ZingTruyen.Info

| taekook | ° lam dạ khúc° (Hoàn)

Chap 12 : Lấy chồng

_geichan_

Người ta thường nói mỗi buổi sáng là mở đầu của một ngày mới. Và nó cũng là mở đầu cho một câu chuyện về hai chàng trai sống cùng một căn biệt thự. Nhưng không phải sống với thân phận người yêu, mà là chủ - tớ.

Ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ sát đất, rọi vào căn phòng nơi có một cậu trai vừa thức giấc. Jungkook nhẹ nhàng bước đến cửa, qua lớp kính trong suốt nhìn ra ngoài. Bản thân nhanh chóng vào phòng tắm thay quần áo rồi xuống nhà làm bữa sáng.

Xong xuôi, cũng như mọi ngày cậu chỉ cầm vỏn vẹn một hộp sữa dâu trong tủ lạnh rồi bước ra khỏi nhà mà rảo bước đến trường.

Bảy giờ ba mươi phút, Kim Taehyung cả người mệt mỏi vẫn còn ngái ngủ. Tay vò vò mái tóc rối bước xuống cầu thang, miệng không khỏi gọi tên Jungkook.

Đi qua căn bếp, đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn, hắn tiến lại gần. Cốc sữa nóng cùng với đĩa sandwich đặt ngay ngắn trên bàn, hơi nhíu mày. Hắn cầm tờ giấy nhỏ lên, bên trong có vài dòng chữ.

'Taehyung, ăn ngon miệng.'

Nét chữ nhỏ tròn tròn nhìn thật đẹp, Kim Taehyung cười nhẹ rồi ngồi xuống dùng bữa sáng.

.

Tại sân thượng của trường cấp ba Seoul. Gió lạnh tạt qua khuôn mặt nhỏ nhắn của Jeon Jungkook. Ánh mắt chỉ bình đạm nhìn ra phía xa mà môi cũng theo đó mỉm cười ngây ngốc.

Cánh cửa sắt bật mở, một cậu con trai khác có mái tóc màu cam chói lọi không ai khác ngoài Park Jimin bước đến. Park thiếu đứng gần cậu thở dài.

"Kookie à, tớ bị ép hôn mà cậu vui đến vậy sao?"

"Ừ, mừng hộ cậu đã có người hốt về." Jungkook nhìn bạn thân, sâu thẳm trong ánh mắt lại có tia ân hận. Cậu thương Park Jimin.

"Cậu, haiz..." Mặt Jimin giật giật nhìn cậu rồi ngán ngẫm lắc đầu.

Park Jimin vì chuyện này mà cả đêm mất ngủ, nó thực sự chưa muốn lấy chồng. Park thiếu nó đây chỉ mới xó xỉnh mười sáu, mười bảy tuổi.

Đáng lẽ cái tuổi này là tuổi học, tuổi ăn, tuổi ngủ, tuổi phấn đấu nhưng chỉ vì một câu nói "Con sẽ đi lấy chồng." từ mẹ mà tuổi thanh xuân của đứa con cả nhà họ Park coi như không cánh mà bay biến hết.

Park thiếu đây còn chưa được gặp thần tượng, chưa được ăn tất cả các loại bánh mà mình thích, chưa được đi du lịch vòng quanh thế giới và quan trọng hơn tất cả là nó còn chưa có người yêu. Đúng, là chưa có người yêu đấy. Chưa biết cái gì gọi là tình đầu đẹp đẽ, chưa một lần nếm mùi vị của hẹn hò. 

Không! Park Jimin nó chưa biết yêu là gì thì làm sao mà cưới được, Jimin không muốn, không muốn cưới một chút nào. Thanh xuân của nó, quãng thời gian tươi đẹp của nó, ngần ấy năm cũng chỉ có mỗi một người bạn duy nhất là Jeon Jungkook thôi. Kookie à, cậu có thương đứa bạn của cậu không?

Trời ơi! Tuổi mười sáu xuân xanh đầy nhiệt huyết của nó, sao lại vì một đám cưới mà chính nó cũng không muốn làm mất hết chứ?

Người yêu yêu dấu đầu tiên của nó, nụ hôn đầu của nó, ngay cả cảm giác lần đầu cũng chưa có. Nghĩ đến bây giờ phải dành hết mọi thứ cho cái tên Jung Hoseok kia thật tức chết mà. Park Jimin còn muốn làm con trai hư của mẹ nha. Còn muốn trêu hoa ghẹo nguyệt như lũ đàn ông ngoài kia, phóng túng với mọi thứ, còn có, muốn được cảm nhận tư vị đầu tiên là thế nào.

Oa, nhưng nay còn đâu. Park Jimin nghĩ đến mà muốn khóc cả ngàn dòng sông. Tổn thương cực độ ấy.

"À, mà cậu chuẩn bị chưa?"

Jungkook nhẹ nhàng nói, âm giọng có vẻ buồn, ánh mắt vẫn không rời nơi xa xăm kia.

"Chuyện gì cơ?" Jimin ngơ ngác.

"Đám cưới." Jungkook tay cầm hộp sữa đưa lên miệng hút rột rột.

"Đầu tuần sau cưới, mọi việc thì người lớn lo hết rồi." Park Jimin thở dài chán nản.

"Mà cậu định mặc váy cưới hả?" Nói xong cậu nhìn nó cười ha hả rồi chạy đi.

"Ừ."

Mà khoan mặc váy cưới sao?

Mặt Jimin đã đen lại còn đen hơn, đôi mắt đã đỏ lên vì giận. Nó tức đến tím tái mặt mày, quay sang nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống.

Lửa giận bốc ngùn ngụt trên đầu, cậu thấy vậy mặt tái mét mãi mới nặn ra một nụ cười nhìn cậu bạn thân. Jimin hét to đuổi theo.

"Jeon Jungkook, lâu cậu không bị đánh nên hôm nay thèm đòn phải không? Đứng lại!"

"..."

"Yah... Tên bạn thối đứng lại, để ông đây cho cậu một trận. Tên kia, Jeon Jungkook đứng lại! Nghiệp hôm trước cậu còn chưa gánh hết đâu Jeon Jungkook."

"Có giỏi thì đuổi tớ đi đồ chim chân ngắn nhà cậu, lêu lêu."

"Này, lùn không phải cái tội nhá! Đứng lại cho tớ." Jimin hét to.

Cả buổi sáng, trên sân thượng trường cấp ba Seoul tràn ngập tiếng cười, tiếng hét thất thanh của ai đó.

Hai tiết học đối với Park thiếu thật nhàm chán. Trong giờ chả tiếp thu được gì, đầu nó bây giờ trống rỗng. Đưa mắt ra ngoài cửa sổ khẽ thở dài, Park Jimin nằm ườn ra bàn đầy mệt mỏi. Cuối cùng thì giờ học cũng kết thúc, Jimin nhổm dậy nhìn sang Jungkook đang viết viết gì đó. Vò vò mái tóc rối bản thân lại cau mày.

"Jungkook à, xuống canteen đi, tớ đói." Jimin uể oải kể.

"Cậu xuống một mình đi, tớ bận học rồi." Jeon Jungkook từ chối, mắt vẫn chăm chú nhìn sách vở, thấy thế Jimin lắc đầu ngán ngẩm.

Chẳng lẽ cậu chưa bao giờ rời được mấy quyển sách đó sao?

Bước ra khỏi lớp, nó đi thẳng về phía canteen trường.

Bê chỗ bánh ngọt cùng kem đến chỗ gần cửa sổ, Park thiếu ngồi xuống, xúc thìa bánh to nhất cho vào miệng. Đầu óc nó bây giờ đang nghĩ về việc lấy chồng.

Một câu lấy chồng, hai câu lấy chồng, Jimin nghe đã thấy chán rồi, càng nghĩ càng tức. Tại sao ông nội nó lại liên hôn với ông nội Jung làm cái gì không biết. Lại có mẹ nó nữa, tại sao cũng đồng ý cho nó lấy cái tên Jung Hoseok gì gì kia cơ chứ. Đập mạnh tay xuống bàn, Park Jimin nhìn chằm chằm vào chiếc bánh có hình mặt cười ngay bên cạnh mà quát.

"Jung Hoseok tại sao lại là anh chứ? Tại sao hả?"

"..."

"Tôi không biết tại sao mẹ tôi lại chọn một con người lạnh không khác gì cục băng như anh, tại sao hả? Anh là đồ đáng ghét... Tôi còn chưa gặp idol của tôi nữa mà. Tôi còn chưa có người yêu, còn chưa biết yêu là thế nào mà. Tại sao lại phải là anh?"

Park Jimin vừa kêu gào mà xúc bánh kem ăn. Thấy thế mọi người đổ dồn ánh mắt vào nó, im lặng ngồi ăn không nói gì nữa thì bất chợt ngẩng mặt lên. OMG!

Khuôn mặt đen như than của Jung Hoseok đập thẳng vào mặt, bên cạnh còn có Kim Taehyung đang nhíu mày nhìn nó một cách khó hiểu.

"Jung Hoseok, Kim Taehyung! Hai người ở đây từ khi nào?" Mặt Jimin tái mét nhìn Hoseok.

"Đủ để nghe thấy tất cả những gì cậu nói ban nãy." Vẫn giọng nói trầm thấp vang lên.

Chết con rồi.

Jimin quay mặt đi cắn môi mà khóc không ra nước mắt.

Sao lại xuất hiện đúng lúc như vậy chứ. Lần này là chết chắc rồi.

"Cậu... có vẻ như ghét tôi lắm thì phải?" Hoseok hơi híp mắt lại thành một sợi chỉ mỏng nhìn nó, tỏ vẻ nghi ngờ.

"À.. không có chuyện đó đâu." Jimin vội phủi tay, cố nặn ra một nụ cười.

"Vậy sao?"

"Ừm." Gật đầu khẳng định, Park Jimin cố mở mắt to hết sức nhằm cho đối phương thấy bản thân đây là đang nói thật, không nửa lời dối trá.

"Tối nay mẹ tôi muốn ra mắt cậu với mọi người, nhớ đến." Giọng Jung Hoseok vẫn lạnh băng nhấn mạnh hai từ "ra mắt".

"Tôi biết rồi." Jimin cúi gằm mặt, cắm đầu vào ăn tiếp.

Anh quay lưng bỏ đi mà không nói lời nào nữa. Nhìn tấm lưng ấy, Park thiếu liền bĩu môi chê trách.

Cái gì mà cậu có vẻ ghét tôi lắm thì phải? Lắm chuyện, đồ chảnh chọe.

Tất nhiên những lời này Park Jimin chỉ có gan nghĩ thôi, nếu để ai biết chắc nó không sống nổi hai ngày sau đó nữa mất.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info