ZingTruyen.Info

TAI VÁCH MẠCH DỪNG

02. Kẹo Sữa

cent-lemen

- Chào Đăng, tui tên là Nắng.

- Chào Nắng, tui tên là Đăng. Mà Nắng đang làm gì vậy?

Nắng bật cười, cúi người quệt một ít đường trong túi ni-lông màu đen rồi đưa lên mũi của Hải Đăng. Con bé nhoẻn miệng, thì thào:

- Ai muốn được ăn kẹo sữa nào?

Đăng đã ở bên nhà anh Tú hơn ba ngày. Tức là hôm nay là mùng Hai. Tết thì chỉ vui mùng Một, tại Đăng được chúc Tết bà và mọi người. Mọi hoạt động lao động như dừng lại nên phố xá cứ yên yên. Nhưng hôm nay quán bắt đầu mở và có những người họ đã đi làm tiếp rồi. Đăng chưa đi học, nên nó còn nhiều thời gian để khám phá khu ở mới. Hàng xóm xung quanh là những người thật ngọt ngào nhỉ?

- Em hỏi anh Tú một câu này nhá.

Trưa nay anh đi làm về, ngồi ăn cơm với em. Tết mà, có nồi thịt kho hột vịt ăn mới mai còn chưa hết. Đăng vừa nuốt hết cơm trong miệng thì mới lên tiếng. Tú vừa gắp phần thịt ít mỡ nhưng ngon nhất vào bát em, vừa gật đầu đồng ý. Hải Đăng lắc lắc ghế phấn khích hỏi:

- Kẹo sữa ngon lắm đúng không anh?

- Đúng rồi. Đăng muốn thì đợi khi chợ mở lại, anh dẫn Đăng đi mua.

Anh Tú nghĩ thằng bé thèm kẹo nên chột dạ hứa. Dù sau đang nuôi em mà chẳng để tâm em thích gì thì vô trách nhiệm quá. Nhưng Hải Đăng không tỏ ra mừng rỡ trước câu nói ấy, nó tiếp tục hỏi:

- Vậy hàng cấm là gì vậy anh?

Giọng anh nghiêm nghị trong tức khắc, dùng đôi mắt thể hiện rõ sự kiên quyết của mình. Anh cẩn thận giải thích. Rằng cái hàng mà người ta không cho lưu thông, không cho bán thì là hàng cấm. Mình mà bán hay mua hàng cấm là nhà nước bắt bỏ tù ngay. Khiến thằng bé đang ăn mà tới đôi đũa cũng vụt khỏi tay. Anh Tú đứng lên nhặt đũa Đăng làm rớt, với tay lấy đôi khác cho em.

- Hàng cấm có thể là ma tuý, loại thì nhiều hình thù lắm. Nhất là bọn trong hẻm, trên đời có nhiêu loại ma tuý thì chúng nó đã nếm sạch.

- Trong hẻm có Nắng phải không anh...

Đăng ngập ngừng hỏi, ngay lập tức anh đã liếc em.

- Phải, con nhỏ đó là con nghiện ma tuý vẫn còn tính người đấy. Nhưng đừng vơi vào cái loại ấy.

- Chị Lam thì sao anh?

- Đã nói là đừng dây vào mà!

Anh đặt đôi đũa lên bàn nổ tiếng chan chan. Đăng giật thốt mình, đưa đôi mắt sợ hãi nhìn anh, rồi vụng về cầm đũa lên xới cơm tiếp tục ăn. Anh Tú đã bắt đầu thấy nghi nghi, anh ngồi xuống, ngồi đối diện với Đăng mà hỏi:

- Em nói chuyện rồi phải không?

Đăng ghì chặt đũa, giọng run rẩy trả lời:

- Em... nhưng lúc đó Nắng bảo kẹo sữa ngoài chợ không phải hàng cấm, kẹo của Nắng hiếm và đắt tiền nên mới gọi là...

Bốp!

Tiếng đánh chua xót lòng người, vang rền và đáp ngay xuống mặt bàn. Không phải lên mặt Đăng, nhưng thằng bé đã tái mặt mày. Em lao ngay ra khỏi ghế, định co chân bỏ chạy thì anh đã kịp nắm chặt cổ áo của em.

- Đã làm cái gì rồi? Đã ăn chưa? Hả? Đăng, trả lời anh!

Anh lắc mạnh vai thằng bé. Đăng hoảng loạn lắc đầu. Khi Nắng nói đắt tiền thì nó sợ nó ăn xong bị Nắng đòi tiền nên không dám. Lát sau nghe tiếng anh thì chạy về, chưa làm gì cả.

- Đăng không nói dối đâu anh.

Tròng mắt của anh Tú đã nổi cả gân máu, tay anh siết vai em cuối cùng cũng buông lỏng. Đăng vội xoa lấy bả vai của mình. Anh Tú thở phào, sau đó đẩy em ngồi vào bàn, còn mình thì lấy một cái muỗng từ bếp ra. Xúc cơm, đưa ra trước mặt Đăng.

- Há miệng ra.

- Em tự ăn được mà anh.

Đăng lớn rồi mà. Nhưng anh Tú kiên quyết đưa muỗng trước mặt mãi nên thằng bé không còn cách nào, đành há miệng, rồi rất mau đã ăn hết bát cơm. Anh Tú đút ăn áp lực quá, em không dám nhai kỹ luôn.

- Qua đây anh bảo.

- Không chịu, mới mùng Hai mà anh Tú định làm gì?

Nó đã dần quen ngôi nhà này, càng quen cái câu này rồi. Hôm qua đầu năm, đi chúc Tết về mà nắng quá nên em thấy khó chịu, mới hậm hực tí thì anh đã kêu qua bàn anh nói chuyện. Nghe là biết chẳng ngọt lành gì rồi.

Tú không thèm đôi co, ngồi dậy phát mạnh vào mông nó một cái, sau lại kéo em đi theo mình.

- Hôm về đây, anh dặn Đăng như thế nào?

Đăng xoa mông, nhăn nhó đáp:

- Không được "giao lưu" với mấy người sống trong hẻm.

Chát! Chát! Chát!

Anh Tú tiếp tục đánh xuống cặp mông đầy da đầy thịt của em. Thằng bé giờ mới hoảng mà lùi ra xa. Nhưng lùi tới đâu thì anh kéo về tới đó.

- Từ đây trở đi, cứ một lần nói chuyện trống không thì qua góc đứng úp mặt vào, anh đánh mười cái.

Tay anh hướng về phía tường gần cầu thang. Hải Đăng gật đầu, nhưng không hiểu gì đã bị anh xách tới ngày vách tường đó.

- Úp mặt vào tường.

Thằng nhỏ ngơ ngác, sau đó liền hiểu ra. Nó đã quen thói gật gật lắc lắc cái đầu rồi. Em nhỏ đứng không tới cằm anh lăn qua lăn lại năn nỉ ỉ ôi. Nhưng cuối cùng vẫn không cam tâm mà quay người vào tường.

Chát! Chát! Chát!

Vừa dứt, anh ấn người em sát vào tường, tay kia không ngần ngại mà vỗ liên tục mười cái lên mông em. Hải Đăng kêu lên, thằng bé đâu nghĩ anh Tú nóng tính như vậy. Vừa xong, nó vội nhảy khỏi ô gạch đó thì bị anh kéo về.

- Trả lời lại, anh đã dặn em như thế nào?

Đăng biết khôn, mếu máo nói:

- Dạ anh, hức, anh dặn...

Em lặp lại đúng y nãy đã nói nhưng với cách nói ngoan ngoãn vô cùng. Khi đó giọng anh Tú mới dịu đi phần nào.

- Em nhớ lời anh dặn rồi mà vẫn đi kiếm Nắng là sao?

- Em không phải kiếm, em vô tình thôi.

- Nhưng em biết Nắng với Lam sống trong hẻm phải không?

Hải Đăng ngơ ngác, ừ đúng là như thế thật. Theo phản xạ và những suy nghĩ vu vơ trong trí óc, em gật đầu thừa nhận. Trong gang tấc, anh lại ấn người em quay vào tường.

- Đánh mãi không chừa nhỉ?

Chát! Chát! Chát!

Thằng bé nhún người, vội vàng kêu tên anh Tú. Đáng thương thay, anh Tú vẫn mạnh bạo đánh cho tròn mười cái. Sau cùng, mông nó đã bắt nóng dần rồi lan ra những ti tỉ khó chịu khác.

- Hức anh Tú...

- Bỏ chưa Đăng?

- Dạ bỏ ạ.

Em run lên, ngoan ngoãn khoanh lại hối lỗi như muốn lấy lòng. Anh Tú cũng để ý tới, buông vai Đăng ra.

- Rồi sao em đã biết mà vẫn nói chuyện với Nắng?

Tại lúc đó chán quá. Mà Nắng đang ngồi uống nước mía, nó cũng muốn nên Nắng gọi vào, gọi thêm một ly cho Đăng. Em còn nhỏ dại nên em bị dụ phải rồi.

- Em xin lỗi anh, hức, anh Tú tha lỗi cho em...

Tú đưa mắt nhìn em nhỏ đang cọ cái má tròn như quả trứng vào ngực anh. Nhưng không một tí xiêu lòng, anh nhắc nhở:

- Không nghe lời thì mình sẽ làm sao Đăng nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info