ZingTruyen.Info

TAI VÁCH MẠCH DỪNG

06. Ai Lại Hôn Một Em Bé Hư?

cent-lemen

Má ít comment quá cúuuuuuu

___________

Sẽ có những ngày làm người ta tan vỡ.

Đăng về nhà khi sau lưng là bầu trời chẳng còn xanh. Những bước chân triền miên dài mệt mỏi, trên thảm gạch hoa màu đỏ tươi. Gương mặt vụt đi cái nắng yếu ớt còn lấp ló trong hàng cây bụi gai. Đăng về, vứt chiếc cặp mạnh bạo như vứt một con vật thừa thải và nặng nề. Nó ngã mình, nằm xuống giường mệt mỏi.

Khi ấy trời đổ mưa. Mưa xối xả như những cơn sóng dồn dập lên mái hiên nhà. Nó chả buồn đóng cửa sổ, nó nằm đó, trơ mắt nhìn những giọt nước mưa đổ ồ ạt và bắn tứ tung xuống sàn ngay cạnh cửa sổ.

Và khi hàng mi nặng trĩu muốn ngủ thiếp đi thì vang đến tai đó là tiếng hét chói tai:

- Hải Đăng!

Đang buồn ngủ thì em giật thốt. Ngó đầu ra thì gặp gương mặt nhăn nhó của anh Tú. Anh nhíu chặt mày và đôi mắt trở nên giận dữ. Với gương mặt ngơ ngác, nó lí nhí:

- Đăng nè anh.

- Sao không đóng cửa sổ? Nước vào đầy nhà rồi này!

- Đăng quên...

Nó nép sâu vào tường. Anh nhíu mày càng chặt hơn, hắt hơi một tiếng, cố ngăn mình đừng giận quá lại bất cẩn. Anh Tú ngước mặt lên, gọi em bé xuống.

- Đăng lau lại sàn đi, cẩn thận kẻo ngã.

- Đăng đang mệt mà anh.

- Em không mệt, em chỉ đang lười biếng thôi.

Anh Tú nói xong thì bỏ đi. Chỉ còn em đứng đờ đẫn. Em mệt thật, sẽ có những ngày làm người ta mệt hơn nhiều kia mà. Đôi mắt đầy bất lực rũ xuống. Hải Đăng chằm chậm xoay người đi tìm đồ lau chỗ nước mưa. Em lau một cách vụng về.

- Anh Tú ơi.

Thằng bé gọi khi anh một lần nữa bước xuống. Lần này thì dịu dàng hơn. Anh vỗ lên vai em và bảo em nên đi thay quần áo thì hơn. Từ lúc về trường, Đăng vẫn mặc nguyên bộ đồng phục. Anh Tú lau cho sạch sàn giúp em.

- Anh Tú, Đăng không lười đâu. Đăng mệt thật.

- Trẻ con thì mệt cái gì?

- Đăng lớn rồi - Em phụng phịu.

Em lớn rồi, nghe đến đấy thì anh bật cười. Anh đang sấy tóc cho em vì bây giờ đang trở lạnh. Anh Tú lắm tiền thật. Lần đầu tiên trong đời em được thấy cái máy làm được tóc em khô mà da đầu không đau một tí nào. Tiếng máy sấy ngừng chưa lâu thì một tiếng ầm, mưa mỗi lúc một lớn.

- Chắc là giông rồi. Đăng gọi điện cho bà, nhắn bà mặc nhiều áo ấm đi em.

- Anh Tú! - Đăng bỗng nhiên giậm chân huỳnh huỵch.

- Làm sao?

Đăng tức giận đi tới, đánh vào người anh. Càng đánh càng hăng, mấy tiếng bôm bốp cứ vang lơn, đến khi anh xốc cổ áo em lên thì mới ngừng.

Lần này Hải Đăng thành công chọc anh Tú nổi đoá rồi.

Anh mất kiên nhẫn gằn giọng: "Làm sao?"

Nó bỗng sợ mà nhảy xuống, bước lùi ra xa. Trông anh Tú còn đáng sợ hơn con hổ trong thảo cầm viên nữa.

- Anh Tú, hu...

Nó rên trong họng. Anh Tú càng nhăn nhúm nét mặt.

- Anh hỏi làm sao? Có chuyện gì sao không nói?

Lần này nó mới chịu lên tiếng:

- Đăng cũng biết mệt mà.

Thì ra em cứ day dứt, chờ anh công nhận mình mệt thì mới thôi. Nhìn thằng bé nũng nịu như thế anh cũng không nỡ phạt. Lại tiến tới bế em lên.

- Đăng hơi nhẹ cân rồi đấy.

- Anh Tú nuôi Đăng béo để bỏ em hả? - Em gằn giọng.

Dù được bế thì hai má đỏ hây hây vui lắm cơ, nhưng anh chê em gầy thì em vẫn nổi giận, vẫn vùng vẫy chân. Khiến chút nữa thì hai người ngã nhào. Tú phải vỗ lên mông nó thì nó mới chịu ngưng.

- Khá quá nhở? Đã dám đạp anh Tú luôn rồi.

Ngoài trời sét đánh ầm ầm. Hải Đăng sợ run. Buổi ban chiều mặt trời đã khuất hẳn, trên không còn mấy hàng mây dày đằng đẳng. Hải Đăng muốn trốn vội, nhưng nhận ra cả thân mình đã nằm gọn trong tay anh. Tú bế Đăng sang phòng khác.

Bộ dạng địu em bé này rất êm. Thằng bé yên thân không vùng vẫy. Tú thi thoảng xoa vờn lên tóc em khi đang gọi điện cho bà. Bà chẳng thiếu quần áo ấm đâu, nhưng nhắn bà một tiếng thì người ta không chỉ ấm người. Ấm cả lòng cơ mà.

- Anh Tú ơi Đăng mệt hơi hơi... - Em thủ thỉ trong lòng anh.

- Ngước mặt lên - Anh địu đầu em.

Khi Hải Đăng giương gương mặt bầu bĩnh cùng đôi mắt tỏ ra mệt lắm, anh Tú hôn lên hai má và trán em. Hải Đăng níu áo anh, quàng tay lên cổ, thằng bé tỏ ra thích chí. Cái mệt mỏi cũng quên bẫng đi. Cái đầu nhỏ nhân dịp này được tựa lên vai anh Tú. Hải Đăng mê mân lắm.

- Hết mệt chưa Đăng?

- Còn hơi hơi.

Nó đáp theo phản xạ, nhưng phản xạ này sai sai. Vội vàng ngước lên đã thấy anh Tú với gương mặt không hài lòng một tí nào. Hải Đăng quàng chặt tay hơi. Mếu máo:

- Em xin lỗi anh... - Nó nhăn nhó, nũng nịu muốn lấy lòng.

Anh Tú nhiều cái muốn cưng chiều nhưng em cứ như không bắt được tần số của anh. Anh thả nó xuống. Gương mặt nghiêm nghị, có thể dùng nửa ánh mắt khiến cho Đăng toát mồ hôi. Vừa được thả xuống, nó liền ôm chân anh.

- Đăng mệt nhiều quá anh Tú hôn Đăng đi. Em xin lỗi anh mà, em...

Em bé không kịp nói, anh đã xách cổ em lên như xách một con mèo.

- Không hôn gì cả.

Tú càng nghiêm nét mặt.

- Ra góc tường đứng, quay cái mông ra.

Trời nổi gió. Mưa quật vào mặt kính cửa sổ. Đứa trẻ trong nhà đang khổ sở, lê từng bước dài đến góc tường quen quen. Cứ mỗi khi em quên thêm kính ngữ hay láo nháo với anh, thì anh vách Đăng ra đây. Đến nỗi ngủ trưa, em mộng thấy mình ra đây đứng mà toát hết mồ hôi. Anh Tú mặt hiền hiền mà hay nổi cáu, cứ dữ dằn làm em sợ phát khóc.

- Anh ơi em chừa rồi ạ... - Đăng xin xỏ lần cuối nhưng mà anh vẫn lắc đầu. Hết cách, thằng bé đành úp mặt vào tường.

Một tay đỡ lấy bụng, tay còn lại không nương gì mà đánh mạnh lên hai cánh mông không yên ấy. Hải Đăng rút người lại, méo mặt chịu. Anh Tú đánh không có nương, cái nào ra cái đấy, không cái nào đánh như nhường em. Hải Đăng cào lên vách tường, lại khóc lóc gọi tên anh. Tú đánh cho đứt mười cái thì bỏ nó ra. Khi ấy Hải Đăng chưa chảy nước mắt, nhưng đã bị anh doạ cho trắng bệch mặt.

- Anh ơi... - Em nhỏ giọng run run gọi.

Anh Tú đi ra ghế dài mà ngồi, thằng bé lủi thủi theo sau, tay trái đưa ra sau mà xoa.

- Anh ơi em xin lỗi anh, hức, em biết sai rồi.

- Lần nào mà chẳng biết sai.

Anh quay đầu lại, kéo Hải Đăng ra trước mặt mình.

- Còn cái tội khi nãy đánh anh.

Vừa nghe tới, nó đã nhăn nhó, vội lắc đầu. Em hoảng loạn xin lỗi anh. Em không biết gọi tên cảm xúc của mình, vậy nên em chỉ biết đánh lên người anh cho đỡ tức thôi. Nhưng mà anh Tú không đủ rộng lượng để tha.

- Tay nào đánh anh, xoè ra xem.

- Đăng, hức, Đăng... anh Tú đánh Đăng hoài.

Nghe tới đây, anh nhíu mày. "Oan lắm à?" anh gằn giọng, sau đó thằng bé không dám kêu la nữa. Đánh anh là sai rồi.

Hải Đăng ngoan ngoãn xoè hai lòng bàn tay trắng của mình ra. Tú ngồi dậy đi lấy thước, cây thước ngắn thôi nhưng đặt lên tay nó thì nặng lắm. Mặt thước vỗ lên tay lành lạnh, nó nhắm nghiền mắt, cắn chặt răng. Tú vỗ lên tay một cái thì bỏ xuống.

- Còn có lần sau không Đăng?

- Dạ không ạ! - Thằng bé gào lên.

Anh tha thì nó như được bật tung mọi cảm xúc. Nhẫn nhịn nãy giờ cuối cùng em cũng đứng khóc oa oa. Từ bé tới giờ, cái gì cũng phải nhịn. Anh Tú đem em về đây thì em mới sống đúng cái tuổi. Nhưng anh cứ doạ, Hải Đăng sao dám khóc. Phải chờ đến khi này mới nhảy vội lên người anh. Muốn anh Tú bế cơ.

- Nhưng anh không hôn em bé hư nhé.

Anh chỉ bế thôi thì không đủ, Hải Đăng muốn được anh hôn má. Nghe anh bảo mình không ngoan thì thằng bé nhõng nhẹo, mè nheo. Nhưng vì em chưa lớn nên thôi.

- Thì ra sau lớp bọc người lớn quá thể này là một bé Đăng thích được hôn à?

- Em chỉ thích mỗi anh Tú hôn thôi.

- Nhưng Đăng đánh anh, lại còn trả lời tịt ngòi như thế. Chẳng ưa.

Hải Đăng giãy giụa. Anh Tú đánh rồi mà còn giận day. Phải để đến lúc Hải Đăng tức giận đỏ tía mặt thì anh mới lắc đầu, cúi người hôn lên má em. Phải thế thì thằng bé mới im.

Mưa giông cũng dần tạnh. Mặt đất truyền tới hơi sương lạnh. Trong ngồi nhà này, anh Tú phải nằm trên ghế im im lật sách mà đọc. Trên người có một em bé Hải Đăng đang ngủ ngon lành. Nó mê được anh Tú bế lắm rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info