ZingTruyen.Com

《 TaeKook - Hoàn 》Mặn Mặn Ngọt Ngọt! - HE

Phiên ngoại 4

_thicuc_

Hôm nay Chính Quốc thức dậy trễ hơn Thái Hanh, lúc cậu tỉnh dậy thì không thấy hắn đâu.

Chính Quốc vào nhà tắm vệ sinh cá nhân một chút, lúc đi ra trước nhà vừa ngồi xuống thì thấy Thái Hanh hí hửng chạy về.

" Chuyện gì vui thế? " Chính Quốc cầm ly trà uống một ngụm, cười hỏi.

" Mới đi dạo, tiểu Quốc, nhà dì Thẩm có cây mận đỏ lắm " Thái Hanh đi tới tự nhiên lấy ly trà trên tay Chính Quốc vừa uống dở mà nuốt một ngụm dài.

" Cậu lại muốn gì? " Chính Quốc nhíu mày.

" Ừm... Muốn ăn... " Thái Hanh ngượng ngùng gãi đầu.

" Thế thì vào xin " Chính Quốc nói.

" Không thấy dì ấy ở trong nhà, vốn cũng định vào xin để mang về cho cậu và ông bà cùng ăn đấy chứ " Thái Hanh dõng dạc.

" Nó đỏ mọng trông ngon lắm cơ... tiểu Quốc... " Thái Hanh e dè nói.

"...."

" Hay là... " Hắn lại tiếp tục ngập ngừng.

" Sao lúc nào trong đầu cậu cũng có cái tư tưởng hái trộm hết vậy? " Chính Quốc cau mày.

Thái Hanh thở phào một hơi, còn sợ Chính Quốc không hiểu ý hắn. Yêu nhau mà không hiểu nhau thì đau lòng lắm ấy.

" Hôm qua thấy bà ngoại làm xong một hũ muối ớt rất ngon... chậc... đem về chấm ăn ngon phải biết " Thái Hanh xoa cằm nói.

Cuối cùng thì bằng cách nào đó Chính Quốc cũng bị hắn dụ dỗ kéo đi.

Tường nhà dì Thẩm quá cao, Thái Hanh khó lòng trèo qua nên mới nhờ Chính Quốc, bằng không hắn đã tự mình làm.

Hắn không nỡ leo lên vai Chính Quốc, Chính Quốc lại không muốn mình là người trực tiếp hái trộm, cả hai liền giằng co cả buổi.

Thái Hanh đành dỗ ngọt rằng mọi trách nhiệm hắn sẽ chịu, cậu chỉ bị dụ dỗ thôi.

Thực tế thì đúng vậy rồi còn gì nữa.

Chính Quốc chật vật một buổi đã có thể đứng trên tường rào, cậu chuẩn bị đáp chân xuống dưới thì nghe tiếng chó sủa.

Đúng rồi... Quên mất nhà dì Thẩm có con chó rất dữ.

Chính Quốc sợ tái mặt, Thái Hanh bên ngoài cũng xanh mét luôn.

" Mau, mau trèo lên vai tôi xuống đi, khỏi ăn nữa "

Chính Quốc nghe lời, đang rất thuận lợi, bỗng nhiên phía dưới có con chuột chạy qua chân Thái Hanh khiến hắn hoảng hốt, trên vai còn đèo thêm Chính Quốc không kịp giữ thăng bằng liền lảo đảo, Thái Hanh ngã xuống, Chính Quốc cũng tiếp đất theo, vừa vặn nằm trên người hắn.

Giữa đường giữa xá.

Cả hai người bốn mắt nhìn nhau, nhưng trường hợp này không hề 'tình' một chút nào, căn bản là do sốc quá ngây người thôi.

" Ban ngày ban mặt "

Phía trên có giọng nói một nam nhân truyền đến, thành công lay tỉnh hai người họ.

Chính Quốc cùng Thái Hanh đồng loạt ngước lên nhìn người nọ, nhận ra không phải một người mà thật sự là bốn người mới phải.

Cả bốn người đều lấm lem bùn đất, không khác gì Dương Tư Lan ngày đó lần đầu đến đây.

Giọng nói phát ra là của Hứa Ninh.

Kiều Tư Tư đang mếu máo được Phùng Bách vỗ vỗ xoa xoa, hẳn là khóc vì cả người đều bẩn.

Đoàn Lăng và Hứa Ninh bộ dạng rất điềm tĩnh, nhưng thảm hại hơn hai người kia nhiều.

Nói đến vừa đáng thương vừa đáng buồn...cười.

Không ai có thể tưởng tượng được họ bị bò rượt.

Nguyên nhân bởi vì Kiều Tư Tư mặc đồ đỏ.

Vì thế bọn họ đã vùng chạy thoát khỏi nó, nhưng khi sợ hãi thì mấy ai lý trí, bọn họ chỉ biết chạy để thoát, không cần biết chạy vào chỗ nào.

Đồng ruộng tới đầm lầy ao hồ.

Đến khi cắt đuôi được thì cả người đều đầy bùn bẩn. Quả là một kỉ niệm đáng nhớ và đáng sợ.

Thái Hanh ôm bụng cười nắc nẻ suốt dọc đường, không hề thương xót một chút nào, đây là chuyện buồn cười nhất hắn từng nghe tới. Chính Quốc thì vô cùng lịch sự, khi cười cậu còn có thể lấy tay che miệng, độ quê của đối phương sẽ giảm đi không ít.

Trên đường về nhà Thái Hanh lại tính động tay động chân với chó, nhưng nghĩ lại bốn người kia đã chạy một đoạn dài, nếu bị chó rượt nữa thì sẽ thảm lắm. Thái Hanh cảm thấy mình vẫn còn chút lương tâm.

Để bọn họ vào nhà, Chính Quốc hí hửng đi khoe với ông bà ngoại.

Lúc ông bà lọm khọm vui vẻ đi ra, lại kinh ngạc nhìn bốn người đều dính bùn đất.

Thật kì quái? Dân thành phố tới nhà họ luôn có cách chào hỏi như vậy.

Sau khi làm quen, biết được bọn họ đều là những người từng giúp đỡ nhà mình, ông bà chỉ biết ríu rít cảm ơn, quả thật bị làm cho cảm động muốn khóc.

Cả bốn người đến nhà đều không đi tay không, mỗi người đều đem theo quà, lại nghe nói ở đây đồ ăn khó kiếm, mà Thái Hanh và Chính Quốc có lẽ đã lâu rồi chưa ăn lại đồ thành phố, nhưng họ lại không hề biết mẹ hắn mỗi tháng luôn đều đặn gửi tới.

Cơ mà vẫn có khác biệt, thứ mà giới trẻ bọn họ yêu thích không giống với người lớn. Đồ của Dương Tư Lan gửi tới không phải những món ăn vặt mà bọn họ thích, chỉ dùng để ăn cơm mới ngon.

Còn lại vô số đồ tẩm bổ cho người lớn tuổi, quả thật rất có lòng, rất tâm lý.

Bọn họ đến lại trùng hợp vào dịp Giáng Sinh. Tối nay sẽ mở tiệc ăn mừng, địa điểm Chính Quốc và Thái Hanh đã tính sẵn, bọn họ sẽ không ở nhà tránh làm ồn đến ông bà và những người xung quanh.

Đó là một đồng cỏ xanh mướt, bên cạnh có một dòng suối rất trong. Chính Quốc và Thái Hanh buổi tối hay đến đó xem đom đóm.

Nhưng mà ngoài đom đóm là thứ duy nhất phát ra ánh sáng thì chỗ đó rất tối. Bọn họ phải đến vào buổi chiều để kịp dựng lều và nối đèn.

Quả thật không khác gì cắm trại.

Nhưng trước tiên bọn họ cần phải thay đồ.

" Nhà bên cạnh có một cô bạn rất xinh, là bạn thời thơ ấu của tớ, tiếc là chúng ta đều có đôi, dẫn cậu ấy theo sẽ đáng thương lắm " Chính Quốc nói.

Tiếc thật, năm tên đàn ông bảnh trai lại không có lấy một người dành cho Tử Mễ.

Thực ra trước khi đi đại học Tử Mễ có gửi gắm Chính Quốc mong muốn cậu kéo cho mình một người bạn trai. Mặc dù trong lòng cả hai đều biết câu nói đó cũng chỉ là nói suông, thật sự không cần phải để trong đầu.

Nhưng giờ phút này nghĩ lại Chính Quốc thật áy náy. Cậu biết được những người bạn rất chất lượng, hẳn ba người con trai bảnh bao, gia thế không tồi, kết quả đều quay sang yêu nhau.

Buổi trưa bà ngoại cất công nấu rất nhiều món ngon. Những kẻ ở thành phố ban đầu cảm thấy rất lạ lẫm, nhưng nhìn Thái Hanh vui vẻ ăn lấy ăn để, gương mặt hắn còn không giấu nổi vui vẻ, Chính Quốc cũng thế. Bởi vì bình thường bọn họ không có bữa ăn thịnh soạn như vậy.

Vì thế cả bốn cùng nhấc đũa, thử một miếng, mùi vị không hề khó ăn chút nào. Quả thật không thể xem thường.

Sau khi ăn xong Kiều Tư Tư quyết định xắn tay áo xung phong rửa chén.

Buổi chiều cả đám cùng nhau đi ra bờ sông dựng lều, công việc này dành cho con trai, Kiều Tư Tư một bên cầm điện thoại ra sức tự sướng. Phong cảnh ở thôn quê rất yên bình, nhìn nơi đâu cô cũng muốn lưu giữ lại.

Được một lúc Kiều Tư Tư liền cất điện thoại, lấy máy ảnh ra, lặng lẽ hướng đám nam nhân kia mà chụp.

Sau khi lều dựng xong thì trời đã tối, Kiều Tư Tư một bên nướng thịt, có Phùng Bách ngồi bên cạnh, cô không khỏi cảm thán một phen.

" Em thích nơi này quá đi mất "

" Vì sao thích? "

" Yên bình, cảnh vật không khỏi khiến cõi lòng trở nên nhẹ nhàng "

" Thích thì mua nó, em thích chỗ nào, tôi mua chỗ đó " Phùng Bách cưng chiều vén tóc của cô, nói.

"..."

Cái tên tư bản chết tiệt nhà anh.

Hứa Ninh bất giác nhìn lại Đoàn Lăng, liếc xéo một cái rồi lại thở dài.

Đoàn Lăng "???"

Y đang trông đợi gì cái tên này chứ, hắn chỉ giỏi mua đồ chơi tình thú thôi.

Chính Quốc cũng sâu kín cảm thấy thật phiền muộn, nếu là Thái Hanh, chắc chắn hắn sẽ nói.

" Cậu thích cái gì? Tôi trộm cái đó "

Người ta mỗi ngày một trưởng thành, hắn lại càng ngày càng trẻ trâu.

Lúc Kiều Tư Tư đặt xiên thịt đầu tiên vừa được nướng xong, Thái Hanh đã ngang nhiên đi đến cầm lên ăn ngon lành.

Kì thực cũng không ngon lắm, từ lúc hắn cầm lên đã cảm giác có một ánh mắt nhìn hắn không rời, chằm chằm như muốn thiêu cháy hắn vậy.

Lúc Thái Hanh chén xong, vươn lưỡi liếm mép một cái, đã trông thấy tia lửa điện đến từ vị trí Phùng Bách phóng tới nãy giờ.

Thái Hanh không rét mà run bần bật.

Hắn vứt xiên que trống đi, lẳng lặng đi đến bên cạnh Chính Quốc ngồi yên.

Hắn chẳng qua chỉ muốn nếm xem đã vừa ăn chưa thôi mà.

Một lúc sau đồ ăn đều đã chuẩn bị xong, bọn họ ngồi quây quần thành một vòng tròn, xui xẻo thay Thái Hanh thế mà lại ngồi bên cạnh Phùng Bách.

Hắn e dè thử nhìn một chút, quả nhiên ánh mắt sắc bén của người nọ cũng đang phóng về phía hắn.

Thái Hanh vô cùng uỷ khuất, hắn chọc gì tên này chứ?

Tại sao anh ta chỉ tỏ vẻ như thế với mỗi hắn, có phải vì hắn quá đẹp trai khiến anh ta cảm thấy bản thân xuất sắc như thế vẫn bị lép vế bởi hắn?

Hahaha, nghĩ tới đây hắn cảm thấy an ủi hơn một chút, thậm chí còn tự mình đắc ý một phen.

Trong lúc chờ Chính Quốc khui bia, Thái Hanh tranh thủ gắp một miếng thịt nướng, thế mà Phùng Bách lại hớt mất của hắn.

Thái Hanh có chút cáu, chuyển sang tàu hủ, nào ngờ vừa chuẩn bị gắp lên Phùng Bách đã nhanh chóng cuỗm luôn.

Thái Hanh quả thật muốn ném đũa nghỉ ăn cho rồi.

Những món hắn gắp đều là Kiều Tư Tư chuẩn bị, nhưng không lẽ anh ta định cho cả đám không ai được ăn sao.

Thế nhưng giây sau hắn thấy Đoàn Lăng gắp một miếng thịt đút cho Hứa Ninh, sau đó cũng bỏ vào miệng một miếng tàu hủ.

Mà Phùng Bách vẫn bình thản ăn đồ trong chén của mình.

Thái Hanh đành nhấc bia uống một hơi.

" Hanh à, sao cậu không chịu ăn gì hết vậy? " Chính Quốc thấy hắn uống bia ừng ực, không khỏi nhíu mày.

Tôi cũng muốn ăn lắm chứ!

" Đây, ăn một miếng " Chính Quốc gắp một miếng thịt, đút tận miệng cho hắn.

Thái Hanh xúc động vô cùng. Không hổ là người yêu bé bỏng của mình.

Trong bữa tiệc Đoàn Lăng kể về những chuyện đã qua trong mấy tháng vừa rồi từ khi bọn họ tốt nghiệp.

Hứa Ninh bị đuổi khỏi nhà ít hôm vì come out với gia đình, ban ngày tích cực chụp ảnh nghèo khổ lang thang ngoài đường khi đói khi no gửi cho bố mẹ, ban đêm lại trèo lên giường Đoàn Lăng ngủ đến thật ngon lành. Vốn ba mẹ y đã có chút xiêu lòng, Đoàn Lăng liền gửi tặng hai vị nhà mình sang đó để làm thêm công tác tư tưởng, ba mẹ anh là giáo viên khéo ăn nói, thiện cảm bên đấy cũng dần tăng thêm ít nhiều, cuối cùng là chấp nhận.

Hứa Ninh từ lúc quen Đoàn Lăng cũng không còn chơi bời lêu lổng nữa, càng ngày càng ra dáng vẻ của một trạch nam, chỉ biết cắm đầu trong nhà, vì thế cả hai quyết định để Hứa Ninh ở nhà làm game thủ, đầu tư một dàn máy cực khủng mỗi tối đều livestream. Đoàn Lăng sau vài tháng bôn ba kiếm việc cũng tìm được cho mình một vị trí nhân viên văn phòng, sáng làm chiều về ôm Ninh Ninh. Cuộc sống của hai người rất mỹ mãn.

Kiều Tư Tư vừa ra trường cũng lập tức có vị trí ổn định cho một nhãn hiệu thời trang lớn, nói trắng ra là của Phùng Bách - bạn trai cô. Chắc chắn sẽ không ít người đàm tiếu cô đi cửa sau, nhưng Kiều Tư Tư không quan tâm, học vấn của cô rất tốt, cô sẽ từ từ chứng minh cho họ thấy. Cuối năm nay ba mẹ Kiều Tư Tư trở về nước sẽ có một buổi ra mắt với gia đình Phùng Bách.

Tóm lại mọi người đều có cho mình cuộc sống và công việc ổn định.

Chính Quốc và Thái Hanh thật lòng mừng cho bọn họ. Cả hai cũng không quá lo nghĩ về cuộc sống hiện tại bởi vì họ đủ ổn định rồi, còn có Dương Tư Lan sẽ bù đắp cho họ một cuộc đời vô âu vô lo, việc của Chính Quốc là giúp đỡ mọi người trong thôn ngày một tốt lên, việc của Thái Hanh là luôn bên cạnh cậu không rời, cậu làm gì hắn sẽ theo đó. Nếu cậu muốn mọi người nơi đây tương lai ngày một tươi sáng hơn, không còn quá nghèo khổ nữa, hắn sẽ cùng cậu từng ngày thực hiện điều đó.

...

Đến hiện tại mọi người đã say khướt, chỉ trừ Phùng Bách, Kiều Tư Tư và Chính Quốc vẫn còn tỉnh táo.

Mắt thấy Thái Hanh rót thêm bia Chính Quốc liền giật lại ngay.

" Uống đủ rồi đó "

" Ngoan nào, tôi muốn mời anh Phùng một ly " Thái Hanh lèm bèm nói.

Phùng Bách nhướn chân mày lên một cái, cũng không tỏ vẻ gì.

Chính Quốc chán nản lắc đầu, đành phải rót một ít vào ly đưa cho hắn, bằng không hắn sẽ mãi càn quấy không buông.

Thái Hanh nâng ly lên trước mặt Phùng Bách, Phùng Bách cũng cầm ly của mình cụng một cái rồi nhấp môi, Thái Hanh lại uống ừng ực.

Uống xong liền phát ra một tiếng thống khoái, cất tiếng nói.

" Tôi nói anh có phải là ghét tôi đúng không? " Thái Hanh bứt rứt từ lâu rồi, ngay lúc này có gan hỏi luôn.

" Không có "

" Anh còn bảo không có à? "

" Không hề "

" Anh làm gì trong lòng anh còn không hiểu rõ sao? Chối cái gì? " Thái Hanh mất kiên nhẫn.

" Tôi thật không rõ " Phùng Bách điềm tĩnh không chút gợn sóng, tựa hồ kẻ nháo bên cạnh chỉ có mỗi mình Thái Hanh.

" Vậy anh nhìn tôi căm ghét làm cái gì? Những người khác anh không có thái độ như vậy! "

" Là cậu nhìn lầm gì rồi, nghe chẳng giống tôi " Phùng Bách bình thản nâng ly lên nhấp một ngụm nữa, nhàn nhạt nói.

Anh vừa dứt lời đã thấy Thái Hanh vươn tay vòng qua lưng mình chạm đến Kiều Tư Tư đang ngồi bên cạnh anh, cô vẫn đang cười khúc khích vì những câu chuyện đùa với Đoàn Lăng và Hứa Ninh, Chính Quốc cũng sớm đã nhập bọn.

Lửa giận trong lòng Phùng Bách lại hừng hực trổi dậy, lan ra ánh mắt cũng muốn bốc khói đến nơi.

" Đây, chính là ánh mắt đó! Anh từ lúc tới đây luôn nhìn tôi bằng ánh mắt đó " Thái Hanh đưa tay chỉ vào, được một lúc thì cả người phát run, hiển nhiên bị Phùng Bách doạ sợ rồi.

Không khí giữ hai người quá căng thẳng, bốn người nọ đang vui vẻ với nhau cũng không thể không chú ý. Họ nhìn đăm đăm về phía này, đột nhiên Thái Hanh đứng dậy, một đường đi ra phía sau lưng Chính Quốc nấp, hắn sợ thêm vài giây thì mặt đẹp sẽ bay luôn. Chính Quốc sẽ không thương vì hắn xấu trai mất.

" Không dưng cậu chọc anh ta làm gì? " Chính Quốc cau mày hỏi.

" Tôi chỉ muốn hỏi ra nhẽ thôi mà. "

Đến nửa đêm mọi người đều đã lăn ra ngủ, Thái Hanh ôm chặt Chính Quốc trong lòng thở rất đều, Đoàn Lăng dùng một tay làm gối cho Hứa Ninh, tay còn lại đặt dưới mông y ngủ ngon lành.

Chỉ có Kiều Tư Tư không ngủ, cô ngồi gần bờ sông, thích thú ngắm đom đóm bay, cảnh tượng mà cô chưa từng được nhìn thấy bao giờ, đẹp đến mức cô không muốn dời mắt đi.

Bỗng nhiên trên vai có cảm giác ấm áp, tiếp đó trông thấy Phùng Bách ngồi bên cạnh mình, anh đã đắp áo lên người để cô đỡ lạnh.

Kiều Tư Tư híp mắt cười một cái rồi lại tiếp tục ngắm đom đóm.

" Khi nãy thích không? " Phùng Bách đột nhiên hỏi.

" Hả? " Kiều Tư Tư nhíu mày khó hiểu.

" Khi nãy cậu ta chạm vào, em thích không? " Phùng Bách nhìn chăm chú vào những con đóm đom, tuy nói rất nhẹ nhàng nhưng Kiều Tư Tư nhận ra ngữ điệu nghe không vui tẹo nào.

" Ai chạm vào em chứ? " Kiều Tư Tư càng nghe càng không hiểu.

" Crush tám năm của em đó " Phùng Bách nhàn nhạt trả lời.

" Anh nói Thái Hanh hả? Chạm bao giờ? Em thậm chí còn không biết "

Phùng Bách quay sang nhìn cô, nhận thấy đúng là cô không nói dối, là do anh làm quá vấn đề thôi.

" Được rồi, ngắm một chút rồi đi ngủ đi " Phùng Bách kéo Kiều Tư Tư nằm dựa lên vai mình, khẽ vỗ vỗ.

" Em nói anh không cần trong lòng bất an như thế, từ khi gặp anh em đã không còn nhớ đến cậu ta nữa rồi "

" Đúng thế, tôi đẹp trai lại rất trưởng thành " Phùng Bách nói.

" Chính xác! " Kiều Tư Tư giơ ngón cái phụ hoạ.

Thái Hanh ở trong lều hắt xì một cái chấn động, hại Chính Quốc đang ngủ cũng thấy giật mình, cậu ngơ ngác nhìn xung quanh, sau đó lại tiếp tục rúc vào lòng hắn nhắm mắt ngủ tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com