ZingTruyen.Asia

《 TaeKook - Hoàn 》Mặn Mặn Ngọt Ngọt! - HE

CHƯƠNG 89

_thicuc_

Lúc hai người trở về kí túc xá, còn chưa bước vào phòng đã nghe tiếng chửi rủa của Hứa Ninh.

" ĐỒ KHỐN NẠN, MAU THẢ TÔI RA! "

" ĐOÀN LĂNG, TÔI HẬN CẬU! TÔI HẬN CẬU! TÔI HẬN CẬU "

" TÔI KHÔNG MUỐN ĐI, MAU THẢ TÔI RA!! "

Thái Hanh mở cửa ra, trông thấy Hứa Ninh đang cuộn tròn ở trong chăn, xung quanh còn bị dây thừng trói lại. Trông y như... bánh cuốn?

" Chậc chậc thầy Lăng, không ngờ còn có sở thích thế này " Thái Hanh lắc đầu trêu chọc.

Hứa Ninh còn muốn chửi nữa đã bị Đoàn Lăng bịt miệng bằng băng keo. Sau đó anh lại nhìn y với gương mặt đầy xót xa.

" Cậu nghĩ nhiều rồi " trả lời Thái Hanh.

" Cậu trói cậu ấy làm gì thế? " Chính Quốc khiếp sợ.

Đoàn Lăng thở dài thườn thượt.

" Không giấu gì các cậu, tôi vừa come out với gia đình cách đây vài hôm, ba mẹ tôi không phản đối nhưng cũng chẳng đồng ý, chỉ vỏn vẹn một câu muốn gặp Ninh Ninh "

" Ừ thì tôi sợ cậu ấy không dám gặp... Hôm qua trong lúc.. trong lúc.... tôi đã dò hỏi thử, nhưng cậu ấy đã đồng ý rồi "

Thái Hanh thầm nghĩ lúc đó cậu ta bay tới chốn tiên rồi còn quản được gì nữa mà không đồng ý, bảo cậu ta cưới luôn còn được nữa là.

" Sáng hôm nay tôi có báo với ba mẹ sẽ dẫn Ninh Ninh về nhà, kết quả tỉnh dậy cậu ấy liền trở mặt, tôi đành... " Đoàn Lăng lại bất đắc dĩ nhìn Hứa Ninh đang giận đến đỏ cả mắt, trong lòng vô cùng rối rắm, dù biết rằng anh đã gài Hứa Ninh ở thế đó thì kiểu gì cậu cũng đồng ý, bình thường thì không dễ dàng như vậy.

" Cậu để cậu ấy đến nhà cậu không phải quá nguy hiểm đi? Nếu như ba mẹ cậu nhất mực không đồng ý, còn... "

Nửa câu sau " còn sỉ vả cậu ấy .. " Chính Quốc liền nín nghẹn, có lẽ từng trải qua cảm giác bị mẹ của Thái Hanh ghét bỏ nên cậu rất đồng cảm.

Thái Hanh liền đặt tay lên vai Chính Quốc, đau lòng trấn an cậu.

" Không đâu, đừng lo về chuyện đó, ba mẹ của Đoàn Lăng là giáo viên nên cư xử rất đúng mực, có lẽ chỉ muốn xem xem người con trai họ chọn sẽ thế nào thôi " Thái Hanh nói.

Chính Quốc đỡ lo hơn nhiều, Hứa Ninh đang giận dữ bỗng dưng cũng trấn định vài phần.

" Khi nào hai cậu đi.. " Đoàn Lăng hỏi.

" Ngày mai ... " Thái Hanh trả lời.

" Ừ... " Gương mặt Đoàn Lăng thoáng đượm buồn, Hứa Ninh cũng không còn hồ nháo nữa.

Chính Quốc cũng xúc động nhưng vẫn cố kiềm lại.

Bỗng nhiên cậu đi đến gỡ băng keo trên miệng của Hứa Ninh, cười nói.

" Chúng ta sắp xa nhau rồi, có gì để nói không? "

Hứa Ninh bỗng nhiên ngại ngùng lúng túng. Cuối cùng vẫn cất tiếng hỏi.

" Kim thiếu có xác định mình sẽ sống ở nơi đó được không? Cả hai cậu có thể ở đây sinh sống kiếm việc làm, đâu nhất thiết phải... "

" Không sao, ở đó rất tốt " Thái Hanh rất dứt khoát trả lời.

" Vậy thì chúc hai người mãi luôn như thế, chỉ cần cảm thấy vui vẻ là được rồi " Hứa Ninh thật lòng nói, mặc dù ngữ khí cứng nhắc, nhưng vô cùng chân thành. Tuy chỉ vọn vẹn hai câu, nhưng có hàng vạn điều tốt đẹp muốn gửi gắm đến họ.

" Cảm ơn " Thái Hanh cũng thành thật đáp lại.

Hứa Ninh liếc mắt nhìn Đoàn Lăng một cái, hạ quyết tâm nói.

" Mau cởi trói cho tôi, tôi theo cậu về " Đoàn Lăng kinh ngạc, vội vã đi tới cởi bỏ dây trói cho y.

Sau khi cởi trói xong, Hứa Ninh quả thật không có chạy trốn.

" Ninh Ninh à cậu yên tâm, tôi sẽ không để ba mẹ mình... "

" Được rồi, không cần nói nữa "

" Nếu bất quá không ổn thì tôi theo cậu.. "

" Thôi đi, cậu muốn tôi trở thành tội đồ à "

Chính Quốc nhìn hai người họ nói qua nói lại tới lúc rời khỏi kí túc xá khuất dạng vẫn còn nghe tiếng.

" Dọn đồ thôi " Thái Hanh nói.

Chính Quốc gật đầu liền xắn tay áo bắt tay thu dọn đồ đạc.

Tối hôm đó Kiều Tư Tư đi cùng Phùng Bách tới kí túc xá của họ, cô trông thấy hai người vẫn còn đang hì hục dọn đồ liền đi vào, Đoàn Lăng và Hứa Ninh chưa về.

Thái Hanh cùng Chính Quốc đều ngẩng đầu lên nhìn họ, có điều ánh mắt Phùng Bách liếc qua đánh giá Thái Hanh trước tiên, rồi lại liếc trở về.

Thái Hanh "....."

" Nghe bảo ngày mai hai người đi.... " Kiều Tư Tư ngượng ngùng nói.

" Đúng thế " Chính Quốc cười cười trả lời.

" Không biết lần này đi bao giờ mới gặp lại, tôi có vài lời muốn nói " Kiều Tư Tư cúi đầu vờn ngón tay, xong liền hạ quyết tâm ngẩng đầu lên, nói một tràng dài.

" Chính Quốc à trước đây tôi có chút bồng bột không phải với cậu, mong cậu bỏ qua, ngẫm nghĩ lại thì thực ra tôi khi đó không hề ghét cậu lắm, mà hẳn là ngưỡng mộ đi... cậu chính là đối thủ lợi hại nhất mà trước giờ tôi từng gặp cả về học tập lẫn tình trường, tôi rất tiếc khi tương lai cậu lại không thể tỏa sáng, nhưng tôi tôn trọng quyết định của hai cậu, chúc các cậu vĩnh viễn đồng tâm, sống sao không cần biết chỉ cần cảm thấy hạnh phúc là được rồi "

Nói xong cô lại ngượng ngùng nhìn sang Thái Hanh, mặc dù nói trong lòng cô không còn cảm xúc gì với hắn, nhưng đối mặt với người mình từng thích sâu đậm cũng khó mà tự nhiên.

" Hiện tại tớ không còn thích cậu, cậu cũng không cần phải tìm cách tránh né tớ, nếu cậu vui lòng, tớ mong sau này chúng ta sẽ trở thành bạn "

Thái Hanh bỗng nhiên run sợ, chuyện là Phùng Bách ở phía sau, lúc Kiều Tư Tư quay sang nói chuyện với hắn thì tên đó lại nhìn hắn như muốn lột da.

" Được " Nhưng Thái Hanh vẫn là đồng ý.

Kiều Tư Tư thở phào mỉm cười, lại nhìn sang Chính Quốc.

" Tớ không có gì nhiều gửi tặng các cậu, chỉ giúp nơi ở các cậu có thêm ánh sáng, tớ đã cho người lắp đèn điện ở những ngõ tối đặc biệt là gần những cánh đồng ruộng và đường lên núi, tiếp thêm ánh sáng thuận tiện hơn cho những người làm việc quá muộn hoặc dậy sớm khi mặt trời chưa ló dạng "

" Tớ đã tìm hiểu và nhờ người tu sửa lại những chỗ hỏng mốc trong nhà của Chính Quốc để thêm kiên cố hơn, xin lỗi vì đã bí mật giấu các cậu cũng như nhờ mọi người trong thôn giữ bí mật, vì tớ muốn tạo bất ngờ và làm quà chia tay cho các cậu, còn nữa... hãy coi đó là... của hồi môn đi " Kiều Tư Tư nháy mắt cười nói.

Chính Quốc vô cùng ngạc nhiên, cậu không ngờ Kiều Tư Tư thật sự làm tới mức đó, chuyện này quá sức kinh hỉ đối với cậu, cậu không biết phải cảm ơn Kiều Tư Tư bao nhiêu cho đủ. Rốt cuộc cậu có phúc phận gì mà trong đời lại tìm được những người bạn tốt như thế. Trước đây dù nghèo kiết xác cũng chưa từng nghĩ mình bất hạnh, hiện tại càng cảm thấy mình chính là con cưng của ông trời.

Phùng Bách nhìn đồng hồ, có vẻ thiếu kiên nhẫn, Kiều Tư Tư cũng cảm thấy mình hơi dài dòng, nói thêm vài câu liền cười cười tạm biệt hai người.

" Hẹn ngày tái ngộ "

Chính Quốc và Thái Hanh đứng trước cửa kí túc xá nhìn hai người khuất bóng.

" Thật là tốt quá " Chính Quốc vô cùng vui vẻ đi vào trong.

" Hử? Cậu sao đấy? " Trông thấy gương mặt hơi nhăn lại, môi nhếch lên khinh bỉ của Thái Hanh liền tò mò.

" Tôi có làm gì cái tên già kia đâu chứ? " Gương mặt phút chốc trở nên ủy khuất.

" Tên già nào? " Chính Quốc khó hiểu, nãy giờ không thấy tên già nào cả.

" Còn ai ngoài cái lão đi cùng Kiều Tư Tư " Thái Hanh trả lời.

" Không có, tớ thấy anh ấy đâu có già, rất trẻ rất đẹp trai " Chính Quốc vội phản bác.

Gương mặt Thái Hanh liền âm u thêm vài phần.

" Tôi thấy già thì tức là già, già thì không thể nào đẹp hơn tôi! "

Chính Quốc cười khổ, cậu cũng đâu có nói Thái Hanh xấu hơn, trong mắt cậu còn ai đẹp hơn hắn chứ.

" Nhưng anh ta làm gì cậu? " Chính Quốc thắc mắc.

" Từ lúc tới đây tới lúc đi về lão ta đều nhìn chằm chằm vào tôi, còn dùng ánh mắt khinh bỉ nữa, lâu lâu lại phóng vài tia lửa điện, nếu không có cậu và Kiều Tư Tư đứng đó, có khi lão nhào tới xé xác tôi rồi, tôi còn chưa gặp lão bao giờ, nhìn như tôi có thù truyền kiếp với lão " Thái Hanh khoanh tay bực dọc, vẫn còn chưa hết run sợ.

Cái này có gì mà khó hiểu? Còn không phải cậu là người Kiều Tư Tư từng thích, nên anh ta liền xem cậu là tình địch sao?

Không thể phủ nhận, Kiều Tư Tư với Phùng Bách ai ghen cũng trở nên đanh đá khó ưa.

Chính Quốc nhún vai đi vào trong tiếp tục thu xếp quần áo.

" Ngày mai đi rồi, cậu có điều gì luyến tiếc với nơi này không? " Chính Quốc vừa xếp đồ vào vali vừa nói.

Thái Hanh ngồi trên ghế khoanh tay nhìn cậu, trả lời " Không có " rất dõng dạc.

Chính Quốc thở dài, cậu còn trông mong gì hắn nói luyến tiếc mẹ của mình chứ.

" Mấy cái áo đó cũ rồi, vứt đi, mang về làm gì? " Thái Hanh nhìn Chính Quốc xếp mấy cái áo hắn vừa mặc ba bốn lần vào, không nhịn được nói.

" Cậu đừng có mà phung phí, ở quê tớ không có chỗ cho cậu mua đồ hiệu đâu, quần áo bình thường cũng hiếm người bán " Chính Quốc không hài lòng.

Thái Hanh nghe lời câm miệng.

Tới gần 12 giờ đêm Chính Quốc mới cảm thấy ổn, cơn buồn ngủ ập tới suýt nữa thì cậu đã ngủ gật trên vali rồi. Thái Hanh đặt điện thoại xuống nhanh chóng đi đến, dứt khoát bế cậu lên giường nằm. Cùng lúc đó điện thoại lại vang lên thông báo, mẹ hắn lại chuyển tiền sang cho hắn.

Thái Hanh phớt lờ, đi tắt đèn phòng, leo lên giường ôm Chính Quốc chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia