ZingTruyen.Info

《 TaeKook - Hoàn 》Mặn Mặn Ngọt Ngọt! - HE

CHƯƠNG 86

_thicuc_

Hiếm khi Thái Hanh thức dậy sớm hơn Chính Quốc, sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, hắn quyết định sẽ ra ngoài trường mua đồ ăn sáng.

Thái Hanh vừa khoác áo vào, trông thấy Chính Quốc từ trên giường quay sang nhìn hắn, đôi mắt rưng rưng như sắp khóc, miệng mếu máo, một tay ôm má phải, Thái Hanh lập tức hoảng hốt.

" Sao thế? "

" Đau răng... " Chính Quốc mím môi, mặt xụ xuống trông đáng thương.

" Chờ một lát " Thái Hanh vội mở cửa phòng đi nhanh, hai mươi phút sau đã quay trở lại, trên tay cầm cả đồ ăn sáng, lấy trong túi áo ra thuốc uống.

Chính Quốc đã vệ sinh cá nhân xong, vừa hay hắn cũng trở về.

" Ráng ăn no đi rồi uống thuốc " Thái Hanh đưa cháo cho cậu, xoa đầu cưng chiều.

Chính Quốc vô cùng ngoan ngoãn mà ăn hết cháo, liếm mép một cái, Thái Hanh liền đưa nước và thuốc cho cậu.

" Ai bảo ăn ngọt cho lắm vào, nhất định là bị sâu răng rồi " Thái Hanh giận dỗi.

Chính Quốc cúi đầu uống thuốc, không cãi lại.

" Sau này cấm cậu ăn ngọt vô tội vạ như vậy, tôi không rảnh mua thuốc mãi đâu " Thái Hanh khoanh tay nói.

" Ơ... nhưng có một thứ rất ngọt " Chính Quốc chớp mắt nói lại.

" Kiêng! " Thái Hanh vô cùng dứt khoát.

" Không kiêng được " Chính Quốc lắc đầu.

" Phải k- " Thái Hanh còn chưa dứt câu, Chính Quốc đã lấy một ngón tay che miệng hắn lại, lắc lắc đầu, cười tủm tĩm nói.

" Môi cậu rất ngọt, không kiêng được "

Thái Hanh đỏ bừng mặt, một phát đè Chính Quốc xuống giường hôn ngấu nghiến.

Hứa Ninh mở mắt, không may bắt gặp cảnh tượng không nên thấy vào sáng sớm này, nghiến răng nghiến lợi, Đoàn Lăng còn đang ngủ mớ đưa tay xoa xoa mông y, làm y phát điên muốn lật tung giường lên, trước mắt sau lưng nhìn sao cũng thấy chán ghét, y quyết định giả chết trên giường.

Sau khi buông tha cho Chính Quốc, Thái Hanh lại tiêu sái đứng lên xem đồng hồ.

" Hôm nay rảnh, đưa cậu đi nhổ răng ... "

" Nhổ... nhổ răng? " Chính Quốc sững sờ.

" Ừ " Thái Hanh trả lời tỉnh bơ.

" Tớ hết tuổi thay răng rồi, nhổ xong sẽ xấu lắm " Chính Quốc mếu máo.

Thái Hanh cười trong lòng, lại còn sợ xấu cơ à? Để ý đến như thế, chắc chắn là luôn muốn đẹp trong mắt tôi chứ gì? Haiz, thấy cậu yêu tôi như thế, tôi sẽ không chấp nhất chút chuyện đó.

" Tôi thấy cậu nhức bên trong, sẽ không đến nỗi nhe răng ra người khác liền nhìn thấy đâu " Nói xong còn xoa xoa đầu cậu mấy cái.

Cuối cùng Chính Quốc vẫn cùng hắn đi nhổ răng, Thái Hanh nói đúng, răng cậu sâu tít bên trong, nhổ rồi cũng không ảnh hưởng tới lúc tươi cười, Chính Quốc mới vui vẻ lên được một chút.

Lúc xe chở hai người đi ngang qua nhà sách, Chính Quốc thoạt trông thấy có bóng người khá quen thuộc, đoạn đường này hơi kẹt xe, Chính Quốc có dịp nhìn kĩ thêm chút nữa.

Quả nhiên là Kiều Tư Tư.

Nếu cô quang minh chính đại thì Chính Quốc sẽ không việc gì căng mắt nhìn kĩ người cho chắc chắn, mà chính là lén lén lút lút, điệu bộ trông rất... ừm... hèn...

" Này... đi bắt quả tang không " Thái Hanh nổi hứng ghé vào tai Chính Quốc nói.

Chính Quốc lập tức đồng ý, cả hai liền xuống xe.

Kiều Tư Tư lén lút, bọn họ cũng đi nhẹ nói khẽ, tới khi tiếp cận được Kiều Tư Tư liền hù cô một phát.

Khỏi phải nói Kiều Tư Tư phản ứng vô cùng sống động, hai người kia liền được dịp ôm bụng cười.

Cũng may bên trong nhà sách đang đông, nếu không chỉ sợ người cô đang ngó trộm sẽ phát hiện ra mất.

Chính Quốc thấy Kiều Tư Tư cứ thập thò nhìn vào trong, cậu cũng tò mò chen đầu vào xem thử.

A! Cậu nhận ra người đàn ông này, là người đi cùng Kiều Tư Tư tới nhà hàng hôm đó đây mà!

" Cậu lén lút nhìn anh ta làm gì? Không phải hai người quen biết nhau sao? Vô chào hỏi một tiếng không đến nỗi chứ? " Chính Quốc nhíu mày nói.

" Tôi đang giận anh ta! " Kiều Tư Tư phồng mang trợn má nói.

" Thế anh ta có biết không? "

" Là tôi đơn phương giận đó? Rồi sao? Nhìn mặt thôi cũng thấy khó ưa, nghĩ sao kêu tôi vào chào hỏi? Buồn cười " Kiều Tư Tư cười khinh bỉ một cái, hất tóc xoay người rời đi hướng về trường, Chính Quốc và Thái Hanh cũng theo sau, lúc sau thì ba người một hàng ngang bước đều.

Khi đi ngang qua hẻm nhỏ đầy tệ nạn, có một nhóm người đàn ông thô kệch sáng mắt trông thấy Kiều Tư Tư, liền liếm môi vuốt mép đi theo.

Bọn họ cũng phải hơn năm người, sợ gì hai thằng nhãi nhìn là biết chân yếu tay mềm.

Cả đám người xấu nhanh chóng theo kịp ba người, tên đàn ông trọc đầu liền đặt tay lên vai Kiều Tư Tư, cười đê tiện.

Lúc này cả ba cùng quay lại.

Gã đầu trọc không sợ chút nào, lấy ngón tay vuốt má Kiều Tư Tư một cái, Kiều Tư Tư vội hất tay gã ra.

" Ái chà, làm giá ghê ta "

" Đúng vậy, bà đây giá trị hơn các anh nhiều " Kiều Tư Tư không nao núng sợ sệt, ngược lại còn hất mặt kênh kiệu nói.

" Ha, cô em nói thật buồn cười, ăn mặc lộ đùi lộ vai như thế mà còn làm giá cơ à? Làm c*ve cũng muốn có giá hả? Bên tay rủng rỉnh hai anh thế kia, sao nào? Chuẩn bị đi thuê phòng chơi some đúng không? Kĩ thuật của anh không tệ, có thể thoả mãn em hơn hai thằng công tử bột này nhiều "

Kiều Tư Tư càng nghe càng đen mặt, dứt khoát vung túi xách bốp cho tên đầu trọc một cái thật mạnh.

" Some cái rắm! C*ve em gái nhà anh, bọn họ căn bản không thèm đến xỉa tôi! Lấy đâu ra mà đi thuê phòng! " Đây mới chính là nỗi nhục lớn nhất đời của Kiều Tư Tư, không những thế hai kẻ này còn quay sang chơi nhau! Đúng là một nhát dao đâm vào trái tim rỉ máu mà. Nó buộc cô phải thừa nhận sự thật rằng " bọn họ không thèm "

" Còn nữa, bà đây là con gái nhà lành, ngoan hiền, thục đức chứ không phải c*ve phát ra từ quả mồm thúi như phân của anh! Ăn nói cho cẩn thận vào biết chưa? " Kiều Tư Tư một chân đạp lên người gã, tay bóp cằm gã, ánh mắt đằng đằng sát khí.

Đang bực mà phiền phức còn tới tìm.

Đám người kia không dám hó hé tiếng nào.

" Haha "

Lúc Kiều Tư Tư còn đang trừng phạt người ta, liền nghe thấy tiếng cười khẽ, cô ngẩng đầu lên, phút chốc trợn tròn mắt, vô cùng muốn té xỉu ngay tại đây.

Nghĩ là làm, Kiều Tư Tư liền ngã xuống đất xỉu luôn.

Người đàn ông vừa xuất hiện, thế mà lại là Phùng Bách.

Chính Quốc và Thái Hanh vô cùng không nghĩa khí mà xoay lưng bắt xe rời đi, Kiều Tư Tư trong lòng nghiến răng, cực kì muốn ủi chết hai người nọ.

Kiều Tư Tư quyết định một lần mất hình tượng mà nằm đây luôn, chờ đến khi Phùng Bách đi mới thôi.

Nhưng Phùng Bách lại rất bình thản đứng nhìn, không hề có ý định rời đi.

Hơn hai mươi phút trôi qua, người đến người đi không khỏi cười trộm, ai là không biết cô đang giả vờ.

Tội ghê, mặt đẹp nhưng diễn xuất tệ như vậy, tốt nhất đừng dấn thân vào showbiz nha.

Kiều Tư Tư xấu hổ không có chỗ chui, Phùng Bách vẫn một mực đứng đó, không hề có ý định sẽ đến giúp.

Đến khi cô chịu không nổi nữa liền hậm hực mặc kệ xấu hổ mà xách túi rời đi. Phùng Bách lúc này mới chạy theo.

" Này... Em sao thế ? "

Sao trăng cái đầu anh!

" Này... có làm sao không? "

Cảm ơn đã quan tâm.

Kiều Tư Tư như không trông thấy anh, một đường rời đi.

" Này... "

" Này cái gì? Im đi! Anh thật là quá đáng " Kiều Tư Tư quay đầu lại, chỉ thẳng vào mặt anh.

"....."

" Em giả vờ à? " Phùng Bách biết rồi còn hỏi.

Kiều Tư Tư sượng mặt một lát, thế là hét vào mặt anh.

" Ừ đấy! Rồi làm sao? Thế mới rõ được bộ mặt vô lương tâm háo sắc sở khanh bắt cá hai tay tham lam như anh! "

" Khoan... đừng có một lúc mà gán cho anh nhiều tội như thế, chúng ta nhiều ngày chưa có gặp nhau nha? Trước đó anh cũng chả làm tình làm tội gì với em... " Phùng Bách sững sờ, không dưng bị chụp thật nhiều cái mũ, vô cùng hoảng hốt.

Dạo này Kiều Tư Tư không chịu cùng anh đi nhà sách, còn cự tuyệt trò chuyện trên điện thoại, mỗi lần gọi đến trả lời cũng rất xa lạ, vốn nghĩ do thời gian đó áp lực thi cử nên mới có cảm xúc như vậy, nhưng hôm nay nghe thấy thì mới ngộ ra, hình như nguyên nhân chính là do anh?

Kiều Tư Tư cũng biết mình phản ứng hơi thái quá, cái này là cô đơn phương giận dỗi, Phùng Bách thực sự chả biết gì.

Cô với anh ta cũng chỉ là bạn bè, anh ta dẫn người con gái khác đi thì có sao? Càng đông càng vui.

Đúng thế! Là tự mình đa tình thôi.

Kiều Tư Tư nghĩ đến đây lòng hơi chùng xuống, cũng xoa dịu được cơn giận.

Nhưng mà rõ ràng anh ta có ý tán tỉnh cô mà! Nếu không thì với công sức một mình cô cũng không xào nổi hình ảnh couple chân thật đến thế đâu!

Thế là Kiều Tư Tư lại điên lên.

Đúng là tra nam!

Cô không nói với anh ta nữa, dứt khoác rời đi.

" Tư Tư, mấy hôm nay không được gặp em, lại bị cự tuyệt vô số lần, anh rất buồn " Phùng Bách đứng tại chỗ nói theo cô.

Thế là Kiều Tư Tư quay ngoắt lại.

" Anh đi mà dẫn theo cô gái lần trước đây! Hai người tương tác tốt lắm á! Chúc hạnh phúc! " Nói xong lại xoay người rời đi.

Phùng Bách bừng tỉnh, mắt sáng ngời, đưa tay vỗ trán một cái, cuối cùng cũng ngộ ra.

Thì ra là vậy.

" Tư Tư... Em ghen à? "

Kiều Tư Tư khựng lại bất động.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info