ZingTruyen.Asia

Taekook Nho Nho Mong Mong Hoan


*Cuộc sống sau hôn nhân.

Trời vừa mới tinh mơ, ánh sáng rực rỡ từ mặt trời vẫn còn yếu ớt len vào từng ngách nhỏ trong từng khu hẽm.

Kim Taehyung vốn đang vẫn còn ngủ, nhưng đến khi xoay người theo thói quen vươn tay chạm vào vị trí kế bên.

Tuyệt vời!! Người đâu mất rồi..

Sau một hồi chà xát tay trên tấm nệm lạnh lẽo kế bên, chân mày người đàn ông mới chợt nhíu lại, sau đó bật cả người dậy như lò xò.

"Vợ tôi đâu mất rồi?" Kim Taehyung như cái máy loa di động hét toáng lên

Nhìn quanh căn phòng không có ai, Kim Taehyung liền nhanh chóng xuống giường chạy vào nhà vệ sinh.

Thật không hiểu nổi, rõ ràng tối qua hắn ngủ sớm mà, sáng nay vẫn là thức trễ.

Đợi đến khi cả người một thân ăn mặc chỉnh tề chạy ra ngoài thì liền bắt gặp Jeon Jungkook đang dọn bữa sáng ra bàn.

Jeon Jungkook ngước mắt lên nhìn "Anh dậy rồi hả? Mau đến đây ăn sáng đi"

Kim Taehyung thấy người liền nhanh chóng đi tới, đặt vài nụ hôn lên khắp mặt cầu rồi nói "Không kịp rồi, 8 giờ anh có cuộc họp ở bệnh viện, anh đi đây"

Jeon Jungkook bị hôn đến cả người choáng váng, sau đó nhìn lên đồng hồ rồi đánh vào trán hắn một cái "Anh gấp cái gì? Chỉ mới 7 giờ thôi mà"

Kim Taehyung "!!!"

"Nhưng rõ ràng là em đã thức dậy rồi mà"

Tay Jeon Jungkook đang cầm giá múc canh bổng nhiên siết chặt lại "Anh là có ý gì?"

Kim Taehyung như có dự cảm, miệng lập tức ngậm lại ngoan ngoãn đi đến chỗ ngồi ngồi xuống "Nay trời đẹp ghê"

Đúng là chuyện lạ, nếu không phải cậu thường ngày thức dậy mỗi lần đồng hồ đều nhảy đến con số 10 quen thuộc thì hắn đâu có gấp như vậy.

Jeon Jungkook liếc nhìn người ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn rồi mới chịu ngồi xuống.

Hôm nay cậu đã chuẩn bị một bữa ăn sáng chuẩn kiểu hàn.

Jeon Jungkook nêm thử một ngụm canh kim chi "Hôm nay em định ra ngoài"

Cánh tay định gắp trứng gà chiên của Kim Taehyung liền cứng lại "Cái gì? Em đi đâu? Lúc nào, có kịp lúc anh về không?"

Mày Jeon Jungkook liền nhíu lại không vui "Anh đang giám sát tù nhân đấy à?"

Thế là đối phương lại đối cách nói khác, giọng điệu có vẻ mềm yếu hơn "...thế em định đi đâu? Lúc nào đi, đợi anh về được không?"

Jeon Jungkook"......"

"Anh không cần lo, em chỉ là về khu nhà cũ lúc trước xem qua tí thôi, sau đó thì tìm phong cảnh để vẽ tranh"

Sau đó, sắc mặt Kim Taehyung liền tối sầm lại, cơm canh trước mặt liền cảm thấy không ngon nữa"Em định ra ngoài một mình? Em đi đâu? Vẽ ở đâu? Có ai đi cùng không?"

Jeon Jungkook"....."

Cậu cũng không còn cách nào khác, ai bảo cậu lấy phải người chồng cuồng giữ người làm gì.

"Đường x phố y, đi một mình, đã nghe rõ chưa?"

Kim Taehyung cúi đầu tiếp tục ăn "Thế thì đợi anh về rồi đi"

Sao lại có người ngang ngược thế nhỉ?

Dường như muốn thuyết phục đối phương, Jeon Jungkook đành hạ giọng, kèm với đó đưa một cây cầu cho thuận lợi "Không cần đâu, em đâu phải con nít, lúc nào anh cũng kè kè theo bên mình không biết mệt à? Công việc anh bận như vậy thì đừng cố sắp xếp cho em nữa"

Không biết vì sao, môi Kim Taehyung đã trề ra treo được cả sào đồ "Không được, em ra ngoài một mình lỡ ai bắt cóc em thì sao? Còn nghĩ đến trường hợp khác, người khác nhìn thấy em rồi lại chạy đến muốn tán tỉnh em thì phải làm sao?"

Hay lắm, không bao giờ thuyết phục được tên này. Cây cầu bắt ngang cũng gãy luôn rồi.

Sau một hồi ngồi trên bàn đàm phán, Jeon Jungkook cuối cùng cũng không cãi lại cái miệng của Kim Taehyung.

Đến trưa 11 giờ, Kim Taehyung cùng Jeon Jungkook ra ngoài.

Cả hai ghé một nhà hàng giải quyết bữa cơm trưa rồi mới tiếp tục hành trình.

Kim Taehyung đánh đường chạy tới con đường quen thuộc, nơi đây ít nhiều cũng đã thay đổi một số thứ, ví dụ như khu vườn lúc trước hiện tại đã mọc lên một cửa hàng đồ chơi.

Kim Taehyung nhìn lướt qua cửa tiệm đồ chơi trẻ con rồi chợt nói "Hay lát nữa mình ghé qua mua đồ chơi cho con được không em?"

Jeon Jungkook hơi không hiểu nổi sóng não của chồng mình "Con đâu ra?"

Kim Taehyung "Vậy thì em sinh cho anh một đứa đi"

"Sinh bằng đường nách?"

Kim Taehyung:"....."

Thôi bỏ qua đi.

Đến lúc xe dừng lại ở một con đường nhỏ, ngay dưới gốc cây anh đào.

Kim Taehyung xuống xe trước sau đó chạy sang bên cạnh mở cửa cho đối phương.

Cả hai cùng bước vào trong, Kim Taehyung là người giữ chìa khóa nên xung phong đi trước mở đường.

Đến lúc bước vào, ánh mắt Jeon Jungkook lại rơi vào khu vườn được trồng đầy cà rốt ở bên hiên nhà.

Thật ra cậu cũng chỉ vừa mới biết Kim Taehyung chính là người đã mua lại căn nhà của gia đình cậu lúc trước, nhưng không ngờ hắn cứ như chàng nông dân đa tình, muốn biến nơi đây thành túp lều lý tưởng để đợi cậu trở về.

Jeon Jungkook bổng nhiên thấy mắt cay cay.

Kim Taehyung đi đến bên cậu, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn "Vào trong thôi em"

Jeon Jungkook đưa tay không được nắm chỉ về hướng khu vườn cà rốt "Đều là anh trồng?"

Kim Taehyung gật đầu "Ừ, lát nữa có thể thu hoạch về hết cho em ăn rồi"

Jeon Jungkook ngước mắt nhìn hắn, giọng nói có chút run run "Nhưng mà em cũng đâu phải là con thỏ thật sự đâu, ăn làm sao hết?"

"Vậy thì đem bán một mớ đi"

"Anh thiếu tiền lắm sao?" Jeon Jungkook hỏi

Kim Taehyung "....."

Thôi bỏ qua đi.

Cả hai lại tiếp tục vào nhà, bên trong được quét dọn và sắp xếp đồ đạc rất ngăn nắp và sạch sẽ.

Jeon Jungkook bước đến gần bức tường, nơi được dán đầy rẫy những tấm ảnh chụp. Có rất nhiều, ảnh của cậu còn có ảnh của Kim Taehyung được dán sát gần nhau.

Jeon Jungkook chỉ vào tấm ảnh của một đứa nhóc "Đây là anh lúc nhỏ à?"

Kim Taehyung bước đến dừng ở sau lưng cậu, vòng tay ôm lấy chiếc eo nhỏ của đối phương, cằm vừa vặn đặt lên vai cậu "Ừm, cái này là mẹ đã gửi cho anh"

Jeon Jungkook ngắm nhìn một hồi lâu, trong đầu không khỏi cảm khán.

Người này không ngờ lúc nhỏ lại dễ thương như vậy, đôi mắt cũng to tròn ngây thơ, chỉ là không hiểu vì sao lúc lớn lên lại nhìn đời bằng nửa con mắt như vậy. ..

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia