ZingTruyen.Info

《 TaeKook - Hoàn 》Mặn Mặn Ngọt Ngọt! - HE

Phiên ngoại 3

_thicuc_

Chuyện là ông bà cậu cùng gia đình bác trưởng thôn sang thôn bên cạnh dự đám giỗ, là họ hàng nhà bác trưởng thôn cũng có quen thân với ông bà ngoại, vì thế nên họ đã ở lại một đêm. 

Từ khi về quê đến nay đã hơn bốn tháng, Thái Hanh chưa lần nào được " ăn đủ ". Bởi vì hắn ngại phiền đến ông bà, người già thì không nên để họ nghe những thứ này. Mỗi lần làm hắn đều nhẹ nhàng cẩn thận, luôn phải kiêng dè từng ly từng tý và chớp lấy những khi có cơ hội.

Nhưng không riêng gì Thái Hanh, Chính Quốc cũng vậy, cậu cũng là một người đàn ông bình thường, lại ở độ tuổi tính dục thịnh vượng thì rất khó chịu với việc phải nhịn, nhịn và nhịn!

Vì thế một đêm Thái Hanh cùng Chính Quốc vờn nhau đến tờ mờ sáng, bù lại khoảng thời gian nhẫn nhịn vừa qua. Bọn họ bám lấy nhau cắn mút đâm chọt lượn gần như khắp nơi trong căn nhà, bắt đầu từ nhà bếp đến ghế ở nhà khách, vào phòng tắm rồi lại té ra giường.

Chính Quốc xuất bao nhiêu lần không còn đếm được, Thái Hanh thúc bao nhiêu cái cũng khó lòng mà nhớ.

Hắn ấn người cậu lên giường, bên dưới thúc liên hồi, phía trên lại không ngừng hôn lên bờ vai, cổ, tai rồi tới gò má, cuối cùng là kéo cậu sâu vào một nụ hôn. Lưỡi hắn đảo khắp cả khoang miệng cậu không kịp lấy hơi, bởi vì Chính Quốc bị ép phải rên rỉ đến hiện tại cực kì thấm mệt, cậu đáp trả nụ hôn nhiệt tình nhưng lại không thể theo kịp tiết tấu của hắn, không hiểu sao hắn lại còn nhiều sức như vậy. Đến khi hắn tách môi cậu ra, còn động tình cắn lấy một cái, kết quả để lại máu bầm.

Hắn cảm thấy mình sắp tới giới hạn, một tay áp lên trên bàn tay đang bám lên tường của Chính Quốc, tay còn lại vòng qua eo cậu đi một đường xuống hạ thân nắm lấy, đầu chôn trên vai, lại mở miệng ngậm lấy một mảng thịt mềm mịn mà cắn mút, phía dưới càng thêm mãnh liệt.

Chính Quốc thân thể dán sát vào tường, sung sướng cực độ, cậu dường như mất hết lí trí để mặc hắn, chỉ có thể mở miệng không khống chế được mà lại rên rỉ, có điều cậu đã rên cả một buổi tối, sớm không thể phát ra tiếng nữa.

Hạ thân Chính Quốc lại lần nữa bắn ra chất lỏng, nhưng mà cậu ra suốt một đêm, thế nên không còn bắn nhiều. Thái Hanh cũng gầm lên một tiếng rồi xuất ra, lại lưu luyến mà đẩy thêm vài cái bên trong.

Qua một hồi mệt lả người, cả hai ăn ý cùng ngã ra giường thở hổn hển.

Chính Quốc cạn sức kiệt lực mà ngủ luôn, Thái Hanh trải qua khoái cảm mới trở lại bình thường, sau đó liền ôm Chính Quốc vào phòng tắm.

Một lúc sau lại bế cậu trở về giường, hắn hôn một cái rồi cũng nằm xuống bên cạnh, kéo chăn lên đắp cho cả hai, vô cùng thoả mãn mà chìm vào giấc ngủ.

Buổi sáng Chính Quốc tỉnh dậy, nhận ra đã hơn tám giờ. Bên cạnh không thấy Thái Hanh đâu.

Lúc cậu đứng dậy, hạ thân liền đau nhức, thân thể cũng rã rời. Có lẽ đây là lần " hậu thân mật "  đầu tiên mà cậu khó lòng đi đứng được như vậy.

Thế nhưng nằm lì một chỗ không phải là thói quen của Chính Quốc, cậu lại tiếp tục đứng dậy đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Lúc đi mới cảm giác hạ thân có chút nhớp nháp.

Chính Quốc trợn tròn mắt, nghĩ rằng hôm qua đến bây giờ cậu vẫn chưa được tắm rửa sạch sẽ.

Thế nhưng cậu đã được thay quần áo rồi mà nhỉ? Thế thứ nhớp nháp đó... là cái gì?

Không lẽ Thái Hanh chỉ thay đồ, vẫn chưa tắm cho cậu?

Dù sao đây cũng là phòng riêng của cậu và hắn, vì thế Chính Quốc không kiêng dè mà kéo quần xuống để lộ mông, một tay cậu áp lên tường, tay còn lại bận kéo quần xuống, đầu cố ngoảnh xem là thứ gì.

Bỗng nhiên 'cạch' một tiếng cửa mở, Thái Hanh bước vào, trông thấy một màn liền đơ người.

Chính Quốc cũng trố mắt nhìn hắn, mọi hoạt động lập tức bị đình trệ.

Chính Quốc chính là vừa sốc vừa xấu hổ và ngơ ra không thể phản ứng tiếp, cuối cùng người phá tan không khí này lại là Thái Hanh.

Hắn đưa tay che miệng ho khù khụ vài cái, lại cười vô liêm sỉ nói.

" Hôm qua chưa cho cậu ăn no à? Sáng dậy lại muốn quyến rũ tôi? "

Chính Quốc bị hiểu lầm qua vấn đề khác liền cực kì xấu hổ, gương mặt cậu bị phát hiện đã nóng lên, nghe hắn nói liền tựa như sắp bùng nổ luôn.

" Không...không phải nha... "

Chết rồi....

Cậu không thể nói ra tiếng...

Những gì cậu muốn nói đều không thể nói ra được nữa.

Vì thế điên cuồng nhìn hắn lắc đầu.

Lại chỉ chỉ xuống mông mình.

Ặc... cậu lại tay nhanh hơn não nữa rồi.

Nhưng mà cũng may Thái Hanh không để ý,  sự quan tâm của hắn lại đặt ở chỗ khác.

Hắn đi tới bên cạnh Chính Quốc, nhíu mày lo lắng hỏi.

" Cậu không nói được à? "

Chính Quốc tròn mắt nhìn hắn, lại gật gật đầu.

Đáy mắt Thái Hanh hiện ra nét đau lòng.

Chính Quốc lại mở miệng nói không sao, nhưng đương nhiên chả có âm thanh nào được phát ra rồi.

Thái Hanh trực tiếp bế cậu vào phòng tắm, để cậu vệ sinh cá nhân.

" Tôi đi pha cho cậu ít nước ấm, đồ ăn sáng khi nãy vừa hâm lại, nhanh một chút ra ăn "

Chính Quốc cầm bàn chải đánh răng, nghe hắn nói thì gật gật đầu.

Thái Hanh vừa đặt tay vào nắm cửa lại sực nhớ ra một chuyện.

" À đêm qua có hơi kịch liệt, sáng nay tỉnh dậy chắc chắn cậu sẽ đau nên tôi đã thoa thuốc rồi, vài giờ sẽ giảm bớt thôi, thuốc của thầy Đoàn nghe bảo dùng rất tốt "

Chính Quốc đang đánh răng bỗng khựng lại, vô cùng xấu hổ, đồng thời cũng nhận ra thứ nhớp nháp dưới mông là thuốc chứ không phải cái kia.

Một lát sau Chính Quốc mở cửa phòng tắm bước ra, thế mà Thái Hanh đã có mặt ở trước cửa nhanh chóng bế cậu ra bàn ăn.

Chính Quốc được đặt ngồi xuống, cậu cầm ly nước ấm híp mắt uống một chút rồi mới bắt đầu ăn sáng.

Làm chuyện thân mật với hắn tuy rằng sau khi kết thúc sẽ rất đau, nhưng mà vẫn thích lắm.

Lại được dịch vụ chăm sóc đặc biệt hơn cả bình thường này lại càng thích.

" Tủ lạnh mẹ mua để mấy hôm nay cuối cùng cũng được lấp đầy rồi, mẹ vừa gửi đồ ăn xuống cho chúng ta " Thái Hanh vừa nghịch tai Chính Quốc vừa nói.

Tai cậu có vết cắn, thủ phạm là hắn.

Mà đêm qua quá mãnh liệt, Chính Quốc không phát giác mình bị cắn khi nào.

Chính Quốc nghe hắn nói thì mắt sáng như sao.

Từ khi Dương Tư Lan trở về nhà, liền mỗi tháng đều gửi quà xuống. Vốn là một tuần gửi một lần, mỗi lần gửi thì vô cùng nhiều, đến mức sợ ăn không kịp phải đem cho hàng xóm. Thái Hanh đành gọi điện bảo bà mỗi tháng hẵng gửi một lần.

Chính Quốc sau mỗi lần Dương Tư Lan gửi đồ đều sẽ cảm ơn, nhưng đồng thời cũng thay đổi theo thời gian.

" Cháu cảm ơn bác gái "

" Cảm ơn bác gái "

" Bác gái gửi nhiều quá luôn, cháu cảm ơn ạ "

" Áo hôm nay gửi đến mặc vừa lắm, cảm ơn mẹ "

" Oa, cảm ơn sách mẹ gửi, con thích lắm, Thái Hanh hỏi sao lại chỉ có quà cho con keke "

Có lần Dương Tư Lan gọi điện đến.

" Lần trước ngó ngang qua một chút, mẹ thấy giường của hai đứa có hơi không còn kiên cố? Tuần sau mẹ gửi giường mới đến cho hai đứa. "

Đúng tuần sau hai chiếc giường lớn được gửi đến, một chiếc cho hai người họ còn một chiếc cho ông bà.

Kết quả giường quá to so với phòng.

" Thế thì mở rộng không gian phòng " Dương Tư Lan nói qua điện thoại.

Nhưng đất nhà Chính Quốc lại chỉ nhỏ có bấy nhiêu đó.

" Thế thì mua đất " Dương Tư Lan không hề nghĩ ngợi liền nói.

Mọi chuyện được bà xử lý vô cùng gọn lẹ, cũng nhờ chiếc giường bà gửi rất là kiên cố mà đêm qua hai người đã có một đêm mãnh liệt tại chiếc giường thân yêu.

Dương Tư Lan còn ở trước sân nhà đặc biệt mua một bộ bàn ghế đá nhưng hình thù lại tựa như khúc gỗ rất có cảm giác cổ xưa, dành để cho ông bà ngồi đây hóng mát ngắm trăng ngắm sao, cùng bác trưởng thôn đánh cờ.

Tháng trước Dương Tư Lan vừa gửi đến một chiếc tủ lạnh, lại thêm một chiếc máy giặt.

Ông bà ngoại ban đầu luôn miệng bảo không nhận, nhưng liên tiếp như vậy lại trở thành quen, cứ như thế mà dần dần trong nhà không còn thiếu thứ gì, vô cùng tiện nghi.

Rốt cuộc gia thế tiểu Hanh kia khủng như thế nào vậy?

Cháu họ mắt nhắm mắt mở lại tông vào hàng nào, lại diễm phúc dẫn được người ta về nhà.

Thế là ông bà yên tâm tuyệt đối về hai người, sau này dù cho họ không còn trên đời này thì cả hai cũng không thể chết đói, vẫn có một cuộc sống rất đầy đủ.

...

Dương Tư Lan ngồi trong văn phòng làm việc ngắm ảnh con rể cười tít mắt. Đây là bà nài nỉ lắm mới được Thái Hanh gửi cho, trong ảnh là lúc Chính Quốc đang ăn, hai má phồng lên, miệng dính mỡ bóng loáng rất đáng yêu, hàng này bà phải chỉnh rất lâu mới chịu đổi cách xưng hô, đôi nhẫn trên tay hai người đã khẳng định mọi thứ, còn không chịu gọi bà một tiếng " mẹ " sao?

Dương Tư Lan hiểu ra tại sao Thái Hanh nhà bà lại mê Chính Quốc như điếu đổ, mỗi lần nói chuyện với cậu bà đều rất vui, cũng biết được cậu có một trái tim vô cùng ấm áp và bao dung, vì thế càng yêu quý Chính Quốc hơn.

Trước đây bà đúng là sai quá sai rồi!

Dương Tư Lan đang từng ngày dùng cả tấm lòng để bù đắp cho hai người.

" Môi tiểu Quốc sao lại bầm thế? "

" Tai cũng thế? Chuyện gì vậy? "

Dương Tư Lan khó hiểu nhắn hỏi lại Thái Hanh.

" Dương tổng, ngài Cẩn đã đến "

" Được rồi, tôi ra ngay " Dương Tư Lan hướng thư ký trả lời. Bà tắt điện thoại, chỉnh lại trang phục rồi đi gặp khách.

Sắp tới có một dự án cần phải bàn bạc, Cẩn Lâm là người được công ty đối tác phái đến.

Dương Tư Lan bắt tay với Cẩn Lâm, cả hai người ngồi xuống.

Đột nhiên điện thoại Dương Tư Lan reo lên tin nhắn wechat từ Chính Quốc. Cậu gửi ảnh Thái Hanh đang rửa chén.

Dương Tư Lan chỉ lướt qua một chút, để dành lát nữa sẽ xem kĩ hơn, bà đặt điện thoại lên bàn, để nó tự khoá màn hình.

" Được rồi, chúng ta bắt đầu "

" Dương tổng, tôi nhìn không lầm chứ? Kia là hai nam nhân sao? " Cẩn Lâm đột nhiên kinh ngạc chỉ tay về phía màn hình khoá điện thoại Dương Tư Lan.

" Đúng thế " Dương Tư Lan gật đầu.

" Eo ôi, họ còn hôn má nhau sao? " Cẩn Lâm hiện ra chút chán ghét.

Dương Tư Lan trầm mặc.

" Xin hỏi ngài Cẩn đây có ý gì? " Ngữ điệu lạnh đi mấy phần.

" À không có gì, Dương tổng quen biết hai người trong ảnh sao? " Cẩn Lâm cũng chỉ hỏi như vậy thôi, gã cho rằng dạo này loại phim nam nam được phổ biến khá rộng rãi, có thể Dương Tư Lan là đang để hình nhân vật trong một bộ phim nào đó.

Nhưng không ngờ câu trả lời của Dương Tư Lan khiến gã cảm thấy như sét đánh ngang tai.

" Hai đứa là con trai và con rể tôi "

" Xin Dương tổng đừng hiểu lầm, tôi không kì thị... chỉ có điều... " Cẩn Lâm bỗng nhiên ngập ngừng.

Dương Tư Lan đã từng trải qua cảm giác này nên hiểu rõ gã đang nghĩ gì. Hiện tại hai người con chính là đỉnh điểm sức chịu đựng của bà, trong lòng đã hiểu rõ sự chán ghét của người đàn ông trước mắt vì thế không còn kiêng dè.

" Ồ, chỉ có điều nam và nữ vẫn tốt hơn đúng không? "

" Đúng... đúng vậy " Cẩn Lâm cười cười, lại bổ sung thêm.

" Đồng tính luyến ái... dường như là bệnh "

" Thư ký Lưu, tiễn khách " Dương Tư Lan đứng dậy.

" Dương...Dương tổng? Ngài đây là có ý gì? " Cẩn Lâm kinh ngạc.

" Huỷ hợp đồng " Dương Tư Lan không ngần ngại trả lời, ánh mắt nhìn gã hiện rõ sự chán ghét.

" Ngài có biết huỷ rồi thì tiền đền bù sẽ rất lớn không? " Cẩn Lâm cười khẩy.

" Chút tiền bọ thôi. Tôi còn thừa sức làm sập công ty các anh nữa kìa " Dương Tư Lan cười khẩy nói.

" Ngài...! " Cẩn Lâm á khẩu.

" Thư ký Lưu. Đuổi khách! "

Dương Tư Lan lại chộp lấy điện thoại ngắm tấm ảnh Chính Quốc khi nãy gửi đến, đồng thời trông thấy tin nhắn Thái Hanh trả lời.

" Môi bị vấp đá lỡ cắn phải "

" Tai bị muỗi đốt "

Vì thế Dương Tư Lan gửi đồ dùng diệt muỗi tới cho họ.

Chính Quốc đặt lư hương xua muỗi lên đầu giường ông bà, một cái đặt lên phòng mình.

Còn vợt điện bắt muỗi thì bụp một phát lên môi Thái Hanh, nhưng không có bật nút.

" A, bắt được con muỗi to rồi "

"....."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info