ZingTruyen.Info

| Taekook | Nhớ Nhớ Mong Mong |Hoàn|

Chương 50

siro_Vguk


Jeon Jungkook không biết bản thân đã ngồi ngơ ngẩn trên sofa mất bao lâu rồi, bên dưới dãy đường phố cũng gần ít xe đi lại, ánh sáng từ các toà cao ốc ở đối diện cũng chỉ còn le lói ánh đèn vài phần.

Chú chó Bam liếc mắt nhìn chủ nhân, dường như đối với con chó như nó, có lẽ vẫn biết tâm trạng của cậu đang thật sự không vui, vì thế chú chó rất ngoan ngoãn nằm sát chân Jeon Jungkook không nhúc nhích, thỉnh thoảng nhận được tiếng động nhỏ từ Jeon Jungkook thì đuôi dài tự khắc vẫy vẫy vài cái.

Cái làm cậu thật sự trách bản thân mình chính là không đủ mạnh mẽ, không đủ dũng cảm để bảo vệ lấy tình yêu của mình. Nếu như cậu đã lỡ gửi gắm tâm tư vào một người không nên gửi, đó chính là lỗi của cậu.

Đúng không?

Trong tiềm thức tự vấn bản thân có thể yêu, nhưng với hình thức không được nhìn, không được phép gặp, không thể nghe được giọng nói từ đối phương. Như thế tình yêu mới có thể yên bình không gặp bất trắc gì.

Nếu như lúc đầu không đùa giỡn.

Nếu như lúc đầu không theo đuổi..

Nếu như lúc đầu không tùy tiện...

    Nếu như lúc đầu... chỉ xem là bạn, thì chính là tình bản không hề bị chia rẽ hay nhận lấy sự bất đồng nào.

"Taehyung....tôi...sai rồi"

Jeon Jungkook ngồi co rúm người trên sofa, đầu chỉ biết chôn chặt xuống đầu gối, hai tay cũng mệt mỏi cuộn lại nắm chặt lấy tay áo.

Từng lời của Kim TaeJung ngày hôm đó như một trình phát thu âm, từ từ xuất hiện văng vẳng bên tai Jeon Jungkook.

"Kim Taehyung là thiếu gia của Kim gia, tôi không nói cậu cũng biết trên người nó phải gánh vác những chuyện gì"

"Hoặc nó có thể không theo ý sắp đặt của tôi lấy người đã được định sẵn, nhưng vợ của nó sau này nhất định phải là một người con gái. Dòng dõi nhà họ Kim không thể tùy tiện đem một thằng nhóc từ nơi khác về cứ thế đặt họ Kim thì chính là con cháu họ nhà Kim được. Đều quan trọng chính  là loại tình yêu bệnh hoạn sai trái như vậy! Nếu chỉ có mỗi một mình cậu có bệnh, tại sao cậu lại phải lôi kéo áp đặt lên người Taehyung? Nếu như chuyện này bại lộ ra, một người không có thế lực không ai biết đến như cậu đương nhiên người khác không thèm đếm xỉa, nhưng Taehyung là con trai Kim gia, ai chịu nặng ai nhẹ tôi nghĩ cậu Jeon hiểu rất rõ"

"Bậc cha mẹ ai chẳng muốn con mình có được một gia đình hạnh phúc, sau này có thể vui vẻ nhìn con cháu mình phát triển? Cha mẹ cậu thật sự chấp nhận con trai mình là thứ người đồng tính sao?"

Tình yêu của cậu không hề sai, vì đó là cảm xúc trong trái tim tự chỉ định, chỉ là nó xuất phát đối với một người không thể với tới.

Jeon Jungkook đột nhiên lấy điện thoại ra nhắn tin cho từng người.

Cậu nhắn tin gửi cho Park Jimin [Jimin, tình yêu của tôi là sai sao?]

Jeon Jungkook sáu năm trước vẫn còn non nớt, có thể thích, có thể yêu. Tự do theo đuổi, tự do nắm lấy, sống thật với cảm xúc của mình, chỉ là lúc đó cậu ta quá vô tư, quá ngây thơ, cậu nhóc không hề biết sau nay tình yêu xuất phát từ cảm giác sâu trong lòng lại bị người ta nói đó là một căn bệnh.

Park Jimin dù đã khuya nhưng lại trả lời rất nhanh [Cậu không sai, đối với tôi cậu luôn đúng, là bọn họ sai, cả thế giới này đều sai, đều có lỗi với cậu. Jeon Jungkook là tốt nhất!!"

Jeon Jungkook nhắn cho Jung Hoseok [Jung Hoseok, tôi không hề có bệnh]

Có vẻ Jung Hoseok đang bận live streaming, đợi một lát sau mới thấy tin nhắn của Jeon Jungkook liền trả lời. Anh cũng biết ít nhiều về chuyện của Jeon Jungkook thông qua lời kể đầy tính bạo lực của Park Jimin.

Jung Hoseok trả lời [Đúng vậy, ai nói cậu bệnh thì tên đó nhất định mới là người có bệnh, cái tình yêu chết tiệt này ấy! Rất khó nói, vả lại cậu đừng giống như tôi, quá hèn hạ đi]

Tiếp đó lại có một tin nhắn thứ hai được gửi đến [Tình yêu của tôi í, vốn dĩ không sai, sai ở chỗ là tôi dù đến trước nhưng vì nhát gan mà đánh mất thôi, bây giờ thì không sai nữa rồi, chỉ là nếu như nói ra thì sẽ biến mất]

Nếu như không có dũng cảm tiến thêm bước nữa...thì vẫn có thể dậm chân tại chỗ nhìn người mình yêu hạnh phúc thôi, chỉ là hình thức có chút không toàn nguyện, lại rất đau lòng.

...

Trải qua hai tuần từ ngày hôm đó, căn hộ của Jeon Jungkook rơi vào khoảng yên tĩnh, không còn tiếng đập cửa hay tiếng xào nấu trong nhà bếp.

Toàn bộ đã trả lại sự yên tĩnh vốn có ngay từ lúc đầu.

Jeon Jungkook mấy bữa nay chưa từng bước ra khỏi nhà, đôi lúc có chút đói thì sẽ dùng sẵn thực phẩm có trong tủ lạnh.

Ngày hôm đó Jeon Jungkook cũng nhận ra, toàn bộ thức ăn được gói bỏ vào tủ lạnh đều là do Kim Taehyung tự tay nấu. Nhưng thật không may là cậu không hề trở về, Kim Taehyung chỉ còn cách đợi đến khi đồ ăn đều nguội rồi bỏ trở lại tủ lạnh.

Kim Taehyung đến giờ trưa thì trở về, mở khoá vào trong nhà sau đó liền đi ra. Trên người vẫn còn khoác chiếc áo măng tô màu kem, khuôn mặt không mang một chút cảm xúc đi đến dừng trước căn hộ đối diện.

Đúng lúc Jeon Jungkook cũng chuẩn bị ra ngoài đến cửa hàng tiện lợi, vừa mới mở cửa thì bắt gặp ánh mắt đang nhìn vào chằm chằm của Kim Taehyung, Jeon Jungkook hốt hoảng muốn đưa tay đóng cửa thì bị Kim Taehyung nhanh chóng nắm lại cứng ngắc, muốn di chuyển cũng không được?

Kim Taehyung nhịn nổi bộc phát xuống, tâm trạng trở về trạng thái bình thường hỏi "Cậu định ra ngoài? Hay để tôi đưa cậu đi có được không?"

Jeon Jungkook nhíu mày, liếc mắt nhìn sang hướng khác, khó chịu trả lời "Không cần, chỉ cần cậu không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi là đã tốt lắm rồi"

Nếu không tôi nhất định không chịu nổi mà bất chấp tất cả chạy đến ôm cậu mất.

Gân xanh trên trán Kim Taehyung gần như nổi lên, giọng điệu cũng không hoà nhã như ban đầu nữa, âm trầm đáng sợ "Vậy nếu tôi không đi thì sao?"

"Đừng làm phiền tôi nữa, hôm trước tôi đi xem mắt, người đó cũng rất hợp với tôi, sau này cậu không cần đến nhà chăm sóc tôi nữa"

Nghe đến đây, Kim Taehyung đột nhiên cười rộ lên, ánh mắt híp lại từ từ tiến sát đến gần cậu.

Jeon Jungkook dường như cảm nhận được áp suất trên người của Kim Taehyung đang xuống dần, toả ra một cảm giác áp bách. Cậu không thể nói thêm nữa mà xoay người cố gắng chạy thật nhanh về phía phòng ngủ, nhận ra hành động của cậu, Kim Taehyung đã nhanh tay hơn một bước bắt lấy cánh tay của Jeon Jungkook kéo ra ngoài.

"Kim Taehyung thả ra, tên khốn nhà cậu mau thả ra, tôi có chết cũng không muốn ở bên cạnh cậu! Tên điên Kim Taehyung cậu định kéo tôi đi đâu?" Jeon Jungkook bị Kim Taehyung lôi ra ngoài hướng trở về nhà hắn, trong lòng vừa hốt hoảng vừa lo sợ cố gắng vùng vẫy giật lại cánh tay đang bị hắn nắm chặt.

Kim Taehyung nghe những lời Jeon Jungkook nói, trong lòng không chịu nổi liền xoay người đẩy mạnh cơ thể yếu ớt đang bị mình khống chế áp chặt vào tường. Tâm trí của hắn hiện giờ không còn nhận ra ai nữa, trong mắt chỉ có người trước mặt, nhìn cậu thật lâu rồi lại nhếch mép cười. "Ai dạy cậu nói những từ khó nghe như vậy, hửm? Tôi thật sự rất đau lòng có biết không?"

Nói xong không chờ Jeon Jungkook phản ứng liền cúi xuống vươn đầu lưỡi liếm những giọt nước mắt chảy dài trên má, chiếc lưỡi ẩm ướt như chiếc xúc tua quét lên khắp một bên mặt của Jeon Jungkook.

Một trận tê dại từ dưới chân chạy xộc thẳng lên tận trí óc, da đầu cũng tê rần không tin được mà nhìn người đối diện.

Kim Taehyung không còn là Kim Taehyung của lúc trước mà cậu quen biết nữa rồi, hay nói đúng hơn là trước giờ cậu chưa từng hiểu hết con người này.

Thấy vật nhỏ bị mình giam chặt không nhúc nhích, Kim Taehyung không nhịn được cúi xuống chôn mặt vào hõm cổ của Jeon Jungkook cố hít lấy mùi hương quen thuộc mà những ngày qua hắn hằng mong nhớ.

Hắn không ngừng kê đầu mũi lên từng tất da tại chiếc cỗ mẫn cảm, còn hung hăng mở miệng cắn lên xương quai xanh.

Jeon Jungkook giật mình đẩy mạnh Kim Taehyung, tung cước đạp hắn ra xa muốn chạy về nhà thì đã bị Kim Taehyung phản ứng kịp chạy đến đóng cửa lại cố lôi kéo cậu trở về hướng căn hộ của mình.

Jeon Jungkook trong lúc dằn co không được liền hết cách cúi đầu cắn mạnh lên tay Kim Taehyung, hắn nhận được cơn đau liền thả cậu ra. Jeon Jungkook nhân lúc này chạy thật nhanh ra khỏi toà nhà, Kim Taehyung nhìn cánh tay ẩn hiện dấu một vết cắn tức giận nghiến răng đuổi theo cậu.

Đợi đến khi chạy gần tới cửa thang máy thì có hai người bước vào, hình như không nghe được tiếng gọi từ xa của Jeon Jungkook mà nhấn nút thang máy đóng lại. Jeon Jungkook liền rơi vào tuyệt vọng sợ hãi, không dám nghĩ nhiều cũng không dám quay đầu ra sau mà chuyển hướng sang thang bộ.

Kim Taehyung cũng ở sau mang nét mặt giận dữ không còn vẻ ôn hoà như lúc trước đứng đối diện với cậu nữa, nhanh chóng chạy theo muốn bắt cho bằng được Jeon Jungkook.

Nếu cậu muốn chạy thoát khỏi hắn, thì có cầu hắn cũng không cho cậu có thể chạy được nữa.

Jeon Jungkook vừa chạy vừa khóc đến nhoè cả hai mắt, vừa chạy vừa lấy điện thoại gọi Jung Hoseok không nhìn đường bất cẩn hụt chân trên bật thang, cơ thể bị mất thăng bằng chao đảo ngã lăn vài lòng trên cầu thang. Điện thoại trên tay cũng văng ra xa, đến lúc dừng lại ở điểm quẹo thì chân cũng không nhấc lên nổi nữa, hình như chân trái của cậu bị trật rồi.

Vừa lúc này Kim Taehyung cũng chạy đến, hắn đứng trên đầu cầu thang phóng ánh mắt về phía cậu. Bước chân từ từ bước xuống đến chỗ Jeon Jungkook.

Cậu sợ hãi lùi ra sau, mắt chú ý đến chiếc thùng hình trụ có đặt vài cây dù trong đó. Thấy tình hình này chắc chắn không thoát khỏi Kim Taehyung, Jeon Jungkook liều mạng cầm lấy một cây dù cố đứng lên chịa thẳng về phía Kim Taehyung.

Hắn nhìn cậu nở nụ cười, giọng nói cợt nhã phát ra "Jeon Jungkook, cậu thật ngu ngốc"

Nhìn mũi nhọn ở đầu cây dù đang chỉ thẳng về phía mình, Kim Taehyung nhanh tay luồng vào trong túi áo lấy ra một máy chích điện, thuận lợi né được đòn đang phóng tới. Tay kia không do dự hướng tới chỉa vào bụng Jeon Jungkook.

..

"Báo" hồng 😃

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info