ZingTruyen.Com

《 TaeKook - Hoàn 》Mặn Mặn Ngọt Ngọt! - HE

CHƯƠNG 87

_thicuc_

Kiều Tư Tư bỗng nhiên bất động, trong lòng không khỏi lo lắng, cũng may cô đang xoay mặt đi, bằng không Phùng Bách sẽ trông thấy gương mặt cô đang chột dạ. Không lẽ cô biểu hiện quá rõ ràng hay sao? Không! Trách mình lỡ lời để anh ta nắm thóp thôi.

" Cô gái ấy là em gái của tôi... "

Sự thật là Kiều Tư Tư đứng bất động đã khiến Phùng Bách tin chắc bảy tám phần rồi, anh không do dự mà giải thích luôn, chắc chắn đây là khúc mắc lớn nhất khiến Kiều Tư Tư không đi gặp anh.

Kết quả Kiều Tư Tư không nói câu nào tiếp tục bước đi, đi một chút lại nhanh một chút, tới lúc khuất khỏi tầm mắt Phùng Bách liền trực tiếp nhảy chân sáo.

Phùng Bách cười cười, tối hôm đó nhắn tin quả nhiên Kiều Tư Tư trả lời, tuy có vẻ như miễn cưỡng, nhưng rõ ràng là đang làm giá thôi.

Thời gian sau cuối cùng cũng có thông báo kết quả kì thi tốt nghiệp. Ai nấy đều mang tâm trạng hồi hộp xem kết quả. Hứa Ninh mới thật sự sợ hãi, trước đây còn có Thái Hanh cùng y trở thành học tra, nhưng từ khi yêu đương vào thì hắn liền có nhiều thành tích tốt, Hứa Ninh vốn lười học, miễn cưỡng lắm những ngày cuối mới ôn thi vì bị Đoàn Lăng ép buộc và cũng nhờ Chính Quốc giúp đỡ một phần. Vì thế ngỡ như bản thân sẽ rớt tốt nghiệp thì y lại bò lên được, còn hơn tận năm người từ dưới đếm lên. Này cũng được xem là thành tích có phần vượt trội rồi đi? Ai mà ngờ được y cũng có thể tốt nghiệp chứ? Hahaha.

Chính Quốc ngồi trên bàn học nhíu mày nhìn Hứa Ninh cười đến cực kì sảng khoái, bộ dạng vô cùng tự hào, điều đó liền khiến cậu không khỏi khó hiểu, bấy nhiêu đó mà đã đủ thoả mãn y nhiều đến thế luôn sao?

Nhưng thôi nghĩ nhiều làm gì chứ. Không phải bọn họ đều cùng nhau đậu tốt nghiệp rồi sao? Chuyện này mới đáng mừng!

" Để ăn mừng, sau lễ tốt nghiệp chúng ta nhậu nhé! " Đoàn Lăng hớn hở nói.

Chính Quốc đương nhiên là vui vẻ tán thành, Thái Hanh cũng mang tâm trạng tốt mà đồng ý, Hứa Ninh cũng thế.

...

Thời gian rất nhanh trôi đến ngày tốt nghiệp, sáng sớm Chính Quốc đã bị Thái Hanh dày vò thành một đoàn, tới Hứa Ninh và Đoàn Lăng cũng loay hoay sửa soạn, kí túc xá của họ thành một mảng gà bay chó sủa.

" Được rồi, bộ này trông cậu rất đẹp trai! " Thái Hanh xoa cằm nói.

Chính Quốc gãi đầu ngượng ngùng.

" Đẹp như vậy không sợ người khác bắt mất à? " Đoàn Lăng vừa soi gương vừa vuốt keo tóc nói.

Thái Hanh liền đi đến cướp lấy chai keo của Đoàn Lăng.

Thế là hắn lại tiếp tục chăm chước cho quả đầu của Chính Quốc.

Loay hoay một lúc hắn mới hài lòng nhìn tổng thể cậu một lượt.

" Rất đẹp! Rất thích hợp để đứng cạnh tôi! "

" Ha ha " Chính Quốc cười gượng gạo.

" Một lát nữa bắt đại thợ chụp nào đó lại chụp cho chúng ta một tấm, đứng chung khung hình với tôi nhất định phải thật bảnh trai! "

Ồ thì ra là muốn chụp hình.

Chính Quốc cười tủm tỉm, cậu cũng muốn giữ cho mình một tấm hình của cậu và hắn.

Thái Hanh cưng nựng véo má cậu một cái, chờ Đoàn Lăng và Hứa Ninh ngựa xong liền rời khỏi kí túc xá, cùng nhau đi đến lễ tốt nghiệp.

Buổi lễ bắt đầu, qua một hồi tuyên dương khen thưởng, phát biểu, tâm tình, Kiều Tư Tư được chọn lên đại diện cho tất cả những sinh viên sắp sửa ra trường nói lời chia tay. Hôm nay Kiều Tư Tư trang điểm nhẹ nhàng rất đẹp, bình thường cô là một mỹ nhân, hôm nay lại càng đẹp hơn.

Khán đài bỗng chốc lặng đi, chỉ còn nghe mỗi tiếng Kiều Tư Tư, lâu lâu lại vang lên tiếng thút thít khó kiềm.

Chính Quốc trong lòng cũng buồn, bốn năm cùng nhau vài ngày nữa sắp phải mỗi người mỗi nơi rồi, nhưng dù cho có trải qua bao nhiêu năm đi chăng nữa Chính Quốc nhất định sẽ không quên những hồi ức tươi đẹp này, càng trân trọng hơn khoảng thời gian đã được cùng họ học chung một mái trường, được gặp gỡ, được quen biết để rồi trở thành một thể thân thiết.

Càng biết ơn vì đã đến đây, được gặp gỡ cậu ấy.

Chính Quốc liền quay sang nhìn Thái Hanh, bắt gặp hắn thế nhưng cũng đang nhìn mình. Hai người bỗng nhiên có chút ngượng ngùng, trong lòng lại có chung một suy nghĩ. Chính Quốc cười mỉm, Thái Hanh cũng giương lên khoé môi.

...

Buổi lễ kết thúc, Thái Hanh liền thật sự tìm được một nhiếp ảnh.

" Nào, cười lên! "

" Được rồi, có cần đổi kiểu không? "

" A? Hai người nắm tay hả, à ừm... cười!!! " Anh chàng nhiếp ảnh có chút bối rối vì tình hình trước mắt.

" Hả?! " Nhiếp ảnh sau khi chụp xong tấm vừa rồi liền lập tức kinh ngạc, không dám tin coi lại tấm ảnh lần nữa, đúng là có hôn má thật này!

Thế là anh ta liền ngước lên nhìn tới Chính Quốc và Thái Hanh, Thái Hanh liền nhe răng cười với anh ta, còn Chính Quốc gãi gãi chóp mũi cười một cách ngượng ngùng.

Nhiếp ảnh không hỏi thêm nữa, thầm nghĩ tuổi trẻ a, rồi cười cười hỏi bọn họ muốn tiếp tục nữa không.

Cái nháy ảnh lần này, xuất hiện cả bốn người, thêm vào là Đoàn Lăng và Hứa Ninh. Họ dường như không hề cảm thấy mình rất không ý tứ chen ngang, ngược lại còn vui vẻ dẫn dắt Thái Hanh và Chính Quốc làm thế này thế kia.

Lúc bốn người họ muốn đổi kiểu, Kiều Tư Tư liền chật vật xách váy mang guốc cao chạy đến, trên trán đẫm mồ hôi vì trời khá nắng, khuôn mặt nhăn thành một đoàn, vừa buồn cười vừa đáng yêu, theo sau còn có...

Phùng Bách?!

" Tôi cũng muốn chụp chung, không thể bỏ qua tôi được!! " Kiều Tư Tư phồng mang trợn má nói, liền chen vô xếp hàng, ngẫu nhiên đứng chung với Thái Hanh, Phùng Bách ánh mắt loé lên một cái, thế là rất tự nhiên mà đi đến chen ngang tách Kiều Tư Tư và Thái Hanh ra.

Thái Hanh ngơ ngơ ngác ngác, cả ba người còn lại cũng không kịp định hình.

Nhiếp ảnh nháy mấy tấm liền.

Có một tấm bốn người còn chưa hết bất ngờ về sự xuất hiện của cặp đôi nọ, chỉ có Kiều Tư Tư tươi cười rạng rỡ nhìn vô ống kính, Phùng Bách vòng tay khoác vai cô, cười tiêu sái, bốn người còn lại ngơ ngác nhìn hai người họ.

Lúc nhận ảnh Kiều Tư Tư thích tấm này nhất!

Cô ngắm nghía một lát, vui vẻ cất vào cuốn nhật kí khép lại thời sinh viên, quay sang nói với bốn nam nhân nọ.

" Chúc mừng chúng ta tốt nghiệp! "

Bốn người còn lại nhìn theo hai người họ rời đi, trong lòng cảm thán.

Thì ra họ đã thành một đôi.

Không hiểu sao, cảm giác đều mừng cho Kiều Tư Tư, cuối cùng cô cũng có thể buông bỏ Thái Hanh để tìm cho mình một bến đỗ mới, một người đàn ông thành đạt như Phùng Bách, không hẳn là một tên sở khanh đi? Cô đã từng đau khổ về cuộc tình đơn phương không kết quả đẹp, cả bốn người và đặc biệt nhất là Thái Hanh thật lòng mong muốn cô có được hạnh phúc.

" Cậu có từng ghét cậu ấy sao? " Chính Quốc ngước lên hỏi hắn.

" Trước đây thì đúng thật, nhưng hiện tại thì không rồi " Thái Hanh thành thật trả lời.

Trước đây hắn rất phiền Kiều Tư Tư cứ bám theo và luôn ngộ nhận hắn là của cô, hắn cho rằng cô chính là một đứa con gái lẳng lơ không đứng đắn. Việc này đúng là nên trách hắn, tuy luôn biểu hiện chán ghét nhưng chưa bao giờ chịu nói ra khỏi miệng một câu khẳng định nào cho cô, khiến cô vẫn luôn ôm hi vọng, vẫn có niềm tin một ngày sẽ khiến hắn thích cô. Nhưng sau khi nói ra rõ ràng, Kiều Tư Tư đã trở nên tự trọng hơn và chủ động tránh né hắn, kể từ khi đó hắn mới có cái nhìn khác về cô. Không phải bỗng dưng bắt đầu nhen nhóm tình cảm gì, hắn chưa từng nghĩ sẽ cùng cô một chỗ. Chỉ là cảm thấy bản thân đã nghĩ sai về cô, phần lỗi là do hắn không dứt khoát từ sớm, hắn cảm thấy Kiều Tư Tư cũng không có đáng ghét như thế, mà còn cảm thấy có chút đáng thương. Nếu Kiều Tư Tư có thể buông bỏ hắn, đối với hắn tự nhiên như những người bạn bình thường, hắn sẽ không tránh né điều đó, sẽ vui vẻ tiếp nhận cô với tư cách là một người bạn.

Nhưng yêu đương thì đời này hắn chỉ phải lòng một người thôi.

Nghe xong câu trả lời của hắn, Chính Quốc liền ngơ ngẩn nhìn hắn không rời.

" Không ý tôi là... " Thái Hanh bối rối sợ Chính Quốc hiểu lầm cái gì rồi.

Nào ngờ Chính Quốc bật cười, lắc đầu bảo

" Tớ không nghĩ gì cậu, tớ biết cậu chỉ có mình tớ "

" Vậy sao cậu lại..? "

" Haha, nói ra cậu đừng có giận, tại vì tớ nghĩ cậu rất kiêu căng, một khi đã ghét ai thì vẫn sẽ giữ quan điểm đó đến cùng dù cho người đó có thay đổi thế nào, nhưng không ngờ có một ngày cậu lại chắc chắn nói rằng mình không còn ghét Kiều Tư Tư nữa "

" Cậu đã thay đổi rất nhiều, tớ vui vì điều đó " Chính Quốc cười tươi nói.

Thái Hanh bỗng nhiên xấu hổ, Chính Quốc nói không sai, trước đây hắn đúng là tự cao như thế, kể cả lần đầu gặp Chính Quốc hắn vẫn cho rằng mình ghét cậu, thế nhưng cậu chính là ngoại lệ duy nhất khiến hắn không phải ghét mà trở thành yêu say đắm, cũng bởi vì từ khi cùng cậu một chỗ bản tính ngang ngược của hắn đã dần được cậu cảm hoá để trở nên như bây giờ.

Và vì cậu, hắn cũng có nhiều cái ngoại lệ. Đều là những ngoại lệ liên quan đến cậu.

Còn Chính Quốc lại hi vọng thêm một điều nữa, cậu mong ác cảm của hắn với mẹ ruột một ngày nào đó sẽ không còn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com