ZingTruyen.Asia

| taekook | ° lam dạ khúc° (Hoàn)

Chap 32 : Đằng sau nỗi nhớ

_geichan_

Ánh chiều tà vẫn buông trên từng góc phố, trong quán cà phê Taehyung vẫn ngồi đấy, ngồi lặng lẽ bên cửa kính trong suốt cùng với chuỗi kí ức hiện về một cách không mờ cũng không tỏ.

Đôi mắt màu hổ phách vẫn phủ tầng sương lạnh đến u tối. Cả không gian vây quanh là cả một bầu trời xám xịt đến hiu quạnh. Cuộc sống của hắn vẫn thế, vẫn trôi êm đềm qua từng ngày buộc bản thân hắn phải sống chung giữa những mảng ký ức riêng của thực tại và quá khứ.

Giọt mưa vương lên vai Taehyung một cách nào đó nó vẫn ở đó, không rời đi đâu cả. Hắn đứng dậy, cầm lấy tập hồ sơ rồi bước ra khỏi quán cà phê.

Dòng người vẫn chạy qua một cách vội vã, không ai muốn ở lại cả vì thật sự rất cô đơn chăng?

Tối, nghe thấy tiếng chuông Jung Hoseok liền từ trong bếp chạy ra mở cửa.

"Taehyung, tối rồi sao cậu còn đến? Thôi vào nhà đi."

"Ừ." Kim Taehyung gật đầu sau đó bước vào nhà.

Thấy tiếng động Jimin với Jaehan quay lại nhìn hắn bằng ánh mắt không thể ngạc nhiên hơn. Hoseok thấy vậy liền cười nói: "Cậu lên phòng tớ được không?"

"Ừm, vậy cũng được."

Nói xong, cả hai người lên trên phòng để lại Jimin với Jaehan ở phòng khách. Hoseok và Taehyung đi được một lúc thì tiếng chuông lại lần nữa vang lên, lần này là Jimin ra mở cửa.

"A, anh Hanwoo. Anh đến đón Jaehan ạ?"

"Ừ, Jaehan đâu rồi em?"

"Anh!"

Jimin chưa kịp nói hết câu, Jaehan đã chạy ra ôm chầm lấy người đàn ông đứng ở cửa. Hanwoo xoa đầu cậu nhỏ rồi quay sang cười rạng rỡ với Jimin.

"Thôi bọn anh về nhé, cảm ơn em Jimin."

"Dạ, không có gì đâu ạ! Tạm biệt."

"Tạm biệt."

Nhìn hai thân ảnh ấy Jimin lại mỉm cười, nụ cười mang đâu đó chút bình yên nhưng khóe mắt lại cảm nhận được một trận ẩm ướt. Nó lại khóc rồi, không biết khóc vì điều gì. Nhưng nó biết như vậy cũng làm nó thanh thản hơn.

Bản thân nó lại nhớ đến Jungkook rồi. Lau những giọt nước mắt ấy đi, Jimin liền đóng cửa lại rồi quay lưng đi lên trên tầng.

.

Dưới ánh đèn phòng, trước tấm kính trong suốt, người kia đứng dựa vào tường lặng lẽ nhìn ngắm cảnh thành phố. Đôi mắt âm u lạnh lẽo ẩn hiện dưới mái tóc nâu nhạt, hắn vẫn bình thản nhấm từng ngụm của ly rượu vang đỏ. Hoseok không chịu được sự im lặng liền mở lời trước.

"Rốt cuộc cậu đến là vì chuyện gì?"

Thanh âm vang lên trong không khí, Kim Taehyung bấy giờ lại quay ra mà cười với anh. Cái cười mang đầy ẩn ý khiến Hoseok cả người có chút chấn động.

Kim Taehyung lấy trong áo ra tập hồ sơ ban chiều đưa cho anh. Hoseok thắc mắc, chưa kịp lên tiếng thì hắn đã lên tiếng trước.

"Cậu mở ra xem đi."

Nghe vậy Jung Hoseok mở tập hồ sơ ra, đọc lướt qua liền nhíu mày khi thấy cái tên Jeon Jungkook được nhắc lại.

Đã ba năm rồi.

"Cái này là vụ án của Jungkook ba năm trước?"

"Ừ." Taehyung gật nhẹ đầu, lòng nghe thấy cái tên này có chút cảm thấy thật chua xót.

"Nhưng Jungkook..."

"Vẫn chưa chết. Tớ đã điều tra sau vụ tai nạn ấy em ấy đã được người ta cứu sống và hiện tại đã về Hàn. Tớ cần cậu điều tra xem hiện tại Jungkook ở đâu?"

"Ok. Nhưng cậu định tìm kiểu gì?"

"Trong đấy tớ đã cho người tìm hiểu rất cụ thể rồi." Taehyung nói xong liền nhấp một ngụm rượu, ánh mắt cơ hồ vẫn nhìn nơi xa xôi kia không rõ cảm xúc.

"Lee Jaehan, không lẽ cậu..."

"Ừ, người cho tớ nghi ngờ nhiều nhất lại là Jaehan."

"Mất trí nhớ?" Hoseok bất ngờ ngẩng đầu nhìn Taehyung.

"Đó là điều tớ đặt nhiều hy vọng cũng như lo sợ nhiều nhất."

Nếu tính ra thì ba năm trước, khi Jungkook gặp tai nạn Lee Jaehan được Lee Hanwoo cứu nhưng lại bị mất trí nhớ. Thời gian Jungkook mất tích và thời gian Jaehan được Lee Hanwoo cứu đều nằm cùng trong một phạm vi. Xét cho cùng vẫn là thấy cái gì đó nó thật lạ. Nhưng trên đời sao lại có sự trùng hợp như vậy?

Phải chăng thân thế của Lee Jaehan là giả? Ai mà biết đằng sau sự tình này lại rắc rối đến như thế.

"Nhưng Jaehan mang họ Lee hơn nữa cậu bé này chẳng phải có anh sao?"

"Là Lee Hanwoo đúng chứ? Họ thật ra không phải anh em ruột."

"Không phải anh em ruột? Vậy chẳng phải có ẩn khúc gì sao?"

"Tớ cũng đang không hiểu nên tớ cần cậu giúp. Quan trọng hơn tớ không muốn ai biết được việc này, Park Jimin cũng không." Taehyung ánh mắt kiên nghị nhìn anh.

"Được rồi."

"Thôi tớ về đây."

"Để tớ tiễn cậu."

Hoseok mở cửa phòng thì thấy Jimin đã gục mặt xuống mà khóc ở trước cửa. Có lẽ nó đã nghe thấy hết cuộc nói chuyện đó. Jimin ngước lên nhìn hai người cười một cách khinh bỉ nhất có thể. Nó đứng từ từ dậy nhìn thẳng vào Hoseok mà gào lên đầy đau đớn.

"Tại sao?"

Hoseok không nói gì im lặng quay sang Taehyung: "Cậu về trước đi, chuyện đó chúng ta sẽ nói sau."

Kim Taehyung gật đầu rồi bước xuống nhà để lại Hoseok và Jimin. Chắc chắn Taehyung đã về Hoseok mới nhẹ nhàng đến bên cạnh nó.

"Em không sao chứ? Về phòng thôi."

"Tôi đang hỏi anh đó. Tại sao, tại sao lại phải giấu tôi? Hả, tại sao?"

Park Jimin đẩy anh ra mà nói lớn, nước mắt vẫn trào ra khiến khuôn mặt cùng những lời nó nói. Tất cả đều ngập trong nước mắt mặn chát.

"Anh không nói được."

"Có phải anh coi bạn của anh hơn cả tôi chứ gì? Đúng không?"

"Taehyung với em, hai người đều không thể mang ra so sánh được."

"Không thể so sánh sao? Thế cớ gì mà anh lại giấu tôi, tại sao? Anh trả lời đi! Trả lời đi!" Park Jimin gào lên dù cho nước mắt vẫn tuôn rơi trên gương mặt.

Hoseok bây giờ chịu không nổi liền gắt lên, ánh mắt cũng không còn ôn nhu nhu trước nữa.

"Em đúng là phiền phức, không thể yên lặng một chút được sao?"

"Anh mắng tôi?"

"Em là gì sao tôi không thể mắng?"

"Anh! Được lắm, tôi sẽ làm anh phải hối hận với những điều anh vừa nói."

Jimin tức giận quay lưng bước đi. Từng bước như mũi kim đâm sâu vào tim nó, đau lắm, đau đến chết mất. Là anh mắng nó, nó đâu có làm gì sai. Lần đầu anh lớn tiếng với nó, lần đầu anh không hiểu nó muốn gì.

Nghe mấy câu nói đó, lại còn từ người nó yêu thương Park Jimin có cảm giác như mình vừa bị phản bội vậy. Có phải nó không là gì đối với anh không? Anh hết yêu nó rồi, thật sự hết rồi ư?

Jimin cười nhạt, lau nước mắt chậm rãi đi vào phòng rồi đóng cửa lại. Hoseok đứng đằng sau mà lòng không khỏi xót xa.

"Chết tiệt!"

Vừa nói anh vừa đấm mạnh vào tường. Máu ở những ngón tay bắt đầu rỉ máu ra, rơi xuống nền nhà. Jung Hoseok lặng lẽ trượt xuống theo cánh cửa phòng, ngồi dưới đất, nhắm đôi mắt lại, bản thân mệt mỏi mà thở dài một lượt.

Một lúc lâu sau, cánh cửa mở khẽ làm anh tỉnh giấc. Ngước lên nhìn Jimin đang kéo chiếc vali ra từ phòng. Hoseok đứng dậy cất tiếng trước.

"Em muốn làm cái gì?"

"..." Vẫn không trả lời.

"Tối thế này em định đi đâu?" Hoseok nâng cao giọng, nhìn hành động kéo chiếc vali đi mà cau chặt mày lại.

"Miễn là rời xa anh." Jimin kiên quyết, chân vẫn tiếp tục bước đi.

"Không muốn đối mặt nên tìm cách chạy trốn sao? Đừng có bướng bỉnh như thế Park Jimin, em cũng không phải còn bé nữa." Hoseok cười lạnh, rũ mi mắt cũng chẳng nhìn lấy Park Jimin nữa.

"Đúng, thì sao hả? Anh bảo tôi phải làm sao bây giờ? Ngay đến anh còn chẳng tin tưởng tôi, anh nói đi anh muốn tôi làm cái gì?" Jimin hét lên.

Nó lại khóc rồi. Nó luôn mềm yếu như thế, luôn khiến người khác muốn bảo vệ.

Jimin gục xuống nền đất lạnh mà khóc nức nở. Hoseok bước đến, nhẹ nhàng ôm nó vào lòng. Ngực anh lại trào lên một đợt ẩm ướt. Giọng nói trầm ấm vang trong bầu không khí nặng nề mang theo nghẹn ngào.

"Nín đi, là anh sai, anh sai rồi. Xin lỗi vì đã mắng em."

"Hức....buông tôi ra, tôi không cần. Anh vốn là không tin tưởng tôi." Vừa nói nó vừa đẩy anh ra.

Hoseok mặc kệ từ chối, vẫn một mực ôm lấy người kia dỗ dành tới khi chìm vào giấc ngủ. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thấm đẫm nước mắt mà ửng đỏ, trong lòng nổi lên một trận có lỗi.

Thở dài một hơi, anh bế nó đặt nó lên giường rồi mình cũng thế mà ôm Jimin ngủ. Trong căn phòng lạnh lẽo vẫn tràn ngập một sự ấm áp lạ thường.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia