ZingTruyen.Info

《 TaeKook - Hoàn 》Mặn Mặn Ngọt Ngọt! - HE

CHƯƠNG 84

_thicuc_

Thái Hanh dạo gần đây cũng trở thành người bận rộn, một tuần nữa là tới kì thi tốt nghiệp đại học, hắn bị Chính Quốc lí lẽ tới mức không thể không ngoan ngoãn ngồi vào bàn.

Những ngày gần đây Chính Quốc tới thư viện cũng phải kéo hắn đi theo cùng học, không lơ đễnh cho hắn một giây nào. Thái Hanh đã nhiều ngày không động vào game, Chính Quốc thì khỏi phải nói.

Nhưng mà Chính Quốc quá chăm chỉ, thức khuya dậy sớm mỗi ngày khiến cậu càng trở nên lù đù mệt mỏi, tinh thần ngày càng sa sút vì sắp tới giới hạn chịu đựng. Thái Hanh nhìn thấy chỉ muốn khóc thét, nhưng hắn không khuyên ngăn được, Chính Quốc vô cùng cố chấp với việc học.

Thái Hanh ngồi bên cạnh Chính Quốc giải bài tập, hồi lâu lại ngẩng đầu lên, chăm chú quan sát cậu, hắn liền đưa tay đặt lên trán cậu thăm dò nhiệt độ, vừa đặt lên đã nhíu mày.

" Không ổn rồi, sắp phát sốt rồi "

" Không sao, tớ vẫn ổn " Chính Quốc khẽ gạt tay hắn ra, cười một cái rồi lại tiếp tục cúi xuống làm bài.

Thái Hanh lập tức đứng dậy, nhấc chân đá lên mông Hứa Ninh một cái làm y nhảy cẩng lên, muốn quát to nhưng ngại Chính Quốc đang cần không gian yên tĩnh nên thôi.

" Cái méo gì đây? " Hứa Ninh nhăn mặt nhìn hắn nói.

" Cho vài viên thuốc hạ sốt " Thái Hanh bình tĩnh xoè tay ra.

" Làm sao cậu biết tôi có ? "

" Lần trước Đoàn Lăng bị sốt cậu mua cả đống thuốc cho hắn còn gì, tôi thấy cả "

" Cầm lấy và cút lẹ đi " Hứa Ninh lục trong balo ném thuốc hạ sốt vào mặt hắn. Hai má y bị hắn vạch trần đến đỏ ửng, cũng may Đoàn Lăng không có ở đây nghe, bằng không y sẽ rất ngại. Trời sinh da mặt y mỏng.

Thái Hanh nhanh chóng lấy nước, đưa thuốc tận miệng cho Chính Quốc, Chính Quốc ngoan ngoãn ngậm thuốc, hơi đắng mà nhíu mày, Thái Hanh liền đem nước cho cậu uống, còn vỗ vỗ lưng cậu mấy cái.

" Bảo bối ngoan, đi ngủ sớm một hôm đi, mai lại học tiếp " Thái Hanh dùng giọng điệu ôn nhu nhất dỗ ngọt Chính Quốc.

" Nhưng mà.... " Chính Quốc mím môi hơi chần chừ.

" Không thì sẽ nặng thêm đó... nặng là không học được đâu " Hắn nói xong còn xoa xoa đầu cậu, y như dỗ con nít.

Chính Quốc ngẫm một lát, đặt bút xuống gấp sách vở lại, ngoan ngoãn leo lên giường nằm xuống, Thái Hanh lấy chăn đắp lên cho cậu, cúi xuống hôn một cái.

Chính Quốc rất nhanh đã ngủ mất, dạo gần đây vừa mệt vừa thiếu ngủ, chỉ cần nằm xuống thì cậu có thể chìm vào giấc ngủ nhanh còn hơn tên lửa.

Đoàn Lăng đi thực tập nghe nói là ngày mai sẽ trở về, nếu lần này thể hiện tốt, Đoàn Lăng đã có được công việc ổn định, ban ngày đi làm, ban đêm về ôm Hứa Ninh, đúng là viên mãn. Haha.

Hứa Ninh đã một tuần còn chưa có gặp Đoàn Lăng, tuy rằng không muốn nhưng cũng phải thừa nhận rằng y nhớ Đoàn Lăng chết đi được, lúc bên cạnh thì ríu rít thấy phiền, lúc không có mặt thật khiến người ta nhớ nhung da diết.

Hứa Ninh nằm trên giường chờ tin nhắn của Đoàn Lăng, hình như hôm nay anh về hơi muộn, tới lúc Hứa Ninh sắp ngủ gục mới có tin nhắn đến, thế là y lại tỉnh như sáo mà huyên thuyên với Đoàn Lăng bên kia.

Thái Hanh nằm nghịch điện thoại một lát rồi tắt, quay sang ôm Chính Quốc ngủ một mạch.

Nửa đêm Thái Hanh cảm thấy trong lòng mình nóng như lửa đốt, hắn lờ mờ mở mắt ra mới phát hiện Chính Quốc sốt đến mê man, cả người nóng ran, đến hắn ôm trong lòng còn cảm thấy giật mình.

Thái Hanh lo sốt vó lên, luống cuống lay Chính Quốc dậy nhưng không hiệu quả, Chính Quốc gần như ngất lịm đi rồi. Thái Hanh vội bế cậu xuống giường, lay tỉnh Hứa Ninh, kêu y cùng hắn đưa cậu vào bệnh viện.

Hứa Ninh cũng luống cuống theo, y mặc vội áo quần liền chạy nhanh xuống báo với bảo vệ, sau đó bắt xe, cả ba cùng đi tới bệnh viện.

Sáng hôm sau Chính Quốc tỉnh lại, cảm thấy đầu hơi choáng váng, trên tay còn đang truyền nước, cậu lờ mờ thấy Thái Hanh đang nói chuyện với bác sĩ, Chính Quốc đảo mắt một lát thì trông thấy Hứa Ninh dựa vai Đoàn Lăng mà ngủ, Đoàn Lăng còn chu đáo cởi áo khoác đắp cho Hứa Ninh, anh vừa trở về là liền tới đây.

Thái Hanh phát hiện Chính Quốc đã tỉnh lại, hắn tạm dừng nói chuyện với bác sĩ, chạy vội tới chỗ Chính Quốc.

" Cậu thấy trong người thế nào? "

" Đỡ nhiều rồi... "

" Bác sĩ bảo cậu kiệt sức quá, tôi cũng đã bảo cậu... "

Chính Quốc thấy quần thâm trên mắt hắn, liền biết rằng hắn cả đêm qua không ngủ được.

Chính Quốc cảm thấy phiền lòng vô cùng, cũng tại cậu liên luỵ hắn phải lo lắng, ảnh hưởng tới cả những người bạn xung quanh.

Chính Quốc không có cách nào khác, mím môi xụ mặt tỏ vẻ đáng thương. Thái Hanh tim động một cái, nhất thời những lời trách cứ đều nuốt lại vào bụng, hắn đưa tay xoa đầu Chính Quốc.

" Được rồi được rồi, tôi hiểu rồi "

" Sau này tôi sẽ kiểm soát việc học của cậu, đừng có mà cãi, tôi cho nghỉ thì phải nghỉ, tôi bắt ngủ là phải ngủ, chống đối tôi sẽ trực tiếp dùng hành động "

Thái Hanh thừa biết với vốn kiến thức đang có trong đầu của Chính Quốc đã đủ cho cậu tự tin đi thi tốt nghiệp, nhưng dường như sắp tới không còn cơ hội nữa nên cứ muốn học lấy học để kẻo lại tiếc nuối thì phải.

" Dùng hành động.... là gì thế? " Chính Quốc e dè hỏi, thực chất đoán được nửa phần.

Thái Hanh cười khẽ, cúi thấp đầu ghé sát tai cậu trầm ấm nói

" Đè cậu "

Vốn là biết trước, nhưng Chính Quốc vẫn thực ngại ngùng. Làm những thứ đồi truỵ như vậy lên trên sách vở rất là cầm thú đó nha!

Chính Quốc băn khoăn, liền rút ra quyết định, vậy thì cậu sẽ học bài trên giường, lúc hắn đè tới cậu chỉ cần đẩy nhẹ sách vở sang một bên không động chạm gì nữa. Vừa thoải mái vừa không có lỗi với sách vở!

Nếu Thái Hanh đoán được suy nghĩ này của Chính Quốc, chẳng biết sẽ có cảm tưởng gì đây?

Ngồi một lát Hứa Ninh chợt tỉnh, y đi tới gần hỏi han Chính Quốc một vài cậu, sau tạm biệt cùng Đoàn Lăng trở về kí túc xá, thực ra y ngủ còn chưa có đủ đâu.

Chính Quốc được hôm ngoan ngoãn không có hứng thú học bài, cầm điện thoại chơi game hăng say, giường Thái Hanh chọn cho cậu quá rộng lớn, hắn sợ cậu nằm không được thoải mái nên vậy. Sẵn tiện hắn cũng có thể nằm cùng được.

Chính Quốc chơi một lúc mới thấy không khí khá yên tĩnh, không nghe tiếng nào từ Thái Hanh, không ngờ lúc cậu quay đầu xuống hắn đã ngủ mất rồi.

Thì là vì tối qua còn chưa có ngủ đủ giấc.

Chính Quốc mỉm cười, liền đặt điện thoại sang một bên, ngang ngược chui trong lòng Thái Hanh, vòng tay ôm lấy, chậm rãi nhắm mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info