nhếch môi, dùng tâm thuật trả lời: "Huhm... nực cười, ta không cần thiết phải nhìn trộm. Cửu Nhi vốn dĩ là hôn thê của ta. Nàng đang ứng kiếp, ta âm thầm bảo vệ cho nàng, độ kiếp cho nàng, âu là lẽ thường, không dám phiền Cát Nương của Xá Vệ thành."

Cát Nương theo hầu Ni Trưởng Kiều Đàm Di đã lâu, cũng là bậc tịnh thánh, tính cách nhu hoà, lão mỉm cười hiền lành đáp: "Lài ai đang ứng kiếp, ai đang độ kiếp cho ai, ai là của ai, hạ hồi phân giải. Lão Thân chỉ khuyên ngài, trong Quá Khứ Vị Lai Điệp Thời pháp này ngài không được phép tuỳ tiện dùng tiên pháp, càng không được phép sửa đổi quá khứ, nếu không hậu quả của nó thế nào với Bạch Phượng Cửu đang trong Hàn Băng Động ở Bích Hải Thương Linh chắc ngài đã rõ. Cát Nương ta chỉ là theo lệnh của Phật Đà Gia đến độ kiếp cho mẫu tử Bạch Lan tiểu thư kia mà thôi. Kiếp số của mẫu tử họ, gắn liền với kiếp sô và trọng trách của ngài đối với thái bình của Tứ Hải Bát Hoang. Mong ngài cẩn trọng."

"Ta có điều muốn hỏi Cát Nương" Vị tiên gia áo choàng tím nói: "Vậy thời điểm này ta đang ở đâu, làm gì trong quá khứ, tại sao ta chẳng có chút ấn tượng gì khi đây chính là quá khứ của ta?"

Nhũ mẫu vẫn từ tốn: "Thời điểm này ngài đang ở đây, đang dụng tâm thuật nói chuyện với ta, Là bởi vì ngài chưa vũ hoá, hồn phách khí tức tiên thể của ngài trong quá khứ hay vị lai đều là một, thế nên ngài vẫn chính là bản thân mình trong quá khứ. Còn vì sao ngài không có chút ấn tượng gì về việc này trong tiềm thức của chính ngài, thì nhọc công ngài tự tìm hiểu lấy số kiếp của mình cũng như mối tương quan của mẫu tử Bạch Lan và Thanh Khâu Bạch Phượng Cửu."

Vị tiên gia khôi ngô khoác áo choàng tím im lặng đăm chiêu, Cát Nương dụng tâm thuật nói tiếp: "Bây giờ Lão Thân phải chuẩn bị bữa tối cho Bạch Lan tiểu thư, không dám phiền ngài nữa. Cáo từ"

Lão Nương đi khuất một lúc, Bạch Lan tiểu thư đã xiêm y chỉnh tề, mở cửa sổ chống tay ngắm nhìn nắng chiều rọi xuống hậu hoa viên, nàng khẽ thở dài lẩm bẩm: "Bạch Phượng Cửu ơi là Bạch Phượng Cửu, vừa không được uống rượu mừng sinh thần của cô cô, vừa bị giam cầm ở đây, lại còn phải gánh trọng trách quỷ quái gì nữa với tứ hải bát hoang, xem ngươi phen này chừng nào mới thoát ra được cái thuật pháp yêu ma điệp thời điệp vũ gì gì đó." Đang chán nản thì nàng bỗng giật mình, xuất hiện trong phòng nàng bây giờ chính là Thổ Địa gia gia áo tím mà chiều nay nàng vừa mới ra tay tương trợ. Vộ vội vàng vàng khép cửa sổ lại, Nàng ủ rủ nói: "Thổ Địa Gia gia à, ta biết lão là tốt bụng, hàm ơn phải trả ơn, nhất là ơn cứu mạng, nhưng ta không cần lão báo đáp đâu."

Thổ Địa áo tím dang hai tay ra, mặt có vẻ ấm ức, nhướng mắt hỏi: "Trông ta ... tệ hại như một Thổ Địa gia gia sao?" Phượng Cửu vốn được Cô Cô và Phụ Thân giáo dưỡng rất tốt,  so tuổi tác thì vẫn phải kính trọng Thổ Địa vài phần dù tiên vị nàng cao hơn Thổ Địa, nhưng nàng lại không thể nhịn được cười, mặc dù đã cố mím chặt môi ... cuối cùng... cũng phì ra: "Hi hi... lão tự nhìn mình xem, tiên khí lão yếu ớt như thế, đến dịch dung thuật lão dùng... quả tình là... rất tệ. Không thể biến nổi mái tóc đen lại, vậy mà còn không chịu thừa nhận."

Thổ Địa có vẻ rất tức tối, nheo mắt lườm nàng, nhưng không nói gì nữa, có lẽ lão vẫn nhớ ơn cứu mạng hôm nay nên kính trọng mình, nàng nghĩ vậy nên có chút áy náy, cố gắng mở miệng nói một câu an ủi lão: "Lão đừng buồn, thật ra tiên pháp và tiên khí kém cỏi thì có thể tu luyện được, chỉ có lòng dạ tốt xấu trong thâm tâm mỗi người là thứ khó tu luyện nhất thôi. Ta vẫn cảm thấy lão là vị tiên gia tốt, biết ghi nhớ cái ân cứu mạng của ta với lão hôm nay."

Vị Thổ Địa áo tím tóc thoảng chiên đàn hương vẫn im lặng chau mày nhìn nàng vẻ tức tưởi, một lúc sau lão dụng pháp, xoè ra trên tay một chuông đồng lục lạc đưa cho nàng. Lão nhìn nàng, rồi nhìn xuống dưới chân nàng, hất mặt ý bảo lấy chuông đồng lục lạc tự đeo xuống chân mình. Phượng Cửu lắc đầu lia lịa từ chối mặc dù rất thích món quà báo ân này của Thổ Địa. Lão thấy nàng từ chối, liền bế xốc nàng đặt lên chiếc giường gần đó, rồi tự ý cầm chân nàng lên, đeo chuông đồng lục lạc vào, lão gằng giọng một chút: "Không được gỡ ra". Lúc Thổ Địa tóc trắng bế xốc nàng lên, cảm giác gì đó rất quen thuộc lại trỗi dậy trong tim Phượng Cửu mà nàng không thể lý giải được, nhưng tiếng leng keng vui tai của chuông đồng khiến nàng nhanh chóng quên đi cảm giác kỳ lạ đó. Nàng ngồi yên trên giường đung đưa chân để chuông đồng kêu to hơn rồi cười tủm tỉm thích thú, Thổ Địa nhìn nàng như thế cũng mỉm môi, miễn cưỡng cũng gọi là lão cười.

Như chợt nhớ ra nàng phóng bật lên khỏi giường, lay lay tay áo tím của vị Tiên gia tóc trắng bảo: "Thổ Địa gia gia, lão là Thổ Địa nơi này nên vào được tiên chướng mà ko bị phát hiện, vậy lão có thể giúp ta, mang ta ra ngoài đi chơi đêm nay được không."

Vị tiên gia áo tím cau mày, vẻ khó chịu thực sự hiện trên mặt, lão nói: "Ta không phải Thổ Địa gia gia, ta tên Đông Hoa." Tiểu Cửu thấy cái tên này quen lắm, nhưng bản chất ham chơi lười học, nàng cũng cho qua, không cần truy cứu nhiều, liền bảo: "Đông Hoa gia gia, tối nay lão đưa ta ra ngoài chơi đi." Vị tiên gia áo tím có vẻ mất kiên nhẫn, gằn giọng: "Là Đông Hoa Đế Quân, không phải Đông Hoa Gia gia." Phượng Cửu khựng lại lẩm bẩm: "Đông Hoa Đế Quân." Nàng thầm nghĩ chẳng phải là vị Thiên Địa Cộng Chủ cao cao tại thượng trên Cửu Trùng Thiên mà Chiết Nhan và phụ thân ta hay nhắc đến sao. Nhưng lúc này đang là thuở hồng hoang, sao lão nhân gia này đã tự xưng "Đế Quân" mà tiên khí yếu ớt như vậy nhỉ. Rồi nàng tự trả lời, có lẽ thời điểm này ngài ấy tu vi chưa cao nên mới thế, lại còn trở về được Thanh Khâu hiện tại của nàng, lão nhân gia này mà nhận ra được nàng chính là Bạch Phượng Cửu, to gan chê bai ngài ấy tiên pháp kém cỏi giống Thổ địa gia gia chắc chắn sẽ bảo phụ thân cho nàng một trận đòn nhừ tử.

Rồi nàng đưa tay sờ lên giữa trán, nhớ ra là vết bớt hoa đặc trưng của mình không còn, lão nhân gia chạy khắp các cõi trời cũng không biết nàng là ai, làm sao truy cứu được, nghĩ đến đây nàng lại cười một mình. Đông Hoa Đế Quân trầm giọng hỏi lại: "Còn nàng là ai?" Tiểu Hồ Ly định theo thói quen trả lời ta là Bạch Phượng Cửu tiểu đế cơ của Thanh Khâu, nhưng cũng may là ngừng lại kịp, nàng đáp: "Ta là ... Bạch Lan tiểu thư... Phượng Hoàng Tộc." Đế Quân nói: "Vậy ta sẽ gọi nàng là Bạch Nhi"

Ngập ngừng một chút nàng lại hỏi: "Đông Hoa gia... huhm ... huhm ... Đông Hoa ngài vào ra tiên chướng ở đây mà không bị phát hiện, có cách nào đêm nay đưa ta ra ngoài chơi được không?" Phượng Cửu nói xong lại thầm nghĩ, thật ra với tiên vị và tuổi tác của lão nhân gia ngài thì ta gọi hai tiếng "gia gia" âu cũng hợp lẽ mà.

Đông Hoa hỏi: "Nàng muốn đến đâu chơi?" Phượng Cửu trong thân phận Bạch Lan, đáp ngay mà chẳng cần suy nghĩ: "Thanh Khâu!" Nàng lại hắn giọng: "Huhm ... huhm... ta nghe nói ở Thanh Khâu phong cảnh rất hữu tình, nên muốn đến đó ngắm thử một lần." Thật ra trong lòng nàng đang muốn biết Thanh Khâu hồng hoang sẽ ra sao, có khác biệt gì với Thanh Khâu mà nàng đang sống.

"Được" Đế Quân dõng dạc nói: "Ăn tối xong, nàng hãy nói với Cát Nương là nàng mệt, muốn ngủ sớm, bảo Cát Nương đừng làm phiền, rồi giả vờ lên giường đắp chăn. Đợi đến lúc mọi người nghĩ là nàng đã an giấc, bổn quân sẽ đến đưa nàng dạo chơi Thanh Khâu một chuyến."

"Được! Quân tử nhất ngôn!" Phượng Cửu vừa nói vừa đưa ngón tay út lên. Đế Quân có vẻ ngơ ngác tròn mắt nhìn. Nàng cười khúc khích cầm tay Đông Hoa, lấy ngón út của chàng móc vào ngón út đang đưa lên của mình, hai ngón tay cái của họ chạm vào nhau, nàng bảo: "Làm thế này xem như đã là giao ước, ngài không được nuốt lời. Đêm nay ta đợi ngài." Ánh mắt Đông Hoa nhìn nàng không rời khiến nàng cảm thấy xốn xang trong lồng ngực, cảm giác thân thuộc vô bờ mà không tài nào lý giải được. Chàng khẽ nhếch môi, một thoáng cười bí ẩn hiện lên trên khuôn mặt thanh tú của vị đại Tông Thần áo choàng tím, tóc thoảng chiên đàn hương.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info